Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 30

Phó Diệc Sâm một tay nắm lấy cánh tay Lãnh Thiên Thương, tay còn lại thì từ phía sau vòng qua ôm lấy vai y. Trong nháy mắt chạm vào thân thể y, Phó Diệc Sâm mới phát hiện Lãnh Thiên Thương không phải nóng bình thường, dù cách vài lớp quần áo vẫn cảm nhận được rõ ràng.

“Thiên Thương ngươi… đây là làm sao vậy?" Vì tỏ ra thân thiết, Phó Diệc Sâm lập tức từ Thiên vương đổi thành Thiên Thương. Hiên Viên Tàn Dạ có đôi khi muốn thể hiện ân sủng của hoàng thất đối với nam chính cũng sẽ thân thiết gọi như vậy.

“Hỗn trướng! To gan lớn mật, ngay cả Thiên vương gia cũng dám xuống tay!" Sắc mặt Phó Diệc Sâm đột nhiên âm trầm đến đáng sợ, một bộ lửa giận ngập trời, “Ngay dưới chân Thiên tử, nực cười, coi trẫm như không tồn tại sao!"

Hiên Viên Tàn Dạ lớn lên ở nơi hoàng cung đầy rẫy âm mưu quỷ kế, đối với tình huống này nhất định là tập mãi thành thói quen, cho nên nếu Phó Diệc Sâm lúc này giả vờ ngây thơ có vẻ càng không thích hợp.

“Hoàng Thượng bớt giận." Tô Trạm chỉ có thể một bên cắn răng áp chế, một bên còn phải phối hợp diễn với hoàng đế.

“Trẫm trước tìm nữ nhân cho ngươi." Phó Diệc Sâm mặt đen kịt đem Lãnh Thiên Thương đỡ ngồi xuống ghế.

Bất quá ngoài miệng là nói như vậy, trong lòng lại khó hiểu có chút kháng cự. Tô Trạm ở trong giới luôn mang hình tượng cao lãnh, thật sự không cách nào tưởng tượng ra mặt kia của y, đây tuyệt đối là một loại vũ nhục Tô Trạm, nhưng đổi lại là Thẩm Thiên Dục, đại thiếu gia lỗ mũi cao hơn đầu kia càng khinh thường loại chuyện này. Tóm lại, Phó Diệc Sâm cũng hiểu được biện pháp này không hợp lý, hơn nữa trong lòng cũng khó chịu, nhưng lại không thể thả y trở về, nữ chính còn chưa bị trói lại đâu.

Nhưng ngay lúc Phó Diệc Sâm đang do dự, một bàn tay nóng rực đột nhiên bắt lấy tay áo hắn. Ngón tay Lãnh Thiên Thương thon dài đường nét phân minh, nơi khớp xương thậm chí còn hơi trắng bệch, Phó Diệc Sâm sâu sắc hiểu được y đang phải ẩn nhẫn đến trình độ nào, thế nhưng Lãnh Thiên Thương vẫn còn khống chế được lực đạo, có thể thấy năng lực tự chủ của người này vô cùng xuất sắc.

“Hoàng Thượng, " Tô Trạm ý muốn đứng lên, nhưng thân thể lại như nhũn ra, đã thế người trước mặt còn dùng sức ấn xuống vai y, “Không nhọc Hoàng Thượng hao tâm tổn trí, thần… thần hồi phủ là được." Tô Trạm vẫn bất chấp mọi thứ để diễn, kiên trì đến mức này đã là cực hạn của y.

Nhưng hiển nhiên, Phó Diệc Sâm căn bản không định để y đi, “Thiên Thương, ngươi thành ra thế này trẫm sao có thể yên tâm để ngươi trở về?" Nói xong dáng vẻ thực sốt ruột, “Trẫm lập tức tìm người đến, ngươi trước nhịn một chút." Thật ra, Phó Diệc Sâm sớm biết tên yêu nghiệt Vương gia này là một tiểu xử nam, sau khi có cảm tình với nữ chính vẫn luôn vì nàng thủ thân như ngọc, giải tán hậu viện gì đó.

“Không, " Tô Trạm lần thứ hai bắt lấy tay hoàng đế, đôi con ngươi như trong suốt, thậm chí mang theo điểm khẩn cầu, “Hoàng Thượng, trong Vương phủ mỹ nhân như mây, thần trở về lập tức giải quyết." Tô Trạm chỉ cảm thấy thân thể mình dường như sắp nổ tung, nhưng y chỉ có thể kìm chế rồi lại kìm chế.

Trên thực tế, Tô Trạm còn thật lo lắng mình sẽ bạo thể mà chết, vậy thì rất không đáng. Y tuy là thiên vương siêu sao vạn chúng chú mục, nhưng sống hai mươi bảy năm sáng chói rạng rỡ, đến chết còn chưa nếm qua mùi vị yêu đương, thậm chí còn chưa gặp được người mình thích, sao có thể cam tâm? Hơn nữa cha mẹ y, ca ca y, còn có rất nhiều người yêu thương y đợi y trở về, nếu cứ vậy chết đi, lại còn chết vì sụp hố, ai mà cam lòng cho được?

Thế nhưng, tìm phụ nữ? Y trời sinh thuần gay, sao có thể tìm phụ nữ cho y đây? Không những không có cảm giác còn thật buồn nôn, vô cùng buồn nôn, y làm không nổi.

Nhưng Phó Diệc Sâm sẽ không cho phép y trở về, “Trẫm minh bạch, " Phó Diệc Sâm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Trẫm biết ngươi ngại người nơi này không sạch sẽ, nhưng ngươi như vậy cũng không kịp đợi hồi phủ, vậy đi, trẫm nghĩ cách giúp ngươi giải tỏa một chút."

“Cái gì?" Tô Trạm hoàn toàn không biết tên này minh bạch chuyện gì, lại còn muốn giúp kiểu gì, chỉ thấy hắn hướng thị vệ nói gì đó, tiếp theo người nọ liền lui ra ngoài.

Tô Trạm đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, lúc này càng thêm sốt ruột, thân thể không tự chủ được cứng ngắc một chỗ, tuy rằng tinh thần đang khẩn trương nhưng vẫn còn bắt mình đề cao 120% cảnh giác, vì thế cả người y đều có vẻ ngốc ngốc, ánh mắt trừng lớn dại ra. Nhưng không bao lâu, Tô Trạm đã thấy vài người nâng một cái thùng gỗ lớn đến, hơn nữa đại khái là do nước quá lạnh, một trận hàn ý nháy mắt đập vào mặt khiến Tô Trạm thanh tỉnh không ít.

Trong nháy mắt này, Tô Trạm thiếu chút nữa đã bất chấp mọi hiềm khích lúc trước, hướng vị hoàng đế phúc hắc này kêu một tiếng cảm tạ.

Phó Diệc Sâm phân phó người đem nước lạnh đổ hết vào thùng gỗ, sau đó lại ném cho bọn họ một ánh mắt ý bảo thủ bên ngoài, lúc này mới nghiêm túc nói với Lãnh Thiên Thương, “Thiên Thương, tạm thời ủy khuất ngươi, trẫm ngày sau nhất định thay ngươi đòi lại công đạo."

“Tạ ơn Hoàng Thượng." Lời này quả thật là cảm tạ phát ra từ đáy lòng Tô Trạm, rồi sau đó có chút vội vã bước về phía thùng gỗ, nhưng rất nhanh y cảm nhận được có gì đó không đúng, tầm mắt sau lưng rất mãnh liệt. Vừa quay đầu lại, Tô Trạm lúc này đau trứng phát hiện, tất cả mọi người đã ra ngoài hết rồi, tại sao tên hoàng đế này vẫn đứng ở đây?

Không để người đặt dưới mí mắt hắn sao có thể yên tâm? Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc ngồi một bên, ánh mắt như nói “ngươi tự nhiên". Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện Lãnh Thiên Thương đến cạnh thùng gỗ nhưng không có động tác tiếp theo, từ góc độ của Phó Diệc Sâm nhìn lại, vừa vặn đối diện với một lưng tóc bạc đổ xuống như thác, y tựa hồ không có ý nhấc chân bước vào.

Thùng gỗ đại khái cao tầm một mét, một nam nhân cao hơn mét tám muốn nhảy vào thật ra rất dễ dàng, bất quá Phó Diệc Sâm nhanh chóng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Lãnh Thiên Thương. Thân là một người đàn ông, Phó Diệc Sâm có thể lý giải, hơn nữa hắn chỉ muốn ngăn cản nam nữ chính phát sinh quan hệ, cũng không có ý làm khó xử Lãnh Thiên Thương.

Thế nên, Phó Diệc Sâm rất nhanh đứng dậy đi tới, “Sao còn chưa bước vào? Thân thể không khỏe?"

