Hỉ Tương Phùng
Chương 64: Tỷ thí trong phòng
Nguy hiểm đang đến, nhưng nàng lại không thể động đậy. Không còn cách nào khác, loại cảm giác sợ hãi nhưng bất lực này thật khiến người ta cảm thấy khó thở.
Ngón tay thon dài của Tề Dật Phàm nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước ngực nàng, thần sắc dửng dưng như nước, nhưng lại có thể nói ra những lời khiến Hạ Lan Tử Kỳ run như cầy sấy: “Cô đã không có ý định tuân thủ lời hứa, thế thì sẽ bị trừng phạt. Lột sạch quần áo của cô làm công cụ ấm giường cho ta cũng không tồi đâu!"
“Bỏ cái tay thối của ngươi ra, bỏ ra!" Hạ Lan Tử Kỳ mắt nhìn thấy Tề Dật Phàm kéo vạt áo của nàng, từ từ kéo y phục xuống qua đầu vai. Quá trình này, bởi vì hắn cố ý thong thả mà khiến Hạ Lan Tử Kỳ phải chịu dày vò.
Bả vai trắng nõn nà lộ ra trước mắt, kích động hé lớn: “Ngươi hạ lưu, vô sỉ! Mau thả ta ra!"
Tề Dật Phàm dừng tay lại, mượn cơ hội hỏi: “Vậy cô chuẩn bị thực hiện lời hứa sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, tuy rằng nghi ngờ hắn chỉ đang hù dọa mình thôi, nhưng trong lòng vẫn bắt đầu xảy ra cuộc giằng xé chưa từng có: Sao hắn dám làm như vậy? Hắn dám hay hắn không dám! Tỉ mỉ mà nghĩ thì hắn là nam nhân. Loại chuyện chỉ có lợi không có thiệt thế này, hắn có cái gì mà không dám? Cho dù hắn không thực sự muốn chạm vào mình, nhưng bị hắn nhìn thấy thân thể thì cho dù thế nào cũng là chuyện không thể chấp nhận được!
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ chậm chạp chưa trả lời, Tề Dật Phàm trong lòng cười thầm, xem cô có thể kiên trì được bao lâu! Vì thế vươn tay kia ra, lại vạch áo ở bên vai khác xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa đến tim cũng nhảy ra ngoài! Phải biết rằng, nếu cởi cái áo mỏng này xuống thì ở bên trong nàng chỉ còn lại áo yếm và quần lót. Đối với loại người như Tề Diệc Phàm, trong lòng nàng không thể nắm chắc được. Chỉ biết là loại người này không thể đắc tội, cứ so đi tính lại, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có thể là mình, vì thế hét lớn: “Dừng tay!"
“Sao thế? Nghĩ thông suốt rồi?" Tề Dật Phàm ngừng lại, dương dương tự đắc nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, nhìn thẳng hắn một lát. Tuy rằng không cam lòng, nhưng đây không phải là bất đắc dĩ sao? Đành phải gằn từng chữ nói: “Ngươi buông ra, ta rửa chân cho ngươi!"
“Thế này mới đúng chứ, nếu cô đáp ứng ta từ sớm đã không có nhiều chuyện xảy ra như vậy sao?" Tề Dật Phàm đưa hai tay về phía trước kéo quần áo Hạ Lan Tử Kỳ lên, nói: “Ta cảnh cáo cô, đừng không biết tự lượng sức! Nếu bày ra mấy trò vặt đùa giỡn ta, thì ta cũng sẽ có cách đối phó lại với cô!" Nói xong, đưa tay mở huyệt đạo cho nàng.
Khi vừa mới bắt đầu hợp tác với hắn, thấy hắn là người không tệ lắm. Hiện tại ở chung lâu, mới biết thì ra hắn là loại người tà ác như vậy! Hạ Lan Tử Kỳ biết vậy đã chẳng làm, thật sự là bị buộc lên thuyền giặc.
Tề Dật Phàm giải huyệt đạo cho nàng xong, liền xoay người ngồi trở lại trên giường. Hạ Lan Tử Kỳ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vội vội vàng vàng sửa sang lại quần áo, vừa sửa lại vừa bực mình. Rốt cuộc có nên rửa chân cho hắn không? Nếu rửa! Rất là mất mặt, nhưng không rửa! Chẳng lẽ mình lại phải chạy trốn? Có cách gì giải quyết mà vẹn cả đôi đường không? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo lắng, nhưng trong lúc sốt ruột đầu óc đặc quánh lại, lần này không thể nghĩ ra được cách gì hay.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã mặc lại quần áo rồi, nhưng không có ý muốn rửa chân cho hắn, Tề Dật Phàm nói giọng lạnh lùng: “Còn không mau qua đây, còn ở đây băn khoăn cái gì?"
“Một đại nam nhân mà lại nhỏ mọn như vậy! Ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, ngươi lại còn tin là thật!" Hạ Lan Tử Kỳ hi vọng có thể xoay chuyển được.
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng, mặc dù không có mở miệng, nhưng ánh mắt thật lợi hại không hề có ý muốn sẽ thương lượng lại.
Thấy hắn thờ ơ, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải nghĩ kế khác. Đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một vật, đi đến trước mặt Tề Dật Phàm, mở bàn tay ra: “Ngươi xem đây là cái gì?"
“Chuông bạc!" Tề Dật Phàm ánh mắt lóe sáng, thấy ở trong tay chính là chuông bạc đã đánh mất, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, tươi cười: “Không phải lần trước cô nói đã đánh mất chuông bạc rồi sao?"
“Đúng là mất! Nhưng mà ta lại tìm về lại rồi!" Nhìn hắn cao hứng, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng mừng thầm, chỉ cần tâm tình của hắn tốt như vậy lát nữa mình sẽ thương lượng mấy câu, không chừng có thể tìm được đường lui!
“Ồ! Tìm thấy ở đâu?" Tề Dật Phàm ngẩng đầu lên.
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ giọng nói: “Lần trước bởi vì tìm không cẩn thận, cho nên mới không tìm thấy. Thật ra, nó rơi trong bụi cỏ trên đường ta chạy trốn!"
Cho dù thế nào đi nữa, vật chứng đã tìm được rồi Tề Dật Phàm thở phào một hơi.
Hạ Lan Tử Kỳ không dám đuổi hắn đi, nhưng mà cũng không muốn rửa chân cho hắn, đành phải chủ động lấy lòng, nhân cơ hội nói: “Trời cũng không còn sớm, hay là ngươi ngủ lại đây đi! Lát nữa ta trải giường chiếu cho ngươi." Nói xong ngồi xổm người xuống, chuẩn bị đem đem chậu nước rửa chân bưng sang bên cạnh, ý muốn cho qua chuyện này.
“Hừ, khoan đã!" Tề Dật Phàm đột nhiên ngồi thẳng người, dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng: “Cô đừng nghĩ cứ như vậy là có thể thoát được, đêm nay, cô phải rửa chân cho ta!" Nói xong, đem chân đưa tới trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ.
Mình đã lùi một bước rồi, hắn lại dám không nể tình! Nhìn mấy ngón chân to trước mắt kia. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng căm tức, đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi thật sự muốn ta rửa sao?"
Nàng nhìn hắn, trong mắt tựa như muốn nói: Tiểu tử, nếu ngươi dám thật sự bắt ta rửa, chúng ta lập tức kết thù!
Tề Dật Phàm cũng nhìn lại nàng: Nha đầu, ta từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thiệt, chỉ cần là chuyện bất lợi thì sẽ trả thù cho bằng được, cô cũng không ngoại lệ!
Tề Dật Phàm cong khóe môi, thản nhiên phun ra bốn chữ: “Đương nhiên muốn rửa!" Nói xong, lại đem chân hướng đên trước mắt Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay ra mời.
Xem ra, hôm nay không rửa không được! Bị buộc rơi vào đường cùng, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải vươn hai tay, giận dỗi giống như muốn đem Tề Dật Phàm lôi xuống dưới. Sau đó, lại cau mày, vẻ mặt chán ghét tháo tất hắn xuống, ném trên mặt đất.
Tề Dật Phàm lắc lắc chân, chủ động đem chân vói vào trong nước. Thấy Tề Dật Phàm vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm mình, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ. Lúc này, nàng càng tỏ ra tức giận thì Tề Dật Phàm sẽ càng vui vẻ, càng có cảm giác thành tựu. Nàng sao có thể để Tề Dật Phàm toại nguyện được? Hãy cứ tiêu sái một chút, coi như là mình đang rửa chân cho heo cũng được!
Nghĩ như vậy xong, nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm giác phẫn nộ lại một chút, khi mở mắt ra thì thần sắc đã bình tĩnh lại không ít.
Cúi đầu, nhìn chân Tề Dật Phàm, mu bàn chân rất cao, rất có cốt cảm. Làn da thì trắng mịn, trắng như tay nàng vậy. Ôi ôi, có vẻ như còn trắng hơn tay nàng một chút.
Hừ! Chân một nam nhân, trắng quá mức như vậy làm gì? Hạ Lan Tử Kỳ khuơ khoắng nước rồi thô lỗ xoa xoa chân của hắn.
Nàng bình sinh đây là lần đầu tiên phải rửa chân cho người ta, lại còn là rửa chân cho một nam nhân, dù nhiều hay ít thì trong lòng cũng có chút khó chịu. Chẳng qua, nàng rất biết điều tiết bản thân, nàng đem chân Tề Dật Phàm trở thành móng giò nghĩ là mình đang rửa chân cho heo, vì thế hăng hái rửa đến mức không tự chủ được nở nụ cười.
Báo thù mà! Đương nhiên là muốn nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ khó chịu, không cam chịu nhưng kết quả thế nào! Lúc mới bắt đầu nàng có vẻ như là không được tự nhiên lắm, mà lúc này nàng lại tỏ ra coi thường vừa rửa rất hăng hái vừa nhìn chân hắn cười cười, nàng đang cười cái gì? Cười chân của mình khó coi? Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt khó hiểu.
Bình thường, lúc bọn nha đầu rửa chân cho hắn đều rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu. Mà Hạ Lan Tử Kỳ lại không sống vậy, cứ thế đem chân hắn thành cái móng giò để ra sức chà xát, vì thế Tề Dật Phàm cảm thấy không giống như bình thường chân bị nàng chà xát đến phát nhột, thần kinh cũng từ đó mà căng lên, rốt cục nhịn không được kêu lên: “Cô nhẹ tay một chút!"
Hạ Lan Tử Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: “Có người hầu hạ, còn ra oai này nọ! Ngươi còn nói nữa ta sẽ không rửa nữa đâu!"
Lúc này, ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ vừa đúng lúc xẹt qua gan bàn chân Tề Dật Phàm, Tề Dật Phàm nhột không chịu nổi, phản xạ có điều kiện đạp một cái. Kết quả, chậu nước kia bị hắn một cước đá đổ, nước rửa chân không thể tránh khỏi bắn tung tóe lên đầy người Hạ Lan Tử Kỳ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngẩn ra!
Kỳ thật đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Tề Dật Phàm không phải cố ý. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ không nghĩ như vậy, nàng nghĩ đến Tề Dật Phàm cố ý trêu cợt mình. Dùng tay áo lau nước rửa chân bắn lên mặt, trong cơn giận dữ quát lên: “Ngươi...... Đáng giận, ngươi thật sự quá đáng lắm rồi!" Nói xong một chưởng đánh đến.
Tề Dật Phàm sao có thể để nàng đánh được? Một phát bắt được cổ tay của nàng: “Dám đánh phu quân? Tam tòng tứ đức của cô đâu rồi?"
Hạ Lan Tử Kỳ nhíu mày: “Ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi là phu quân của ai?"
Chớp mắt một cái, kiểu nói chuyện này bỗng nhiên chạm đến lòng Tề Dật Phàm. Hắn không khỏi giật mình, bởi vì tiếp xúc gần gũi khiến cho hắn phát hiện trên người Hạ Lan Tử Kỳ có cá tính đặc biệt, cảm giác rất giống người trong lòng hắn. Hơn nữa, từ khi bệnh viêm họng của Hạ Lan Tử Kỳ chuyển biến tốt hắn luôn cảm thấy giọng nói của nàng càng ngày càng giống với giọng nói của người ấy.
Nhưng mà nhìn thấy dung mạo Hạ Lan Tử Kỳ hắn lập tức thanh tỉnh! Hắn giải thích cảm giác này là vì do hắn quá nhớ người trong lòng nên mới trở thành như vậy.
Giờ phút này, Tề Dật Phàm dừng trước Hạ Lan Tử Kỳ, trong giọng nói tràn đầy ý vị đắc ý trêu chọc: “Không rửa chân nữa thì thôi, có cần thiết phải kích động như vậy không?"
“Ngươi buông! Buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng rút tay về, lui xuống phía sau vào bước.
Nước đổ hết rồi, chân cũng không cần rửa sạch thêm nữa! Tề Dật Phàm giơ hai chân vỗ vỗ vào nhua, vẩy ra mấy giọt nữa rồi ngẩng đầu nói với nàng: “Lại đây, lau chân cho ta!"
“Ngươi đừng có một tấc lại muốn tiến một thước!" Hạ Lan Tử Kỳ ngồi vào trên ghế trong phòng, đưa tay vắt vạt áo bị nước rửa chân bắn lên, trong lòng đầy một bụng tức. Rửa chân cho hắn là đã đi đến điểm giới hạn cuối cùng rồi, sao có thể lại tiếp tục chiều theo ý của hắn, lại còn lau chân?
Hạ Lan Tử Kỳ thái độ không phối hợp, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Tề Dật Phàm. Lúc này, bởi vì hắn không mang giày, lại không thể làm gì Hạ Lan Tử Kỳ nên đành phải cầm lấy cái khăn mềm bên giường, tự mình lau chân.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn vừa tức vừa giận, nhưng lại bất lực. Lo lắng nhất là nếu hắn không đi thì như vậy bản thân lại ngủ không ngon giấc, càng không muốn mắt đầy quầng thâm, đi gặp người trong lòng.
Chẳng qua, lo lắng của nàng là dư thừa, Tề Dật Phàm hôm nay chính là chỉ muốn đến chỗ nàng xả giận. Vốn không tính ở lại chỗ nàng.
Đi tất xong, Tề Dật Phàm đi đến bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ mang theo lời uy hiếp: “Nhớ cho kỹ, về sau đừng có ra vẻ trước mắt ta! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Hạ Lan Tử Kỳ quay ra lườm hắn một cái, ngoài miệng không nói, thầm nghĩ trong lòng: “Tề Dật Phàm ngươi nhớ kỹ cho ta! Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi trả đủ!"
Ngón tay thon dài của Tề Dật Phàm nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước ngực nàng, thần sắc dửng dưng như nước, nhưng lại có thể nói ra những lời khiến Hạ Lan Tử Kỳ run như cầy sấy: “Cô đã không có ý định tuân thủ lời hứa, thế thì sẽ bị trừng phạt. Lột sạch quần áo của cô làm công cụ ấm giường cho ta cũng không tồi đâu!"
“Bỏ cái tay thối của ngươi ra, bỏ ra!" Hạ Lan Tử Kỳ mắt nhìn thấy Tề Dật Phàm kéo vạt áo của nàng, từ từ kéo y phục xuống qua đầu vai. Quá trình này, bởi vì hắn cố ý thong thả mà khiến Hạ Lan Tử Kỳ phải chịu dày vò.
Bả vai trắng nõn nà lộ ra trước mắt, kích động hé lớn: “Ngươi hạ lưu, vô sỉ! Mau thả ta ra!"
Tề Dật Phàm dừng tay lại, mượn cơ hội hỏi: “Vậy cô chuẩn bị thực hiện lời hứa sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, tuy rằng nghi ngờ hắn chỉ đang hù dọa mình thôi, nhưng trong lòng vẫn bắt đầu xảy ra cuộc giằng xé chưa từng có: Sao hắn dám làm như vậy? Hắn dám hay hắn không dám! Tỉ mỉ mà nghĩ thì hắn là nam nhân. Loại chuyện chỉ có lợi không có thiệt thế này, hắn có cái gì mà không dám? Cho dù hắn không thực sự muốn chạm vào mình, nhưng bị hắn nhìn thấy thân thể thì cho dù thế nào cũng là chuyện không thể chấp nhận được!
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ chậm chạp chưa trả lời, Tề Dật Phàm trong lòng cười thầm, xem cô có thể kiên trì được bao lâu! Vì thế vươn tay kia ra, lại vạch áo ở bên vai khác xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa đến tim cũng nhảy ra ngoài! Phải biết rằng, nếu cởi cái áo mỏng này xuống thì ở bên trong nàng chỉ còn lại áo yếm và quần lót. Đối với loại người như Tề Diệc Phàm, trong lòng nàng không thể nắm chắc được. Chỉ biết là loại người này không thể đắc tội, cứ so đi tính lại, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có thể là mình, vì thế hét lớn: “Dừng tay!"
“Sao thế? Nghĩ thông suốt rồi?" Tề Dật Phàm ngừng lại, dương dương tự đắc nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, nhìn thẳng hắn một lát. Tuy rằng không cam lòng, nhưng đây không phải là bất đắc dĩ sao? Đành phải gằn từng chữ nói: “Ngươi buông ra, ta rửa chân cho ngươi!"
“Thế này mới đúng chứ, nếu cô đáp ứng ta từ sớm đã không có nhiều chuyện xảy ra như vậy sao?" Tề Dật Phàm đưa hai tay về phía trước kéo quần áo Hạ Lan Tử Kỳ lên, nói: “Ta cảnh cáo cô, đừng không biết tự lượng sức! Nếu bày ra mấy trò vặt đùa giỡn ta, thì ta cũng sẽ có cách đối phó lại với cô!" Nói xong, đưa tay mở huyệt đạo cho nàng.
Khi vừa mới bắt đầu hợp tác với hắn, thấy hắn là người không tệ lắm. Hiện tại ở chung lâu, mới biết thì ra hắn là loại người tà ác như vậy! Hạ Lan Tử Kỳ biết vậy đã chẳng làm, thật sự là bị buộc lên thuyền giặc.
Tề Dật Phàm giải huyệt đạo cho nàng xong, liền xoay người ngồi trở lại trên giường. Hạ Lan Tử Kỳ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vội vội vàng vàng sửa sang lại quần áo, vừa sửa lại vừa bực mình. Rốt cuộc có nên rửa chân cho hắn không? Nếu rửa! Rất là mất mặt, nhưng không rửa! Chẳng lẽ mình lại phải chạy trốn? Có cách gì giải quyết mà vẹn cả đôi đường không? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lo lắng, nhưng trong lúc sốt ruột đầu óc đặc quánh lại, lần này không thể nghĩ ra được cách gì hay.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã mặc lại quần áo rồi, nhưng không có ý muốn rửa chân cho hắn, Tề Dật Phàm nói giọng lạnh lùng: “Còn không mau qua đây, còn ở đây băn khoăn cái gì?"
“Một đại nam nhân mà lại nhỏ mọn như vậy! Ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, ngươi lại còn tin là thật!" Hạ Lan Tử Kỳ hi vọng có thể xoay chuyển được.
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng, mặc dù không có mở miệng, nhưng ánh mắt thật lợi hại không hề có ý muốn sẽ thương lượng lại.
Thấy hắn thờ ơ, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải nghĩ kế khác. Đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một vật, đi đến trước mặt Tề Dật Phàm, mở bàn tay ra: “Ngươi xem đây là cái gì?"
“Chuông bạc!" Tề Dật Phàm ánh mắt lóe sáng, thấy ở trong tay chính là chuông bạc đã đánh mất, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, tươi cười: “Không phải lần trước cô nói đã đánh mất chuông bạc rồi sao?"
“Đúng là mất! Nhưng mà ta lại tìm về lại rồi!" Nhìn hắn cao hứng, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng mừng thầm, chỉ cần tâm tình của hắn tốt như vậy lát nữa mình sẽ thương lượng mấy câu, không chừng có thể tìm được đường lui!
“Ồ! Tìm thấy ở đâu?" Tề Dật Phàm ngẩng đầu lên.
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ giọng nói: “Lần trước bởi vì tìm không cẩn thận, cho nên mới không tìm thấy. Thật ra, nó rơi trong bụi cỏ trên đường ta chạy trốn!"
Cho dù thế nào đi nữa, vật chứng đã tìm được rồi Tề Dật Phàm thở phào một hơi.
Hạ Lan Tử Kỳ không dám đuổi hắn đi, nhưng mà cũng không muốn rửa chân cho hắn, đành phải chủ động lấy lòng, nhân cơ hội nói: “Trời cũng không còn sớm, hay là ngươi ngủ lại đây đi! Lát nữa ta trải giường chiếu cho ngươi." Nói xong ngồi xổm người xuống, chuẩn bị đem đem chậu nước rửa chân bưng sang bên cạnh, ý muốn cho qua chuyện này.
“Hừ, khoan đã!" Tề Dật Phàm đột nhiên ngồi thẳng người, dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng: “Cô đừng nghĩ cứ như vậy là có thể thoát được, đêm nay, cô phải rửa chân cho ta!" Nói xong, đem chân đưa tới trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ.
Mình đã lùi một bước rồi, hắn lại dám không nể tình! Nhìn mấy ngón chân to trước mắt kia. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng căm tức, đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi thật sự muốn ta rửa sao?"
Nàng nhìn hắn, trong mắt tựa như muốn nói: Tiểu tử, nếu ngươi dám thật sự bắt ta rửa, chúng ta lập tức kết thù!
Tề Dật Phàm cũng nhìn lại nàng: Nha đầu, ta từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thiệt, chỉ cần là chuyện bất lợi thì sẽ trả thù cho bằng được, cô cũng không ngoại lệ!
Tề Dật Phàm cong khóe môi, thản nhiên phun ra bốn chữ: “Đương nhiên muốn rửa!" Nói xong, lại đem chân hướng đên trước mắt Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay ra mời.
Xem ra, hôm nay không rửa không được! Bị buộc rơi vào đường cùng, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải vươn hai tay, giận dỗi giống như muốn đem Tề Dật Phàm lôi xuống dưới. Sau đó, lại cau mày, vẻ mặt chán ghét tháo tất hắn xuống, ném trên mặt đất.
Tề Dật Phàm lắc lắc chân, chủ động đem chân vói vào trong nước. Thấy Tề Dật Phàm vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm mình, nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ. Lúc này, nàng càng tỏ ra tức giận thì Tề Dật Phàm sẽ càng vui vẻ, càng có cảm giác thành tựu. Nàng sao có thể để Tề Dật Phàm toại nguyện được? Hãy cứ tiêu sái một chút, coi như là mình đang rửa chân cho heo cũng được!
Nghĩ như vậy xong, nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm giác phẫn nộ lại một chút, khi mở mắt ra thì thần sắc đã bình tĩnh lại không ít.
Cúi đầu, nhìn chân Tề Dật Phàm, mu bàn chân rất cao, rất có cốt cảm. Làn da thì trắng mịn, trắng như tay nàng vậy. Ôi ôi, có vẻ như còn trắng hơn tay nàng một chút.
Hừ! Chân một nam nhân, trắng quá mức như vậy làm gì? Hạ Lan Tử Kỳ khuơ khoắng nước rồi thô lỗ xoa xoa chân của hắn.
Nàng bình sinh đây là lần đầu tiên phải rửa chân cho người ta, lại còn là rửa chân cho một nam nhân, dù nhiều hay ít thì trong lòng cũng có chút khó chịu. Chẳng qua, nàng rất biết điều tiết bản thân, nàng đem chân Tề Dật Phàm trở thành móng giò nghĩ là mình đang rửa chân cho heo, vì thế hăng hái rửa đến mức không tự chủ được nở nụ cười.
Báo thù mà! Đương nhiên là muốn nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ khó chịu, không cam chịu nhưng kết quả thế nào! Lúc mới bắt đầu nàng có vẻ như là không được tự nhiên lắm, mà lúc này nàng lại tỏ ra coi thường vừa rửa rất hăng hái vừa nhìn chân hắn cười cười, nàng đang cười cái gì? Cười chân của mình khó coi? Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt khó hiểu.
Bình thường, lúc bọn nha đầu rửa chân cho hắn đều rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu. Mà Hạ Lan Tử Kỳ lại không sống vậy, cứ thế đem chân hắn thành cái móng giò để ra sức chà xát, vì thế Tề Dật Phàm cảm thấy không giống như bình thường chân bị nàng chà xát đến phát nhột, thần kinh cũng từ đó mà căng lên, rốt cục nhịn không được kêu lên: “Cô nhẹ tay một chút!"
Hạ Lan Tử Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: “Có người hầu hạ, còn ra oai này nọ! Ngươi còn nói nữa ta sẽ không rửa nữa đâu!"
Lúc này, ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ vừa đúng lúc xẹt qua gan bàn chân Tề Dật Phàm, Tề Dật Phàm nhột không chịu nổi, phản xạ có điều kiện đạp một cái. Kết quả, chậu nước kia bị hắn một cước đá đổ, nước rửa chân không thể tránh khỏi bắn tung tóe lên đầy người Hạ Lan Tử Kỳ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngẩn ra!
Kỳ thật đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Tề Dật Phàm không phải cố ý. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ không nghĩ như vậy, nàng nghĩ đến Tề Dật Phàm cố ý trêu cợt mình. Dùng tay áo lau nước rửa chân bắn lên mặt, trong cơn giận dữ quát lên: “Ngươi...... Đáng giận, ngươi thật sự quá đáng lắm rồi!" Nói xong một chưởng đánh đến.
Tề Dật Phàm sao có thể để nàng đánh được? Một phát bắt được cổ tay của nàng: “Dám đánh phu quân? Tam tòng tứ đức của cô đâu rồi?"
Hạ Lan Tử Kỳ nhíu mày: “Ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi là phu quân của ai?"
Chớp mắt một cái, kiểu nói chuyện này bỗng nhiên chạm đến lòng Tề Dật Phàm. Hắn không khỏi giật mình, bởi vì tiếp xúc gần gũi khiến cho hắn phát hiện trên người Hạ Lan Tử Kỳ có cá tính đặc biệt, cảm giác rất giống người trong lòng hắn. Hơn nữa, từ khi bệnh viêm họng của Hạ Lan Tử Kỳ chuyển biến tốt hắn luôn cảm thấy giọng nói của nàng càng ngày càng giống với giọng nói của người ấy.
Nhưng mà nhìn thấy dung mạo Hạ Lan Tử Kỳ hắn lập tức thanh tỉnh! Hắn giải thích cảm giác này là vì do hắn quá nhớ người trong lòng nên mới trở thành như vậy.
Giờ phút này, Tề Dật Phàm dừng trước Hạ Lan Tử Kỳ, trong giọng nói tràn đầy ý vị đắc ý trêu chọc: “Không rửa chân nữa thì thôi, có cần thiết phải kích động như vậy không?"
“Ngươi buông! Buông ra!" Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng rút tay về, lui xuống phía sau vào bước.
Nước đổ hết rồi, chân cũng không cần rửa sạch thêm nữa! Tề Dật Phàm giơ hai chân vỗ vỗ vào nhua, vẩy ra mấy giọt nữa rồi ngẩng đầu nói với nàng: “Lại đây, lau chân cho ta!"
“Ngươi đừng có một tấc lại muốn tiến một thước!" Hạ Lan Tử Kỳ ngồi vào trên ghế trong phòng, đưa tay vắt vạt áo bị nước rửa chân bắn lên, trong lòng đầy một bụng tức. Rửa chân cho hắn là đã đi đến điểm giới hạn cuối cùng rồi, sao có thể lại tiếp tục chiều theo ý của hắn, lại còn lau chân?
Hạ Lan Tử Kỳ thái độ không phối hợp, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Tề Dật Phàm. Lúc này, bởi vì hắn không mang giày, lại không thể làm gì Hạ Lan Tử Kỳ nên đành phải cầm lấy cái khăn mềm bên giường, tự mình lau chân.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn vừa tức vừa giận, nhưng lại bất lực. Lo lắng nhất là nếu hắn không đi thì như vậy bản thân lại ngủ không ngon giấc, càng không muốn mắt đầy quầng thâm, đi gặp người trong lòng.
Chẳng qua, lo lắng của nàng là dư thừa, Tề Dật Phàm hôm nay chính là chỉ muốn đến chỗ nàng xả giận. Vốn không tính ở lại chỗ nàng.
Đi tất xong, Tề Dật Phàm đi đến bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ mang theo lời uy hiếp: “Nhớ cho kỹ, về sau đừng có ra vẻ trước mắt ta! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Hạ Lan Tử Kỳ quay ra lườm hắn một cái, ngoài miệng không nói, thầm nghĩ trong lòng: “Tề Dật Phàm ngươi nhớ kỹ cho ta! Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi trả đủ!"
Tác giả :
Thủy Nguyệt Minh Châu