Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 252: Lửa giận của anh
Năm năm sau, anh lại ức hiếp cô.
Bây giờ đến cả mặt đường cũng ức hiếp cô?
Cô trời sinh đã phải chịu cái số bị sỉ nhục sao?
Nước mắt lập tức làm nhòe mắt cô, Trang Nại Nại siết chặt tay. Đúng lúc này, hình như phát hiện ra điều gì đó, cô ngẩng phắt lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh. Cả người Trang Nại Nại cứng đờ lại, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, sau đó phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu xuống.
Trang Nại Nại cố gắng cúi gằm mặt, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống nhất có thể. Chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống để anh không nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Từ lâu cô và anh đã là một người ở dưới đất, một người ở trên trời. Lúc này, cảm giác chật vật như vậy khiến cô càng xấu hổ, giận dữ và đau đớn.
Nhưng trời luôn không chiều lòng người. Dù đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của anh tiến lại gần trong tiếng ồn ào xung quanh. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô như một kẻ bề trên.
Trang Nại Nại cắn môi, không nhịn được mà cười khổ. Cô ở trước mặt anh vốn đã hèn mọn như thế rồi, sao lại còn bị anh bắt gặp dáng vẻ này?
Không cần ngước đầu lên nhìn anh, cô cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của anh bây giờ chắc chắc đang tái mét. Là vợ của anh mà lại ngã sấp mặt trên đường, anh chắc chắn cảm thấy rất mất mặt nhỉ?
Khóe môi nhếch lên một cách mỉa mai, lúc Trang Nại Nại đang định đứng dậy lần nữa thì trước mặt bỗng tối sầm lại. Một đôi tay to ấm áp nắm lấy vai cô, không hề do dự mà bế bổng cô lên.
Trang Nại Nại không ngờ được cái người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này lại có thể... bế một người bẩn thỉu như cô. Trên người anh có mùi nam tính mà cô quen thuộc, dịu dàng đến nỗi khiến Trang Nại Nại cảm thấy sống mũi cay cay.
Từ trước đến nay, cô vốn không phải là người mặc cho người khác ức hiếp. Với việc làm quá đáng của Trương Siêu Văn hôm nay, nếu là ở nơi khác thì cô chắc chắn sẽ không nói hai lời mà từ chức luôn. Nhưng ở đây là Đế Hào của Tư Chính Đình. Mỗi một hành động của cô, chỉ cần hơi khác người là nhất định sẽ bị soi mói. Hiện tại, quan hệ của bọn họ như đang đi trên lớp băng mỏng. Cô không muốn, cũng không dám mang lại chút phiền phức nào cho anh. Vì thế cô phải nhẫn nhịn, chịu đựng Trương Siêu Văn liên tục chèn ép, chịu đựng những yêu cầu vô lý của ông ta. Dù hôm nay cô không khỏe cũng chẳng dám vi phạm, chỉ sợ sẽ bị tố cáo với Tư Chính Đình. Nhưng giờ phút này, cô thật sự không nhịn được nữa, nhất là khi người đàn ông này lại làm ra động tác dịu dàng như thế. Cô chỉ cảm thấy những cảm xúc dâng đầy trong lòng lập tức ùa ra. Cô vội nghiêng đầu đi, vùi vào cánh tay của Tư Chính Đình. Cô thậm chí còn không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này. Việc không chê bai mà lại ôm cô thế này có lẽ đã là giới hạn cuối cùng trong cuộc đời này của anh.
Vì thế cô không nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt Tư Chính Đình dần dần dâng lên, đến một mức độ nhất định liền biến thành lửa giận ngút trời!
Quanh người anh tản ra khí lạnh ác liệt.
Nhìn đống cơm hộp dưới đất, anh chợt nghĩ đến tin nhắn của Tô Cẩm Huy, cái gì mà “... Vừa vào công ty chắc sẽ không dễ dàng..."
Lúc anh nhìn thấy câu này cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy giao cô cho Quý Thần chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm là chưa quen việc rồi bị châm chọc mấy câu. Thật không ngờ...
Bây giờ đến cả mặt đường cũng ức hiếp cô?
Cô trời sinh đã phải chịu cái số bị sỉ nhục sao?
Nước mắt lập tức làm nhòe mắt cô, Trang Nại Nại siết chặt tay. Đúng lúc này, hình như phát hiện ra điều gì đó, cô ngẩng phắt lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh. Cả người Trang Nại Nại cứng đờ lại, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, sau đó phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu xuống.
Trang Nại Nại cố gắng cúi gằm mặt, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống nhất có thể. Chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống để anh không nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Từ lâu cô và anh đã là một người ở dưới đất, một người ở trên trời. Lúc này, cảm giác chật vật như vậy khiến cô càng xấu hổ, giận dữ và đau đớn.
Nhưng trời luôn không chiều lòng người. Dù đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của anh tiến lại gần trong tiếng ồn ào xung quanh. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô như một kẻ bề trên.
Trang Nại Nại cắn môi, không nhịn được mà cười khổ. Cô ở trước mặt anh vốn đã hèn mọn như thế rồi, sao lại còn bị anh bắt gặp dáng vẻ này?
Không cần ngước đầu lên nhìn anh, cô cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của anh bây giờ chắc chắc đang tái mét. Là vợ của anh mà lại ngã sấp mặt trên đường, anh chắc chắn cảm thấy rất mất mặt nhỉ?
Khóe môi nhếch lên một cách mỉa mai, lúc Trang Nại Nại đang định đứng dậy lần nữa thì trước mặt bỗng tối sầm lại. Một đôi tay to ấm áp nắm lấy vai cô, không hề do dự mà bế bổng cô lên.
Trang Nại Nại không ngờ được cái người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này lại có thể... bế một người bẩn thỉu như cô. Trên người anh có mùi nam tính mà cô quen thuộc, dịu dàng đến nỗi khiến Trang Nại Nại cảm thấy sống mũi cay cay.
Từ trước đến nay, cô vốn không phải là người mặc cho người khác ức hiếp. Với việc làm quá đáng của Trương Siêu Văn hôm nay, nếu là ở nơi khác thì cô chắc chắn sẽ không nói hai lời mà từ chức luôn. Nhưng ở đây là Đế Hào của Tư Chính Đình. Mỗi một hành động của cô, chỉ cần hơi khác người là nhất định sẽ bị soi mói. Hiện tại, quan hệ của bọn họ như đang đi trên lớp băng mỏng. Cô không muốn, cũng không dám mang lại chút phiền phức nào cho anh. Vì thế cô phải nhẫn nhịn, chịu đựng Trương Siêu Văn liên tục chèn ép, chịu đựng những yêu cầu vô lý của ông ta. Dù hôm nay cô không khỏe cũng chẳng dám vi phạm, chỉ sợ sẽ bị tố cáo với Tư Chính Đình. Nhưng giờ phút này, cô thật sự không nhịn được nữa, nhất là khi người đàn ông này lại làm ra động tác dịu dàng như thế. Cô chỉ cảm thấy những cảm xúc dâng đầy trong lòng lập tức ùa ra. Cô vội nghiêng đầu đi, vùi vào cánh tay của Tư Chính Đình. Cô thậm chí còn không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này. Việc không chê bai mà lại ôm cô thế này có lẽ đã là giới hạn cuối cùng trong cuộc đời này của anh.
Vì thế cô không nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt Tư Chính Đình dần dần dâng lên, đến một mức độ nhất định liền biến thành lửa giận ngút trời!
Quanh người anh tản ra khí lạnh ác liệt.
Nhìn đống cơm hộp dưới đất, anh chợt nghĩ đến tin nhắn của Tô Cẩm Huy, cái gì mà “... Vừa vào công ty chắc sẽ không dễ dàng..."
Lúc anh nhìn thấy câu này cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy giao cô cho Quý Thần chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm là chưa quen việc rồi bị châm chọc mấy câu. Thật không ngờ...
Tác giả :
Công Tử Diễn