Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 296: Cô là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh (5)
Kiểm tra sức khỏe?
Trang Nại Nại cảm thấy sức khỏe của mình đủ để vật chết một can trâu, chắc chắn không có vấn đề gì. Như vậy thì chỗ có vấn đề khi muốn sinh con chính là...
Cô vô thức cúi đầu nhìn chằm chằm về chỗ nào đó của Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình: “..."
Cách động não của cô gái này hoàn toàn không thể dùng cách nghĩ của người bình thường mà phán đoán. Chẳng phải mấy ngày trước cô vừa mới bị ốm nặng một trận đó sao? Cô thế này cũng quá mức tự tin với sức khỏe của mình rồi.
Tư Chính Đình cảm thấy không biết nên nói cái gì, thế nhưng nếu cô biết sức khỏe của anh có vấn đề thì liệu có thể có áp lực trong lòng hay không?
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Trang Nại Nại.
Cô nói muốn sinh con cho anh, ít nhất nhất cũng phải nói rõ ràng là cô thích anh hoặc hơn nữa là yêu anh chứ? Từ sâu trong lòng Tư Chính Đình dâng lên cảm giác ấm áp cùng xúc động.
Mặc dù lần này hai người họ gặp lại nhau thì tình huống vẫn giống như năm năm trước, là cô đuổi theo sau lưng anh, há mồm ngậm miệng điều là muốn kết hôn với anh, cũng có thể đó chỉ là hư tình giả ý, cũng có thể là vì Cố gia. Thế nhưng lần này trong đôi mắt của cô hoàn toàn không lẫn bất cứ một chút bụi bẩn nào, chỉ lóe lên suy nghĩ từ trong tim cô.
Trong lòng Tư Chính Đình dâng lên cảm giác vui. (Dâng lên dâng quài, bao h vỡ đê?)
Tư Chính Đình mím môi lại không phản bác, nể mặt cô nói muốn sinh con cho anh nên anh không đả kích cô, cứ để cô hiểu lầm cũng tốt. Hết lần này tới lần khác, chỉ cần anh không lên tiếng thì sẽ bị Trang Nại Nại cho rằng anh âm thầm chấp nhận.
Hóa ra... cơ thể của anh thật sự có vấn đề sao?
Thế nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước đây dáng vẻ của anh cứ như lang như hổ thì chắc hẳn không phải là chỗ nào đó có vấn đề, có khi là... “chất lượng" có vấn đề?
Ây...
Chẳng trách tại sao anh lại không nói lời nào, làm một người đàn ông mà có vấn đề ở khoản này thì chắc hẳn là cảm thấy nhục nhã lắm đúng không?
Trang Nại Nại quan tâm cúi đầu xuống rồi nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà an ủi anh một câu: “Thật ra thì... không có sao đâu! Bây giờ khoa học kỹ thuật tân tiến lắm, nhất định là có thể giải quyết mà!"
Tư Chính Đình: “..."
Gân xanh trên trán Tư Chính Đình giật một cái, anh thực sự không chịu nổi cô gái này nữa nên dứt khoát mở tài liệu ra, nói: “Im miệng!"
Trang Nại Nại sợ hãi bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, thế nhưng khóe mắt của cô cứ liếc liếc về phía anh, trong lòng âm thâm oán giận: Nhìn xem, thẹn quá hóa giận rồi sao?!
Hai người về đến biệt thự, trong lúc ăn cơm tối thì Trang Nại Nại muốn để cho Tư Chính Đình không còn giận mình nữa cho nên cô ra sức gắp đồ ăn cho anh. Hai người họ đang ăn thì Tư Tĩnh Ngọc tan làm trở về.
Sắc mặt của cô xám xịt, ngay cả nụ cười khi về nhà cũng trở nên miễn cưỡng.
Tư Tĩnh Ngọc không ăn cơm mà chỉ nói một câu: “Chị mệt quá, lên lầu trước."
Tư Chính Đình thấy bộ dạng của chị gái như vậy thì ánh mắt trầm xuống.
Ăn cơm xong, Tư Chính Đình cùng Trang Nại Nại lên lầu. Trang Nại Nại nhìn cánh cửa phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc, cô muốn an ủi người chị chồng của mình nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải. Bộ dạng vừa rồi của Tư Tĩnh Ngọc nhất định là do cô gặp phải chuyện gì đó có tính đả kích nghiêm trọng. Trang Nại Nại xoắn xuýt một hồi thì thấy Tư Chính Đình cũng đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc. Cô biết là anh đang lo lắng cho chị mình cho nên nói: “Chúng ta đi xem chị thế nào đi!"
Quả nhiên Tư Chính Đình gật đầu.
Tư Chính Đình gõ gõ cửa phòng hai cái, trong phòng liền vang lên tiếng nói nghèn nghẹn của Tư Tĩnh Ngọc: “Ai đó?"
Ngón tay của Tư Chính Đình hơi cứng lại một chút, nửa ngày sau anh mới trầm giọng nói: “Mở cửa ra!"
Trong giọng điệu của anh có ý tứ không cho phép người nghe từ chối.
Một lát sau, cánh cửa phòng của Tư Tĩnh Ngọc được mở rộng, cho dù cô đã rửa mặt qua những cũng không thể nào giấu được viền mắt đỏ rực của mình. Tư Tĩnh Ngọc hít sâu một hơi rồi mới cười cười nói: “Hai đứa đây là thế nào đó hả?"
Trang Nại Nại vừa định hỏi xem có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không thì lại nghe được tiếng của Tư Chính Đình: “Anh ta bắt nạt chị?"
Trang Nại Nại cảm thấy sức khỏe của mình đủ để vật chết một can trâu, chắc chắn không có vấn đề gì. Như vậy thì chỗ có vấn đề khi muốn sinh con chính là...
Cô vô thức cúi đầu nhìn chằm chằm về chỗ nào đó của Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình: “..."
Cách động não của cô gái này hoàn toàn không thể dùng cách nghĩ của người bình thường mà phán đoán. Chẳng phải mấy ngày trước cô vừa mới bị ốm nặng một trận đó sao? Cô thế này cũng quá mức tự tin với sức khỏe của mình rồi.
Tư Chính Đình cảm thấy không biết nên nói cái gì, thế nhưng nếu cô biết sức khỏe của anh có vấn đề thì liệu có thể có áp lực trong lòng hay không?
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Trang Nại Nại.
Cô nói muốn sinh con cho anh, ít nhất nhất cũng phải nói rõ ràng là cô thích anh hoặc hơn nữa là yêu anh chứ? Từ sâu trong lòng Tư Chính Đình dâng lên cảm giác ấm áp cùng xúc động.
Mặc dù lần này hai người họ gặp lại nhau thì tình huống vẫn giống như năm năm trước, là cô đuổi theo sau lưng anh, há mồm ngậm miệng điều là muốn kết hôn với anh, cũng có thể đó chỉ là hư tình giả ý, cũng có thể là vì Cố gia. Thế nhưng lần này trong đôi mắt của cô hoàn toàn không lẫn bất cứ một chút bụi bẩn nào, chỉ lóe lên suy nghĩ từ trong tim cô.
Trong lòng Tư Chính Đình dâng lên cảm giác vui. (Dâng lên dâng quài, bao h vỡ đê?)
Tư Chính Đình mím môi lại không phản bác, nể mặt cô nói muốn sinh con cho anh nên anh không đả kích cô, cứ để cô hiểu lầm cũng tốt. Hết lần này tới lần khác, chỉ cần anh không lên tiếng thì sẽ bị Trang Nại Nại cho rằng anh âm thầm chấp nhận.
Hóa ra... cơ thể của anh thật sự có vấn đề sao?
Thế nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước đây dáng vẻ của anh cứ như lang như hổ thì chắc hẳn không phải là chỗ nào đó có vấn đề, có khi là... “chất lượng" có vấn đề?
Ây...
Chẳng trách tại sao anh lại không nói lời nào, làm một người đàn ông mà có vấn đề ở khoản này thì chắc hẳn là cảm thấy nhục nhã lắm đúng không?
Trang Nại Nại quan tâm cúi đầu xuống rồi nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà an ủi anh một câu: “Thật ra thì... không có sao đâu! Bây giờ khoa học kỹ thuật tân tiến lắm, nhất định là có thể giải quyết mà!"
Tư Chính Đình: “..."
Gân xanh trên trán Tư Chính Đình giật một cái, anh thực sự không chịu nổi cô gái này nữa nên dứt khoát mở tài liệu ra, nói: “Im miệng!"
Trang Nại Nại sợ hãi bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, thế nhưng khóe mắt của cô cứ liếc liếc về phía anh, trong lòng âm thâm oán giận: Nhìn xem, thẹn quá hóa giận rồi sao?!
Hai người về đến biệt thự, trong lúc ăn cơm tối thì Trang Nại Nại muốn để cho Tư Chính Đình không còn giận mình nữa cho nên cô ra sức gắp đồ ăn cho anh. Hai người họ đang ăn thì Tư Tĩnh Ngọc tan làm trở về.
Sắc mặt của cô xám xịt, ngay cả nụ cười khi về nhà cũng trở nên miễn cưỡng.
Tư Tĩnh Ngọc không ăn cơm mà chỉ nói một câu: “Chị mệt quá, lên lầu trước."
Tư Chính Đình thấy bộ dạng của chị gái như vậy thì ánh mắt trầm xuống.
Ăn cơm xong, Tư Chính Đình cùng Trang Nại Nại lên lầu. Trang Nại Nại nhìn cánh cửa phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc, cô muốn an ủi người chị chồng của mình nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải. Bộ dạng vừa rồi của Tư Tĩnh Ngọc nhất định là do cô gặp phải chuyện gì đó có tính đả kích nghiêm trọng. Trang Nại Nại xoắn xuýt một hồi thì thấy Tư Chính Đình cũng đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc. Cô biết là anh đang lo lắng cho chị mình cho nên nói: “Chúng ta đi xem chị thế nào đi!"
Quả nhiên Tư Chính Đình gật đầu.
Tư Chính Đình gõ gõ cửa phòng hai cái, trong phòng liền vang lên tiếng nói nghèn nghẹn của Tư Tĩnh Ngọc: “Ai đó?"
Ngón tay của Tư Chính Đình hơi cứng lại một chút, nửa ngày sau anh mới trầm giọng nói: “Mở cửa ra!"
Trong giọng điệu của anh có ý tứ không cho phép người nghe từ chối.
Một lát sau, cánh cửa phòng của Tư Tĩnh Ngọc được mở rộng, cho dù cô đã rửa mặt qua những cũng không thể nào giấu được viền mắt đỏ rực của mình. Tư Tĩnh Ngọc hít sâu một hơi rồi mới cười cười nói: “Hai đứa đây là thế nào đó hả?"
Trang Nại Nại vừa định hỏi xem có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không thì lại nghe được tiếng của Tư Chính Đình: “Anh ta bắt nạt chị?"
Tác giả :
Công Tử Diễn