Hỉ Doanh Môn
Chương 73: Sinh nhật (nhị)
Kim Trâm hoàn thành nhiệm vụ, vẫn hận đến nghiến răng. Trở lại thượng phòng, nghe Thái Quốc Đống đang nói chuyện cùng Trần thị ở trong phòng, cố ý đi tới bên ngoài rèm và nói: "Phu nhân, nô tỳ tới đáp lời."
Nghe Trần thị gọi, mới vào đi cười nói: "Nô tỳ phụng mệnh của phu nhân, dẫn theo nữ sư phó của Xuân Hòa Hiên, Hoa Mãn Lâu đi tới các phòng của các tiểu thư đo quần áo chọn các mẫu đồ trang sức, các vị tiểu thư cũng vô cùng thích, nói là thời gian cơm tối sẽ tới đây thỉnh an dập đầu cho lão gia cùng phu nhân."
Thái Quốc Đống nghe cũng vui mừng, Trần thị khẽ mỉm cười: "Cũng chọn được thứ mình thích rồi chứ? Nói cho ta nghe một chút các tiểu thư chọn những thứ gì?"
Kim Trâm muốn nói lại thôi.
Trần thị cau mày nói: "Cái nha đầu này, lúc nào rồi còn nói chuyện ấp a ấp úng như vậy? Thật đáng ghét."
Kim Trâm lập tức quỳ xuống khóc nói: "Phu nhân, nô tỳ không biết làm việc, đã làm đắc tội Tứ tiểu thư rồi."
Trần thị thầm nghĩ, Kim Trâm xưa nay lanh lợi, làm sao có khả năng làm sai chuyện còn cố ý đụng vào trên vết đao? Chắc là có ẩn tình khác. Dò xét Thái Quốc Đống một cái, thấy vẻ mặt Thái Quốc Đống không chút thay đổi, làm bộ cả giận nói: "Nói mau! Ngươi đã làm chuyện tốt gì?"
Kim Trâm khóc lóc đem lời của Minh Tư nói lại từ đầu tới đuôi một lần, lại nói: "Nô tỳ nghĩ mãi là chỗ nào làm không xong, khiến Tứ Tiểu thư không vui, Tứ Tiểu thư mới có thể tức giận như vậy, thỉnh phu nhân trách phạt nô tỳ."
Thái Quốc Đống nhàn nhạt nói: "Nếu nó nói y phục đồ trang sức của nó mặc không hết, dùng không hết vậy thì thôi thôi. Phần của nó chuyển tới mấy tỷ muội khác, làm tốt một chút."
Trần thị vẫy tay cho Kim Trâm lui ra, nhỏ giọng nói: "Lão gia, trẻ con khó tránh khỏi hồ đồ. Tứ nha đầu từ trước đến nay tính tình đều không tốt như vậy, hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, lại vừa gặp phải chuyện như vậy, thiếp thân tự mình đi khuyên nhủ nó. Đến lúc đó mọi người mặc quần áo mới, mang hoa mới, chỉ có một mình nó, vậy cũng không được? Chỉ sợ là lại muốn náo loạn."
Thái Quốc Đống cười lạnh: "Hiện tại nàng chấp nhận nó, tương lai người nào sẽ chấp nhận nó? Đi tới nhà chồng cũng khiến người nhà chồng nhường nó? Liền làm theo lời ta nói! Về sau sấng tối gì đều bắt nó tới thỉnh an nàng, nếu không là, là sẽ có gia pháp, nàng không trông nom được, để ta tới trông nom."
Lại nói Minh Tư khổ sở chờ đợi Thái Quang Nghi đến thăm nàng, thầm nghĩ, chờ hắn tới, hai người thương lượng một chút nên làm cái gì. Mình không thể đi thăm di nương, có thể để cho hắn đi, nếu không để cho hắn đi van cầu Thái Quốc Đống.
Ai ngờ đợi đến trời tối cũng không thấy Thái Quang Nghi, không khỏi nóng nảy, hướng về phía Tuyết Anh nổi giận: "Ta để ngươi đi đưa tin cho Tam công tử, ngươi đưa hay chưa?"
Tuyết Anh bị sợ đến run sợ: "Đưa, đưa rồi, nô tỳ tự mình nói cùng cùng Tùng Minh bên cạnh tam công tử. Tiểu thư chờ một chút xem, có lẽ là Tam công tử có chuyện gì đó nên tới muộn rồi."
Minh Tư bất đắc dĩ, cũng chỉ có cách tin tưởng lời của nàng. Chỉ lát nữa là đến giờ Hợi, cửa vào nội viện sẽ phải khóa lại, vẫn không thấy Thái Quang Nghi, không khỏi thất vọng, lại cho là Tuyết Anh qua loa nàng, lừa nàng, cầm lấy ly trà là ném về phía Tuyết Anh, mắng: "Đồ bì ổi không biết xấu hổ! Nhìn thấy ta bị bỏ bê liền gạt ta phải không? Nhấc cao đạp thấp!"
Trong lòng Tuyết Anh cùng Tuyết Lê run rẩy đứng đó cúi thấp đầu, mấy tiểu nha đầu chen chúc ột chỗ không dám thở mạnh, mặc cho nàng chửi mắng. Chợt nghe có người tới gõ cửa, Tuyết Lê thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Nhất định là Tam công tử tới, nô tỳ đi mở cửa."
Minh Tư "Hô" một cái đứng lên, lại nghĩ đến Thái Quang Nghi lúc này mới đến, liền lại quệt mồm ngồi xuống, hậm hực nhìn chằm chằm cửa ra vào, chỉ chờ Thái Quang Nghi đi vào sẽ làm nũng. Ai ngờ chỉ nghe Tuyết Lê ở tại cửa ra vào nhẹ giọng cùng người nói mấy câu nói, liền không một tiếng động, vội nghi ngờ nói: "Thế nào?"
Tuyết Lê cẩn thận nói: "Tam công tử nói, những ngày này đều có chuyện không thể tới đây thăm tiểu thư. Nếu tiểu thư không có chuyện gì làm, nhớ thường đi thượng phòng thỉnh an lão gia phu nhân, học thêu hoa cùng các tiểu thư một chỗ, đừng làm loạn."
Minh Tư thét lên một tiếng, cầm roi lên"Hắn thật sự là nói như vậy? Ai tới truyền tin? Làm sao lúc này mới đến nói?" Không đợi Tuyết Lê đưa tay kéo nàng, nàng đã bịch bịch chạy đi đuổi theo đưa tin người kia.
Tuyết Lê đôi môi trắng như tuyết nhìn Tuyết Anh: "Mau! Đưa tin là tiểu nha đầu bên cạnh Ngũ Tiểu thư." Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng chửi mắng đánh đập của Minh Tư cùng kêu gào tiếng cầu xin tha thứ của tiểu nha đầu. Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ nghĩ một mặt tìm chết thôi.
Trần thị vừa mới ngủ, Dư ma ma ở gian ngoài nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trong Quỳnh Hoa viện ồn ào!"
Trần thị vội vàng khoác áo ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì?"
Dư ma ma nói: "Tứ Tiểu thư đánh chửi một tiểu nha đầu của Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư hỏi mấy câu, xảy ra tranh chấp, Tứ tiểu thư đẩy nàng xuống đất, khuỷu tay của Ngũ tiểu thư cũng bị trầy da."
Trần thị lười biếng ngáp một cái, nói: "Lão gia hôm nay không phải nghỉ ở chỗ Tứ di nương sao? Có người đi báo chưa?"
Dư ma ma cười nhẹ một tiếng: "Có, lão gia cùng Tứ di nương cũng đã đi Quỳnh Hoa viện. Trái phải cũng không có người tới chỗ phu nhân bẩm báo, phu nhân mau ngủ đi."
Ngày thứ hai, Minh Tư chưa hề xuất hiện. Tứ di nương vênh váo hả hê lôi kéo Minh Bội vội tới thỉnh an Trần thị, tất cả mọi người đều hiểu là Minh Tư nhất định lại bị Thái Quốc Đống mắng.
Đảo mắt liền tới ngày sinh nhật Minh Phỉ. Buổi sáng, Hoa ma ma cùng Kiều Đào cùng giúp Minh Phỉ mặc áo xanh nhạt hoa văn áng mây cùng áo ngắn màu đỏ thẫm, mặc cùng váy Yên La cùng màu, tháo khóa trường mệnh xuống, đổi sang vòng Bát Bảo Anh Lạc, tai đeo hai chiếc khuyên tai hình giọt nước khảm Nam châu, chải tóc thế Tiểu Lưu vân, cài một đóa hoa màu hồng tím cùng mấy chiếc trâm hoa kim ngọc. Nhìn một vòng, mới coi như hày lòng,, cười cười gọi hai nha hoàn mới tới tên Đan Hà, Bạch Lộ tới nhìn: "Tam Tiểu thư có phải là một tiểu mỹ nhân hay không hả?"
Đan Hà cùng Bạch Lộ chừng mười ba mười bốn tuổi, rối rít cười vỗ tay: "Đúng nha, đúng nha, tiểu thư thật là đẹp."
Minh Phỉ soi hướng về chiếc gương, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, cười nói: "Giống như con bướm sặc sỡ."
Hoa ma ma khoa trương cười: "Nói lung tung! Bươm buớm nào có đẹp như tiểu thư chứ!"
Minh Phỉ nóng mặt nóng hầm hập, hờn dỗi đánh đùa Hoa ma ma một cái, nói: "Sáng nay miệng của ma ma giống như là quét mật vậy, là muốn tiền thưởng chứ gì?"
Lời còn chưa dứt, Hoa ma ma đã quỳ xuống, Kiều Đào, Đan Hà, Bạch Lộ, Diệp nhi, Mai tử, cùng với hai thô sử nha đầu bên ngoài cũng quỳ rồi xuống, cùng nhau cười nói: "Tam Tiểu thư thật là thông minh, thật là nói đến tâm khảm tụi nô tỳ rồi. Chúc Tam tiểu thư phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay."
Hôm nay có thể nói là ngày vui vẻ nhất từ khi nàng quay về đây, Minh Phỉ cười như một đóa hoa loa kèn, lại cố ý nói: "Đều đứng lên đi, nói như ta là bà lão vậy."
Hoa ma ma cười nói: "Chẳng lẽ Tam Tiểu thư ngại lời cát tường của chúng ta không hay, không nỡ thưởng? Vậy các ngươi lại nói mấy câu?"
Diệp nhi"Ai" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng nô tỳ chỉ biết mấy câu này."
Mọi người đều nở nụ cười, Minh Phỉ tự mình lấy ra hồng bao sớm đã chuẩn bị xong từ trong tráp thưởng cho Hoa ma ma cùng Kiều Đào mỗi người hai lượng bạc, bốn tiểu nha đầu mỗi người một lượng bạc, thô sử nha đầu mỗi người năm bạc, cười nói: "Ta không có nhiều tiền, dù gì cũng đủ mua một ít trái cây ha ha."
“Tam tỷ tỷ, đi, mau đi qua chỗ mẫu thân ăn mỳ trường thọ! Ăn xong điểm tâm khách nhân sẽ tới!" Minh Ngọc mặc áo khoác trăm bướm vờn mây, váy màu xanh dương, trên tóc trói cài hai chiếc trâm hoa trân châu san hô, buộc mấy chiếc dây bảy màu, sải bước chạy vào, cười đến mặt mày cong cong.
Minh Phỉ cười nắm tay nàng, nói: "Đi chậm một chút, nếu bị đại ca nhìn thấy lại muốn nói muội không ổn trọng. Ngã dập đầu thì phải làm sao?"
Tới thượng phòng, Minh Phỉ trước dập đầu với Thái Quốc Đống, lại dập đầu với bài vị của Trương thị.
Thái Quốc Đống trầm mặt nói mấy câu muốn nàng phải hiếu thảo, tuân thủ phụ đức, làm gương cho em gái, sau đó mới buông lỏng da mặt, tặng cho nàng vòng tay trân châu.
Minh Phỉ cám ơn, lại hành lễ cho Trần thị. Nàng mới chịu quỳ xuống, Trần thị đã đỡ nàng, nói không cần phải thế, Minh Phỉ nghiêm túc nói: "Mẫu thân đối với nữ nhi có ân dưỡng, nhận một lạy là cần thiết."
Trần thị cũng không từ chối nữa, chỉ là lúc tặng lễ vật, lại lặng lẽ bảo Dư ma ma thêm một đôi khuyên tai vàng ròng khảm hồng bảo thạch, một dây chuyền con thỏ bằng hồng bảo thạch.
Thái Quang Đình tặng lễ là một bức Hàn Mai đồ hắn đích thân vẽ, lúc đưa cho Minh Phỉ, chỉ nói một câu: "Hương hoa mai lạnh lẽo." Trong lòng Minh Phỉ ấm áp, trịnh trọng thu hồi. Thái Quốc Đống nửa đường định đi, nhìn một hồi lâu mới nghiêm mặt nói: "Thời gian đó không bằng đi xem sách! d/d le,quy;đôn Lần này là sinh nhật muội muội con, cũng không sao, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Thái Quang Đình cũng không cùng hắn cãi cọ, chỉ nắm tay nói: "Phụ thân dạy phải."
Minh Ngọc lấy ra một cái hà bao nàng tự thêu, nghe nói phía trên thêu là Mẫu Đan, Minh Phỉ nhìn làm sao cũng chỉ thấy một nùi chỉ màu loạn xạ.
Rồi đến lễ vật của Tam di nương, Tứ di nương, Minh Bội, Thái Quang Nghi các loại. Tất cả mọi người tặng lễ xong rồi, lúc này Minh Tư ăn mặc hoa lệ chói mắt lúc này mới tới, lấy ra hai chiếc khăn bụi bẩn, liếc mắt vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Ta là người nghèo, chẳng có cái gì cả. Tam tỷ tỷ nếu không ghét bỏ, chỗ này ta có hai tấm khăn của năm nay."
Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng: "Cho dù như thế nào cũng là tấm lòng thành, ta làm sao có thể ghét bỏ?" Tự tay cầm lấy, đưa cho Kiều Đào cất.
Tứ di nương cũng vẻ mặt bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Đồ của Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư trước đến giờ lúc nào cũng tinh xảo, cho di nương mượn nhìn một chút, cũng tốt học một ít hoa văn."
Minh Phỉ thấy sắc mặt Minh Tư thay đổi, bảo Kiều Đào đưa tới. Tứ di nương vừa mở khăn ra, khoa trương cười nói: "A, thì ra là năm nay lưu hành loại hoa văn này? Lão gia, phu nhân các ngài nhìn, cũng đặc biệt chứ?"
Mọi người nhìn lên, giữa hai chiếc khăn này có cái lỗ to kéo cắt thủng. Thái Quốc Đống giận sôi lên, Minh Phỉ vội vàng cười cười cất khăn trên tay di nương đi, gọi Kiều Đào cất xong, mới dời chú ý của mọi người: "Mẫu thân, mỳ của con đâu rồi, con đói bụng cả sáng chính là chờ tô mì này đó." Truyện đăng trên d/d Lê quý đôn.
"Đây rồi, đây rồi, con khỉ con tham ăn này." Trần thị kéo Thái Quốc Đống sắp phát tác hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là ngày tốt của con bé, chớ mất hứng."
Thái Quốc Đống trầm mặt ngồi tức giận ở một bên. Đưa ánh mắt quét tới quét lui trên người mấy đứa con gái, cuối cùng phát hiện Minh Tư không được làm y phục mua đồ trang sức lại là đứa mặc hoa lệ rực rỡ nhất, váy áo vân mây đỏ thẫm, một đầu sáng lấp lánh, trên cổ là chiếc vòng vàng sáng rõ mười phần, bên miệng còn thoa son, so với nhân vật chính như Minh Phỉ còn chói mắt mấy phần, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Minh Tư đi đổi trang phục đi!"
Minh Tư kinh ngạc nhìn hắn, ngây ngốc nói: "Tại sao phải đổi? Người khác đều mặc đồ mới, mang trang sức mới, con mặc một quần áo cũ cũng không được sao? Trừ cái này con cũng không có y phục mặc được nữa rồi."
Thái Quốc Đống lười phải nói tỉ mỉ cùng nàng, phân phó Trần thị: "Đi dạy cho nó phải mặc quần áo ra sao, đừng có khiến khách cười nhạo cô nương nhà chúng ta không hiểu quy củ!"
Nghe Trần thị gọi, mới vào đi cười nói: "Nô tỳ phụng mệnh của phu nhân, dẫn theo nữ sư phó của Xuân Hòa Hiên, Hoa Mãn Lâu đi tới các phòng của các tiểu thư đo quần áo chọn các mẫu đồ trang sức, các vị tiểu thư cũng vô cùng thích, nói là thời gian cơm tối sẽ tới đây thỉnh an dập đầu cho lão gia cùng phu nhân."
Thái Quốc Đống nghe cũng vui mừng, Trần thị khẽ mỉm cười: "Cũng chọn được thứ mình thích rồi chứ? Nói cho ta nghe một chút các tiểu thư chọn những thứ gì?"
Kim Trâm muốn nói lại thôi.
Trần thị cau mày nói: "Cái nha đầu này, lúc nào rồi còn nói chuyện ấp a ấp úng như vậy? Thật đáng ghét."
Kim Trâm lập tức quỳ xuống khóc nói: "Phu nhân, nô tỳ không biết làm việc, đã làm đắc tội Tứ tiểu thư rồi."
Trần thị thầm nghĩ, Kim Trâm xưa nay lanh lợi, làm sao có khả năng làm sai chuyện còn cố ý đụng vào trên vết đao? Chắc là có ẩn tình khác. Dò xét Thái Quốc Đống một cái, thấy vẻ mặt Thái Quốc Đống không chút thay đổi, làm bộ cả giận nói: "Nói mau! Ngươi đã làm chuyện tốt gì?"
Kim Trâm khóc lóc đem lời của Minh Tư nói lại từ đầu tới đuôi một lần, lại nói: "Nô tỳ nghĩ mãi là chỗ nào làm không xong, khiến Tứ Tiểu thư không vui, Tứ Tiểu thư mới có thể tức giận như vậy, thỉnh phu nhân trách phạt nô tỳ."
Thái Quốc Đống nhàn nhạt nói: "Nếu nó nói y phục đồ trang sức của nó mặc không hết, dùng không hết vậy thì thôi thôi. Phần của nó chuyển tới mấy tỷ muội khác, làm tốt một chút."
Trần thị vẫy tay cho Kim Trâm lui ra, nhỏ giọng nói: "Lão gia, trẻ con khó tránh khỏi hồ đồ. Tứ nha đầu từ trước đến nay tính tình đều không tốt như vậy, hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, lại vừa gặp phải chuyện như vậy, thiếp thân tự mình đi khuyên nhủ nó. Đến lúc đó mọi người mặc quần áo mới, mang hoa mới, chỉ có một mình nó, vậy cũng không được? Chỉ sợ là lại muốn náo loạn."
Thái Quốc Đống cười lạnh: "Hiện tại nàng chấp nhận nó, tương lai người nào sẽ chấp nhận nó? Đi tới nhà chồng cũng khiến người nhà chồng nhường nó? Liền làm theo lời ta nói! Về sau sấng tối gì đều bắt nó tới thỉnh an nàng, nếu không là, là sẽ có gia pháp, nàng không trông nom được, để ta tới trông nom."
Lại nói Minh Tư khổ sở chờ đợi Thái Quang Nghi đến thăm nàng, thầm nghĩ, chờ hắn tới, hai người thương lượng một chút nên làm cái gì. Mình không thể đi thăm di nương, có thể để cho hắn đi, nếu không để cho hắn đi van cầu Thái Quốc Đống.
Ai ngờ đợi đến trời tối cũng không thấy Thái Quang Nghi, không khỏi nóng nảy, hướng về phía Tuyết Anh nổi giận: "Ta để ngươi đi đưa tin cho Tam công tử, ngươi đưa hay chưa?"
Tuyết Anh bị sợ đến run sợ: "Đưa, đưa rồi, nô tỳ tự mình nói cùng cùng Tùng Minh bên cạnh tam công tử. Tiểu thư chờ một chút xem, có lẽ là Tam công tử có chuyện gì đó nên tới muộn rồi."
Minh Tư bất đắc dĩ, cũng chỉ có cách tin tưởng lời của nàng. Chỉ lát nữa là đến giờ Hợi, cửa vào nội viện sẽ phải khóa lại, vẫn không thấy Thái Quang Nghi, không khỏi thất vọng, lại cho là Tuyết Anh qua loa nàng, lừa nàng, cầm lấy ly trà là ném về phía Tuyết Anh, mắng: "Đồ bì ổi không biết xấu hổ! Nhìn thấy ta bị bỏ bê liền gạt ta phải không? Nhấc cao đạp thấp!"
Trong lòng Tuyết Anh cùng Tuyết Lê run rẩy đứng đó cúi thấp đầu, mấy tiểu nha đầu chen chúc ột chỗ không dám thở mạnh, mặc cho nàng chửi mắng. Chợt nghe có người tới gõ cửa, Tuyết Lê thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Nhất định là Tam công tử tới, nô tỳ đi mở cửa."
Minh Tư "Hô" một cái đứng lên, lại nghĩ đến Thái Quang Nghi lúc này mới đến, liền lại quệt mồm ngồi xuống, hậm hực nhìn chằm chằm cửa ra vào, chỉ chờ Thái Quang Nghi đi vào sẽ làm nũng. Ai ngờ chỉ nghe Tuyết Lê ở tại cửa ra vào nhẹ giọng cùng người nói mấy câu nói, liền không một tiếng động, vội nghi ngờ nói: "Thế nào?"
Tuyết Lê cẩn thận nói: "Tam công tử nói, những ngày này đều có chuyện không thể tới đây thăm tiểu thư. Nếu tiểu thư không có chuyện gì làm, nhớ thường đi thượng phòng thỉnh an lão gia phu nhân, học thêu hoa cùng các tiểu thư một chỗ, đừng làm loạn."
Minh Tư thét lên một tiếng, cầm roi lên"Hắn thật sự là nói như vậy? Ai tới truyền tin? Làm sao lúc này mới đến nói?" Không đợi Tuyết Lê đưa tay kéo nàng, nàng đã bịch bịch chạy đi đuổi theo đưa tin người kia.
Tuyết Lê đôi môi trắng như tuyết nhìn Tuyết Anh: "Mau! Đưa tin là tiểu nha đầu bên cạnh Ngũ Tiểu thư." Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng chửi mắng đánh đập của Minh Tư cùng kêu gào tiếng cầu xin tha thứ của tiểu nha đầu. Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ nghĩ một mặt tìm chết thôi.
Trần thị vừa mới ngủ, Dư ma ma ở gian ngoài nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trong Quỳnh Hoa viện ồn ào!"
Trần thị vội vàng khoác áo ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì?"
Dư ma ma nói: "Tứ Tiểu thư đánh chửi một tiểu nha đầu của Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư hỏi mấy câu, xảy ra tranh chấp, Tứ tiểu thư đẩy nàng xuống đất, khuỷu tay của Ngũ tiểu thư cũng bị trầy da."
Trần thị lười biếng ngáp một cái, nói: "Lão gia hôm nay không phải nghỉ ở chỗ Tứ di nương sao? Có người đi báo chưa?"
Dư ma ma cười nhẹ một tiếng: "Có, lão gia cùng Tứ di nương cũng đã đi Quỳnh Hoa viện. Trái phải cũng không có người tới chỗ phu nhân bẩm báo, phu nhân mau ngủ đi."
Ngày thứ hai, Minh Tư chưa hề xuất hiện. Tứ di nương vênh váo hả hê lôi kéo Minh Bội vội tới thỉnh an Trần thị, tất cả mọi người đều hiểu là Minh Tư nhất định lại bị Thái Quốc Đống mắng.
