Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
Chương 162
Chương 162
"Lộc cộc lộc.... Lộc cộc lộc cộc....." Thương Mặc và Triệu Mạt Thương ôm nhau, nhắm mắt lại cùng đợi tiếng nổ lớn, lại rất kinh ngạc nghe được một hồi âm thanh tiếng súng máy bắn phá, nhất thời sửng sốt.
Mở mắt ra, Thương Mặc nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện nhiều người hơn đã đem mấy người Tào Minh Nghĩa bao vây, vốn chiếm thượng phong nhất thời rơi xuống hạ phong. Triệu Mạt Thương như trước bị Thương Mặc Mặc ôm vào trong ngực, đồng dạng có chút kỳ quái mà mở mắt ra, Thương Mặc chợt hôn cô một cái, giọng nói hưng phấn, "Viện binh tới!"
"Mặc Nhi!" Một giọng nói hồn hậu mà quen thuộc vang lên, Thương Mặc nhất thời dừng lại ở chỗ đó, mà Triệu Mạt Thương cũng là như thế.
"Ra đi. " giọng nam vang lên lần nữa, Thương Mặc run tay, bước chân có chút chột dạ, Triệu Mạt Thương ở lúc đầu khiếp sợ sau bình tĩnh lại, ôn nhu ở bên tai Thương Mặc nói, "Tiểu Đản, chúng ta đi ra ngoài đi. "
Thương Mặc như trước ngốc ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, Triệu Mạt Thương rất là lý giải mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, lôi kéo người bộ dạng ngốc trệ đi ra ngoài, hướng về phía đạo thân ảnh kia hô, "Bác trai."
Tuy ánh sáng lờ mờ, thế nhưng mà người tới đặc thù hết sức rõ ràng, rõ ràng người đã biến mất cách đây rất lâu, Thương Thần Nho.
Thương Thần Nho đi tới trước mặt Thương Mặc, hướng về phía Triệu Mạt Thương gật đầu, tiếp lấy quay đầu xem Thương Mặc, giơ tay lên sờ sờ đầu của nàng, "Mặc Nhi, trưởng thành. "
Từ đầu tới đuôi cũng không có khóc Thương Mặc, sững sờ mà nhìn xem ba mình đứng ở trước mặt mình, mũi đau xót, nước mắt chảy xuống, buông tay Triệu Mạt Thương ra, nhào vào trong lòng ba mình, "Ba..."
"Ài, Mặc Nhi bây giờ là đứng đầu một bang rồi, tại sao khóc...." Thương Thần Nho vỗ nhè nhẹ sau lưng Thương Mặc, "Tới, đừng khóc, để cho thủ hạ thấy được sẽ cười con đó. "
Thương Mặc hấp hấp mũi, tay chặt chẽ siết chặt lấy, giữ lấy hông của Thương Thần Nho, nghẹn ngào, "Không phải bang chủ, là Thiếu chủ....."
"Ha hả, nói bậy, Mặc Nhi hiện tại thế nhưng là bang chủ, trong khoảng thời gian này con rất nỗ lực, ba biết. " Thương Thần Nho giơ tay lên nhẹ nhẹ vỗ về cái ót của Thương Mặc, hướng về phía Triệu Mạt Thương nói, "Mạt Thương, trong khoảng thời gian này nhờ có con chiếu cố hài tử này giúp ta. "
"Bác trai...." Triệu Mạt Thương có chút ngượng ngùng, "Là con vẫn luôn làm cho mọi người thêm phiền phức...."
"Ha hả, chớ nói nhảm, không phải phiền phức, con dâu của Thương gia chúng ta, nên giống như con vậy." Thương Thần Nho ha hả cười, chợt giống như nhớ tới cái gì, "Được rồi, không phải con còn phải đến mở phiên toà sao, mau đi đi. "
Nói xong, lại vỗ nhè nhẹ lưng Thương Mặc, "Tiễn Mạt Thương đi mở phiên toà, chờ trở về rồi chúng ta tái hảo hảo trò chuyện. "
"Dạ...." Thương Mặc thẳng người lên, giơ tay lên lau lau nước mắt, giống như đứa bé ngửa đầu nhìn ba của mình, "Vậy ba muốn đi đâu?"
Thương Thần Nho nhìn một chút những người bên ngoài đã bị chế phục, lờ mờ ở bên trong, trong mắt một vòng hàn quang hiện lên, Ba đem sự tình xử lý, sau đó đến Tòa án tối cao tìm các con.... nhắc tới, đã lâu không có đi. "
"Dạ vâng, vậy bọn con chờ ba tới." Tay Thương Mặc như trước chặt chẽ cầm lấy góc áo Thương Thần Nho, rất sợ ba của mình lần nữa biến mất.
"Tốt. " Thương Thần Nho vỗ vỗ đầu của nàng, "Mau đi đi, đừng hại Mạt Thương đến muộn. "
"Vâng!" "Ân!" Thương Mặc dùng sức gật đầu, tuy là lưng không ngừng có cảm giác đau nhức truyền đến, vẫn không có nói ra nửa điểm chuyện mình bị thương, lôi kéo tay Triệu Mạt Thương, "Chúng ta đi mở phiên toà. "
Triệu Mạt Thương ôn nhu lắc đầu, "Em và bác trai hảo hảo trò chuyện, chị tự mình đi là được rồi. "
"Không được, em nói muốn xem chị đứng ở vị trí công tố viên." Giọng nói Thương Mặc quyết không cho phản đối, "Em muốn đi!"
"Mạt Thương, con cứ để cho nó đi đi, nói chuyện với ta lúc nào mà không được." Thương Thần Nho sủng nịch mà nhìn xem con gái, đối với Triệu Mạt Thương nói, "Mau đi đi, đừng làm trễ nải. "
"Vậy.... " Triệu Mạt Thương chần chờ vài giây, thấy đây đối với hai cha con nàng kiên quyết như vậy, liền cũng không nói nhiều, gật đầu, "Bác trai, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. "
"Được, mau đi đi. " Thương Thần Nho mỉm cười đối với hai người nói, nhìn hai người đi ra ngoài, lúc này mới chậm rãi đi ra nhà kho.
Thương Thần Nho hiển nhiên sớm có chuẩn bị, đã có một chiếc xe ở phía trước chờ các nàng, Thương Mặc lôi kéo Triệu Mạt Thương lên xe, tài xế lập tức cho xe chạy hướng Tòa Án Tối Cao mau chóng rời đi. Mà Thương Thần Nho thì sau khi xe rời đi mới đi ra khỏi nhà kho, đang muốn mệnh lệnh thủ hạ, chợt phát hiện trên tay cư nhiên nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thương Mặc rõ ràng bị thương?
Nắm đấm nắm chặt, muốn mệnh lệnh lái xe lập tức đưa Thương Mặc đi bệnh viện, lại nghĩ tới kiên quyết lúc Thương Mặc nói muốn xem Triệu Mạt Thương đi lên vị trí công tố viên, do dự sau nửa ngày, nặng nề mà thở dài.
Nếu như đổi lại là ông, mà Triệu Mạt Thương biến thành Sở Chiêu, ông cũng sẽ như thế. Thương Mặc ngược lại không hổ là con gái của bà ấy (Sở Chiêu).
Thương Mặc một đường đều muốn ôm Triệu Mạt Thương vào trong ngực, vết thương trên lưng vẫn đang không ngừng chảy máu, cảm giác đau nhức làm cho nàng có chút muốn nhíu mày, rồi lại không muốn để cho Triệu Mạt Thương phát hiện chuyện mình bị thương. Liền một đường đều như không có chuyện gì xảy ra ôm Triệu Mạt Thương, hắng giọng ho một tiếng. Vết thương trên cổ Triệu Mạt Thương bị dao găm cắt đã cầm máu, Thương Mặc rất cẩn thận xem xét một phen, xác định không có việc gì mới thở dài một hơi.
"Về sau, không cho phép chị lại ngu ngốc như vậy nữa." Thương Mặc một cái hôn rơi vào trên trán Triệu Mạt Thương, trong giọng nói mang theo oán giận, "Không cho phép chị nói lời ngu ngốc như vậy, cái gì chị thất bại em có thể bởi vì chị không có liên lụy mà chạy trốn, em mới không cần trốn đâu.... Nếu như chị gặp chuyện không may..... Em...."
Lời còn chưa dứt, Triệu Mạt Thương giơ tay bịt kín miệng của nàng, liếc nàng một cái, "Không cho nói nữa. "
Hôm nay thật sự vô cùng mạo hiểm, tuy là thời điểm cuối cùng các nàng cho rằng sẽ chết Thương Thần Nho bỗng nhiên xuất hiện, nhưng cái loại cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp này, vẫn làm cho cô trong lòng cảm thấy sợ hãi. Cô không muốn Thương Mặc bởi vì cô gặp chuyện không may, càng không muốn Thương Mặc nói cái gì tự tử.
"Haha.... " Thương Mặc nhu hòa cười cười, không nói thêm lời nữa.
Có mấy lời, không cần nói ra khỏi miệng, các nàng đều hiểu tâm ý của nhau.
Xe ở chín giờ năm mươi lăm phút dừng ở cửa Tòa án tối cao, ngày bình thường Thương Mặc đều sẽ xuống xe giúp Triệu Mạt Thương mở cửa xe, ngày hôm nay lại bởi vì trên lưng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thực sự không dám để cho Triệu Mạt Thương nhìn thấy lưng của mình. Thương Mặc âm thầm trong lòng mình oán giận tại sao mình ngày hôm nay lại mặc quần áo màu trắng, một mặt nghĩ phải thế nào cùng Triệu Mạt Thương giải thích chuyện này. Không nghĩ tới Triệu Mạt Thương nhìn thấy pháp cửa một người mặc đồng phục ở cửa Tòa án, nhíu mày, "Trưởng phòng Lưu... "
"A..., trưởng phòng công tố của chị sao?" Thương Mặc nháy mắt mấy cái, "Chúng ta đây mau nhanh xuống xe!"
"Ừ." Triệu Mạt Thương gật đầu, vội vội vàng vàng từ cửa xe bên của cô bước ra, mà Thương Mặc cũng từ bên của mình bước ra, thở phào nhẹ nhõm đồng thời đặc biệt đi vòng qua phía sau Triệu Mạt Thương, tự nhiên, tay vẫn là len lén nắm lấy súng lục.
Quỷ mới biết cái tên trưởng phòng Lưu này có phải lại là vô gian đạo (1) hay không ....
"Mạt Thương!" Lưu Thư Trình vừa nhìn thấy Triệu Mạt Thương đi tới, liền rất cao hứng mà nghênh tiếp, ánh mắt rơi vào vết sẹo trên cổ Triệu Mạt Thương, chân mày nhíu chặt, biểu tình khó gặp mà nghiêm túc, "Trên đường gặp phải nguy hiểm?"
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Chúng ta vẫn nên đi trước mở phiên toà a. "
"Cũng tốt. " Lưu Thư Trình liếc nhìn Thương Mặc, "Chúng ta đây vào đi thôi, đều đang đợi cô. "
"Vâng." Triệu Mạt Thương gật đầu, nghĩ nghĩ, quay đầu lại nhìn xem Thương Mặc, "Tiểu Đản em...."
"Em đến chỗ dự nghe." Thương Mặc mỉm cười, muốn đi qua hôn một cái, bận tâm đến Lưu Thư Trình ở một bên, chung quy không có đi qua, "Cố gắng lên ah, em ở phía dưới nhìn, mau đi đi. "
"Ừ." Triệu Mạt Thương thật sâu nhìn nàng một cái, vội vội vàng vàng đi vào trong Tòa án, mà Lưu Thư Trình cũng đi theo.
Thương Mặc nhìn bóng lưng Triệu Mạt Thương từng bước vào Tòa án, một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa quỳ gối trên mặt đất.
"Bang chủ!" Tài xế vào thời khắc này rốt cục thấy được màu đỏ tươi trên lưng Thương Mặc, vội vã chạy xuống, đỡ lấy Thương Mặc, "Tôi đưa ngài đi bệnh viện a !. "
Thương Mặc lắc đầu, cắn răng, "Dìu tôi đi vào. "
"Bang chủ.... " Tài xế rất là gấp gáp nhìn nàng, "Nhưng là người...."
"Dìu tôi đi vào!" Thương Mặc nhấn mạnh, mặt không chút thay đổi.
".......Vâng."