Tô Trạm cứng đờ, y không biết trong nguyên tác nam chính sau khi trúng dược về được Vương phủ bằng cách nào, nhưng hiện tại, y quả thật muốn nâng chân lên cũng không nổi, nhưng cũng không thể gọi hoàng đế đến giúp y được, cho nên không khí lần nữa lại rơi vào xấu hổ.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm lúc đỡ lấy bả vai y đã phát hiện, ngoại trừ nóng đến bất thường, thân thể y còn hơi hơi run rẩy, trên mặt trắng nõn cũng rơi đầy mồ hôi, một giọt lại một giọt lăn xuống. Phó Diệc Sâm nháy mắt hiểu ra, y yêu cầu hỗ trợ.

“Trẫm giúp ngươi." Phó Diệc Sâm vừa dứt lời liền không giải thích đã bắt đầu giúp y cởi xuống ngoại bào.

Tô Trạm lúc này hoảng sợ, lý trí và tự chủ nháy mắt hóa thành mây khói, trong đầu hoảng hốt thành một đoàn, nhưng không đợi y kịp phản ứng, trên người chỉ còn lại một thân áo lót, “Hoàng Thượng, " Tô Trạm nắm lấy cái tay đang sờ lên vạt áo trước ngực y, lời nói khẩn thiết chân thành, “Đủ rồi, thế này… là được." Nếu tiếp tục cởi sẽ không còn gì nữa.

Phó Diệc Sâm sửng sốt, gật gật đầu, “Được." Nét mặt Lãnh Thiên Thương có chút thống khổ, trong mắt tựa hồ không có tiêu cự, nhưng vẫn chuyên chú đảo quanh, khoảng cách quá gần, Phó Diệc Sâm không hiểu sao bỗng sửng sốt hai giây, hơn nữa, thân thể còn xuất hiện xao động kỳ lạ.

Phó Diệc Sâm nhanh chóng lắc lắc đầu phục hồi tinh thần, sau đó không hề báo trước đột nhiên hơi cúi xuống, bế ngang người lên. Nhưng vừa mới ôm lên, Phó Diệc Sâm liền lập tức hối hận, một hoàng đế lại đi ôm ngang Vương gia chỉ mặc cái áo lót, hình như không quá thích hợp, nhưng ôm cũng đã ôm rồi, cũng không thể lại thả ra.

Quả nhiên, chỉ nghe Lãnh Thiên Thương a một tiếng, dường như kinh hãi cực điểm mà vô thức trừng lớn, thân thể trong nháy mắt cũng cứng đờ, thật giống như động vật nhỏ bị công kích nhanh chóng tiến vào trạng thái chết giả, Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được y cứng ngắc, nhất thời có chút xấu hổ.

“Anh…" Tô Trạm dĩ nhiên bị động tác này đánh sâu vào nhận thức, trong phút chốc mất đi năng lực tự hỏi, ngay cả xuân dược ngấm vào cơ thể cũng không đáng sợ bằng một cái ôm của Phó Diệc Sâm, vì thế đến xưng hô cũng quên mất.

May mắn lúc này, đầu óc Phó Diệc Sâm cũng bị vây trong trạng thái lơ lửng nên không phát hiện. Thừa dịp xấu hổ còn chưa lan rộng, không đợi Lãnh Thiên Thương đem khiếp sợ nói ra lời, Phó Diệc Sâm đột nhiên buông lỏng tay, rồi sau đó chỉ nghe một tiếng ùm vang lên, bọt nước văng tung tóe, tiếp theo ào ào rơi lại vào thùng.

Phó Diệc Sâm thả người vào trong nước, chính là cái loại mông chạm mặt nước trước tiên, may mắn thùng gỗ đủ lớn. Phó Diệc Sâm làm ra vẻ không hề gì vỗ vỗ bọt nước trên người, che giấu xấu hổ vừa rồi.

“Trẫm chỉ là muốn giúp ngươi, hiện tại tốt hơn chút nào chưa?" Xong xuôi rất là nghiêm túc hỏi.

“Đa tạ Hoàng Thượng, thần, tốt hơn nhiều." Tô Trạm dùng sức lau nước lạnh dính trên mặt, có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phủ nhận, bị lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tập kích, ngược lại thật sự khiến y tỉnh táo lên không ít, dục hỏa trong người cũng giảm bớt, nhưng trong nháy mắt nóng lạnh giao hòa cũng làm cơ thể y không ngừng phát run.

Tắm nước lạnh a, thật kích thích.

“Vậy là tốt rồi." Sau đó, Phó Diệc Sâm đi lại ngồi vào chỗ của mình, cũng không có ý tứ phải rời đi.

Tô Trạm đợi hai ba phút vẫn không thấy động tĩnh, đành phải cắn răng nói, “Đã trễ thế này, Hoàng Thượng không bằng hồi cung, thần ở nơi này không phiền Hoàng Thượng phải lo lắng."

“Như vậy sao được," Phó Diệc Sâm không đồng ý bảo, “Ngươi thành ra thế này rồi trẫm sao có thể yên tâm rời đi?"

“Hoàng Thượng…"

Lãnh Thiên Thương tựa hồ còn định nói gì đó, “Được rồi, " Phó Diệc Sâm thản nhiên trực tiếp đánh gãy, “Thiên Thương ngươi cứ yên tâm, trẫm ở đây canh giữ ngươi."

Không thể không nói, hiện tại Phó Diệc Sâm hoàn toàn là một bộ không biết xấu hổ, chết cũng không chịu buông tha, lại còn ra vẻ “ta là vì tốt cho ngươi", Phó Diệc Sâm cũng tự mình cảm thấy, hắn chọc người ghét đến cực điểm, nhưng vì ngăn cản nam nữ chính phát sinh quan hệ, hắn chỉ còn cách liều mạng.

Vì thế, trong quá trình này hệ thống thỉnh thoảng vang lên【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】, Phó Diệc Sâm đã thành quen, tỏ vẻ hoàn toàn hiểu được.

Thế nên, Phó Diệc Sâm ngồi trở lại trên ghế bình chân như vại, người phái đi bắt cóc nữ chính vẫn chưa trở về bẩm báo, ngược lại càng khiến Phó Diệc Sâm thêm phần cảnh giác. Hai đại nội cao thủ lại không đối phó được một tiểu nha đầu, chỉ có thể chứng minh hào quang nữ chính quá mức mạnh mẽ, nói vậy, hắn càng không thể thả người.

Phó Diệc Sâm lần này ngồi xuống chính là cả buổi, cũng không cố ý nhìn người nào đó trong thùng gỗ không xa, chỉ là thường thường lơ đãng liếc qua, chậm chạp phát hiện người nọ vốn ban đầu đang đối diện hiện tại lại quay lưng với mình, cũng không biết y di chuyển như thế nào, hắn thậm chí còn không nghe thấy tiếng nước. Phó Diệc Sâm không khỏi cong khóe môi, thì ra nam chính này cũng dễ ngượng ngùng, sắp đuổi kịp trình độ của Thẩm Thiên Dục bên kia rồi.

[ Rác rưởi, ngươi nói y thật sự không thể là Thẩm Thiên Dục? ]  Thừa dịp rảnh rỗi, Phó Diệc Sâm đem hệ thống thả ra, kết quả…

【 A! Nam thần, kí chủ nhanh đi qua nhanh đi qua, chính diện, muốn xem chính diện của nam thần cơ! Nam thần đang tắm a a a muốn chết… 】

Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng:… [ Có tin ta lập tức che chắn ngươi? ]  Không ngờ từ ngữ của tên này còn rất phong phú.

【 Nha nha nha kí chủ tôi sai rồi, đừng chắn tôi, tôi cam đoan im lặng chuyên chú ngắm nhìn nam thần. 】

Phó Diệc Sâm đỡ trán, [ Trả lời đi. ]

Kỳ thật bản thân mình cũng đâu có kém, chỉ là không có cơ hội lộ diện trên màn ảnh, vì thế gần như là chìm nghỉm, cho nên hệ thống mới không cách nào cảm thụ được vẻ ngoài của mình.

【 Không thể kí chủ, mỗi thế giới Mary Sue đều là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue độc lập, không gian của chúng nó giống như hai đường thẳng song song, hoàn toàn không có khả năng cùng lúc xuất hiện. 】 Điểm này hệ thống vô cùng chắc chắn.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm đối với loại hoài nghi này cũng dần dần chết tâm, dù sao Lãnh Thiên Thương và Thẩm Thiên Dục, hoàn toàn là hai người ở hai thái cực, ít nhất hiện tại hắn không tìm thấy trên người bọn họ một điểm giống nhau.

[ Thế còn Tô Trạm, có thể là Tô Trạm hay không? ]  Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này ở một cái thế giới mới, Phó Diệc Sâm lập tức nghi hoặc, nhưng hệ thống vẫn thề son thề sắt phủ nhận, hơn nữa lời hệ thống cũng không phải không có đạo lý. Chỉ là ở thế giới này vẫn gặp khuôn mặt Tô Trạm, Phó Diệc Sâm không thể không sinh ra nghi ngờ với hệ thống.

【 Không thể đâu kí chủ, thế giới này không xuất hiện cái hệ thống thứ hai, không có hệ thống buộc định không thể tiến vào thế giới Mary Sue, nam chính chỉ là mượn khuôn mặt của Trạm Trạm nam thần, đều do những kẻ đó không biết xấu hổ đem Trạm Trạm nam thần YY thành nam nhân chính Mary Sue, Mary Sue đều xuống địa ngục hết đi được không! 】

Hệ thống càng nói càng kích động, bất quá lời giải thích này cũng không phải lần đầu tiên Phó Diệc Sâm nghe thấy, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, nhất là tên rác rưởi này, rất nhiều lần thông báo độ hảo cảm có vấn đề, mức độ đáng tin của nó càng khỏi bàn luận.

Nhưng giả dụ như đúng là Tô Trạm người thật, Phó Diệc Sâm từ từ ngẩng đầu nhìn hướng thùng gỗ, một đầu tóc dài nửa ướt nửa không được xõa ngoài thùng gỗ, vẫn luôn rủ xuống đất, rất yêu dị. Vậy thì thật đúng là… nhân sinh kỳ diệu.

【 Kí chủ, ngài không thể làm việc tùy tiện a, thế giới sẽ sụp! 】 Hệ thống lại dặn dò, luôn lo lắng Phó Diệc Sâm sẽ trực tiếp dò hỏi về Tô Trạm, bởi vì nó không chỉ một lần nói qua với Phó Diệc Sâm, người có tầm ảnh hưởng và độ nổi tiếng đỉnh đỉnh như Tô Trạm không thể xuất hiện ở thế giới hư ảo, việc này sẽ dẫn đến không gian bất ổn, không chừng sẽ xảy đến hậu quả là sụp đổ. Đương nhiên, giống như Phó Diệc Sâm ở thế giới thực không được quá nhiều người chú ý lại là chuyện khác.

Phó Diệc Sâm mặc kệ nó, lại đem hệ thống che chắn. Tuy rằng hệ thống nói không thể chứ không phải không được, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn có điểm cố kỵ, nếu không cũng sẽ không lãng phí cơ hội một mình ở chung mà đi thăm dò đối phương rồi.

Phó Diệc Sâm thất thần trong phút chốc, bỗng nhiên từ nơi thùng gỗ truyền đến một tiếng hừ nhẹ, tâm tư đang tản ra bốn phía nháy mắt trở lại, vừa nhấc mắt chỉ thấy người đang đưa lưng về phía mình hơi hơi ngửa đầu, lộ ra nửa sườn mặt đỏ muốn nhỏ máu, căn bản không có xu hướng lui xuống, ngược lại dáng vẻ so với vừa rồi càng thêm nghiêm trọng.

Phó Diệc Sâm trong lòng cả kinh, lúc này mới ý thức được loại thuốc này có bao nhiêu đáng sợ, chỉ dùng nước lạnh ngâm mình căn bản không thể giải tỏa. Quả nhiên, Phó Diệc Sâm vừa đứng dậy liền thấy Lãnh Thiên Thương thần tình thống khổ thở dốc, bởi vì cắn chặt trong thời gian quá dài, nên môi không chỉ trắng nhợt mà còn lộ ra tia máu.

“Thế nào? Vẫn không được?" Lúc này Phó Diệc Sâm có chút lo lắng, ngay từ đầu hắn còn cho rằng, trong tiểu thuyết miêu tả phản ứng của xuân dược có chút khuếch đại, dù sao cũng là một tiểu cô nương tự YY mà thôi, nhưng không nghĩ tới loại dược hiệu này hoàn toàn đúng như tiểu thuyết miêu tả,  không hề đơn giản như vậy.

“Ừm." Tô Trạm đã ném vấn đề xưng hô lẫn quy củ lễ tiết ra tận đâu, y hiện tại rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Trên thực tế, y ngâm một lúc lâu liền phát hiện nước lạnh cũng không giải quyết được vấn đề, không bao lâu cơ thể lại bắt đầu nóng lên, càng ngày càng có xu thế hoàn toàn mất khống chế, nhất là cái nơi khó nói kia không chiếm được thư giải, quả thực đòi mạng.

