Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 4
Viễn Hinh đến trường, cô giáo vẫn niềm nở đón tiếp cậu nhóc và vẫn dùng ánh mắt đầy thẹn thùng nhìn ba Vĩnh Phong. Chỉ có điều, trước đây Viễn Hinh theo lời dặn của dì Đường gọi ba là anh, nhưng giờ thì đành trở về vị trí như cũ gọi là ba. Bởi vì có một sự thật không đổi là ba là người đàn ông đã có vợ. Và bằng chứng chính là chiếc nhẫn đóng mác “ Tôi là người có gia đình" mà ai ai cũng phải đeo ở ngón áp út khi đã kết hôn, nằm trên tay ba Vĩnh Phong không bao giờ rời tay.
Và ba cũng chẳng có ý định giấu giếm chút nào, ba luôn nói với giọng đầy tự hào:" Tôi đã có vợ" , khi ba Vĩnh Phong nói điều này, Viễn Hinh thấy ba rõ ràng là đã làm tan vỡ bao trái tim của nhiều chị gái. Mà trong đó có cô giáo của cậu nhóc.
Cô giáo cũng là người rất nhanh nhẹn, chuyển hệ từ mơ mộng sang kính nể ngay lập tức, thường hay hỏi Viễn Hinh về mẹ làm Viễn Hinh thấy thật phiền phức. Cho đến khi mẹ Hiểu đồng thực sự xuất hiện thì cô giáo cũng chấm dứt mấy câu hỏi của mình, có lẽ cô tự biết rằng cô chẳng thể nào sánh với mẹ Hiểu Đồng của cậu nhóc. Tuy nhiên, dù sao ba Vĩnh Phong vẫn đưa Viễn Hinh đi học, cô giáo vẫn rất vui vẻ với Viễn Hinh vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vẻ anh tuấn của ba – đây là lời dì Đường đã bảo.
– Ba ơi! Hôm nay cô con có phải là rất đẹp phải không ba – Viễn Hinh khôn khéo lay tay của ba mình hỏi, cố ý to giọng để cô giáo nghe.
Vĩnh Phong tuy chẳng hề để ý xem cô giáo hôm nay đẹp hay không đẹp, hay có gì khác với mọi hôm, nhưng nghe con trai hỏi thế, theo phép lịch sự cũng gật đầu đáp:
– Ừ, cô giáo con hôm nay rất đẹp.
Cô giáo được khen thì cười sung sướng, xoa đầu Viễn Hinh mà nói:
– Thưa ba đi học rồi vào lớp chơi với các bạn đi con.
Viễn Hinh mĩm cười đắc ý vì đã thành công lấy lòng cô giáo của mình.
Sau khi chào ba, Viễn Hinh ôm cái hộp báu vật của mình đi vào lớp, tuy cái hộp khá nặng, nhưng Viễn Hinh vẫn kiên quyết đem đi. Cậu nhóc đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nhỏ Heo Mập kia.
Viễn Hinh trong mấy buổi tiệc, được hết người này nựng đến người kia nựng, người ta còn nói:" Con của con buôn thì trước sau gì cũng là con buôn", giống như dự đoán sau này cậu nhóc sẽ nối nghiệp ba mẹ mình. Viễn Hinh thật sự học được cách đánh bại đối thủ của mình bằng cách ra giá cao hơn và mua chuộc lòng người.
Sau khi mọi người ăn sáng xong, hai cô giáo và cô bảo mẫu đang lui cui dọn dẹp chén bát bàn ghế. Lợi dụng lúc này, Viễn Hinh cầm cái hộp được mở nắp, bên trong tuy chỉ là những hòn bi nhỏ nhưng rất đẹp, Viễn Hinh đến trước mặt Heo Mập xòe hộp bi của mình ra, đầu ngẩng cao thách thức nói:
– Nhìn đi. Đây là toàn bộ số bi của mình. Sao hả, bạn thấy có đẹp không?
Mấy chục cái đầu trong lớp đều tụm lại nhìn số bi của Viễn Hinh kêu lớn tán thưởng không ngừng.
– Ừ, rất là đẹp. Nhưng vẫn không đẹp bằng bi của mình – Heo Mập nhìn số bi với ánh mắt cực kì hứng thú, thế nhưng vẫn khăng khăng là bi của mình đẹp hơn.
Viễn Hinh cực kì tức giận, cậu nhóc đã vất vả cầm nguyên cả hộp bi mà mình có. Hộp bi nặng trình trịch, nhiều như thế, vậy mà nhỏ Heo Mập này vẫn khăng khăng cho rằng bi của nhỏ là đẹp nhất. Sự tức giận không muốn là kẻ thua cuộc khiến Viễn Hinh dõng dạc hô:
– Ai nghỉ chơi với nhỏ heo mập, mình sẽ tặng người đó một viên bi.
Chỉ sau lời tuyên bố vài phút, Viễn Hinh cười đắc ý vô cùng bởi vì hầu như các bạn trong lớp đều bị cậu nhóc mua chuộc bằng những viên bi đầy màu sắc này. Không phải trong lớp có mình Viễn Hinh có bi, mà tâm lý trẻ con vốn thích vật của người khác, luôn cho rằng đồ chơi của người khác đẹp hơn của mình.
– Hai đứa mình chơi chung nha – Viễn Hinh ngồi một góc nghe Heo Mập nói với một cô bạn cùng lớp .
– Mình không chơi với bạn đâu – Cô bạn kia trả lời rồi đi đến chỗ Viễn Hinh xóe tay ra bảo – Mình nghỉ chơi với bạn ấy rồi. Cho mình bi đi.
Viễn Hinh liền vui vẻ mở nắp hộp của mình ra,
– Tụi mình không chơi với bạn đâu. Ai bảo bạn mập làm chi – Tất cả các bạn đều nói rồi trêu ghẹo Heo Mập khiến cô bé mếu máo – Lêu lêu…
Vẻ mặt Heo Mập lúc đó, Viễn Hinh chẳng thể nào quên được. Nhỏ khóc nức nở , khiến gương mặt vốn hồng hào da thịt càng hồng hơn trông rất tội nghiệp. Viễn Hinh ban đầu có chút đắc ý, nhưng rồi cũng thấy tội.
– Ai làm cho bạn khóc – Cô giáo nghe tiếng khó thì bèn đến vỗ về Heo Mập rồi nhìn mấy đứa học trò hỏi.
Thấy cô giáo nổi giận, các bạn đều sợ hãi, đồng loạt chỉ tay về hướng Viễn Hinh khiến cậu nhóc vô cùng lúng túng.
– Viễn Hinh, tại sao con lại chọc bạn khóc vậy hả.
Viễn Hinh cảm thấy cực kỳ oan uổng, cậu nhóc không hề chọc gì đến Heo Mập nha. Nhưng nói thế nào thì nguyên nhân cũng là do mình, Viễn Hinh đâu ngu ngốc mà nói rõ nguyên nhân mình đã mua chuộc các bạn bằng những viên bi để nghỉ chơi với Heo Mập. Nhưng mà nếu thừa nhận thì chẳng khác nào khẳng định.
– Con đâu có chọc bạn đâu cô. Là bạn tự khóc thôi. Không tin, cô cứ hỏi bạn ấy đi ạ.
Cô giáo bèn ngồi xuống, vỗ về Heo Mập:
– Con đừng khóc nữa, nói cô nghe, vì sao con khóc, bạn nào chọc con à.
– Các bạn không chơi với con – Viễn Hinh thấy heo mập nấc nghẹn vừa khóc vừa nói thì hơi sợ hãi.
Cô giáo nghe xong thì kinh ngạc quay người lại nhìn mấy đứa trẻ :
– Tại sao các con không chơi với bạn.
Viễn Hinh nghe cô hỏi, bước chân lùi về sau mấy bước. Trốn ngay lập tức.
Tại nhà, Viễn Hinh ngồi đối mặt với mẹ Hiểu Đồng trên sofa. Mặt mẻ Hiểu Đồng cực kỳ đen , ánh mắt vốn dĩ rất đẹp, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thích, vậy mà giờ lại khiến Viễn Hinh lạnh như băng. Cậu nhóc lí nhí gọi:
– Mẹ…
Hiểu Đồng không đáp.
– Mẹ ơi…
Hiểu Đồng vẫn im lặng.
– Con sai rồi.
Hiểu Đồng lúc này mới lên tiếng nói:
– Đã biết mình sai rồi sao? Nói xem, con sai ở chỗ nào.
Viễn Hinh mím môi không hé nửa lời. Hiểu Đồng nhìn con trai như thế bèn nói:
– Con đừng mong ba về cứu con.
Hiểu Đồng vừa nói xong thì cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong lịch lãm bước vào như một cơn gió thổi khiến người ta ngây ngất. Vĩnh Phong vừa đi vừa tháo ca vạt mĩm cười đến ôm lấy vợ, giả vờ lớn tiếng mắng:
– Viễn Hinh, con làm sai rồi. Mau xin lỗi mẹ đi.
– Con xin lỗi mẹ – Viễn Hinh thấy cứu nhân về, lập tức vui như mở cờ, reo rít lên tiếng.
– Nhanh lên đi tắm rửa, hôm nay bà nội kêu ba dẫn cả nhà đến nàh nội ăn cơm.
– Con đi liền – Viễn Hinh liền vụt chạy lên lầu.
Hiểu Đồng tức giận nhìn theo Viễn Hinh nói:
– Mẹ đã bảo, nếu con hư mẹ sẽ phạt không cho con ăn cơm mà.
– Mẹ à, mẹ nhớ lộn rồi, mẹ bảo là nếu con kén ăn sẽ bị phạt mà – Viễn Hinh bình thản đứng lại trả lời Hiểu Đồng – Nhưng mà con cũng nói, mẹ muốn phạt thì phạt ba trước, ba kén ăn còn hơn con mà. Lớn phải làm gương cho nhỏ chứ. Mẹ hãy phạt ba đi rồi hãy phạt con.
Nói xong cậu nhóc biến thật lẹ trước khi mẹ nổi giông tố, mọi việc cứ giao cho ba dập bão là xong.
Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng không cho cô rời đi, Hiểu Đồng tức đến nổi tím cả mặt, cô mắng Vĩnh Phong:
– Anh xem, Viễn Hinh bị anh chìu riết thành hư rồi.
– Con mình chỉ là tinh nghịch chút thôi, đứa trẻ nào mà chả như thế chứ? Lúc nhỏ anh còn ngổ ngược gấp mấy lần Viễn Hinh, nhưng giờ thì sao, chẳng phải anh là người đàn ông gương mẫu của mọi thời đại hay sao?
Hiểu Đồng bật cười lườm anh một cái rồi nói:
– Anh không cho em dạy con. Sau này đừng có mà nói con hư tại mẹ đó.
– Bà xã à, anh là sợ em sau khi phạt con thì lại đau lòng thôi , đứa con đi liền khúc ruột mà. Muốn phạt thì cứ phạt anh đi, anh tình nguyện cho em phạt nè.
Vĩnh Phong đưa môi về phái Hiểu Đồng, cô vừa bực vừa vui đẩy anh ra mắng:
– Nham nhở quá.
Thế nhưng Vĩnh Phong đã ôm lấy cô mà hôn không để cô nói tiếp.
Và ba cũng chẳng có ý định giấu giếm chút nào, ba luôn nói với giọng đầy tự hào:" Tôi đã có vợ" , khi ba Vĩnh Phong nói điều này, Viễn Hinh thấy ba rõ ràng là đã làm tan vỡ bao trái tim của nhiều chị gái. Mà trong đó có cô giáo của cậu nhóc.
Cô giáo cũng là người rất nhanh nhẹn, chuyển hệ từ mơ mộng sang kính nể ngay lập tức, thường hay hỏi Viễn Hinh về mẹ làm Viễn Hinh thấy thật phiền phức. Cho đến khi mẹ Hiểu đồng thực sự xuất hiện thì cô giáo cũng chấm dứt mấy câu hỏi của mình, có lẽ cô tự biết rằng cô chẳng thể nào sánh với mẹ Hiểu Đồng của cậu nhóc. Tuy nhiên, dù sao ba Vĩnh Phong vẫn đưa Viễn Hinh đi học, cô giáo vẫn rất vui vẻ với Viễn Hinh vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vẻ anh tuấn của ba – đây là lời dì Đường đã bảo.
– Ba ơi! Hôm nay cô con có phải là rất đẹp phải không ba – Viễn Hinh khôn khéo lay tay của ba mình hỏi, cố ý to giọng để cô giáo nghe.
Vĩnh Phong tuy chẳng hề để ý xem cô giáo hôm nay đẹp hay không đẹp, hay có gì khác với mọi hôm, nhưng nghe con trai hỏi thế, theo phép lịch sự cũng gật đầu đáp:
– Ừ, cô giáo con hôm nay rất đẹp.
Cô giáo được khen thì cười sung sướng, xoa đầu Viễn Hinh mà nói:
– Thưa ba đi học rồi vào lớp chơi với các bạn đi con.
Viễn Hinh mĩm cười đắc ý vì đã thành công lấy lòng cô giáo của mình.
Sau khi chào ba, Viễn Hinh ôm cái hộp báu vật của mình đi vào lớp, tuy cái hộp khá nặng, nhưng Viễn Hinh vẫn kiên quyết đem đi. Cậu nhóc đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nhỏ Heo Mập kia.
Viễn Hinh trong mấy buổi tiệc, được hết người này nựng đến người kia nựng, người ta còn nói:" Con của con buôn thì trước sau gì cũng là con buôn", giống như dự đoán sau này cậu nhóc sẽ nối nghiệp ba mẹ mình. Viễn Hinh thật sự học được cách đánh bại đối thủ của mình bằng cách ra giá cao hơn và mua chuộc lòng người.
Sau khi mọi người ăn sáng xong, hai cô giáo và cô bảo mẫu đang lui cui dọn dẹp chén bát bàn ghế. Lợi dụng lúc này, Viễn Hinh cầm cái hộp được mở nắp, bên trong tuy chỉ là những hòn bi nhỏ nhưng rất đẹp, Viễn Hinh đến trước mặt Heo Mập xòe hộp bi của mình ra, đầu ngẩng cao thách thức nói:
– Nhìn đi. Đây là toàn bộ số bi của mình. Sao hả, bạn thấy có đẹp không?
Mấy chục cái đầu trong lớp đều tụm lại nhìn số bi của Viễn Hinh kêu lớn tán thưởng không ngừng.
– Ừ, rất là đẹp. Nhưng vẫn không đẹp bằng bi của mình – Heo Mập nhìn số bi với ánh mắt cực kì hứng thú, thế nhưng vẫn khăng khăng là bi của mình đẹp hơn.
Viễn Hinh cực kì tức giận, cậu nhóc đã vất vả cầm nguyên cả hộp bi mà mình có. Hộp bi nặng trình trịch, nhiều như thế, vậy mà nhỏ Heo Mập này vẫn khăng khăng cho rằng bi của nhỏ là đẹp nhất. Sự tức giận không muốn là kẻ thua cuộc khiến Viễn Hinh dõng dạc hô:
– Ai nghỉ chơi với nhỏ heo mập, mình sẽ tặng người đó một viên bi.
Chỉ sau lời tuyên bố vài phút, Viễn Hinh cười đắc ý vô cùng bởi vì hầu như các bạn trong lớp đều bị cậu nhóc mua chuộc bằng những viên bi đầy màu sắc này. Không phải trong lớp có mình Viễn Hinh có bi, mà tâm lý trẻ con vốn thích vật của người khác, luôn cho rằng đồ chơi của người khác đẹp hơn của mình.
– Hai đứa mình chơi chung nha – Viễn Hinh ngồi một góc nghe Heo Mập nói với một cô bạn cùng lớp .
– Mình không chơi với bạn đâu – Cô bạn kia trả lời rồi đi đến chỗ Viễn Hinh xóe tay ra bảo – Mình nghỉ chơi với bạn ấy rồi. Cho mình bi đi.
Viễn Hinh liền vui vẻ mở nắp hộp của mình ra,
– Tụi mình không chơi với bạn đâu. Ai bảo bạn mập làm chi – Tất cả các bạn đều nói rồi trêu ghẹo Heo Mập khiến cô bé mếu máo – Lêu lêu…
Vẻ mặt Heo Mập lúc đó, Viễn Hinh chẳng thể nào quên được. Nhỏ khóc nức nở , khiến gương mặt vốn hồng hào da thịt càng hồng hơn trông rất tội nghiệp. Viễn Hinh ban đầu có chút đắc ý, nhưng rồi cũng thấy tội.
– Ai làm cho bạn khóc – Cô giáo nghe tiếng khó thì bèn đến vỗ về Heo Mập rồi nhìn mấy đứa học trò hỏi.
Thấy cô giáo nổi giận, các bạn đều sợ hãi, đồng loạt chỉ tay về hướng Viễn Hinh khiến cậu nhóc vô cùng lúng túng.
– Viễn Hinh, tại sao con lại chọc bạn khóc vậy hả.
Viễn Hinh cảm thấy cực kỳ oan uổng, cậu nhóc không hề chọc gì đến Heo Mập nha. Nhưng nói thế nào thì nguyên nhân cũng là do mình, Viễn Hinh đâu ngu ngốc mà nói rõ nguyên nhân mình đã mua chuộc các bạn bằng những viên bi để nghỉ chơi với Heo Mập. Nhưng mà nếu thừa nhận thì chẳng khác nào khẳng định.
– Con đâu có chọc bạn đâu cô. Là bạn tự khóc thôi. Không tin, cô cứ hỏi bạn ấy đi ạ.
Cô giáo bèn ngồi xuống, vỗ về Heo Mập:
– Con đừng khóc nữa, nói cô nghe, vì sao con khóc, bạn nào chọc con à.
– Các bạn không chơi với con – Viễn Hinh thấy heo mập nấc nghẹn vừa khóc vừa nói thì hơi sợ hãi.
Cô giáo nghe xong thì kinh ngạc quay người lại nhìn mấy đứa trẻ :
– Tại sao các con không chơi với bạn.
Viễn Hinh nghe cô hỏi, bước chân lùi về sau mấy bước. Trốn ngay lập tức.
Tại nhà, Viễn Hinh ngồi đối mặt với mẹ Hiểu Đồng trên sofa. Mặt mẻ Hiểu Đồng cực kỳ đen , ánh mắt vốn dĩ rất đẹp, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thích, vậy mà giờ lại khiến Viễn Hinh lạnh như băng. Cậu nhóc lí nhí gọi:
– Mẹ…
Hiểu Đồng không đáp.
– Mẹ ơi…
Hiểu Đồng vẫn im lặng.
– Con sai rồi.
Hiểu Đồng lúc này mới lên tiếng nói:
– Đã biết mình sai rồi sao? Nói xem, con sai ở chỗ nào.
Viễn Hinh mím môi không hé nửa lời. Hiểu Đồng nhìn con trai như thế bèn nói:
– Con đừng mong ba về cứu con.
Hiểu Đồng vừa nói xong thì cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong lịch lãm bước vào như một cơn gió thổi khiến người ta ngây ngất. Vĩnh Phong vừa đi vừa tháo ca vạt mĩm cười đến ôm lấy vợ, giả vờ lớn tiếng mắng:
– Viễn Hinh, con làm sai rồi. Mau xin lỗi mẹ đi.
– Con xin lỗi mẹ – Viễn Hinh thấy cứu nhân về, lập tức vui như mở cờ, reo rít lên tiếng.
– Nhanh lên đi tắm rửa, hôm nay bà nội kêu ba dẫn cả nhà đến nàh nội ăn cơm.
– Con đi liền – Viễn Hinh liền vụt chạy lên lầu.
Hiểu Đồng tức giận nhìn theo Viễn Hinh nói:
– Mẹ đã bảo, nếu con hư mẹ sẽ phạt không cho con ăn cơm mà.
– Mẹ à, mẹ nhớ lộn rồi, mẹ bảo là nếu con kén ăn sẽ bị phạt mà – Viễn Hinh bình thản đứng lại trả lời Hiểu Đồng – Nhưng mà con cũng nói, mẹ muốn phạt thì phạt ba trước, ba kén ăn còn hơn con mà. Lớn phải làm gương cho nhỏ chứ. Mẹ hãy phạt ba đi rồi hãy phạt con.
Nói xong cậu nhóc biến thật lẹ trước khi mẹ nổi giông tố, mọi việc cứ giao cho ba dập bão là xong.
Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng không cho cô rời đi, Hiểu Đồng tức đến nổi tím cả mặt, cô mắng Vĩnh Phong:
– Anh xem, Viễn Hinh bị anh chìu riết thành hư rồi.
– Con mình chỉ là tinh nghịch chút thôi, đứa trẻ nào mà chả như thế chứ? Lúc nhỏ anh còn ngổ ngược gấp mấy lần Viễn Hinh, nhưng giờ thì sao, chẳng phải anh là người đàn ông gương mẫu của mọi thời đại hay sao?
Hiểu Đồng bật cười lườm anh một cái rồi nói:
– Anh không cho em dạy con. Sau này đừng có mà nói con hư tại mẹ đó.
– Bà xã à, anh là sợ em sau khi phạt con thì lại đau lòng thôi , đứa con đi liền khúc ruột mà. Muốn phạt thì cứ phạt anh đi, anh tình nguyện cho em phạt nè.
Vĩnh Phong đưa môi về phái Hiểu Đồng, cô vừa bực vừa vui đẩy anh ra mắng:
– Nham nhở quá.
Thế nhưng Vĩnh Phong đã ôm lấy cô mà hôn không để cô nói tiếp.
Tác giả :
Born