Hỉ Tương Phùng
Chương 54: Sợ hãi và ôn nhu
Vì che dấu tai mắt người khác, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm đều đổi lại y phục bình thường, dùng khăn bịt kín mặt, thổi tắt đèn ở trong phòng ngủ. Sau khi đứng nép vào cửa sổ quan sát đến khi trong viện không còn ai, lúc này mới lặng lẽ từ trong phòng đi ra, thẳng tiến đến Lệ Hương uyển.
Bởi vì Hầu gia có khách nên bọn hạ nhân trong phủ phần lớn đều ở Hợp Hương viên để tiện hầu hạ, mà Tề Dật Phàm đối với địa thế trong phủ cùng với giờ giấc tuần tra của từng nhóm vệ binh hắn thuộc như lòng bàn tay, cho nên việc tránh khỏi bọn họ không cần tốn nhiều công sức. Vô cùng thuận lợi dẫn theo Hạ Lan Tử Kỳ đi tới cổng Lệ Hương uyển.
Nhìn trên cánh cổng lớn được khóa lại bằng khóa đồng lại nghĩ đến việc Tề Dật Phàm trước khi ra khỏi cửa còn mang thiếu một ít đồ, Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi có cách mở ổ khóa sao?"
“Không có" Tề Dật Phàm không chút nghĩ ngợi chút nào trả lời thật rõ ràng.
“Không sao, ta có cách, ngươi đi theo ta!"
“Cô có cách gì?" Tề Dật Phàm tò mò nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ vào bức tường, giải thích: “Phía sau viện này có hai cái bàn, chúng ta chỉ cần giẫm lên là có thể trèo tường đi vào."
Nha đầu kia cũng quá coi thường mình rồi! Trở mình một cái là nhảy lên đầu tường rồi, còn cần phải leo lên bàn sao?
Thấy Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm vào nàng, Hạ Lan Tử Kỳ đôi mi thanh tú nhíu lại: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nàng vừa dứt lời, Tề Dật Phàm đã xuất chiêu. Đưa tay ôm trọn lấy eo nàng, trong nháy mắt nàng thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị nhấc khỏi mặt đất. Theo bản năng nàng nhắm chặt hai mắt nàng, đến khi cảm thấy hai chân chạm đất nàng mới mở mắt ra thì đã thấy mình đứng trong Lệ Hương uyển.
Cảm giác về bàn tay đang phủ trọn lên hông nàng truyền đến từng đợt nóng ấm, Hạ Lan Tử Kỳ giống như bị nóng đến bất thường giật mình giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, “cộp cộp" lui ra phía sau vài bước, khó tin nhìn hắn: “Ngươi, ngươi......"
“Ta làm sao? Chỉ là vào trong sân, cần dùng cách ngu ngốc của cô sao?" Tuy rằng không thấy được mặt Tề Dật Phàm nhưng ánh mắt không bị khăn che đi kia hiện rõ ý cười nhạo.
“Lưu manh! Đáng khinh! Ngươi cố ý chiếm tiện nghi của ta!" Thái độ của hắn làm Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ bất mãn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Tề Dật Phàm kia cao ngất như cây tùng, cây bách, ngạo khí mãnh liệt tràn đầy, hắn nghiêng người liếc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, vẻ mặt không chút thay đổi, nói: “Nếu sợ bị chiếm tiện nghi thì lúc trở về ngươi tự mình trèo tường đi!"
Hắn đang uy hiếp mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ trợn mắt: “Hừ! Trèo thì trèo, ai mà sợ chứ!"
Tề Dật Phàm không hề cùng nàng đấu võ mồm, đánh giá cảnh vật chung quanh một lúc, thấy không có gì bất thường mới nhấc chân đi về phía phòng chính của Lệ Hương uyển.
Lúc này, một vầng trăng lưỡi liềm tịch lieu treo trên không thản nhiên tỏa ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng. Ở Lệ Hương uyển cỏ hoang mọc thành bụi dưới ánh trăng yên tĩnh lại càng quỷ dị, nhất là nghĩ tới những chuyện ma quái ở Lệ Hương Uyển mà Liễu Tâm Vũ nói hôm ấy. Tuy rằng nàng không tin có quỷ quái gì nhưng nàng sợ tối, ở đáy lòng thực sự cũng có chút rợn người, vừa lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa cố gắng đuổi kịp bước đi của Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm dẫn Hạ Lan Tử Kỳ đi tới cửa, từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ. Từ từ đem cửa số mở ra rồi hai người trèo từ cửa sổ vào phòng.
Trong phòng vì lâu không có người ở, lại không ai dọn dẹp nên tro bụi phủ đầy, nhưng trong không khí khô ráo lại phảng phất mùi Xuân Mỹ Nhân nhàn nhạt.
Xuân Mỹ Nhân là một loại hương xông hỗn hợp có mùi thơm ngào ngạt, hương vị ngọt ngào. Xem ra, Ngũ di nương khi còn sống cực yêu thích mùi hương này.
Thừa dịp Tề Dật Phàm đang bận xoay người đóng cửa sổ. Hạ Lan Tử Kỳ đánh giá bài trí chung quanh phòng. Căn phòng này là một gian phòng khép kín, có điều bởi vì ánh sáng trong phòng mờ ảo, lại thêm tất cả mọi đồ vật bài trí đều bị phủ vải trắng, cho nên căn bản là không nhìn ra được phong cách.
Trong phòng vừa trang nghiêm thần bí, vừa mang theo vài phần quỷ dị, việc phải đặt mình ở trong đó khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ có chút không thoải mái lắm.
Tề Dật Phàm sau khi đóng kĩ cửa sổ xong, tháo khăn che mặt của mình ra, đồng thời lấy quẹt lửa.
Dưới ánh lửa, vẻ mặt Tề Dật Phàm cùng trước đó hoàn toàn khác nhau. Mặt hắn lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm, trong ánh mắt mang theo đau đớn khó lời nào tả nổi. Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn đang tức cảnh sinh tình, đại khái là lại nghĩ tới cảnh mẫu thân chết thảm rồi!
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn: “Sau khi căn phòng này bị niêm phong, ngươi cũng đã từng vào đây một, hai lần rồi cứ? Đúng rồi, có phát hiện chỗ nào khả nghi không?"
