Hỉ Doanh Môn
Chương 80: Lựa chọn (một)
Edit: beyours07
Thì ra là chuyện này, nàng biết lâu rồi.
Giống như Thái Quang Đình nói vậy, trời muốn đổ mưa cô nương phải gả người, căn bản là không có cách nào ngăn trở, kể từ ngày Nhị Di Nương bắt đầu chuẩn bị, nàng vẫn đang đợi ngày tới.
Minh Phỉ vui vẻ cười lên: "Thật a! Vậy thì thật đúng là vui mừng! Ta phải mau đi thăm mẫu thân đi!" Thậm chí mặc kệ Tứ di nương còn đứng ở trong nhà, liền kéo Minh Ngọc đi ra ngoài, một vẻ không thể chờ đợi, hưng phấn đến quên hết cả dáng vẻ.
Minh Ngọc coi như không hiểu chuyện, nhưng Tứ di nương không ngờ từ trên mặt Minh Phỉ trừ vui sướng cũng không nhìn ra được cái gì. Là thật sự không hiểu hay là quá sẽ giả bộ? Hơn phân nửa là giả bộ, xem một chút hiện giờ trong nhà này, địa vị của nàng không hề thấp hơn so với bất kỳ nữ hài tử nào khác, mới có bao lâu chứ?
“Di nương......" Tiểu Ngải lôi tay áo Tứ di nương, Tứ di nương chợt tỉnh ngộ lại, lấy lòng phải thừa dịp sớm, nàng mau chóng đuổi theo đi ra ngoài: "Ai...... Tam Tiểu Thư, người muốn đi đâu? Không phải nói giúp ta đi Quỳnh Hoa viện dạy Minh Bội ăn mặc sao?"
Minh Phỉ dừng bước chân, ra vẻ khó xử nói: "Được rồi, chuyện này di nương trước tiên cứ nói với mẫu thân đi đã, mấy người chúng ta sau đó một chút sẽ tới."
"Tiểu thư yên tâm." Tứ di nương gật đầu liên tục, bưng chén canh rồi rời đi tựa như một trận gió.
Minh Phỉ thầm mắng một tiếng kẻ ngu, đưa cái gì không được, cố tình muốn đưa đồ ăn. Mình không có bản lãnh đó coi như xong, còn phải bắt chước người khác tới khích bác.
Tới Quỳnh Hoa viện, vừa trúng gặp phải Minh Tư mang theo hai nha đầu Tùng Vân cùng Tùng Hương đi ra. Minh Tư hôm nay mặc một thân y phục màu hồng, cài đóa hoa Tường vi màu hồng, nhìn qua cũng nhẹ nhàng khoan khoái vui mắt.
Nửa năm qua người biến hóa lớn nhất chính là Minh Tư. Sau khi Nhị Di Nương xảy ra chuyện kia, nha đầu ma ma bên người nàng tất cả đều bị đổi hết, bản thân nàng cũng bị Thái Quốc Đống nhốt ở trong phòng suốt cả một tháng, dù là giữa chừng có bị sốt cao, muốn gặp Nhị Di Nương, Thái Quốc Đống cũng không cho phép. Đợi đến sau khi được ra ngoài, chiếc cằm mượt mà đã là được nhọn, một đôi mắt xếch vốn là linh động cũng biến thành có chút thẫn thờ.
Tới chỗ Ngụy mẹ, hay bởi vì nhiều lần phạm sai lầm, bị Ngụy mẹ không chút nào lưu đặc biệt ngay trước các nữ đứa bé trừng phạt thiệt nhiều lần, một lúc sau, này nguyên hữu sáng rỡ ngược lại bị mài đi hơn phân nửa, chỉ là dầu gì chắc là sẽ không quá giới hạn rồi.
"Tứ tỷ tỷ." Minh Ngọc được Minh Phỉ hàng ngày dạy dỗ, mặc dù trong lòng bao nhiêu không muốn, vẫn mặt mũi tràn đầy tươi cười tiến lên hành lễ. Minh Phỉ cũng cười gọi nàng: "Tứ muội muội, sớm như vậy? Có muốn cùng đi hay không?"
Minh Tư lạnh nhạtgật đầu, cũng không đáp lời, chậm rãi đi theo đường đá, ngược lại hai nha đầu sau lưng nàng nhìn hai tỷ muội Minh Phỉ cười lấy lòng, vội vã khẽ chào.
Minh Bội đã mặc xong đồ từ lâu, đanng chạy nhảy từ trong phòng đi ra, gặp Minh Phỉ, Minh Ngọc đứng ở cửa đưa mắt nhìn Minh Tư, liền cười một tiếng khoa trương: "Tam tỷ tỷ, Lục muội muội, các ngươi là cùng hẹn đi thăm ta hay sao? Hôm nay thật là một ngày tốt a, chúng ta thật vui mừng, lại có một số người chính là vui mừng không nổi rồi...!"
Thân thể Minh Tư có chút dừng lại, lại kiên định ưỡn thẳng lưng, hướng đi về phía trước.
Minh Phỉ không muốn quan tâm chuyện của Minh Bội cùng Minh Tư, chỉ đem ý chuyển đề tài đi qua: "Di nương để cho ta tới xem muội ăn mặc thích hợp hay chưa."
Minh Bội nhấc váy dài Hải Đường Hồng xoay một vòng trước mặt hai người, cười đến sáng lạn rực rỡ: "Như thế nào? Những điều Ngụy mẹ đã dạy, muội không hề quên." Lại đỡ cằm làm fra vẻ ngây thơ: "Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem hôm nay mẫu thân có thể bảo Ngụy mẹ cho chúng ta nghỉ một ngày hay không? Ta thật sự thật là không chịu nổi nữa!"
Minh Phỉ cười nói: "Nếu muội thật sự muốn nghỉ, đợi lát nữa nói với mẫu thân đi."
Ba người cười cười nói nói đến thượng phòng, Trần thị vẫn còn đang ăn điểm tâm, Tam di nương cùng Tứ di nương ở một bên hầu hạ, Minh Phỉ liếc mắt đã thấy được Tứ di nương bưng chén canh đó cũng đặt ở trên bàn cơm, Tứ di nương khuyên mấy lần, cũng bị Trần thị lấy đủ cớ cự tuyệt.
Minh Tư đứng ở một bên, ánh mắt liếc từ Trần thị, đến Minh Phỉ, Minh Ngọc,rũ mắt xuống cười châm chọc một tiếng.
Xem ra nàng cũng biết. Minh Phỉ khẽ mỉm cười, dẫn Minh Bội, Minh Ngọc tiến lên thỉnh an với Trần thị: "Mẫu thân vạn phúc."
Trần thị thấy ba cô nương phía dưới nhất loạt mặc y phục màu đỏ có đậm có nhạt, khí sắc càng tốt, cười nói: "Được, được, được, hôm nay là ngày tốt, nên mặc thành như thế này chứ" Lại hỏi ăn điểm tâm chưa, có muốn cùng ăn hay không?
Minh Bội hé miệng cười nói:. Sáng sớm nữ nhi đã rời giường rửa mặt, bởi vì sợ tới thỉnh an mẫu thân muộn, cho nên còn chưa ă. Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, đồ trên bàn của mẫu thân, rõ ràng nhìn chính là giống của chúng ta, nhưng mà lại ăn ngon hơn nhiều."
Tam di nương vội vàng lấy thêm bát đũa cho Minh Bội, Minh Phỉ lại nhìn thấy chân mày Trần thị hơi hơi nhíu nhíu. Minh Phỉ thầm nghĩ, đều nói phụ nữ có thai tính tình cổ quái, lúc này Trần thị chỉ sợ sẽ không cảm thấy Minh Bội là cố tính lấy lòng, ngược lại là bắt bẻ Minh Bội tại sao tới muộn như vậy? Hoặc là, sẽ cho rằng Minh Bội nói là đồ ăn cho chúng nữ nhi không tốt bằng đồ ăn cho mẫu thân?
Đang suy tư, Trần thị đã mỉm cười nhìn về phía nàng và Minh Ngọc: "Hai con thì sao? Món bánh bao hoa quế hôm nay làm ngon lắm, có muốn nếm thử một chút hay không?"
Minh Phỉ vội nói: "Cảm ơn mẫu thân, nữ nhi đã dùng rồi." Thấy cằm Trần thị đang căng thẳng đã thành thong thả mềm hơn, lại thử thăm dò nói: "Sáng nay Nữ nhi nghe Tứ di nương nói chúng ta sắp có thêm tiểu đệ đệ rồi, trong lòng rất là vui mừng, thật đúng là Tam Hỉ Lâm Môn đấy. Tiểu đệ đệ này của chúng ta mới chân chính là có phúc."
Trần thị khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén quét qua trên mặt Tứ di nương trở về trên người Minh Bội, tự mình gắp một cái bánh bao cho Minh Bội: "Nếm thử cái này một chút."
Minh Bội cắn một cái, lắc đầu nói: " Ngọt quá rồi."
Trần thị không biến sắc đưa canh của Tứ di nương đẩy tới trước mặt nàng: "Uống chút cháo gà."
Tam di nương lập tức múc cho Minh Bội nửa bát, Minh Bội không chút do dự uống. Trần thị cười hỏi nàng: "Uống ngon không?"
Minh Bội không biết canh kia là Tứ di nương mang tới, cười nói: "Ngon, những thứ ở chỗ mẫu thân thật là ngon."
Tứ di nương mặt xanh như tàu lá, hung ác trợn mắt nhìn Minh Bội một cái, Trần thị lúc này mới là thật cười.
Minh Bội lúc này mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, mắt xoay hai vòng, cười nói: "Mẫu thân, Tam tỷ tỷ để cho ta hỏi ngài, hôm nay có thể hay không cho chúng ta nghỉ một ngày?" Rõ ràng là chính nàng oán trách, đảo mắt biến thành Minh Phỉ chỉ điểm cho nàng.
Minh Phỉ nhíu mày một cái, định nói: "Đúng nha, hôm nay ngày vui, mẫu thân để chúng ta vui đùa một ngày, bài tập ngày mai bù có được hay không?" Nửa giận nửa cười chỉ vào Minh Bội: "Nói khéo như rót mật vậy đó, muội nói muội không chịu nổi, lòng tỷ tỷ thương muội, thay muội ra một chủ ý, đảo mắt đã bán đứng tỷ rồi."
Mặt Minh Bội đỏ lên, lung tung ngắt lời.
Trần thị nói: "Ta đã thương lượng cùng phụ thân các con, hôm nay không giống bình thường, để cho các con nghỉ ngơi một ngày, các công tử không cần đi học, các tiểu thư không cần học quy củ, đều ở nhà chờ tin vui." Lời nói xoay chuyển: "Minh Phỉ, con không còn nhỏ, nên học xử lý chuyện nhà rồi, đi học làm sao phát tiền mừng cùng Dư ma ma đi thôi."
Minh Phỉ lập tức hành lễ: "Dạ, mẫu thân."
Mặt Tứ di nương lập tức trắng bệch, cứng ngắc, không cam lòng nhìn Minh Phỉ một cái.
Minh Phỉ gương mặt u mê, nhìn Tứ di nương cười ngây ngốc một cái. Trần thị mang thai, việc quản tất nhiên không được lưu loát như xưa, như vậy nàng nhất định sẽ tìm một trợ thủ. Mà người đó, nhất định là phải có một chút thân phận và địa vị, vừa để nàng nắm giữ được, dễ sai bảo, nhưng tuyệt đối không thể nào là di nương, đặc biệt không thể nào là Tứ di nương. Vậy cũng chỉ có thể chọn một người từ trong mấy nữ hài tử rồi.
Trần thị nhìn vẻ mặt của Tứ di nương ở trong mắt, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng, tiếp tục phân phó Dư ma ma: "Nghe nói Đại công tử Cung gia lần này cũng trúng Á nguyên, lễ vật ta đã chuẩn bị tốt, ngươi đi nhìn chằm chằm, chờ tin mừng vừa tới, để cho Tam công tử lập tức tặng đi."
Minh Tư đột nhiên tiến lên phía trước nói: "Mẫu thân, để nữ nhi đi theo Tam tỷ tỷ cùng học đi, nay chuyện trong nhà nhiều như vậy, nhiều người nhiều tay mà."
Trần thị còn chưa mở miệng, Tứ di nương đã mạnh mẽ đẩy Minh Bội một cái, Minh Bội tranh thủ thời gian mà đứng dậy phụ họa: "Đúng nha, đúng nha, huynh đệ ruột đánh hổ, có chuyện tự nhiên là cần tỷ muội chúng ta mấy người cùng nhau làm. Mẫu thân cũng cho nữ nhi cùng đi đi."
Trần thị mặt không biến sắc nhìn Minh Phỉ: "Minh Phỉ, ngươi cần ngươi hai muội muội giúp một tay sao?"
Nhất thời ba đôi mắt cùng nhằm vào trên người Minh Phỉ, đặc biệt là Tứ di nương, ánh mắt sáng quắc, chỉ sợ từ miệng Minh Phỉ sẽ nhảy ra một chữ "Không".
Xem ra nàng nghĩ được, tất cả mọi người cũng đều nghĩ được, nhưng mà loại này chuyện là không tranh được, càng tranh được lợi hại, Trần thị càng hận. Minh Phỉ cười nói: "Mẫu thân, hai vị muội muội hiếu tâm đáng khen, chỉ là chúng ta đều là giúp một tay cho Dư ma ma, còn phải nghe Dư ma ma an bài."
Dư ma ma cười nói: "Cũng chẳng phải là chỉ có một chuyện phát tiền mừng, những chuyện cần làm còn nhiều lắm. Nô tỳ đang lo lắng đợi lát nữa người tới nhiều hơn, không biết làm sao có thể tiếp đãi được, hôm nay các vị tiểu thư cùng nhau xin làm, thật là nô tỳ nghe mà mừng thầm! Không bằng Phu nhân thưởng cho nô tỳ ân điển này, mời các vị tiểu thư cùng nhau giúp một tay thôi."
Trần thị vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Được, hôm nay mấy vị tiểu thư đều nghe ngươi điều khiển."
Dư ma ma cười híp mắt nói: "Có ba chuyện, một cái là phái tiền mừng; một cái là chuẩn bị nước trà; một cái là phụ trách an bài những nha đầu ma ma mà khách nhân mang tới. Trước đó, nô tỳ cả gan quyết định quy củ: đưa tiền mừng sai rồi sẽ phải lấy tiền của chính mình tới bù; chuẩn bị nước trà, phải bảo đảm khách nhân sẵn sàng có trà nóng uống..., còn phải phụ trách rửa sạch ly trà và đếm sau đó; sắp xếp nha đầu ma ma khách nhân mang tới, phải cẩn thận một chút, làm xử lý sự việc phải công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia đắc tội với người ta. Không biết các vị tiểu thư muốn làm gì?"
Phát tiền mừng phát sai rồi phải dùng tiền của mình tới bù, nghe thật dọa người, nhưng kỳ thật cũng là việc sáng lạn nhất, chỉ cần đủ cẩn thận, bình thường khó mà làm gì sai; mà phái nước trà, cũng không cần tốn nhiều lực, chỉ cần ngồi ở trong phòng trà nước nhìn chằm chằm bọn nha đầu, bưng lên trà theo số lượng khách nhân, tới thời điểm nhất định phải rót nước là được, nhưng cái này là một việc buồn bực, không thể lộ diện, không thể lấy lòng, không công không tội; về phần một cái cuối cùng, có lợi có hại. Đám kia nha đầu ma ma lắm miệng, lòng dạ hẹp hòi, không cẩn thận mà đắc tội, còn có thể biến một chút sai lầm thành vô cùng lớn, khắp nơi tuyên dương, nhưng nếu là làm xong, hiệu quả tuyên truyền cũng là không bình thường. Cần phải biết nhà ai tiểu thư được, nhà ai tiểu thư không được, tất cả đều là thông qua đám người kia truyền đi.
Minh Phỉ đem và sự kiện hơn thiệt nhanh chóng so sánh ở trong lòng một phen, có so đo. Trần thị đã tại nơi đó điểm tên Minh Bội: "Con là nhỏ nhất, do con chọn trước."
Thì ra là chuyện này, nàng biết lâu rồi.
Giống như Thái Quang Đình nói vậy, trời muốn đổ mưa cô nương phải gả người, căn bản là không có cách nào ngăn trở, kể từ ngày Nhị Di Nương bắt đầu chuẩn bị, nàng vẫn đang đợi ngày tới.
Minh Phỉ vui vẻ cười lên: "Thật a! Vậy thì thật đúng là vui mừng! Ta phải mau đi thăm mẫu thân đi!" Thậm chí mặc kệ Tứ di nương còn đứng ở trong nhà, liền kéo Minh Ngọc đi ra ngoài, một vẻ không thể chờ đợi, hưng phấn đến quên hết cả dáng vẻ.
Minh Ngọc coi như không hiểu chuyện, nhưng Tứ di nương không ngờ từ trên mặt Minh Phỉ trừ vui sướng cũng không nhìn ra được cái gì. Là thật sự không hiểu hay là quá sẽ giả bộ? Hơn phân nửa là giả bộ, xem một chút hiện giờ trong nhà này, địa vị của nàng không hề thấp hơn so với bất kỳ nữ hài tử nào khác, mới có bao lâu chứ?
“Di nương......" Tiểu Ngải lôi tay áo Tứ di nương, Tứ di nương chợt tỉnh ngộ lại, lấy lòng phải thừa dịp sớm, nàng mau chóng đuổi theo đi ra ngoài: "Ai...... Tam Tiểu Thư, người muốn đi đâu? Không phải nói giúp ta đi Quỳnh Hoa viện dạy Minh Bội ăn mặc sao?"
Minh Phỉ dừng bước chân, ra vẻ khó xử nói: "Được rồi, chuyện này di nương trước tiên cứ nói với mẫu thân đi đã, mấy người chúng ta sau đó một chút sẽ tới."
"Tiểu thư yên tâm." Tứ di nương gật đầu liên tục, bưng chén canh rồi rời đi tựa như một trận gió.
Minh Phỉ thầm mắng một tiếng kẻ ngu, đưa cái gì không được, cố tình muốn đưa đồ ăn. Mình không có bản lãnh đó coi như xong, còn phải bắt chước người khác tới khích bác.
Tới Quỳnh Hoa viện, vừa trúng gặp phải Minh Tư mang theo hai nha đầu Tùng Vân cùng Tùng Hương đi ra. Minh Tư hôm nay mặc một thân y phục màu hồng, cài đóa hoa Tường vi màu hồng, nhìn qua cũng nhẹ nhàng khoan khoái vui mắt.
Nửa năm qua người biến hóa lớn nhất chính là Minh Tư. Sau khi Nhị Di Nương xảy ra chuyện kia, nha đầu ma ma bên người nàng tất cả đều bị đổi hết, bản thân nàng cũng bị Thái Quốc Đống nhốt ở trong phòng suốt cả một tháng, dù là giữa chừng có bị sốt cao, muốn gặp Nhị Di Nương, Thái Quốc Đống cũng không cho phép. Đợi đến sau khi được ra ngoài, chiếc cằm mượt mà đã là được nhọn, một đôi mắt xếch vốn là linh động cũng biến thành có chút thẫn thờ.
Tới chỗ Ngụy mẹ, hay bởi vì nhiều lần phạm sai lầm, bị Ngụy mẹ không chút nào lưu đặc biệt ngay trước các nữ đứa bé trừng phạt thiệt nhiều lần, một lúc sau, này nguyên hữu sáng rỡ ngược lại bị mài đi hơn phân nửa, chỉ là dầu gì chắc là sẽ không quá giới hạn rồi.
"Tứ tỷ tỷ." Minh Ngọc được Minh Phỉ hàng ngày dạy dỗ, mặc dù trong lòng bao nhiêu không muốn, vẫn mặt mũi tràn đầy tươi cười tiến lên hành lễ. Minh Phỉ cũng cười gọi nàng: "Tứ muội muội, sớm như vậy? Có muốn cùng đi hay không?"
Minh Tư lạnh nhạtgật đầu, cũng không đáp lời, chậm rãi đi theo đường đá, ngược lại hai nha đầu sau lưng nàng nhìn hai tỷ muội Minh Phỉ cười lấy lòng, vội vã khẽ chào.
Minh Bội đã mặc xong đồ từ lâu, đanng chạy nhảy từ trong phòng đi ra, gặp Minh Phỉ, Minh Ngọc đứng ở cửa đưa mắt nhìn Minh Tư, liền cười một tiếng khoa trương: "Tam tỷ tỷ, Lục muội muội, các ngươi là cùng hẹn đi thăm ta hay sao? Hôm nay thật là một ngày tốt a, chúng ta thật vui mừng, lại có một số người chính là vui mừng không nổi rồi...!"
Thân thể Minh Tư có chút dừng lại, lại kiên định ưỡn thẳng lưng, hướng đi về phía trước.
Minh Phỉ không muốn quan tâm chuyện của Minh Bội cùng Minh Tư, chỉ đem ý chuyển đề tài đi qua: "Di nương để cho ta tới xem muội ăn mặc thích hợp hay chưa."
Minh Bội nhấc váy dài Hải Đường Hồng xoay một vòng trước mặt hai người, cười đến sáng lạn rực rỡ: "Như thế nào? Những điều Ngụy mẹ đã dạy, muội không hề quên." Lại đỡ cằm làm fra vẻ ngây thơ: "Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem hôm nay mẫu thân có thể bảo Ngụy mẹ cho chúng ta nghỉ một ngày hay không? Ta thật sự thật là không chịu nổi nữa!"
Minh Phỉ cười nói: "Nếu muội thật sự muốn nghỉ, đợi lát nữa nói với mẫu thân đi."
Ba người cười cười nói nói đến thượng phòng, Trần thị vẫn còn đang ăn điểm tâm, Tam di nương cùng Tứ di nương ở một bên hầu hạ, Minh Phỉ liếc mắt đã thấy được Tứ di nương bưng chén canh đó cũng đặt ở trên bàn cơm, Tứ di nương khuyên mấy lần, cũng bị Trần thị lấy đủ cớ cự tuyệt.
Minh Tư đứng ở một bên, ánh mắt liếc từ Trần thị, đến Minh Phỉ, Minh Ngọc,rũ mắt xuống cười châm chọc một tiếng.
Xem ra nàng cũng biết. Minh Phỉ khẽ mỉm cười, dẫn Minh Bội, Minh Ngọc tiến lên thỉnh an với Trần thị: "Mẫu thân vạn phúc."
Trần thị thấy ba cô nương phía dưới nhất loạt mặc y phục màu đỏ có đậm có nhạt, khí sắc càng tốt, cười nói: "Được, được, được, hôm nay là ngày tốt, nên mặc thành như thế này chứ" Lại hỏi ăn điểm tâm chưa, có muốn cùng ăn hay không?
Minh Bội hé miệng cười nói:. Sáng sớm nữ nhi đã rời giường rửa mặt, bởi vì sợ tới thỉnh an mẫu thân muộn, cho nên còn chưa ă. Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, đồ trên bàn của mẫu thân, rõ ràng nhìn chính là giống của chúng ta, nhưng mà lại ăn ngon hơn nhiều."
Tam di nương vội vàng lấy thêm bát đũa cho Minh Bội, Minh Phỉ lại nhìn thấy chân mày Trần thị hơi hơi nhíu nhíu. Minh Phỉ thầm nghĩ, đều nói phụ nữ có thai tính tình cổ quái, lúc này Trần thị chỉ sợ sẽ không cảm thấy Minh Bội là cố tính lấy lòng, ngược lại là bắt bẻ Minh Bội tại sao tới muộn như vậy? Hoặc là, sẽ cho rằng Minh Bội nói là đồ ăn cho chúng nữ nhi không tốt bằng đồ ăn cho mẫu thân?
Đang suy tư, Trần thị đã mỉm cười nhìn về phía nàng và Minh Ngọc: "Hai con thì sao? Món bánh bao hoa quế hôm nay làm ngon lắm, có muốn nếm thử một chút hay không?"
Minh Phỉ vội nói: "Cảm ơn mẫu thân, nữ nhi đã dùng rồi." Thấy cằm Trần thị đang căng thẳng đã thành thong thả mềm hơn, lại thử thăm dò nói: "Sáng nay Nữ nhi nghe Tứ di nương nói chúng ta sắp có thêm tiểu đệ đệ rồi, trong lòng rất là vui mừng, thật đúng là Tam Hỉ Lâm Môn đấy. Tiểu đệ đệ này của chúng ta mới chân chính là có phúc."
Trần thị khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén quét qua trên mặt Tứ di nương trở về trên người Minh Bội, tự mình gắp một cái bánh bao cho Minh Bội: "Nếm thử cái này một chút."
Minh Bội cắn một cái, lắc đầu nói: " Ngọt quá rồi."
Trần thị không biến sắc đưa canh của Tứ di nương đẩy tới trước mặt nàng: "Uống chút cháo gà."
Tam di nương lập tức múc cho Minh Bội nửa bát, Minh Bội không chút do dự uống. Trần thị cười hỏi nàng: "Uống ngon không?"
Minh Bội không biết canh kia là Tứ di nương mang tới, cười nói: "Ngon, những thứ ở chỗ mẫu thân thật là ngon."
Tứ di nương mặt xanh như tàu lá, hung ác trợn mắt nhìn Minh Bội một cái, Trần thị lúc này mới là thật cười.
Minh Bội lúc này mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, mắt xoay hai vòng, cười nói: "Mẫu thân, Tam tỷ tỷ để cho ta hỏi ngài, hôm nay có thể hay không cho chúng ta nghỉ một ngày?" Rõ ràng là chính nàng oán trách, đảo mắt biến thành Minh Phỉ chỉ điểm cho nàng.
Minh Phỉ nhíu mày một cái, định nói: "Đúng nha, hôm nay ngày vui, mẫu thân để chúng ta vui đùa một ngày, bài tập ngày mai bù có được hay không?" Nửa giận nửa cười chỉ vào Minh Bội: "Nói khéo như rót mật vậy đó, muội nói muội không chịu nổi, lòng tỷ tỷ thương muội, thay muội ra một chủ ý, đảo mắt đã bán đứng tỷ rồi."
Mặt Minh Bội đỏ lên, lung tung ngắt lời.
Trần thị nói: "Ta đã thương lượng cùng phụ thân các con, hôm nay không giống bình thường, để cho các con nghỉ ngơi một ngày, các công tử không cần đi học, các tiểu thư không cần học quy củ, đều ở nhà chờ tin vui." Lời nói xoay chuyển: "Minh Phỉ, con không còn nhỏ, nên học xử lý chuyện nhà rồi, đi học làm sao phát tiền mừng cùng Dư ma ma đi thôi."
Minh Phỉ lập tức hành lễ: "Dạ, mẫu thân."
Mặt Tứ di nương lập tức trắng bệch, cứng ngắc, không cam lòng nhìn Minh Phỉ một cái.
Minh Phỉ gương mặt u mê, nhìn Tứ di nương cười ngây ngốc một cái. Trần thị mang thai, việc quản tất nhiên không được lưu loát như xưa, như vậy nàng nhất định sẽ tìm một trợ thủ. Mà người đó, nhất định là phải có một chút thân phận và địa vị, vừa để nàng nắm giữ được, dễ sai bảo, nhưng tuyệt đối không thể nào là di nương, đặc biệt không thể nào là Tứ di nương. Vậy cũng chỉ có thể chọn một người từ trong mấy nữ hài tử rồi.
Trần thị nhìn vẻ mặt của Tứ di nương ở trong mắt, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng, tiếp tục phân phó Dư ma ma: "Nghe nói Đại công tử Cung gia lần này cũng trúng Á nguyên, lễ vật ta đã chuẩn bị tốt, ngươi đi nhìn chằm chằm, chờ tin mừng vừa tới, để cho Tam công tử lập tức tặng đi."
Minh Tư đột nhiên tiến lên phía trước nói: "Mẫu thân, để nữ nhi đi theo Tam tỷ tỷ cùng học đi, nay chuyện trong nhà nhiều như vậy, nhiều người nhiều tay mà."
Trần thị còn chưa mở miệng, Tứ di nương đã mạnh mẽ đẩy Minh Bội một cái, Minh Bội tranh thủ thời gian mà đứng dậy phụ họa: "Đúng nha, đúng nha, huynh đệ ruột đánh hổ, có chuyện tự nhiên là cần tỷ muội chúng ta mấy người cùng nhau làm. Mẫu thân cũng cho nữ nhi cùng đi đi."
Trần thị mặt không biến sắc nhìn Minh Phỉ: "Minh Phỉ, ngươi cần ngươi hai muội muội giúp một tay sao?"
Nhất thời ba đôi mắt cùng nhằm vào trên người Minh Phỉ, đặc biệt là Tứ di nương, ánh mắt sáng quắc, chỉ sợ từ miệng Minh Phỉ sẽ nhảy ra một chữ "Không".
Xem ra nàng nghĩ được, tất cả mọi người cũng đều nghĩ được, nhưng mà loại này chuyện là không tranh được, càng tranh được lợi hại, Trần thị càng hận. Minh Phỉ cười nói: "Mẫu thân, hai vị muội muội hiếu tâm đáng khen, chỉ là chúng ta đều là giúp một tay cho Dư ma ma, còn phải nghe Dư ma ma an bài."
Dư ma ma cười nói: "Cũng chẳng phải là chỉ có một chuyện phát tiền mừng, những chuyện cần làm còn nhiều lắm. Nô tỳ đang lo lắng đợi lát nữa người tới nhiều hơn, không biết làm sao có thể tiếp đãi được, hôm nay các vị tiểu thư cùng nhau xin làm, thật là nô tỳ nghe mà mừng thầm! Không bằng Phu nhân thưởng cho nô tỳ ân điển này, mời các vị tiểu thư cùng nhau giúp một tay thôi."
Trần thị vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Được, hôm nay mấy vị tiểu thư đều nghe ngươi điều khiển."
Dư ma ma cười híp mắt nói: "Có ba chuyện, một cái là phái tiền mừng; một cái là chuẩn bị nước trà; một cái là phụ trách an bài những nha đầu ma ma mà khách nhân mang tới. Trước đó, nô tỳ cả gan quyết định quy củ: đưa tiền mừng sai rồi sẽ phải lấy tiền của chính mình tới bù; chuẩn bị nước trà, phải bảo đảm khách nhân sẵn sàng có trà nóng uống..., còn phải phụ trách rửa sạch ly trà và đếm sau đó; sắp xếp nha đầu ma ma khách nhân mang tới, phải cẩn thận một chút, làm xử lý sự việc phải công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia đắc tội với người ta. Không biết các vị tiểu thư muốn làm gì?"
Phát tiền mừng phát sai rồi phải dùng tiền của mình tới bù, nghe thật dọa người, nhưng kỳ thật cũng là việc sáng lạn nhất, chỉ cần đủ cẩn thận, bình thường khó mà làm gì sai; mà phái nước trà, cũng không cần tốn nhiều lực, chỉ cần ngồi ở trong phòng trà nước nhìn chằm chằm bọn nha đầu, bưng lên trà theo số lượng khách nhân, tới thời điểm nhất định phải rót nước là được, nhưng cái này là một việc buồn bực, không thể lộ diện, không thể lấy lòng, không công không tội; về phần một cái cuối cùng, có lợi có hại. Đám kia nha đầu ma ma lắm miệng, lòng dạ hẹp hòi, không cẩn thận mà đắc tội, còn có thể biến một chút sai lầm thành vô cùng lớn, khắp nơi tuyên dương, nhưng nếu là làm xong, hiệu quả tuyên truyền cũng là không bình thường. Cần phải biết nhà ai tiểu thư được, nhà ai tiểu thư không được, tất cả đều là thông qua đám người kia truyền đi.
Minh Phỉ đem và sự kiện hơn thiệt nhanh chóng so sánh ở trong lòng một phen, có so đo. Trần thị đã tại nơi đó điểm tên Minh Bội: "Con là nhỏ nhất, do con chọn trước."
Tác giả :
Ý Thiên Trọng