Hỉ Gần Nhau

Chương 7 Khóc

“Đại Bạch, hoa này là đưa cho ta sao?" Hứa Cẩm nửa ngồi xổm xuống, cao hứng đưa tay sờ cằm Đại Bạch.

Quả nhiên, Đại Bạch lập tức đem đóa hoa đặt vào tay nàng,  liếm liếm ngón tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, đuôi nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

“Thật đẹp, đội lên cho mày." Chó nhà mình thích chính mình như vậy, Hứa Cẩm vô cùng vui vẻ, cười đem đóa hoa đặt lên đầu Đại Bạch. Đóa hoa hồng hồng đặt trên lông tuyết trắng, như hoa mai trong tuyết, rất là đẹp mắt. Bất quá Đại Bạch không biết là tò mò hay không quen, đẩy đẩy đầu liền đem đóa hoa quẳng xuống đất, một lần nữa ngậm đứng lên cho nàng.

Hứa Cẩm nổi lên chơi đùa, chuẩn bị đem đóa hoa đặt lên lưng nó.

Kỳ Cảnh nhìn thấy trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực, nếu không phải đối phương là đứa nhỏ ngây thơ, nếu không phải còn một tia lý trí, hắn hận không thể…

Kỳ lão phu nhân nhìn ra sắc mặt trưởng tôn không đúng, trong lòng kỳ quái, ngoài miệng hòa ái cười nói: “Tiểu tử này, không phải cháu nói muốn chơi với A Cẩm sao, hiện tại A Cẩm dẫn Đại Bạch đến tìm con, cháu ra nghênh tiếp, như thế nào như đầu gỗ không nói lời nào?" Kỳ thật thiếu niên 13 tuổi, không coi là nhỏ, chỉ là trưởng tôn từ trước đến giờ bướng bỉnh không hiểu chuyện, nay lại đại bệnh mới khỏi, lão phu nhân trong lời nói không khỏi thêm vài phần hương vị dỗ đứa nhỏ.

Nói chuyện, nói cái gì?

Kỳ Cảnh âm u nhìn chằm chằm Hứa Cẩm, dưới chân đã tự chủ hướng nàng đi.

Hắn ánh mắt quá quái dị, Hứa Cẩm bị hắn nhìn đến hốt hoảng, ôm lấy Đại Bạch trốn ra sau Kỳ lão phu nhân, “Kỳ nãi nãi, Kỳ Cảnh giống như không nguyện ý chơi với cháu, cháu đi đây a." Nàng vốn không tình nguyện đến, trước mắt Kỳ Cảnh lại thái độ này, Hứa Cẩm chỉ muốn lập tức về nhà.

Kỳ lão phu nhân lặng lẽ trừng Kỳ Cảnh, xoay người khuyên Hứa Cẩm: “A Cẩm chớ vội đi a, Kỳ Cảnh không phải…"

“A Cẩm đừng đi, ta muốn, chơi với ngươi." Tiếng thiếu niên lắp bắp đột nhiên chen vào, cắt ngang lời Kỳ lão phu nhân nói.

Kỳ lão phu nhân kinh hỉ quay đầu, thấy trên mặt trắng nõn của Kỳ Cảnh nổi lên nhàn nhạt hồng, đoán được hắn là luyến tiếc Hứa Cẩm ôm chó rời đi nên ăn nói nhỏ nhẹ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cười phân phó nha hoàn đi chuẩn bị điểm tâm, thuận tiện đem Hứa Cẩm đưa đến trước người, “Cháu xem, Kỳ Cảnh cũng muốn chơi với cháu. Tốt, bà nội kêu người đi lấy bánh quế hoa cháu thích ăn nhất, cháu thay bà nội bồi Kỳ Cảnh giải buồn nha, cho hắn xem xem Đại Bạch của cháu, con chó thông minh lại dễ thương như vậy thật đúng là hiếm lạ."

Lại không biết Hứa Cẩm bị một tiếng gọi “A Cẩm" kia làm cho nổi da gà.

Kỳ Cảnh chưa từng kêu nàng như vậy, cả đại danh hắn đều khinh thường gọi, luôn gọi nàng là sao chổi xui xẻo sao chổi xui xẻo gọi.

Nàng kìm lòng không đậu ôm chặt Đại Bạch vào lòng, hoài nghi nhìn về phía thiếu niên đối diện đang nhếch miệng cười.

Nói thật, Kỳ Cảnh mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, rất đẹp mắt. Năm đó Kỳ gia ba người trở về, nàng nghe được động tĩnh chạy đi xem náo nhiệt, trùng hợp Kỳ Cảnh từ cửa xe ngựa nhìn ra ngoài. Vừa đối mặt, Hứa Cẩm còn tưởng rằng bên trong là một tỷ tỷ xinh đẹp, nào ngờ nhảy xuống xe là một bé trai mặt lạnh, ánh mắt đặt trên đầu. Mà vài năm nay ở chung, nàng luôn luôn không gặp Kỳ Cảnh đã cho ai khuôn mặt tươi cười, nay hắn cười như vậy, tuy rằng cười đến thật miễn cưỡng, vẫn làm cho nàng sửng sốt.

Nhưng là, nàng như thế nào cảm thấy thật không thích hợp chứ?

Hứa Cẩm vẫn muốn đi. Phụ thân ở trước viện cùng Kỳ lão gia tử chơi cờ, nàng muốn về nhà.

Kỳ Cảnh lại chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đại Bạch, thật chậm nói: “A Cẩm, cùng ta chơi đi." Nói xong, đưa tay sờ Đại Bạch, khuôn mặt bình tĩnh, giống như thật sự chỉ là đơn thuần muốn sờ sờ.

Hứa Cẩm bị động tác này của hắn làm cho hồi thần, bản năng muốn tránh, nháy mắt ở trong lòng cười trộm, trừ bỏ nàng, ai Đại Bạch cũng không cho sờ. Cho nên nàng đứng tại chỗ bất động, chờ xem Kỳ Cảnh xấu mặt.

Kế tiếp một màn vừa làm cho Hứa Cẩm thất vọng lại khiếp sợ.

Bởi vì Đại Bạch hướng trong lòng nàng rụt một cái, cũng không có kháng cự như đối với Giang thị Thôi Tiêu, sau đó, tay trắng nõn của Kỳ Cảnh lại chạm đầu Đại Bạch. Đại Bạch nhìn nhìn nàng, làm Hứa Cẩm cho rằng nó sẽ né tránh Kỳ Cảnh thì Đại Bạch đột nhiên xoay xoay đầu, quay đầu liếm Kỳ Cảnh một chút, đổi lấy thiếu niên khóe môi khẽ nhếch.

Đại Bạch thế nhưng chịu thân cận Kỳ Cảnh?

Hứa Cẩm cằm đều sắp rớt xuống, giương mắt, lại thấy Kỳ Cảnh nửa điểm cao hứng cũng không có, ngược lại nhíu mày.

Là không thích Đại Bạch sao?

Hứa Cẩm hừ một tiếng, lui ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Ngươi không thích Đại Bạch sao? Không thích ta đi đây." Thật là người kỳ quái, trước đó còn cùng nàng đoạt chó, hiện tại Đại Bạch thân cận hắn, hắn thế nhưng không thích! Tuy nói Kỳ Cảnh không thích Đại Bạch có nghĩ hắn sẽ không cướp đoạt, nhưng Hứa Cẩm chính là mất hứng, Đại Bạch của nàng là chó tốt nhất, ai không thích là không có mắt!

Thân thể đột nhiên cách xa chính mình, Kỳ Cảnh không tự chủ theo sau. Có lẽ, đem nó hoàn toàn ôm vào trong lòng, có thể trở về? Chỉ là, cái tiểu cô nương kia đột nhiên trợn tròn cặp mắt, mắt đầy phòng bị, cực kỳ giống bảo vệ con … tiểu nha hoàn đứng ở sau lưng nàng cũng cảnh giác chắn tại trước người của nàng, giống như hắn là mãnh thú săn mồi.

“A Cảnh, Đại Bạch vừa nhìn thấy con chưa quen, con đừng vội chơi với nó. Lại đây, hai đứa đến ngồi bên này nói chuyện, để Đại Bạch chạy trong sân, nó chơi đủ rồi sẽ không sợ người lạ." Kỳ lão phu nhân xem tình hình không đúng, nhanh chóng hô. Trong viện có gốc cây lựu cành lá xum xuê, bà kêu nha hoàn đem bàn ghế chuyển đến dưới tàng cây. Mặt trên bày đầy đủ loại bánh, bà còn đem sam y may được một nửa cho trưởng tôn đến, chuẩn bị khi hai đứa nhỏ chơi với chó sẽ may tiếp.

Kỳ Cảnh đã nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu giật giật khóe miệng, đối với Hứa Cẩm nói: “Không có, ta thích… Đại Bạch. A Cẩm, đi, chúng ta đi ngồi." Người chung quanh quá nhiều, hắn lại không nắm chắc cướp được thân thể có thể trở về, đành phải trước dỗ nàng.

Hứa Cẩm không thế nào tin hắn, từ phía sau Bảo Châu thăm dò hỏi: “Ngươi thật sự thích Đại Bạch?"

Kỳ Cảnh vụng về cười: “Thích." Trong mắt bất đắc dĩ chợt lóe. Kỳ thật trong tộc cũng có đứa nhỏ lớn như nàng, nhưng hắn ban ngày săn bắn buổi tối về ngủ, rất ít cùng mấy đứa nhỏ giao tiếp, nay vì đoạt lại thân thể, không thể không giả dạng làm đứa nhỏ dỗ nàng lừa nàng. Nếu dựa theo tập tục bên này, số tuổi hắn thật sự ít nhất lớn hơn nàng 10 tuổi …

Kỳ Cảnh không muốn bắt nạt một đứa nhỏ, khổ nỗi hắn tất yếu làm như vậy.

Thấy nàng vẫn trốn ở phía sau nha hoàn, Kỳ Cảnh phóng nhẹ âm thanh, thay nguyên thân nói xin lỗi nàng: “A Cẩm, trước kia là ta, không nên bắt nạt ngươi, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, được không?" Từ góc độ người ngoài cuộc nói, hắn cũng cảm thấy tiểu cô nương này bị ủy khuất, đích thật là nguyên thân luôn bắt nạt nàng, cho nên lời này hắn nói thật thành khẩn.

Hứa Cẩm trên người lại nổi da gà, vừa vì Kỳ Cảnh xưng hô thân mật, lại vì hắn giải thích, có lẽ, còn có ánh mắt nghiêm túc của hắn đi?

Tuy rằng trong lòng hoài nghi chưa tan, nhưng Kỳ nãi nãi ở bên đó cười híp mắt nhìn, nếu Kỳ Cảnh chủ động xin lỗi, nàng không thể lại cho hắn sắc mặt, như vậy có vẻ nàng không nói đạo lý.

Nàng từ phía sau Bảo Châu đi ra, một bên sờ đầu Đại Bạch một bên hỏi Kỳ Cảnh, “Vậy ngươi về sau còn bắt nạt ta không?" Bởi vì Kỳ Cảnh so với nàng cao, lúc nói chuyện nàng hơi hơi ngửa đầu, một đôi mắt hắc bạch phân minh trong veo như nước, hai nhẵn nhụi lộ hồng, cái miệng nhỏ nhắn bởi từng chịu qua ủy khuất chu lên, hồng nộn nộn như anh đào hôm qua vừa mới nếm thử.

Đây là Kỳ Cảnh lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương này.

Hắn nhìn về phía mấy nha hoàn trong viện, lại hồi tưởng một chút bộ dạng mẫu thân tiểu cô nương này, hậu tri hậu giác phát hiện, những cô gái này đều thật nhỏ xinh, trên người da thịt nhìn thật mềm mại, phảng phất chạm một cái sẽ chọc thủng, mà hai mẹ con này thì là nữ tử đẹp nhất nguyên thân từng gặp.

Trong tộc kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu, tiểu cô nương này mềm mại như vậy, hắn tuy không có trách nhiệm bảo hộ nàng, nhưng sẽ không bắt nạt nàng.

“Không." Kỳ Cảnh ăn ngay nói thật, ánh mắt dừng ở trong lòng nàng, trong lòng vừa động, thăm dò nói: “Vậy ngươi, cho ta ôm nó một cái được không?"

Hứa Cẩm chớp chớp mắt, ôm chó đi về phía Kỳ lão phu nhân, đi ngang qua Kỳ Cảnh dừng một lát, đến gần trước người hắn nhỏ giọng nói: “Chờ ta xác định ngươi thật sự không bắt nạt ta, ta sẽ cho ngươi ôm!" Nói xong cười chạy. Dưới tàng cây Kỳ lão phu nhân ngồi vị trí chủ vị, hai bên đặt một cái ghế dài, chính giữa cách bàn dài, Hứa Cẩm ngồi bên trái Kỳ lão phu nhân, ôm Đại Bạch cùng lão nhân gia nói chuyện.

Kỳ Cảnh không thể nề hà, đi qua ngồi đối diện nàng, chịu đừng không đi nhìn thân thể mình, khi thì xem xem hai người, phần lớn thời gian đều là cúi mắt xem dưới chân, chỉ khi Kỳ lão phu nhân hỏi thì lời ít mà ý nhiều nói hai câu.

Kỳ lão phu nhân chân tâm rầu rỉ, trưởng tôn hình như hiểu chuyện chút, nhưng như thế nào đột nhiên biến thành hũ nút?

Bà xem xem Hứa Cẩm, cười nói: “A Cẩm để chó xuống dưới đất đi, rửa tay, nếm thử điểm tâm phòng bếp mới làm." Đã có nha hoàn đi bưng nước.

Kỳ gia có một nữ đầu bếp là người kinh thành, mang đến rất nhiều đồ ăn mới mẻ, Hứa Cẩm xác thực thích những điểm tâm kia, cho nên Kỳ lão phu nhân vừa nói, nàng liền đem Đại Bạch đặt phía sau cho nó chơi. Đến cùng vẫn là đề phòng Kỳ Cảnh, trước đps không có buông Đại Bạch ra, sợ nó chạy đến bên Kỳ Cảnh.

Kỳ Cảnh xem xem nàng, lại nhìn thân thể vui vẻ hướng bồn hoa chạy đi, rất là đau đầu. Hắn mạc danh kỳ diệu biến thành Kỳ thiếu gia, thân thể của mình thế nhưng cũng còn sống, cho thấy hắn có bộ phận hồn phách lưu lại ở bên kia, hơn nữa còn là thuộc về bộ phận chó? Cho nên nó ngoan ngoãn ngu ngốc ở bên  nàng, nghe lời của nàng…

Lại ngậm hoa cho nàng!

Mắt thấy Đại Bạch rất nhanh lại ngậm một đoá hoa hồng nhạt nhảy ra bồn hoa, mà cái tiểu cô nương kia đang rửa tay, Kỳ Cảnh rốt cuộc nhịn không được, phút chốc đứng dậy chạy tới, ngoài miệng chưa quên vì mình che giấu: “A Cẩm, ngươi xem Đại Bạch, lại ngậm hoa, thật thông minh, ngươi để cho ta ôm, ôm nó một cái đi!" Khom lưng liền đi bắt Đại Bạch.

Hứa Cẩm sớm ở khi Kỳ Cảnh đứng dậy đã nóng nảy, “Kỳ Cảnh ngươi chơi xấu, ngươi…" Vừa muốn đuổi theo, Kỳ lão phu nhân đột nhiên kéo tay nàng, thở dài nói: “A Cẩm, Kỳ Cảnh hắn bệnh nặng mới khỏi, hai ngày nay vẫn không chịu nói chuyện, hôm nay mới tốt một chút, cháu chó hắn ôm Đại Bạch đi. Yên tâm, nếu hắn dám giở trò xấu, bà nội thay cháu đánh hắn!" hai đứa nhỏ này, cũng phải bà dụ dỗ!

“Nhưng…" Đối mặt với lão nhân vẫn luôn rất thương nàng, Hứa Cẩm không biết nên cự tuyệt thế nào, đành phải cắn cắn môi, quay đầu dặn dò Kỳ Cảnh: “Vậy ngươi nhẹ chút… A, Đại Bạch không muốn cho ngươi ôm, không cho ngươi bắt nó!" Khi nàng nhìn thấy Đại Bạch chạy trốn tứ phía không chịu để cho Kỳ Cảnh chạm vào, mà Kỳ Cảnh bám riết không tha thì Hứa Cẩm nhất thời quên hết thảy, sốt ruột mà hướng ra ngoài.

“Uông…" Đối mặt thiếu niên đột nhiên xông lên ngăn trở nó lấy lòng chủ nhân, Đại Bạch cũng không có hảo cảm, xoay người tránh né, miệng ngậm đóa hoa không buông. Nhưng nó đến cùng quá nhỏ, rất nhanh đã bị Kỳ Cảnh đè lại. Nghe được cô nương kia tức giận chửi bậy, Kỳ Cảnh đem thân thể uông uông giãy dụa gắt gao ấn vào trong ngực, thẳng đến hậu viện. Chạm vào một chỗ không được, hoàn toàn ôm lấy cũng không được, vậy hắn mang nó trở lại nơi hắn tới đây, thế được chưa?

“Kỳ Cảnh, cháu đứng lại đó cho ta!" Tận mắt thấy trưởng tôn lại giương oai, Kỳ lão phu nhân khẩn trương, hô vài tiếng không có tác dụng, liền phân phó mấy nha hoàn bên kia cùng với Trường Thuận đi ngăn cản Kỳ Cảnh.

Nhưng Kỳ Cảnh chạy như bay, những hạ nhân kia lại ngại với thân phận của hắn không dám cứng rắn ngăn cản, lại làm cho hắn chạy qua. Hứa Cẩm ở phía sau nghiến răng nghiến lợi, vừa chạy vừa mắng: “Kỳ Cảnh ngươi nhanh đem Đại Bạch trả lại cho ta, ngươi đừng tưởng rằng ở nhà các ngươi ta sẽ sợ ngươi, ngươi chờ, ngươi… Ngươi cho ta!"

Kỳ Cảnh nóng vội trở về, toàn lực chạy, Hứa Cẩm lo lắng cho chó, liều mạng đuổi. Khổ nỗi Kỳ Cảnh lớn hơn nàng ba tuổi, lại là nam tử, nên chạy nhanh hơn Hứa Cẩm, đảo mắt liền vọt tới dưới chân tường hậu viện hai nhà. Phát hiện vẫn không thể trở về, Kỳ Cảnh chuẩn bị trèo tường, lại ngại với hai tay ôm chó hành động bất tiện, làm trễ nãi thời gian. Hứa Cẩm nhân cơ hội nhào lên, vươn tay ôm lấy nửa người Đại Bạch kéo lại, “Trả lại cho ta, Đại Bạch là của ta!"

Kỳ Cảnh đương nhiên sẽ không cho nàng, lại không muốn đối với nàng động thủ, đành phải giằng co. Hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, Đại Bạch bị kéo đau, uông uông thẳng kêu. Kỳ Cảnh một đại nam nhân, lại là thân thể của chính mình, không chút nào đem tiếng kêu của Đại Bạch đặt trong lòng. Nhưng Hứa Cẩm càng nghe càng sốt ruột, chống lại dáng vẻ Đại Bạch ủy khuất giãy dụa, rốt cuộc vạn phần không cam lòng buông lỏng tay, đồng thời “Oa" khóc ra, “Ngươi làm đau nó, ngươi trả lại cho ta, nó là của ta …"

Nàng vừa khóc, Đại Bạch không kêu, nằm yên trong lòng Kỳ Cảnh quên giãy dụa, lăng lăng nhìn chủ nhân, mà thiếu niên ôm nó đồng dạng sững sờ, không thể tin nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt. Nàng một tay rũ ở bên người, một tay nâng lên lau nước mắt, há miệng gào khóc, nước mắt đều sắp chảy vào …

“Ngươi, ngươi như thế nào không đoạt?" Kỳ Cảnh kinh ngạc mở miệng.

“Ngươi làm đau nó … Cho ta!" Hứa Cẩm nức nở nói, tay nhỏ dời, thấy Kỳ Cảnh có chút sững sờ, đột nhiên nhanh trí, vẫn cúi đầu khóc lớn, khóc khóc đột nhiên thò tay đem Đại Bạch đoạt trở về, xoay người liền chạy đến tiền viện, “Kỳ Cảnh ngươi nói chuyện không đáng tin gì hết, ta về sau sẽ không chơi với ngươi nữa, ngươi cũng mơ tưởng lại chạm chó của ta!"

Kỳ Cảnh sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng chạy trốn.

Nguyên lai, nàng so với hắn còn sợ hắn đau hơn …
Tác giả : Tiếu Giai Nhân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại