Heo Cưng Say Giấc
Chương 48
Đợi đến khi Bảo Bảo và An Tịnh hoàn thành tuần trăng mật, cũng đã qua hơn nửa tháng. Trong lúc mẹ An tới vô số lần điện thoại đều bị An Tịnh ngăn cản, dù sao thời gian vẫn còn sớm, An Tịnh vẫn muốn kéo dài.
Mới vừa xuống máy bay đã xuất hiện một nhóm người, Bảo Bảo và An Tịnh bị vây quanh đẩy lên xe. Không ngờ mẹ An lại đang ngồi trước mặt. Mới vừa rồi, Bảo Bảo còn tưởng rằng cô và An Tịnh bị xã hội đen vây công đấy.
“Mẹ đã nói rồi, trễ nhất các con cũng phải trở lại từ ngày hôm qua, trở lại từ ngày hôm qua! Hôm nay chính là ngày cử hành hôn lễ, các con còn dám hôm nay mới trở lại!"
Xe chạy vội trên đường, mẹ An còn đặc biệt phóng xe tốc độ cao trở về trung tâm thành phố. Bởi vì tốc độ quá nhanh rồi, Bảo Bảo vẫn còn bị An Tịnh kéo.
“Không phải đã trở lại rồi ư."
Nghe được câu nói của An Tịnh, mẹ An lập tức nổi giận, đây là nó kết hôn đó, có được hay không, không ngờ lại chẳng có chút gấp gáp nào! “Con có coi trọng Bảo Bảo hay không! Hôm nay là ngày thành hôn của hai con đó! Cả đời chỉ kết hôn một lần! Con có biết hôn lễ quan trong bao nhiêu với người phụ nữ không hả?!" Mẹ An nói dõng dạc, lòng đầy căm phẫn.
“Bảo Bảo, em cảm thấy rất quan trọng?" An Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bảo Bảo đầu, giọng nói truyền đến từ trên đầu cô.
“Không quan trọng không quan trọng, tuyệt đối không quan trọng!" Bảo Bảo rất thức thời chạy theo An Tịnh.
“Bảo Bảo! Con!"
“Khụ khụ, mẹ à, chẳng phải dù gì bọn con cũng ở cùng nhau ư, chỉ cần hai người ở bên nhau là được rồi" Bảo Bảo cười khoa trương, thật may là còn kịp, nếu không cô tuyệt đối sẽ khi dễ An Tịnh cả đời!
Mẹ An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bảo Bảo, thật không có cốt khí! Đời này, không chừng lại bị ép tới gắt gao. Nói cái gì cũng vô ích, phải nhanh chóng chạy tới hội trường mới quan trọng.
Bầu trời xanh thẳm , một chiếc xe con nhanh chóng xẹt qua.
“Sao lại trễ như thế? Hôn lễ chuẩn bị bắt đầu! Mau mau, hai người các con nhanh đi thay lễ phục đi, còn nửa giờ nữa!" Cửa xe vừa mở ra, Bảo Bảo và An Tịnh vừa bị đẩy vào phòng hóa trang, vừa bị thợ trang điểm nhấn vào chỗ trang điểm, vừa không ngừng chọn lễ phục.
Bảo Bảo vẫn ngơ ngác, tựa như đứa trẻ bị bọn họ xoay quanh. Tất cả đều nhanh chóng tiến hành, không hề chậm trễ.
Còn có mười lăm phút…
“Tốt lắm tốt lắm, trang điểm xong rồi, các người nhanh đi thay lễ phục!" Vung tay lên, Bảo Bảo bị ném vào phòng thay quần áo.
Bên trong có một tấm gương thật to. Bảo Bảo mê mang nhìn người trong gương. Đây chính là cô? Thì ra cô cũng có thể thay đổi, trở nên rất đẹp, rất đẹp đó. Lấy tay vỗ vỗ gương mặt hồng hồng, Bảo Bảo cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Bảo Bảo, nhanh lên một chút! Còn mười phút!" Mẹ Bảo ở ngoài cửa lo lắng hô, sắp không kịp rồi!
Lắc lắc đầu, Bảo Bảo cảm thấy tỉnh táo rất nhiều. Cảm giác tốt hơn một chút rồi, Bảo Bảo lập tức mặc quần áo.
Nhưng, khi Bảo Bảo thật vất vả chuẩn bị kéo khóa kéo, Bảo Bảo phát hiện ra một chuyện rất sợ hãi. Không ngờ, không ngờ… cô không kéo lên được! Thời khắc mấu chốt cũng không nên như vậy chứ, Bảo Bảo nóng nảy.
Hít sâu, được, từ từ, lập tức, chỉ thiếu chút nữa! Còn lại không được! Vốn không thể kéo lên thêm được nữa! Làm thế nào, làm thế nào? An Tịnh , đúng, tìm An Tịnh. “An Tịnh, anh có thể đi vào một chút hay không?" Bảo Bảo đỏ mặt hướng về phía ngoài cửa hô to.
“Bảo Bảo, sao vậy, An Tịnh đang thử lễ phục đấy. Chậc, đều sắp kết hôn rồi sao còn vẫn còn như thế chứ. Từ từ đã! Sẽ cho con ba mươi giây, còn không mau tiến vào cho mẹ!" Mẹ Bảo nhanh chóng dậm chân.
“Sao vậy ạ?" Thay xong quần áo, An Tịnh đi ra từ một phòng thay đồ khác.
“Bảo Bảo vẫn còn ở bên trong, muốn con đi vào."
An Tịnh ngẩn người, cô lại xảy ra chuyện gì?
Không có nói câu gì nữa, An Tịnh đi vào phòng thay quần áo của Bảo Bảo.
“Lại đang làm cái gì?"
Đập vào mi mắt ấy là lụa trắng đầy đất, từng tầng từng tầng che lấp, mơ hồ lộ ra vài dải màu hồng. An Tịnh dừng bước. Tầm mắt từ từ dời lên, chỗ eo được một vòng kim băng nối liền một tầng, xếp ly với nhau, màu hồng xen khẽ. Ở vai thêu một đóa bách hợp màu trắng, hàm súc lại lộ vẻ nhiệt tình.
Ánh mắt hai người dần dần giao lại với nhau, trong mắt Bảo Bảo còn đọng lệ. Bảo Bảo uất ức nhìn An Tịnh. An Tịnh thấy nước mắt Bảo Bảo, lập tức thu hồi thần thái.
“Sao thế, tất cả mọi người đang chờ em đấy."
“An, An Tịnh." Bảo Bảo cúi đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Sao?" Chân mày An Tịnh hơi nhíu lại.
“Em... em mặc không được." Mấy chữ phía sau, hầu như hoàn toàn mất tăm.
“Đến cùng em muốn nói cái gì?" Chân mày An Tịnh càng nhíu chặt hơn.
“Em nói em không mặc lên được!" Bảo Bảo không nhịn được hướng hét lớn với An Tịnh.
“Mặc, mặc không đi được?" Vòng quanh Bảo Bảo một vòng, An Tịnh không thể không cho ra một kết luận: “Bảo Bảo, em béo lên rồi."
“┬_┬ Em biết rõ, bây giờ phải làm sao đây?"
Khóe miệng An Tịnh xuất hiện nụ cười quỷ dị, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bảo Bảo, chúng ta trốn thôi."
“Trốn? Bây giờ?" Bảo Bảo không thể tin nhìn An Tịnh.
“Em biết lầu dưới có bao nhiêu người không?"
Bảo Bảo lắc đầu.
“Bạn Đại học, bạn Cao trung, bạn Sơ trung, Tiểu học, còn kém mỗi vườn trẻ của chúng ta nữa thôi. Còn có giáo viên, bạn bè, thân thích…"
“Làm sao có thể!" Bảo Bảo mới không tin đâu, chính cô cũng không biết mình có nhiều bạn đến vậy đấy.
“Có mẹ An thì có thể."
“Vậy ban đầu anh còn để mẹ An tới giúp đỡ!"
“Chắc chắn sẽ có một ngày như thế." An Tịnh quá hiểu rõ mẹ An, cho dùng lần này không để bà nhúng tay, bà cũng có thể vì bọn họ mà cử hành hôn lễ một lần nữa, vậy sao không để bà làm luôn lần này cho đã nghiền?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Bảo Bảo, An Tịnh khẽ thở dài. “Em xem mình bây giờ này, dù sao cũng mặc không nổi rồi. Còn không bằng chạy trốn cùng anh."
Bảo Bảo nhìn áo cưới còn giắt trên người mình, cắn răng, sau đó đáp: “Được rồi…"
Thật ra thì chủ yếu nhất vẫn là cô sợ phiền toái, An Tịnh sẽ không lừa cô. Nếu anh đã nói như vậy, phía dưới kia nhất định là có không ít người. Đến lúc đó mệt mỏi gần chết còn không nói, rất có thể cô còn bị bêu xấu. Hơn nữa bây giờ cái váy cưới này thực sự không mặc nổi, nếu đã vậy, còn không bằng…
An Tịnh kéo tay Bảo Bảo đi ra ngoài, liều mạng. Mà người đứng một bên còn ở đó tò mò, sao chú rể lại chạy trốn, chẳng lẽ không thích cô dâu nên mới chạy trốn với người tình? Dĩ nhiên, những phỏng đoán này hoàn toàn đình chỉ khi mẹ An hét lên với An Tịnh.
Bởi vì mẹ An nói: “An Tịnh , mau để Bảo Bảo xuống cho mẹ!"
Mới vừa xuống máy bay đã xuất hiện một nhóm người, Bảo Bảo và An Tịnh bị vây quanh đẩy lên xe. Không ngờ mẹ An lại đang ngồi trước mặt. Mới vừa rồi, Bảo Bảo còn tưởng rằng cô và An Tịnh bị xã hội đen vây công đấy.
“Mẹ đã nói rồi, trễ nhất các con cũng phải trở lại từ ngày hôm qua, trở lại từ ngày hôm qua! Hôm nay chính là ngày cử hành hôn lễ, các con còn dám hôm nay mới trở lại!"
Xe chạy vội trên đường, mẹ An còn đặc biệt phóng xe tốc độ cao trở về trung tâm thành phố. Bởi vì tốc độ quá nhanh rồi, Bảo Bảo vẫn còn bị An Tịnh kéo.
“Không phải đã trở lại rồi ư."
Nghe được câu nói của An Tịnh, mẹ An lập tức nổi giận, đây là nó kết hôn đó, có được hay không, không ngờ lại chẳng có chút gấp gáp nào! “Con có coi trọng Bảo Bảo hay không! Hôm nay là ngày thành hôn của hai con đó! Cả đời chỉ kết hôn một lần! Con có biết hôn lễ quan trong bao nhiêu với người phụ nữ không hả?!" Mẹ An nói dõng dạc, lòng đầy căm phẫn.
“Bảo Bảo, em cảm thấy rất quan trọng?" An Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bảo Bảo đầu, giọng nói truyền đến từ trên đầu cô.
“Không quan trọng không quan trọng, tuyệt đối không quan trọng!" Bảo Bảo rất thức thời chạy theo An Tịnh.
“Bảo Bảo! Con!"
“Khụ khụ, mẹ à, chẳng phải dù gì bọn con cũng ở cùng nhau ư, chỉ cần hai người ở bên nhau là được rồi" Bảo Bảo cười khoa trương, thật may là còn kịp, nếu không cô tuyệt đối sẽ khi dễ An Tịnh cả đời!
Mẹ An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bảo Bảo, thật không có cốt khí! Đời này, không chừng lại bị ép tới gắt gao. Nói cái gì cũng vô ích, phải nhanh chóng chạy tới hội trường mới quan trọng.
Bầu trời xanh thẳm , một chiếc xe con nhanh chóng xẹt qua.
“Sao lại trễ như thế? Hôn lễ chuẩn bị bắt đầu! Mau mau, hai người các con nhanh đi thay lễ phục đi, còn nửa giờ nữa!" Cửa xe vừa mở ra, Bảo Bảo và An Tịnh vừa bị đẩy vào phòng hóa trang, vừa bị thợ trang điểm nhấn vào chỗ trang điểm, vừa không ngừng chọn lễ phục.
Bảo Bảo vẫn ngơ ngác, tựa như đứa trẻ bị bọn họ xoay quanh. Tất cả đều nhanh chóng tiến hành, không hề chậm trễ.
Còn có mười lăm phút…
“Tốt lắm tốt lắm, trang điểm xong rồi, các người nhanh đi thay lễ phục!" Vung tay lên, Bảo Bảo bị ném vào phòng thay quần áo.
Bên trong có một tấm gương thật to. Bảo Bảo mê mang nhìn người trong gương. Đây chính là cô? Thì ra cô cũng có thể thay đổi, trở nên rất đẹp, rất đẹp đó. Lấy tay vỗ vỗ gương mặt hồng hồng, Bảo Bảo cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Bảo Bảo, nhanh lên một chút! Còn mười phút!" Mẹ Bảo ở ngoài cửa lo lắng hô, sắp không kịp rồi!
Lắc lắc đầu, Bảo Bảo cảm thấy tỉnh táo rất nhiều. Cảm giác tốt hơn một chút rồi, Bảo Bảo lập tức mặc quần áo.
Nhưng, khi Bảo Bảo thật vất vả chuẩn bị kéo khóa kéo, Bảo Bảo phát hiện ra một chuyện rất sợ hãi. Không ngờ, không ngờ… cô không kéo lên được! Thời khắc mấu chốt cũng không nên như vậy chứ, Bảo Bảo nóng nảy.
Hít sâu, được, từ từ, lập tức, chỉ thiếu chút nữa! Còn lại không được! Vốn không thể kéo lên thêm được nữa! Làm thế nào, làm thế nào? An Tịnh , đúng, tìm An Tịnh. “An Tịnh, anh có thể đi vào một chút hay không?" Bảo Bảo đỏ mặt hướng về phía ngoài cửa hô to.
“Bảo Bảo, sao vậy, An Tịnh đang thử lễ phục đấy. Chậc, đều sắp kết hôn rồi sao còn vẫn còn như thế chứ. Từ từ đã! Sẽ cho con ba mươi giây, còn không mau tiến vào cho mẹ!" Mẹ Bảo nhanh chóng dậm chân.
“Sao vậy ạ?" Thay xong quần áo, An Tịnh đi ra từ một phòng thay đồ khác.
“Bảo Bảo vẫn còn ở bên trong, muốn con đi vào."
An Tịnh ngẩn người, cô lại xảy ra chuyện gì?
Không có nói câu gì nữa, An Tịnh đi vào phòng thay quần áo của Bảo Bảo.
“Lại đang làm cái gì?"
Đập vào mi mắt ấy là lụa trắng đầy đất, từng tầng từng tầng che lấp, mơ hồ lộ ra vài dải màu hồng. An Tịnh dừng bước. Tầm mắt từ từ dời lên, chỗ eo được một vòng kim băng nối liền một tầng, xếp ly với nhau, màu hồng xen khẽ. Ở vai thêu một đóa bách hợp màu trắng, hàm súc lại lộ vẻ nhiệt tình.
Ánh mắt hai người dần dần giao lại với nhau, trong mắt Bảo Bảo còn đọng lệ. Bảo Bảo uất ức nhìn An Tịnh. An Tịnh thấy nước mắt Bảo Bảo, lập tức thu hồi thần thái.
“Sao thế, tất cả mọi người đang chờ em đấy."
“An, An Tịnh." Bảo Bảo cúi đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Sao?" Chân mày An Tịnh hơi nhíu lại.
“Em... em mặc không được." Mấy chữ phía sau, hầu như hoàn toàn mất tăm.
“Đến cùng em muốn nói cái gì?" Chân mày An Tịnh càng nhíu chặt hơn.
“Em nói em không mặc lên được!" Bảo Bảo không nhịn được hướng hét lớn với An Tịnh.
“Mặc, mặc không đi được?" Vòng quanh Bảo Bảo một vòng, An Tịnh không thể không cho ra một kết luận: “Bảo Bảo, em béo lên rồi."
“┬_┬ Em biết rõ, bây giờ phải làm sao đây?"
Khóe miệng An Tịnh xuất hiện nụ cười quỷ dị, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bảo Bảo, chúng ta trốn thôi."
“Trốn? Bây giờ?" Bảo Bảo không thể tin nhìn An Tịnh.
“Em biết lầu dưới có bao nhiêu người không?"
Bảo Bảo lắc đầu.
“Bạn Đại học, bạn Cao trung, bạn Sơ trung, Tiểu học, còn kém mỗi vườn trẻ của chúng ta nữa thôi. Còn có giáo viên, bạn bè, thân thích…"
“Làm sao có thể!" Bảo Bảo mới không tin đâu, chính cô cũng không biết mình có nhiều bạn đến vậy đấy.
“Có mẹ An thì có thể."
“Vậy ban đầu anh còn để mẹ An tới giúp đỡ!"
“Chắc chắn sẽ có một ngày như thế." An Tịnh quá hiểu rõ mẹ An, cho dùng lần này không để bà nhúng tay, bà cũng có thể vì bọn họ mà cử hành hôn lễ một lần nữa, vậy sao không để bà làm luôn lần này cho đã nghiền?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Bảo Bảo, An Tịnh khẽ thở dài. “Em xem mình bây giờ này, dù sao cũng mặc không nổi rồi. Còn không bằng chạy trốn cùng anh."
Bảo Bảo nhìn áo cưới còn giắt trên người mình, cắn răng, sau đó đáp: “Được rồi…"
Thật ra thì chủ yếu nhất vẫn là cô sợ phiền toái, An Tịnh sẽ không lừa cô. Nếu anh đã nói như vậy, phía dưới kia nhất định là có không ít người. Đến lúc đó mệt mỏi gần chết còn không nói, rất có thể cô còn bị bêu xấu. Hơn nữa bây giờ cái váy cưới này thực sự không mặc nổi, nếu đã vậy, còn không bằng…
An Tịnh kéo tay Bảo Bảo đi ra ngoài, liều mạng. Mà người đứng một bên còn ở đó tò mò, sao chú rể lại chạy trốn, chẳng lẽ không thích cô dâu nên mới chạy trốn với người tình? Dĩ nhiên, những phỏng đoán này hoàn toàn đình chỉ khi mẹ An hét lên với An Tịnh.
Bởi vì mẹ An nói: “An Tịnh , mau để Bảo Bảo xuống cho mẹ!"
Tác giả :
Đại Hủy