Hỉ Tương Phùng

Chương 70: Tướng công bất lương

Vừa thấy Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức giận đến tái mặt. Cất giọng lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm gì?"

“Sao? Không có việc gì thì không được đến sao?" Tề Dật Phàm biết Hạ Lan Tử Kỳ rất ghét hắn nên chắc chắn sẽ không chủ động mời hắn vào, quyết định tự mình đi đến bàn trà ngồi xuống.

Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua lại tức giận nói: “Có việc gì nói mau, còn không có thì xin cứ tự nhiên, ta muốn nghỉ ngơi!"

Thái độ của nàng làm Tề Dật Phàm có chút quẫn bách. Kỳ thật, Tề Dật Phàm cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là nghĩ tới người vợ bất đắc dĩ phải cưới lại là người yêu thương nên có chút cảm giác trúng thưởng lớn, tâm tình kích động không ngừng, muốn sang đây gặp nàng.

Mà giờ phút này, đã thật sự gặp được nàng rồi, đã thấy được mẫu thuẫn của nàng đối với thân phận hiện tại của mình có bao nhiêu sâu. Tề Dật Phàm ngược lại có chút không biết phải làm sao, không biết nên dùng thân phận nào, thái độ nào để đối mặt với nàng.

Nếu đối tốt với nàng giống như Hoa Tranh, nàng nhất định sẽ cho là mình ý đồ bất chính, Tề Dật Phàm âm thầm hít sâu. Dù sao nàng đời này nhất định là người của mình rồi, cho nên thứ bọn họ có chính là thời gian cứ dần dần thay đổi cách nhìn của nàng đối mình là được. Chờ thời cơ chín muồi, sẽ đem hết thảy chân tướng nói cho nàng biết cũng chưa muộn!

Hạ quyết tâm, Tề Dật Phàm nhếch chân lên bắt chéo, bưng chén trà, khẽ nhấp một cái: “Tìm cô đương nhiên có chuyện. Ít ngày nữa, ta phải tới Đại Ngọc lâu gặp một người khách quan trọng, cô chuẩn bị tâm lý một chút, hôm đó đi cùng ta."

Đại Ngọc lâu là nơi nào chứ? Đó là kĩ viện lớn nhất cũng nổi tiếng nhất Diêm thành, là nơi thương nhân học đòi văn vẻ đến ăn chơi đàng điếm. Không ngờ hắn thế vậy mà lại...... Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi nhíu mày: “Ngươi có thấy là đi tiếp khách cùng ngươi là một chuyện rất vớ vẩn không? Huống hồ Đại Ngọc lâu là chỗ nữ nhân có thể vào sao? Ngươi tìm nhầm người rồi!"

Tề Dật Phàm tao nhã uống nước trà, hơi liếc mắt ngắm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, đối với sự bất mãn của nàng, có chút bất ngờ: “Cô đừng có quên, chúng ta là quan hệ hợp tác, chẳng lẽ bây giờ cô không muốn hợp tác nữa?"

Tề Dật Phàm bày ra một nụ cười giả dối, thanh âm nhẹ nhàng: “Không muốn hợp tác cũng không vấn đề gì, dù sao cô không lấy được hưu thư, ta cũng không có tổn thất gì!" Hắn hơi hơi nhíu mày: “Đến khi ta muốn cưới vợ, ta còn tìm cách hạ cô xuống làm tiểu thiếp! Cô tự mình tính toán thiệt hơn, nếu không đi, vậy thì người lỗ vốn là cô chứ không phải là ta!"

