Hi Du Hoa Tùng
Chương 287: Thịnh nộ giết choc
Lưu Phong lúc này đã ngửi được mùi máu tanh xông đến.
"Đình Nhi, không cần lo lắng, chúng ta cùng ra xem." Lưu Phong hôm nay vừa tu thành Nguyên Anh, đang lo không có cơ hội kiểm nghiệm thực lực chiến đấu, bây giờ có cơ hội, đương nhiên là cảm thấy phấn khích.
Bất quá còn có một nguyên nhân khác, hắn đang say sưa kích thích Đình Nhi, bị cắt đứt, không muốn đánh nhau sao được.
Khi Lưu Phong và Đình Nhi bước ra ngoài thì phát hiện trong đình viện đã có vài tên gia đinh bị giết chết, mỗi người đều bị một mũi tên xuyên qua, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
"Người nào dám ngang nhiên đến Huyền Tâm các gây sự?" Đình Nhi quay về phía cửa hét một tiếng.
"Huyền Tâm các thì sao? Dù sao thì lão đạo sĩ kia hôm nay cũng không có mặt tại đây, các ngươi không may rồi." Tám người xuất hiện trước cửa, thân mặc hắc y che mặt, cầm trong tay cương đao, trường cung, hai mắt tràn ngập sát khí.
Lưu Phong cả kinh, nhận ra đám người này đều là Hắc Ám võ sĩ.
"Đình tỷ tỷ, những người này để cho đệ." Lưu Phong tựa hồ đã nhận ra ý đồ của đám người này, tiếp tục nói: "Để đệ dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác."
Đình Nhi vội vàng lên tiếng: "Đệ đệ, ngươi nói gì vậy, ta sao có thể để ngươi một mình."
Người cầm đầu nhóm hắc y, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, nhìn Lưu Phong cười nói: "Ngươi chính là Lưu Phong sao? Không nghĩ ra ngươi lại quen biết với Đình Nhi cô nương."
"Các ngươi cuối cùng là ai?" Các ngươi có biết nơi này là Huyền Tâm các không?" Đình Nhi vẫn không phát hiện được lai lịch của đối phương, phẫn nộ quát hỏi.
Hắc y nhân cầm đầu mỉm cười nói: "Đình Nhi cô nương, không cần vội, rất nhanh ngươi sẽ biết chúng ta là ai. Chờ chúng ta giết Lưu Phong, sẽ mang người đến gặp đương gia của chúng ta."
"Giết cho ta." Một tiếng ra lệnh vang lên, tiếng cung bất giác vang lên tanh tách, tám mũi tên đồng loạt bắn đến Lưu Phong.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, Hạo Thiên Kiếm chém ra một đạo bạch quang, tám mũi tên đồng loạt bị cắt đứt làm đôi, rơi lả tả xuống đất.
"Quả nhiên là có chút bản lĩnh." Hắc y nhân cầm đầu khẽ tán dương Lưu Phong, thân người chớp động, lăng không như đại bàng giương cánh, nhảy đến bên Lưu Phong, cương đao trong tay lóe lên, chém xuống mặt Lưu Phong, hiển nhiên là muốn chém Lưu Phong thành hai đoạn.
Lưu Phong thản nhiên đưa Hạo Thiên Kiếm lên đỡ. Cương đao nhất thời bị gãy làm hai đoạn, kiếm thế vẫn còn dư lực chém thẳng lên tay hắc y nhân. Nhất thời máu tươi tuôn ra, hắc y nhân kêu lên thảm thiết, lui lại phía sau.
"Nếu ta đoán không sai thì các ngươi hẳn là Hắc Ám võ sĩ?" Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Không biết các ngươi lần này phụng mệnh ai đến đây giết ta?" Đông cung, Yến vương hay là Trung Nghĩa Hầu Địch Nguyên Xuân?"
Đình Nhi thấy hắn một chiêu đắc thủ, trong lòng rất vui vẻ, bất quá Hắc Ám võ sĩ thì nàng chưa từng nghe qua, vội hỏi: "Đệ đệ, Hắc Ám võ sĩ là gì vậy?"
"Cũng đồng dạng như Hắc Ám tu chân, chiến đấu lực của bọn họ rất mạnh. Nếu trước kia thì đệ không thể thắng được tám người này liên thủ nhưng bất quá hôm nay thì xem như bọn chúng đã gặp vận rủi." Lưu Phong khẽ giải thích một chút.
Hắc y nhân không nghĩ ra tiên kiếm trong tay Lưu Phong lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã phế đi cánh tay phải của lão đại, nhất thời tản đi.
Tên hắc y nhân bị phế đi cánh tay cũng kinh hãi trong lòng, tin tình báo của tam đương gia hình như có chút sai lầm. Tu vi của Lưu Phong này hiển nhiên không thể là Kim Đan kỳ. Nếu không thì bản thân mình cũng không có khả năng chỉ trong một chiêu đã thua.
"Các huynh đệ cẩn thận, tin tình báo về tu vi người này có chút sai sót."
Đám hắc y nhân nhất thời giật mình, tình báo đã nói người này chính là Kim Đan trung kỳ, theo tình huống trước mắt thì có lẽ hắn đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ hoặc thành tựu Nguyên Anh. Phải biết rằng tám người hợp lực có thể tương đương với ba hảo thủ Kim Đan sơ kỳ. Cho nên mới dám đến Huyền Tâm các giết người. Bất quá sự thật bây giờ lại có chút ngoài ý muốn.
Nghĩ đến Kim Đan hậu kỳ, Nguyên Anh, tám người đều bất giác sợ hãi.
Bất quá vẫn không có đường lui lại, nhiệm vụ hôm nay tam đương gia đã nói rồi, giết chết Lưu Phong, đem Đình Nhi trở về. Nếu không thì cũng đừng quay trở lại.
"Sát." Hắc Y nhân đã bị thương nới tay, sau khi cầm máu, lập tức chuyển đao sang tả thủ, dẫn đầu bảy tên Hắc y nhân vọt đến.
Lưu Phong tâm thần tập trung, tĩnh lặng như mặt nước, Hạo Thiên Kiếm rung lên, một đạo thanh sắc hỏa diễm xuất hiện trên thân kiếm, lại có thêm ba thanh cương đao bị chém gãy thành hai đoạn.
"Các vị huynh đệ, kiếm hắn của hắn có điểm tà dị, mọi người không nên trực diện ngạnh tiếp." tên hắc y nhân bị thương, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Một đợt công kích mới được triển khai, đao mang sắc bén từ tứ phương tám hướng vây phủ lấy Lưu Phong.
Lưu Phong đối mặt với thế công của cường địch, không chút sợ hãi, Hạo Thiên Kiếm trong tay ngân lên, thanh sắc hỏa diễm trên thân kiếm liên tục ẩn hiện phát ra, tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc quanh thân thể của hắn.
Tám người hắc y nhân mặc dù quần công như e ngại lợi khí của Lưu Phong, công kích một hồi vẫn không đột phá được lớp phòng ngự của hắn.
Ngay lúc này thì lại xuất hiện thêm năm tên hắc y nhân từ trên tường nhảy xuống, huy vũ cương đao tấn công Đình Nhi.
Lưu Phong đang ngưng thần đối địch, bất giác phát hiện ra nhân số đối phương đã tăng lên, cao giọng nhắc nhở: "Đình tỷ tỷ, toàn lực ra tay, ngàn vạn lần không được hạ thủ lưu tình."
Lưu Phong đoán được với tu vi của Đình Nhi bây giờ thì đối phó với năm tên hắc y nhân cũng có chút vất vả, hắn không do dự nữa, toàn lực ra tay, muốn dứt bỏ tám người trước mặt đã rồi tính sau.
Tên hắc y nhân bị thương thấy huynh đệ yểm trợ, trong lòng vừa vui, vừa sợ. Vui vì có thêm người trợ giúp, Tam đương gia quả nhiên là lớn gan, phái đi toàn bộ huynh đệ ở nhà. Phải biết rằng trong lịch sử của tổ chức thì chưa lần nào phái đi quá mười người. Sợ vì chuyện ngày hôm nay không thành, khi trở về nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Hơn nữa ngày hôm nay xuất động nhiều người như vậy, rất có thể tổ chức sẽ bị bại lộ.
Lưu Phong một kiếm đẩy lui tám tên hắc y nhân ra sau, đang muốn quay sang cứu viện cho Đình Nhi, không nghĩ ra đã quá muộn, từ phía sau đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Đình Nhi.
Quay lại đã thấy Đình Nhi bị năm tên Hắc Ám võ sĩ không chế, năm thanh cương đao đều kề lên người nàng.
"Lưu Phong, thúc thủ chịu trói đi, nếu không chúng ta sẽ giết nữ nhân của người." Hắc y nhân bị thương vội vàng lùi lại, mỉm cười nói.
Lưu Phong sắc mặt đại biến, căm tức nhìn hắc y nhân, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Buông Đình tỷ tỷ ra, nếu không hôm nay các ngươi phải chết." Thanh âm của Lưu Phong lạnh như băng, phảng phất như từ địa ngục vọng về.
"Lưu Phong, ta biết ngươi lợi hại nhưng ngươi đừng quên nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu ngươi muốn thử xem thân pháp ngươi nhanh hay đao của chúng ta nhanh thì cứ thử đi, chúng ta nhất định sẽ phụng bồi." Hắc y nhân bị thương thấy Lưu Phong lộ vẻ quan tâm đến Đình Nhi, bất giác đắc ý mỉm cười.
Lưu Phong thấy Đình Nhi bị khống chế, tâm thần đại loạn, ánh mắt chuyển hướng nhìn gã thủ lĩnh nói: "Thả Đỉnh tỷ tỷ ra thì chuyện hôm nay coi như không có gì. Nếu không thì không chỉ các ngươi mà ngay cả tổ chức của các ngươi cũng sẽ phải diệt vong."
Ngừng lại một chút, Lưu Phong nói tiếp: "Thực ta bản nhân và tổ chức của các ngươi cũng không có quá nhiều hận thù, hy vọng các ngươi không nên quá tuyệt tình."
Hắc y nhân cười lạnh nói: "Tổ chức chúng ta chỉ lấy ngân lượng để làm việc, cho dù ngươi sau này cho dù có muốn nhờ chúng ta giết ai đó thì chúng ta cũng sẽ làm."
"Được rồi Lưu Phong, ta không muốn nói nhảm với ngươi, hạ thanh kiếm trong tay xuống, nếu không bây giờ ta sẽ giết nữ nhân của ngươi." Hắc y nhân chính là tối kiêng kị thanh kiếm của Lưu Phong.
Đình Nhi kinh hãi hô lên: "Đệ đệ, ngươi không được nghe họ nói, ngươi mau rời khỏi đây, không cần lo cho ta."
Lưu Phong nhìn thật chăm chú Đình Nhi, trong lòng thống khổ, ngẩng đầu lên, buông Hạo Thiên Kiếm rớt xuống đất.
Đám hắc y nhân cũng không hề biết với tu vi của Lưu Phong bây giờ thì Hạo Thiên Kiếm có nắm đâu cũng không quan trọng nữa. Hắn có thể dùng ý niệm để điều khiển Hạo Thiên Kiếm.
Hắc y nhân thấy Lưu Phong ném kiếm trong tay, cười lớn một tiếng, nói: "Đá thanh kiếm đến đây." Thấy được uy lực của thần kiếm, hắc y nhân bất giác cũng nổi lòng tham, muốn cướp lấy thanh kiếm này.
Thấy Lưu Phong bất động, hàn quang trong mắt tên hắc y nhân lóe lên: "Chém một cánh tay của Đình Nhi cô nương cho ta." Lời này của hắn bất quá là muốn làm phân tán tâm thần của Lưu Phong. Dù sao thì đưa Đình Nhi không lành lặn về hắn cũng khó ăn nói với tam đương gia nhưng tình huống bây giờ thì phải cẩn thận mới được.
Lập tức một tên hắc y nhân giơ cao cương đao lên chém xuống cánh tay Đình Nhi. Cùng lúc đó trong mắt Lưu Phong, sát khí cũng trở nên dày đặc.
Cương đao hạ xuống, bất giác một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Năm tên hắc y nhân khống chế Đình Nhi, giờ phút này chỉ còn lại một cánh tay. Trong nháy mắt một đạo nhân ảnh như tia chớp bắn đến, cứu thoát Đình Nhi.
"Ngươi. như thế nào có thể như vậy?" Hắc y nhân kinh hãi thất sắc nhìn đồng bọn đang đau đớn ôm tay. Hắn cũng không rõ vì sao thanh trường kiếm của Lưu Phong đột nhiên bay lên với tốc độ cực nhanh, chém đứt tay của năm người. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Phong khinh miệt nhìn Hắc Ám võ sĩ, cười lạnh nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không biết quý trọng. Hôm nay các ngươi phải chết."
"Đình Nhi, không cần lo lắng, chúng ta cùng ra xem." Lưu Phong hôm nay vừa tu thành Nguyên Anh, đang lo không có cơ hội kiểm nghiệm thực lực chiến đấu, bây giờ có cơ hội, đương nhiên là cảm thấy phấn khích.
Bất quá còn có một nguyên nhân khác, hắn đang say sưa kích thích Đình Nhi, bị cắt đứt, không muốn đánh nhau sao được.
Khi Lưu Phong và Đình Nhi bước ra ngoài thì phát hiện trong đình viện đã có vài tên gia đinh bị giết chết, mỗi người đều bị một mũi tên xuyên qua, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
"Người nào dám ngang nhiên đến Huyền Tâm các gây sự?" Đình Nhi quay về phía cửa hét một tiếng.
"Huyền Tâm các thì sao? Dù sao thì lão đạo sĩ kia hôm nay cũng không có mặt tại đây, các ngươi không may rồi." Tám người xuất hiện trước cửa, thân mặc hắc y che mặt, cầm trong tay cương đao, trường cung, hai mắt tràn ngập sát khí.
Lưu Phong cả kinh, nhận ra đám người này đều là Hắc Ám võ sĩ.
"Đình tỷ tỷ, những người này để cho đệ." Lưu Phong tựa hồ đã nhận ra ý đồ của đám người này, tiếp tục nói: "Để đệ dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác."
Đình Nhi vội vàng lên tiếng: "Đệ đệ, ngươi nói gì vậy, ta sao có thể để ngươi một mình."
Người cầm đầu nhóm hắc y, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, nhìn Lưu Phong cười nói: "Ngươi chính là Lưu Phong sao? Không nghĩ ra ngươi lại quen biết với Đình Nhi cô nương."
"Các ngươi cuối cùng là ai?" Các ngươi có biết nơi này là Huyền Tâm các không?" Đình Nhi vẫn không phát hiện được lai lịch của đối phương, phẫn nộ quát hỏi.
Hắc y nhân cầm đầu mỉm cười nói: "Đình Nhi cô nương, không cần vội, rất nhanh ngươi sẽ biết chúng ta là ai. Chờ chúng ta giết Lưu Phong, sẽ mang người đến gặp đương gia của chúng ta."
"Giết cho ta." Một tiếng ra lệnh vang lên, tiếng cung bất giác vang lên tanh tách, tám mũi tên đồng loạt bắn đến Lưu Phong.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, Hạo Thiên Kiếm chém ra một đạo bạch quang, tám mũi tên đồng loạt bị cắt đứt làm đôi, rơi lả tả xuống đất.
"Quả nhiên là có chút bản lĩnh." Hắc y nhân cầm đầu khẽ tán dương Lưu Phong, thân người chớp động, lăng không như đại bàng giương cánh, nhảy đến bên Lưu Phong, cương đao trong tay lóe lên, chém xuống mặt Lưu Phong, hiển nhiên là muốn chém Lưu Phong thành hai đoạn.
Lưu Phong thản nhiên đưa Hạo Thiên Kiếm lên đỡ. Cương đao nhất thời bị gãy làm hai đoạn, kiếm thế vẫn còn dư lực chém thẳng lên tay hắc y nhân. Nhất thời máu tươi tuôn ra, hắc y nhân kêu lên thảm thiết, lui lại phía sau.
"Nếu ta đoán không sai thì các ngươi hẳn là Hắc Ám võ sĩ?" Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Không biết các ngươi lần này phụng mệnh ai đến đây giết ta?" Đông cung, Yến vương hay là Trung Nghĩa Hầu Địch Nguyên Xuân?"
Đình Nhi thấy hắn một chiêu đắc thủ, trong lòng rất vui vẻ, bất quá Hắc Ám võ sĩ thì nàng chưa từng nghe qua, vội hỏi: "Đệ đệ, Hắc Ám võ sĩ là gì vậy?"
"Cũng đồng dạng như Hắc Ám tu chân, chiến đấu lực của bọn họ rất mạnh. Nếu trước kia thì đệ không thể thắng được tám người này liên thủ nhưng bất quá hôm nay thì xem như bọn chúng đã gặp vận rủi." Lưu Phong khẽ giải thích một chút.
Hắc y nhân không nghĩ ra tiên kiếm trong tay Lưu Phong lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã phế đi cánh tay phải của lão đại, nhất thời tản đi.
Tên hắc y nhân bị phế đi cánh tay cũng kinh hãi trong lòng, tin tình báo của tam đương gia hình như có chút sai lầm. Tu vi của Lưu Phong này hiển nhiên không thể là Kim Đan kỳ. Nếu không thì bản thân mình cũng không có khả năng chỉ trong một chiêu đã thua.
"Các huynh đệ cẩn thận, tin tình báo về tu vi người này có chút sai sót."
Đám hắc y nhân nhất thời giật mình, tình báo đã nói người này chính là Kim Đan trung kỳ, theo tình huống trước mắt thì có lẽ hắn đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ hoặc thành tựu Nguyên Anh. Phải biết rằng tám người hợp lực có thể tương đương với ba hảo thủ Kim Đan sơ kỳ. Cho nên mới dám đến Huyền Tâm các giết người. Bất quá sự thật bây giờ lại có chút ngoài ý muốn.
Nghĩ đến Kim Đan hậu kỳ, Nguyên Anh, tám người đều bất giác sợ hãi.
Bất quá vẫn không có đường lui lại, nhiệm vụ hôm nay tam đương gia đã nói rồi, giết chết Lưu Phong, đem Đình Nhi trở về. Nếu không thì cũng đừng quay trở lại.
"Sát." Hắc Y nhân đã bị thương nới tay, sau khi cầm máu, lập tức chuyển đao sang tả thủ, dẫn đầu bảy tên Hắc y nhân vọt đến.
Lưu Phong tâm thần tập trung, tĩnh lặng như mặt nước, Hạo Thiên Kiếm rung lên, một đạo thanh sắc hỏa diễm xuất hiện trên thân kiếm, lại có thêm ba thanh cương đao bị chém gãy thành hai đoạn.
"Các vị huynh đệ, kiếm hắn của hắn có điểm tà dị, mọi người không nên trực diện ngạnh tiếp." tên hắc y nhân bị thương, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Một đợt công kích mới được triển khai, đao mang sắc bén từ tứ phương tám hướng vây phủ lấy Lưu Phong.
Lưu Phong đối mặt với thế công của cường địch, không chút sợ hãi, Hạo Thiên Kiếm trong tay ngân lên, thanh sắc hỏa diễm trên thân kiếm liên tục ẩn hiện phát ra, tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc quanh thân thể của hắn.
Tám người hắc y nhân mặc dù quần công như e ngại lợi khí của Lưu Phong, công kích một hồi vẫn không đột phá được lớp phòng ngự của hắn.
Ngay lúc này thì lại xuất hiện thêm năm tên hắc y nhân từ trên tường nhảy xuống, huy vũ cương đao tấn công Đình Nhi.
Lưu Phong đang ngưng thần đối địch, bất giác phát hiện ra nhân số đối phương đã tăng lên, cao giọng nhắc nhở: "Đình tỷ tỷ, toàn lực ra tay, ngàn vạn lần không được hạ thủ lưu tình."
Lưu Phong đoán được với tu vi của Đình Nhi bây giờ thì đối phó với năm tên hắc y nhân cũng có chút vất vả, hắn không do dự nữa, toàn lực ra tay, muốn dứt bỏ tám người trước mặt đã rồi tính sau.
Tên hắc y nhân bị thương thấy huynh đệ yểm trợ, trong lòng vừa vui, vừa sợ. Vui vì có thêm người trợ giúp, Tam đương gia quả nhiên là lớn gan, phái đi toàn bộ huynh đệ ở nhà. Phải biết rằng trong lịch sử của tổ chức thì chưa lần nào phái đi quá mười người. Sợ vì chuyện ngày hôm nay không thành, khi trở về nhất định sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Hơn nữa ngày hôm nay xuất động nhiều người như vậy, rất có thể tổ chức sẽ bị bại lộ.
Lưu Phong một kiếm đẩy lui tám tên hắc y nhân ra sau, đang muốn quay sang cứu viện cho Đình Nhi, không nghĩ ra đã quá muộn, từ phía sau đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Đình Nhi.
Quay lại đã thấy Đình Nhi bị năm tên Hắc Ám võ sĩ không chế, năm thanh cương đao đều kề lên người nàng.
"Lưu Phong, thúc thủ chịu trói đi, nếu không chúng ta sẽ giết nữ nhân của người." Hắc y nhân bị thương vội vàng lùi lại, mỉm cười nói.
Lưu Phong sắc mặt đại biến, căm tức nhìn hắc y nhân, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Buông Đình tỷ tỷ ra, nếu không hôm nay các ngươi phải chết." Thanh âm của Lưu Phong lạnh như băng, phảng phất như từ địa ngục vọng về.
"Lưu Phong, ta biết ngươi lợi hại nhưng ngươi đừng quên nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu ngươi muốn thử xem thân pháp ngươi nhanh hay đao của chúng ta nhanh thì cứ thử đi, chúng ta nhất định sẽ phụng bồi." Hắc y nhân bị thương thấy Lưu Phong lộ vẻ quan tâm đến Đình Nhi, bất giác đắc ý mỉm cười.
Lưu Phong thấy Đình Nhi bị khống chế, tâm thần đại loạn, ánh mắt chuyển hướng nhìn gã thủ lĩnh nói: "Thả Đỉnh tỷ tỷ ra thì chuyện hôm nay coi như không có gì. Nếu không thì không chỉ các ngươi mà ngay cả tổ chức của các ngươi cũng sẽ phải diệt vong."
Ngừng lại một chút, Lưu Phong nói tiếp: "Thực ta bản nhân và tổ chức của các ngươi cũng không có quá nhiều hận thù, hy vọng các ngươi không nên quá tuyệt tình."
Hắc y nhân cười lạnh nói: "Tổ chức chúng ta chỉ lấy ngân lượng để làm việc, cho dù ngươi sau này cho dù có muốn nhờ chúng ta giết ai đó thì chúng ta cũng sẽ làm."
"Được rồi Lưu Phong, ta không muốn nói nhảm với ngươi, hạ thanh kiếm trong tay xuống, nếu không bây giờ ta sẽ giết nữ nhân của ngươi." Hắc y nhân chính là tối kiêng kị thanh kiếm của Lưu Phong.
Đình Nhi kinh hãi hô lên: "Đệ đệ, ngươi không được nghe họ nói, ngươi mau rời khỏi đây, không cần lo cho ta."
Lưu Phong nhìn thật chăm chú Đình Nhi, trong lòng thống khổ, ngẩng đầu lên, buông Hạo Thiên Kiếm rớt xuống đất.
Đám hắc y nhân cũng không hề biết với tu vi của Lưu Phong bây giờ thì Hạo Thiên Kiếm có nắm đâu cũng không quan trọng nữa. Hắn có thể dùng ý niệm để điều khiển Hạo Thiên Kiếm.
Hắc y nhân thấy Lưu Phong ném kiếm trong tay, cười lớn một tiếng, nói: "Đá thanh kiếm đến đây." Thấy được uy lực của thần kiếm, hắc y nhân bất giác cũng nổi lòng tham, muốn cướp lấy thanh kiếm này.
Thấy Lưu Phong bất động, hàn quang trong mắt tên hắc y nhân lóe lên: "Chém một cánh tay của Đình Nhi cô nương cho ta." Lời này của hắn bất quá là muốn làm phân tán tâm thần của Lưu Phong. Dù sao thì đưa Đình Nhi không lành lặn về hắn cũng khó ăn nói với tam đương gia nhưng tình huống bây giờ thì phải cẩn thận mới được.
Lập tức một tên hắc y nhân giơ cao cương đao lên chém xuống cánh tay Đình Nhi. Cùng lúc đó trong mắt Lưu Phong, sát khí cũng trở nên dày đặc.
Cương đao hạ xuống, bất giác một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Năm tên hắc y nhân khống chế Đình Nhi, giờ phút này chỉ còn lại một cánh tay. Trong nháy mắt một đạo nhân ảnh như tia chớp bắn đến, cứu thoát Đình Nhi.
"Ngươi. như thế nào có thể như vậy?" Hắc y nhân kinh hãi thất sắc nhìn đồng bọn đang đau đớn ôm tay. Hắn cũng không rõ vì sao thanh trường kiếm của Lưu Phong đột nhiên bay lên với tốc độ cực nhanh, chém đứt tay của năm người. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Phong khinh miệt nhìn Hắc Ám võ sĩ, cười lạnh nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không biết quý trọng. Hôm nay các ngươi phải chết."
Tác giả :
Xích Tuyết