Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc
Chương 93 Boss, cầu phủng hồng (31)
Lăng Thanh Huyền còn chưa kịp cùng ZZ tranh luận đã bị Tiêu Ý kéo đi xem váy cưới.
Váy cưới trắng tinh, điểm xuyết những đóa hoa thủy tinh nho nhỏ, dưới ánh đèn lấp lánh động lòng người.
Lăng Thanh Huyền ánh mắt chớp lên, tùy ý Tiêu Ý lôi kéo mình đi vào phòng thử đồ.
"Đây là anh tìm người thiết kế riêng cho em. Đẹp không?" Hệt như đứa bé trông chờ được khen thưởng, Tiêu Ý cọ cọ vào cô.
Bị hắn cuốn lấy đòi hôn một cái, Lăng Thanh Huyền nhìn hắn: "Anh không ra ngoài?"
Phòng thử đồ chỉ có hai người họ, tuy rằng không chật nhưng bầu không khí vẫn lộ ra chút vi diệu. Tiêu Ý hơi hơi cắn môi, tự nhủ mình phải nhẫn nại, hiện tại là lúc thử váy cưới.
"Ra ngoài, ra ngoài. Anh ở bên ngoài chờ em."
Nhìn váy cưới điểm xuyết sao trời, Lăng Thanh Huyền vuốt hoa văn trên váy, thoát y thay đổi.
Nhìn vào gương, cô đem tóc búi lên thật cao, đem cây trâm hoa thủy tinh kia cài vào.
Váy cưới cùng trâm thế mà bất ngờ phù hợp. Cô nhìn mình trong gương, khóe môi khẽ cong.
ZZ
【Ký chủ, ta ở đây ~~~】
Các nhân vật phản diện, có liên quan đến nhau.
Không phải câu hỏi, cô khẳng định. Ba vị diện mà cô trải qua, các nhân vật phản diện đều có liên hệ.
【Hệ thống cảnh báo: Không có quyền hạn.】
ZZ dừng một chút, cười ha ha.
【Ký chủ, đây chỉ là thế giới nhiệm vụ, cũng không phải thế giới thật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ thoát ly thế giới này, rồi lại tiếp nhận nhiệm vụ khác. Nhân vật phản diện trong mỗi vị diện đều là kẻ xấu tiêu biểu trong nhân loại. Ngươi cảm thấy bọn họ giống nhau cũng là bình thường. Không giống nhau sao có thể trở thành nhân vật phản diện?】
Vậy sao?
Câu hỏi này mang theo lãnh ý, ZZ muốn chui vào xó.
Đáp án bổn tọa sẽ tự mình tìm kiếm. ZZ, ngươi là hệ thống của bổn tọa. Nếu để bổn tọa biết ngươi lừa gạt ta...
【Ký chủ, đi ra lẹ lên. Nhân vật phản diện đang chờ kìa ~~】
ZZ nhanh chóng đánh trống lãng. Lăng Thanh Huyền cũng không bức bách nó. Ra khỏi phòng thử đồ, Tiêu Ý nhìn thấy Lăng Thanh Huyền mặc váy cưới, tóc cài trâm tinh hoa, hai mắt tỏa sáng.
Hắn bước nhanh về phía trước, muốn ôm chặt lấy cô, lại sợ cô sẽ như những đóa hoa thủy tinh này, yếu ớt chống đỡ không được nhiệt tình.
"Thân ái, em thật đẹp." Đẹp đến lóa mắt, chiếu sáng cả nhân sinh của hắn.
Tiêu Ý cũng đã thay lễ phục. Hai người nắm tay đi ra ngoài. Ánh mắt kinh diễm của nhân viên cửa hàng từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Tiêu Ý lại đem cô đẩy trở về.
"Sao vậy?"
Hắn vẻ mặt rối rắm: "Hay là chúng ta đổi bộ khác? Bộ này chỉ mặc ở nhà cho anh nhìn thôi."
Ở nhà mặc váy cưới? Không thấy phiền sao?
Lăng Thanh Huyền mặt không biểu tình nhìn hắn.
Tiêu Ý trong lòng lộp bộp, nuốt xuống lời nói muốn giấu đi hình ảnh xinh đẹp này của cô.
Nàng dâu quá xinh đẹp, hắn không muốn cho người khác nhìn.
"Chọn bộ này đi."
Lăng Thanh Huyền ngay trước mặt hắn động thủ thoát y, Tiêu Ý hốt hoảng quay mặt vào tường.
Có chỗ nào chưa nhìn qua đâu, thẹn thùng cái gì?
Nhưng mà, nhưng mà tưởng tượng đến da thịt trắng nõn mịn màng, mang theo u hương thoang thoảng, hắn liền không khống chế được mình.
Tiêu Ý bụm mặt, cảm thấy hắn đang tự tra tấn chính mình.
_______________________________________________________________________________
Nguyên Mỗi, tên của bọn họ còn chưa bị thay đổi, Diêu Mộng trông thấy buổi họp báo trên TV, khiếp sợ mà đánh nghiêng tư liệu trên bàn.
"Tiêu Ý, ha ha, hóa ra là Tiêu Ý."
Cô ta không thể tin mà cười. Có người đang gõ cửa văn phòng, thông báo cô ta đã bị công ty sa thải, ra lệnh cưỡng chế cô ta lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
"Dựa vào cái gì? Tôi là người đại diện kim bài của các người. Sa thải tôi? Các người có biết sẽ thiệt hại bao nhiêu không?"
Trong lòng có ta có dự cảm không tốt, quả nhiên một giây sai, nam nhân giải thích. Nguyên Môi đã bị Tiêu thị thu mua, Diêu Mộng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất bị khai trừ.
Cô ta có tâm kế như vậy, còn nghĩ không ra là ai đang nhắm vào mình hay sao?
Tiêu Ý, người từng bị cô ta tính kế, bị cô ta tuyết tàng, trở về trả thù cô ta.
Rời đi công ty, Diêu Mộng phát hiện không ai cần mình, dù chỉ một công ty cũng không có, toàn bộ đều cự tuyệt không cho cô ta vào cửa.
Cô ta đã bị phong sát.
Hơn nữa, cổ phiếu mua lúc trước, toàn bộ đều thua lỗ.
Thanh danh hỗn độn, tiền trong tay cũng không còn bao nhiêu, cô ta chỉ có thể tìm công ty ngoài ngành làm việc sống qua ngày.
Nhưng sóng yên biển lặng không bao lâu, một nữ nhân nửa đêm tìm tới cửa.
Lăng Tĩnh mang khẩu trang, từ trên cao trào phúng nhìn xuống cô ta.
"Diêu tỷ, không ngờ chị cũng có hôm nay nha. Có cần tôi giới thiệu cho chị vài kim chủ không? Bất quá chị lớn tuổi như vậy, chắc không ai thèm nhìn đến chị đâu."
Trước đây Diêu Mộng bức cô ta đi lấy lòng nam nhân, bức cô ta bồi thường phí vi phạm hợp đồng, còn có thái độ khinh thường kia, Lăng Tĩnh còn nhớ kỹ trong đầu.
Quả báo không phải không tới, chỉ là chưa tới thôi.
Diêu Mộng đâu phải cừu non nhu thuận, cô ta không thích giọng điệu của Lăng Tĩnh, liền tiến lên cùng Lăng Tĩnh đánh nhau.
Quyền qua cước lại, khẩu trang rớt xuống, khuôn mặt dữ tợn lộ ra dưới bóng đêm, khiến người ta không rét mà run.
"Thứ quỷ dạ xoa này! Tao dù có lớn tuổi vẫn còn có nhan sắc, mày thì cả khuôn mặt cho giống người cũng không có. Có tư cách gì đến đây cười nhạo tao?"
Hai người đều chọn chỗ đau mà đánh, người nắm kẻ kéo, nháo đến cục cảnh sát.
Từng hàng chứng cứ cũng ảnh chụp ném đến trước mặt bọn họ.
Lăng Tĩnh phạm vào đánh cắp cơ mật công ty, giả tạo hợp đồng, cố ý gây thương tích. Diêu Mộng bị người tố cáo, nói cô ta ép buộc nghệ sĩ hiến thân, còn tổ chức hoạt động phạm pháp.
Thời điểm hai người bị nhốt lên xe cảnh sát vẫn không ngừng đánh chửi.
Không đúng, cuộc sống của cô ta không nên là thế này, cô ta không nên biến thành thế này.
Nếu lúc trước không đi sai một bước kia, cô ta sẽ không biến thành bộ dáng của hiện tại.
Nhớ tới trước đây ba đối với cô ta từ ái, tỷ tỷ đối cô ta bao dung, Lăng Tĩnh tê tâm liệt phế kêu khóc ngày càng lớn.
Cô ta hối hận, rất hối hận.
Chỉ là trên đời này, không có thuốc chữa hối hận.
_____________________________________________________________________________
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến! 】
Lăng Thanh Huyền đang bị chuyên viên trang điểm giày vò, rốt cuộc cũng xong, cô nhìn đến hình ảnh trang điểm tinh xảo của mình.
Hoàn mỹ không tì vết, trừ gương mặt không chút biểu tình.
"Tiểu thư, hôm nay là ngày đính hôn, cười một chút đi mà."
Lăng Thanh Huyền ánh mắt đạm nhiên, chuyên viên trang điểm có chút lúng túng, nhanh chạy ra ngoài, nhường chỗ cho cô và Tiểu Tần.
Tiểu Tần bất đắc dĩ tiến lên: "Lăng tổng, hợp đồng cô cho tôi nhất định là giả phải không? Tôi chỉ là một trợ lý, tôi chống đỡ công ty không nổi đâu."
Hợp đồng kia, là nhượng cho Tiểu Tần 30% cổ phần tập đoàn Lăng Thịnh, hơn nữa còn cho hắn chức tổng giám đốc.
Lộc từ trên trời rớt xuống, cậu ta có chút chịu không nổi. Trái tim cậu còn bé bỏng lắm.
"Không cần thì vứt đi."
"...Cần, cần, cần." Cậu mà thật sự nói không cần, Lăng Thanh Huyền sẽ không chút do dự đem vứt.
Thật là không an tâm nổi, Tiểu Tần đánh yên lặng thừa nhận áp lực trở thành tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thịnh.
Mà Lăng Thịnh, cùng trong ngày đính hôn này, tận mắt nhìn thấy bộ dáng mặc váy cưới của con gái mình.
Đó là cảnh tượng mà cả đời ông vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Tiêu Ý nắm tay cô, cúi người hôn một cái.
"Thân ái, cảm ơn em, đã bước vào đời anh."
Tương lai của hắn, tất cả đều vì cô mà bắt đầu.
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc gật đầu. Không cần cảm tạ, cô chính là vì hắn mà đến.
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ che giấu hoàn thành. Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện tinh lọc thành công. 】