Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 17
Đến ngày tựu trường, Thiên Phong cũng mua xe cho con gái, Như Nguyệt và Như Ngọc cùng đèo nhau đến trường. Nhìn Như Nguyệt trong bộ dạng chẳng khác nào một bà lão, cặp kính cận, tóc cắt mái, mặc chiếc áo chẳng biết của thế kỷ nào. Như Ngọc nhìn Như Nguyệt không khỏi cách xa vài bước, nhăn mày, nhăn mặt biểu môi nói:
– Bộ bà sợ mọi người không biết bà là người dưới quê lên thành phố hay sao mà phải bày biện rõ thế ọi người biết vậy chứ hả?
– Gì mà nhà quê chứ? – Như Nguyệt cảm thấy cách ăn mặc của mình cũng ổn chứ không đến mức như Như Ngọc nói.
– Còn không phải là nhà quê thì cũng giống một con mới trốn trại tâm thần mới ra – Như Ngọc chỉ chỉ tóc, mắt kính và bộ quần áo trên người Như Nguyệt.
– Cái này người ta gọi là ngụy trang đó – Như Nguyệt phản bác lại ngay lời Như Ngọc – Mắt kính này là mắt kính Nobita, không phải mắt kính cận đâu nha, nó hiện đang là mode đó. Tóc mái ngố, hiện giờ cũng là mode đó.
– Khi khổng khi không bà ngụy trang để làm gì chứ? – Như Ngọc nhíu mày nhìn Như Nguyệt lấy làm khó hiểu
– Ngụy trang để dụ địch ý mà – Như Nguyệt đáp, rồi khoái chí cười – Nhìn đi, đến bà còn không nhận ra tui thì còn ai nhận ra nữa chứ. Không uổng công tui chạy lăng xăng mua này mua nọ.
– Thôi được rồi, bà muốn dụ địch gì đó thì cứ dụ đi, tóc và kính tui không có ý kiến, nhưng mà tui lạy bà, làm ơn chỉ hôm nay thôi, sau này tui không muốn thấy bộ quần áo thuộc hàng cổ trưng bày trong bảo tàng này nữa đâu.
– Gì mà bảo tàng, bà biết cái áo này tui mua bao nhiêu hay không? – Như Nguyệt cáu giận tranh luận khi Như Ngọc chê cái áo mình vất vả đi mua giữa đêm tối .
– Bao nhiêu? – Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt tò mò hỏi.
Như Nguyệt đang hùng hổ, nghe hỏi thì thẳng lưng hắng giọng một cái rồi nói:
– Tui thấy người ta treo bảng bán 1 áo 30 ngàn, thế là tắp vô mua hẳn 10 cái áo, tổng cộng là 300 ngàn đó, trả giá mỏi miệng mới bớt được 30 ngàn kèm thêm khuyến mãi cái áo này đó.
Như Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn Như Nguyệt, quyết định mặc kệ cô.
Gần đến lớp học, Như Ngọc nói khẽ với Như Nguyệt:
– Chừng nào bà chưa bỏ hàng trưng bày cổ này thì đừng nói bà là bạn tui nha.
Nói xong, Như Ngọc te rẹt đi vào lớp, bỏ lại Như Nguyệt với cái bĩu môi.
Vừa vào lớp, Như Nguyệt thấy Như Ngọc đã chọn ình một góc bàn mà bên cạnh đã có người ngồi, ý tứ rất rõ ràng, quyết không chung bàn với Như Nguyệt. Như Nguyệt tức giận lườm lườm mắt nhìn Như Ngọc mắng thầm đứa bạn xấu xa này, sau đó đảo mắt nhanh tìm chỗ ngồi ình. Mà cả lớp rất đông, gần như là ngồi chật cứng hết, chẳng có mấy chỗ trống. Có một chỗ trống bên phải là bàn của một anh bạn đầu cổ tóc tai bờm xờm, đeo cặp mắt kính cận trông chẳng khác dân cái bang bao nhiêu, chắc vì lí do đó mà chẳng ai thèm ngồi cùng bàn.
Bàn bên trái trống, chỉ có một cô bạn ăn bận trông khá xinh, cô bạn đang cầm cái gương soi nên Như Nguyệt chưa thấy rõ mặt, nhưng so đi so lại, ngồi gần cô bạn này vẫn tốt hơn là ngồi gần anh bạn kia. Nghĩ là làm liền, Như Nguyệt nhanh chóng phi như bay đến bên bàn cô bạn kia rồi tự nhiên ngồi xuống chẳng đợi mời mọc.
– Này…
Cô bạn kia thấy có người ngồi gần mình thì dường như khó chịu, cụp chiếc gương trên tay mình lại quay sang Như Nguyệt kêu.
– Bạn ngồi chỗ khác đi – Cô bạn đó nói tiếp giọng khó chịu vô cùng.
Như Nguyệt vừa ngồi xuống, đang loay hoay lục trong túi mình ra cái thời khóa biểu xem tiết đầu tiên là môn gì thì nghe giọng nói có chút chói tai này, nghĩ ngay trong bụng:" Hèn chi chẳng có ai ngồi cùng. Hóa ra là có người giở giọng tiểu thư. Giở giọng với ai, chứ giở giọng với mình thì chỉ có chết"
Như Nguyệt liền quay sang nói một hơi một tràng xối xả, quyết định trở thành đầu gấu một lần, cô ghét nhất là loại người coi trời bằng vung, coi mình là nhất như thế này:
– Bàn này của bạn à, ghế này của bạn à, lớp học này của bạn à, trường này cũng của bạn à, toàn thế giới này cũng là của bạn à. Nói à biết nhé, ghế này tôi đã ngồi, bàn này tôi đã chạm tay, lớp này tôi đã quyết định học, trường này tôi cũng đã đóng tiền rồi. Tôi thích ngồi ở đây, sẽ ngồi ở đây đến hết năm học đó. Bạn không thích thì cứ dọn đi chỗ khác.
Như Nguyệt quát lớn khiến cả lớp đều nhìn hai người, nhưng Như Nguyệt chẳng chút sợ hãi, cô hất mặt khoanh tay định trừng mắt với cô bạn đó. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra cô bạn có dáng vẻ yêu kiều đó chính là Hân Hân.
– Hân Hân…
Cô bạn đó chớp chớp mắt nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt liền tay bắt mặt mừng nói:
– Mình là Nguyệt Nguyệt nè.
– Nguyệt Nguyệt…- Diệp Hân ngỡ ngàng nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp, bởi vì Nguyệt Nguyệt trong tâm trí của cô tròn trịa, trắng trẻo dễ thương chứ không ngố, ăn mặc như bà lão còn đen như thế nữa.
Nguyệt Nguyệt biết Diệp hân chưa nhận ra mình, liền đưa hai tay dưới cằm làm động tác tạo dáng chụp hình, khiến Diệp hân nhận ra đó chính là cô.
– Nguyệt Nguyệt…
– Hân Hân…
Cả hai người tay bắt mặt mừng ôm chầm lấy nhau vui mừng.
Như Nguyệt vui mừng hò reo trong bụng, kế hoạch trả thù của cô vốn dĩ là có Diệp Hân, nào ngờ ông trời lại tạo cơ hội cho cô nhanh chóng đến thế, khiến cô và Hân Hân nhanh chóng gặp nhau. Xem ra ông trời cũng tán đồng kế hoạch trả thù của cô.
– Bộ bà sợ mọi người không biết bà là người dưới quê lên thành phố hay sao mà phải bày biện rõ thế ọi người biết vậy chứ hả?
– Gì mà nhà quê chứ? – Như Nguyệt cảm thấy cách ăn mặc của mình cũng ổn chứ không đến mức như Như Ngọc nói.
– Còn không phải là nhà quê thì cũng giống một con mới trốn trại tâm thần mới ra – Như Ngọc chỉ chỉ tóc, mắt kính và bộ quần áo trên người Như Nguyệt.
– Cái này người ta gọi là ngụy trang đó – Như Nguyệt phản bác lại ngay lời Như Ngọc – Mắt kính này là mắt kính Nobita, không phải mắt kính cận đâu nha, nó hiện đang là mode đó. Tóc mái ngố, hiện giờ cũng là mode đó.
– Khi khổng khi không bà ngụy trang để làm gì chứ? – Như Ngọc nhíu mày nhìn Như Nguyệt lấy làm khó hiểu
– Ngụy trang để dụ địch ý mà – Như Nguyệt đáp, rồi khoái chí cười – Nhìn đi, đến bà còn không nhận ra tui thì còn ai nhận ra nữa chứ. Không uổng công tui chạy lăng xăng mua này mua nọ.
– Thôi được rồi, bà muốn dụ địch gì đó thì cứ dụ đi, tóc và kính tui không có ý kiến, nhưng mà tui lạy bà, làm ơn chỉ hôm nay thôi, sau này tui không muốn thấy bộ quần áo thuộc hàng cổ trưng bày trong bảo tàng này nữa đâu.
– Gì mà bảo tàng, bà biết cái áo này tui mua bao nhiêu hay không? – Như Nguyệt cáu giận tranh luận khi Như Ngọc chê cái áo mình vất vả đi mua giữa đêm tối .
– Bao nhiêu? – Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt tò mò hỏi.
Như Nguyệt đang hùng hổ, nghe hỏi thì thẳng lưng hắng giọng một cái rồi nói:
– Tui thấy người ta treo bảng bán 1 áo 30 ngàn, thế là tắp vô mua hẳn 10 cái áo, tổng cộng là 300 ngàn đó, trả giá mỏi miệng mới bớt được 30 ngàn kèm thêm khuyến mãi cái áo này đó.
Như Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn Như Nguyệt, quyết định mặc kệ cô.
Gần đến lớp học, Như Ngọc nói khẽ với Như Nguyệt:
– Chừng nào bà chưa bỏ hàng trưng bày cổ này thì đừng nói bà là bạn tui nha.
Nói xong, Như Ngọc te rẹt đi vào lớp, bỏ lại Như Nguyệt với cái bĩu môi.
Vừa vào lớp, Như Nguyệt thấy Như Ngọc đã chọn ình một góc bàn mà bên cạnh đã có người ngồi, ý tứ rất rõ ràng, quyết không chung bàn với Như Nguyệt. Như Nguyệt tức giận lườm lườm mắt nhìn Như Ngọc mắng thầm đứa bạn xấu xa này, sau đó đảo mắt nhanh tìm chỗ ngồi ình. Mà cả lớp rất đông, gần như là ngồi chật cứng hết, chẳng có mấy chỗ trống. Có một chỗ trống bên phải là bàn của một anh bạn đầu cổ tóc tai bờm xờm, đeo cặp mắt kính cận trông chẳng khác dân cái bang bao nhiêu, chắc vì lí do đó mà chẳng ai thèm ngồi cùng bàn.
Bàn bên trái trống, chỉ có một cô bạn ăn bận trông khá xinh, cô bạn đang cầm cái gương soi nên Như Nguyệt chưa thấy rõ mặt, nhưng so đi so lại, ngồi gần cô bạn này vẫn tốt hơn là ngồi gần anh bạn kia. Nghĩ là làm liền, Như Nguyệt nhanh chóng phi như bay đến bên bàn cô bạn kia rồi tự nhiên ngồi xuống chẳng đợi mời mọc.
– Này…
Cô bạn kia thấy có người ngồi gần mình thì dường như khó chịu, cụp chiếc gương trên tay mình lại quay sang Như Nguyệt kêu.
– Bạn ngồi chỗ khác đi – Cô bạn đó nói tiếp giọng khó chịu vô cùng.
Như Nguyệt vừa ngồi xuống, đang loay hoay lục trong túi mình ra cái thời khóa biểu xem tiết đầu tiên là môn gì thì nghe giọng nói có chút chói tai này, nghĩ ngay trong bụng:" Hèn chi chẳng có ai ngồi cùng. Hóa ra là có người giở giọng tiểu thư. Giở giọng với ai, chứ giở giọng với mình thì chỉ có chết"
Như Nguyệt liền quay sang nói một hơi một tràng xối xả, quyết định trở thành đầu gấu một lần, cô ghét nhất là loại người coi trời bằng vung, coi mình là nhất như thế này:
– Bàn này của bạn à, ghế này của bạn à, lớp học này của bạn à, trường này cũng của bạn à, toàn thế giới này cũng là của bạn à. Nói à biết nhé, ghế này tôi đã ngồi, bàn này tôi đã chạm tay, lớp này tôi đã quyết định học, trường này tôi cũng đã đóng tiền rồi. Tôi thích ngồi ở đây, sẽ ngồi ở đây đến hết năm học đó. Bạn không thích thì cứ dọn đi chỗ khác.
Như Nguyệt quát lớn khiến cả lớp đều nhìn hai người, nhưng Như Nguyệt chẳng chút sợ hãi, cô hất mặt khoanh tay định trừng mắt với cô bạn đó. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra cô bạn có dáng vẻ yêu kiều đó chính là Hân Hân.
– Hân Hân…
Cô bạn đó chớp chớp mắt nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt liền tay bắt mặt mừng nói:
– Mình là Nguyệt Nguyệt nè.
– Nguyệt Nguyệt…- Diệp Hân ngỡ ngàng nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp, bởi vì Nguyệt Nguyệt trong tâm trí của cô tròn trịa, trắng trẻo dễ thương chứ không ngố, ăn mặc như bà lão còn đen như thế nữa.
Nguyệt Nguyệt biết Diệp hân chưa nhận ra mình, liền đưa hai tay dưới cằm làm động tác tạo dáng chụp hình, khiến Diệp hân nhận ra đó chính là cô.
– Nguyệt Nguyệt…
– Hân Hân…
Cả hai người tay bắt mặt mừng ôm chầm lấy nhau vui mừng.
Như Nguyệt vui mừng hò reo trong bụng, kế hoạch trả thù của cô vốn dĩ là có Diệp Hân, nào ngờ ông trời lại tạo cơ hội cho cô nhanh chóng đến thế, khiến cô và Hân Hân nhanh chóng gặp nhau. Xem ra ông trời cũng tán đồng kế hoạch trả thù của cô.
Tác giả :
Born