Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 18
Thật ra, Như Nguyệt cũng không nghĩ mình và Diệp Hân sẽ mau chóng thân quen lại với nhau nhanh như vậy. Bởi vì có câu nói :" Thời gian dễ dàng thay đổi một con người" . Bản thân cô cũng thay đổi khá nhiều, cô cũng không thể đảm bảo Diệp Hân vẫn mãi là cô bạn dễ thương ngày nào mà mình quen. Huống hồ, xét toàn diện một cô tiểu thư thành phố như Diệp Hân, chắc chắn sẽ kiêu kỳ lên mặt đối với mọi người, nhất là với người có bộ dạng quê mùa như cô.
Cho nên cô cũng lên kế hoạch sẽ tìm Diệp Hân rồi làm thân, sau đó lợi dụng Diệp Hân làm con cờ để mà đạp tên chết bầm Viễn Hinh kia.
Thế nhưng, Diệp Hân hiện tại vẫn là cô bạn mà Như Nguyệt đã quen biết, tính tình vẫn dễ thương và vui vẻ như thế.
– Nguyệt Nguyệt, bạn thay đổi nhiều quá. Xinh hơn trước nhiều lắm – Diệp Hân quan sát Như Nguyệt vui mừng ra mặt trước sự thay đổi của bạn mình, rồi nhìn cái áo Như Nguyệt mặc trên người thì reo lên như người nhặt được vàng – Này, cái áo này Nguyệt mua ở đâu vậy, chỉ mình mua với được không, nhìn đẹp quá đi mất.
Như Nguyệt bỗng sặc nước miếng của chính mình, ho sặc sụa không ngừng đến mức chảy cả nước mắt, phải một lúc lâu cô mới trấn tĩnh trong đôi mắt lo lắng của Diệp Hân.
– Nguyệt không sao chứ?
– Mình không sao – Như Nguyệt khua tay ý bảo mình không sao.
Cô cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, nói thật là dù chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, cô tuy không hứng thú với thời trang, nhưng mà cô cũng hiểu thế nào là thời trang. Cô cũng biết cái áo cô mặc trên người mà Như Ngọc nói là thuộc hàng trưng bày là vẫn còn nể mặt cô nhiều lắm, chứ cái áo này phải nói là quá kì quái.
– Bạn thích cái áo này thiệt hả – Như Nguyệt nhìn Diệp Hân, cố nuốt nước bọt của mình xuống hỏi kỹ lại.
Diệp Hân không ngần ngại gật đầu, ánh mắt toát ra sự thích thú cực kì chân thật đến mức khiến Diệp Hân choáng voáng. Cô nhìn Diệp Hân một cái rồi thở dài bảo:
– Rồi hiểu luôn.
Có một số người họ xem sự kì quặc là một sự đặc biệt, có lẽ với người như Diệp Hân, mọi phong cách thời trang đều trở nên nhàm chán rồi, vì vậy mới cảm thấy thích thú vì mới lạ như chiếc áo cô mặc thế này.
– Chiếc áo này mình mới mặc lần đầu thôi, nếu Hân không ngại, ngày mai mình giặt sạch rồi đem tặng cho Hân.
– Thật sao? – Diệp Hân tròn mắt hớn hở nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt yêu mến cực độ.
Như Nguyệt thấy vậy thì quyết định hy sinh luôn 300 ngàn được giảm giá 30 ngàn kèm chiếc áo tặng không này tặng hết cho Diệp Hân nếu cô ấy muốn.
– Thật ra mình cũng không nỡ đâu, chiếc áo này vất vả lắm mình mới có được – Trong bụng thầm nghĩ là :" Nói gãy cả lưỡi mới được tặng không “ tiếp tục bày tỏ tấm lòng của mình bằng cách một dùng đại bác nổ banh trời – Chiếc áo này mình nghe nói là thiết kế riêng rất độc đáo, chỉ dành cho những người có cá tính đặc biệt, không phải cứ có tiền là mua được đâu. Mình đã phải thể hiện hết cá tính của mình một cách rất đặc biệt để có được chiếc áo này đó….
Như Nguyệt cứ luyên huyên ca ngợi chiếc áo trong sự ngưỡng mộ của Diệp Hân, và ánh mắt tò mò ngạc nhiên của mấy người bạn trong lớp, ai cũng kinh ngạc nhìn chiếc áo trên người của Như Nguyệt. Nãy giờ có nhiều người cười thầm chiếc áo của Như Nguyệt, nhưng bây giờ lại thấy một cô gái sang trọng như Diệp Hân khen ngợi cái áo như thế thì cũng bắt đầu đánh giá lại cái áo và mắt thẩm mỹ của mình.
Chi có Như Ngọc ngồi cách đó hai bàn, cô trợn mắt nghe Như Nguyệt quăng bom mà thấy chóng cả mặt. Nếu không vì cô và Như Nguyệt là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô chắc chắn đứng lên đá một phát cho Như Nguyệt chết tươi luôn, không thể chịu nổi với đứa bạn này. Cái áo rõ ràng là bị người ta xem như hàng bỏ đi tặng không mà lại được biến thành cái áo vô giá thế này.
Sự khó chịu trong lòng tăng lên, không biết chút vào đâu, cô bèn quay sang cậu bạn kế bên bảo:
– Này, cậu có biết trong một cuộc thi dũng cảm quốc tế, nước nào giành được giải hay không?
Cậu bạn bị hỏi bất chợt như thế thì ngớ người nhìn Như Ngọc, cô cũng chẳng buồn chờ câu trả lời của cậu bạn đã tự biên tự diễn luôn:
– Mở màn, người Nhật khẳng định mình dũng cảm nhất vì võ sĩ đạo có thể mổ bụng mà không rên la một tiếng nào cả, mọi người trong khán phòng đều trầm trồ và cho đúng là người Nhật dũng cảm nhất. Tiếp theo, người Hà Lan nói rằng mình là dũng cảm nhất thế giới vì duy nhất trên thế giới có mỗi người Hà Lan sống dưới mực nước biển đến hơn 10m. Toàn thể khán giả đều nhảy dựng lên vì lo sợ và đồng ý người Hà Lan dũng cảm nhất. Màn trình diễn của người Mỹ thì vô cùng ấn tượng khi Tổng thống Bush đứng ra tuyên bố là đố nước nào đánh nhau với nước Mỹ. Tất cả hội trường đều im lặng, không ai dám đáp lời. Lúc đó, bà Rice tuyên bố người Mỹ xứng đáng là dũng cảm nhất. Qua ba màn trình diễn ấn tượng của ba nước trên, ai cũng tò mò xem người Việt Nam chứng minh lòng dũng cảm của mình như thế nào. Bỗng nhiên mọi người nhìn thấy mấy anh cởi trần, gày gò đang hì hục bê một quả bom của Mỹ lên sân khấu. Sau đó, mấy anh chàng lấy cưa sắt ra cưa quả bom. Cả hội trường đều đồng lọat đứng lên công nhận người Việt Nam là dũng cảm nhất.
– Đã thấy chưa, người Việt Nam chúng ta là dũng cảm nhất, là chuyên dùng bom dùng bom đó, nói gì làm gì cũng dùng bom hết đó . hễ chút là dùng bom, hễ chút là quăng bom…
Thấy ánh mắt đầy gầm gừ của Như Ngọc, cậu bạn bên cạnh chị biết gật gật đầu mà thôi.
Như Ngọc nói một hơi đã đời rồi mới nhìn kỹ cậu bạn trước mặt rồi nói:
– Nhìn bạn hơi quen quen.
Cho nên cô cũng lên kế hoạch sẽ tìm Diệp Hân rồi làm thân, sau đó lợi dụng Diệp Hân làm con cờ để mà đạp tên chết bầm Viễn Hinh kia.
Thế nhưng, Diệp Hân hiện tại vẫn là cô bạn mà Như Nguyệt đã quen biết, tính tình vẫn dễ thương và vui vẻ như thế.
– Nguyệt Nguyệt, bạn thay đổi nhiều quá. Xinh hơn trước nhiều lắm – Diệp Hân quan sát Như Nguyệt vui mừng ra mặt trước sự thay đổi của bạn mình, rồi nhìn cái áo Như Nguyệt mặc trên người thì reo lên như người nhặt được vàng – Này, cái áo này Nguyệt mua ở đâu vậy, chỉ mình mua với được không, nhìn đẹp quá đi mất.
Như Nguyệt bỗng sặc nước miếng của chính mình, ho sặc sụa không ngừng đến mức chảy cả nước mắt, phải một lúc lâu cô mới trấn tĩnh trong đôi mắt lo lắng của Diệp Hân.
– Nguyệt không sao chứ?
– Mình không sao – Như Nguyệt khua tay ý bảo mình không sao.
Cô cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, nói thật là dù chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, cô tuy không hứng thú với thời trang, nhưng mà cô cũng hiểu thế nào là thời trang. Cô cũng biết cái áo cô mặc trên người mà Như Ngọc nói là thuộc hàng trưng bày là vẫn còn nể mặt cô nhiều lắm, chứ cái áo này phải nói là quá kì quái.
– Bạn thích cái áo này thiệt hả – Như Nguyệt nhìn Diệp Hân, cố nuốt nước bọt của mình xuống hỏi kỹ lại.
Diệp Hân không ngần ngại gật đầu, ánh mắt toát ra sự thích thú cực kì chân thật đến mức khiến Diệp Hân choáng voáng. Cô nhìn Diệp Hân một cái rồi thở dài bảo:
– Rồi hiểu luôn.
Có một số người họ xem sự kì quặc là một sự đặc biệt, có lẽ với người như Diệp Hân, mọi phong cách thời trang đều trở nên nhàm chán rồi, vì vậy mới cảm thấy thích thú vì mới lạ như chiếc áo cô mặc thế này.
– Chiếc áo này mình mới mặc lần đầu thôi, nếu Hân không ngại, ngày mai mình giặt sạch rồi đem tặng cho Hân.
– Thật sao? – Diệp Hân tròn mắt hớn hở nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt yêu mến cực độ.
Như Nguyệt thấy vậy thì quyết định hy sinh luôn 300 ngàn được giảm giá 30 ngàn kèm chiếc áo tặng không này tặng hết cho Diệp Hân nếu cô ấy muốn.
– Thật ra mình cũng không nỡ đâu, chiếc áo này vất vả lắm mình mới có được – Trong bụng thầm nghĩ là :" Nói gãy cả lưỡi mới được tặng không “ tiếp tục bày tỏ tấm lòng của mình bằng cách một dùng đại bác nổ banh trời – Chiếc áo này mình nghe nói là thiết kế riêng rất độc đáo, chỉ dành cho những người có cá tính đặc biệt, không phải cứ có tiền là mua được đâu. Mình đã phải thể hiện hết cá tính của mình một cách rất đặc biệt để có được chiếc áo này đó….
Như Nguyệt cứ luyên huyên ca ngợi chiếc áo trong sự ngưỡng mộ của Diệp Hân, và ánh mắt tò mò ngạc nhiên của mấy người bạn trong lớp, ai cũng kinh ngạc nhìn chiếc áo trên người của Như Nguyệt. Nãy giờ có nhiều người cười thầm chiếc áo của Như Nguyệt, nhưng bây giờ lại thấy một cô gái sang trọng như Diệp Hân khen ngợi cái áo như thế thì cũng bắt đầu đánh giá lại cái áo và mắt thẩm mỹ của mình.
Chi có Như Ngọc ngồi cách đó hai bàn, cô trợn mắt nghe Như Nguyệt quăng bom mà thấy chóng cả mặt. Nếu không vì cô và Như Nguyệt là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô chắc chắn đứng lên đá một phát cho Như Nguyệt chết tươi luôn, không thể chịu nổi với đứa bạn này. Cái áo rõ ràng là bị người ta xem như hàng bỏ đi tặng không mà lại được biến thành cái áo vô giá thế này.
Sự khó chịu trong lòng tăng lên, không biết chút vào đâu, cô bèn quay sang cậu bạn kế bên bảo:
– Này, cậu có biết trong một cuộc thi dũng cảm quốc tế, nước nào giành được giải hay không?
Cậu bạn bị hỏi bất chợt như thế thì ngớ người nhìn Như Ngọc, cô cũng chẳng buồn chờ câu trả lời của cậu bạn đã tự biên tự diễn luôn:
– Mở màn, người Nhật khẳng định mình dũng cảm nhất vì võ sĩ đạo có thể mổ bụng mà không rên la một tiếng nào cả, mọi người trong khán phòng đều trầm trồ và cho đúng là người Nhật dũng cảm nhất. Tiếp theo, người Hà Lan nói rằng mình là dũng cảm nhất thế giới vì duy nhất trên thế giới có mỗi người Hà Lan sống dưới mực nước biển đến hơn 10m. Toàn thể khán giả đều nhảy dựng lên vì lo sợ và đồng ý người Hà Lan dũng cảm nhất. Màn trình diễn của người Mỹ thì vô cùng ấn tượng khi Tổng thống Bush đứng ra tuyên bố là đố nước nào đánh nhau với nước Mỹ. Tất cả hội trường đều im lặng, không ai dám đáp lời. Lúc đó, bà Rice tuyên bố người Mỹ xứng đáng là dũng cảm nhất. Qua ba màn trình diễn ấn tượng của ba nước trên, ai cũng tò mò xem người Việt Nam chứng minh lòng dũng cảm của mình như thế nào. Bỗng nhiên mọi người nhìn thấy mấy anh cởi trần, gày gò đang hì hục bê một quả bom của Mỹ lên sân khấu. Sau đó, mấy anh chàng lấy cưa sắt ra cưa quả bom. Cả hội trường đều đồng lọat đứng lên công nhận người Việt Nam là dũng cảm nhất.
– Đã thấy chưa, người Việt Nam chúng ta là dũng cảm nhất, là chuyên dùng bom dùng bom đó, nói gì làm gì cũng dùng bom hết đó . hễ chút là dùng bom, hễ chút là quăng bom…
Thấy ánh mắt đầy gầm gừ của Như Ngọc, cậu bạn bên cạnh chị biết gật gật đầu mà thôi.
Như Ngọc nói một hơi đã đời rồi mới nhìn kỹ cậu bạn trước mặt rồi nói:
– Nhìn bạn hơi quen quen.
Tác giả :
Born