Nhưng y không thể thật sự phát sinh quan hệ với phụ nữ, trên thực tế, tắm nước lạnh cũng là biện pháp duy nhất y nghĩ đến trước đó, tình huống hiện tại như vậy, cho dù hoàng đế có để y về phủ, y tựa hồ cũng hết cách.

Tô Trạm vừa vội lại vừa khó chịu, cuối cùng y định dùng tay giải quyết, nhưng lại sợ người phía sau phát hiện, vì thế y cắn răng không để mình phát ra âm thanh thất thố, tận lực khống chế biên độ động tác trên tay không nên quá lớn, để tránh cho nước sóng sánh.

Tự mình làm chuyện này đã đủ mất thể diện, thế mà sau lưng còn có một tên đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông giá trị nhan sắc cực cao, Tô Trạm căn bản không chịu được mất mặt, hơn nữa, trái tim ủ rũ mấy năm nay lại không ngừng xao động, thế nên vừa kích động, vừa thẹn thùng.

Nhưng cho dù là vậy, vẫn không thể nào giải quyết. Tô Trạm gấp đến độ muốn phát khóc, đại khái bởi vì từ khi y bước vào giới giải trí vẫn luôn thuận gió thuận nước, hơn nữa cha mẹ ca ca đều là người có tư tưởng tiến bộ, Tô Trạm 27 năm sống trên đời cơ hồ chưa từng gặp qua ủy khuất nặng nề, cho nên hiện tại, Tô Trạm tuyệt vọng không nói nên lời, nhất là lúc tầm mắt hoàng đế kia lần thứ hai rơi trên người y, nội tâm Tô Trạm gần như tan vỡ.

Không phải Phó Diệc Sâm cố ý trộm nhìn, chỉ là Lãnh Thiên Thương sắc mặt thống khổ ngửa đầu, tuy rằng ngâm trong nước lạnh nửa ngày, nhưng dường như không có chút tác dụng nào. Hơn nữa, hắn còn vô ý nhìn thấy tình hình dưới nước, nhìn không sót chút nào, dù sao nước cũng thật trong suốt.

Phó Diệc Sâm lúc này trong lòng khẽ động, “Khụ khụ ~" hít sâu một hơi, “Trẫm tìm một người đến cho ngươi." Cứ như vậy không phải là biện pháp tốt.

Lại không nghĩ Phó Diệc Sâm vừa xoay người, cổ tay lần nữa bị bắt được, nước lạnh tát đầy người Phó Diệc Sâm, bàn tay đang nắm lấy càng lạnh lẽo. Phó Diệc Sâm quay đầu chỉ thấy Lãnh Thiên Thương đang giữ chặt lấy mình, ánh mắt ửng đỏ, “Không, Hoàng Thượng, thần không cần."

Không cần? Đến như vậy còn không cần? Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy, chẳng lẽ tên Lãnh Thiên Thương này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng? Cho nên mới không đụng đến nữ nhân nào ngoài nữ chính? Nhưng cứ để như vậy, chỉ sợ sẽ nhịn đến chết.

“Ngươi không chịu được." Phó Diệc Sâm thật nghiêm túc.

“Ta không sao." Tô Trạm cắn răng bảo trì lý trí, tuy rằng khó chịu, nhưng nước lạnh cũng không phải không có tác dụng, ít nhất có thể kích thích đầu óc của y, bảo trì thanh tỉnh.

Mắt thấy y cứ tiếp tục vậy cũng không phải biện pháp, là đàn ông sẽ hiểu thống khổ của y, chỉ sợ không được giải tỏa, vấn đề kia mãi mãi nằm đó. Tuy rằng Phó Diệc Sâm cũng chưa từng giúp người khác làm qua loại chuyện này, đương nhiên hắn cũng không quá thích, nhưng hiện tại là chuyện liên quan đến mạng người, hơn nữa người này còn do hắn cường ngạnh ép buộc ở lại, cho nên nói, hắn phải có trách nhiệm.

Phó Diệc Sâm cũng bất chấp mọi thứ, “Trẫm giúp ngươi đụng đi." Phó Diệc Sâm cuối cùng chân thành nói, cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Phó Diệc Sâm lại không nhận ra, trong nháy mắt hắn nói ra lời này, người nào đó đang ngâm mình trong thùng muốn hỏng mất, đụng… đụng… đụng cái gì?

Ritt: Tiểu Trạm nhà ta đúng là bị bà tác giả này chỉnh chết:<<<<<
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại