Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 258: Đối với cô mà nói, anh rốt cuộc là gì?
Người như vậy, sau khi biết thân phận của Trang Nại Nại thì chắc chắn sẽ rất nịnh bợ cô.
Nhưng mà…
Dù Quý Thần đã cho anh xem trước kết quả điều tra, thì khi nhìn thấy tận mắt vẫn không khỏi chấn động. Có thế nào anh cũng không ngờ được, Trang Nại Nại lại phải trải qua những ngày như hế này ở bộ phận thiết kế. Điều đáng hận nhất là cô đã bị sỉ nhục đến mức này rồi mà vẫn nhẫn nhịn, không hề than lấy một tiếng. Cô không muốn thừa nhận thân phận bà Tư của cô như thế sao?
Anh quay đầu nhìn sang cô gái đang đứng ngẩn người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mắt Trang Nại Nại để lộ vẻ đau khổ tột độ.
Rõ ràng quan hệ của bọn họ trong thời gian này đã dịu đi.
Rõ ràng anh cảm thấy hạnh phúc, đến nỗi anh còn tưởng là nằm mơ.
Nhưng rơi vào tình huống như thế mà cô cũng không dám than vãn với anh một câu về nỗi vất vả, tủi thân của cô, để anh ra mặt thay cô?
Đối với cô mà nói, anh rốt cuộc là gì?
Năm năm trước cô có thể tùy tiện vứt bỏ anh, năm năm sau… lại hờ hững đề phòng như thế.
Lòng Tư Chính Đình đau đớn tột độ.
Anh siết quai túi trong tay, chỉ muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, để lại một mình cô tiếp tục đau khổ vùng vẫy trong đống bùn lầy này.
Nhưng cuối cùng… anh vẫn không đành lòng.
Đầu óc của Trang Nại Nại lúc này đã choáng váng, hoàn toàn không thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra, cũng không nghe thấy gì. Thậm chí còn chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì trước mắt, chỉ có thể đứng đực ra ở đó.
Trong văn phòng, không có ai nói gì, yên tĩnh đến quái lạ.
Trương Siêu Văn bị dọa đến nỗi hai chân phát run lên. Ông ta lại nuốt nước miếng, ngắc ngứ cổ nhìn theo mắt Tư Chính Đình về phía Trang Nại Nại. Thấy sắc mặt cô cũng hơi trắng bệch, thậm chí còn không dám chạm mắt với ngài Tư, hình như cũng đang sợ hãi.
Thấy thế Trương Siêu Văn mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp nhìn sang Tư Chính Đình, “Ngài… ngài Tư… ngài… tôi…"
Ông ta muốn nói nhưng lại không biết nên phải nói gì, vì đến giờ Trương Siêu Văn vẫn chưa rõ tình hình lắm. Cẩn thận nghĩ lại lời nói vừa rồi, hình như có chẳng có chỗ nào không ổn. Chèn ép nhân viên mới, có công ty nào mà không như thế?
Đúng!
Chính là như vậy!
Vì thế lửa giận của ngài Tư chắc chắn không phải nhắm vào ông ta.
Lại nhìn dáng vẻ của ngài Tư khi nhìn Trang Nại Nại… Trương Siêu Văn lập tức hiểu ra.
Chắc chắn là Trang Nại Nại kéo bừa một người xách cơm cho cô, không cẩn thận lại gặp phải ngài Tư. Vì thế ngài Tư tức giận là vì Trang Nại Nại?
Nghĩ như vậy, ông ta vội tiến lên trước một bước, dạy dỗ Trang Nại Nại.
“Trang Nại Nại, sao cô có thể để ngài Tư xách cơm giúp cô? Thật không biết trời cao đất dày!"
Sau đó lại nhìn về phía Tư Chính Đình, nở nụ cười đầy nịnh nọt.
“Ngài Tư, ngài tiện đường đi qua đây sao?"
Nói xong, ông ta lại nghĩ đến việc bộ phận thiết kế thời trang tăng ca hai hôm nay, còn tưởng là Tư Chính Đình muốn đến bộ phận thời trang, bèn đến bên cạnh anh, nịnh nọt chỉ vào văn phòng bên cạnh.
“Ngài Tư, bộ phận thiết kế thời trang ở bên kia. Hay là tôi dẫn ngài qua nhé?"
Nói xong, thấy Tư Chính Đình vẫn đang nhìn Trang Nại Nại thì liền tự cho là thông minh nói tiếp:
“Còn về phần Trang Nại Nại, đúng thật là quá đáng! Lười biếng trong giờ làm việc, mua cơm mà cũng phải tốn hơn một tiếng! Còn bất mãn trong lòng, cố ý làm cơm hộp thành ra thế này, phải sa thải cô ta, hơn nữa còn thông báo phê bình trong ngành!"
Nhưng mà…
Dù Quý Thần đã cho anh xem trước kết quả điều tra, thì khi nhìn thấy tận mắt vẫn không khỏi chấn động. Có thế nào anh cũng không ngờ được, Trang Nại Nại lại phải trải qua những ngày như hế này ở bộ phận thiết kế. Điều đáng hận nhất là cô đã bị sỉ nhục đến mức này rồi mà vẫn nhẫn nhịn, không hề than lấy một tiếng. Cô không muốn thừa nhận thân phận bà Tư của cô như thế sao?
Anh quay đầu nhìn sang cô gái đang đứng ngẩn người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mắt Trang Nại Nại để lộ vẻ đau khổ tột độ.
Rõ ràng quan hệ của bọn họ trong thời gian này đã dịu đi.
Rõ ràng anh cảm thấy hạnh phúc, đến nỗi anh còn tưởng là nằm mơ.
Nhưng rơi vào tình huống như thế mà cô cũng không dám than vãn với anh một câu về nỗi vất vả, tủi thân của cô, để anh ra mặt thay cô?
Đối với cô mà nói, anh rốt cuộc là gì?
Năm năm trước cô có thể tùy tiện vứt bỏ anh, năm năm sau… lại hờ hững đề phòng như thế.
Lòng Tư Chính Đình đau đớn tột độ.
Anh siết quai túi trong tay, chỉ muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, để lại một mình cô tiếp tục đau khổ vùng vẫy trong đống bùn lầy này.
Nhưng cuối cùng… anh vẫn không đành lòng.
Đầu óc của Trang Nại Nại lúc này đã choáng váng, hoàn toàn không thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra, cũng không nghe thấy gì. Thậm chí còn chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì trước mắt, chỉ có thể đứng đực ra ở đó.
Trong văn phòng, không có ai nói gì, yên tĩnh đến quái lạ.
Trương Siêu Văn bị dọa đến nỗi hai chân phát run lên. Ông ta lại nuốt nước miếng, ngắc ngứ cổ nhìn theo mắt Tư Chính Đình về phía Trang Nại Nại. Thấy sắc mặt cô cũng hơi trắng bệch, thậm chí còn không dám chạm mắt với ngài Tư, hình như cũng đang sợ hãi.
Thấy thế Trương Siêu Văn mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp nhìn sang Tư Chính Đình, “Ngài… ngài Tư… ngài… tôi…"
Ông ta muốn nói nhưng lại không biết nên phải nói gì, vì đến giờ Trương Siêu Văn vẫn chưa rõ tình hình lắm. Cẩn thận nghĩ lại lời nói vừa rồi, hình như có chẳng có chỗ nào không ổn. Chèn ép nhân viên mới, có công ty nào mà không như thế?
Đúng!
Chính là như vậy!
Vì thế lửa giận của ngài Tư chắc chắn không phải nhắm vào ông ta.
Lại nhìn dáng vẻ của ngài Tư khi nhìn Trang Nại Nại… Trương Siêu Văn lập tức hiểu ra.
Chắc chắn là Trang Nại Nại kéo bừa một người xách cơm cho cô, không cẩn thận lại gặp phải ngài Tư. Vì thế ngài Tư tức giận là vì Trang Nại Nại?
Nghĩ như vậy, ông ta vội tiến lên trước một bước, dạy dỗ Trang Nại Nại.
“Trang Nại Nại, sao cô có thể để ngài Tư xách cơm giúp cô? Thật không biết trời cao đất dày!"
Sau đó lại nhìn về phía Tư Chính Đình, nở nụ cười đầy nịnh nọt.
“Ngài Tư, ngài tiện đường đi qua đây sao?"
Nói xong, ông ta lại nghĩ đến việc bộ phận thiết kế thời trang tăng ca hai hôm nay, còn tưởng là Tư Chính Đình muốn đến bộ phận thời trang, bèn đến bên cạnh anh, nịnh nọt chỉ vào văn phòng bên cạnh.
“Ngài Tư, bộ phận thiết kế thời trang ở bên kia. Hay là tôi dẫn ngài qua nhé?"
Nói xong, thấy Tư Chính Đình vẫn đang nhìn Trang Nại Nại thì liền tự cho là thông minh nói tiếp:
“Còn về phần Trang Nại Nại, đúng thật là quá đáng! Lười biếng trong giờ làm việc, mua cơm mà cũng phải tốn hơn một tiếng! Còn bất mãn trong lòng, cố ý làm cơm hộp thành ra thế này, phải sa thải cô ta, hơn nữa còn thông báo phê bình trong ngành!"
Tác giả :
Công Tử Diễn