Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 158: Chạy mất dạng
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vị đắng của thuốc lan đần trong cổ họng cuối cùng cắn nuốt cả trái tim cô.
Quá mức khó chịu.
Cô không muốn tiếp tục ở nơi này thêm một giây nào nữa.
“Hợp đồng, xin Hoắc tổng ký tên. Tôi sẽ mang đến công ty!" Chỉ nói xong câu này đã cầm túi lên, đứng dậy định đi.
Dáng vẻ quyết tuyệt và lạnh lùng cũng khiến trong lòng Hoắc Cảnh Thành khó chịu, giống như một bàn tay bóp chặt trái tim anh.
Cảm giác đau đớn này như ăn sâu trong tim phổi khiến anh không thể suy nghĩ gì. Theo bản năng, anh giữ lấy tay cô nhưng cô đã trốn thoát, không hề lưu lại, đổi giày rời khỏi biệt thự.
Dường như sau lưng có mãnh thú đuổi theo, mỗi bước chân của cô đều vội vàng, lảo đảo, lộn xộn.
Gió thu thổi qua, cho dù cô đã giữ chặt áo nhưng quần áo xốc xếch vẫn bị gió thổi lên.
Không quá lạnh nhưng cô vẫn cảm thấy run rẩy. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, khiến mọi thứ trước mặt đều mơ hồ.
Cơ thể đau đớn nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Phạm Phạm?"
Đúng lúc này đột nhiên dừng lại bên cạnh cô. Dung Kỳ thấy cô, dường như nhảy khỏi chiếc xe thể thao.
Tầm mắt của Cảnh Phạm mơ hồ, thật lâu sau mới nhìn đến người trước mặt. Thấy anh ta, theo bản năng cô cúi đầu xuống, cô không muốn người ngoài nhìn thấy vẻ chật vật này của cô.
Dung Kỳ liếc mắt thấy ngay là cô vừa bị bắt nạt, vội vàng cởi áo khoác lên gnwowfi cho cô.
“Là lão Hoắc bắt nạt em, có phải hay không? Tôi đi tính sổ với cậu ta!" Dung Kỳ cài áo khuya áo, rồi định xông vào biệt thự tìm.
Cảnh Phạm giữ chặt anh: “Dung Kỳ, có thể làm hiền anh...đưa tôi rời khỏi đây không?"
Không muốn để Dung Kỳ thấy dáng vẻ chật vật của bản thân nhưng cũng may là nhờ có anh. Nếu không, cô cũng không biết sao có thể trở về nhà với dáng vẻ chật vật thế này.
“Được, vậy tôi đưa em đi trước đã!" Thấy dáng vẻ cầu xin của cô khiến cho Dung Kỳ yêu thương vô cùng.
Không nói thêm cái gì, anh ta ôm lấy cô, đi về phía chiếc xe thể thao.
——
Bên trong, hồi lâu Hoắc Cảnh Thành vẫn đứng sững ở đó. Hơi thở càng lúc càng nặng nề. Sau đó, anh nắm chặt thuốc hạ sốt và cồn trên bàn nước, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Hình ảnh ngoài cửa khiến anh ngơ ngẩn.
Cách đó không xa, cô được Dung Kỳ nửa ôm nửa đỡ lên xe, rời đi.
Nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa, bàn tay cầm thuốc của Hoắc Cảnh Thành vô thức siết chặt lại.
Trai tim lại trầm xuống, giống như bị ném vào biển cả, như con thuyền trôi lênh đênh giữa biển.
Cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh, anh mới xoay người về nhà. Lúc đi ngang qua thùng rác, anh ném toàn bộ thuốc vào trong đó.
“Cạch!" một tiếng rồi không có tiếng gì nữa.
Toàn bộ không gian yên tĩnh khiến người ta phát hoảng.
——
Cảnh Phạm ngồi trên xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa thu tới, cây cối đang xanh tươi cũng thay lá, cả thành phố cũng tiêu điều hơn.
Đường phố không ngừng lướt qua tầm mắt nhưng trong mắt cô chỉ có một màu xám trắng.
Dung Kỳ đau lòng nhìn cô, muốn nói câu an ủi nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì nhét vào, hông thể mở lời.
Anh rút khăn giấy, lặng lẽ đưa cho cô.
Cảnh Phạm hoàn hồn, cong môi: “Cảm ơn!"
“Có muốn tôi đưa em đến bệnh viện không?" Dung Kỳ không yên tâm.
“Không cần! Tôi không sao đâu!"
“...Nhưng mà, sắc mặt của em rất tệ!"
Vị đắng của thuốc lan đần trong cổ họng cuối cùng cắn nuốt cả trái tim cô.
Quá mức khó chịu.
Cô không muốn tiếp tục ở nơi này thêm một giây nào nữa.
“Hợp đồng, xin Hoắc tổng ký tên. Tôi sẽ mang đến công ty!" Chỉ nói xong câu này đã cầm túi lên, đứng dậy định đi.
Dáng vẻ quyết tuyệt và lạnh lùng cũng khiến trong lòng Hoắc Cảnh Thành khó chịu, giống như một bàn tay bóp chặt trái tim anh.
Cảm giác đau đớn này như ăn sâu trong tim phổi khiến anh không thể suy nghĩ gì. Theo bản năng, anh giữ lấy tay cô nhưng cô đã trốn thoát, không hề lưu lại, đổi giày rời khỏi biệt thự.
Dường như sau lưng có mãnh thú đuổi theo, mỗi bước chân của cô đều vội vàng, lảo đảo, lộn xộn.
Gió thu thổi qua, cho dù cô đã giữ chặt áo nhưng quần áo xốc xếch vẫn bị gió thổi lên.
Không quá lạnh nhưng cô vẫn cảm thấy run rẩy. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, khiến mọi thứ trước mặt đều mơ hồ.
Cơ thể đau đớn nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Phạm Phạm?"
Đúng lúc này đột nhiên dừng lại bên cạnh cô. Dung Kỳ thấy cô, dường như nhảy khỏi chiếc xe thể thao.
Tầm mắt của Cảnh Phạm mơ hồ, thật lâu sau mới nhìn đến người trước mặt. Thấy anh ta, theo bản năng cô cúi đầu xuống, cô không muốn người ngoài nhìn thấy vẻ chật vật này của cô.
Dung Kỳ liếc mắt thấy ngay là cô vừa bị bắt nạt, vội vàng cởi áo khoác lên gnwowfi cho cô.
“Là lão Hoắc bắt nạt em, có phải hay không? Tôi đi tính sổ với cậu ta!" Dung Kỳ cài áo khuya áo, rồi định xông vào biệt thự tìm.
Cảnh Phạm giữ chặt anh: “Dung Kỳ, có thể làm hiền anh...đưa tôi rời khỏi đây không?"
Không muốn để Dung Kỳ thấy dáng vẻ chật vật của bản thân nhưng cũng may là nhờ có anh. Nếu không, cô cũng không biết sao có thể trở về nhà với dáng vẻ chật vật thế này.
“Được, vậy tôi đưa em đi trước đã!" Thấy dáng vẻ cầu xin của cô khiến cho Dung Kỳ yêu thương vô cùng.
Không nói thêm cái gì, anh ta ôm lấy cô, đi về phía chiếc xe thể thao.
——
Bên trong, hồi lâu Hoắc Cảnh Thành vẫn đứng sững ở đó. Hơi thở càng lúc càng nặng nề. Sau đó, anh nắm chặt thuốc hạ sốt và cồn trên bàn nước, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Hình ảnh ngoài cửa khiến anh ngơ ngẩn.
Cách đó không xa, cô được Dung Kỳ nửa ôm nửa đỡ lên xe, rời đi.
Nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa, bàn tay cầm thuốc của Hoắc Cảnh Thành vô thức siết chặt lại.
Trai tim lại trầm xuống, giống như bị ném vào biển cả, như con thuyền trôi lênh đênh giữa biển.
Cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh, anh mới xoay người về nhà. Lúc đi ngang qua thùng rác, anh ném toàn bộ thuốc vào trong đó.
“Cạch!" một tiếng rồi không có tiếng gì nữa.
Toàn bộ không gian yên tĩnh khiến người ta phát hoảng.
——
Cảnh Phạm ngồi trên xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa thu tới, cây cối đang xanh tươi cũng thay lá, cả thành phố cũng tiêu điều hơn.
Đường phố không ngừng lướt qua tầm mắt nhưng trong mắt cô chỉ có một màu xám trắng.
Dung Kỳ đau lòng nhìn cô, muốn nói câu an ủi nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì nhét vào, hông thể mở lời.
Anh rút khăn giấy, lặng lẽ đưa cho cô.
Cảnh Phạm hoàn hồn, cong môi: “Cảm ơn!"
“Có muốn tôi đưa em đến bệnh viện không?" Dung Kỳ không yên tâm.
“Không cần! Tôi không sao đâu!"
“...Nhưng mà, sắc mặt của em rất tệ!"
Tác giả :
Nam Âm Âm