“Đương nhiên,mỗi lần ta thấy nhớ mẫu thân thì đều tới nơi này nhìn ngắm. Hôm ta uống say chính là uống ở tại căn phòng này." Tề Dật Phàm giơ hộp quẹt, đi sâu vào bên trong phòng: “Cô lại đây, ta cho cô xem mấy thứ."
Đi vào buồng trong, Tề Dật Phàm đem hộp quẹt đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ, đưa tay xốc lên một tấm vải trắng đang phủ lên vật dụng trong phòng. Một bộ bàn trang điểm được làm bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa hiện ra trước mắt.
Tề Dật Phàm đem ngăn kéo kéo ra khỏi mặt bàn. Hạ Lan Tử Kỳ cũng giơ cao hộp quẹt lên. Chỉ thấy tất cả bên trong đều là trang sức tinh mỹ được chế từ vàng, bạc, hoặc trân châu, mã não, phỉ thúy cái nào cũng có giá trị không hề nhỏ. Những thứ trang sức này ở dưới ánh lửa lập lòe phát sáng, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Từ chút trang sức xa hoa quý giá này có thể thấy được Hầu gia yêu thương vị di nương này đến mức nào! Nhưng mà, Tề Dật Phàm cho mình xem những trang sức này làm cái gì?
Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ kịp hỏi! Đã thấy Tề Dật Phàm cúi người, đưa tay sờ soạng tới lui ở trong ngăn kéo một lúc rồi lấy ra một vật đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô xem thứ này một chút đi."
Thấy hắn sờ soạng một lúc lâu, nghĩ rằng hắn chắc đang tìm thứ bảo bối gì! Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay nhận lấy, khi giơ lên trước mắt nhìn thì có chút ngạc nhiên: “Đây không phải chỉ là một cái chuông nhỏ bằng bạc sao?" Hạ Lan Tử Kỳ biết, Tề Dật Phàm hẳn sẽ không tự nhiên mà cho nàng xem vật này, liền hỏi: “Hay là cái chuông bạc nhỏ này và cái chết của mẹ ngươi có liên quan?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Dật Phàm bị ánh lửa ánh lúc sáng lúc tối làm bên trong sự anh tuấn còn kèm theo cả lãnh mặc, khiến lòng người thương tiếc.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi: “Cái chuông này là một lần vô tình nhặt được. Sau khi mẹ ta qua đời, có một lần ta cũng uống say ở trong này, bởi vì say quá nên cứ thế nằm thẳng lên đất mà ngủ. Sau đó lúc nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ đã bất ngờ phát hiện ở dưới ngăn tủ ở bên giường có một cái gì đó lóe sáng. Ta sờ soạng tìm kiếm thì nhặt được cái chuông bạc nhỏ này."
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất chăm chú nghe, Tề Dật Phàm lại nói: “Bởi vì trước đây mẹ ta từng bị người ta dùng chuông dọa sợ. Cho nên bà ấy chỉ cần vừa nghe thấy tiếng chuông thì lập tức tâm phiền ý loạn, đau đầu đến không chịu nổi. Vì thế mẹ ta từng hạ lệnh, ở trong Lệ Hương uyển cấm dùng chuông, bất luận kẻ nào bước vào cũng không được mang theo. Mà nay trong phòng lại xuất hiện cái chuông này, việc này chứng tỏ có gì đó bất thường."
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng hiểu được cái chuông này xuất hiện quá mức kỳ quái, nhờ ánh lửa nàng bắt đầu cẩn thận xem xét cái chuông kia.
Chuông không lớn, cầm trong tay tinh tế đáng yêu, bên trên cũng không có ký hiệu gì. Có điều, nhìn thì có vẻ như đây không phải là một cái chuông độc lập, hình như là từ một vật gì đó rơi xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng phân tích rồi ngẩng đầu nói: “Mẫu thân ngươi đã hạ lệnh không ai được phép mang chuông từ bên ngoài vào, cái chuông này xuất hiện ở đây đúng là rất khả nghi! Ta nghĩ, liệu có phải là của hung thủ hại mẫu thân ngươi hay không? Sau khi hạ cổ bà ấy xong, không chờ được đến lúc cổ độc phát tác muốn lập tức bức tử mẫu thân ngươi, cho nên mới phải lấy chuông đến để dọa bà, làm cho cổ độc phát tác nhanh hơn?"
Tề Dật Phàm nhíu lại mày: “Không phải là không có loại khả năng này."
Hạ Lan Tử Kỳ lại nói: “Vậy ngươi có điều tra quả chuông này là của ai không? Còn nữa, trước khi mẫu thân ngươi qua đời đã có ai từng đến Lệ Hương uyển?"
“Đương nhiên đã từng điều tra, nhưng trên quả chuông này không hề có kí hiệu gì. Muốn điều tra ra xem là của ai thì quả thật không hề dễ không dễ, đến nay vẫn chưa có kết quả." Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ: “Mẫu thân ta tắt thở vào buổi sáng trước khi bọn hạ nhân đến hầu hạ, cho nên trước khi gặp chuyện không may không hề gặp bất kì người nào. Thế nhưng trước khi xảy ra chuyện một ngày, nghe nói chỉ có hai người là Nhị di nương tới buổi sáng và Đại di nương tới buổi chiều. Nhưng bọn họ ngồi chưa ấm chỗ đã đi rồi nên không nhìn ra điều gì bất thường."
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy cái chết của Ngũ di nương thực sự là quỷ dị ly kì, lại hỏi tiếp: “Vậy một ngày trước khi mẫu thân ngươi mất không có biểu hiện gì bất thường sao?"
Tề Dật Phàm thần sắc ngưng trọng: “Có. Nghe hạ nhân nói, mẹ ta từ sáng sớm đã nói cảm thấy không khỏe nên buổi tối đi ngủ sớm."
“Từ chuyện này có thể thấy, Đại di nương là người cuối cùng tiếp xúc trực tiếp với mẫu thân ngươi."
Tề Dật Phàm gật đầu: “Kỳ thật ta cũng nghi ngờ Đại di nương, không riêng bởi vì bà ta là người cuối cùng gặp mẹ ta, mà còn có một nguyên nhân khác. Bà ta và mẹ rất khác nhau, lúc trước bà ấy đặc biệt thích dùng chuông làm phụ kiện trang sức. Đây là ta nghe người khác nói lại, bởi vì khi đó còn chưa có ta."
Tề Dật Phàm dừng một chút nói tiếp: “Lúc ấy mẹ ta vừa mới được gả về, người khác không biết mẹ ta sợ chuông, cho nên trong bữa tiệc trong nhà Đại di nương mặc một cái váy dùng chuông làm phụ kiện trang trí. Vì thế, đương nhiên là khiến mẹ ta bị dọa đến ngất đi, sau đó, khi mẹ ta tỉnh lại nói cho cha ta biết nguyên do. Ông lập tức phạt Đại di nương nửa tháng không được phép ra khỏi cửa, cũng ra lệnh cho khắp nơi cao thấp trong phủ không ai được ở trước mặt mẹ ta mặc thứ gì có treo chuông. Nếu như lại làm kinh động đến mẹ ta thì vô luận là ai cũng sẽ ngoài việc trừ đi nửa năm tiền tiêu vătj, còn có thể sẽ bị đánh hai mươi trượng."
Hạ Lan Tử Kỳ hiểu ngay vấn đề: “Cho nên từ đó về sau, Đại di nương cũng không dám ở trước mặt mẫu thân ngươi mặc quần áo có treo chuông nữa?"
“Đúng, cha vì mẹ ta mà bắt bà ta phải từ bỏ sở thích, có thể bà ta ngoài sáng không nói gì nhưng ngầm kết oán với mẹ ta cũng nên. Thêm nữa là trước khi mẹ ta chết, bà ta là người cuối cùng tới. Còn có, lần trước bà ta phái người đi soát người bà Ngô tính tóm được đuôi của cô hòng đuổi cô ra khỏi phủ! Hết thảy mọi thứ đều nhắm vào bà ta, tuy rằng những vị di nương khác cũng hay tranh thủ tình cảm, cũng có hiềm nghi nhưng trước mắt thì thấy Đại di nương có vẻ đáng nghi nhất. Cho nên, cụ thể đúng là Đại di nương hay không thì điều này cần cô đi kiểm chứng."
Chuyện này thật đúng là rối rắm, nào có dễ dàng kiểm chứng như thế chứ? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn quả chuông trong tay: “Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ quả chuông này."
“Cô thử nhìn mấy thứ này lần nữa xem, xem có thể tìm được manh mối gì khác hay không?" Tề Dật Phàm lúc này lần lượt tất cả vải trắng che phủ đồ dùng trong phòng lật ra hết.
Biết rõ trong phòng này từng có người chết, mặc dù có Tề Dật Phàm ở cùng nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn có tâm lý rờn rợn. Nàng kiểm tra từng thứ Ngũ di nương đã dùng qua,vừa kiểm tra vừa cảm thán, nhưng đồ vật trong phòng này từ lớn như bàn trang điểm, giường, tủ đến nhỏ như màn lụa, trang sức không thứ nào là giá trị nhỏ, tinh mỹ tuyệt vời.
Một nam nhân có thể sủng một nữ nhân như vậy thì mẫu thân Tề Dật Phàm cũng nhất định là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn trộm Tề Dật Phàm một cái, đúng, nhất định là như vậy rồi. Không phải đều nói con trai giống mẹ hay sao? Lấy diện mạo Tề Dật Phàm mà nghĩ thì biết, dung mạo của mẫu thân hắn nhất định không thể tầm thường.
Hạ Lan Tử Kỳ thu lại ánh mắt, ngẩng đầu lên, trên bức tường trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cái bóng đen! Trong phút chốc dọa nàng đến mức cả lưng run bắn lên, nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng trừng mắt chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện thì ra là lửa trên hộp quẹt tạo ra bóng của Tề Dật Phàm hắt lên tường chứ không phải là hồn ma quỷ quái gì.
Hạ Lan Tử Kỳ thở phào thở ra một hơi, nhắm mắt lại ở trong lòng mặc niệm. Ngũ di nương a! Con tuy rằng xông vào phòng của người, lật tung đồ vật của người nhưng con đây cũng chỉ là muốn báo thù cho người thôi! Nếu người có linh thiêng thì trăm ngàn lần đừng dọa con sợ, cũng đừng tới bắt con!
“Này, Cô đứng thất thần ở đấy làm gì? Còn không mau tìm đi?" Tề Dật Phàm sau khi đem toàn bộ vải trắng xốc lên thấy Hạ Lan Tử Kỳ chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại không nói lời nào nên hết sức tò mò, hỏi.
“Không làm gì!" Hạ Lan Tử Kỳ mở to mắt, lúc này mới tiếp tục điều tra.
Hạ Lan Tử Kỳ làm việc rất cẩn thận, trong phòng có cái gì cũng đều tra xét qua hết. Nhưng cũng không tìm được manh mối nào có lợi. Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy đặt ở bên tường có một cái tủ lớn bốn cánh làm bằng gỗ tử đàn, liền chỉ vào ngăn tủ hỏi: “Ở đây đựng cái gì?"
“Đều là quần áo của mẹ ta."
“Bộ y phục mẫu thân ngươi mặc trước khi mất có còn không?" Hạ Lan Tử Kỳ đến gần ngăn tủ.
Tề Dật Phàm lắc lắc đầu: “Trước khi ta trở về, bọn họ sau khi thay y phục cho mẹ ta xong thì đem nó đốt luôn rồi."
“Tủ quần áo này thật lớn! Mẫu thân ngươi có thật nhiều y phục nha!" Hạ Lan Tử Kỳ cảm thán kéo ra một cánh cửa tủ.
Từ cánh cửa tủ mở ra, thì một mùi vị chua xộc tới.
Ngửi thấy được mùi vị này, Hạ Lan Tử Kỳ thân mình run lên, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Kéo một bộ y phục ra trước mũi ngửi ngửi, lại đưa tay kéo cánh tủ thứ hai ra thì cũng có mùi đó tỏa ra. Ngay sau đó, nàng lại tiếp tục đem hai cánh tủ còn lại mở ra, thần sắc không khỏi biến đổi liên tục.
Tề Dật Phàm nhận ra sự khác thường của nàng, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?"
Hạ Lan Tử Kỳ ở trước bốn cánh cửa tủ ngửi lại một lần nữa, xác nhận nói: “Việc mẫu thân ngươi trúng sắt cổ là điều không thể nghi ngờ."
Tề Dật Phàm nghiêm túc nhìn nàng: “Như vậy là sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ giải thích: “Người trúng sát cổ, thấm vào quần áo sẽ có mùi chua. Cho dù là đã giặt sạch thì loại mùi này cũng không bị tẩy đi. Ngươi ngửi kĩ mấy thứ quần áo này một chút sẽ thấy, tất cả y phục mùa xuân lẫn y phục mặc hè đều có mùi chua."
“Tại sao chỉ có trang phục mùa xuân và trang phục hè mới có?"
Hạ Lan Tử Kỳ tiến thêm một bước nói rõ: “Bởi vì mẫu thân ngươi trúng độc vào mùa xuân, đến mùa hạ thì cổ độc phát tác. Không hề trải qua mùa thu và mùa đông, thế nên y phục mùa thu và mùa đông không hề có mùi chua này."
Tề Dật Phàm nhìn bệnh trạng của mẹ hắn khi chết thì đã phỏng đoán mẹ hắn là trúng độc mà chết, nhưng cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Bây giờ nghe Hạ Lan Tử Kỳ phân tích rõ ràng thì thập phần khẳng định là mẹ hắn bị trúng sát cổ. Nghĩ đến Hạ Lan Tử Kỳ là thầy thuốc thì mấy thứ này dù thế nào cũng am hiểu hơn so với người khác, xem ra lần này mang Hạ Lan Tử Kỳ đến đây một chuyến không hề uổng phí, ít nhất khiến hắn biết được nguyên nhân chính xác cái chết của mẹ hắn.
Tủ lớn bị cách thành bốn ngăn, phân rõ đựng trang phục bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu từ y phục mùa xuân, cầm từng bộ y phục trên giá lấy xuống, vuốt ve một lượt xem bên trong y phục có thứ gì hay không.
Khi nàng từ trên giá treo áo ngẫu nhiên lấy xuống một bộ y phục mùa xuân màu xanh lúa non, tay trái cầm y phục nhưng khi tay phải vừa mới động vào thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra......
“A!" Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa đến hồn phi phách tán, không nhịn được phát ra tiếng kêu đến rợn cả tóc gáy, lấy khí thế nhanh chóng đến sét đánh không kịp bưng tai lập tức đem món quần áo đó ném lên trên mặt đất. Theo bản năng nhào tới bám lên vai Tề Dật Phàm.
Tốc độ của Hạ Lan Tử Kỳ quá là nhanh, nhanh đến mức ngay cả Tề Dật Phàm cũng chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Lan Tử Kỳ biến thành chỗ tránh nạn.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ ghé vào đầu vai hắn bộ dáng run rẩy là hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ thật sự sợ hãi, hắn không đẩy nàng ra, cứng người hỏi: “Cô làm sao vậy?"
Nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ bỗng nhiên kịp phản ứng lại, biết trạng thái lúc này không thích hợp nên nhanh chóng thoát ra khỏi người hắn, run giọng nói: “Trong quần áo kia có cái gì đó mềm mềm."
“Cái gì mềm? Là cái gì?" Tề Dật Phàm nói xong nhìn lại bộ trang phục Hạ Lan Tử Kỳ ném trên mặt đất kia.
Thấy quần áo trên đất bỗng nhiên động đậy, có cái gì đó ở bên trong chạy trái chạy phải. Hạ Lan Tử Kỳ cảm giác sợ hãi vẫn chưa tiêu tán, nhịn không được bắt lấy ống tay áo Tề Dật Phàm: “Ngươi nhìn đi, ở đó có cái gì ấy."
Nàng vừa dứt lời thì ở dưới cái nhìn chăm chú của hai người, một con chuột từ trong ống tay áo của y phục chui ra, nhanh như chớp chạy vào phía dưới gầm tủ.
“Là con chuột, đừng sợ, không có chuyện gì!" Tề Dật Phàm rất tự nhiên đưa tay vỗ vỗ lên tay Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng ngay khoảnh khắc hai tay đụng chạm thì hai người như bừng tỉnh, Tề Dật Phàm nhanh chóng thu tay lại còn Hạ Lan Tử Kỳ cũng vội vàng buông ống tay áo của hắn ra.
Nhất thời, toàn bộ không gian tràn ngập không khí xấu hổ.
Hạ Lan Tử Kỳ tự trách mình sao lại không biết chừng mực như thế, tuy rằng bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa nhơng dù sao không phải vợ chồng thật! Nàng là một cô gái cho dù sợ hãi cũng không thể bổ nhào lên người người ta như vậy, còn kéo ống tay áo người ta nữa. Vừa rồi mình sao lại như vậy, đúng là không biết xấu hổ!
Tề Dật Phàm cũng buồn bực, thấy Hạ Lan Tử Kỳ sợ hãi thù hắn liền dâng lên một loại cảm giác cần bảo vệ, tại sao trong lúc ấy hắn lại không nhớ đến câu “nam nữ thụ thụ bất thân"!
Hai người không nói gì nhìn trời, nhất thời không biết làm sao. Nhưng vẫn là Hạ Lan Tử Kỳ phản ứng nhanh hơn: “Chuyện này...... Những thứ trong phòng này về cơ bản đã điều tra rồi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi!"
“Được" Tề Dật Phàm như trút được gánh nặng, cùng Hạ Lan Tử Kỳ thuận lợi từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng.
Lúc đến, Hạ Lan Tử Kỳ cùng hắn cãi lộn nói là khi trở về sẽ tự mình trèo tường. Nhưng mà muốn trèo tường thì phải đi vòng ra phía sau, Hạ Lan Tử Kỳ không dám đi một mình nhưng lại cũng không muốn để Tề Dật Phàm ôm nhảy qua tường. Hai người đành phải làm hòa, Tề Dật Phàm cầm lấy cổ áo của nàng đem nàng xách lên rồi nhảy qua. Tuy rằng làm như vậy nàng sẽ rất khó chịu nhưng cũng đành phải nhận thôi.
Ra khỏi Lệ Hương uyển, nhìn lên trời thì xem chừng cũng đã nửa đêm khuya khoắt rồi. Lúc này, trong phủ một mảnh tĩnh lặng, ở chỗ Hợp Hương viên đèn đuốc đã tắt cả, xem ra yến tiệc đã tan.
Hạ Lan Tử Kỳ ngáp một cái, vật vã đến nửa đêm nàng đã muốn mệt lắm rồi. Vì thế, bọn họ nhanh chóng quay về Thủy Tiên Các.
Thế nhưng khi bọn họ đi đến đầu đường thì Tề Dật Phàm đột nhiên ra tay đem Hạ Lan Tử Kỳ kéo vào trong bụi cây bên cạnh.
Bởi vì Hầu gia có khách nên bọn hạ nhân trong phủ phần lớn đều ở Hợp Hương viên để tiện hầu hạ, mà Tề Dật Phàm đối với địa thế trong phủ cùng với giờ giấc tuần tra của từng nhóm vệ binh hắn thuộc như lòng bàn tay, cho nên việc tránh khỏi bọn họ không cần tốn nhiều công sức. Vô cùng thuận lợi dẫn theo Hạ Lan Tử Kỳ đi tới cổng Lệ Hương uyển.
Nhìn trên cánh cổng lớn được khóa lại bằng khóa đồng lại nghĩ đến việc Tề Dật Phàm trước khi ra khỏi cửa còn mang thiếu một ít đồ, Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi có cách mở ổ khóa sao?"
“Không có" Tề Dật Phàm không chút nghĩ ngợi chút nào trả lời thật rõ ràng.
“Không sao, ta có cách, ngươi đi theo ta!"
“Cô có cách gì?" Tề Dật Phàm tò mò nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ chỉ vào bức tường, giải thích: “Phía sau viện này có hai cái bàn, chúng ta chỉ cần giẫm lên là có thể trèo tường đi vào."
Nha đầu kia cũng quá coi thường mình rồi! Trở mình một cái là nhảy lên đầu tường rồi, còn cần phải leo lên bàn sao?
Thấy Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm vào nàng, Hạ Lan Tử Kỳ đôi mi thanh tú nhíu lại: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nàng vừa dứt lời, Tề Dật Phàm đã xuất chiêu. Đưa tay ôm trọn lấy eo nàng, trong nháy mắt nàng thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị nhấc khỏi mặt đất. Theo bản năng nàng nhắm chặt hai mắt nàng, đến khi cảm thấy hai chân chạm đất nàng mới mở mắt ra thì đã thấy mình đứng trong Lệ Hương uyển.
Cảm giác về bàn tay đang phủ trọn lên hông nàng truyền đến từng đợt nóng ấm, Hạ Lan Tử Kỳ giống như bị nóng đến bất thường giật mình giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, “cộp cộp" lui ra phía sau vài bước, khó tin nhìn hắn: “Ngươi, ngươi......"
“Ta làm sao? Chỉ là vào trong sân, cần dùng cách ngu ngốc của cô sao?" Tuy rằng không thấy được mặt Tề Dật Phàm nhưng ánh mắt không bị khăn che đi kia hiện rõ ý cười nhạo.
“Lưu manh! Đáng khinh! Ngươi cố ý chiếm tiện nghi của ta!" Thái độ của hắn làm Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ bất mãn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Tề Dật Phàm kia cao ngất như cây tùng, cây bách, ngạo khí mãnh liệt tràn đầy, hắn nghiêng người liếc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, vẻ mặt không chút thay đổi, nói: “Nếu sợ bị chiếm tiện nghi thì lúc trở về ngươi tự mình trèo tường đi!"
Hắn đang uy hiếp mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ trợn mắt: “Hừ! Trèo thì trèo, ai mà sợ chứ!"
Tề Dật Phàm không hề cùng nàng đấu võ mồm, đánh giá cảnh vật chung quanh một lúc, thấy không có gì bất thường mới nhấc chân đi về phía phòng chính của Lệ Hương uyển.
Lúc này, một vầng trăng lưỡi liềm tịch lieu treo trên không thản nhiên tỏa ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng. Ở Lệ Hương uyển cỏ hoang mọc thành bụi dưới ánh trăng yên tĩnh lại càng quỷ dị, nhất là nghĩ tới những chuyện ma quái ở Lệ Hương Uyển mà Liễu Tâm Vũ nói hôm ấy. Tuy rằng nàng không tin có quỷ quái gì nhưng nàng sợ tối, ở đáy lòng thực sự cũng có chút rợn người, vừa lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa cố gắng đuổi kịp bước đi của Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm dẫn Hạ Lan Tử Kỳ đi tới cửa, từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ. Từ từ đem cửa số mở ra rồi hai người trèo từ cửa sổ vào phòng.
Trong phòng vì lâu không có người ở, lại không ai dọn dẹp nên tro bụi phủ đầy, nhưng trong không khí khô ráo lại phảng phất mùi Xuân Mỹ Nhân nhàn nhạt.
Xuân Mỹ Nhân là một loại hương xông hỗn hợp có mùi thơm ngào ngạt, hương vị ngọt ngào. Xem ra, Ngũ di nương khi còn sống cực yêu thích mùi hương này.
Thừa dịp Tề Dật Phàm đang bận xoay người đóng cửa sổ. Hạ Lan Tử Kỳ đánh giá bài trí chung quanh phòng. Căn phòng này là một gian phòng khép kín, có điều bởi vì ánh sáng trong phòng mờ ảo, lại thêm tất cả mọi đồ vật bài trí đều bị phủ vải trắng, cho nên căn bản là không nhìn ra được phong cách.
Trong phòng vừa trang nghiêm thần bí, vừa mang theo vài phần quỷ dị, việc phải đặt mình ở trong đó khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ có chút không thoải mái lắm.
Tề Dật Phàm sau khi đóng kĩ cửa sổ xong, tháo khăn che mặt của mình ra, đồng thời lấy quẹt lửa.
Dưới ánh lửa, vẻ mặt Tề Dật Phàm cùng trước đó hoàn toàn khác nhau. Mặt hắn lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm, trong ánh mắt mang theo đau đớn khó lời nào tả nổi. Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn đang tức cảnh sinh tình, đại khái là lại nghĩ tới cảnh mẫu thân chết thảm rồi!
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn: “Sau khi căn phòng này bị niêm phong, ngươi cũng đã từng vào đây một, hai lần rồi cứ? Đúng rồi, có phát hiện chỗ nào khả nghi không?"
“Đương nhiên,mỗi lần ta thấy nhớ mẫu thân thì đều tới nơi này nhìn ngắm. Hôm ta uống say chính là uống ở tại căn phòng này." Tề Dật Phàm giơ hộp quẹt, đi sâu vào bên trong phòng: “Cô lại đây, ta cho cô xem mấy thứ."
Đi vào buồng trong, Tề Dật Phàm đem hộp quẹt đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ, đưa tay xốc lên một tấm vải trắng đang phủ lên vật dụng trong phòng. Một bộ bàn trang điểm được làm bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa hiện ra trước mắt.
Tề Dật Phàm đem ngăn kéo kéo ra khỏi mặt bàn. Hạ Lan Tử Kỳ cũng giơ cao hộp quẹt lên. Chỉ thấy tất cả bên trong đều là trang sức tinh mỹ được chế từ vàng, bạc, hoặc trân châu, mã não, phỉ thúy cái nào cũng có giá trị không hề nhỏ. Những thứ trang sức này ở dưới ánh lửa lập lòe phát sáng, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Từ chút trang sức xa hoa quý giá này có thể thấy được Hầu gia yêu thương vị di nương này đến mức nào! Nhưng mà, Tề Dật Phàm cho mình xem những trang sức này làm cái gì?
Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ kịp hỏi! Đã thấy Tề Dật Phàm cúi người, đưa tay sờ soạng tới lui ở trong ngăn kéo một lúc rồi lấy ra một vật đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô xem thứ này một chút đi."
Thấy hắn sờ soạng một lúc lâu, nghĩ rằng hắn chắc đang tìm thứ bảo bối gì! Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay nhận lấy, khi giơ lên trước mắt nhìn thì có chút ngạc nhiên: “Đây không phải chỉ là một cái chuông nhỏ bằng bạc sao?" Hạ Lan Tử Kỳ biết, Tề Dật Phàm hẳn sẽ không tự nhiên mà cho nàng xem vật này, liền hỏi: “Hay là cái chuông bạc nhỏ này và cái chết của mẹ ngươi có liên quan?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Dật Phàm bị ánh lửa ánh lúc sáng lúc tối làm bên trong sự anh tuấn còn kèm theo cả lãnh mặc, khiến lòng người thương tiếc.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi: “Cái chuông này là một lần vô tình nhặt được. Sau khi mẹ ta qua đời, có một lần ta cũng uống say ở trong này, bởi vì say quá nên cứ thế nằm thẳng lên đất mà ngủ. Sau đó lúc nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ đã bất ngờ phát hiện ở dưới ngăn tủ ở bên giường có một cái gì đó lóe sáng. Ta sờ soạng tìm kiếm thì nhặt được cái chuông bạc nhỏ này."
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất chăm chú nghe, Tề Dật Phàm lại nói: “Bởi vì trước đây mẹ ta từng bị người ta dùng chuông dọa sợ. Cho nên bà ấy chỉ cần vừa nghe thấy tiếng chuông thì lập tức tâm phiền ý loạn, đau đầu đến không chịu nổi. Vì thế mẹ ta từng hạ lệnh, ở trong Lệ Hương uyển cấm dùng chuông, bất luận kẻ nào bước vào cũng không được mang theo. Mà nay trong phòng lại xuất hiện cái chuông này, việc này chứng tỏ có gì đó bất thường."
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng hiểu được cái chuông này xuất hiện quá mức kỳ quái, nhờ ánh lửa nàng bắt đầu cẩn thận xem xét cái chuông kia.
Chuông không lớn, cầm trong tay tinh tế đáng yêu, bên trên cũng không có ký hiệu gì. Có điều, nhìn thì có vẻ như đây không phải là một cái chuông độc lập, hình như là từ một vật gì đó rơi xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng phân tích rồi ngẩng đầu nói: “Mẫu thân ngươi đã hạ lệnh không ai được phép mang chuông từ bên ngoài vào, cái chuông này xuất hiện ở đây đúng là rất khả nghi! Ta nghĩ, liệu có phải là của hung thủ hại mẫu thân ngươi hay không? Sau khi hạ cổ bà ấy xong, không chờ được đến lúc cổ độc phát tác muốn lập tức bức tử mẫu thân ngươi, cho nên mới phải lấy chuông đến để dọa bà, làm cho cổ độc phát tác nhanh hơn?"
Tề Dật Phàm nhíu lại mày: “Không phải là không có loại khả năng này."
Hạ Lan Tử Kỳ lại nói: “Vậy ngươi có điều tra quả chuông này là của ai không? Còn nữa, trước khi mẫu thân ngươi qua đời đã có ai từng đến Lệ Hương uyển?"
“Đương nhiên đã từng điều tra, nhưng trên quả chuông này không hề có kí hiệu gì. Muốn điều tra ra xem là của ai thì quả thật không hề dễ không dễ, đến nay vẫn chưa có kết quả." Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ: “Mẫu thân ta tắt thở vào buổi sáng trước khi bọn hạ nhân đến hầu hạ, cho nên trước khi gặp chuyện không may không hề gặp bất kì người nào. Thế nhưng trước khi xảy ra chuyện một ngày, nghe nói chỉ có hai người là Nhị di nương tới buổi sáng và Đại di nương tới buổi chiều. Nhưng bọn họ ngồi chưa ấm chỗ đã đi rồi nên không nhìn ra điều gì bất thường."
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy cái chết của Ngũ di nương thực sự là quỷ dị ly kì, lại hỏi tiếp: “Vậy một ngày trước khi mẫu thân ngươi mất không có biểu hiện gì bất thường sao?"
Tề Dật Phàm thần sắc ngưng trọng: “Có. Nghe hạ nhân nói, mẹ ta từ sáng sớm đã nói cảm thấy không khỏe nên buổi tối đi ngủ sớm."
“Từ chuyện này có thể thấy, Đại di nương là người cuối cùng tiếp xúc trực tiếp với mẫu thân ngươi."
Tề Dật Phàm gật đầu: “Kỳ thật ta cũng nghi ngờ Đại di nương, không riêng bởi vì bà ta là người cuối cùng gặp mẹ ta, mà còn có một nguyên nhân khác. Bà ta và mẹ rất khác nhau, lúc trước bà ấy đặc biệt thích dùng chuông làm phụ kiện trang sức. Đây là ta nghe người khác nói lại, bởi vì khi đó còn chưa có ta."
Tề Dật Phàm dừng một chút nói tiếp: “Lúc ấy mẹ ta vừa mới được gả về, người khác không biết mẹ ta sợ chuông, cho nên trong bữa tiệc trong nhà Đại di nương mặc một cái váy dùng chuông làm phụ kiện trang trí. Vì thế, đương nhiên là khiến mẹ ta bị dọa đến ngất đi, sau đó, khi mẹ ta tỉnh lại nói cho cha ta biết nguyên do. Ông lập tức phạt Đại di nương nửa tháng không được phép ra khỏi cửa, cũng ra lệnh cho khắp nơi cao thấp trong phủ không ai được ở trước mặt mẹ ta mặc thứ gì có treo chuông. Nếu như lại làm kinh động đến mẹ ta thì vô luận là ai cũng sẽ ngoài việc trừ đi nửa năm tiền tiêu vătj, còn có thể sẽ bị đánh hai mươi trượng."
Hạ Lan Tử Kỳ hiểu ngay vấn đề: “Cho nên từ đó về sau, Đại di nương cũng không dám ở trước mặt mẫu thân ngươi mặc quần áo có treo chuông nữa?"
“Đúng, cha vì mẹ ta mà bắt bà ta phải từ bỏ sở thích, có thể bà ta ngoài sáng không nói gì nhưng ngầm kết oán với mẹ ta cũng nên. Thêm nữa là trước khi mẹ ta chết, bà ta là người cuối cùng tới. Còn có, lần trước bà ta phái người đi soát người bà Ngô tính tóm được đuôi của cô hòng đuổi cô ra khỏi phủ! Hết thảy mọi thứ đều nhắm vào bà ta, tuy rằng những vị di nương khác cũng hay tranh thủ tình cảm, cũng có hiềm nghi nhưng trước mắt thì thấy Đại di nương có vẻ đáng nghi nhất. Cho nên, cụ thể đúng là Đại di nương hay không thì điều này cần cô đi kiểm chứng."
Chuyện này thật đúng là rối rắm, nào có dễ dàng kiểm chứng như thế chứ? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn quả chuông trong tay: “Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ quả chuông này."
“Cô thử nhìn mấy thứ này lần nữa xem, xem có thể tìm được manh mối gì khác hay không?" Tề Dật Phàm lúc này lần lượt tất cả vải trắng che phủ đồ dùng trong phòng lật ra hết.
Biết rõ trong phòng này từng có người chết, mặc dù có Tề Dật Phàm ở cùng nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn có tâm lý rờn rợn. Nàng kiểm tra từng thứ Ngũ di nương đã dùng qua,vừa kiểm tra vừa cảm thán, nhưng đồ vật trong phòng này từ lớn như bàn trang điểm, giường, tủ đến nhỏ như màn lụa, trang sức không thứ nào là giá trị nhỏ, tinh mỹ tuyệt vời.
Một nam nhân có thể sủng một nữ nhân như vậy thì mẫu thân Tề Dật Phàm cũng nhất định là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn trộm Tề Dật Phàm một cái, đúng, nhất định là như vậy rồi. Không phải đều nói con trai giống mẹ hay sao? Lấy diện mạo Tề Dật Phàm mà nghĩ thì biết, dung mạo của mẫu thân hắn nhất định không thể tầm thường.
Hạ Lan Tử Kỳ thu lại ánh mắt, ngẩng đầu lên, trên bức tường trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cái bóng đen! Trong phút chốc dọa nàng đến mức cả lưng run bắn lên, nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng trừng mắt chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện thì ra là lửa trên hộp quẹt tạo ra bóng của Tề Dật Phàm hắt lên tường chứ không phải là hồn ma quỷ quái gì.
Hạ Lan Tử Kỳ thở phào thở ra một hơi, nhắm mắt lại ở trong lòng mặc niệm. Ngũ di nương a! Con tuy rằng xông vào phòng của người, lật tung đồ vật của người nhưng con đây cũng chỉ là muốn báo thù cho người thôi! Nếu người có linh thiêng thì trăm ngàn lần đừng dọa con sợ, cũng đừng tới bắt con!
“Này, Cô đứng thất thần ở đấy làm gì? Còn không mau tìm đi?" Tề Dật Phàm sau khi đem toàn bộ vải trắng xốc lên thấy Hạ Lan Tử Kỳ chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại không nói lời nào nên hết sức tò mò, hỏi.
“Không làm gì!" Hạ Lan Tử Kỳ mở to mắt, lúc này mới tiếp tục điều tra.
Hạ Lan Tử Kỳ làm việc rất cẩn thận, trong phòng có cái gì cũng đều tra xét qua hết. Nhưng cũng không tìm được manh mối nào có lợi. Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy đặt ở bên tường có một cái tủ lớn bốn cánh làm bằng gỗ tử đàn, liền chỉ vào ngăn tủ hỏi: “Ở đây đựng cái gì?"
“Đều là quần áo của mẹ ta."
“Bộ y phục mẫu thân ngươi mặc trước khi mất có còn không?" Hạ Lan Tử Kỳ đến gần ngăn tủ.
Tề Dật Phàm lắc lắc đầu: “Trước khi ta trở về, bọn họ sau khi thay y phục cho mẹ ta xong thì đem nó đốt luôn rồi."
“Tủ quần áo này thật lớn! Mẫu thân ngươi có thật nhiều y phục nha!" Hạ Lan Tử Kỳ cảm thán kéo ra một cánh cửa tủ.
Từ cánh cửa tủ mở ra, thì một mùi vị chua xộc tới.
Ngửi thấy được mùi vị này, Hạ Lan Tử Kỳ thân mình run lên, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Kéo một bộ y phục ra trước mũi ngửi ngửi, lại đưa tay kéo cánh tủ thứ hai ra thì cũng có mùi đó tỏa ra. Ngay sau đó, nàng lại tiếp tục đem hai cánh tủ còn lại mở ra, thần sắc không khỏi biến đổi liên tục.
Tề Dật Phàm nhận ra sự khác thường của nàng, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?"
Hạ Lan Tử Kỳ ở trước bốn cánh cửa tủ ngửi lại một lần nữa, xác nhận nói: “Việc mẫu thân ngươi trúng sắt cổ là điều không thể nghi ngờ."
Tề Dật Phàm nghiêm túc nhìn nàng: “Như vậy là sao?"
Hạ Lan Tử Kỳ giải thích: “Người trúng sát cổ, thấm vào quần áo sẽ có mùi chua. Cho dù là đã giặt sạch thì loại mùi này cũng không bị tẩy đi. Ngươi ngửi kĩ mấy thứ quần áo này một chút sẽ thấy, tất cả y phục mùa xuân lẫn y phục mặc hè đều có mùi chua."