“Ngươi......" Vợ chính là vợ. Sao có thể hạ xuống làm thiếp? Hạ Lan Tử Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhất thời chán nản. Giờ này phút này, thứ nàng muốn nhất xem ra chính là hưu thư, mà Tề Dật Phàm lại vừa vặn nắm đúng cái đuôi nhỏ của nàng, khiến cho nàng không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Thấy nàng nhìn mình lom lom, trong ánh mắt tràn ngập phẫn hận, Tề Dật Phàm bề ngoài mặc dù làm bộ bất cần đời, nhưng trong lòng lo lắng. Kỳ thật, hắn cũng không muốn ép nàng như vậy, nhưng mà cách thức ở chung của hai người bọn họ từ trước tới giờ đều là kiểu oan gia. Muốn thay đổi, cũng phải tiến hành từ từ. Nếu hắn tạm thời không thể lấy thân phận Hoa Tranh để sống cùng nàng, vậy thì cũng chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để cho Tử Kỳ nghe theo lời mình.

Tề Dật Phàm ngẩng đầu: “Thế nào? Cô thông minh như vậy, có một chút như vậy mà cũng tính toán không xong sao? Nếu không đồng ý, vậy thì coi như cô vi phạm hiệp ước, quan hệ hợp tác của chúng ta bỏ ngang!"

“Này" Thấy hắn muốn đứng dậy, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng kêu một tiếng.

Tề Dật Phàm vừa rời khỏi ghế dựa, nghe thấy tiếng kêu của nàng, lập tức dừng lại. Khóe miệng ẩn chứa nụ cười quay lại ghế ngồi: “Làm sao? Nghĩ thông suốt rồi?"

Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại! Hạ Lan Tử Kỳ nắm chặt tay: “Lúc nào đi, nói cho ta biết trước!"

Tề Dật Phàm tâm tình rất tốt, gõ gõ ống tay áo, ngồi thẳng người: “Tốt! Hôm đó cô phải phối hợp với ta, bất cứ chuyện gì cũng phải nghe theo sắp xếp của ta. Về phần thanh lâu không cho phép nữ tử vào thì vấn đề này rất dễ giải quyết, cô chỉ cần nữ giả nam trang là được rồi."

Tề Dật Phàm biết, nàng chịu ủy khuất mà đáp ứng như vậy hoàn toàn là vì muốn được cùng Hoa Tranh song túc song phí, nói một cách khác là vì muốn được ở cùng hắn. Vô cùng cảm động, hắn cảm thấy có chút tội lỗi. Hắn quyết định, nhanh chóng chuyển biến ấn tượng không tốt của Hạ Lan Tử Kỳ đối với hắn, cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể thuận lợi chấp nhận hắn. Bọn họ mới có thể làm một đôi vợ chồng nhỏ thật sự hạnh phúc vui vẻ.

Giờ phút này, gương mặt Hạ Lan Tử Kỳ lạnh lùng: “Ta biết rồi, ngươi còn có chuyện gì khác không?"

“À......" Đây là công khai hạ lệnh đuổi khách rồi!

Tề Dật Phàm có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn rất muốn ở đây với Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng lại lo lắng Hạ Lan Tử Kỳ thấy hắn rất phiền toái, nếu giống như trước kia cứ kiên quyết ở lại thì khẳng định Hạ Lan Tử Kỳ sẽ càng thêm chán ghét hắn. Vì thế, vì cứu vãn ấn tượng không tốt, đành phải thức thời đứng lên: “Trời không còn sớm, ta đi về, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"

Hắn đi tới cửa. Đem cửa phòng mở ra, bỗng đứng lại: “Hôm nay ta tới thư phòng ngủ."

Nghe hắn nói Hạ Lan Tử Kỳ rất ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Ngươi muốn ngủ ở đâu thì ngủ, chuyện này không cần phải xin phép ta!"

Tề Dật Phàm quay đầu, liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ thật sâu một cái, nhếch môi, mở rộng cửa rời đi.

......

Hôm nay là ngày phát tiền tiêu hàng tháng, đám thiếp thất đều đã ngồi ở trong phòng nhỏ của Thủy Tiên các, chờ Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô đến.

