Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 97: Càng gần càng đau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Có lẽ, kỹ thuật hôn môi và thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của người kia khiến anh muốn ngừng mà không được.
Hoắc Cảnh Thành lại nâng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Hiển nhiên, cô ấy hiểu lầm.
Nhưng, anh lại không tìm ra lý do giải thích với cô. Cô là ai của anh kia chứ?
Huống chi, cô và Dung Kỳ cũng đang dây dưa!
Bên kia, Cảnh Phạm tâm sự nặng nề, một đêm không ngủ.
Mỗi hình ảnh trải qua đêm trước, với cô đều là giày vò khó mà chịu nổi.
Mãi đến khi trời sáng hẳn, cô mới xuống lầu.
“Phạm Phạm, lại đây ăn bữa sáng!"
Trong phòng ăn, Dung Kỳ gọi cô.
Cảnh Phạm nhìn qua bên đó, trên bàn cơm giờ phút này có Hạ Lễ Ngộ, Dung Kỳ, Mộ Vãn, còn có...
Hoắc Cảnh Thành.
Tầm mắt Cảnh Phạm không tự chủ được nhìn về phía anh, nhưng rất nhanh lại dời đi.
Thật cẩn thận.
Sợ tiết lộ cảm xúc tận đáy lòng của mình.
Dung Kỳ kéo ghế bên cạnh mình ra giúp cô: “Ngồi đi."
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?" Dung Kỳ vừa quan tâm hỏi, vừa bảo người ta chuẩn bị đồ ăn cho cô.
“Tàm tạm." Gượng ép cong môi, Cảnh Phạm nói cảm ơn.
“Em muốn ăn cháo hay bánh mì? Muốn thêm rau dưa salad gì không?"
Dung Kỳ ân cần khiến Cảnh Phạm có chút ngượng ngùng: “Em tự làm là được, cảm ơn."
“Em mới ngồi xuống hai phút đã nói cảm ơn anh hai lần rồi. Dáng vẻ chật vật nhất của em tối qua tôi cũng nhìn thấy rồi, có cần khách khí với anh vậy không?" Dung Kỳ nháy mắt với cô.
Nhắc tới chuyện tối qua, Cảnh Phạm lại vừa 囧 vừa thẹn: “Chuyện tối qua, tôi thấy cả hai chúng ta đều nên quên đi."
Nôn thành như vậy, thật sự cực kỳ bất nhã.
“Em xấu hổ à? Nhưng anh không quên được." Dung Kỳ tươi cười sáng lạn: “Thật sự khắc sâu vào trí nhớ."
Cảnh Phạm đau đầu. Về sau không thể uống rượu lung tung được.
Hai người anh một câu tôi một câu, hồn nhiên không chú ý tới sắc mặt nguời nào đó ngồi đối diện đã khó coi đến cực điểm.
“Tôi ăn xong rồi." Hoắc Cảnh Thành mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Bốn chữ, không hề có chút độ ấm, khiến bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Anh lấy khăn ăn lau lau miệng, mặt không chút thay đổi buông đồ ăn xuống, không chút thay đổi đứng dậy rời đi.
Bàn tay cầm đồ ăn của Cảnh Phạm căng thẳng, trong lòng gợn sóng từng trận. Anh tức giận? Vì cái gì?
Dung Kỳ than thở: “Lão Hoắc gần nhất có phải tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không, chẳng làm gì cũng giận?"
Mộ Vãn thất thần một lát, cuối cùng, tầm mắt nhìn về phía Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm chột dạ cúi đầu.
Trước mặt Mộ Vãn, cô chính là một tội nhân không hơn không kém.
Mộ Vãn cũng buông đồ ăn, lạnh mặt rời đi.
Hạ Lễ Ngộ nhún nhún vai, cũng đi theo.
Trong nhà ăn bỗng chốc chỉ còn lại hai người Cảnh Phạm và Dung Kỳ.
Dung Kỳ nhìn Cảnh Phạm vẻ mặt ảm đạm, trấn an cô: “Em đừng để ở trong lòng, Lão Hoắc còn chưa suy nghĩ cẩn thận."
Cảnh Phạm gật đầu.
“Đúng rồi, hôm qua anh nói đến công ty anh làm việc, em cân nhắc đến đâu rồi?" Dung Kỳ đưa cô một chén sữa chua: “Em nếm thử đi, hương vị này cũng không tệ lắm."
Cảnh Phạm tượng trưng ăn một miếng, dù sao giờ phút này có ăn gì cũng chẳng có vị gì cả.
Cô chỉ hỏi: “Có thể hỏi lý do anh muốn thuê tôi không?"
“Anh xem qua tất cả tư liệu của em rồi, cũng xem qua video nữa, em là người có tiềm lực. Ông chủ nào mà chẳng thích người có tiềm lực, ngoài Lão Hoắc ra —— anh ấy vẫn luôn làm khó dễ, làm chậm trễ thời gian của em, không có ngôi sao nữ nào không có scandal."
“Thật ra tôi vừa được rã băng. Nhưng mà..." Cảnh Phạm buông đồ ăn, cụp mắt, tim đập mạnh nhìn chằm chằm vị trí Hoắc Cảnh Thành từng ngồi, ánh mắt thâm trầm, phức tạp lại mâu thuẫn: “Tôi còn hy vọng có thể kết thúc hợp đồng..."
Rời xa anh, đối với cô mà nói, chính là một loại giải thoát.
Bởi vì càng tới gần anh, trái tim càng đau...
Có lẽ, kỹ thuật hôn môi và thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của người kia khiến anh muốn ngừng mà không được.
Hoắc Cảnh Thành lại nâng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Hiển nhiên, cô ấy hiểu lầm.
Nhưng, anh lại không tìm ra lý do giải thích với cô. Cô là ai của anh kia chứ?
Huống chi, cô và Dung Kỳ cũng đang dây dưa!
Bên kia, Cảnh Phạm tâm sự nặng nề, một đêm không ngủ.
Mỗi hình ảnh trải qua đêm trước, với cô đều là giày vò khó mà chịu nổi.
Mãi đến khi trời sáng hẳn, cô mới xuống lầu.
“Phạm Phạm, lại đây ăn bữa sáng!"
Trong phòng ăn, Dung Kỳ gọi cô.
Cảnh Phạm nhìn qua bên đó, trên bàn cơm giờ phút này có Hạ Lễ Ngộ, Dung Kỳ, Mộ Vãn, còn có...
Hoắc Cảnh Thành.
Tầm mắt Cảnh Phạm không tự chủ được nhìn về phía anh, nhưng rất nhanh lại dời đi.
Thật cẩn thận.
Sợ tiết lộ cảm xúc tận đáy lòng của mình.
Dung Kỳ kéo ghế bên cạnh mình ra giúp cô: “Ngồi đi."
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?" Dung Kỳ vừa quan tâm hỏi, vừa bảo người ta chuẩn bị đồ ăn cho cô.
“Tàm tạm." Gượng ép cong môi, Cảnh Phạm nói cảm ơn.
“Em muốn ăn cháo hay bánh mì? Muốn thêm rau dưa salad gì không?"
Dung Kỳ ân cần khiến Cảnh Phạm có chút ngượng ngùng: “Em tự làm là được, cảm ơn."
“Em mới ngồi xuống hai phút đã nói cảm ơn anh hai lần rồi. Dáng vẻ chật vật nhất của em tối qua tôi cũng nhìn thấy rồi, có cần khách khí với anh vậy không?" Dung Kỳ nháy mắt với cô.
Nhắc tới chuyện tối qua, Cảnh Phạm lại vừa 囧 vừa thẹn: “Chuyện tối qua, tôi thấy cả hai chúng ta đều nên quên đi."
Nôn thành như vậy, thật sự cực kỳ bất nhã.
“Em xấu hổ à? Nhưng anh không quên được." Dung Kỳ tươi cười sáng lạn: “Thật sự khắc sâu vào trí nhớ."
Cảnh Phạm đau đầu. Về sau không thể uống rượu lung tung được.
Hai người anh một câu tôi một câu, hồn nhiên không chú ý tới sắc mặt nguời nào đó ngồi đối diện đã khó coi đến cực điểm.
“Tôi ăn xong rồi." Hoắc Cảnh Thành mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Bốn chữ, không hề có chút độ ấm, khiến bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Anh lấy khăn ăn lau lau miệng, mặt không chút thay đổi buông đồ ăn xuống, không chút thay đổi đứng dậy rời đi.
Bàn tay cầm đồ ăn của Cảnh Phạm căng thẳng, trong lòng gợn sóng từng trận. Anh tức giận? Vì cái gì?
Dung Kỳ than thở: “Lão Hoắc gần nhất có phải tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không, chẳng làm gì cũng giận?"
Mộ Vãn thất thần một lát, cuối cùng, tầm mắt nhìn về phía Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm chột dạ cúi đầu.
Trước mặt Mộ Vãn, cô chính là một tội nhân không hơn không kém.
Mộ Vãn cũng buông đồ ăn, lạnh mặt rời đi.
Hạ Lễ Ngộ nhún nhún vai, cũng đi theo.
Trong nhà ăn bỗng chốc chỉ còn lại hai người Cảnh Phạm và Dung Kỳ.
Dung Kỳ nhìn Cảnh Phạm vẻ mặt ảm đạm, trấn an cô: “Em đừng để ở trong lòng, Lão Hoắc còn chưa suy nghĩ cẩn thận."
Cảnh Phạm gật đầu.
“Đúng rồi, hôm qua anh nói đến công ty anh làm việc, em cân nhắc đến đâu rồi?" Dung Kỳ đưa cô một chén sữa chua: “Em nếm thử đi, hương vị này cũng không tệ lắm."
Cảnh Phạm tượng trưng ăn một miếng, dù sao giờ phút này có ăn gì cũng chẳng có vị gì cả.
Cô chỉ hỏi: “Có thể hỏi lý do anh muốn thuê tôi không?"
“Anh xem qua tất cả tư liệu của em rồi, cũng xem qua video nữa, em là người có tiềm lực. Ông chủ nào mà chẳng thích người có tiềm lực, ngoài Lão Hoắc ra —— anh ấy vẫn luôn làm khó dễ, làm chậm trễ thời gian của em, không có ngôi sao nữ nào không có scandal."
“Thật ra tôi vừa được rã băng. Nhưng mà..." Cảnh Phạm buông đồ ăn, cụp mắt, tim đập mạnh nhìn chằm chằm vị trí Hoắc Cảnh Thành từng ngồi, ánh mắt thâm trầm, phức tạp lại mâu thuẫn: “Tôi còn hy vọng có thể kết thúc hợp đồng..."
Rời xa anh, đối với cô mà nói, chính là một loại giải thoát.
Bởi vì càng tới gần anh, trái tim càng đau...
Tác giả :
Nam Âm Âm