Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 11
Như Nguyệt lôi như Ngọc chạy thục mạng trốn khỏi hiện trường tội lỗi , cả hai lẩn vào trong tòa nhà gần đó. Quay ngang quay ngửa, không biết nên đi đâu, cuối cùng Như Nguyệt nhìn thấy cuối hành lang là một tấm bạn màu xanh chữ trắng có ghi hai chữ ngắn gọn “WC" nhô ra. Thế là Như Nguyệt cứ thế kéo Như Ngọc chạy đến đó.
– Hú hồn hú vía – Như Nguyệt đưa tay vỗ ngực thở dốc.
– Nè, bà phản ứng thái hóa rồi đó. Chỉ là lỡ phun nước thôi mà, xin lỗi là được rồi. Sao lại đẩy ông Tuấn vào như thế, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Xem đi, gây hậu quả nghiêm trọng rồi đó. Không biết giờ ông Tuấn sao nữa – Như Ngọc vô cớ bị lôi chạy thục mạng như thế, khó khăn lấy lại hơi thở , nhìn Như Nguyệt trách.
– Tui sợ cái tên đó đánh tui chứ sao nữa? – Như Nguyệt nuốt trọng nước bọt của mình, hĩnh mũi giải thích. Việc đẩy Tuấn vào hoàn cảnh khốn cùng như thế, cô quả thật cũng thấy áy náy lắm chứ bộ.
– Chẳng qua bà có tật giật mình nên mới sợ hãi thế thôi – Như Ngọc ngún ngẩy lườm Như Nguyệt bảo – Cái tên đó đúng là xui xẻo, hai lần bị bà rẩy nước thánh lên người.
– Thì chính vì thế, tôi mới chạy đó, ở lại để hắn ta thù cũ hận mới tính một lần luôn hay sao. Đương nhiên chạy là cách tốt nhất rồi.
– Tui nói bà, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu nào khác nhau. Chứ cái kiểu có tật giật mình như vậy, chắc chắn bị người ta phát hiện và đánh chết mà thôi . Anh bạn đó đâu có biết chuyện ở trong tolet là bà làm đâu mà bà lại sợ chứ. Vô tình phun nước trúng thì xin lỗi là xong chứ có gì đâu, giữa trường học như thế, chẳng lẽ bạn ấy đánh bà hay sao?
Nghe Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói xong thì vỗ trán cái bốp, tự cảm nhận mình quá ngốc, sao lại hoảng sợ đến mức mất bình tĩnh như thế chứ.
– Giờ thì lớn chuyện rồi. Chuyện bình thường bị bà làm rùm beng như thế, nghĩ đến tên Hoàng bị đánh tả tơi mà muốn khóc hận cho Tuấn thật – Như Ngọc chép miệng than thở – Thật là tội cho ông Tuấn, cái mặt đẹp trai của ổng bị bà hủy hoại. Tui không biết, mấy đứa con gái thích ổng hay được, có xé bà ra làm tương ăn hay không nữa.
Như Nguyệt nghe Như Ngọc than thở như thế, cô cũng rầu rĩ muốn chết , nhưng cô không phải rầu cho Tuấn, mà là rầu cho chính cô kia kìa. Toàn trường đã nhìn thấy màn kiss cực kì …
– Haiz…Giờ làm sao đây ta.
– Tên đó nhất định sẽ tìm bà cho xem – Như Ngọc đe dọa một câu – Chuyện mất mặt như vậy, nếu là tui, tui cũng quyết băm bà ra trăm mảnh. Ông Tuấn nhất định sẽ chỉ ra kẻ chủ mưu là bà cho coi.
– Đừng nói nữa, đừng nói nữa – Như Nguyệt xua tay lia lịa ngăn lời cảnh cáo đầy khủng bố của Như Ngọc. Thằng em trai này của cô, cái gì cũng có, chỉ có cái duy nhất là không có, chính là “nghĩa khí". Sau đó, cô nhe răng cười cười nhìn Như Ngọc, bắt đầu cất tiếng nịnh nọt :
– Ngọc yêu dấu, bà làm ơn ra ngoài kia xem giúp tui coi, mọi chuyện đến đâu rồi có được không?
– Ra ngoài đó cho chết hay sao? Tui đâu có dại dột thế. Miễn đi – Như Ngọc phủi tay gạt bỏ lời cầu khẩn của cô ngay.
– Đừng như vậy mà, giúp giùm đi mà – Như Nguyệt lay tay Như Ngọc năn nỉ.
– Tui nấu cơm, bà phải rửa chén. Không được lười biếng – Như Ngọc bèn tỏ vẻ bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhận lời đưa ra yêu cầu.
– Cái gì, có vụ đó nữa sao? – Như Nguyệt cao giọng kêu lên, không thể tin được bạn mình lại chọn thừa cơ mình lâm nguy mà đạp thêm ình một chân như thế.
– Sao? Không chịu à – Như Ngọc khoanh tay, ưỡng cao ngực hỏi lại.
Như Nguyệt nuốt nước bọt , đành căn răng mím môi gật đầu đồng ý . Như Ngọc lúc này mới buông tay thong thả bước ra ngoài xem sự tình. Như Nguyệt nhìn theo Như Ngọc than thầm:
– Ai nói bả ngay thơ vậy trời, có mà thỏ thành tinh thì có.
Như Nguyệt đi qua đi lại trong tolet, chờ thật lâu mà chẳng thấy Như Ngọc trở lại, cô nghĩ đến nhiều tình huống tồi tệ xảy ra. Cuối cùng cô nhận thấy, chuyện mình gây ra, mình phải dũng cảm đối mặt, không thể để Như Ngọc với Tuấn lãnh thay cô được. Nghĩ đến đây, Như Nguyệt bước ra khỏi tolet.
– Thiệt là xui xẻo quá đi mất – Viễn Hinh vừa bước đi vừa hậm hực càu nhàu .
– Nè, có phải ông mạng hỏa hay không? Hễ gặp thủy thì xui. Từ nay về sau, đề nghị bạn Viễn Hinh đứng cách xa mình ba mét, đừng để mình bị họa lây – Đăng Khôi khẽ nhích người sang một bên, tỏ vẻ như muốn tránh xa Viễn Hinh ra.
– Họa cái đầu cậu đó – Viễn Hinh lườm thằng bạn thân mắng – Coi như hôm nay xui xẻo vậy.
– Nhưng mà ình hỏi chút nhé – Đăng Khôi cười gian nghiêng người nhìn Viễn Hinh hỏi – Cảm giác nụ hôn boy love thế nào.
Viễn Hinh tức giận đến đỏ mặt, cậu quay sang đá Đăng Khôi một cái thật đau bào:
– Cậu chết được rồi đó.
Đăng Khôi phá ra cười lớn vội vàng né tránh cú đá của Viễn Hinh.
– Được rồi, vô tình thôi mà, bỏ qua đi – Người nãy giờ vẫn im lặng đi bên cạnh hai người mới lên tiếng bảo.
– Anh à. Làm thủ túc xong là em về đó – Viễn Hinh nhìn người bên cạnh mình rầu rĩ nói.
– Dù sao cũng đến rồi thì ở lại xem buổi đón tiếp tân sinh viên luôn đi.
– Nhưng mà…
– Được rồi, vào tolet soi gương, chải lại mái tóc là được. Dù thế nào thì em vẫn rất đẹp trai mà.
Được anh trai khen, Viễn Hinh khoái trí ra mặt, cậu tỏ vẻ miễn cưỡng nói:
– Thôi được rồi, em sẽ ở lại một lát.
Như Nguyệt vừa bước ra khỏi tolet thì thấy từ xa có ba người đang đi đến gần tolet, cô hoảng hốt quay mặt lại , dùng tay cố che chắn mặt, lúng túng bối rối kèm sợ hãi. Sợ là lúc nãy Viễn Hinh đã nhận ra cô là người đã xô đẩy Tuấn về phía cậu để rồi có nụ hôn truyền kiếp kia.
Như Nguyệt nghe tiếng bước chân đến càng lúc càng gần, cô cứ nhích người, nhích người cuối cùng thấy bước chân đến quá gần, cô thấy không thể chạy được, cho nên quyết định chốn vào trong tolet. Nhưng khi cô chạy vào, cô mới nhận ra mình đã chạy nhầm vào tolet nam.
– Hú hồn hú vía – Như Nguyệt đưa tay vỗ ngực thở dốc.
– Nè, bà phản ứng thái hóa rồi đó. Chỉ là lỡ phun nước thôi mà, xin lỗi là được rồi. Sao lại đẩy ông Tuấn vào như thế, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Xem đi, gây hậu quả nghiêm trọng rồi đó. Không biết giờ ông Tuấn sao nữa – Như Ngọc vô cớ bị lôi chạy thục mạng như thế, khó khăn lấy lại hơi thở , nhìn Như Nguyệt trách.
– Tui sợ cái tên đó đánh tui chứ sao nữa? – Như Nguyệt nuốt trọng nước bọt của mình, hĩnh mũi giải thích. Việc đẩy Tuấn vào hoàn cảnh khốn cùng như thế, cô quả thật cũng thấy áy náy lắm chứ bộ.
– Chẳng qua bà có tật giật mình nên mới sợ hãi thế thôi – Như Ngọc ngún ngẩy lườm Như Nguyệt bảo – Cái tên đó đúng là xui xẻo, hai lần bị bà rẩy nước thánh lên người.
– Thì chính vì thế, tôi mới chạy đó, ở lại để hắn ta thù cũ hận mới tính một lần luôn hay sao. Đương nhiên chạy là cách tốt nhất rồi.
– Tui nói bà, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu nào khác nhau. Chứ cái kiểu có tật giật mình như vậy, chắc chắn bị người ta phát hiện và đánh chết mà thôi . Anh bạn đó đâu có biết chuyện ở trong tolet là bà làm đâu mà bà lại sợ chứ. Vô tình phun nước trúng thì xin lỗi là xong chứ có gì đâu, giữa trường học như thế, chẳng lẽ bạn ấy đánh bà hay sao?
Nghe Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói xong thì vỗ trán cái bốp, tự cảm nhận mình quá ngốc, sao lại hoảng sợ đến mức mất bình tĩnh như thế chứ.
– Giờ thì lớn chuyện rồi. Chuyện bình thường bị bà làm rùm beng như thế, nghĩ đến tên Hoàng bị đánh tả tơi mà muốn khóc hận cho Tuấn thật – Như Ngọc chép miệng than thở – Thật là tội cho ông Tuấn, cái mặt đẹp trai của ổng bị bà hủy hoại. Tui không biết, mấy đứa con gái thích ổng hay được, có xé bà ra làm tương ăn hay không nữa.
Như Nguyệt nghe Như Ngọc than thở như thế, cô cũng rầu rĩ muốn chết , nhưng cô không phải rầu cho Tuấn, mà là rầu cho chính cô kia kìa. Toàn trường đã nhìn thấy màn kiss cực kì …
– Haiz…Giờ làm sao đây ta.
– Tên đó nhất định sẽ tìm bà cho xem – Như Ngọc đe dọa một câu – Chuyện mất mặt như vậy, nếu là tui, tui cũng quyết băm bà ra trăm mảnh. Ông Tuấn nhất định sẽ chỉ ra kẻ chủ mưu là bà cho coi.
– Đừng nói nữa, đừng nói nữa – Như Nguyệt xua tay lia lịa ngăn lời cảnh cáo đầy khủng bố của Như Ngọc. Thằng em trai này của cô, cái gì cũng có, chỉ có cái duy nhất là không có, chính là “nghĩa khí". Sau đó, cô nhe răng cười cười nhìn Như Ngọc, bắt đầu cất tiếng nịnh nọt :
– Ngọc yêu dấu, bà làm ơn ra ngoài kia xem giúp tui coi, mọi chuyện đến đâu rồi có được không?
– Ra ngoài đó cho chết hay sao? Tui đâu có dại dột thế. Miễn đi – Như Ngọc phủi tay gạt bỏ lời cầu khẩn của cô ngay.
– Đừng như vậy mà, giúp giùm đi mà – Như Nguyệt lay tay Như Ngọc năn nỉ.
– Tui nấu cơm, bà phải rửa chén. Không được lười biếng – Như Ngọc bèn tỏ vẻ bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhận lời đưa ra yêu cầu.
– Cái gì, có vụ đó nữa sao? – Như Nguyệt cao giọng kêu lên, không thể tin được bạn mình lại chọn thừa cơ mình lâm nguy mà đạp thêm ình một chân như thế.
– Sao? Không chịu à – Như Ngọc khoanh tay, ưỡng cao ngực hỏi lại.
Như Nguyệt nuốt nước bọt , đành căn răng mím môi gật đầu đồng ý . Như Ngọc lúc này mới buông tay thong thả bước ra ngoài xem sự tình. Như Nguyệt nhìn theo Như Ngọc than thầm:
– Ai nói bả ngay thơ vậy trời, có mà thỏ thành tinh thì có.
Như Nguyệt đi qua đi lại trong tolet, chờ thật lâu mà chẳng thấy Như Ngọc trở lại, cô nghĩ đến nhiều tình huống tồi tệ xảy ra. Cuối cùng cô nhận thấy, chuyện mình gây ra, mình phải dũng cảm đối mặt, không thể để Như Ngọc với Tuấn lãnh thay cô được. Nghĩ đến đây, Như Nguyệt bước ra khỏi tolet.
– Thiệt là xui xẻo quá đi mất – Viễn Hinh vừa bước đi vừa hậm hực càu nhàu .
– Nè, có phải ông mạng hỏa hay không? Hễ gặp thủy thì xui. Từ nay về sau, đề nghị bạn Viễn Hinh đứng cách xa mình ba mét, đừng để mình bị họa lây – Đăng Khôi khẽ nhích người sang một bên, tỏ vẻ như muốn tránh xa Viễn Hinh ra.
– Họa cái đầu cậu đó – Viễn Hinh lườm thằng bạn thân mắng – Coi như hôm nay xui xẻo vậy.
– Nhưng mà ình hỏi chút nhé – Đăng Khôi cười gian nghiêng người nhìn Viễn Hinh hỏi – Cảm giác nụ hôn boy love thế nào.
Viễn Hinh tức giận đến đỏ mặt, cậu quay sang đá Đăng Khôi một cái thật đau bào:
– Cậu chết được rồi đó.
Đăng Khôi phá ra cười lớn vội vàng né tránh cú đá của Viễn Hinh.
– Được rồi, vô tình thôi mà, bỏ qua đi – Người nãy giờ vẫn im lặng đi bên cạnh hai người mới lên tiếng bảo.
– Anh à. Làm thủ túc xong là em về đó – Viễn Hinh nhìn người bên cạnh mình rầu rĩ nói.
– Dù sao cũng đến rồi thì ở lại xem buổi đón tiếp tân sinh viên luôn đi.
– Nhưng mà…
– Được rồi, vào tolet soi gương, chải lại mái tóc là được. Dù thế nào thì em vẫn rất đẹp trai mà.
Được anh trai khen, Viễn Hinh khoái trí ra mặt, cậu tỏ vẻ miễn cưỡng nói:
– Thôi được rồi, em sẽ ở lại một lát.
Như Nguyệt vừa bước ra khỏi tolet thì thấy từ xa có ba người đang đi đến gần tolet, cô hoảng hốt quay mặt lại , dùng tay cố che chắn mặt, lúng túng bối rối kèm sợ hãi. Sợ là lúc nãy Viễn Hinh đã nhận ra cô là người đã xô đẩy Tuấn về phía cậu để rồi có nụ hôn truyền kiếp kia.
Như Nguyệt nghe tiếng bước chân đến càng lúc càng gần, cô cứ nhích người, nhích người cuối cùng thấy bước chân đến quá gần, cô thấy không thể chạy được, cho nên quyết định chốn vào trong tolet. Nhưng khi cô chạy vào, cô mới nhận ra mình đã chạy nhầm vào tolet nam.
Tác giả :
Born