Hỉ Gần Nhau
Chương 5 Chờ đợi
Hứa Du nhìn chăm chú quá nồng nhiệt, Giang thị hướng một bên hơi hơi nghiêng đầu, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt như cũ buông xuống.
Thành thân 11 năm, thời gian hai người chân chính ở chung cũng không tính nhiều, nàng vẫn không quá quen thuộc, tuy rằng, hắn đối với nàng tốt, vẫn luôn đối với nàng tốt.
Thấy nàng vẫn bộ dáng này, Hứa Du trong lòng cười khổ, lập tức khôi phục vẻ mặt ôn hoà thường lui tới, cười lên xe. Nàng ngồi một đầu, hắn ngồi một đầu khác, cho con gái ngồi ở giữa.Nàng không quen, hắn sẽ không khiến nàng áp lực.
“A Cẩm, hôm nay thế nào xúi giục nương dẫn theo?" Hứa Du ngồi bên cạnh, cười xem con gái.
“Bởi vì con nhớ cha nha!" Hứa Cẩm cao hứng ôm cánh tay phụ thân, ngửa đầu nhìn ông, có chút bất mãn nói: “Cha thế nào một chút cũng không béo a, nhất định là đồ ăn ở học đường ăn không ngon đi? Hừ, cả ngày chỉ biết mấy học trò kia, kêu cha về nhà thêm hai lần cũng không chịu, nói cái gì mà đường xa không có phương tiện, kỳ thật xe ngựa chạy không tới nửa canh giờ nha! Cha chính là không muốn về nhà, không nhớ con và nương!"
Hứa Du sớm thành thói quen thế nào ứng đối con gái chỉ trích như vậy, sờ sờ đầu nàng, thở dài nói: “Ai, khó được về nhà một chuyến, con còn giận cha như vậy…"
Hứa Cẩm không thuận theo, giả vờ đẩy ông: “Cha lại chơi xấu, mỗi lần đều giả vờ đáng thương!"
Hứa Du nhẹ nhàng cười, ánh mắt đảo qua đôi giầy đối diện che đậy dưới la quần, tiếp tục cùng con gái nói chuyện, “Lần trước giao cho con bài tập con học thế nào? Đọc một đoạn < Luận Ngữ > cho …"
“Cha như thế nào vừa thấy mặt đã kiểm tra con mấy thứ đó, cha còn như vậy con không để ý tới cha!" Hứa Cẩm thở phì phì bĩu môi, trốn đến trong lòng Giang thị, đầu nàng ở trước ngực Giang thị, không có che lấp, mặt Giang thị lập tức bại lộ trước mặt Hứa Du. Hai người ánh mắt chạm nhau, tạm dừng một lát, Hứa Du theo thói quen muốn tránh đi, Giang thị lòng có không đành lòng, nheo mắt, thấp giọng nói với hắn: “A Cẩm học tập rất nghiêm túc, bài tập chàng cho nó đều làm."
Ánh mắt Hứa Du từ trên mặt nàng chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của con gái, ôn nhu phụ họa: “Ừm, có nàng dạy nó, A Cẩm khẳng định học tốt."
Nói xong một câu này, trong xe liền yên tĩnh trở lại.
Hứa Cẩm tựa vào ngực mẫu thân, ánh mắt ở trên người cha mẹ qua lại. Từ nhỏ trong ấn tượng cha mẹ chính là như vậy, không nói nhiều, đứt quãng, nàng đã quen, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Mắt to ngập nước của nàng đổi tới đổi lui, Giang thị bỗng nhiên nghĩ tới tiểu bạch cẩu trong nhà, cười xoa bóp mũi thanh tú của con gái, nhẹ giọng nói: “Còn không mau đem việc vui của con nói với cha?" May mắn giữa hai người còn có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu, thêm đề tài, ít xấu hổ rất nhiều.
Hứa Du kinh ngạc nhìn về phía Hứa Cẩm, khẽ cười: “A Cẩm có chuyện gì vui?" Bây giờ, chẳng lẽ là cây hạnh ở hậu viện có thể ăn?
Nhắc tới tiểu bạch cẩu, Hứa Cẩm lập tức mở ra máy hát, từ tiểu bạch cẩu bộ dạng đáng yêu thế nào thông minh ra sao rồi đến nó thích nàng thế nào, nói được mặt tươi như hoa. Chính giữa dính đến Kỳ Cảnh, lời nàng rõ ràng có ý đồ lược qua, Giang thị liền đơn giản giải thích chân tướng. Hứa Du nghe xong hơi hơi nhíu mày, sau khi biết được Kỳ Cảnh cũng không gì đáng lo mới giản ra, nhỏ giọng răn dạy Hứa Cẩm, “A Cẩm về sau phải ngoan chút, con gái không được quá mức bướng bỉnh, Kỳ Cảnh dù trộm hạnh của con, con nói cho nương con biết, chớ nên tự quyết định, xem xem lúc đó, thật nguy hiểm."
Hứa Cẩm phẫn nộ cúi đầu, nắm chặt vạt áo chơi: “Biết …" Hừ, Kỳ Cảnh thật là chiếm tiện nghi, rõ ràng hắn phạm sai lầm trước, liền bởi vì bị bệnh cha mẹ đều quở trách nàng không đúng, lần sau, lần sau nàng cũng muốn giả bệnh!
Hứa Du lại cùng Giang thị nói chuyện, “Ta vẫn tự mình đi Kỳ phủ một chuyến, mẹ con các ngươi ở nhà, còn phải làm phiền hàng xóm hai bên chiếu cố nhiều hơn."
Giang thị cầm tay của con gái, “Ừm, gì đó ta đều chuẩn bị xong, hôm nay chàng đi thăm Kỳ Cảnh, chờ nó khoẻ lại, ta sẽ mời bá phụ bá mẫu tới nhà chúng ta chơi, cho hai đứa nhỏ triệt để hòa hảo, về sau chớ náo loạn, truyền đi không tốt." Con trai tinh nghịch không có gì, con gái… Nói đến con gái đã 10 tuổi, có nên mời một phu tử về chỉ bảo lễ nghi hay không? Tuy rằng không đề cập, Giang thị lại đem việc này ghi tạc trong lòng.
Hứa Du không biết suy nghĩ của bà, thấy vẻ mặt bà suy tư, ông lặng lẽ nhìn nhìn, sau đó mới thu hồi tầm mắt: “Vẫn là nàng nghĩ chu đáo."
Giang thị nhếch môi cười: “Việc nhỏ thôi mà, không tính là cái gì."
Hai người dừng lại trong chốc lát, Hứa Cẩm ngẫu nhiên nói xen vào hai câu, một nhà ba người coi như là hòa thuận vui vẻ, phảng phất không bao lâu xe ngựa liền vào thôn trấn. Xe ngựa dừng ở cửa nhà, trông cửa đầy tớ nghe được động tĩnh, nhanh chóng mở cửa, cơ hồ trong nháy mắt, một đạo bóng trắng phóng ra ngoài, cửa Hứa gia nhanh chóng vang lên tiếng chó sủa hưng phấn.
“Cha, nó tới đón con!" Hứa Cẩm vội vã muốn đi xuống.
“Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận ngã." Hứa Du đè con gái lại, chính mình đi xuống trước, lại túm nách con gái ôm xuống đất. Chân Hứa Cẩm vừa chạm đất, tiểu bạch cẩu đã nhào tới trên người nàng, ở trên làn váy màu trắng lưu lại mấy vết tro bụi móng vuốt. Hứa Cẩm một chút cũng không chê bẩn, trực tiếp ôm chó vào trong ngực, vừa cho vuốt lông nó vừa vụng trộm cho Hứa Du xem, “Cha, cha xem, rất dễ thương nha?"
Tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm trong cánh tay nàng, tò mò nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt dính đầy mùi chủ nhân, xác định không có địch ý, thản nhiên liếm tay chủ nhân.
“Không tệ, rất có linh tính." Hứa Du khen, thấy Giang thị đi ra, hắn bản năng giơ tay ra đón.
Giang thị dừng một lát, phát hiện nam nhân muốn rút tay về, vội đem tay nhỏ nhẵn nhụi khoát lên bàn tay to quen cằm giấy bút, lại buông mi không dám nhìn hắn, chỉ có thể cảm thụ tay chính mình bị hắn chặt chẽ nắm, sạch sẽ ấm áp. Xuống xe, tay cũng không lưu luyến, không dấu vết thu về, dừng ở trên đầu con gái, chờ nàng cùng nhau đi vào.
Áp chế trong lòng cảm giác mất mát khó tả, Giang thị cười cùng hai cha con nàng vào cửa.
Quản gia lão Dương tiến lên làm lễ, cuối cùng hướng Giang thị nói: “Phu nhân, lão nô đã tìm hiểu qua, ở trấn chúng ta đúng là không có người nào mất chó, mấy khách điếm cũng nói mấy ngày nay đều không có chiêu đãi qua vị khách nào nuôi chó. Y lão nô xem, chó này tám phần là khách thương trên đường có thể đánh mất, cũng có thể là vứt bỏ, nếu không có người hỏi thăm, hơn phân nửa là không để ý."
Lão Dương cũng là lão bộc Giang gia, đi theo Giang thị đến đây, làm việc từ trước đến giờ ổn thỏa tin cậy. Giang thị nghe xong, cười nhìn về phía con gái, “Được rồi, nương làm chủ, chó này là nhà chúng ta."
Hứa Cẩm đã sớm nhếch miệng cười, ôm tiểu bạch cẩu thẳng cọ đầu, cọ cọ hưng phấn nói: “Nương, vậy con mang nó đi tìm Tiêu Tiêu, thuận tiện đưa bánh chưa cho nàng!" Trước khi chuyện chưa xác định, nàng không dám dẫn tiểu bạch cẩu đi ra ngoài.
“Đi thôi, bất quá trước phủi bụi trên người con, còn có, nó nghe lời con như vậy, con kêu nó đi, đừng ôm trên người. Đúng rồi, chốc lát nữa là ăn cơm tối, con sớm trở về, đừng đợi nương phái người đi gọi." Giang thị luân phiên dặn dò.
“Biết rồi biết rồi!" Hứa Cẩm buông chó, khom lưng vỗ vỗ tro bụi trên người, đứng dậy thấy nơi này chỉ còn người trong nhà, nàng cười hắc hắc, đột nhiên đem Giang thị đẩy về phía Hứa Du, sau đó vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Con đi, nương mau cùng cha tâm sự đi!" Thôi Tiêu từng nói với nàng, Thôi bá phụ mỗi lần trở về đều sẽ cùng Thôi phu nhân tâm sự nửa ngày, nay mẫu thân lâu như vậy không gặp phụ thân, khẳng định cũng có lời muốn nói, trước kia nàng bởi vì quá nhớ phụ thân quên chuyện này, hôm nay cũng không thể quấy rầy cha mẹ.
“Nha đầu kia, càng ngày càng tinh nghịch …" Giang thị vội vàng rời đi ngực Hứa Du, xoay người che giấu trên mặt đỏ bừng, “Chàng trước về phòng nghỉ ngơi một chút, ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước. Lần trước có làm kiện sam y cho chàng, một lát thay thử xem, nơi nào không ổn ta sửa lại." Nói xong vội vàng rời đi.
Hứa Du nhìn bóng dáng nàng, có chút hối hận vừa rồi đỡ nàng có một chút. Nàng nhất định là, mất hứng đi?
Năm đó quyết định cưới nàng hắn cũng đã nghĩ kĩ chỉ cùng nàng làm phu thê hữu danh vô thật, chỉ nguyện cho nàng và đứa nhỏ trong bụng một cái danh phận, chiếu cố mẹ con bọn họ một đời không lo, không có nửa điểm mượn cơ hội áp chế. Nhưng nàng xuất phát từ áy náy, nói nàng sẽ chờ người kia đến sinh nhật 10 tuổi của con gái, đến lúc đó người kia vẫn không có trở về, nếu hắn còn thích nàng, nàng sẽ chân chính làm nữ nhân của hắn làm thê tử của hắn. Như trong lúc đó hắn có người yêu khác, nàng sẽ lập tức cùng hắn hòa ly, không chậm trễ nhân duyên của hắn.
Nhiều năm như vậy, phảng phất nháy mắt mới trôi qua, tâm ý của hắn chưa từng thay đổi. Còn nàng, nàng đối với người kia, đại khái cũng không có thay đổi đi?
Cho nên hắn chủ động chuyển đến học đường ở, trừ bỏ một năm kia nàng mang thai, mỗi tháng hắn chỉ trở về hai lần, sợ cho nàng áp lực. Hắn muốn cho nàng biết, hắn không muốn cầu nàng hồi báo. Nếu nàng một đời không thể quên người kia, hắn cũng sẽ một đời lấy lễ đối đãi, chỉ cần nàng tâm chưa thay đổi, dù nàng muốn dùng thân báo đáp hắn cũng sẽ không muốn.
Không phải tất cả nam nhân, đều khẩn cấp dùng loại phương thức kia ở trên người nữ nhân mình yêu lưu lại ấn ký của chính mình.
Hắn rất muốn, trước giờ đều là tâm của nàng.
Lúc trước hắn thua ở chỗ nhận thức nàng muộn, bây giờ có thể chăm sóc nàng, có thể được nàng làm thê tử chiếu cố, hắn đã thỏa mãn.
Hắn thật sự thỏa mãn, chỉ là, mỗi lần gặp mặt đáy lòng đều sẽ xông tới chờ mong, không chịu khống chế.
Tựa vào trong thùng tắm, Hứa Du nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Âm thanh vừa dứt, Giang thị phóng nhẹ cước bộ đi vào, đem trung y của hắn treo trên bình phong, sau đó lại xoay người đi ra ngoài. Hắn không cần nha hoàn hầu hạ, đầy tớ lại không thể tiến hậu viện, đành phải để nàng làm này đó.
Kỳ thật cũng không có cái gì thật xấu hổ.
Lại nói như thế nào, hai người cũng sống chung hơn mười năm, lúc nàng mang thai nôn oẹ nghiêm trọng, bộ dạng xấu đều bị hắn nhìn thấy. Đợi sinh hạ con gái, bởi vì con gái đặc biệt ỷ lại phụ thân, nàng cùng Hứa Du không thể không ngủ chung một phòng, thậm chí đáp ứng yêu cầu ngây thơ quật cường của con gái ngủ chung một chăn. Tuy rằng chính giữa cách đứa nhỏ, đến cùng vẫn xấu hổ, đặc biệt nửa đêm bú sữa phần lớn thời gian Hứa Du sẽ tránh ra ngoài, nhưng có mấy lần hắn vừa đi con gái sẽ khóc, Hứa Du bất đắc dĩ đành phải lưu lại. Giang thị biết hắn sẽ không nhìn lén, nhưng tiếng con gái bú mút, trong đêm yên tĩnh cao vút, khiến nàng liên tiếp vài ngày cũng không dám nhìn Hứa Du. Đợi con gái lớn lên dọn ra ngoài, vì không để cho con gái hoài nghi, hai người vẫn ở chung một phòng, chẳng qua ai nấy tự ngủ một chăn, hắn cũng sẽ săn sóc xê dịch đến một đầu giường khác, không hề có ý dục vọng.
Một năm rồi lại một năm, hắn không vượt Lôi Trì một bước, có đôi khi Giang thị cảm thấy Hứa Du vẫn thích nàng, có khi lại cảm thấy, hắn chỉ là thực hiện lời hứa năm đó. Quân tử, hắn trước giờ đều là quân tử, thời điểm trước khi hắn cầu hôn, nàng đã biết.
Năm đó người kia muốn ra ngoài phát triển tiền đồ, sắp ly biệt, nàng mềm lòng thuận theo y, y hứa hẹn sẽ sớm trở về nghênh cưới, nàng hứa hẹn sẽ vẫn chờ y, ai đều không nghĩ tới một lần đó bà có thai. Phụ thân vừa giận lại gấp, cố tình y không có nửa điểm tin tức, sau khi Hứa Du biết được hướng phụ thân cầu hôn, lại ngầm cùng nàng cam đoan sẽ không bắt buộc nàng, nàng không chịu nổi Hứa Du si tình, lại không đành lòng phá huỷ đứa nhỏ, càng không đành lòng phá huỷ thanh danh Giang gia, đành phải đáp ứng, cho Hứa Du cái ước định kia.
Nay Giang thị mới hiểu được câu nói kia là cỡ nào không biết lượng sức, vừa tổn thương tự tôn nam nhân của hắn, lại đánh giá cao chính mình. Nàng sao chắc chắn mười năm sau nàng vẫn đáng giá cho Hứa Du thích? Còn có, giờ khắc này, dù nàng muốn thật lòng sống cùng hắn, hắn cũng sẽ đem đó trở thành nàng bố thí đi?
Còn nàng, nàng muốn tiếp tục sống với hắn sao?
Có muốn hay không, Giang thị chính mình cũng không nói rõ. Nhiều năm trôi qua như vậy, từ ban đầu ngày nhớ đêm mong tinh thần ủ ê, càng về sau vì cảnh sắc nào đó hay một câu nói vô tình sẽ buồn rầu vô cớ, nam nhân bồi nàng vượt qua năm tháng thơ ấu lại ở tuổi dậy thì cho nàng tiếng nói tiếng cười, nàng đã sắp không nhớ được bộ dáng của người đó … Nhưng không thể phủ nhận, những ngày từng cùng nhau vượt qua, mỗi một câu cười vui, đều khắc ở trong lòng, cho nên dù nàng vào ban ngày không có cố ý suy nghĩ, người nọ cũng sẽ cách một đoạn thời gian liền không hề báo trước xuất hiện trong mộng của nàng. Trong mộng, nàng vẫn là tiểu cô nương Giang gia khoái hoạt vô ưu, người kia thường thường hù dọa nàng khóc sau đó sẽ an ủi nàng…
Một người cho nàng thanh xuân, một người cho nàng 10 năm gần nhau. Giờ này, nàng thật sự phân không rõ, trong lòng vẫn là cái người đã bỏ đi kia hay không, mà luôn luôn ở phía ngoài, có từng tiến vào lòng nàng… nàng duy nhất xác định là, nàng đã sớm không chờ mong người kia sẽ trở về, nàng chỉ không biết nên đối đãi Hứa Du thế nào, nàng nợ hắn, quá nhiều, mà tuổi thanh xuân, sớm đã mất đi.
Bên trong là tiếng hắn đứng dậy thay y phục, Giang thị lặng lẽ rời đi, phân phó nha hoàn kêu tiểu thư trở về.
Nha hoàn quen thuộc đến Thôi phủ, Thôi phu nhân đang giữ Hứa Cẩm ở bên cạnh dùng cơm.
“Không được, cha con đã về, con muốn bồi ông ấy ăn cơm, đợi cha con đi, con lại đến nhà bá mẫu xin cơm ăn, đến lúc đó bá mẫu đừng đuổi con a!" Hứa Cẩm cười hì hì cùng Thôi phu nhân múa mép khua môi.
“Con a, miệng lưỡi trơn tru, thật không biết học ai!" Thôi phu nhân bị nàng chọc cho cười híp mắt, Thôi Tiêu đưa nàng ra cửa, kỳ thật cũng là thích tiểu bạch cẩu, muốn nhìn lâu một chút. Thấy Hứa Cẩm vào cửa Hứa gia con gái vẫn yêu thích ngưỡng mộ nhìn chằm chằm, bà vui vẻ nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta đi lên huyện, nương cũng mua cho con một con!"
“Nương thật tốt!" Dù Thôi Tiêu nhu thuận, vẫn cao hứng nhào tới trong lòng Thôi phu nhân.
Cùng Thôi Tiêu khoe chó bảo bối xong, Hứa Cẩm đặc biệt vui vẻ, cước bộ nhẹ nhàng đi phòng chính. Chỗ đó cơm chiều đã chuẩn bị tốt, cha mẹ đang nhẹ giọng nói chuyện, nha hoàn bưng nước lại hầu hạ nàng rửa tay, bình tĩnh lại ấm áp.
Nàng thích nhà như vậy.
Nàng ở chính giữa cha mẹ ngồi xuống, tiểu bạch cẩu ngồi bên chân nàng, một nhà ba người nói vài lời liền ăn cơm.
Hứa Du gắp cho con gái món cá hấp xì dầu nàng thích ăn nhất. Tuy không phải con ruột, rốt cuộc là từ nhỏ nhìn đến lớn, bộ dạng lại giống nương nàng, ông thật sự xem nàng trở thành con của mình thương yêu chiếu cố.
“Cha thật tốt!" Hứa Cẩm vui vẻ cười, lại nói: “Cha đừng chỉ nghĩ đến con, con cũng gắp cho nương đi, nếu không nương sẽ ghen tị!"
“Ăn cơm của con đi, cái gì cũng không lắp được miệng con." Giang thị trên mặt nóng lên, liếc nhìn con gái.
Hứa Cẩm hắc hắc cười, một chút cũng không sợ, chỉ hướng phụ thân nháy mắt.
Hứa Du chần chừ một lát, múc một muỗng nhỏ rau trộn đậu hủ cho Giang thị, dùng tươi cười che giấu khẩn trương trong lòng: “A cẩm có lệnh, ta cũng không dám không theo." Thời tiết nóng, bà sẽ thích ăn món lạnh.
“Chàng cứ quen nuông chiều nó, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy." ánh mắt Giang thị trừng con gái, miệng nói xong lời bất mãn, lại vẫn bưng chén nhận. Trừ bỏ con gái xúi giục, trước nay ông không chủ động làm ra cử chỉ thân mật, hiện tại ông làm, bà không tiện cự tuyệt.
Hứa Cẩm cùng phụ thân làm nũng: “Không ai thèm lấy thì không ai thèm lấy, nương không cần con, cha nuôi con cả đời, có phải không?"
Hứa Du vừa định gật đầu, lại thu được ánh mắt oán trách của Giang thị chỉ có vào thời điểm này mới có, liền ho khan, “Được rồi, nương con cũng không sai, con gái phải đoan trang một chút mới tốt." Trong lòng như ăn mật ngọt một dạng.
Hứa Cẩm xem cha mẹ mi mắt đưa tình, giả vờ cả giận nói: “Hừ, hai người là một phe, con không để ý tới hai người!"
Chẳng được bao lâu lại nở nụ cười, gắp đồ ăn cho bọn họ.
Sau bữa cơm Hứa Du đứng dậy, cố ý đùa nàng: “Cha đi xem Kỳ Cảnh, A Cẩm đi với cha không?"
“A, con thật mệt, cha đi một mình nha!" Hứa Cẩm mới không muốn gặp Kỳ Cảnh, ôm lấy tiểu bạch cẩu chuồn mất, lãng phí thời gian đi thăm người đáng ghét, còn không bằng nghĩ một cái tên cho tiểu bạch cẩu.
Hứa Du lắc đầu bật cười, tiếp nhận lễ vật Giang thị đưa qua, đi Kỳ gia.
Không biết ngay lúc biết được tin tức ông trở về thì có người đã chờ ông.
Tác giả có lời muốn nói: Thân thế Hứa Cẩm không có cẩu huyết gì lớn, viết đoạn cha mẹ này, chính là muốn thuyết minh thanh mai trúc mã cũng sẽ có kết cục bất đồng, loại chuyện tình cảm này, cần quý trọng, bằng không bỏ lỡ chính là một đời.
Thành thân 11 năm, thời gian hai người chân chính ở chung cũng không tính nhiều, nàng vẫn không quá quen thuộc, tuy rằng, hắn đối với nàng tốt, vẫn luôn đối với nàng tốt.
Thấy nàng vẫn bộ dáng này, Hứa Du trong lòng cười khổ, lập tức khôi phục vẻ mặt ôn hoà thường lui tới, cười lên xe. Nàng ngồi một đầu, hắn ngồi một đầu khác, cho con gái ngồi ở giữa.Nàng không quen, hắn sẽ không khiến nàng áp lực.
“A Cẩm, hôm nay thế nào xúi giục nương dẫn theo?" Hứa Du ngồi bên cạnh, cười xem con gái.
“Bởi vì con nhớ cha nha!" Hứa Cẩm cao hứng ôm cánh tay phụ thân, ngửa đầu nhìn ông, có chút bất mãn nói: “Cha thế nào một chút cũng không béo a, nhất định là đồ ăn ở học đường ăn không ngon đi? Hừ, cả ngày chỉ biết mấy học trò kia, kêu cha về nhà thêm hai lần cũng không chịu, nói cái gì mà đường xa không có phương tiện, kỳ thật xe ngựa chạy không tới nửa canh giờ nha! Cha chính là không muốn về nhà, không nhớ con và nương!"
Hứa Du sớm thành thói quen thế nào ứng đối con gái chỉ trích như vậy, sờ sờ đầu nàng, thở dài nói: “Ai, khó được về nhà một chuyến, con còn giận cha như vậy…"
Hứa Cẩm không thuận theo, giả vờ đẩy ông: “Cha lại chơi xấu, mỗi lần đều giả vờ đáng thương!"
Hứa Du nhẹ nhàng cười, ánh mắt đảo qua đôi giầy đối diện che đậy dưới la quần, tiếp tục cùng con gái nói chuyện, “Lần trước giao cho con bài tập con học thế nào? Đọc một đoạn < Luận Ngữ > cho …"
“Cha như thế nào vừa thấy mặt đã kiểm tra con mấy thứ đó, cha còn như vậy con không để ý tới cha!" Hứa Cẩm thở phì phì bĩu môi, trốn đến trong lòng Giang thị, đầu nàng ở trước ngực Giang thị, không có che lấp, mặt Giang thị lập tức bại lộ trước mặt Hứa Du. Hai người ánh mắt chạm nhau, tạm dừng một lát, Hứa Du theo thói quen muốn tránh đi, Giang thị lòng có không đành lòng, nheo mắt, thấp giọng nói với hắn: “A Cẩm học tập rất nghiêm túc, bài tập chàng cho nó đều làm."
Ánh mắt Hứa Du từ trên mặt nàng chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của con gái, ôn nhu phụ họa: “Ừm, có nàng dạy nó, A Cẩm khẳng định học tốt."
Nói xong một câu này, trong xe liền yên tĩnh trở lại.
Hứa Cẩm tựa vào ngực mẫu thân, ánh mắt ở trên người cha mẹ qua lại. Từ nhỏ trong ấn tượng cha mẹ chính là như vậy, không nói nhiều, đứt quãng, nàng đã quen, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Mắt to ngập nước của nàng đổi tới đổi lui, Giang thị bỗng nhiên nghĩ tới tiểu bạch cẩu trong nhà, cười xoa bóp mũi thanh tú của con gái, nhẹ giọng nói: “Còn không mau đem việc vui của con nói với cha?" May mắn giữa hai người còn có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu, thêm đề tài, ít xấu hổ rất nhiều.
Hứa Du kinh ngạc nhìn về phía Hứa Cẩm, khẽ cười: “A Cẩm có chuyện gì vui?" Bây giờ, chẳng lẽ là cây hạnh ở hậu viện có thể ăn?
Nhắc tới tiểu bạch cẩu, Hứa Cẩm lập tức mở ra máy hát, từ tiểu bạch cẩu bộ dạng đáng yêu thế nào thông minh ra sao rồi đến nó thích nàng thế nào, nói được mặt tươi như hoa. Chính giữa dính đến Kỳ Cảnh, lời nàng rõ ràng có ý đồ lược qua, Giang thị liền đơn giản giải thích chân tướng. Hứa Du nghe xong hơi hơi nhíu mày, sau khi biết được Kỳ Cảnh cũng không gì đáng lo mới giản ra, nhỏ giọng răn dạy Hứa Cẩm, “A Cẩm về sau phải ngoan chút, con gái không được quá mức bướng bỉnh, Kỳ Cảnh dù trộm hạnh của con, con nói cho nương con biết, chớ nên tự quyết định, xem xem lúc đó, thật nguy hiểm."
Hứa Cẩm phẫn nộ cúi đầu, nắm chặt vạt áo chơi: “Biết …" Hừ, Kỳ Cảnh thật là chiếm tiện nghi, rõ ràng hắn phạm sai lầm trước, liền bởi vì bị bệnh cha mẹ đều quở trách nàng không đúng, lần sau, lần sau nàng cũng muốn giả bệnh!
Hứa Du lại cùng Giang thị nói chuyện, “Ta vẫn tự mình đi Kỳ phủ một chuyến, mẹ con các ngươi ở nhà, còn phải làm phiền hàng xóm hai bên chiếu cố nhiều hơn."
Giang thị cầm tay của con gái, “Ừm, gì đó ta đều chuẩn bị xong, hôm nay chàng đi thăm Kỳ Cảnh, chờ nó khoẻ lại, ta sẽ mời bá phụ bá mẫu tới nhà chúng ta chơi, cho hai đứa nhỏ triệt để hòa hảo, về sau chớ náo loạn, truyền đi không tốt." Con trai tinh nghịch không có gì, con gái… Nói đến con gái đã 10 tuổi, có nên mời một phu tử về chỉ bảo lễ nghi hay không? Tuy rằng không đề cập, Giang thị lại đem việc này ghi tạc trong lòng.
Hứa Du không biết suy nghĩ của bà, thấy vẻ mặt bà suy tư, ông lặng lẽ nhìn nhìn, sau đó mới thu hồi tầm mắt: “Vẫn là nàng nghĩ chu đáo."
Giang thị nhếch môi cười: “Việc nhỏ thôi mà, không tính là cái gì."
Hai người dừng lại trong chốc lát, Hứa Cẩm ngẫu nhiên nói xen vào hai câu, một nhà ba người coi như là hòa thuận vui vẻ, phảng phất không bao lâu xe ngựa liền vào thôn trấn. Xe ngựa dừng ở cửa nhà, trông cửa đầy tớ nghe được động tĩnh, nhanh chóng mở cửa, cơ hồ trong nháy mắt, một đạo bóng trắng phóng ra ngoài, cửa Hứa gia nhanh chóng vang lên tiếng chó sủa hưng phấn.
“Cha, nó tới đón con!" Hứa Cẩm vội vã muốn đi xuống.
“Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận ngã." Hứa Du đè con gái lại, chính mình đi xuống trước, lại túm nách con gái ôm xuống đất. Chân Hứa Cẩm vừa chạm đất, tiểu bạch cẩu đã nhào tới trên người nàng, ở trên làn váy màu trắng lưu lại mấy vết tro bụi móng vuốt. Hứa Cẩm một chút cũng không chê bẩn, trực tiếp ôm chó vào trong ngực, vừa cho vuốt lông nó vừa vụng trộm cho Hứa Du xem, “Cha, cha xem, rất dễ thương nha?"
Tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm trong cánh tay nàng, tò mò nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt dính đầy mùi chủ nhân, xác định không có địch ý, thản nhiên liếm tay chủ nhân.
“Không tệ, rất có linh tính." Hứa Du khen, thấy Giang thị đi ra, hắn bản năng giơ tay ra đón.
Giang thị dừng một lát, phát hiện nam nhân muốn rút tay về, vội đem tay nhỏ nhẵn nhụi khoát lên bàn tay to quen cằm giấy bút, lại buông mi không dám nhìn hắn, chỉ có thể cảm thụ tay chính mình bị hắn chặt chẽ nắm, sạch sẽ ấm áp. Xuống xe, tay cũng không lưu luyến, không dấu vết thu về, dừng ở trên đầu con gái, chờ nàng cùng nhau đi vào.
Áp chế trong lòng cảm giác mất mát khó tả, Giang thị cười cùng hai cha con nàng vào cửa.
Quản gia lão Dương tiến lên làm lễ, cuối cùng hướng Giang thị nói: “Phu nhân, lão nô đã tìm hiểu qua, ở trấn chúng ta đúng là không có người nào mất chó, mấy khách điếm cũng nói mấy ngày nay đều không có chiêu đãi qua vị khách nào nuôi chó. Y lão nô xem, chó này tám phần là khách thương trên đường có thể đánh mất, cũng có thể là vứt bỏ, nếu không có người hỏi thăm, hơn phân nửa là không để ý."
Lão Dương cũng là lão bộc Giang gia, đi theo Giang thị đến đây, làm việc từ trước đến giờ ổn thỏa tin cậy. Giang thị nghe xong, cười nhìn về phía con gái, “Được rồi, nương làm chủ, chó này là nhà chúng ta."
Hứa Cẩm đã sớm nhếch miệng cười, ôm tiểu bạch cẩu thẳng cọ đầu, cọ cọ hưng phấn nói: “Nương, vậy con mang nó đi tìm Tiêu Tiêu, thuận tiện đưa bánh chưa cho nàng!" Trước khi chuyện chưa xác định, nàng không dám dẫn tiểu bạch cẩu đi ra ngoài.
“Đi thôi, bất quá trước phủi bụi trên người con, còn có, nó nghe lời con như vậy, con kêu nó đi, đừng ôm trên người. Đúng rồi, chốc lát nữa là ăn cơm tối, con sớm trở về, đừng đợi nương phái người đi gọi." Giang thị luân phiên dặn dò.
“Biết rồi biết rồi!" Hứa Cẩm buông chó, khom lưng vỗ vỗ tro bụi trên người, đứng dậy thấy nơi này chỉ còn người trong nhà, nàng cười hắc hắc, đột nhiên đem Giang thị đẩy về phía Hứa Du, sau đó vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Con đi, nương mau cùng cha tâm sự đi!" Thôi Tiêu từng nói với nàng, Thôi bá phụ mỗi lần trở về đều sẽ cùng Thôi phu nhân tâm sự nửa ngày, nay mẫu thân lâu như vậy không gặp phụ thân, khẳng định cũng có lời muốn nói, trước kia nàng bởi vì quá nhớ phụ thân quên chuyện này, hôm nay cũng không thể quấy rầy cha mẹ.
“Nha đầu kia, càng ngày càng tinh nghịch …" Giang thị vội vàng rời đi ngực Hứa Du, xoay người che giấu trên mặt đỏ bừng, “Chàng trước về phòng nghỉ ngơi một chút, ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước. Lần trước có làm kiện sam y cho chàng, một lát thay thử xem, nơi nào không ổn ta sửa lại." Nói xong vội vàng rời đi.
Hứa Du nhìn bóng dáng nàng, có chút hối hận vừa rồi đỡ nàng có một chút. Nàng nhất định là, mất hứng đi?
Năm đó quyết định cưới nàng hắn cũng đã nghĩ kĩ chỉ cùng nàng làm phu thê hữu danh vô thật, chỉ nguyện cho nàng và đứa nhỏ trong bụng một cái danh phận, chiếu cố mẹ con bọn họ một đời không lo, không có nửa điểm mượn cơ hội áp chế. Nhưng nàng xuất phát từ áy náy, nói nàng sẽ chờ người kia đến sinh nhật 10 tuổi của con gái, đến lúc đó người kia vẫn không có trở về, nếu hắn còn thích nàng, nàng sẽ chân chính làm nữ nhân của hắn làm thê tử của hắn. Như trong lúc đó hắn có người yêu khác, nàng sẽ lập tức cùng hắn hòa ly, không chậm trễ nhân duyên của hắn.
Nhiều năm như vậy, phảng phất nháy mắt mới trôi qua, tâm ý của hắn chưa từng thay đổi. Còn nàng, nàng đối với người kia, đại khái cũng không có thay đổi đi?
Cho nên hắn chủ động chuyển đến học đường ở, trừ bỏ một năm kia nàng mang thai, mỗi tháng hắn chỉ trở về hai lần, sợ cho nàng áp lực. Hắn muốn cho nàng biết, hắn không muốn cầu nàng hồi báo. Nếu nàng một đời không thể quên người kia, hắn cũng sẽ một đời lấy lễ đối đãi, chỉ cần nàng tâm chưa thay đổi, dù nàng muốn dùng thân báo đáp hắn cũng sẽ không muốn.
Không phải tất cả nam nhân, đều khẩn cấp dùng loại phương thức kia ở trên người nữ nhân mình yêu lưu lại ấn ký của chính mình.
Hắn rất muốn, trước giờ đều là tâm của nàng.
Lúc trước hắn thua ở chỗ nhận thức nàng muộn, bây giờ có thể chăm sóc nàng, có thể được nàng làm thê tử chiếu cố, hắn đã thỏa mãn.
Hắn thật sự thỏa mãn, chỉ là, mỗi lần gặp mặt đáy lòng đều sẽ xông tới chờ mong, không chịu khống chế.
Tựa vào trong thùng tắm, Hứa Du nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Âm thanh vừa dứt, Giang thị phóng nhẹ cước bộ đi vào, đem trung y của hắn treo trên bình phong, sau đó lại xoay người đi ra ngoài. Hắn không cần nha hoàn hầu hạ, đầy tớ lại không thể tiến hậu viện, đành phải để nàng làm này đó.
Kỳ thật cũng không có cái gì thật xấu hổ.
Lại nói như thế nào, hai người cũng sống chung hơn mười năm, lúc nàng mang thai nôn oẹ nghiêm trọng, bộ dạng xấu đều bị hắn nhìn thấy. Đợi sinh hạ con gái, bởi vì con gái đặc biệt ỷ lại phụ thân, nàng cùng Hứa Du không thể không ngủ chung một phòng, thậm chí đáp ứng yêu cầu ngây thơ quật cường của con gái ngủ chung một chăn. Tuy rằng chính giữa cách đứa nhỏ, đến cùng vẫn xấu hổ, đặc biệt nửa đêm bú sữa phần lớn thời gian Hứa Du sẽ tránh ra ngoài, nhưng có mấy lần hắn vừa đi con gái sẽ khóc, Hứa Du bất đắc dĩ đành phải lưu lại. Giang thị biết hắn sẽ không nhìn lén, nhưng tiếng con gái bú mút, trong đêm yên tĩnh cao vút, khiến nàng liên tiếp vài ngày cũng không dám nhìn Hứa Du. Đợi con gái lớn lên dọn ra ngoài, vì không để cho con gái hoài nghi, hai người vẫn ở chung một phòng, chẳng qua ai nấy tự ngủ một chăn, hắn cũng sẽ săn sóc xê dịch đến một đầu giường khác, không hề có ý dục vọng.
Một năm rồi lại một năm, hắn không vượt Lôi Trì một bước, có đôi khi Giang thị cảm thấy Hứa Du vẫn thích nàng, có khi lại cảm thấy, hắn chỉ là thực hiện lời hứa năm đó. Quân tử, hắn trước giờ đều là quân tử, thời điểm trước khi hắn cầu hôn, nàng đã biết.
Năm đó người kia muốn ra ngoài phát triển tiền đồ, sắp ly biệt, nàng mềm lòng thuận theo y, y hứa hẹn sẽ sớm trở về nghênh cưới, nàng hứa hẹn sẽ vẫn chờ y, ai đều không nghĩ tới một lần đó bà có thai. Phụ thân vừa giận lại gấp, cố tình y không có nửa điểm tin tức, sau khi Hứa Du biết được hướng phụ thân cầu hôn, lại ngầm cùng nàng cam đoan sẽ không bắt buộc nàng, nàng không chịu nổi Hứa Du si tình, lại không đành lòng phá huỷ đứa nhỏ, càng không đành lòng phá huỷ thanh danh Giang gia, đành phải đáp ứng, cho Hứa Du cái ước định kia.
Nay Giang thị mới hiểu được câu nói kia là cỡ nào không biết lượng sức, vừa tổn thương tự tôn nam nhân của hắn, lại đánh giá cao chính mình. Nàng sao chắc chắn mười năm sau nàng vẫn đáng giá cho Hứa Du thích? Còn có, giờ khắc này, dù nàng muốn thật lòng sống cùng hắn, hắn cũng sẽ đem đó trở thành nàng bố thí đi?
Còn nàng, nàng muốn tiếp tục sống với hắn sao?
Có muốn hay không, Giang thị chính mình cũng không nói rõ. Nhiều năm trôi qua như vậy, từ ban đầu ngày nhớ đêm mong tinh thần ủ ê, càng về sau vì cảnh sắc nào đó hay một câu nói vô tình sẽ buồn rầu vô cớ, nam nhân bồi nàng vượt qua năm tháng thơ ấu lại ở tuổi dậy thì cho nàng tiếng nói tiếng cười, nàng đã sắp không nhớ được bộ dáng của người đó … Nhưng không thể phủ nhận, những ngày từng cùng nhau vượt qua, mỗi một câu cười vui, đều khắc ở trong lòng, cho nên dù nàng vào ban ngày không có cố ý suy nghĩ, người nọ cũng sẽ cách một đoạn thời gian liền không hề báo trước xuất hiện trong mộng của nàng. Trong mộng, nàng vẫn là tiểu cô nương Giang gia khoái hoạt vô ưu, người kia thường thường hù dọa nàng khóc sau đó sẽ an ủi nàng…
Một người cho nàng thanh xuân, một người cho nàng 10 năm gần nhau. Giờ này, nàng thật sự phân không rõ, trong lòng vẫn là cái người đã bỏ đi kia hay không, mà luôn luôn ở phía ngoài, có từng tiến vào lòng nàng… nàng duy nhất xác định là, nàng đã sớm không chờ mong người kia sẽ trở về, nàng chỉ không biết nên đối đãi Hứa Du thế nào, nàng nợ hắn, quá nhiều, mà tuổi thanh xuân, sớm đã mất đi.
Bên trong là tiếng hắn đứng dậy thay y phục, Giang thị lặng lẽ rời đi, phân phó nha hoàn kêu tiểu thư trở về.
Nha hoàn quen thuộc đến Thôi phủ, Thôi phu nhân đang giữ Hứa Cẩm ở bên cạnh dùng cơm.
“Không được, cha con đã về, con muốn bồi ông ấy ăn cơm, đợi cha con đi, con lại đến nhà bá mẫu xin cơm ăn, đến lúc đó bá mẫu đừng đuổi con a!" Hứa Cẩm cười hì hì cùng Thôi phu nhân múa mép khua môi.
“Con a, miệng lưỡi trơn tru, thật không biết học ai!" Thôi phu nhân bị nàng chọc cho cười híp mắt, Thôi Tiêu đưa nàng ra cửa, kỳ thật cũng là thích tiểu bạch cẩu, muốn nhìn lâu một chút. Thấy Hứa Cẩm vào cửa Hứa gia con gái vẫn yêu thích ngưỡng mộ nhìn chằm chằm, bà vui vẻ nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta đi lên huyện, nương cũng mua cho con một con!"
“Nương thật tốt!" Dù Thôi Tiêu nhu thuận, vẫn cao hứng nhào tới trong lòng Thôi phu nhân.
Cùng Thôi Tiêu khoe chó bảo bối xong, Hứa Cẩm đặc biệt vui vẻ, cước bộ nhẹ nhàng đi phòng chính. Chỗ đó cơm chiều đã chuẩn bị tốt, cha mẹ đang nhẹ giọng nói chuyện, nha hoàn bưng nước lại hầu hạ nàng rửa tay, bình tĩnh lại ấm áp.
Nàng thích nhà như vậy.
Nàng ở chính giữa cha mẹ ngồi xuống, tiểu bạch cẩu ngồi bên chân nàng, một nhà ba người nói vài lời liền ăn cơm.
Hứa Du gắp cho con gái món cá hấp xì dầu nàng thích ăn nhất. Tuy không phải con ruột, rốt cuộc là từ nhỏ nhìn đến lớn, bộ dạng lại giống nương nàng, ông thật sự xem nàng trở thành con của mình thương yêu chiếu cố.
“Cha thật tốt!" Hứa Cẩm vui vẻ cười, lại nói: “Cha đừng chỉ nghĩ đến con, con cũng gắp cho nương đi, nếu không nương sẽ ghen tị!"
“Ăn cơm của con đi, cái gì cũng không lắp được miệng con." Giang thị trên mặt nóng lên, liếc nhìn con gái.
Hứa Cẩm hắc hắc cười, một chút cũng không sợ, chỉ hướng phụ thân nháy mắt.
Hứa Du chần chừ một lát, múc một muỗng nhỏ rau trộn đậu hủ cho Giang thị, dùng tươi cười che giấu khẩn trương trong lòng: “A cẩm có lệnh, ta cũng không dám không theo." Thời tiết nóng, bà sẽ thích ăn món lạnh.
“Chàng cứ quen nuông chiều nó, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy." ánh mắt Giang thị trừng con gái, miệng nói xong lời bất mãn, lại vẫn bưng chén nhận. Trừ bỏ con gái xúi giục, trước nay ông không chủ động làm ra cử chỉ thân mật, hiện tại ông làm, bà không tiện cự tuyệt.
Hứa Cẩm cùng phụ thân làm nũng: “Không ai thèm lấy thì không ai thèm lấy, nương không cần con, cha nuôi con cả đời, có phải không?"
Hứa Du vừa định gật đầu, lại thu được ánh mắt oán trách của Giang thị chỉ có vào thời điểm này mới có, liền ho khan, “Được rồi, nương con cũng không sai, con gái phải đoan trang một chút mới tốt." Trong lòng như ăn mật ngọt một dạng.
Hứa Cẩm xem cha mẹ mi mắt đưa tình, giả vờ cả giận nói: “Hừ, hai người là một phe, con không để ý tới hai người!"
Chẳng được bao lâu lại nở nụ cười, gắp đồ ăn cho bọn họ.
Sau bữa cơm Hứa Du đứng dậy, cố ý đùa nàng: “Cha đi xem Kỳ Cảnh, A Cẩm đi với cha không?"
“A, con thật mệt, cha đi một mình nha!" Hứa Cẩm mới không muốn gặp Kỳ Cảnh, ôm lấy tiểu bạch cẩu chuồn mất, lãng phí thời gian đi thăm người đáng ghét, còn không bằng nghĩ một cái tên cho tiểu bạch cẩu.
Hứa Du lắc đầu bật cười, tiếp nhận lễ vật Giang thị đưa qua, đi Kỳ gia.
Không biết ngay lúc biết được tin tức ông trở về thì có người đã chờ ông.
Tác giả có lời muốn nói: Thân thế Hứa Cẩm không có cẩu huyết gì lớn, viết đoạn cha mẹ này, chính là muốn thuyết minh thanh mai trúc mã cũng sẽ có kết cục bất đồng, loại chuyện tình cảm này, cần quý trọng, bằng không bỏ lỡ chính là một đời.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân