Thông tin truyện
Trong chuyến xe bus cuối cùng lúc nửa đêm, Tang Thủy Lan ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cúi đầu chăm chú xem tiểu thuyết tải về trên di động. Bên ngoài, các loại biển quảng cáo đủ màu sắc cùng ánh sáng từ những ngọn đèn đường chập chờn chiếu qua ô cửa kính trong suốt.
Ngồi bên cạnh Tang Thủy Lan, là một bé trai mặc chiếc yếm đỏ thẫm, trên đầu buộc một chỏm tóc.
Đứa bé này khoảng hai, ba tuổi có đôi mắt to tròn long lanh, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi chúm chím, dưới chiếc yếm đỏ thẫm thêu chữ “Phúc" càng tôn thêm làn da trắng nõn của bé.
Thằng bé cười hì hì ngồi trên ghế, đôi chân mập mạp trắng trẻo ngắn cũn đưa qua đưa lại.
“Đại tỷ tỷ, đã trễ thế này, một mình chị ra ngoài đường không sợ sao?" Giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên trong xe bus thưa thớt.
Tang Thủy Lan không thèm để ý, tiếp tục xem tiểu thuyết.
Tên nhóc kia thấy cô không quan tâm tới mình, nó cũng không giận, đu đưa đôi chân trắng mập, đắc ý tựa ngẩng đầu nhìn chỏm tóc mình lắc qua lắc lại.
“Thời tiết tối nay quả không tồi, không âm u mưa gió, mặt trăng to tròn, chị xem, trên trời rất nhiều sao nha."
Tang Thủy Lan cũng chẳng nhíu mày, vẫn tiếp tục xem tiểu thuyết.
Tiểu bạch mập mạp chu miệng, thân mình tròn vo lật đật nhảy xuống ghế, chạy đi chạy lại trong xe. Nhìn kĩ một chút, ngoại trừ cái yếm lụa quấn trên bụng kia, từ dưới hai cái mông căng tròn trở xuống hóa ra là ánh sáng……
Mập mạp mềm mại, nếu là người tràn đầy tình mẫu tử, sẽ ôm ngay lấy tiểu bạch mũm mĩm này vào lòng, bế một cái mới hả dạ. Nhưng Tang Thủy Lan vẫn làm như không thấy, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động phát sáng.
Không biết qua bao lâu, xe từ từ dừng lại, người lái xe hơn bốn mươi tuổi quay đầu nhìn cô,“Cô bé, đến bến rồi."
Tang Thủy Lan hoàn hồn đứng dậy, bỏ điện thoại di động vào túi bước tới cửa xe, mỉm cười với tài xế, “Trong xe đã hết người, chú cũng nên nghỉ thôi"
“Được rồi." Người lái xe gật đầu, nở nụ cười thành thật, vẫy tay chào tạm biệt, rồi nổ máy rời đi.
Lúc này đêm đã khuya, nơi đây lại là chỗ hẻo lánh, trên con đường vắng vẻ không hề thấy một bóng người, Tang Thủy Lan đi về nhà, theo sau vẫn là đứa bé trần truồng mặc mỗi chiếc yếm đỏ kia.
“Em biết chị nhìn thấy em, chị à, nói chuyện với em được không?"
Tang Thủy Lan không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
“Cho dù chị giả vờ không thấy em cũng vô dụng, bởi vì em nhìn thấy bóng mình phản trong đôi mắt chị. Chị, rõ ràng con mắt âm dương của chị nhìn thấy em, vì sao lại không thèm để ý?"
Cước bộ dần chậm lại, Tang Thủy Lan xoay người nhìn đứa bé mập mạp đằng sau, thở dài:
“Em có biết người khác với quỷ không? Chị là người, em là quỷ, cho dù chị có mắt âm dương, thì chúng ta cũng không nên nói chuyện với nhau, phá vỡ quy luật tự nhiên."
Đứa bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp đôi mắt ngây thơ, cười hì hì nhìn cô.
“Cho dù tuân thủ theo quy luật tự nhiên, nhưng cũng phải có trường hợp ngoại lệ. Đây là duyên phận giữa em và chị, không chừng đây là ý trời an bài."
Tiểu bạch béo mập mặc dù còn nhỏ tuổi, giọng nói còn non nớt, nhưng lại rất có đạo lý.
Tên nhóc đi tới trước mặt Tang Thủy Lan, ngẩng đầu nhìn cô:
“Có chuyện em cần chị giúp đỡ, tuy rằng chị không có nghĩa vụ nhất định phải giúp em, nhưng nếu chị cự tuyệt……" Tiểu bạch vẻ mặt uy hiếp nhướng mắt, “Em sẽ quấn lấy chị mỗi ngày, hút hết dương khí thì thôi."