Đảo mắt liền tới ngày sinh nhật Minh Phỉ. Buổi sáng, Hoa ma ma cùng Kiều Đào cùng giúp Minh Phỉ mặc áo xanh nhạt hoa văn áng mây cùng áo ngắn màu đỏ thẫm, mặc cùng váy Yên La cùng màu, tháo khóa trường mệnh xuống, đổi sang vòng Bát Bảo Anh Lạc, tai đeo hai chiếc khuyên tai hình giọt nước khảm Nam châu, chải tóc thế Tiểu Lưu vân, cài một đóa hoa màu hồng tím cùng mấy chiếc trâm hoa kim ngọc. Nhìn một vòng, mới coi như hày lòng,, cười cười gọi hai nha hoàn mới tới tên Đan Hà, Bạch Lộ tới nhìn: "Tam Tiểu thư có phải là một tiểu mỹ nhân hay không hả?"
Đan Hà cùng Bạch Lộ chừng mười ba mười bốn tuổi, rối rít cười vỗ tay: "Đúng nha, đúng nha, tiểu thư thật là đẹp."
Minh Phỉ soi hướng về chiếc gương, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, cười nói: "Giống như con bướm sặc sỡ."
Hoa ma ma khoa trương cười: "Nói lung tung! Bươm buớm nào có đẹp như tiểu thư chứ!"
Minh Phỉ nóng mặt nóng hầm hập, hờn dỗi đánh đùa Hoa ma ma một cái, nói: "Sáng nay miệng của ma ma giống như là quét mật vậy, là muốn tiền thưởng chứ gì?"
Lời còn chưa dứt, Hoa ma ma đã quỳ xuống, Kiều Đào, Đan Hà, Bạch Lộ, Diệp nhi, Mai tử, cùng với hai thô sử nha đầu bên ngoài cũng quỳ rồi xuống, cùng nhau cười nói: "Tam Tiểu thư thật là thông minh, thật là nói đến tâm khảm tụi nô tỳ rồi. Chúc Tam tiểu thư phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay."
Hôm nay có thể nói là ngày vui vẻ nhất từ khi nàng quay về đây, Minh Phỉ cười như một đóa hoa loa kèn, lại cố ý nói: "Đều đứng lên đi, nói như ta là bà lão vậy."
Hoa ma ma cười nói: "Chẳng lẽ Tam Tiểu thư ngại lời cát tường của chúng ta không hay, không nỡ thưởng? Vậy các ngươi lại nói mấy câu?"
Diệp nhi"Ai" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng nô tỳ chỉ biết mấy câu này."
Mọi người đều nở nụ cười, Minh Phỉ tự mình lấy ra hồng bao sớm đã chuẩn bị xong từ trong tráp thưởng cho Hoa ma ma cùng Kiều Đào mỗi người hai lượng bạc, bốn tiểu nha đầu mỗi người một lượng bạc, thô sử nha đầu mỗi người năm bạc, cười nói: "Ta không có nhiều tiền, dù gì cũng đủ mua một ít trái cây ha ha."
“Tam tỷ tỷ, đi, mau đi qua chỗ mẫu thân ăn mỳ trường thọ! Ăn xong điểm tâm khách nhân sẽ tới!" Minh Ngọc mặc áo khoác trăm bướm vờn mây, váy màu xanh dương, trên tóc trói cài hai chiếc trâm hoa trân châu san hô, buộc mấy chiếc dây bảy màu, sải bước chạy vào, cười đến mặt mày cong cong.
Minh Phỉ cười nắm tay nàng, nói: "Đi chậm một chút, nếu bị đại ca nhìn thấy lại muốn nói muội không ổn trọng. Ngã dập đầu thì phải làm sao?"
Tới thượng phòng, Minh Phỉ trước dập đầu với Thái Quốc Đống, lại dập đầu với bài vị của Trương thị.
Thái Quốc Đống trầm mặt nói mấy câu muốn nàng phải hiếu thảo, tuân thủ phụ đức, làm gương cho em gái, sau đó mới buông lỏng da mặt, tặng cho nàng vòng tay trân châu.
Minh Phỉ cám ơn, lại hành lễ cho Trần thị. Nàng mới chịu quỳ xuống, Trần thị đã đỡ nàng, nói không cần phải thế, Minh Phỉ nghiêm túc nói: "Mẫu thân đối với nữ nhi có ân dưỡng, nhận một lạy là cần thiết."
Trần thị cũng không từ chối nữa, chỉ là lúc tặng lễ vật, lại lặng lẽ bảo Dư ma ma thêm một đôi khuyên tai vàng ròng khảm hồng bảo thạch, một dây chuyền con thỏ bằng hồng bảo thạch.
Thái Quang Đình tặng lễ là một bức Hàn Mai đồ hắn đích thân vẽ, lúc đưa cho Minh Phỉ, chỉ nói một câu: "Hương hoa mai lạnh lẽo." Trong lòng Minh Phỉ ấm áp, trịnh trọng thu hồi. Thái Quốc Đống nửa đường định đi, nhìn một hồi lâu mới nghiêm mặt nói: "Thời gian đó không bằng đi xem sách! d/d le,quy;đôn Lần này là sinh nhật muội muội con, cũng không sao, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Thái Quang Đình cũng không cùng hắn cãi cọ, chỉ nắm tay nói: "Phụ thân dạy phải."
Minh Ngọc lấy ra một cái hà bao nàng tự thêu, nghe nói phía trên thêu là Mẫu Đan, Minh Phỉ nhìn làm sao cũng chỉ thấy một nùi chỉ màu loạn xạ.
Rồi đến lễ vật của Tam di nương, Tứ di nương, Minh Bội, Thái Quang Nghi các loại. Tất cả mọi người tặng lễ xong rồi, lúc này Minh Tư ăn mặc hoa lệ chói mắt lúc này mới tới, lấy ra hai chiếc khăn bụi bẩn, liếc mắt vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Ta là người nghèo, chẳng có cái gì cả. Tam tỷ tỷ nếu không ghét bỏ, chỗ này ta có hai tấm khăn của năm nay."
Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng: "Cho dù như thế nào cũng là tấm lòng thành, ta làm sao có thể ghét bỏ?" Tự tay cầm lấy, đưa cho Kiều Đào cất.
Tứ di nương cũng vẻ mặt bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Đồ của Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư trước đến giờ lúc nào cũng tinh xảo, cho di nương mượn nhìn một chút, cũng tốt học một ít hoa văn."
Minh Phỉ thấy sắc mặt Minh Tư thay đổi, bảo Kiều Đào đưa tới. Tứ di nương vừa mở khăn ra, khoa trương cười nói: "A, thì ra là năm nay lưu hành loại hoa văn này? Lão gia, phu nhân các ngài nhìn, cũng đặc biệt chứ?"
Mọi người nhìn lên, giữa hai chiếc khăn này có cái lỗ to kéo cắt thủng. Thái Quốc Đống giận sôi lên, Minh Phỉ vội vàng cười cười cất khăn trên tay di nương đi, gọi Kiều Đào cất xong, mới dời chú ý của mọi người: "Mẫu thân, mỳ của con đâu rồi, con đói bụng cả sáng chính là chờ tô mì này đó." Truyện đăng trên d/d Lê quý đôn.
"Đây rồi, đây rồi, con khỉ con tham ăn này." Trần thị kéo Thái Quốc Đống sắp phát tác hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là ngày tốt của con bé, chớ mất hứng."
Thái Quốc Đống trầm mặt ngồi tức giận ở một bên. Đưa ánh mắt quét tới quét lui trên người mấy đứa con gái, cuối cùng phát hiện Minh Tư không được làm y phục mua đồ trang sức lại là đứa mặc hoa lệ rực rỡ nhất, váy áo vân mây đỏ thẫm, một đầu sáng lấp lánh, trên cổ là chiếc vòng vàng sáng rõ mười phần, bên miệng còn thoa son, so với nhân vật chính như Minh Phỉ còn chói mắt mấy phần, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Minh Tư đi đổi trang phục đi!"
Minh Tư kinh ngạc nhìn hắn, ngây ngốc nói: "Tại sao phải đổi? Người khác đều mặc đồ mới, mang trang sức mới, con mặc một quần áo cũ cũng không được sao? Trừ cái này con cũng không có y phục mặc được nữa rồi."
Thái Quốc Đống lười phải nói tỉ mỉ cùng nàng, phân phó Trần thị: "Đi dạy cho nó phải mặc quần áo ra sao, đừng có khiến khách cười nhạo cô nương nhà chúng ta không hiểu quy củ!"
Tác giả :
Ý Thiên Trọng