Được tài xế đỡ vào Tòa án, một đường tìm được tòa hình sự, may mắn còn chưa bắt đầu mở phiên toà, Thương Mặc ở trong ánh mắt rất nhiều người đi vào, ngồi vào một vị trí, tài xế vẫn cùng nàng, không dám rời khỏi chút nào. Rất nhanh, quan toà đi vào, mà Triệu Mạt Thương cũng ngồi xuống vị trí công tố viên, nhìn thấy bộ dạng Thương Mặc tiến vào, chợt chân mày liền nhíu lại.
Vừa mới một đường một mực sốt ruột, không có chú ý tới sắc mặt Thương Mặc, nhưng là bây giờ ở nơi này trong Tòa án sáng trưng, cô rõ ràng có thể nhìn thấy sắc mặt Thương Mặc trắng bệch, ngay cả môi đều trở nên trắng bệch, trong lòng mơ hồ bất an. Thế nhưng pháp chùy của quan toà gõ xuống, chính thức bắt đầu toà án thẩm vấn, bí thư viên bắt đầu tuyên đọc kỷ luật toà án, Triệu Mạt Thương không thể làm gì, chỉ có thể thỉnh thoảng mà nhìn về phía Thương Mặc.
Vung lên nụ cười, Thương Mặc hướng về phía Triệu Mạt Thương nhe răng ngây ngốc cười, đôi mắt sáng rực.
Nàng yêu thích Triệu Mạt Thương mặc chế phục kiểm sát trưởng ngồi ở vị trí công tố viên vẻ mặt nghiêm túc, càng yêu Triệu Mạt Thương mặc đồng phục, ngồi ở vị trí công tố viên rồi lại ôn nhu nhìn mình, cảm giác như vậy, để cho tim nàng đập thình thịch.
"Hiện tại mời công tố viên tuyên đọc đơn khởi tố. " quan toà rất nghiêm túc nói, đem Triệu Mạt Thương từ trong lo lắng tỉnh lại. Triệu Mạt Thương vực dậy tinh thần, đứng lên, cầm lấy đơn khởi tố, từng chữ từng chữ lạnh lùng đọc, chỉ là trong lòng đối với Thương Mặc lại càng ngày càng lo lắng.
Vừa rồi thời điểm Lý bí thư nổ súng, là Thương Mặc đem cô đẩy sang một bên, Thương Mặc có lẽ là vào lúc đó bị thương. Cô quá không cẩn thận, cư nhiên không có nghĩ đến chuyện Thương Mặc bị thương. Triệu Mạt Thương vừa ở trong lòng ảo não đau lòng, vừa lại muốn đọc đơn khởi tố, nhịn không được tăng nhanh ngữ tốc.
Cô hiện tại thực sự hoàn toàn không có có tâm tình tiếp tục mở phiên toà rồi, thầm nghĩ nhanh chạy đến bên người Thương Mặc, kiểm tra thương thế của nàng, lôi kéo nàng nhanh đi bệnh viện. Cô biết, nếu như không phải cô mạnh mẽ ép buộc, Thương Mặc nhất định sẽ không ngoan ngoãn đi bệnh viện.
Thương Mặc nói muốn xem cô nàng đem trận này toà án thẩm vấn khai mở xong, liền nhất định sẽ làm được.
Cái tên ngốc dưa (2) kia, là người duy nhất trên thế giới không đối với cô lừa dối bất kỳ điều gì, mỗi câu nói với cô, đều sẽ liều mạng mà đi làm cho người mà nàng yêu nhất.
(1) vô gian đạo: là một câu chuyện trong kinh Phật, là một trong bát đại khổ trong địa ngục, cũng là dân gian cái gọi là tầng mười tám trong địa ngục. Phàm bị đánh nhập vô gian địa ngục ( Vô Gian đạo ), vĩnh viễn không có hi vọng được giải thoát.
hàm nghĩa: điện ảnh dùng 《 Vô Gian đạo 》 với tư cách tên phim hiển nhiên ngụ ý khắc sâu. Hai cái thân phận đều vốn không nên thuộc về mình, bọn họ cơ hồ sinh hoạt tại một hoàn cảnh giống như trong địa ngục, nằm mơ đều sợ người khác vạch trần thân phận của mình.
(2) Theo như baidu thì nó là quả bí đao :)
*************