Hỉ Tương Phùng
Chương 7: Biến cố bất ngờ (thượng)
Bà Ngô vạn lần cũng không nghĩ rằng Hạ Lan Tử Kỳ từ nhỏ đến lớn còn chưa thấy qua đồng tiền, lại không hề keo kiệt chút nào, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết hành sự, hiểu được nếu như trực tiếp cho bà, bà sẽ không nhận, nên mượn chuyện con trai của bà sắp thành thân ra để nói, vì thế phần nhân tình này, bà lĩnh tạ trong lòng.
Hạ Lan Tử Kỳ nói lại thật chi tiết kế hoạch đào tẩu đêm mai cho Bà Ngô nghe, Bà Ngô giúp nàng điều chỉnh phương án một chút, hai người trù tính mọi thứ thật kĩ càng, đến lúc này Bà Ngô mới yên lặng rời đi.
......
Ban ngày thì mong ngóng trời mau tối, nhưng khi bóng đêm thật sự phủ xuống, thời khắc mấu chốt đã đến, Hạ Lan Tử Kỳ lại vừa hưng phấn vừa đột nhiên cảm thấy gấp gáp.
Nếu như tất cả thuận lợi mà nói..., vào canh ba nàng có thể gặp lại ý trung nhân của mình. Nhưng nếu như không thuận lợi bị người ta bắt về, vận mệnh của nàng chỉ sợ sẽ thoát khỏi tầm khống chế!
Vì vậy, khi trời sập tối nàng bắt đầu trở nên bất an, ngay cả cơm chiều cũng không có tâm tư ăn, nhưng lại sợ bị người nhà phát hiện ra điều gì khác thường, đành nhắm mắt nhắm mũi ăn một chén cơm cho xong nhiệm vụ.
Trở lại Cẩm Nguyệt Hiên, trên bàn đang bày mũ phượng hà phi ban ngày vừa đội thử, hỉ phục đỏ thẫm, giầy thêu long phượng cũng màu đỏ. Hạ Lan Tử Kỳ cầm lấy một chiếc giày nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được khen ngời, giày thêu này thật là đẹp!
Tất cả những trang phục quý giá đẹp đẽ này, đều là đặc chế cho một mình nàng. Nhưng nàng chỉ nguyện ý vì duy nhất một người là Hoa Tranh mà mặc, cho nên dù thế nào, giờ đây nàng cũng chỉ có thể ngắm nhìn, thưởng thức chúng mà không có cơ hội khoác lên người.
Buông giầy thêu xuống, nhìn sắc trời đã là canh đầu, giờ này vẫn còn hơi sớm, nàng tính canh hai sẽ hành động, canh ba sẽ tới kịp chỗ hẹn với Hoa Tranh, từ nay về sau, không cần biết là bần cùng hay phú quý, nàng nguyện ý đi theo hắn.
Tiết trời khá tốt, canh đầu trôi qua, bên ngoài đã nổi lên gió, sắc trời càng thêm âm trầm, hình như còn có vẻ như sắp mưa. Ban đêm nguyệt hắc phong cao như vậy càng thuận lợi cho Hạ Lan Tử Kỳ chạy trốn.
Canh đầu vừa hết, nàng tắt sạch đèn đuốc, thay bộ quần áo nha hoàn bằng vải thô mà Bà Ngô đã chuẩn bị cho nàng. Nằm sấp bên cửa sổ đợi tin tức của Bà Ngô.
Rốt cục đợi đến lúc canh hai, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người mơ hồ, vội vã chạy về phía nàng, khi đến gần, nàng nhận ra thân hình của Bà Ngô, trong lòng vui vẻ liền vội vàng cho Bà Ngô vào phòng.
“Bà Ngô, mọi chuyện thế nào rồi?"
Bà Ngô bởi vì đi vội vã, lại thêm tâm tình khẩn trương, ôm ngực, hơi hơi thở hào hển: “Đều, đều làm tốt. Theo như nhị tiểu thư sai bảo, lão nô đã đem hai cái chân gà bị hạ độc gói lại bằng giấy dầu, đặt ở trên đường đi đổi ca của hai tên sai vặt trông coi cửa ngách, tận mắt trông thấy bọn họ nhặt lên, chia nhau mỗi người một cái mà ăn vụng, ước chừng không đến nửa canh giờ sẽ hôn mê."
Bà Ngô liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái: “Nhị tiểu thư, cô đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, chúng ta mau đi thôi!"
“ừ, xong rồi."
Hai người mở cửa, thấy chung quanh không một bóng người, lặng lẽ đi tới cửa ngách phía đông phủ.
Đi đến nửa đường, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Bà Ngô, ban ngày ta đã tìm được đường đi tới cửa đông, ta tự mình đi là được rồi, ngươi mau trở về đi, vạn nhất chuyện không thành, sẽ liên lụy tới ngươi."
“Không được, lão nô phải nhìn thấy nhị tiểu thư bình an ra khỏi phủ, có thế lão nô mới có thể an tâm." Bà Ngô ở phía trước càng đi nhanh, cố ý muốn đưa tiễn, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không muốn tranh luận với bà liền cứ thế đi theo.
Hai người nấp trong bụi cây bên cạnh cửa đông, quan sát động tĩnh của sai vặt thủ vệ. Một lát sau, chỉ thấy hai tên sai vặt kia thân mình lảo đảo, ngã vật xuống đất, các nàng nhìn nhau, thở phào một tiếng.
Bóng đêm đầy vẻ thê lương, từng đợt gió lạnh lúc nhanh lúc chậm cứ thế thổi mạnh, các nàng lại quan sát động tĩnh chung quanh, xác nhận không có một bóng người rồi mới từ trong bụi cây đi ra.
Các nàng đi vào cửa ngách, thấy trên cửa đã bị khóa lại, Bà Ngô cúi người, vội vàng sờ soạng tìm chìa khóa trên người hai tên sai vặt.
“Nhị tiểu thư, chìa khóa ở đây!" Bà Ngô cầm chìa khóa trong tay, hướng Hạ Lan Tử Kỳ quơ quơ.
“Bà Ngô, mau, mau mở cửa ra!" Thấy đã lấy được cái chìa khóa, cách thành công chỉ vẻn vẹn một bước ngắn, tâm tình Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ kích động.
Bà Ngô vừa cắm chìa khóa vào ổ, chợt nghe phía sau có người quát khẽ: “Các ngươi là ai? Lén lén lút lút ở làm gì?"
Hai người đang chăm chú mở khóa,không có ai chú ý từ lúc nào cạnh mình đã xuất hiện người khác.
Kinh Ngạc không nhỏ chút nào, Hạ Lan Tử Kỳ và Bà Ngô cứng đờ cả người, suýt chút nữa trái tim nhảy lên tận cổ họng! Nàng đã thất bại rồi sao? Trong nội tâm nàng buồn bã, cảm giác như hít thở cũng có chút khó khăn, nàng nhắm mắt lại, ổn định nhịp tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, cùng Bà Ngô đồng thời xoay người lại.
Phía sau cách đó không xa có một thiếu niên mặc cẩm bào màu lam đang đứng, thiếu niên kia trên cánh tay phải cột băng vải màu trắng, cánh tay ngẩng lên, để ngang trước ngực, giống như đang theo dõi trộm, không hề dời mắt nhìn chằm chằm các nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu, cùng với thiếu niên bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt. Hóa ra thiếu niên kia chính là đệ đệ của Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Vân Dũng.
Hắn vì cánh tay bị đau, cộng thêm tâm tình buồn chán liền tùy ý ra ngoài đi dạo một chút, khi đi đến cửa lại phát hiện hai tên sai vặt thủ vệ té trên mặt đất, mà ngoài kia lại có hai người lén lén lút lút, hắn tưởng là kẻ trộm nên mới hô nhất một tiếng. Nhưng hắn vạn lần cũng không nghĩ tới, đối phương lại là nhị tỷ của hắn và Bà Ngô.
“Nhị tỷ, tại sao lại là tỷ? Sao tỷ mặc thành như thế này? Tỷ cùng Bà Ngô đang làm gì đó?" Hạ Lan Vân Dũng mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy tay Bà Ngô cầm cái chìa khóa, chợt nhớ tới phản ứng mãnh liệt của Hạ Lan Tử Kỳ hôm đó lúc biết hôn sự, liền hiểu rõ mọi chuyện, thần sắc nghiêm túc: “Nhị tỷ, Tỷ muốn trốn hôn ư?"
Bị hắn phát hiện, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không giấu giếm nổi nữa, ngược lại bình tĩnh lại: “Đúng vậy! Ngày đó ta cũng đã nói, ta sẽ không lấy Tề tứ công tử!"
Hạ Lan Vân Dũng trầm giọng nói: “Nhưng nếu tỷ đi rồi, hôn sự ngày mai phải làm thế nào bây giờ?"
“Không phải còn có đại tỷ sao?" Hạ Lan Tử Kỳ lạnh mặt: “Hôn sự này vốn không phải định ra vì ta, ta cũng không muốn phải đi làm người chịu tội thay!"
Bà Ngô giờ phút này thấp thỏm trong lòng, sợ thiếu gia không cho nhị tiểu thư đi, cả gan thay Hạ Lan Tử Kỳ cầu tình: “Thiếu gia, nhị tiểu thư từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, cuộc hôn nhân quan hệ đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, xin thiếu gia hãy mắt nhắm mắt mở, làm như không phát hiện, để cho nhị tiểu thư đi thôi!"
Hạ Lan Vân Dũng liếc mắt nhìn Bà Ngô một cái, từ chối trả lời mà đi đến bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, ghé bên tai nàng, hạ giọng hỏi: “Làm sao tỷ biết có người muốn hại ta? Người hại ta rốt cuộc là ai?"
Hạ Lan Vân Dũng tuy rằng nhỏ hơn so với Hạ Lan Tử Kỳ một tuổi, nhưng vóc người so với nàng còn cao hơn, Hạ Lan Tử Kỳ thoáng ngẩng đầu: “Ta chỉ nói cho đệ biết, người kia là người trong viện này, đệ có thể đoán được chứ?"
Hạ Lan Vân Dũng hiểu ý, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chuyển chủ đề: “Nhị tỷ, chuyện ngày hôm qua, cám ơn tỷ!" Rồi sau đó tránh người về một bên, vẻ mặt kiên quyết: “Nhị tỷ nếu tâm ý đã định, tiểu đệ sẽ không ngăn cản! Về sau nhị tỷ một mình bên ngoài, xin hãy bảo trọng! Như gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần liên lạc với tiểu đệ, nếu như nằm trong khả năng giúp đỡ, chắc chắn sẽ nghĩa bất dung từ! (làm việc nghĩa không chối từ) Nhị tỷ, người đi đi!"
Hạ Lan Tử Kỳ nói lại thật chi tiết kế hoạch đào tẩu đêm mai cho Bà Ngô nghe, Bà Ngô giúp nàng điều chỉnh phương án một chút, hai người trù tính mọi thứ thật kĩ càng, đến lúc này Bà Ngô mới yên lặng rời đi.
......
Ban ngày thì mong ngóng trời mau tối, nhưng khi bóng đêm thật sự phủ xuống, thời khắc mấu chốt đã đến, Hạ Lan Tử Kỳ lại vừa hưng phấn vừa đột nhiên cảm thấy gấp gáp.
Nếu như tất cả thuận lợi mà nói..., vào canh ba nàng có thể gặp lại ý trung nhân của mình. Nhưng nếu như không thuận lợi bị người ta bắt về, vận mệnh của nàng chỉ sợ sẽ thoát khỏi tầm khống chế!
Vì vậy, khi trời sập tối nàng bắt đầu trở nên bất an, ngay cả cơm chiều cũng không có tâm tư ăn, nhưng lại sợ bị người nhà phát hiện ra điều gì khác thường, đành nhắm mắt nhắm mũi ăn một chén cơm cho xong nhiệm vụ.
Trở lại Cẩm Nguyệt Hiên, trên bàn đang bày mũ phượng hà phi ban ngày vừa đội thử, hỉ phục đỏ thẫm, giầy thêu long phượng cũng màu đỏ. Hạ Lan Tử Kỳ cầm lấy một chiếc giày nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được khen ngời, giày thêu này thật là đẹp!
Tất cả những trang phục quý giá đẹp đẽ này, đều là đặc chế cho một mình nàng. Nhưng nàng chỉ nguyện ý vì duy nhất một người là Hoa Tranh mà mặc, cho nên dù thế nào, giờ đây nàng cũng chỉ có thể ngắm nhìn, thưởng thức chúng mà không có cơ hội khoác lên người.
Buông giầy thêu xuống, nhìn sắc trời đã là canh đầu, giờ này vẫn còn hơi sớm, nàng tính canh hai sẽ hành động, canh ba sẽ tới kịp chỗ hẹn với Hoa Tranh, từ nay về sau, không cần biết là bần cùng hay phú quý, nàng nguyện ý đi theo hắn.
Tiết trời khá tốt, canh đầu trôi qua, bên ngoài đã nổi lên gió, sắc trời càng thêm âm trầm, hình như còn có vẻ như sắp mưa. Ban đêm nguyệt hắc phong cao như vậy càng thuận lợi cho Hạ Lan Tử Kỳ chạy trốn.
Canh đầu vừa hết, nàng tắt sạch đèn đuốc, thay bộ quần áo nha hoàn bằng vải thô mà Bà Ngô đã chuẩn bị cho nàng. Nằm sấp bên cửa sổ đợi tin tức của Bà Ngô.
Rốt cục đợi đến lúc canh hai, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người mơ hồ, vội vã chạy về phía nàng, khi đến gần, nàng nhận ra thân hình của Bà Ngô, trong lòng vui vẻ liền vội vàng cho Bà Ngô vào phòng.
“Bà Ngô, mọi chuyện thế nào rồi?"
Bà Ngô bởi vì đi vội vã, lại thêm tâm tình khẩn trương, ôm ngực, hơi hơi thở hào hển: “Đều, đều làm tốt. Theo như nhị tiểu thư sai bảo, lão nô đã đem hai cái chân gà bị hạ độc gói lại bằng giấy dầu, đặt ở trên đường đi đổi ca của hai tên sai vặt trông coi cửa ngách, tận mắt trông thấy bọn họ nhặt lên, chia nhau mỗi người một cái mà ăn vụng, ước chừng không đến nửa canh giờ sẽ hôn mê."
Bà Ngô liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái: “Nhị tiểu thư, cô đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, chúng ta mau đi thôi!"
“ừ, xong rồi."
Hai người mở cửa, thấy chung quanh không một bóng người, lặng lẽ đi tới cửa ngách phía đông phủ.
Đi đến nửa đường, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Bà Ngô, ban ngày ta đã tìm được đường đi tới cửa đông, ta tự mình đi là được rồi, ngươi mau trở về đi, vạn nhất chuyện không thành, sẽ liên lụy tới ngươi."
“Không được, lão nô phải nhìn thấy nhị tiểu thư bình an ra khỏi phủ, có thế lão nô mới có thể an tâm." Bà Ngô ở phía trước càng đi nhanh, cố ý muốn đưa tiễn, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không muốn tranh luận với bà liền cứ thế đi theo.
Hai người nấp trong bụi cây bên cạnh cửa đông, quan sát động tĩnh của sai vặt thủ vệ. Một lát sau, chỉ thấy hai tên sai vặt kia thân mình lảo đảo, ngã vật xuống đất, các nàng nhìn nhau, thở phào một tiếng.
Bóng đêm đầy vẻ thê lương, từng đợt gió lạnh lúc nhanh lúc chậm cứ thế thổi mạnh, các nàng lại quan sát động tĩnh chung quanh, xác nhận không có một bóng người rồi mới từ trong bụi cây đi ra.
Các nàng đi vào cửa ngách, thấy trên cửa đã bị khóa lại, Bà Ngô cúi người, vội vàng sờ soạng tìm chìa khóa trên người hai tên sai vặt.
“Nhị tiểu thư, chìa khóa ở đây!" Bà Ngô cầm chìa khóa trong tay, hướng Hạ Lan Tử Kỳ quơ quơ.
“Bà Ngô, mau, mau mở cửa ra!" Thấy đã lấy được cái chìa khóa, cách thành công chỉ vẻn vẹn một bước ngắn, tâm tình Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ kích động.
Bà Ngô vừa cắm chìa khóa vào ổ, chợt nghe phía sau có người quát khẽ: “Các ngươi là ai? Lén lén lút lút ở làm gì?"
Hai người đang chăm chú mở khóa,không có ai chú ý từ lúc nào cạnh mình đã xuất hiện người khác.
Kinh Ngạc không nhỏ chút nào, Hạ Lan Tử Kỳ và Bà Ngô cứng đờ cả người, suýt chút nữa trái tim nhảy lên tận cổ họng! Nàng đã thất bại rồi sao? Trong nội tâm nàng buồn bã, cảm giác như hít thở cũng có chút khó khăn, nàng nhắm mắt lại, ổn định nhịp tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, cùng Bà Ngô đồng thời xoay người lại.
Phía sau cách đó không xa có một thiếu niên mặc cẩm bào màu lam đang đứng, thiếu niên kia trên cánh tay phải cột băng vải màu trắng, cánh tay ngẩng lên, để ngang trước ngực, giống như đang theo dõi trộm, không hề dời mắt nhìn chằm chằm các nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu, cùng với thiếu niên bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt. Hóa ra thiếu niên kia chính là đệ đệ của Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Vân Dũng.
Hắn vì cánh tay bị đau, cộng thêm tâm tình buồn chán liền tùy ý ra ngoài đi dạo một chút, khi đi đến cửa lại phát hiện hai tên sai vặt thủ vệ té trên mặt đất, mà ngoài kia lại có hai người lén lén lút lút, hắn tưởng là kẻ trộm nên mới hô nhất một tiếng. Nhưng hắn vạn lần cũng không nghĩ tới, đối phương lại là nhị tỷ của hắn và Bà Ngô.
“Nhị tỷ, tại sao lại là tỷ? Sao tỷ mặc thành như thế này? Tỷ cùng Bà Ngô đang làm gì đó?" Hạ Lan Vân Dũng mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy tay Bà Ngô cầm cái chìa khóa, chợt nhớ tới phản ứng mãnh liệt của Hạ Lan Tử Kỳ hôm đó lúc biết hôn sự, liền hiểu rõ mọi chuyện, thần sắc nghiêm túc: “Nhị tỷ, Tỷ muốn trốn hôn ư?"
Bị hắn phát hiện, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không giấu giếm nổi nữa, ngược lại bình tĩnh lại: “Đúng vậy! Ngày đó ta cũng đã nói, ta sẽ không lấy Tề tứ công tử!"
Hạ Lan Vân Dũng trầm giọng nói: “Nhưng nếu tỷ đi rồi, hôn sự ngày mai phải làm thế nào bây giờ?"
“Không phải còn có đại tỷ sao?" Hạ Lan Tử Kỳ lạnh mặt: “Hôn sự này vốn không phải định ra vì ta, ta cũng không muốn phải đi làm người chịu tội thay!"
Bà Ngô giờ phút này thấp thỏm trong lòng, sợ thiếu gia không cho nhị tiểu thư đi, cả gan thay Hạ Lan Tử Kỳ cầu tình: “Thiếu gia, nhị tiểu thư từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, cuộc hôn nhân quan hệ đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, xin thiếu gia hãy mắt nhắm mắt mở, làm như không phát hiện, để cho nhị tiểu thư đi thôi!"
Hạ Lan Vân Dũng liếc mắt nhìn Bà Ngô một cái, từ chối trả lời mà đi đến bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, ghé bên tai nàng, hạ giọng hỏi: “Làm sao tỷ biết có người muốn hại ta? Người hại ta rốt cuộc là ai?"
Hạ Lan Vân Dũng tuy rằng nhỏ hơn so với Hạ Lan Tử Kỳ một tuổi, nhưng vóc người so với nàng còn cao hơn, Hạ Lan Tử Kỳ thoáng ngẩng đầu: “Ta chỉ nói cho đệ biết, người kia là người trong viện này, đệ có thể đoán được chứ?"
Hạ Lan Vân Dũng hiểu ý, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chuyển chủ đề: “Nhị tỷ, chuyện ngày hôm qua, cám ơn tỷ!" Rồi sau đó tránh người về một bên, vẻ mặt kiên quyết: “Nhị tỷ nếu tâm ý đã định, tiểu đệ sẽ không ngăn cản! Về sau nhị tỷ một mình bên ngoài, xin hãy bảo trọng! Như gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần liên lạc với tiểu đệ, nếu như nằm trong khả năng giúp đỡ, chắc chắn sẽ nghĩa bất dung từ! (làm việc nghĩa không chối từ) Nhị tỷ, người đi đi!"
Tác giả :
Thủy Nguyệt Minh Châu