Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc
Chương 29 Đồ Nhi, Tới Tu Tiên (29)
Edit: Ochibi
“A! Tiên nhân! Đây là tiên nhân, nàng vừa mới từ trên trời giáng xuống!"
“Ta còn sống vậy mà lại thấy thần tiên, ta nhất định đang nằm mơ, mau véo ta véo ta!"
Bất chấp để ý những bá tánh đó, Lăng Thanh Huyền tiếp được thân thể Phong Giác, nhìn trên người hắn chảy máu, mày đẹp nhíu chặt.
“Ngươi là ai hả, dám giả thần giả quỷ, mau đem nhi tử trả lại cho bọn ta!"
Nam nhân muốn tiến lên, lại bị một lá chắn vô hình chặn lại.
“Hắn là nhi tử các ngươi?" Tầm mắt lạnh bang đặt trên người bọn họ, bọn họ thế nhưng cảm giác được chợt lạnh, lực uy hiếp của nữ nhân này thật mạnh!
Hai người đánh mạnh tinh thần, “Không sai, ngươi nhanh buông ra, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân, ta không dám đánh ngươi!"
Lăng Thanh Huyền đem Phong Giác chặn ngang bế lên, thần sắc lạnh nhạt, “Ngại quá, hắn là của ta, các ngươi nhận sai người rồi, nếu lần sau các ngươi lại tìm hắn gây phiền toái……"
Lời còn chưa dứt, mang theo ý vị cảnh cáo, roi trong tay nam nhân nháy mắt hóa thành bột mịn.
Hắn sợ tới mức vội vàng vỗ tay, sợ tay mình cũng sẽ nháy mắt biến mất.
“Không, không dám, chúng ta sẽ không tìm hắn gây phiền toái nữa, cầu, cầu ngươi buông tha cho chúng ta." Bọn họ vốn đang định thả ra vài câu nói ra oai phủ đầu, rồi chạy, lại phát hiện thân thể mình không động đậy nổi, căn bản là vô pháp chạy thoát khống chế của nữ nhân này.
“Hiểu được thì tốt." Lăng Thanh Huyền nâng kiếm bay bay, nhìn hai người bọn họ bằng nửa con mắt, “Nhớ kỹ lời bổn tọa."
Cho dù thân ảnh của nàng ngày càng xa, đáy lòng hai người lại càng ngày càng lạnh, giống như hàn băng, người sòng bạc lao tới, giữ chặt hai người bọn họ.
Trên linh kiếm, ý thức Phong Giác nửa thanh tỉnh, hắn nắm chặt vòng eo Lăng Thanh Huyền, nhớ tới câu ‘hắn là của ta’ kia, trong lồng ngực giống như bị thứ gì lấp đầy.
Hơi ngước mắt, hắn nhìn khuôn mặt nữ tử không chút tì vết, da thịt bóng loáng kia, cứ như ánh sáng rải vào trong lòng.
Lăng Thanh Huyền đem hắn về Huyền Thanh điện, trước tiên lấy đan dược ra để chuẩn bị bôi trên người hắn, sau đó vươn tay xé rách quần hắn.
“Sư phụ!" Sức lực biến mất trên người Phong Giác hoàn toàn trở về, hắn cho dù hô to, cũng thành âm thanh mềm như bông không có khí thế.
“Bôi thuốc."
Tiểu gia hỏa vậy mà thật tàn nhẫn, nỡ xuống tay với chính mình.
Nơi đùi kia bị xé mở, lộ ra màu da nam nhân cơ bắp kém cỏi, nhìn đến vùng da bị thương, Lăng Thanh Huyền duỗi tay kéo cao hơn để xem, Phong Giác bất chấp đau đớn, vội tránh đi.
“Sư phụ, đồ nhi có thể tự mình bôi dược, cái này để đồ nhi làm!"
Lại hướng lên trên, nhưng không thể thấy được phần bị thương phía sau, mặt Phong Giác đỏ bừng, lấy dược đưa lại cho Lăng Thanh Huyền để rửa sạch.
Trên gò má truyền đến lạnh lẽo, Phong Giác lại cảm thấy tê dại, lan tràn xuống phía dưới.
“Mặt ngươi cũng bị thương." Bị thương tại sao còn nhéo mặt, mấy ngày nay nàng không có mặt để nhéo!
【……】 Không thể tưởng được ký chủ nhà mình thì ra lại có cái sở thích này.
Lăng Thanh Huyền cầm dược bôi lên mặt hắn, mỗi lần lòng bàn tay di chuyển, hơi thở Phong Giác thô nặng hơn, mồ hôi trên người đổ hết ra.
Bổn tọa cũng thật tri kỷ, hắn vì sao không chịu tăng hảo cảm?
【 Hảo cảm với vai ác hiện tại đạt tới 85, càng gần đến mức cuối càng khó, ký chủ cố lên! 】
‘ Hừ ——’
Tinh thần Phong Giác thả lỏng, đau đớn trên đùi không kiềm được lên tiếng, đối diện đôi mắt lặng như nước kia của Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức hoàn hồn, điều chỉnh hô hấp, bằng không lại nhìn mặt nàng.
“Bổn tọa sẽ luôn bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ những cái đó." Lăng Thanh Huyền đột nhiên lên tiếng, ý chỉ chính là chướng ngại tâm lý của Phong Giác khi đối mặt cha mẹ hắn.
Phong Giác cần thời gian sửa đổi lại, hắn dùng sức gật đầu, không tự chủ được nghĩ đến cái ôm ấp kia.
Bôi dược xong, Lăng Thanh Huyền đi rồi, Phong Giác xử lý vết thương trên đùi xong thì đã ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại, cả khuôn mặt đều bịt kín màu đỏ, hắn ôm đầu, giấc mộng kiều diễm nhất lặp đi lặp lại đánh sâu vào tâm trí hắn, động tác hắn cứng đờ, sờ soạng ôm chăn giường ra ngoài.
16/2/2020
“A! Tiên nhân! Đây là tiên nhân, nàng vừa mới từ trên trời giáng xuống!"
“Ta còn sống vậy mà lại thấy thần tiên, ta nhất định đang nằm mơ, mau véo ta véo ta!"
Bất chấp để ý những bá tánh đó, Lăng Thanh Huyền tiếp được thân thể Phong Giác, nhìn trên người hắn chảy máu, mày đẹp nhíu chặt.
“Ngươi là ai hả, dám giả thần giả quỷ, mau đem nhi tử trả lại cho bọn ta!"
Nam nhân muốn tiến lên, lại bị một lá chắn vô hình chặn lại.
“Hắn là nhi tử các ngươi?" Tầm mắt lạnh bang đặt trên người bọn họ, bọn họ thế nhưng cảm giác được chợt lạnh, lực uy hiếp của nữ nhân này thật mạnh!
Hai người đánh mạnh tinh thần, “Không sai, ngươi nhanh buông ra, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân, ta không dám đánh ngươi!"
Lăng Thanh Huyền đem Phong Giác chặn ngang bế lên, thần sắc lạnh nhạt, “Ngại quá, hắn là của ta, các ngươi nhận sai người rồi, nếu lần sau các ngươi lại tìm hắn gây phiền toái……"
Lời còn chưa dứt, mang theo ý vị cảnh cáo, roi trong tay nam nhân nháy mắt hóa thành bột mịn.
Hắn sợ tới mức vội vàng vỗ tay, sợ tay mình cũng sẽ nháy mắt biến mất.
“Không, không dám, chúng ta sẽ không tìm hắn gây phiền toái nữa, cầu, cầu ngươi buông tha cho chúng ta." Bọn họ vốn đang định thả ra vài câu nói ra oai phủ đầu, rồi chạy, lại phát hiện thân thể mình không động đậy nổi, căn bản là vô pháp chạy thoát khống chế của nữ nhân này.
“Hiểu được thì tốt." Lăng Thanh Huyền nâng kiếm bay bay, nhìn hai người bọn họ bằng nửa con mắt, “Nhớ kỹ lời bổn tọa."
Cho dù thân ảnh của nàng ngày càng xa, đáy lòng hai người lại càng ngày càng lạnh, giống như hàn băng, người sòng bạc lao tới, giữ chặt hai người bọn họ.
Trên linh kiếm, ý thức Phong Giác nửa thanh tỉnh, hắn nắm chặt vòng eo Lăng Thanh Huyền, nhớ tới câu ‘hắn là của ta’ kia, trong lồng ngực giống như bị thứ gì lấp đầy.
Hơi ngước mắt, hắn nhìn khuôn mặt nữ tử không chút tì vết, da thịt bóng loáng kia, cứ như ánh sáng rải vào trong lòng.
Lăng Thanh Huyền đem hắn về Huyền Thanh điện, trước tiên lấy đan dược ra để chuẩn bị bôi trên người hắn, sau đó vươn tay xé rách quần hắn.
“Sư phụ!" Sức lực biến mất trên người Phong Giác hoàn toàn trở về, hắn cho dù hô to, cũng thành âm thanh mềm như bông không có khí thế.
“Bôi thuốc."
Tiểu gia hỏa vậy mà thật tàn nhẫn, nỡ xuống tay với chính mình.
Nơi đùi kia bị xé mở, lộ ra màu da nam nhân cơ bắp kém cỏi, nhìn đến vùng da bị thương, Lăng Thanh Huyền duỗi tay kéo cao hơn để xem, Phong Giác bất chấp đau đớn, vội tránh đi.
“Sư phụ, đồ nhi có thể tự mình bôi dược, cái này để đồ nhi làm!"
Lại hướng lên trên, nhưng không thể thấy được phần bị thương phía sau, mặt Phong Giác đỏ bừng, lấy dược đưa lại cho Lăng Thanh Huyền để rửa sạch.
Trên gò má truyền đến lạnh lẽo, Phong Giác lại cảm thấy tê dại, lan tràn xuống phía dưới.
“Mặt ngươi cũng bị thương." Bị thương tại sao còn nhéo mặt, mấy ngày nay nàng không có mặt để nhéo!
【……】 Không thể tưởng được ký chủ nhà mình thì ra lại có cái sở thích này.
Lăng Thanh Huyền cầm dược bôi lên mặt hắn, mỗi lần lòng bàn tay di chuyển, hơi thở Phong Giác thô nặng hơn, mồ hôi trên người đổ hết ra.
Bổn tọa cũng thật tri kỷ, hắn vì sao không chịu tăng hảo cảm?
【 Hảo cảm với vai ác hiện tại đạt tới 85, càng gần đến mức cuối càng khó, ký chủ cố lên! 】
‘ Hừ ——’
Tinh thần Phong Giác thả lỏng, đau đớn trên đùi không kiềm được lên tiếng, đối diện đôi mắt lặng như nước kia của Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức hoàn hồn, điều chỉnh hô hấp, bằng không lại nhìn mặt nàng.
“Bổn tọa sẽ luôn bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ những cái đó." Lăng Thanh Huyền đột nhiên lên tiếng, ý chỉ chính là chướng ngại tâm lý của Phong Giác khi đối mặt cha mẹ hắn.
Phong Giác cần thời gian sửa đổi lại, hắn dùng sức gật đầu, không tự chủ được nghĩ đến cái ôm ấp kia.
Bôi dược xong, Lăng Thanh Huyền đi rồi, Phong Giác xử lý vết thương trên đùi xong thì đã ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại, cả khuôn mặt đều bịt kín màu đỏ, hắn ôm đầu, giấc mộng kiều diễm nhất lặp đi lặp lại đánh sâu vào tâm trí hắn, động tác hắn cứng đờ, sờ soạng ôm chăn giường ra ngoài.
16/2/2020
Tác giả :
Tiểu Ngũ Nguyệt