Hi Du Hoa Tùng

Chương 181: Tình địch tái giao phong

Lưu Phong khẽ run sợ một chút, không biết nên trả lời như thế nào. Công tâm mà nói thì hắn thật sự không có tình cảm với Vương Đông Đông nhưng giờ phút này nếu trả lời nàng ta như vậy hiển nhiên là không thích hợp chút nào.
 
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị nói dối, trả lời Vương Đông Đông thì tiểu Linh nhi nãy giờ đứng im bỗng cất tiếng: "Đại tỷ tỷ, tỷ thích ba ba của Linh nhi đúng không?"
 
Vương Đông Đông biết nguyên do vì sao nó gọi Lưu Phong là ba ba nên cũng không thấy kỳ quái mà quay sang nhìn tiểu Linh nhi: "Đúng vậy, ta thích ba ba của ngươi."
 
Mặc dù là nàng quay sang nói với tiểu Linh nhi nhưng thực ra Lưu Phong biết nàng ta là muốn nói với chính mình.
 
Linh nhi vẫn một loại khẩu khí khờ khạo, ngây thơ hỏi: "Đại tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ đã ngủ với ba ba của Linh nhi chưa?"
 
Cái này thì thật là lớn chuyện đây. Câu hỏi này không nghi ngờ gì nữa đích thị là chỉ có loại lưu manh vô lại khi đùa giỡn với nữ nhân mới như vậy nhưng câu hỏi này lại từ một vị tiểu cô nương chưa đến 4 tuổi thốt ra thì e là có chút quỷ dị. Vương Đông Đông thậm chí còn có ý nghĩ là phải chăng Lưu Phong đã cố ý dạy nó để ám chỉ, muốn mình tự thân lên giường với hắn?
 
"Mẹ của ta cũng rất thích ba ba, cho nên thường ngủ chung với ba ba ta."
 
Linh nhi ngay sau đó lại nói một câu vượt khỏi mọi ý niệm trong đầu của Vương Đông Đông.
 
Nhìn Vương Đông Đông cau mày, trợn mắt, mọi tính toán này giờ của Lưu Phong đều trở thành công cốc cả.
 
"Linh nhi, trước mặt đại tỷ tỷ không được nói bậy." Lưu Phong và nha hoàn Liễu Thanh Nghi ngủ với nhau đó là chuyện mọi người đều biết nhưng lời này từ miệng nữ nhi của Liễu Thanh Nghi thốt ra thì quả là có chút tà quái. Lưu Phong vội vàng lên tiếng ngăn tiểu Linh nhi lại.
 
Hiển nhiên là Lưu Phong dạy dỗ con bé cũng nghiêm chỉnh, thế nên thấy ba ba mắng mình vô lý như vậy, tiểu Linh nhi vội vàng ngậm miệng lại, nhìn Lưu Phong tựa hồ như có chút oan ức.
 
Vương Đông Đông vội cắn môi: "Ta có đúng là không ôn nhu, không xinh đẹp?" Bị tiểu Linh nhi công kích, Vương Đông Đông đã không còn dũng khí tiếp tục nói như lúc trước nữa.
 
Thấy Lưu Phong vẫn có vẻ muốn nói chuyện, Vương Đông Đông thu lấy tất cả dũng khí, bước đến gần hắn, nhẹ nhàng nói: "Những gì nữ nhân khác làm, muội cũng có thể làm được, muội có thể." Nói xong nghĩ lại thấy mình quả có chút quá bạo dạn, gương mặt Vương Đông Đông rất nhanh chóng ửng hồng.
 
Lưu Phong bất giác ngây người, ngẩn ngơ. Vương Đông Đông này thực sự là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, đợi khi nàng hoàn toàn phát dục thì tuyệt đối sẽ là một vưu vật. Huống hồ Lưu Phong đã từng cảm nhận được da thịt mông đít của tiểu cô nương này quả thật là mềm mại, co giãn.
 
Lúc này nhìn thấy Vương Đông Đông hạ mình như vậy, hắn cũng không khỏi cảm thấy động lòng yêu thương.
 
"Đông Đông, nàng rất xinh đẹp." Lưu Phong vốn là muốn nói nàng rất xinh đẹp, rất ôn nhu nhưng suy nghĩ lại thì cũng vẫn còn chút vấn đề.
 
"Nếu huynh đã thừa nhận muội rất xinh đẹp, tại sao huynh lại không thích muội?" Vương Đông Đông trong lòng vui vẻ, hiểu được chuyện quả thật không đến nỗi tệ như mình nghĩ. Ít nhất là trong mắt hắn, nàng vẫn là mỹ nữ. Ca ca mình đã từng nói không nam nhân nào không thích mỹ nữ.
 
"Huynh thích muội sao?" Vương Đông Đông lúc này đã tự tin, đánh bạo mà hỏi tới.
tiểu Linh nhi lúc này rất muốn phát biểu cho nàng nghe chân lý về ngủ của mình cho đại tỷ tỷ nghe nhưng nhìn thấy Lưu Phong rốt cuộc lại không dám nói nữa.
 
Lưu Phong khẽ mỉm cười: "Đông Đông, kỳ thật nàng rất đẹp nhưng cần phải cho huynh một ít thời gian để có thể tiếp nhận muội."
 
Thực chất câu trả lời của Lưu Phong cũng không hề biểu đạt chuyện gì nhưng trong tư tưởng của Vương Đông Đông thì nàng lại cho rằng Lưu Phong nói hắn đã thích nàng.
 
Lúc này Vương Đông Đông không còn kìm chế được uất ức bấy lâu nay nữa, khẽ dựa vào lòng Lưu Phong, ủy khuất nói: "Muội biết muội chưa đủ ôn nhu hiền thục nhưng sau này muội sẽ nhất định thay đổi, nhất định thay đổi vì huynh." Dựa đầu vào ngực Lưu Phong, khóc tu tu. Thời khắc này nàng thậm chí cũng quên mất là nàng vốn chỉ muốn mượn Lưu Phong để thoát khỏi ác ma Tam đầu heo.
 
Lưu Phong cảm giác được một thân thể mềm mại của nữ nhân chưa hoàn toàn phát dục dựa hẳn vào lòng mình, khẽ run rẩy lên từng chặp.
 
"Thật là co giãn, thật là mềm mại!"
 
Lúc này mọi bộ phận mẫn cảm của hai người đã hoàn toàn tiếp xúc với nhau. Quả nhiên là hảo vị cực phẩm. Mặc dù vẫn còn hơi nhỏ một chút nhưng mềm mại, đàn hồi thì không chê vào đâu được. Lưu Phong biết từ từ nó sẽ lớn lên lớn lên.
 
Tận hưởng cảm giác do thân thể nữ nhân mang đến, Lưu Phong cũng cảm thấy động tâm. Nhục bổng phía dưới khẽ ngóc đầu lên, chạm vào bụng của nữ nhân này.
 
Bất quá có tiểu Linh nhi đứng một bên hắn cũng không dám làm quá. Chỉ nhẹ nhàng khe khẽ đụng chạm, tựa hồ như muốn cho Vương Đông Đông biết dưới tình huống này, nhục bổng sẽ rất dễ bị xúc động.
 
"Lưu đại ca, huynh sẽ bảo vệ muội chứ?" Vương Đông Đông vui vẻ hỏi.
 
Đối với những nữ nhân yếu đuối, mọi nam nhân đều có khát vọng được che chở, bảo vệ. Lưu Phong cũng không ngoại lệ, hắn khẽ ôm lấy nàng, chậm rãi vuốt ve cặp mông của nàng, cảm nhận sự co giãn đàn hồi truyền đến tay, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ.
 
Vương Đông Đông cũng a lên một tiếng, khẽ rúc đầu vào ngực hắn, thân thể vô lực, nhu nhuyễn không thể đứng vững nhưng trong lòng lại mắng thầm: "Đại sắc lang, lại muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi."
 
Mắng là mắng nhưng Vương Đông Đông không hề ngăn cản hành động của hắn. Dù sao mông nàng cũng đã bị người này sờ soạng nhiều lần rồi. Có thêm một vài cái cũng không sao cả.
 
"Ba ba, hai người đang làm gì vậy?" tiểu Linh nhi vốn là không muốn lên tiếng nhưng nghĩ lại thì động tác của hai người trước mặt có chút quen thuộc cũng giống như mẹ mình và ba ba vậy."
 
Nghe tiểu Linh nhi nói, Lưu Phong có chút tỉnh táo lại. Cho dù có muốn cùng nữ nhân đùa giỡn cũng không nên ở trước mặt tiểu Linh nhi. Ít nhất cũng nên diễn ra ở nơi nào tĩnh lặng, an toàn.
 
"Đông Đông, thời gian không còn sớm nữa, để huynh đưa muội về." Không biết vì sao có tiểu Linh nhi ở đây, Lưu Phong có một loại cảm giác không tự nhiên.
 
Vương Đông Đông đang mê man trong biển tình, bất ngờ bị Lưu Phong khẽ đẩy ra, khóe mắt nhất thời ửng đỏ, lệ tràn bờ mi rơi xuống, vẻ mặt thật thương tâm.
 
Lưu Phong lúc này mới thật hối hận, đi ra ngoài lại mang theo đứa nhỏ này. Xem ra tại kiếp trước, vợ chồng mới cưới đều chưa muốn có con là vì nguyên nhân này.
 
"Lưu đại ca, nếu huynh không thích thì muội sẽ trở nên ôn nhu." Vương Đông Đông cẩn thận nói.
 
"Đông Đông, hôm nay có chút không tiện, hôm nào có dịp, chúng ta sẽ nói tiếp?" Lưu Phong nhìn Vương Đông Đông, khẽ ra hiệu cho nàng hiểu tiểu Linh nhi đang có mặt tại đây.
 
Vương Đông Đông ngẩng đầu lên, khẽ ừ một tiếng. Sắc mặt nhất thời hòa hoãn đi rất nhiều. Nàng vốn tưởng là có chuyện gì, té ra là vì có một con kỳ đà cản mũi.
 
"Đông Đông, huynh bây giờ sẽ đưa muội trở về." Lưu Phong ngữ khí rất quan tâm, dịu dàng, như câu hồn nhiếp phách Vương Đông Đông vậy.
 
Tự cho là mình đã hiểu được tâm ý của Lưu Phong. Vương Đông Đông nhu thuận nhìn Lưu Phong nói: "Lưu đại ca, ngày mai chúng ta cùng ăn cơm có được không?" Nếu không nhanh chóng thì e là Tam đầu heo sẽ tiếp tục thi triển Tán gái đại pháp của hắn. Vương Đông Đông không muốn bị phiền toái bởi chuyện này nên trước tiên phải nắm chặt Lưu Phong đã. Sau đó mới tính tiếp. Ở cùng với Lưu Phong một chỗ mặc dù không tránh khỏi chuyện tiện nghi bị chiếm nhưng còn hơn là gặp tên ác tâm kia.
 
Hai nữ một nam, hai lớn một nhỏ chính là ba người Lưu Phong đi gần đến Thủ bị phủ thì đâm sầm vào một người quen.
 
Ngẩng đầu lên chỉ thấy một người tròn mắt, mi xếch, mắt dơi, chính là Trình Phi. Hắn nhìn Vương Đông Đông nói: "Vương tiểu thư, công từ chúng ta muốn mời tiểu thư dùng cơm."
 
Vương Đông Đông không để ý đến Trình Phi mà ánh mắt chuyển sang nhìn Lưu Phong. Ý tứ này không cần nói cũng biết là nàng muốn Lưu Phong chủ trì cho mình.
 
Lưu Phong tâm lĩnh, khẽ ho khan một tiếng nói: "À vị đồng học này, mau làm người tốt, không nên làm chó cản đường."
 
Trình Phi lúc này mới phát hiện ra mắt mình dường như bị mù. Nãy giờ nhìn Vương Đông Đông nhưng lại quên mất bên cạnh nàng chính là Phượng viên Lưu Phong. Một nhân vật lợi hại như vậy mà bây giờ hắn mới phát hiện ra.
 
"Thì ra là công tử. Xin lỗi tiểu nhân có mắt không tròng, vô tình làm gián đoạn nhã hứng của hai vị." Trình Phi nói chuyện với Lưu Phong so với Chu Cao Phi thì quả nhiên là lễ độ hơn nhiều.
 
Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên thì ba người Lưu Phong đã đi được một đoạn.
 
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại câu nói lúc nãy của Lưu Phong, Trình Phi có chút mệt mỏi, thì thầm tự nói với chính mình: "Làm người thì ai mà chả muốn làm người, có ai muốn làm chó đâu nhưng ta thực sự không có cơ hội làm người."
 
Trình Phi nói câu này Lưu Phong không nghe được, nếu không dám chắc hắn sẽ vỗ vai Trình Phi mà nói: "Cơ hội chính là do mình tranh thủ mà có." Mặc dù Lưu Phong cũng không biết có đúng là như vậy hay không nhưng muốn khích lệ người khác, ắt phải nói như vậy.
 
Cắt đuôi được Trình Phi, Lưu Phong nắm tay Vương Đông Đông và tiểu Linh nhi đi. Trong lòng thầm tính toán, đợi khi nàng hoàn toàn phát dục thì mông nàng chắc sẽ lớn hơn mông của Liễu Thanh Nghi. Mông phải có hình dạng số 3 mới đúng là hoàn mỹ.
Ngay khi dâm ý trong lòng hắn đang dâng trào thì một thanh âm quen thuộc vang lên: "Lưu đại thiếu gia, thật là xảo hợp. Lại gặp ngươi ở chỗ này." Sau đó một đám người do Tam đầu heo dẫn đầu xuất hiện giữa đường.
 
Lưu Phong khinh thường nhìn Tam đầu heo, nghĩ thầm, tên này quả thực là ngu xuẩn chí cực. Chưa nói đã thấy ngu.
 
"Đúng vậy, thật là xảo hợp." Lưu Phong cười cười, tiếp tục đi như trước, hai tay dắt hai vị mỹ nữ, đi đến trước mặt Chu Tam rồi dừng lại. Nhìn thoáng qua đám người sau lưng hắn, cười nói: "Trư Tam công tử, đi bộ mà sao mang theo nhiều cẩu vậy?"
Tác giả : Xích Tuyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại