Hi Du Hoa Tùng

Chương 97: Mình là người khác

Lưu Phong nhất thời hoảng sợ, trong ý thức gấp rút hỏi "Là ai nói đó? Là ai cất lời đó?"

"Là ta, Lưu Phong. Ta là Lưu Phong cùng ngươi nói chuyện." Thanh âm trong đầu rõ ràng vang lên.

Lưu Phong bị hí lộng đến hồ đồ, dùng sức chính mình o mạnh một cái, xem mình có phải nằm mơ hay không.

"Ngươi tại sao o thân thể ta, không cho ngươi o cơ thể ta lần nữa." Thanh âm trong đầu đột nhiên nghiêm túc vang lên.

Ta chết, gặp quỷ rồi. Lưu Phong xác định chính mình không phải nằm mơ, vội vàng đặt câu hỏi "Ngươi cuối cùng là ai? Ở đâu? Sao ta không nhìn thấy ngươi?"

"Ta cũng không nhìn thấy ngươi, nhưng ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của ngươi. Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi là ai, tại sao ở trong thân thể ta"

Lưu Phong vội vàng nói "Ta chính là Lưu Phong!"

"Nói bậy, ta mới là Lưu Phong" Thanh âm trong đầu tựa hồ phẩn nộ.

Lưu Phong cố gắng trấn tĩnh tâm tình yên tĩnh trở lại, hỏi dò "Ngươi thật sự là Lưu Phong?"

Đối phương đáp lại "Ta mặc dù là Lưu Phong, ta mới là chủ nhân thân thể này. Ngươi phải trả lời ta, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện trong thân thể ta."

Mẹ nó, chết rồi, chẳng lẽ linh hồn của thân thể này đã thức tỉnh? Lưu Phong không ngốc, từ lời nói của đối phương rất nhanh đã đoán ra.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì lúc trước khi linh hồn của hắn xuyên qua, nhập vào thân thể này thì linh hồn chủ nhân đã rất yếu, hắn thừa dịp mà vào. Bây giờ linh hồn này tỉnh lại, chính mình đã gặp phiền toái rồi.

"Làm thế nào bây giờ?" Thật vất vả lắm mới có cuộc sống mới, Lưu Phong không muốn trả thân thể này lại cho linh hồn này.

"Đây là thân thể của ta, xin mời ngươi đi nơi khác, trả thân thể cho ta?" Đối phương thấy Lưu Phong không trả lời, tâm tình có chút kích động.

Ta kháo, thân thể trả cho ngươi, ta làm sao bây giờ? Lưu Phong không muốn chết một lần nữa "Ta nói huynh đệ là Lưu Phong, ta cũng là Lưu Phong, nếu tất cả mọi người đều là Lưu Phong, ngươi dựa cái gì mà nói thân thể này của ngươi. Vậy ta cũng có thể nói thân thể này là của ta, ngươi là người ngoài, ngươi mới là kẻ phải rời đi" Đứng trước sống chết, Lưu Phong cũng không dám cẩu thả, ngôn từ sắc bén nói.

"Ngươi. ngươi. sao có thể như vậy? Ngươi là kẻ bất lương, lưu manh. ngươi trả thân thể cho ta" nói xong, đối phương đột nhiên khóc lên.

Lưu Phong hơi kinh hãi phát hiện linh hồ đang khóc, chính mình nước mắt cũng chảy xuống. Nói cách khác, linh hồn này cũng có thể ảnh hưởng đến thân thể. Bất quá hắn không cảm nhận được sự sợ hãi của linh hồn kia. Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn như trước kia, rất suy yếu. Bằng vào tu vi Lưu Phong lúc này, hoàn toàn không sợ hắn đoạt thân thể trở lại.

"Van xin ngươi, giao thân xác trả lại cho ta, ta còn nhiều chuyện phải làm. van xin ngươi, có được không? Thấy Lưu Phong không lên tiếng, linh hồn nọ đã bắt đầu cầu khẩn.

Tiểu gia nuốt không trôi nổi, trước mặt ta diễn vẻ đáng thương cũng vô dụng, liên quan đến vấn đề sinh tử, Lưu Phong tự nhiên không dễ dàng đáp ứng.

"Ta nói huynh đệ ngươi có thể đừng khóc được không? Ngươi khóc, y phục mới của ta bẩn hết" Lưu Phong không hài lòng nói.

Ai ngờ Lưu Phong vừa nói như vậy, linh hồn nọ khóc còn nhiều hơn.

Đột nhiên, Lưu Phong cảm ứng được một cảm giác bi thương mãnh liệt. Dần dần, ý thức hắn tựa như bị tiếng khóc của linh hồn nọ bao phủ, trong tiếng khóc, hắn cảm nhận được trí nhớ của linh hồn nọ.

"Bi thảm! Thật sự bi thảm quá! Sau khi thấy trí nhớ bi thương của linh hồn nọ, Lưu Phong không nhịn được, có chút động long. Không nghĩ tới chủ nhân thân thể này có thể gặp bi ngộ như vậy.

"Ngươi thấy không? Người nhìn thấy không?" Linh hồn nọ nói "Cầu xin ngươi ly khai thân thể ta, ta phải vì phụ thân báo cừu, đích thân ta phải đòi lại công đạo. cầu xin ngươi. ?"

Nói thật, về tao ngộ của chủ nhân thân thể này, quả thật đáng thông cảm. Lưu Phong cũng thay hắn bất bình. Nhưng để giải thoát cho thân thể này, lại không được. Bây giờ tình huống rất rõ ràng, buông tha cho thân thể này cũng đồng nghĩa kết liễu tánh mạng chính mình. Chết rồi, sống lại thường rất sợ chết. Lưu Phong cũng không ngoại lệ, hắn không muốn chết, cuộc sống mới của hắn mới vừa bắt đầu mà.

"Van cầu ngươi, van cầu ngươi." Linh hồn kia vẫn than khóc, cầu khẩn Lưu Phong.

Lưu Phong trầm mặt một chút, lạnh lùng nói "Tao ngộ của ngươi, quả thật đáng cho người ta đồng tình, nói thật trong lòng ta cũng bất bình thay cho ngươi. Nhưng là ta có thể nói cho ngươi, ta không thể buông tha thân thể này."

"Tại sao?" Nghe được Lưu Phong nói như vậy, thanh âm của linh hồn nọ bắt đầu run rẩy, Lưu Phong thậm chí có thể cảm nhận được nổi sợ hãi và run rẩy mãnh liệt của hắn.

Lưu Phong trầm giọng nói "Ngươi năm năm vẫn ngủ say, thật ra ngươi chỉ được 13 tuổi mà thôi. Ngươi nghĩ rằng ta hoàn trả thân thể cho ngươi, ngươi có thể báo thù thay cha sao, ngươi có thể đòi lại công đạo hay sao? Ngươi không được, tâm trí mười ba tuổi vốn không phải đối thủ của người đó. Ta có thể dám chắc, ta giao thân xác cho ngươi, ngươi chẳng những không cách nào báo thù, mà còn chết rất thảm."

Vậy. Ta nên làm sao bây giờ. ?" Linh hồn nọ trầm tư một chút, tựa hồ nhận ra lời Lưu Phong nói cũng có lý.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Phong đột nhiên cười nói "Ta có thể giúp ngươi, ngươi hẳn là có thể cảm ứng được linh hồn và ý thức của ta rất cường đại, nếu ta giúp ngươi, phụ cừu của ngươi sẽ không khó báo, hơn nữa ngươi cũng có thể thu hồi những gì thuộc về chính mình"

"Thật sự ngươi sẽ nguyện ý giúp ta?" Linh hồn nọ có vẻ rất vui vẻ.

"Ta có thể giúp ngươi, nhưng là một thân thể không nên tồn tại hai linh hồn." Lưu Phong phát hiện linh hồn nọ mặc dù rất nhỏ yếu, nhưng nó có thể ảnh hưởng đến thân thể. Cho nên hắn không hy vọng hai linh hồn cùng sử dụng một thân thể.

Linh hòn nọ thanh âm lộ vẻ sợ hãi "Ngươi muốn thế nào?"

Lưu Phong thở dài một tiếng, nghiêm túc nói "Một thân thể chỉ có một linh hồn, mà thân thể này tốt nhất là linh hồn ta, không phải ngươi."

"Ngươi muốn hủy ta, linh hồn nọ kêu một tiếng, tựa hồ rất sợ chết.

Lưu Phong mỉm cười nói "Huynh đệ, ngươi đừng kích động, ngươi hẳn là nên tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận đề nghị của ta. Nếu ngươi không tha thân thể này, cừu hận căn bản cũng không cách nào báo."

"Nhưng. ta không. muốn chết"

Lưu Phong cười nói "Ta biết, trên đời này không có ai không muốn sống đâu."

Ngưng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói "Kỳ thật, linh hồn ngươi sau khi biến mất, không có nghĩa là ngươi hoàn toàn chết, ta đã thay thế ngươi, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Điều bất đồng duy nhất chính là cái yếu trong cơ thể ngươi được thay thế bằng cái cường đại của ta. Ta nói như thế, lựa chọn như thế nào, ngươi còn không biết xem xét sao?"

"Để ta nghĩ kỹ lại đã."

"Ngươi nghĩ đi, bất quá ta đề tỉnh ngươi một chút, bất luận phát sinh việc gì, ta cũng không buông tha thân thể này." Lưu Phong những lời này miệng nói là nhắc nhở, kỳ thật là uy hiếp. Nói đến linh hồn lực của hắn bây giờ, muốn hoàn toàn xóa đi linh hồn nguyên bản của thân thể này cũng không phải việc khó.

Một lúc sau, linh hồn nọ nói "Ta có thể hoàn toàn biến mất, nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện."
 
Tác giả : Xích Tuyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại