Hi Du Hoa Tùng
Chương 147: Ám sát
-Hảo cẩu thì không cản đường. Xin mời các hạ nhường đường, tại hạ muốn trở về nhà.
Lưu Phong thật ra là một người không thích tranh đấu nhưng đối mặt với người có thể giết hắn thì lại khác. Hắn chính là loại người đối với bằng hữu thì ấm áp như mùa xuân, đối với địch nhân thì tàn bạo lãnh khốc như mùa đông vậy.
Về nhà? Trên đời này ai mà chẳng muốn về nhà chứ? Hắc ảnh trước mặt hắn cũng muốn về nhà. Đáng tiếc là hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân nếu không hắn sẽ không thể về nhà.
-Ta cũng muốn về nhà-bóng đen trước mắt chậm rãi bước đến gần Lưu Phong một chút nói.
-Nếu ngươi có thể về nhà thì ta sẽ không về nhà được.
Lưu Phong cười lạnh, nói:
-Đường đường là tu chân giả không ngờ lại trở thành sát thủ, làm con chó cho người khác sai khiến. Thật sự là đáng tiếc. Là ai sai ngươi đến giết ta?
Bóng đen âm lãnh nói:
-Không cần hỏi nhiều, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Tuy nhiên cùng là tu chân giả, ta nhắc ngươi một câu. Ngươi đã đắc tội với người mà đáng ra ngươi không được phép đắc tội.
Lưu Phong trong lòng thầm suy nghĩ, đối với địa vị của chủ nhân tên sát thủ này cũng mập mờ hiểu được một chút. Hoa Hạ hoàng triều tuy là có rất nhiều người muốn lấy mạng mình nhưng có khả năng sai khiến một cao thủ tu chân đạt đến Ích Cốc hậu kỳ để giết mình thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
-Ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngươi tuyệt không thể giết được ta. Ngươi đi đi. Về nói cho ả đàn bà ngu xuẩn kia đừng làm những chuyện xuẩn ngốc này nữa.
Lưu Phong thực sự không muốn giết người. Huống hồ người trước mắt cũng là tu chân giả. Tu vi cũng gần bắng hắn. Nếu thật sự phải động thủ liều mạng, e là Lưu Phong cụng vị tất chiếm được ưu thế.
-Đàn bà?-bóng đen tựa hồ có chút giật mình-Ta đến đây không phải là do nữ nhân sai khiến.
Lưu Phong hơi kinh hãi. Không lẽ mình đã phán đoán sai? Phóng nhãn cả hoàng triều thì người muốn mình chết mà lại có quyền thế như vậy thì ngoài ả đàn bà kia còn ai nữa chứ?
-Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?-Lưu Phong quát lên hỏi. Nghe ngữ khí của tu chân cao thủ này thì dường như chủ nhân của hắn khộng phải là nữ nhân. Điều này làm cho Lưu Phong cảm thấy rất khó lí giải.
-Chết đến nơi rồi mà còn lắm lời-bóng đen cũng không để ý đến câu hỏi của Lưu Phong. Thanh âm lạnh lẽo như từ A tỳ địa ngục vọng đến.
-Ngươi quả là rất tự tin.
Lưu Phong sắc mặt biến đổi, phẫn nộ nói:
-Vốn ta không muốn giết ngươi, bất quá ngươi lại tự mình tìm chết. Đừng trách ta không khách khí.
Từ nhỏ hắn đã tiếp nhận một nền giáo dục thật tốt. hắn thật tâm không muốn giết người, đáng tiếc là như vậy thì có thể người khác sẽ giết hắn.
-Ta sẽ không thất bại-Bóng đen lạnh lùng đáp lời.
-Hừ! ta muốn cho ngươi làm người, ngươi cứ hết lần này đến lần khác muốn làm cẩu. Tiếp nhận nhiệm vụ lần này xem ra ngươi không gặp may rồi.
-Có bản lãnh cứ giết ta nhưng không được vũ nhục ta. Ta bất quá là vì người khác lấy lại công đạo mà thôi.
-Mẹ kiếp. -Lưu Phong chửi đổng một câu nói tiếp:
-Hãy bớt sàm ngôn đi, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà đòi giết ta.
Từ khi tiến vào Kim Đan sơ kỳ, Lưu Phong cũng chưa hề thử qua thân thủ. Hôm nay sát thủ này chính là một đối thủ thật tốt cho hắn thủ nghiệm.
"Sát!"
Bóng đen bị Lưu Phong chế nhạo đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Biến phẫn nộ thành lực lượng, phát ra cường đại công kích muốn ngay lập tức giết chết Lưu Phong. Công kích phát ra nhất thời làm cho không trung trở nên gợn sóng.
Lưu Phong rút nhuyễn kiếm ra, chuyển động kiếm quyết, thần sắc nghiêm trang nghênh đón.
"Keng, ầm!"
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Lưỡng đạo kiếm quang bắn ra tứ tán. Hai đạo nhân ảnh nhanh như thiểm điện tách ra. Chiêu đầu tiên xem ra không thể phân định thắng thua được.
Bóng đen ổn định thân hình, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay ầm ầm rít gào, triển khai công kích mới. Trong sát na, trường kiếm trong tay cuồn cuộn nổi lên một đạo kim sắc kiếm quang mãnh kiệt huyết vũ ngang trời bắn ra. Trường kiếm lăng lệ như rít lên, quang mang dài ra, giống như cự đại kim long giận dữ lao ra.
-Hay lắm!-Lưu Phong thấy khí thế của đối phương, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phấn khích.
Binh khí giao nhau phát ra âm thanh chói tai. Giữa không trung tóe ra vô số hoa lửa. Kiếm khí tung hoành ngang dọc. Hai người vũ lộng trường kiếm trong tay phi vũ, phát ra từng đạo từng đạo kiếm quang mờ mịt công kích lẫn nhau.
Lưu Phong lúc này trong mắt xuất hiện nụ cười, kiếm trong tay xoay tít, một đạo quang huy màu trắng mang theo lôi đình chi thế rít lên đánh thẳng vào lưng bóng đen.
Hai người giao chiến nãy giờ. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.
Bạch sắc kiếm quang thế như chẻ tre phá tan phòng ngự của bóng đen, đâm thẳng vào ngực hắn.
Bóng đen sắc mặt đại biến, trong lòng hoảng hốt, vội vàng vận dụng tối đa tốc độ bản thân chuyển thân sang một bên. Bất quá vẫn chậm một chút. Vai trái trong chớp mắt trúng một kiếm.
Một tiếng thét đau đớn vang lên. Vai trái của hắc ảnh phun ra một vòi máu tươi.
Hắn vội vàng vận chuyển công lực, phong bế kinh mạch bên vai trái, cản trở máu lưu thông. Đồng thời tốc độ cực nhanh lấy từ trong ngực ra một bình đan dược, uống một viên.
Sắc mặt nhanh chóng bình hòa trở lại, vết thương trên vai cũng như xuất hiện kỳ tích liền lại phảng phất như chưa hề bị thương.
Lưu Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới thánh dược trị thương lợi hại như vậy.
-Ngươi là Kim Đan sơ kỳ cao thủ?
Bóng đen bình ổn hô hấp, trong mắt có chút sợ hãi hỏi. Thân là tu chân giả, hắn hiểu rất rõ cảnh giới chênh lệch thì hậu quả như thế nào.
Bất quá hắn cũng nhận ra Lưu Phong mới tiến vào Kim Đan sơ kỳ một nửa. Đối với thực lực bản thân chưa hề có kinh nghiệm.
-Nếu ngươi nói ai sai khiến ngươi tới đây, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.
Lưu Phong bây giờ rất muốn biết ai là người ra lệnh ám toán mình. Có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu ngay cả đối thủ của mình là ai mà hắn cũng không biết thì tương lai hắn sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm.
-Ít nói nhảm đi, cho dù chết ta cũng không nói.
Hắc ảnh phẫn nộ cùng cực, quát lên một tiếng tựa như liều mạng, vũ lộng trường kiếm trong tay, như một cơn gió lốc ập đến.
Lưu Phong phóng ra một vài đạo kiếm quang tức thì cơn gió lốc liền trở nên tan biến.
-Đi tìm chết sao?
Bóng đen cuồng ngạo rống lên một tràng cười, xung quanh thân thể kim quang đại thịnh, trường kiếm trong tay phút chốc rung lên như long ngâm, quang mang phóng ra như xuyên thấu cả trời đêm.
-Muốn chết-Lưu Phong thấy gã tu chân cố chấp như vậy, hít sâu một hơi.
Trong khi nói chuyện thì hai người đã dùng binh khí nghênh đón, tiếp tục giao phong. Kình khí tỏa ra như điên. Kiếm khí tung hoành xéo nát cả một vùng rộng lớn.
"Sát!"
Hắc ảnh biết mình và Lưu Phong chênh lệch cảnh giới. Muốn chiến thắng thì phải tốc chiến tốc thắng liều mạng mới được. Cắn chặt răng. Hổ khẩu chấn động trường kiếm, vận khởi toàn bộ công lực phóng ra kim quang bắn tới Lưu Phong.
Lưu Phong thấy hắc ảnh liều mạng cũng không dám ngạnh tiếp, vội vàng thi triển Thất Tinh bộ né tránh. Nhuyễn kiếm uốn cong búng ra kình khí nhanh như điện điểm vào hắc ảnh.
Một loạt tiếng kim khí vang lên.
Lưu Phong tìm đúng sơ hở của hắc ảnh, một đạo bạch quang xuyên qua dày đặc kiếm ảnh, bén nhọn cắm sâu vào ngực bóng đen. Bóng đen kêu lên đau đớn, huyết quang trên ngực tuôn ra. Kiếm thế của Lưu Phong quá nhanh. Máu tươi bám theo nhuyễn kiếm tung bay trên không tao thành một trận huyết vụ tràn ngập không trung, theo gió tung bay đi khắp nơi.
Lưu Phong nhất thời thở dài cảm thán. Hắc ảnh lúc trước không biết lợi hại, bây giờ xem như là xong đời.
Ai ngờ được bóng đen hừ lạnh một tiếng, thân hình vững vàng lơ lửng giữa không trung, khí thế trên người như trước, không hề giảm sút.
Lưu Phong kinh hãi ngạc nhiên không giải thích được. Bất quá nghĩ một chút thì hắn hiểu được vừa rồi kiếm quang của mình trước khi chạm vào thân thể của hắc ảnh, đã phải xuyên qua màn kiếm ảnh dày đặc hộ thân, cho nên đã bị suy yếu đi rất nhiều. Chỉ tạo thành vết thương ở phần mềm mà thôi, gân mạch vẫn chưa hề bị tổn thương. Còn phải nói đến thân thể của người tu chân rất cường hãn. Bị ngoại thương một chút căn bản không là gì cả.
Bóng đen hai lần bị Lưu Phong đả thương, hai mắt biến thành đỏ rực, thân pháp bỗng trở nên quỷ dị, hoàn toàn khác hẳn khi nãy.
Lưu Phong trong mắt cũng hiện kên vẻ hứng thú. Khẽ búng vào nhuyễn kiếm tạo thành âm thanh như long ngâm, phấn khích dồn chân nguyên linh khí vào thân kiếm xông lên.
-Đi chết đi!
Mang theo oán hận cùng cực, bóng đen rống lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chém ra. Kiếm thế như xẻ đôi không gian, diệt thiên tuyệt địa phóng ra. Trong nháy mắt đã bao phủ lên người Lưu Phong. Lưu Phong trong nháy mắt sử dụng thân pháp phiêu phất né tránh.
Sau đó nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhuyễn kiếm thẳng đứng phá không, phảng phất như lưu tinh xẹt đến.
Một âm thanh trầm đục đáng sợ vang lên. Song kiếm giao nhau, lực phản chấn đẩy hai người lùi lại.
Bóng đen sắc mặt tái nhợt, không nghĩ ra Nhất Kiếm Kinh Thiên của mình cũng dễ dàng bị hóa giải. Khí lực giàm sút rất nhiều, hô hấp trì trệ, nội tức vặn vẹo, nhộn nhạo không thôi.
Lưu Phong sắc mặt vẫn bình thản như trước. Kim Đan sơ kỳ so với Ích Cốc hậu kỳ quả thật là có khoảng cách rất lớn.
Lưu Phong mỉm cười, đang chiếm lợi thế cũng không cho hắc ảnh có thời gian nghỉ ngơi, nhuyễn kiếm trong tay rung lên, tiếp tục công kích.
"Xoẹt, xoẹt."
Trong chớp mắt, Lưu Phong đã chém ra liên tiếp mấy kiếm. Tốc độ cực nhanh. Hắc ảnh căn bản không cách nào né tránh, chỉ biết cắn răng chống đỡ.
Chớp mắt hắc ảnh đã thối lui về phía sau hơn mười trượng. Trong cơ thể chân khí rối loạn, chút nữa đã hộc máu tươi.
Lưu Phong đột nhiên thu hồi nhuyễn kiếm, lạnh lùng nhìn bóng đen nói:
-Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chịu nói ra chủ nhân của ngươi không?
Giết người lúc này mà nói thì rất dễ dàng, hắn chỉ cần sử dụng thêm một chút khí lực giao đấu thêm vài chiêu nữa e là bóng đen kia vô phương chống đỡ. Chỉ là giết người cũng không giải quyết được vấn đề. Biết được chủ nhân phía sau tên sát thủ tu chân này mới là đáng giá.
Bóng đen trong mắt hiện lên vẻ thê lương nói:
-Ngươi giết ta đi. Ta có chết cũng không nói gì cả.
Lưu Phong thật ra là một người không thích tranh đấu nhưng đối mặt với người có thể giết hắn thì lại khác. Hắn chính là loại người đối với bằng hữu thì ấm áp như mùa xuân, đối với địch nhân thì tàn bạo lãnh khốc như mùa đông vậy.
Về nhà? Trên đời này ai mà chẳng muốn về nhà chứ? Hắc ảnh trước mặt hắn cũng muốn về nhà. Đáng tiếc là hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân nếu không hắn sẽ không thể về nhà.
-Ta cũng muốn về nhà-bóng đen trước mắt chậm rãi bước đến gần Lưu Phong một chút nói.
-Nếu ngươi có thể về nhà thì ta sẽ không về nhà được.
Lưu Phong cười lạnh, nói:
-Đường đường là tu chân giả không ngờ lại trở thành sát thủ, làm con chó cho người khác sai khiến. Thật sự là đáng tiếc. Là ai sai ngươi đến giết ta?
Bóng đen âm lãnh nói:
-Không cần hỏi nhiều, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Tuy nhiên cùng là tu chân giả, ta nhắc ngươi một câu. Ngươi đã đắc tội với người mà đáng ra ngươi không được phép đắc tội.
Lưu Phong trong lòng thầm suy nghĩ, đối với địa vị của chủ nhân tên sát thủ này cũng mập mờ hiểu được một chút. Hoa Hạ hoàng triều tuy là có rất nhiều người muốn lấy mạng mình nhưng có khả năng sai khiến một cao thủ tu chân đạt đến Ích Cốc hậu kỳ để giết mình thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
-Ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngươi tuyệt không thể giết được ta. Ngươi đi đi. Về nói cho ả đàn bà ngu xuẩn kia đừng làm những chuyện xuẩn ngốc này nữa.
Lưu Phong thực sự không muốn giết người. Huống hồ người trước mắt cũng là tu chân giả. Tu vi cũng gần bắng hắn. Nếu thật sự phải động thủ liều mạng, e là Lưu Phong cụng vị tất chiếm được ưu thế.
-Đàn bà?-bóng đen tựa hồ có chút giật mình-Ta đến đây không phải là do nữ nhân sai khiến.
Lưu Phong hơi kinh hãi. Không lẽ mình đã phán đoán sai? Phóng nhãn cả hoàng triều thì người muốn mình chết mà lại có quyền thế như vậy thì ngoài ả đàn bà kia còn ai nữa chứ?
-Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?-Lưu Phong quát lên hỏi. Nghe ngữ khí của tu chân cao thủ này thì dường như chủ nhân của hắn khộng phải là nữ nhân. Điều này làm cho Lưu Phong cảm thấy rất khó lí giải.
-Chết đến nơi rồi mà còn lắm lời-bóng đen cũng không để ý đến câu hỏi của Lưu Phong. Thanh âm lạnh lẽo như từ A tỳ địa ngục vọng đến.
-Ngươi quả là rất tự tin.
Lưu Phong sắc mặt biến đổi, phẫn nộ nói:
-Vốn ta không muốn giết ngươi, bất quá ngươi lại tự mình tìm chết. Đừng trách ta không khách khí.
Từ nhỏ hắn đã tiếp nhận một nền giáo dục thật tốt. hắn thật tâm không muốn giết người, đáng tiếc là như vậy thì có thể người khác sẽ giết hắn.
-Ta sẽ không thất bại-Bóng đen lạnh lùng đáp lời.
-Hừ! ta muốn cho ngươi làm người, ngươi cứ hết lần này đến lần khác muốn làm cẩu. Tiếp nhận nhiệm vụ lần này xem ra ngươi không gặp may rồi.
-Có bản lãnh cứ giết ta nhưng không được vũ nhục ta. Ta bất quá là vì người khác lấy lại công đạo mà thôi.
-Mẹ kiếp. -Lưu Phong chửi đổng một câu nói tiếp:
-Hãy bớt sàm ngôn đi, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà đòi giết ta.
Từ khi tiến vào Kim Đan sơ kỳ, Lưu Phong cũng chưa hề thử qua thân thủ. Hôm nay sát thủ này chính là một đối thủ thật tốt cho hắn thủ nghiệm.
"Sát!"
Bóng đen bị Lưu Phong chế nhạo đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Biến phẫn nộ thành lực lượng, phát ra cường đại công kích muốn ngay lập tức giết chết Lưu Phong. Công kích phát ra nhất thời làm cho không trung trở nên gợn sóng.
Lưu Phong rút nhuyễn kiếm ra, chuyển động kiếm quyết, thần sắc nghiêm trang nghênh đón.
"Keng, ầm!"
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Lưỡng đạo kiếm quang bắn ra tứ tán. Hai đạo nhân ảnh nhanh như thiểm điện tách ra. Chiêu đầu tiên xem ra không thể phân định thắng thua được.
Bóng đen ổn định thân hình, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay ầm ầm rít gào, triển khai công kích mới. Trong sát na, trường kiếm trong tay cuồn cuộn nổi lên một đạo kim sắc kiếm quang mãnh kiệt huyết vũ ngang trời bắn ra. Trường kiếm lăng lệ như rít lên, quang mang dài ra, giống như cự đại kim long giận dữ lao ra.
-Hay lắm!-Lưu Phong thấy khí thế của đối phương, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phấn khích.
Binh khí giao nhau phát ra âm thanh chói tai. Giữa không trung tóe ra vô số hoa lửa. Kiếm khí tung hoành ngang dọc. Hai người vũ lộng trường kiếm trong tay phi vũ, phát ra từng đạo từng đạo kiếm quang mờ mịt công kích lẫn nhau.
Lưu Phong lúc này trong mắt xuất hiện nụ cười, kiếm trong tay xoay tít, một đạo quang huy màu trắng mang theo lôi đình chi thế rít lên đánh thẳng vào lưng bóng đen.
Hai người giao chiến nãy giờ. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.
Bạch sắc kiếm quang thế như chẻ tre phá tan phòng ngự của bóng đen, đâm thẳng vào ngực hắn.
Bóng đen sắc mặt đại biến, trong lòng hoảng hốt, vội vàng vận dụng tối đa tốc độ bản thân chuyển thân sang một bên. Bất quá vẫn chậm một chút. Vai trái trong chớp mắt trúng một kiếm.
Một tiếng thét đau đớn vang lên. Vai trái của hắc ảnh phun ra một vòi máu tươi.
Hắn vội vàng vận chuyển công lực, phong bế kinh mạch bên vai trái, cản trở máu lưu thông. Đồng thời tốc độ cực nhanh lấy từ trong ngực ra một bình đan dược, uống một viên.
Sắc mặt nhanh chóng bình hòa trở lại, vết thương trên vai cũng như xuất hiện kỳ tích liền lại phảng phất như chưa hề bị thương.
Lưu Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới thánh dược trị thương lợi hại như vậy.
-Ngươi là Kim Đan sơ kỳ cao thủ?
Bóng đen bình ổn hô hấp, trong mắt có chút sợ hãi hỏi. Thân là tu chân giả, hắn hiểu rất rõ cảnh giới chênh lệch thì hậu quả như thế nào.
Bất quá hắn cũng nhận ra Lưu Phong mới tiến vào Kim Đan sơ kỳ một nửa. Đối với thực lực bản thân chưa hề có kinh nghiệm.
-Nếu ngươi nói ai sai khiến ngươi tới đây, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.
Lưu Phong bây giờ rất muốn biết ai là người ra lệnh ám toán mình. Có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu ngay cả đối thủ của mình là ai mà hắn cũng không biết thì tương lai hắn sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm.
-Ít nói nhảm đi, cho dù chết ta cũng không nói.
Hắc ảnh phẫn nộ cùng cực, quát lên một tiếng tựa như liều mạng, vũ lộng trường kiếm trong tay, như một cơn gió lốc ập đến.
Lưu Phong phóng ra một vài đạo kiếm quang tức thì cơn gió lốc liền trở nên tan biến.
-Đi tìm chết sao?
Bóng đen cuồng ngạo rống lên một tràng cười, xung quanh thân thể kim quang đại thịnh, trường kiếm trong tay phút chốc rung lên như long ngâm, quang mang phóng ra như xuyên thấu cả trời đêm.
-Muốn chết-Lưu Phong thấy gã tu chân cố chấp như vậy, hít sâu một hơi.
Trong khi nói chuyện thì hai người đã dùng binh khí nghênh đón, tiếp tục giao phong. Kình khí tỏa ra như điên. Kiếm khí tung hoành xéo nát cả một vùng rộng lớn.
"Sát!"
Hắc ảnh biết mình và Lưu Phong chênh lệch cảnh giới. Muốn chiến thắng thì phải tốc chiến tốc thắng liều mạng mới được. Cắn chặt răng. Hổ khẩu chấn động trường kiếm, vận khởi toàn bộ công lực phóng ra kim quang bắn tới Lưu Phong.
Lưu Phong thấy hắc ảnh liều mạng cũng không dám ngạnh tiếp, vội vàng thi triển Thất Tinh bộ né tránh. Nhuyễn kiếm uốn cong búng ra kình khí nhanh như điện điểm vào hắc ảnh.
Một loạt tiếng kim khí vang lên.
Lưu Phong tìm đúng sơ hở của hắc ảnh, một đạo bạch quang xuyên qua dày đặc kiếm ảnh, bén nhọn cắm sâu vào ngực bóng đen. Bóng đen kêu lên đau đớn, huyết quang trên ngực tuôn ra. Kiếm thế của Lưu Phong quá nhanh. Máu tươi bám theo nhuyễn kiếm tung bay trên không tao thành một trận huyết vụ tràn ngập không trung, theo gió tung bay đi khắp nơi.
Lưu Phong nhất thời thở dài cảm thán. Hắc ảnh lúc trước không biết lợi hại, bây giờ xem như là xong đời.
Ai ngờ được bóng đen hừ lạnh một tiếng, thân hình vững vàng lơ lửng giữa không trung, khí thế trên người như trước, không hề giảm sút.
Lưu Phong kinh hãi ngạc nhiên không giải thích được. Bất quá nghĩ một chút thì hắn hiểu được vừa rồi kiếm quang của mình trước khi chạm vào thân thể của hắc ảnh, đã phải xuyên qua màn kiếm ảnh dày đặc hộ thân, cho nên đã bị suy yếu đi rất nhiều. Chỉ tạo thành vết thương ở phần mềm mà thôi, gân mạch vẫn chưa hề bị tổn thương. Còn phải nói đến thân thể của người tu chân rất cường hãn. Bị ngoại thương một chút căn bản không là gì cả.
Bóng đen hai lần bị Lưu Phong đả thương, hai mắt biến thành đỏ rực, thân pháp bỗng trở nên quỷ dị, hoàn toàn khác hẳn khi nãy.
Lưu Phong trong mắt cũng hiện kên vẻ hứng thú. Khẽ búng vào nhuyễn kiếm tạo thành âm thanh như long ngâm, phấn khích dồn chân nguyên linh khí vào thân kiếm xông lên.
-Đi chết đi!
Mang theo oán hận cùng cực, bóng đen rống lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chém ra. Kiếm thế như xẻ đôi không gian, diệt thiên tuyệt địa phóng ra. Trong nháy mắt đã bao phủ lên người Lưu Phong. Lưu Phong trong nháy mắt sử dụng thân pháp phiêu phất né tránh.
Sau đó nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhuyễn kiếm thẳng đứng phá không, phảng phất như lưu tinh xẹt đến.
Một âm thanh trầm đục đáng sợ vang lên. Song kiếm giao nhau, lực phản chấn đẩy hai người lùi lại.
Bóng đen sắc mặt tái nhợt, không nghĩ ra Nhất Kiếm Kinh Thiên của mình cũng dễ dàng bị hóa giải. Khí lực giàm sút rất nhiều, hô hấp trì trệ, nội tức vặn vẹo, nhộn nhạo không thôi.
Lưu Phong sắc mặt vẫn bình thản như trước. Kim Đan sơ kỳ so với Ích Cốc hậu kỳ quả thật là có khoảng cách rất lớn.
Lưu Phong mỉm cười, đang chiếm lợi thế cũng không cho hắc ảnh có thời gian nghỉ ngơi, nhuyễn kiếm trong tay rung lên, tiếp tục công kích.
"Xoẹt, xoẹt."
Trong chớp mắt, Lưu Phong đã chém ra liên tiếp mấy kiếm. Tốc độ cực nhanh. Hắc ảnh căn bản không cách nào né tránh, chỉ biết cắn răng chống đỡ.
Chớp mắt hắc ảnh đã thối lui về phía sau hơn mười trượng. Trong cơ thể chân khí rối loạn, chút nữa đã hộc máu tươi.
Lưu Phong đột nhiên thu hồi nhuyễn kiếm, lạnh lùng nhìn bóng đen nói:
-Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chịu nói ra chủ nhân của ngươi không?
Giết người lúc này mà nói thì rất dễ dàng, hắn chỉ cần sử dụng thêm một chút khí lực giao đấu thêm vài chiêu nữa e là bóng đen kia vô phương chống đỡ. Chỉ là giết người cũng không giải quyết được vấn đề. Biết được chủ nhân phía sau tên sát thủ tu chân này mới là đáng giá.
Bóng đen trong mắt hiện lên vẻ thê lương nói:
-Ngươi giết ta đi. Ta có chết cũng không nói gì cả.
Tác giả :
Xích Tuyết