Heo Ngốc Của Ngôi Sao
Chương 34
- Thôi đi hai cô nương. - Chị Linh Đan cuối cùng cũng không chịu được sự ồn ào của tôi và hắn, quay lại cốc đầu hắn.
- Sao chị chỉ cốc đầu em mà không cốc đầu cô ta? - Hắn xoa xoa trán, nhìn chị bằng ánh mắt ai oán rồi quay qua lườm tôi. Tôi ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn hắn. - Vì chị thích bắt nạt em thôi. - Chị không thèm quan tâm đến ánh mắt ai oán của hắn, trả lời vô cùng "hồn nhiên" mà khiến hắn tức tới muốn phun máu.
- Chị... - Hắn cứng họng, không biết nói gì đành im lặng nuốt cục tức vào trong.
- Ha ha ha...! - Tôi và chị Linh Đan cùng phá lên cười. Ôi trời nhìn mặt hắn buồn cười quá! Hắn tức tới nỗi mặt đỏ hơn cả đít khỉ rồi. Ha ha ha! Phép so sánh của tôi cũng thật là thiên tài quá đi. Siêu người mẫu Lưu Thiên Phong mặt đẹp hơn hoa mà bị tôi ví với đít khỉ. Mà từ từ ha... Tôi đưa tay quệt nước mắt do cười nhìu quá, ngẫm lại câu nói của chị Đan. Hừm... Ngẫm thế nào tôi cũng thấy câu đấy có vấn đề. Đúng rồi! Chị nói là "hai cô nương". Tôi quay qua nhìn sang hắn... Hai cô nương? - Há há há há... Ôi mẹ ơi! Chết cười! Chết cười mất thôi... ha ha há! - Lại một lần nữa tôi phá lên cười như một con điên, cười như chưa bao giờ được cười, cười đến đau cả ruột. Lần này chị Đan và hắn nhìn tôi cười mà phát sợ, tránh xa ra vài bước.
- Này! Cô cười cái gì đấy hả? - Đôi lông mày tuấn tú của hắn cau lại, hắn hắng giọng, cất tiếng hỏi tôi.
- Cười... ha ha... cười anh đấy. Ha ha... - Tôi chưa thể dừng cười, ôm bụng trả lời.
- Tôi? Tôi làm cái gì mà cô cười? - Hắn khó hiểu hỏi tôi.
- Anh là... ha ha... anh là cô nương. A ha ha... cười chết tôi mất. - Cứ nhắc đến là tôi cười càng to hơn. Đau bụng quá. Cười chết tôi rồi.
- Cô lại linh tinh! - Hắn đen mặt, giơ tay cốc trán tôi một cái đau điếng. Tôi vì đau mà mất hứng, hết cả buồn cười, ôm cái trán bị hắn cốc, bĩu môi lẩm bẩm.
- Tại câu nói của chị Đan chứ bộ.
- Gì? - Hắn ngạc nhiên quay qua nhìn chị.
- Cuối cùng em cũng nhận ra. Hóa ra nãy giờ em cười vì cái đó hả Tiểu Băng? - Chị Đan đưa tay lên che miệng cười, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của hắn.
- Chị, chị cũng biết mình nói nhầm ạ? – Nghe câu nói của chị, tôi chợt có cảm giác chị đã biết mình nói nhầm rồi nhưng không sửa liền tròn mắt hỏi.
- Chị cố tình đấy. Làm gì có chuyện chị nói nhầm chứ. – Chị mỉm cười duyên dáng càng chọc hắn tức hơn. Tôi nhìn hắn len lén cười. Lúc này thật không dám cười to, nhỡ mà cười to khiến hắn tức điên lên thì người chết là tôi.
Hắn đúng là tức tới nỗi sắp phát điên, hai lỗ tai với lỗ mũi dường như có khói đen bay ra. Tôi nghĩ chắc do bên trong đã cháy rồi nên khói mới bay ra như thế. Nếu chọc điên hắn nữa có phải là đỉnh đầu bùng cháy dữ dội luôn không? Nghĩ đến cảnh đầu hắn bốc cháy lại nhớ đến phim “Ma tốc độ" tôi từng xem, đem ra so sánh hắn với ma tốc độ quả thật rất hài hước. Tôi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Cô…! – Hắn như rít qua kẽ răng, hung hăng trừng mắt lườm tôi. Hắn đang chuẩn bị “xử lí" tôi, tôi la toáng lên chạy tứ lung tung. Hắn hung dữ đuổi theo sau. Tôi và hắn đang mải mê chơi trò mèo đuổi thì bỗng nhiên cánh cửa căn phòng trước mặt được mở ra.
Mọi người bên trong đang chăm chú làm công việc của mình thì bị tiếng ồn ở bên ngoài gây chú ý. Tất cả dừng công việc quay ra theo dõi chuyện gì đang diễn ra. Không ai ngờ được rằng hắn – người mẫu Lưu Thiên Phong đẹp trai, ấm áp đúng chuẩn bạch mã hoàng tử lại đang chơi đuổi bắt ồn ào với tôi – cô trợ lí bé nhỏ mới của hắn.
Tôi chợt cảm thấy gai gai người, quay ra nhìn mới biết trong căn phòng ngay trước mặt, mọi người đang nhìn chằm chằm tôi và hắn. Tôi vội đứng sững lại. Hắn vẫn không biết gì, chạy ra kéo má tôi một cái, nói lớn:
- Con heo ngốc nhà cô! Dám cười tôi! – Hắn còn cười rất sảng khoái. Tôi đen mặt trừng mắt lườm hắn. Hắn tưởng tôi tức giận rồi còn khoái chí kéo mạnh hơn. – Cho cô chừa! Còn dám lườm tôi nữa cơ à?
Tôi nghiến răng ken két. Cái tên chết tiệt này! Có biết mọi người đang nhìn chằm chằm không hả?! Trước áp lực là ánh nhìn của mọi người, tôi toát cả mồ hôi, huých hắn một cái, nói như rít qua kẽ răng:
- Mọi người đang nhìn chằm chằm kia kìa!
Hắn nghe xong, đầu quay ngoắt 90 độ nhìn ra. Nhận được ánh nhìn của những người trong phòng, hắn vội vàng buông cái tay đang kéo má tôi đau điếng. Hắn thầm gào thét trong lòng. Hình tượng Bạch mã hoàng tử của hắn nay còn đâu. Tôi thì đau khổ vô cùng. Có khi nào tôi bị fan của hắn đánh hội đồng không đây?!
- Sao chị chỉ cốc đầu em mà không cốc đầu cô ta? - Hắn xoa xoa trán, nhìn chị bằng ánh mắt ai oán rồi quay qua lườm tôi. Tôi ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn hắn. - Vì chị thích bắt nạt em thôi. - Chị không thèm quan tâm đến ánh mắt ai oán của hắn, trả lời vô cùng "hồn nhiên" mà khiến hắn tức tới muốn phun máu.
- Chị... - Hắn cứng họng, không biết nói gì đành im lặng nuốt cục tức vào trong.
- Ha ha ha...! - Tôi và chị Linh Đan cùng phá lên cười. Ôi trời nhìn mặt hắn buồn cười quá! Hắn tức tới nỗi mặt đỏ hơn cả đít khỉ rồi. Ha ha ha! Phép so sánh của tôi cũng thật là thiên tài quá đi. Siêu người mẫu Lưu Thiên Phong mặt đẹp hơn hoa mà bị tôi ví với đít khỉ. Mà từ từ ha... Tôi đưa tay quệt nước mắt do cười nhìu quá, ngẫm lại câu nói của chị Đan. Hừm... Ngẫm thế nào tôi cũng thấy câu đấy có vấn đề. Đúng rồi! Chị nói là "hai cô nương". Tôi quay qua nhìn sang hắn... Hai cô nương? - Há há há há... Ôi mẹ ơi! Chết cười! Chết cười mất thôi... ha ha há! - Lại một lần nữa tôi phá lên cười như một con điên, cười như chưa bao giờ được cười, cười đến đau cả ruột. Lần này chị Đan và hắn nhìn tôi cười mà phát sợ, tránh xa ra vài bước.
- Này! Cô cười cái gì đấy hả? - Đôi lông mày tuấn tú của hắn cau lại, hắn hắng giọng, cất tiếng hỏi tôi.
- Cười... ha ha... cười anh đấy. Ha ha... - Tôi chưa thể dừng cười, ôm bụng trả lời.
- Tôi? Tôi làm cái gì mà cô cười? - Hắn khó hiểu hỏi tôi.
- Anh là... ha ha... anh là cô nương. A ha ha... cười chết tôi mất. - Cứ nhắc đến là tôi cười càng to hơn. Đau bụng quá. Cười chết tôi rồi.
- Cô lại linh tinh! - Hắn đen mặt, giơ tay cốc trán tôi một cái đau điếng. Tôi vì đau mà mất hứng, hết cả buồn cười, ôm cái trán bị hắn cốc, bĩu môi lẩm bẩm.
- Tại câu nói của chị Đan chứ bộ.
- Gì? - Hắn ngạc nhiên quay qua nhìn chị.
- Cuối cùng em cũng nhận ra. Hóa ra nãy giờ em cười vì cái đó hả Tiểu Băng? - Chị Đan đưa tay lên che miệng cười, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của hắn.
- Chị, chị cũng biết mình nói nhầm ạ? – Nghe câu nói của chị, tôi chợt có cảm giác chị đã biết mình nói nhầm rồi nhưng không sửa liền tròn mắt hỏi.
- Chị cố tình đấy. Làm gì có chuyện chị nói nhầm chứ. – Chị mỉm cười duyên dáng càng chọc hắn tức hơn. Tôi nhìn hắn len lén cười. Lúc này thật không dám cười to, nhỡ mà cười to khiến hắn tức điên lên thì người chết là tôi.
Hắn đúng là tức tới nỗi sắp phát điên, hai lỗ tai với lỗ mũi dường như có khói đen bay ra. Tôi nghĩ chắc do bên trong đã cháy rồi nên khói mới bay ra như thế. Nếu chọc điên hắn nữa có phải là đỉnh đầu bùng cháy dữ dội luôn không? Nghĩ đến cảnh đầu hắn bốc cháy lại nhớ đến phim “Ma tốc độ" tôi từng xem, đem ra so sánh hắn với ma tốc độ quả thật rất hài hước. Tôi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Cô…! – Hắn như rít qua kẽ răng, hung hăng trừng mắt lườm tôi. Hắn đang chuẩn bị “xử lí" tôi, tôi la toáng lên chạy tứ lung tung. Hắn hung dữ đuổi theo sau. Tôi và hắn đang mải mê chơi trò mèo đuổi thì bỗng nhiên cánh cửa căn phòng trước mặt được mở ra.
Mọi người bên trong đang chăm chú làm công việc của mình thì bị tiếng ồn ở bên ngoài gây chú ý. Tất cả dừng công việc quay ra theo dõi chuyện gì đang diễn ra. Không ai ngờ được rằng hắn – người mẫu Lưu Thiên Phong đẹp trai, ấm áp đúng chuẩn bạch mã hoàng tử lại đang chơi đuổi bắt ồn ào với tôi – cô trợ lí bé nhỏ mới của hắn.
Tôi chợt cảm thấy gai gai người, quay ra nhìn mới biết trong căn phòng ngay trước mặt, mọi người đang nhìn chằm chằm tôi và hắn. Tôi vội đứng sững lại. Hắn vẫn không biết gì, chạy ra kéo má tôi một cái, nói lớn:
- Con heo ngốc nhà cô! Dám cười tôi! – Hắn còn cười rất sảng khoái. Tôi đen mặt trừng mắt lườm hắn. Hắn tưởng tôi tức giận rồi còn khoái chí kéo mạnh hơn. – Cho cô chừa! Còn dám lườm tôi nữa cơ à?
Tôi nghiến răng ken két. Cái tên chết tiệt này! Có biết mọi người đang nhìn chằm chằm không hả?! Trước áp lực là ánh nhìn của mọi người, tôi toát cả mồ hôi, huých hắn một cái, nói như rít qua kẽ răng:
- Mọi người đang nhìn chằm chằm kia kìa!
Hắn nghe xong, đầu quay ngoắt 90 độ nhìn ra. Nhận được ánh nhìn của những người trong phòng, hắn vội vàng buông cái tay đang kéo má tôi đau điếng. Hắn thầm gào thét trong lòng. Hình tượng Bạch mã hoàng tử của hắn nay còn đâu. Tôi thì đau khổ vô cùng. Có khi nào tôi bị fan của hắn đánh hội đồng không đây?!
Tác giả :
Jep