“Tại sao chỉ có trang phục mùa xuân và trang phục hè mới có?"
Hạ Lan Tử Kỳ tiến thêm một bước nói rõ: “Bởi vì mẫu thân ngươi trúng độc vào mùa xuân, đến mùa hạ thì cổ độc phát tác. Không hề trải qua mùa thu và mùa đông, thế nên y phục mùa thu và mùa đông không hề có mùi chua này."
Tề Dật Phàm nhìn bệnh trạng của mẹ hắn khi chết thì đã phỏng đoán mẹ hắn là trúng độc mà chết, nhưng cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Bây giờ nghe Hạ Lan Tử Kỳ phân tích rõ ràng thì thập phần khẳng định là mẹ hắn bị trúng sát cổ. Nghĩ đến Hạ Lan Tử Kỳ là thầy thuốc thì mấy thứ này dù thế nào cũng am hiểu hơn so với người khác, xem ra lần này mang Hạ Lan Tử Kỳ đến đây một chuyến không hề uổng phí, ít nhất khiến hắn biết được nguyên nhân chính xác cái chết của mẹ hắn.
Tủ lớn bị cách thành bốn ngăn, phân rõ đựng trang phục bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ bắt đầu từ y phục mùa xuân, cầm từng bộ y phục trên giá lấy xuống, vuốt ve một lượt xem bên trong y phục có thứ gì hay không.
Khi nàng từ trên giá treo áo ngẫu nhiên lấy xuống một bộ y phục mùa xuân màu xanh lúa non, tay trái cầm y phục nhưng khi tay phải vừa mới động vào thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra......
“A!" Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa đến hồn phi phách tán, không nhịn được phát ra tiếng kêu đến rợn cả tóc gáy, lấy khí thế nhanh chóng đến sét đánh không kịp bưng tai lập tức đem món quần áo đó ném lên trên mặt đất. Theo bản năng nhào tới bám lên vai Tề Dật Phàm.
Tốc độ của Hạ Lan Tử Kỳ quá là nhanh, nhanh đến mức ngay cả Tề Dật Phàm cũng chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Lan Tử Kỳ biến thành chỗ tránh nạn.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ ghé vào đầu vai hắn bộ dáng run rẩy là hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ thật sự sợ hãi, hắn không đẩy nàng ra, cứng người hỏi: “Cô làm sao vậy?"
Nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ bỗng nhiên kịp phản ứng lại, biết trạng thái lúc này không thích hợp nên nhanh chóng thoát ra khỏi người hắn, run giọng nói: “Trong quần áo kia có cái gì đó mềm mềm."
“Cái gì mềm? Là cái gì?" Tề Dật Phàm nói xong nhìn lại bộ trang phục Hạ Lan Tử Kỳ ném trên mặt đất kia.
Thấy quần áo trên đất bỗng nhiên động đậy, có cái gì đó ở bên trong chạy trái chạy phải. Hạ Lan Tử Kỳ cảm giác sợ hãi vẫn chưa tiêu tán, nhịn không được bắt lấy ống tay áo Tề Dật Phàm: “Ngươi nhìn đi, ở đó có cái gì ấy."
Nàng vừa dứt lời thì ở dưới cái nhìn chăm chú của hai người, một con chuột từ trong ống tay áo của y phục chui ra, nhanh như chớp chạy vào phía dưới gầm tủ.
“Là con chuột, đừng sợ, không có chuyện gì!" Tề Dật Phàm rất tự nhiên đưa tay vỗ vỗ lên tay Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng ngay khoảnh khắc hai tay đụng chạm thì hai người như bừng tỉnh, Tề Dật Phàm nhanh chóng thu tay lại còn Hạ Lan Tử Kỳ cũng vội vàng buông ống tay áo của hắn ra.
Nhất thời, toàn bộ không gian tràn ngập không khí xấu hổ.
Hạ Lan Tử Kỳ tự trách mình sao lại không biết chừng mực như thế, tuy rằng bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa nhơng dù sao không phải vợ chồng thật! Nàng là một cô gái cho dù sợ hãi cũng không thể bổ nhào lên người người ta như vậy, còn kéo ống tay áo người ta nữa. Vừa rồi mình sao lại như vậy, đúng là không biết xấu hổ!
Tề Dật Phàm cũng buồn bực, thấy Hạ Lan Tử Kỳ sợ hãi thù hắn liền dâng lên một loại cảm giác cần bảo vệ, tại sao trong lúc ấy hắn lại không nhớ đến câu “nam nữ thụ thụ bất thân"!
Hai người không nói gì nhìn trời, nhất thời không biết làm sao. Nhưng vẫn là Hạ Lan Tử Kỳ phản ứng nhanh hơn: “Chuyện này...... Những thứ trong phòng này về cơ bản đã điều tra rồi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi!"
“Được" Tề Dật Phàm như trút được gánh nặng, cùng Hạ Lan Tử Kỳ thuận lợi từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng.
Lúc đến, Hạ Lan Tử Kỳ cùng hắn cãi lộn nói là khi trở về sẽ tự mình trèo tường. Nhưng mà muốn trèo tường thì phải đi vòng ra phía sau, Hạ Lan Tử Kỳ không dám đi một mình nhưng lại cũng không muốn để Tề Dật Phàm ôm nhảy qua tường. Hai người đành phải làm hòa, Tề Dật Phàm cầm lấy cổ áo của nàng đem nàng xách lên rồi nhảy qua. Tuy rằng làm như vậy nàng sẽ rất khó chịu nhưng cũng đành phải nhận thôi.
Ra khỏi Lệ Hương uyển, nhìn lên trời thì xem chừng cũng đã nửa đêm khuya khoắt rồi. Lúc này, trong phủ một mảnh tĩnh lặng, ở chỗ Hợp Hương viên đèn đuốc đã tắt cả, xem ra yến tiệc đã tan.
Hạ Lan Tử Kỳ ngáp một cái, vật vã đến nửa đêm nàng đã muốn mệt lắm rồi. Vì thế, bọn họ nhanh chóng quay về Thủy Tiên Các.
Thế nhưng khi bọn họ đi đến đầu đường thì Tề Dật Phàm đột nhiên ra tay đem Hạ Lan Tử Kỳ kéo vào trong bụi cây bên cạnh.
Tác giả :
Thủy Nguyệt Minh Châu