Ba tiểu thiếp ngồi không mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không có ý gì nhưng vì muốn làm sinh động bầu không khí, Tôn thiếp mở miệng nói: “Nghe nói, ngày hôm qua lúc tiểu công tử tắm ba ngày rất náo nhiệt nhé. Hơn nữa, đứa bé kia lúc tắm lại còn kì tích nở nụ cười, thật sự là không hề tầm thường!"

Trầm thiếp đồng ý gật đầu, nói tiếp: “Đúng thế! Lão thái gia cùng Hầu gia rất thích đứa bé kia, cả ngày đều vui vẻ! Này Vân Nương đúng là mẫu bằng tử quý*, chỉ là một tiểu thiếp thăng lên làm thiếp**, thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ!"

*Mẫu bằng tử quý: Mẹ phú nhờ con

Phùng thiếp ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường: “Cứ cố hâm mộ người ta làm gì? Ngươi nghĩ muốn thăng lên làm thiếp..., cứ việc tự mình sinh ra một đứa nhỏ là được rồi!"

Nghe xong lời nói quái gở kia của Phùng thiếp. Trầm thiếp lập tức trầm mặt xuống, phản kích: “Ta chẳng có ý gì khác cả. Ta chỉ tùy tiện nói ra như vậy, không giống người nào đó, để sinh được con thủ đoạn nào cũng dám làm. Kết quả lại thất bại thảm hại. Chậc chậc! Thật sự là đáng thương!"

Phùng thiếp từng sảy đi đứa nhỏ, đây là chuyện mọi người đều biết, cũng chính là nỗi đau trong lòng nàng! Vì thế, trên mặt nàng không nén được cơn giận, vọt đứng lên, giơ tay chỉ vào Trầm thiếp: “Ngươi đang nói ai?"

Trầm thiếp đương nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Cũng đứng lên, ngẩng cao cổ nói: “Nói ai, người đó trong lòng tự rõ! Còn muốn ta nói toạc ra sao?"

“Được, ta cho ngươi nói!" Phùng thiếp thật sự là không thể nhịn được nữa, xông lên tát vào miệng Trầm thiếp một cái.

Trầm thiếp bị đánh đến choáng váng, không ngờ rằng nàng dám động thủ. Che miệng kêu lên: “Ta vào cửa còn trước cả ngươi, ngươi lại dám đánh ta! Thật đúng là loạn rồi, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!" Trầm thiếp liền giơ tay định đánh lên mặt Phùng thiếp.

“Đứng đánh nữa, đừng đánh!" Tôn thiếp thấy hai nàng đánh nhau, vội vàng tiến lên ngăn lại. Nhưng mà hai người kia đánh đến đỏ tròng mắt, ai cũng không thèm để ý đến nàng.

Đúng lúc này, bỗng nghe ở cửa có tiếng quát tức giận: “Dừng tay lại cho ta!"

Cho dù như thế, hai người kia vẫn cứ túm lấy áo đối phương, chẳng ai coi ai ra gì!

“Mau buông tay, Tứ thiếu phu nhân đến rồi!" Tôn thiếp mượn cơ hội, dùng sức tách hai người họ ra.

Hạ Lan Tử Kỳ biết bình thường hai người kia không ưa gì nhau, nhưng không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện động tay động chân thế này. Nàng có vẻ chán ghét nữ nhân đánh nhau, trầm mặt, đi đến ngồi tại vị trí cao nhất: “Hai người các ngươi hôm nay làm sao vậy? Một đám ăn no rỗi việc hay sao?"

Bất kể nói thế nào, đánh nhau là không đúng. Nhất là các nàng, dù sao cũng được coi như là một nửa chủ tử, đánh nhau công khai như vậy thật chẳng còn gì là đức hạnh. Hai người nhất thời cúi đầu không nói.

Tôn thiếp tiến lên thay hai nàng giải thích: “Tứ thiếu phu nhân, bọn họ chỉ là cãi nhai vài câu. Sau đó không kiềm chế được mới động thủ, thật sự hiện tại họ cũng đã biết sai rồi!"

“Cãi nhu, sao lại cãi nhau?"

Trầm thiếp nói trước: “Tứ thiếu phu nhân, vừa rồi muội cùng Tôn thiếp đang nói chuyện phiếm. Phùng thiếp lại đột nhiên ‘chọc gậy bánh xe’, nói những lời chẳng ra sao..., muội cũng chỉ phản bác lại một hai câu. Cô ta lập tức nổi nóng, còn rat ay đánh trước! Thiếp thân nói những câu này đều là thật, lúc đó, Tôn thiếp cũng thấy. Tỷ ấy có thể làm chứng cho muội!"

“Đồ tiện nhân! Đừng có nói bừa!" Phùng thiếp tức giận cả người phát run: “Tứ thiếu phu nhân, không phải như thế. Là nàng ta cố ý nói móc thiếp thân, cười nhạo thiếp thân từng bị mất một cái thai, thiếp thân không thể nhịn được nữa mới động tay."

Hai người bọn họ ai đúng ai sai, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không quan tâm. Nàng chỉ hy vọng bọn họ ngoan ngoãn một chút, đừng cả ngày thêm việc cho nàng làm, vì thế nói: “Được rồi! Nhị viện đã sinh được đứa nhỏ rồi. Các ngươi cũng đừng nghĩ việc chính là đánh nhau, có bản lĩnh thì thân cận với Tứ thiếu gia nhiều hơn một chút. Tranh giành lấy thật nhiêu ân sủng của Tứ thiếu gia, tương lai cũng sẽ sinh được những đứa trẻ khỏe mạnh, làm vẻ vang Tứ viện của chúng ta!"

Sau khi nói xong, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng thầm thoải mái, Tề Dật Phàm ơi Tề Dật Phàm, ai bảo ngươi kiêu ngạo, ta đành phải kiếm thêm cho ngươi một ít phiền toái vậy!

Ba tiểu thiếp hai mắt nhìn nhau, ai cũng không thể ngờ được rằng Hạ Lan Tử Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ lại nói: “Chuyện hôm nay niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, chỉ khấu trừ tiền lương tháng này của các ngươi, không phạt theo gia pháp nữa! Nhưng mà nếu lần sau còn tái phạm, sẽ không may mắn như vậy nữa, đến lúc đó đừng trách ta lòng dạ độc ác!"

Vốn là đến đây lĩnh tiền, kết quả lại bởi vì đánh nhau mà bị khấu trừ mất tiền lương! Phùng thiếp cùng Trầm thiếp hết sức tức giận, hai nàng oán hận lẫn nhau, hung hăng trợn mắt lườm đối phương.

Đột nhiên, Trầm thiếp trong lòng cảm thấy đảo lộn, có cảm giác buồn nôn rất lớn. Nàng theo bản năng che miệng lại, thần sắc cực kỳ lo sợ.

“Muội làm sao vậy?" Hạ Lan Tử Kỳ tò mò nhìn nàng.

“Không, không sao." Trầm thiếp cố tình thoải mái cười nói.

“Không sao mà lại buồn nôn à?" Tôn thiếp lớn mật đoán: “Ái chà! Muội muội không phải là có tin vui rồi chứ?"

Lời vừa nói ra, Phùng thiếp đã quay đầu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hiện lên vẻ ganh ghét.

“Hả! Có thai, muội nằm mơ cũng muốn!" Trầm thiếp vẻ mặt tiếc nuối: “Nhưng mà, ta hôm qua mới hết nguyệt sự, sao có thể mang thai đây?"

“Vậy sao muội lại buồn nôn nhỉ?" Tôn thiếp có chút khó hiểu.

“Chuyện này, muội cũng không rõ!"

Tôn thiếp mỉm cười: “Được rồi, hay là để Tứ thiếu phu nhân bắt mạch giúp muội một chút, không phải rõ rồi sao?"

“Á, không cần!" Trầm thiếp thần sắc càng thêm bối rối.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại