Hỉ Doanh Môn
Chương 306: Cầu xin
Editor: Lovenoo1510
Cung Viễn Hoà chưa từng cảm thấy có bao giờ khó chịu như tối nay, sau khi ăn qua loa xong, lại không thể ngủ luôn, còn phải qua nhà bên cạnh hành lễ chào hỏi Cung Trung Tố.
Minh Phỉ thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ai bảo chàng tới không đúng lúc? Nếu tới sớm một chút, hoặc trễ một chút, cũng đều sẽ tốt hơn."
Cung Viễn Hoà hướng về phía nàng nhe răng, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng khẽ nhéo mông nàng hai cái, không đợi nàng đánh trả, lập tức chạy tới chỗ Thư Mi bế lên cổ: “Đi, chúng ta đi thỉnh an Tổ phụ."
Minh Phỉ cười nói: “Buổi tối mười lăm tháng tám vừa rồi, nàng nắm chặt râu tổ phụ đó."
Cung Viễn Hoà kinh ngạc nói: “Như vậy có gì không tốt?" Ngay sau đó lại nói: “Cái tuổi này, khi đã nắm chắc cái gì đó đều không chịu thả, hoàn toàn bình thường."
Minh Phỉ nhìn Thư Mi cười nghịch ngợm, sẵng giọng nói: “Chàng cứ nuông chiều con như vậy."
Cung Viễn Hoà không nhịn được cười một tiếng: “Đợi con lớn một chút rồi từ từ dậy cũng được." Ánh mắt đảo qua mặt Minh Phỉ, liền thấy đầu mối nói: “Sao ta nhìn nàng như nói một đằng nghĩ một nẻo vậy? Thật giống như hành động lần này của Thư Mi rất vừa ý nàng vậy?"
Minh Phỉ thương tâm nói: “Thiếp nào dám? Đây là đại bất hiếu đó. Dù gì, Chỉ cần ông ấy mở miệng, không phải thiếp đều phải tiếp nhận sao?"
Cung Viễn Hoà chạm vào nàng: “Lại làm sao vậy?"
Minh Phỉ mệt mỏi đem việc Cung Trung Tố muốn cưới vợ bé cho hắn nói, dùng khoé mắt nhìn hắn giả vờ nói: “Thiếp cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực thiếp phải xin lỗi chàng. Làm hại chàng cô đơn lẻ bóng, bên cạnh không có người hết lòng yêu thương phục vụ, một miếng cơm nóng cũng không được ăn."
Cung Viễn Hoà nghiêm mặt nói: “Đây đều là thật." Lời còn chưa dứt đã bị đánh, Minh Phỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ thiếp không phải cô đơn lẻ bóng sao? Thiếp phải làm thế nào?"
Cung Viễn Hoà bật cười nói: “Nếu trong lòng không thoải mái, cũng dừng giả bộ hiền huệ hào phóng nữa, giả bộ với ta làm gì chứ? Ta cũng không phải không biết đức hạnh của người kia."
Hai người gặp Cung Trung Tố, nhưng Cung Trung Tố cũng không nói gì phiền toái, nghe nói Minh Phỉ muốn đến kinh thành đưa Minh Bội xuất giá, còn chủ động phân phó Lý di nương Lý đi chuẩn bị lễ.
Khó khăn trở lại nhà chính, Thư Mi cứ quấn lấy Minh Phỉ không chịu theo bà vú đi ngủ, náo loạn một hồi, Minh Phỉ dỗ Thư Mi ngủ xong trở lại phòng trong, thấy Cung Viễn Hoà quấn chăn giương mắt nhìn mình: “Nghẹn chết ta rồi…….Nàng không về, ta chết chắc."
