Hi Du Hoa Tùng
Chương 151: Nguy cơ
Ta khinh, thì ra các ngươi hợp tác với ta là để cho Ma giáo và Yến vương đối phó với ta.
-Thiên Sư, nói nãy giờ té ra là ta bị lão hại chết. Ta mặc kệ hết thảy. Ta muốn phân chia giới tuyến với Cẩm Y Vệ một cách rõ ràng. Cẩm Y Vệ kẻ nào cũng thâm hiểm cả. Nói không chừng có ngày ta bị các ngươi bán đứng đây.
Trương Thiên Sư cười một tiếng nói:
-Thái tử phi, Yến vương, Ma giáo ba nhà này. Nếu công tử phải chọn thì sẽ chọn ai? Công tử là người thông minh, hiển nhiên phải thấy rõ lựa chọn hợp tác với Cẩm Y Vệ mới là thượng sách.
Lưu Phong bĩu môi:
-Ta chẳng muốn hợp tác với ai cả.
Trương Thiên Sư lắc đầu nói:
-Chuyện không đơn giản như công tử nghĩ đâu. Công tử bất quá chỉ có Thiên Thượng Nhân Gian làm điểm tựa mà thôi. Không có thực lực làm bá chủ một phương được. Một khi trở thành công địch của mọi người, tất sẽ chết không có chỗ chôn. Do đó công tử bắt buộc phải hợp tác với một nhà.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng:
-Nói thì như thế nhưng người của Cẩm Y Vệ cũng không thể tin tưởng được.
Trương Thiên Sư cũng không để ý đến thái độ của hắn, cười nói:
-Công tử, suy nghĩ của ngươi ta hiểu. Công tử cho rằng chúng ta chỉ nhân cơ hội mà ép buộc người hợp tác sao? Công tử thử nghĩ lại mà xem. Cẩm Y Vệ ban cho người cũng đâu có ít. Cẩm Y Vệ chính là lực lượng do hoàng thượng trực tiếp lãnh đạo. Là thân tín của hoàng thượng, các thế lực khác đều không sánh được. Mà công tử một bước nhảy vọt lên làm Cẩm Y Vệ thượng cấp. Chuyện như thế này, người khác nằm mơ cũng không thấy.
Lưu Phong chế diễu:
-Thượng tầng? Nói cho cùng thì quyền hạn thực tế của ta cũng chẳng có bao nhiêu. Ngược lại Cẩm Y Vệ lại thu lời từ ta không ít.
Trương Thiên Sư giải thích:
-Quyền hạn của ngươi nếu muốn rõ ràng thì phải đợi hoàng thượng gật đầu. Bất quá ngươi cứ yên tâm chuyện này, ta sẽ nhanh chóng thu xếp. Ở đây có chuyện gì ngươi cứ nói một tiếng với ta hoặc là Phùng Nguyệt cũng được. Hơn nữa Thiên hộ, Bách hộ ngươi cũng có thể tùy ý điều khiển.
Nguy rồi, trời đã gần sáng. Lưu Phong vội nói:
-Thiên Sư, lần này bị ngươi hại chết rồi. Ta đi trước. Lần sau tái kiến.
Hôm nay chính là ngày diễn ra Bạch gia thương nghiệp hội nghị. Lưu Phong đã đáp ứng với Bạch Vũ cùng đi với ả. Huống hồ hắn bây giờ lại là nô bộc của ả. Thật là không dám chậm trễ.
-Phi nhi, mau biến thân, đưa ta trở về.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong vội vàng rời khỏi, cũng không ngăn cản, chỉ nói một câu:
-Công tử, Yến vương đã coi ngươi như địch nhân. Ngươi không đối kháng, hắn cũng không tha cho ngươi đâu. Còn chuyện Vương gia Vương Đông Đông nha đầu ngươi cũng không cần lo lắng. Cứ nghĩ thoáng một chút, cứ làm cho nàng ta ễnh bụng lên là xong.
"Ọc!"
Lưu Phong vốn đã ngồi trên lưng Phi nhi, thình lình nghe những lời này, thiếu chút nữa đã té xuống đất. Làm cho người ta bụng to ra??? Đây có phải là lời nói của Trương Thiên Sư không nhỉ?
-Công tử, nhớ lời ta nói nhé-Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong không có biểu hiện gì vội nhắc lại.
Kỳ thật cũng không nên trách lão. Ngày hôm nay muốn nói chuyện với Lưu Phong cũng là vì vấn đề này. Ai ngờ nãy giờ hai người bàn chuyện chính sự mà quên mất việc này.
Lưu Phong vội đáp lại:
-Yên tâm, ta sẽ nhớ, làm cho nàng ta đeo ba lô ngược.
"Đúng, làm cho nàng ta ễnh bụng. Có gì là ghê gớm đâu. Ta ủng hộ ngươi." Trương Thiên Sư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ông bạn già Bạch Mi ủy thác cho ta, bây giờ cũng đã hoàn thành được.
Bay một mạch về tới Phượng viên Di Hồng viện, lúc này Liễu Thanh Nghi đang an ủi Bạch Vũ:
-Muội muội, ngươi đừng có gấp. Công tử nếu đã đáp ứng với ngươi, ta nghĩ người nhất định sẽ đến.
Bạch Vũ nghiến răng, căm hận nói:
-Tỷ tỷ, đại ca mỗi ngày đều đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu (dê gái, VC: sặc), sao người cứ mặc kệ hắn, không chịu quản thúc hắn như vậy?
Bạch Vũ vẫn kiên trì cho rằng tiểu Linh nhi chính là con gái ruột của Lưu Phong. Liễu Thanh Nghi thoải mái đối với Lưu Phong như vậy, nàng cảm thấy bất bình thay cho Liễu Thanh Nghi.
-Muội muội, ta chỉ muốn hầu hạ công tử cho tốt. Về phần công tử muốn làm chuyện gì, ta cũng không có quyền quản thúc người.
Liễu Thanh Nghi đã sớm xác định vị trí của mình tại Di Hồng viện.
Nàng không cần phải có địa vị, danh phận gì cả. Chỉ cần trong lòng Lưu Phong nghĩ đến nàng một chút là được.
-Tỷ tỷ, ngươi.
Bạch Vũ muốn nói sao tỷ vô dụng như vậy. bất quá cũng nuốt trở vào bụng, không nói ra.
-Tiểu muội, mới sáng sớm mà người nào làm cho muội tức giận vậy?
Ngay lúc này thì Lưu Phong từ ngoài sân đi vào, khóe miệng nở một nụ cười cầu tài.
Bạch Vũ thấy hắn về cũng bớt giận một chút nhưng nghĩ lại cả đêm hắn không về nên vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng của mình.
-Đại ca, người như thế nào mà cả đêm không về? Người có biết Thanh Nghi tỷ tỷ lo lắng cho người lắm không? Người lớn như thế này sao cứ để Thanh Nghi tỷ tỷ phải lo lắng?
Bạch Vũ ngữ khí cứ như là vợ của hắn vậy. Người ta nghe được sẽ có cảm giác người lo lắng cho hắn là nàng chứ không phải Liễu Thanh Nghi.
Lưu Phong biết lỗi khẽ liếc nhìn Liễu Thanh Nghi, vội vàng cúi đầu.
-Đại ca, người sau này tuyệt đối không được làm chuyện như vậy nữa.
Bạch Vũ hiểu rằng mình cần phải thay mặt Liễu Thanh Nghi tranh thủ đòi quyền lợi cho nàng.
Hoàng thượng không vội, thái giám mới cần nhanh. Bạch Vũ nha đầu thật là mụ la sát mà. Chính là biểu hiện cho chứng mãn kinh sớm sau này đây mà. Lưu Phong bĩu môi nói:
-Khi nào thi xuất phát?
-Có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
-À quên, muội chờ ta một lát. Ta nói với Liễu Thanh Nghi mấy câu đã.
Nói xong đã thấy hắn nắm tay Liễu Thanh Nghi, lôi nàng vào phòng.
Đừng xem Lưu Phong bây giờ là nô bộc của Bạch Vũ, nhưng có một số việc cũng chỉ có thể nói hắn một chút mà thôi.
Vào trong phòng, Lưu Phong cứ nhìn Liễu Thanh Nghi cười cười. Hắn căn bản cũng chẳng biết nói gì. Nếu lúc nãy Bạch Vũ không nói với hắn thì hắn căn bản cũng không hề biết là mình có lỗi. Bất quá nếu nói cho cùng thì thân phận hắn tại Di Hồng viện cũng là lớn nhất. Đi qua đêm không về cũng chả ai quản được. Di Hồng viện chứ có phải là ký túc xá của trường đại học đâu mà.
Tuy nhiên hắn cũng nhận ra là đối với Liễu Thanh Nghi cũng có chút ủy khuất. Tuy nàng chỉ là thân phận nha hoàn nhưng hắn không hề xem nàng là nha hoàn. Cứ nghĩ đêm nào nàng cũng thức chờ hắn, thì hắn hiểu được cần xin lỗi nàng một chút.
Liễu Thanh Nghi là người thông minh. Nàng biết công tử gia muốn nói với mình chuyện gì. Chỉ nhìn ánh mắt là biết. Đối với Liễu Thanh Nghi như vậy là hạnh phúc rồi. Ánh mắt của hắn nói cho nàng biết hắn không xem nàng là nha hoàn. Trong tim hắn có nàng.
-Công tử, cái gì cũng không cần phải nói. Thiếp hiểu. Cái gì thiếp cũng hiểu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Người mau cùng Bạch Vũ muội muội đi đi.
Liễu Thanh Nghi lớn mật ôm lấy Lưu Phong, dụi dụi đầu vào ngực hắn. Lưu Phong ôm lấy nàng, hai tay đặt lên mông nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
-Công tử, không còn sớm nữa. Đi đi.
Mặc dù rất muốn được Lưu Phong tiếp tục xoa bóp hạ thân nhưng Liễu Thanh Nghi cũng biết hôm nay hắn có chính sự, nên chủ động nhắc nhở hắn.
-Thanh Nghi, chờ ta, chờ ta xong việc, ta sẽ quay lại.
-Công tử, người cố giúp Bạch Vũ muội nhé, nàng ta thật sự rất đáng thương.
Lưu Phong xoay người lại, gật đầu nói:
-Nàng yên tâm. Ta sẽ tận lực.
Bạch Vũ thật sự rất đáng thương. Chuyện này Lưu Phong rất hiểu. Nữ tử chưa đầy 18 tuổi như nàng kiếp trước cũng chỉ là học sinh cao trung. Nhưng bây giờ nàng ta phải một mình gánh vác sản nghiệp, gánh vác gia cừu một mình.
Bạch gia tại Giang Nam cũng là đệ nhị đại thương gia ở đây. Trước đây Lưu Phong cũng đã nghe nói nhiều nhưng chưa tận mắt chứng kiến. Hôm nay hắn mới biết là truyền thuyết quả là không sai. Đây thực sự là một tập đoàn siêu cấp đại địa chủ, sản nghiệp vô cùng lớn, không phải bàn cãi, hơn nữa lại có rất nhiều ruộng đất. Tại một thành thị sầm uất, đông đúc như Giang Nam thì tấc đấc tấc vàng. Càng có nhiều đất đai thì càng làm người khác kính phục.
Phụ trách tiếp đãi Bạch Vũ chính là một vị trung niên phu nhân tên là Quế Tẩu. Quế Tẩu từ nhỏ đã đi theo phụ thân của Bạch Vũ tạo dựng cơ nghiệp cho Bạch gia. Đối với Bạch Vũ rất mực thương yêu, xem nàng như con gái mình vậy. Lần này mười mấy tên chưởng quỹ của Bạch gia liên thủ đề nghị cử hành Bạch gia thương hội. Ai cũng muốn đặt lợi ích của mình lên trên hết. Chỉ có Quế Tẩu là ủng hộ Bạch Vũ.
Quế Tẩu dẫn mọi người vào trong nhà. Bố trí phòng ốc cho mọi người. Sau đó gọi Bạch Vũ cùng mình đi vào một gian phòng gần đó.
Đóng cửa lại, Quế Tẩu vẻ mặt lo lắng nói:
-Tiểu thư, ta nghe nói tam thúc của ngươi sẽ nhân cơ hội lần này đoạt lấy chức vị gia chủ của ngươi. Ngươi phải cẩn thận mới được.
Bạch Vũ nhíu mày, kinh ngạc hỏi:
-Quế Tẩu, là ai nói cho người nghe vậy? Tam thúc chắc không phải là người như vậy.
Trong trí nhớ của Bạch Vũ thì vị tam thúc này của mình trước đây không có dã tâm, cũng không gây bất hòa với ai. Muốn nói ai nhân cơ hội này đoạt quyền thì nàng có thể tin nhưng là nói tam thúc thì nàng không thể tin được.
Quế Tẩu vội nói:
-Tiểu thư, tin tức này ta biết là từ thư đồng của tam thúc. Hắn đã liên lạc với một số chưởng quỹ của Bạch gia muốn gây khó dễ cho người. Ta chỉ là đề tỉnh cho người. Hy vọng người có sự chuẩn bị.
-Quế Tẩu, tam thúc là người thế nào, ta rất rõ ràng. Không thể tin tưởng lời nói của một thư đồng được.
Bạch Vũ vẫn như trước không tin. Quế Tẩu thở dài một hơi nói:
-Tiểu thư, tam gia làm người thế nào ta há lại không biết. Trước kia hắn luôn xem ngươi là con gái. Bất quá khi đó lão gia và thiếu gia vẫn còn sống. Bây giờ lão gia và thiếu gia không còn nữa. Không còn ai chế trụ, đương nhiên hắn sẽ hiện nguyên hình.
Bạch Vũ nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói:
-Tại sao bây giờ nhân tình thế thái lại như thế này?
-Tất cả cũng chỉ vì lợi ích mà thôi-Quế Tẩu tràn đầy cảm xúc nói-Tiểu thư, chuyện này bây giờ nên làm thế nào?
Bạch Vũ lắc đầu nói:
-Ta bây giờ cũng không biết. Đến lúc đó sẽ tính. Mặc kệ, bất kể thế nào đi nữa thì ta cũng không cho phép bất cứ ai cướp đi sản nghiệp của Bạch gia. Huống hồ ta còn muốn phát dương quang đại Bạch gia. Vì phụ, huynh báo thù tiết hận.
-Thiên Sư, nói nãy giờ té ra là ta bị lão hại chết. Ta mặc kệ hết thảy. Ta muốn phân chia giới tuyến với Cẩm Y Vệ một cách rõ ràng. Cẩm Y Vệ kẻ nào cũng thâm hiểm cả. Nói không chừng có ngày ta bị các ngươi bán đứng đây.
Trương Thiên Sư cười một tiếng nói:
-Thái tử phi, Yến vương, Ma giáo ba nhà này. Nếu công tử phải chọn thì sẽ chọn ai? Công tử là người thông minh, hiển nhiên phải thấy rõ lựa chọn hợp tác với Cẩm Y Vệ mới là thượng sách.
Lưu Phong bĩu môi:
-Ta chẳng muốn hợp tác với ai cả.
Trương Thiên Sư lắc đầu nói:
-Chuyện không đơn giản như công tử nghĩ đâu. Công tử bất quá chỉ có Thiên Thượng Nhân Gian làm điểm tựa mà thôi. Không có thực lực làm bá chủ một phương được. Một khi trở thành công địch của mọi người, tất sẽ chết không có chỗ chôn. Do đó công tử bắt buộc phải hợp tác với một nhà.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng:
-Nói thì như thế nhưng người của Cẩm Y Vệ cũng không thể tin tưởng được.
Trương Thiên Sư cũng không để ý đến thái độ của hắn, cười nói:
-Công tử, suy nghĩ của ngươi ta hiểu. Công tử cho rằng chúng ta chỉ nhân cơ hội mà ép buộc người hợp tác sao? Công tử thử nghĩ lại mà xem. Cẩm Y Vệ ban cho người cũng đâu có ít. Cẩm Y Vệ chính là lực lượng do hoàng thượng trực tiếp lãnh đạo. Là thân tín của hoàng thượng, các thế lực khác đều không sánh được. Mà công tử một bước nhảy vọt lên làm Cẩm Y Vệ thượng cấp. Chuyện như thế này, người khác nằm mơ cũng không thấy.
Lưu Phong chế diễu:
-Thượng tầng? Nói cho cùng thì quyền hạn thực tế của ta cũng chẳng có bao nhiêu. Ngược lại Cẩm Y Vệ lại thu lời từ ta không ít.
Trương Thiên Sư giải thích:
-Quyền hạn của ngươi nếu muốn rõ ràng thì phải đợi hoàng thượng gật đầu. Bất quá ngươi cứ yên tâm chuyện này, ta sẽ nhanh chóng thu xếp. Ở đây có chuyện gì ngươi cứ nói một tiếng với ta hoặc là Phùng Nguyệt cũng được. Hơn nữa Thiên hộ, Bách hộ ngươi cũng có thể tùy ý điều khiển.
Nguy rồi, trời đã gần sáng. Lưu Phong vội nói:
-Thiên Sư, lần này bị ngươi hại chết rồi. Ta đi trước. Lần sau tái kiến.
Hôm nay chính là ngày diễn ra Bạch gia thương nghiệp hội nghị. Lưu Phong đã đáp ứng với Bạch Vũ cùng đi với ả. Huống hồ hắn bây giờ lại là nô bộc của ả. Thật là không dám chậm trễ.
-Phi nhi, mau biến thân, đưa ta trở về.
Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong vội vàng rời khỏi, cũng không ngăn cản, chỉ nói một câu:
-Công tử, Yến vương đã coi ngươi như địch nhân. Ngươi không đối kháng, hắn cũng không tha cho ngươi đâu. Còn chuyện Vương gia Vương Đông Đông nha đầu ngươi cũng không cần lo lắng. Cứ nghĩ thoáng một chút, cứ làm cho nàng ta ễnh bụng lên là xong.
"Ọc!"
Lưu Phong vốn đã ngồi trên lưng Phi nhi, thình lình nghe những lời này, thiếu chút nữa đã té xuống đất. Làm cho người ta bụng to ra??? Đây có phải là lời nói của Trương Thiên Sư không nhỉ?
-Công tử, nhớ lời ta nói nhé-Trương Thiên Sư thấy Lưu Phong không có biểu hiện gì vội nhắc lại.
Kỳ thật cũng không nên trách lão. Ngày hôm nay muốn nói chuyện với Lưu Phong cũng là vì vấn đề này. Ai ngờ nãy giờ hai người bàn chuyện chính sự mà quên mất việc này.
Lưu Phong vội đáp lại:
-Yên tâm, ta sẽ nhớ, làm cho nàng ta đeo ba lô ngược.
"Đúng, làm cho nàng ta ễnh bụng. Có gì là ghê gớm đâu. Ta ủng hộ ngươi." Trương Thiên Sư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ông bạn già Bạch Mi ủy thác cho ta, bây giờ cũng đã hoàn thành được.
Bay một mạch về tới Phượng viên Di Hồng viện, lúc này Liễu Thanh Nghi đang an ủi Bạch Vũ:
-Muội muội, ngươi đừng có gấp. Công tử nếu đã đáp ứng với ngươi, ta nghĩ người nhất định sẽ đến.
Bạch Vũ nghiến răng, căm hận nói:
-Tỷ tỷ, đại ca mỗi ngày đều đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu (dê gái, VC: sặc), sao người cứ mặc kệ hắn, không chịu quản thúc hắn như vậy?
Bạch Vũ vẫn kiên trì cho rằng tiểu Linh nhi chính là con gái ruột của Lưu Phong. Liễu Thanh Nghi thoải mái đối với Lưu Phong như vậy, nàng cảm thấy bất bình thay cho Liễu Thanh Nghi.
-Muội muội, ta chỉ muốn hầu hạ công tử cho tốt. Về phần công tử muốn làm chuyện gì, ta cũng không có quyền quản thúc người.
Liễu Thanh Nghi đã sớm xác định vị trí của mình tại Di Hồng viện.
Nàng không cần phải có địa vị, danh phận gì cả. Chỉ cần trong lòng Lưu Phong nghĩ đến nàng một chút là được.
-Tỷ tỷ, ngươi.
Bạch Vũ muốn nói sao tỷ vô dụng như vậy. bất quá cũng nuốt trở vào bụng, không nói ra.
-Tiểu muội, mới sáng sớm mà người nào làm cho muội tức giận vậy?
Ngay lúc này thì Lưu Phong từ ngoài sân đi vào, khóe miệng nở một nụ cười cầu tài.
Bạch Vũ thấy hắn về cũng bớt giận một chút nhưng nghĩ lại cả đêm hắn không về nên vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng của mình.
-Đại ca, người như thế nào mà cả đêm không về? Người có biết Thanh Nghi tỷ tỷ lo lắng cho người lắm không? Người lớn như thế này sao cứ để Thanh Nghi tỷ tỷ phải lo lắng?
Bạch Vũ ngữ khí cứ như là vợ của hắn vậy. Người ta nghe được sẽ có cảm giác người lo lắng cho hắn là nàng chứ không phải Liễu Thanh Nghi.
Lưu Phong biết lỗi khẽ liếc nhìn Liễu Thanh Nghi, vội vàng cúi đầu.
-Đại ca, người sau này tuyệt đối không được làm chuyện như vậy nữa.
Bạch Vũ hiểu rằng mình cần phải thay mặt Liễu Thanh Nghi tranh thủ đòi quyền lợi cho nàng.
Hoàng thượng không vội, thái giám mới cần nhanh. Bạch Vũ nha đầu thật là mụ la sát mà. Chính là biểu hiện cho chứng mãn kinh sớm sau này đây mà. Lưu Phong bĩu môi nói:
-Khi nào thi xuất phát?
-Có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
-À quên, muội chờ ta một lát. Ta nói với Liễu Thanh Nghi mấy câu đã.
Nói xong đã thấy hắn nắm tay Liễu Thanh Nghi, lôi nàng vào phòng.
Đừng xem Lưu Phong bây giờ là nô bộc của Bạch Vũ, nhưng có một số việc cũng chỉ có thể nói hắn một chút mà thôi.
Vào trong phòng, Lưu Phong cứ nhìn Liễu Thanh Nghi cười cười. Hắn căn bản cũng chẳng biết nói gì. Nếu lúc nãy Bạch Vũ không nói với hắn thì hắn căn bản cũng không hề biết là mình có lỗi. Bất quá nếu nói cho cùng thì thân phận hắn tại Di Hồng viện cũng là lớn nhất. Đi qua đêm không về cũng chả ai quản được. Di Hồng viện chứ có phải là ký túc xá của trường đại học đâu mà.
Tuy nhiên hắn cũng nhận ra là đối với Liễu Thanh Nghi cũng có chút ủy khuất. Tuy nàng chỉ là thân phận nha hoàn nhưng hắn không hề xem nàng là nha hoàn. Cứ nghĩ đêm nào nàng cũng thức chờ hắn, thì hắn hiểu được cần xin lỗi nàng một chút.
Liễu Thanh Nghi là người thông minh. Nàng biết công tử gia muốn nói với mình chuyện gì. Chỉ nhìn ánh mắt là biết. Đối với Liễu Thanh Nghi như vậy là hạnh phúc rồi. Ánh mắt của hắn nói cho nàng biết hắn không xem nàng là nha hoàn. Trong tim hắn có nàng.
-Công tử, cái gì cũng không cần phải nói. Thiếp hiểu. Cái gì thiếp cũng hiểu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Người mau cùng Bạch Vũ muội muội đi đi.
Liễu Thanh Nghi lớn mật ôm lấy Lưu Phong, dụi dụi đầu vào ngực hắn. Lưu Phong ôm lấy nàng, hai tay đặt lên mông nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
-Công tử, không còn sớm nữa. Đi đi.
Mặc dù rất muốn được Lưu Phong tiếp tục xoa bóp hạ thân nhưng Liễu Thanh Nghi cũng biết hôm nay hắn có chính sự, nên chủ động nhắc nhở hắn.
-Thanh Nghi, chờ ta, chờ ta xong việc, ta sẽ quay lại.
-Công tử, người cố giúp Bạch Vũ muội nhé, nàng ta thật sự rất đáng thương.
Lưu Phong xoay người lại, gật đầu nói:
-Nàng yên tâm. Ta sẽ tận lực.
Bạch Vũ thật sự rất đáng thương. Chuyện này Lưu Phong rất hiểu. Nữ tử chưa đầy 18 tuổi như nàng kiếp trước cũng chỉ là học sinh cao trung. Nhưng bây giờ nàng ta phải một mình gánh vác sản nghiệp, gánh vác gia cừu một mình.
Bạch gia tại Giang Nam cũng là đệ nhị đại thương gia ở đây. Trước đây Lưu Phong cũng đã nghe nói nhiều nhưng chưa tận mắt chứng kiến. Hôm nay hắn mới biết là truyền thuyết quả là không sai. Đây thực sự là một tập đoàn siêu cấp đại địa chủ, sản nghiệp vô cùng lớn, không phải bàn cãi, hơn nữa lại có rất nhiều ruộng đất. Tại một thành thị sầm uất, đông đúc như Giang Nam thì tấc đấc tấc vàng. Càng có nhiều đất đai thì càng làm người khác kính phục.
Phụ trách tiếp đãi Bạch Vũ chính là một vị trung niên phu nhân tên là Quế Tẩu. Quế Tẩu từ nhỏ đã đi theo phụ thân của Bạch Vũ tạo dựng cơ nghiệp cho Bạch gia. Đối với Bạch Vũ rất mực thương yêu, xem nàng như con gái mình vậy. Lần này mười mấy tên chưởng quỹ của Bạch gia liên thủ đề nghị cử hành Bạch gia thương hội. Ai cũng muốn đặt lợi ích của mình lên trên hết. Chỉ có Quế Tẩu là ủng hộ Bạch Vũ.
Quế Tẩu dẫn mọi người vào trong nhà. Bố trí phòng ốc cho mọi người. Sau đó gọi Bạch Vũ cùng mình đi vào một gian phòng gần đó.
Đóng cửa lại, Quế Tẩu vẻ mặt lo lắng nói:
-Tiểu thư, ta nghe nói tam thúc của ngươi sẽ nhân cơ hội lần này đoạt lấy chức vị gia chủ của ngươi. Ngươi phải cẩn thận mới được.
Bạch Vũ nhíu mày, kinh ngạc hỏi:
-Quế Tẩu, là ai nói cho người nghe vậy? Tam thúc chắc không phải là người như vậy.
Trong trí nhớ của Bạch Vũ thì vị tam thúc này của mình trước đây không có dã tâm, cũng không gây bất hòa với ai. Muốn nói ai nhân cơ hội này đoạt quyền thì nàng có thể tin nhưng là nói tam thúc thì nàng không thể tin được.
Quế Tẩu vội nói:
-Tiểu thư, tin tức này ta biết là từ thư đồng của tam thúc. Hắn đã liên lạc với một số chưởng quỹ của Bạch gia muốn gây khó dễ cho người. Ta chỉ là đề tỉnh cho người. Hy vọng người có sự chuẩn bị.
-Quế Tẩu, tam thúc là người thế nào, ta rất rõ ràng. Không thể tin tưởng lời nói của một thư đồng được.
Bạch Vũ vẫn như trước không tin. Quế Tẩu thở dài một hơi nói:
-Tiểu thư, tam gia làm người thế nào ta há lại không biết. Trước kia hắn luôn xem ngươi là con gái. Bất quá khi đó lão gia và thiếu gia vẫn còn sống. Bây giờ lão gia và thiếu gia không còn nữa. Không còn ai chế trụ, đương nhiên hắn sẽ hiện nguyên hình.
Bạch Vũ nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói:
-Tại sao bây giờ nhân tình thế thái lại như thế này?
-Tất cả cũng chỉ vì lợi ích mà thôi-Quế Tẩu tràn đầy cảm xúc nói-Tiểu thư, chuyện này bây giờ nên làm thế nào?
Bạch Vũ lắc đầu nói:
-Ta bây giờ cũng không biết. Đến lúc đó sẽ tính. Mặc kệ, bất kể thế nào đi nữa thì ta cũng không cho phép bất cứ ai cướp đi sản nghiệp của Bạch gia. Huống hồ ta còn muốn phát dương quang đại Bạch gia. Vì phụ, huynh báo thù tiết hận.
Tác giả :
Xích Tuyết