Tim Minh Phỉ nhảy lên thình thịch, cố ý lề mề đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, vừa mới cởi giầy, đai lưng đã bị tháo ra. Trong chăn, là một mỹ nam trần truồng, không đợi nàng bật cười, một đám lông ngỗng trắng như tuyết xuất hiện bay giữa không trung, làm nàng sợ run lên. Cung mỗ nhân cười gằn nói: “Lúc này cũng nên đến phiên nàng xin tha rồi." Không khỏi phân trần, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy nơi nhạy cảm của đàn ông đang khẽ lên xuống, mắt Minh Phỉ co rút lại, bỗng nhiên ngón chân cũng căng thẳng, mặt như bông hoa mùa xuân, đôi mắt ngập tràn những con sóng, môi đỏ thì thầm cầu khẩn, đến khi sắp buông vũ khí, thì hắn nhẹ nhàng che chúng lại, nói nhỏ: “Tình hình như thế này, trong rất nhiều giấc mơ nàng mơ đã từng thấy qua chưa?"
“Sẽ không nói với chàng." Minh Phỉ nhỏ giọng nói ra, bấm chặt hai cánh tay của hắn, dần dần nức nở nghẹn ngào không nói được lên lời, nửa điểm dư thừa sức lực cũng không có. Ban đêm, trong mành cảnh xuân ngắn ngủi.
Sắc trời dần sáng, hai người lại ân ái một lần nữa, rồi mới gọi người đưa nước tắm vào, tinh thần hưng phấn rời khỏi, cùng nhau đi tế điện Tống đạo sĩ.
Nói đến chuyện của Ngũ hoàng tử và Thôi Cát Cát, Cung Viễn Hoà suy tư hồi lâu, nói: “Ta nhớ hoàng hậu có ấu tử, đứng hàng thứ bảy, năm nay mười ba tuổi, chừng hai năm nữa mới có thể lập tước khai phủ, Thôi Cát Cát năm nay mười một tuổi qua hai năm nữa không phải là mười ba rồi sao? Theo ta thấy, cũng chỉ bởi vì lần này chọn phi cho Ngũ hoàng tử, vị kia trong Cung Trung điện mới sợ hãi, nên chiếm trước. Thôi gia cái gì cũng không chịu nói, là bởi vì danh phận chưa định. Làm như vậy có mấy chỗ tốt, trước mắt Thôi Mẫn Khâm được thánh thượng quan tâm dường như tiền đồ không thể không tốt nhưng trong tương lai hắn sẽ trở thành một bề tôi có tính uy hiếp, Thôi Cát Cát làm chính phi hoàn toàn có thể đảm đương, nhưng nếu không phải, tuỳ ý chọn một cái phong hào cũng được."
Quả nhiên là một người so với một người càng tính toán hơn. Nhưng mặc kệ như thế nào, Thôi Cát Cát vào cung đều là được hoàng đế ngầm cho phép, nếu không hoàng hậu cũng không dám lộ liễu như vậy. Minh Phỉ tin chắc, dù vận khí Thôi Cát Cát tạm thời không tốt, làm cơ thiếp không có danh tiếng gì của hoàng tử, tương lai nhất định nàng ta có thể bay thẳng lên trời. Bởi vậy cười nói: “Lão đạo trưởng nói nàng ta cao quý không thể nói."
Cung Viễn Hoà khẽ mỉm cười: “Chúng ta mỏi mắt mong chờ."
Ba ngày sau Cung Viễn Hoà rời đi lúc sắc trời còn chưa rõ, Minh Phỉ đưa hắn đến bến tàu, khổ sở muốn chết, nhưng lại nghĩ đến mình lần này từ Kinh thành trở về, sẽ trực tiếp cùng hắn đi Thanh Huyện đón lễ mừng năm mới thì vội xốc lại tinh thần.
Vừa thu thập xong hành lý, trong kinh lại có tin truyền tới, mặc dù Thái Quốc Đống thất vọng với Minh Tư, nhưng rốt cuộc vẫn còn yêu thương nàng ta, muốn Minh Phỉ hỏi ý tứ của Minh Tư, nếu nàng ta nguyện ý, thì Minh Phỉ sẽ tiện đường đưa nàng ta đến kinh thành. Trần thị không nói gì thêm, xem ra đã thương lượng xong trước đó rồi. Tam di nương nghi ngờ nói: “Có lẽ lão gia muốn tìm đường cho Tứ tiểu thư? Dù sao nàng ta vẫn còn trẻ. Khi nàng ta còn bé, người lão gia đau lòng nhất vẫn là nàng ta."
“Chỉ sợ nàng ta không hiểu chuyện, không cảm kích thôi."Minh Phỉ cảm nhận sự đau đầu một cách sâu sắc, mặc dù đội ngũ vào kinh lần này rất lớn, bao gồm Minh Nhã và một ít tộc nhân của Thái gia cũng sẽ đi, nhưng cũng chỉ có như thế, nàng sợ Minh Tư có được có hội này sẽ hồ đồ bất chấp tất cả, từ đó làm mất mặt Thái gia, hại danh tiếng Minh Bội và Minh Ngọc.
“Gần đây Tứ cô nãi nãi vẫn coi như sống yên ổn." Tam di nương cười nói: “Ta nói Tam cô nãi nãi sợ gì chứ? Bên người nàng ta không phải còn có hai vị ma ma sao? Có các nàng đó nhìn, lại đi thuyền bao nhà mình, cho dù đến kinh thành, cũng còn có phu nhân ở đó, sợ cái gì nào?"
Hai người cùng nhau đi đến thôn trang, Triệu trang đầu và vợ hắn cười khan nói: “Na Lạp Trịnh Trịnh công tử cũng ở đây."
Tam di nương dừng bước, hỏi Minh Phỉ: “Nếu như người không muốn thấy hắn, thì để ta đi hỏi thăm Tứ cô nãi nãi cũng được."
Minh Phỉ khoát tay, cười nói: “Không biết Trịnh gia nãi nãi có ở bên trong không?"
Triệu gia cười nói: “Ở đây, hôm nay còn dẫn theo Trịnh tiểu công tử đi cùng."
Tam di nương cũng là lần đầu tiên nghe được tin Thái Quang Chính có nhi tử, không khỏi kinh ngạc nói: “Khó trách được năm này không gặp được nàng ta, đứa nhỏ bao lớn rồi?"
Triệu gia nói: “Hình như là hai tháng."
Tam di nương gật đầu một cái nhỏ giọng nói với Minh Phỉ: “Sau đó ngươi cùng Tứ cô nãi nãi nói chuyện đi ta đi cùng Trịnh công tử nói chuyện, để cho hắn tận lực khuyên nhủ Tứ cô nãi nãi, phải quý trọng cơ hội này."
Hai người thương lượng thoả đáng, một đường đi vào hậu viện.
Từ xa đã nghe thấy một mảnh tiếng nói cười, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kéo vỡ như tiếng ho khan. Hai ma ma được Trần thị phái tới giám sát Minh Tư và Ngô ma ma mỗi người đang bưng một ly trà nóng, gác chân ngồi trên ghế tre ở dưới mái hiên, cắn hạt dưa nói chuyện náo nhiệt. Nhìn thấy Tam di nương và Minh phỉ, đứng dậy mặt mũi đều tràn đầy tươi cười, lại phủi y phục hành lễ nói: “Tam di nương và Tam cô nãi nãi hôm nay rảnh rỗi?"
Tam di nương cười nói: “Lão gia trong kinh thành đưa tin tới, ta cố ý bồi Tam cô nãi nãi tới nhắn nhủ mấy câu với Tứ cô nãi nãi."
Mấy ma ma liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng cười nói: “Bên trong đang náo nhiệt đấy ạ." Ngô ma ma vén rèm lên nói: “Nhị di nương Tứ cô nãi nãi, Tam di nương và Tam cô nãi nãi đến xem các người." Trong phòng lập tức một mảnh trầm tĩnh. Một hồi lâu, Nhị di nương giọng khàn khàn nói: “Tới làm cái gì? Nhìn ta chưa chết sao? Sợ lại làm họ thất vọng rồi."
Vẻ bên ngoài của Ngô ma ma cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ơ, Nhị di nương, xem ngài nói kìa, sao lời nói mang theo điềm xấu lúc nào cũng trụ ở trên miệng ngài vậy? Đây là lão gia đưa tin từ trong kinh tới, muốn nói chuyện cùng Tứ cô nãi nãi.
Bóng người chợt loé, Thái Quang Chính mặc áo bào làm bằng tơ lụa màu xanh cổ tròn tay áo hẹp đi ra ngoài, vẫn là con người ôn nhuận ôm quyền hướng về phía Minh Phỉ và Tam di nương, cười nói: “Chung ta tới đã lâu, cũng nên về rồi."
Minh Phỉ thi lễ lại, cười nhạt, cũng không đáp lại lời hắn. Ánh mắt chỉ nhìn vào trong, thấy Minh Tư ôm đứa bé, có một phụ nhân trẻ tuổi diện mạo thanh tú đang ngồi, mặc một áo khoác màu vàng nhạt, váy lụa trắng, có hai tiểu nha hoàn đứng dựa vào tường, cũng không thấy Nhị di nương ở đây, có thể thấy là vì đề phòng lây bệnh, nên nói chuyện cách một tấm rèm.
Thái Quang Chính cũng không tính ở lại, ngoắc gọi phụ nhân kia đi ra ngoài: “Họ có chính sự cần bàn, chúng ta về nhà trước thôi."
Tam di nương lập tức nói: “Trịnh công tử chậm đã, ta có việc muốn cùng ngươi và tôn phu nhân thương lượng."
Thái Quang Chính liếc mắt nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ cũng không nhìn hắn, chỉ tháo chiếc vòng vàng khảm san hô đỏ trên cổ tay ra đặt vào tã lót của đứa trẻ, cười nói với phụ nhân kia: “Không biết có trẻ con ở đây nên chưa chuẩn bị được lễ ra mắt thích hợp, một chút tâm ý này, xin đừng ghét bỏ."
Phụ nhân kia xấu hổ cười một tiếng, sợ hãi nhìn Thái Quang Chính, thấy Thái Quang Chính không mất hứng, mới hướng Minh Phỉ nói cảm ơn.
Minh Phỉ sờ sờ đầu đứa bé đang ngủ say, nói: “Đứa nhỏ nhà chúng ta đã được mười tháng rồi, không buồn không lo rất đáng yêu, ta cũng chỉ mong nàng cả đời này không phải lo lắng gì cả, không biết khó khăn, ghen tỵ, thù hận mới tốt." Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Thái Quang Chính, trực tiếp đi vào trong nhà. Thái Quang Chính nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một chút, quay đầu nhìn Tam di nương cười rực rỡ: “Di nương tìm chúng ta có việc gì?"
Minh Tư thấy Minh Phỉ cũng không đứng dậy hành lễ, dửng dưng ngồi xuống, gương mặt lạnh nhạt: “Ngươi có chuyện gì?"
Tay chân Ngô ma ma cần mẫn lấy ghế cho Minh Phỉ ngồi, còn dùng tay áo xoa xoa bụi bặm không tồn tại cười nói: “Tam cô nãi nãi, mời ngài ngồi."
Vẻ mặt Minh Tư thoáng vẻ giận dữ nhìn thẳng tới hai ma ma quản giáo đứng ở cửa, rốt cuộc không dám phát tác, đưa tay lên che miệng lại ngáp một cái, không nhịn được nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Ta rất mệt mỏi không rảnh ngồi chơi với ngươi."
Minh Phỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Ta đến tất nhiên là có chuyện quan trọng. Nhưng nếu như ngươi không có thời gian, vậy thì thôi."
Minh Tư khẩn trương ngồi thẳng người, mặc dù vẻ mặt còn khó coi, nhưng giọng nói rõ ràng nhẹ đi nhiều: “Ngươi nói đi."
Minh Phỉ nói: “Ngươi biết, trung tuần tháng mười Minh Bội xuất giá, chúng ta phải đi vào kinh." Lời nói đến bên miệng, tâm vừa động, lại đổi thành: “Phụ thân….phụ thân gửi thư tới, nghe nói ngươi cũng muốn đi. Nhưng nhị di nương bệnh nặng như vậy…………."
Minh Tư lo âu níu lấy khăn, kích động nói: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ còn không cho ta đi? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ giở âm mưu quỷ kế ngăn cản ta! Nếu không ta sẽ treo cổ, để việc vui của các ngươi lại có tang sự. Mấy người các ngươi phong phong quang quang, tại sao ta lại phải ở nông thôn khổ cả đời?" Đột nhiên nàng ta đứng lên, hướng về phía Minh Phỉ nhào qua: “Tam tỷ tỷ, ta van cầu ngươi, ta mới mười tám tuổi……………."
Cung Viễn Hoà chưa từng cảm thấy có bao giờ khó chịu như tối nay, sau khi ăn qua loa xong, lại không thể ngủ luôn, còn phải qua nhà bên cạnh hành lễ chào hỏi Cung Trung Tố.
Minh Phỉ thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ai bảo chàng tới không đúng lúc? Nếu tới sớm một chút, hoặc trễ một chút, cũng đều sẽ tốt hơn."
Cung Viễn Hoà hướng về phía nàng nhe răng, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng khẽ nhéo mông nàng hai cái, không đợi nàng đánh trả, lập tức chạy tới chỗ Thư Mi bế lên cổ: “Đi, chúng ta đi thỉnh an Tổ phụ."
Minh Phỉ cười nói: “Buổi tối mười lăm tháng tám vừa rồi, nàng nắm chặt râu tổ phụ đó."
Cung Viễn Hoà kinh ngạc nói: “Như vậy có gì không tốt?" Ngay sau đó lại nói: “Cái tuổi này, khi đã nắm chắc cái gì đó đều không chịu thả, hoàn toàn bình thường."
Minh Phỉ nhìn Thư Mi cười nghịch ngợm, sẵng giọng nói: “Chàng cứ nuông chiều con như vậy."
Cung Viễn Hoà không nhịn được cười một tiếng: “Đợi con lớn một chút rồi từ từ dậy cũng được." Ánh mắt đảo qua mặt Minh Phỉ, liền thấy đầu mối nói: “Sao ta nhìn nàng như nói một đằng nghĩ một nẻo vậy? Thật giống như hành động lần này của Thư Mi rất vừa ý nàng vậy?"
Minh Phỉ thương tâm nói: “Thiếp nào dám? Đây là đại bất hiếu đó. Dù gì, Chỉ cần ông ấy mở miệng, không phải thiếp đều phải tiếp nhận sao?"
Cung Viễn Hoà chạm vào nàng: “Lại làm sao vậy?"
Minh Phỉ mệt mỏi đem việc Cung Trung Tố muốn cưới vợ bé cho hắn nói, dùng khoé mắt nhìn hắn giả vờ nói: “Thiếp cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực thiếp phải xin lỗi chàng. Làm hại chàng cô đơn lẻ bóng, bên cạnh không có người hết lòng yêu thương phục vụ, một miếng cơm nóng cũng không được ăn."
Cung Viễn Hoà nghiêm mặt nói: “Đây đều là thật." Lời còn chưa dứt đã bị đánh, Minh Phỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ thiếp không phải cô đơn lẻ bóng sao? Thiếp phải làm thế nào?"
Cung Viễn Hoà bật cười nói: “Nếu trong lòng không thoải mái, cũng dừng giả bộ hiền huệ hào phóng nữa, giả bộ với ta làm gì chứ? Ta cũng không phải không biết đức hạnh của người kia."
Hai người gặp Cung Trung Tố, nhưng Cung Trung Tố cũng không nói gì phiền toái, nghe nói Minh Phỉ muốn đến kinh thành đưa Minh Bội xuất giá, còn chủ động phân phó Lý di nương Lý đi chuẩn bị lễ.
Khó khăn trở lại nhà chính, Thư Mi cứ quấn lấy Minh Phỉ không chịu theo bà vú đi ngủ, náo loạn một hồi, Minh Phỉ dỗ Thư Mi ngủ xong trở lại phòng trong, thấy Cung Viễn Hoà quấn chăn giương mắt nhìn mình: “Nghẹn chết ta rồi…….Nàng không về, ta chết chắc."
Tim Minh Phỉ nhảy lên thình thịch, cố ý lề mề đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, vừa mới cởi giầy, đai lưng đã bị tháo ra. Trong chăn, là một mỹ nam trần truồng, không đợi nàng bật cười, một đám lông ngỗng trắng như tuyết xuất hiện bay giữa không trung, làm nàng sợ run lên. Cung mỗ nhân cười gằn nói: “Lúc này cũng nên đến phiên nàng xin tha rồi." Không khỏi phân trần, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy nơi nhạy cảm của đàn ông đang khẽ lên xuống, mắt Minh Phỉ co rút lại, bỗng nhiên ngón chân cũng căng thẳng, mặt như bông hoa mùa xuân, đôi mắt ngập tràn những con sóng, môi đỏ thì thầm cầu khẩn, đến khi sắp buông vũ khí, thì hắn nhẹ nhàng che chúng lại, nói nhỏ: “Tình hình như thế này, trong rất nhiều giấc mơ nàng mơ đã từng thấy qua chưa?"
“Sẽ không nói với chàng." Minh Phỉ nhỏ giọng nói ra, bấm chặt hai cánh tay của hắn, dần dần nức nở nghẹn ngào không nói được lên lời, nửa điểm dư thừa sức lực cũng không có. Ban đêm, trong mành cảnh xuân ngắn ngủi.
Sắc trời dần sáng, hai người lại ân ái một lần nữa, rồi mới gọi người đưa nước tắm vào, tinh thần hưng phấn rời khỏi, cùng nhau đi tế điện Tống đạo sĩ.
Nói đến chuyện của Ngũ hoàng tử và Thôi Cát Cát, Cung Viễn Hoà suy tư hồi lâu, nói: “Ta nhớ hoàng hậu có ấu tử, đứng hàng thứ bảy, năm nay mười ba tuổi, chừng hai năm nữa mới có thể lập tước khai phủ, Thôi Cát Cát năm nay mười một tuổi qua hai năm nữa không phải là mười ba rồi sao? Theo ta thấy, cũng chỉ bởi vì lần này chọn phi cho Ngũ hoàng tử, vị kia trong Cung Trung điện mới sợ hãi, nên chiếm trước. Thôi gia cái gì cũng không chịu nói, là bởi vì danh phận chưa định. Làm như vậy có mấy chỗ tốt, trước mắt Thôi Mẫn Khâm được thánh thượng quan tâm dường như tiền đồ không thể không tốt nhưng trong tương lai hắn sẽ trở thành một bề tôi có tính uy hiếp, Thôi Cát Cát làm chính phi hoàn toàn có thể đảm đương, nhưng nếu không phải, tuỳ ý chọn một cái phong hào cũng được."
Quả nhiên là một người so với một người càng tính toán hơn. Nhưng mặc kệ như thế nào, Thôi Cát Cát vào cung đều là được hoàng đế ngầm cho phép, nếu không hoàng hậu cũng không dám lộ liễu như vậy. Minh Phỉ tin chắc, dù vận khí Thôi Cát Cát tạm thời không tốt, làm cơ thiếp không có danh tiếng gì của hoàng tử, tương lai nhất định nàng ta có thể bay thẳng lên trời. Bởi vậy cười nói: “Lão đạo trưởng nói nàng ta cao quý không thể nói."
Cung Viễn Hoà khẽ mỉm cười: “Chúng ta mỏi mắt mong chờ."
Ba ngày sau Cung Viễn Hoà rời đi lúc sắc trời còn chưa rõ, Minh Phỉ đưa hắn đến bến tàu, khổ sở muốn chết, nhưng lại nghĩ đến mình lần này từ Kinh thành trở về, sẽ trực tiếp cùng hắn đi Thanh Huyện đón lễ mừng năm mới thì vội xốc lại tinh thần.
Vừa thu thập xong hành lý, trong kinh lại có tin truyền tới, mặc dù Thái Quốc Đống thất vọng với Minh Tư, nhưng rốt cuộc vẫn còn yêu thương nàng ta, muốn Minh Phỉ hỏi ý tứ của Minh Tư, nếu nàng ta nguyện ý, thì Minh Phỉ sẽ tiện đường đưa nàng ta đến kinh thành. Trần thị không nói gì thêm, xem ra đã thương lượng xong trước đó rồi. Tam di nương nghi ngờ nói: “Có lẽ lão gia muốn tìm đường cho Tứ tiểu thư? Dù sao nàng ta vẫn còn trẻ. Khi nàng ta còn bé, người lão gia đau lòng nhất vẫn là nàng ta."
“Chỉ sợ nàng ta không hiểu chuyện, không cảm kích thôi."Minh Phỉ cảm nhận sự đau đầu một cách sâu sắc, mặc dù đội ngũ vào kinh lần này rất lớn, bao gồm Minh Nhã và một ít tộc nhân của Thái gia cũng sẽ đi, nhưng cũng chỉ có như thế, nàng sợ Minh Tư có được có hội này sẽ hồ đồ bất chấp tất cả, từ đó làm mất mặt Thái gia, hại danh tiếng Minh Bội và Minh Ngọc.
“Gần đây Tứ cô nãi nãi vẫn coi như sống yên ổn." Tam di nương cười nói: “Ta nói Tam cô nãi nãi sợ gì chứ? Bên người nàng ta không phải còn có hai vị ma ma sao? Có các nàng đó nhìn, lại đi thuyền bao nhà mình, cho dù đến kinh thành, cũng còn có phu nhân ở đó, sợ cái gì nào?"
Hai người cùng nhau đi đến thôn trang, Triệu trang đầu và vợ hắn cười khan nói: “Na Lạp Trịnh Trịnh công tử cũng ở đây."
Tam di nương dừng bước, hỏi Minh Phỉ: “Nếu như người không muốn thấy hắn, thì để ta đi hỏi thăm Tứ cô nãi nãi cũng được."
Minh Phỉ khoát tay, cười nói: “Không biết Trịnh gia nãi nãi có ở bên trong không?"
Triệu gia cười nói: “Ở đây, hôm nay còn dẫn theo Trịnh tiểu công tử đi cùng."
Tam di nương cũng là lần đầu tiên nghe được tin Thái Quang Chính có nhi tử, không khỏi kinh ngạc nói: “Khó trách được năm này không gặp được nàng ta, đứa nhỏ bao lớn rồi?"
Triệu gia nói: “Hình như là hai tháng."
Tam di nương gật đầu một cái nhỏ giọng nói với Minh Phỉ: “Sau đó ngươi cùng Tứ cô nãi nãi nói chuyện đi ta đi cùng Trịnh công tử nói chuyện, để cho hắn tận lực khuyên nhủ Tứ cô nãi nãi, phải quý trọng cơ hội này."
Hai người thương lượng thoả đáng, một đường đi vào hậu viện.
Từ xa đã nghe thấy một mảnh tiếng nói cười, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kéo vỡ như tiếng ho khan. Hai ma ma được Trần thị phái tới giám sát Minh Tư và Ngô ma ma mỗi người đang bưng một ly trà nóng, gác chân ngồi trên ghế tre ở dưới mái hiên, cắn hạt dưa nói chuyện náo nhiệt. Nhìn thấy Tam di nương và Minh phỉ, đứng dậy mặt mũi đều tràn đầy tươi cười, lại phủi y phục hành lễ nói: “Tam di nương và Tam cô nãi nãi hôm nay rảnh rỗi?"
Tam di nương cười nói: “Lão gia trong kinh thành đưa tin tới, ta cố ý bồi Tam cô nãi nãi tới nhắn nhủ mấy câu với Tứ cô nãi nãi."
Mấy ma ma liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng cười nói: “Bên trong đang náo nhiệt đấy ạ." Ngô ma ma vén rèm lên nói: “Nhị di nương Tứ cô nãi nãi, Tam di nương và Tam cô nãi nãi đến xem các người." Trong phòng lập tức một mảnh trầm tĩnh. Một hồi lâu, Nhị di nương giọng khàn khàn nói: “Tới làm cái gì? Nhìn ta chưa chết sao? Sợ lại làm họ thất vọng rồi."
Vẻ bên ngoài của Ngô ma ma cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ơ, Nhị di nương, xem ngài nói kìa, sao lời nói mang theo điềm xấu lúc nào cũng trụ ở trên miệng ngài vậy? Đây là lão gia đưa tin từ trong kinh tới, muốn nói chuyện cùng Tứ cô nãi nãi.
Bóng người chợt loé, Thái Quang Chính mặc áo bào làm bằng tơ lụa màu xanh cổ tròn tay áo hẹp đi ra ngoài, vẫn là con người ôn nhuận ôm quyền hướng về phía Minh Phỉ và Tam di nương, cười nói: “Chung ta tới đã lâu, cũng nên về rồi."
Minh Phỉ thi lễ lại, cười nhạt, cũng không đáp lại lời hắn. Ánh mắt chỉ nhìn vào trong, thấy Minh Tư ôm đứa bé, có một phụ nhân trẻ tuổi diện mạo thanh tú đang ngồi, mặc một áo khoác màu vàng nhạt, váy lụa trắng, có hai tiểu nha hoàn đứng dựa vào tường, cũng không thấy Nhị di nương ở đây, có thể thấy là vì đề phòng lây bệnh, nên nói chuyện cách một tấm rèm.
Thái Quang Chính cũng không tính ở lại, ngoắc gọi phụ nhân kia đi ra ngoài: “Họ có chính sự cần bàn, chúng ta về nhà trước thôi."
Tam di nương lập tức nói: “Trịnh công tử chậm đã, ta có việc muốn cùng ngươi và tôn phu nhân thương lượng."
Thái Quang Chính liếc mắt nhìn Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ cũng không nhìn hắn, chỉ tháo chiếc vòng vàng khảm san hô đỏ trên cổ tay ra đặt vào tã lót của đứa trẻ, cười nói với phụ nhân kia: “Không biết có trẻ con ở đây nên chưa chuẩn bị được lễ ra mắt thích hợp, một chút tâm ý này, xin đừng ghét bỏ."
Phụ nhân kia xấu hổ cười một tiếng, sợ hãi nhìn Thái Quang Chính, thấy Thái Quang Chính không mất hứng, mới hướng Minh Phỉ nói cảm ơn.
Minh Phỉ sờ sờ đầu đứa bé đang ngủ say, nói: “Đứa nhỏ nhà chúng ta đã được mười tháng rồi, không buồn không lo rất đáng yêu, ta cũng chỉ mong nàng cả đời này không phải lo lắng gì cả, không biết khó khăn, ghen tỵ, thù hận mới tốt." Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Thái Quang Chính, trực tiếp đi vào trong nhà. Thái Quang Chính nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một chút, quay đầu nhìn Tam di nương cười rực rỡ: “Di nương tìm chúng ta có việc gì?"
Minh Tư thấy Minh Phỉ cũng không đứng dậy hành lễ, dửng dưng ngồi xuống, gương mặt lạnh nhạt: “Ngươi có chuyện gì?"
Tay chân Ngô ma ma cần mẫn lấy ghế cho Minh Phỉ ngồi, còn dùng tay áo xoa xoa bụi bặm không tồn tại cười nói: “Tam cô nãi nãi, mời ngài ngồi."
Vẻ mặt Minh Tư thoáng vẻ giận dữ nhìn thẳng tới hai ma ma quản giáo đứng ở cửa, rốt cuộc không dám phát tác, đưa tay lên che miệng lại ngáp một cái, không nhịn được nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Ta rất mệt mỏi không rảnh ngồi chơi với ngươi."
Minh Phỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Ta đến tất nhiên là có chuyện quan trọng. Nhưng nếu như ngươi không có thời gian, vậy thì thôi."
Minh Tư khẩn trương ngồi thẳng người, mặc dù vẻ mặt còn khó coi, nhưng giọng nói rõ ràng nhẹ đi nhiều: “Ngươi nói đi."
Minh Phỉ nói: “Ngươi biết, trung tuần tháng mười Minh Bội xuất giá, chúng ta phải đi vào kinh." Lời nói đến bên miệng, tâm vừa động, lại đổi thành: “Phụ thân….phụ thân gửi thư tới, nghe nói ngươi cũng muốn đi. Nhưng nhị di nương bệnh nặng như vậy…………."
Minh Tư lo âu níu lấy khăn, kích động nói: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ còn không cho ta đi? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ giở âm mưu quỷ kế ngăn cản ta! Nếu không ta sẽ treo cổ, để việc vui của các ngươi lại có tang sự. Mấy người các ngươi phong phong quang quang, tại sao ta lại phải ở nông thôn khổ cả đời?" Đột nhiên nàng ta đứng lên, hướng về phía Minh Phỉ nhào qua: “Tam tỷ tỷ, ta van cầu ngươi, ta mới mười tám tuổi……………."
Tác giả :
Ý Thiên Trọng