Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 118
Chớp mắt đã tới giao thừa, đừng nói, Phó Diệc Sâm thật sự có hơi sốt sắng, đủ loại tiểu tiết bình thường không thèm để ý đến giờ lại thi nhau phóng đại n lần. Ví dụ như mặc trang phục thế nào sẽ dễ nhìn hơn, kiểu tóc nào sẽ hợp mắt ba mẹ vợ, thậm chí ngay cả cạo hay không cạo râu cũng rối rắm nửa ngày trời.
Thân là diễn viên, về vấn đề hình tượng sẽ có người chuẩn bị giúp hắn, nhưng hắn đây là đi gặp cha mẹ vợ đó, mà Tô Trạm thì lớn hơn hắn mấy tuổi, Phó Diệc Sâm sợ người ta ngại hắn trẻ tuổi thiếu ổn trọng… Tóm lại, lo lắng đủ đường.
Vì thế, đến khi Tô Trạm thấy hắn cũng phải sửng sốt mấy phút, tuy rằng vẫn đẹp trai ngời ngời, nhưng thật sự quá… chính trực, từ đầu xuống chân chẳng khác gì một vị cán bộ kỳ cựu.
“Anh xem em thế này đã được chưa?" Áo khoác màu đen dài, khăn quàng cổ, tóc đen ngắn chải chuốt tỉ mỉ…
Tô Trạm nghẹn cười, “Đẹp trai chết đi được." Thật sự, hắn chân dài vai rộng vốn sẵn là cái móc treo quần áo, nhất là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hiểu sao tạo nên một thân chính khí làm người không rời mắt nổi.
Ngược lại Tô Trạm, da mặt vốn non mềm lại xinh đẹp, lúc này một thân trang phục nhạt màu đơn giản, hai người họ nhìn qua không có chút khoảng cách tuổi tác nào.
Lên xe, hai người ngồi song song ở ghế sau, Tô Trạm nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được chọc chọc cánh tay Phó Diệc Sâm, “Em sốt ruột lắm à?" Nghiêm túc chững chạc thành vậy.
Phó Diệc Sâm phủi tay y liếc mắt một cái, “Không có."
Chỉ là hắn có chút bối rối mà thôi, dù sao bốn năm tuổi hắn bắt đầu sống với ông bà nội, trên cơ bản gần như không có ký ức gì về cha mẹ cả. Tự nhiên, cũng không biết phải ở chung với cha mẹ như thế nào, lại càng không nhớ rõ dáng vẻ hồi trẻ của họ.
Tô Trạm thấy Phó Diệc Sâm sống chết không thừa nhận, trong lòng có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn là lo lắng.
Tuy nhiên, vừa mới mở cửa lớn ra, Tô Trạm lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“Ba, mẹ, mọi người đây là… làm gì vậy?" Trịnh trọng như vậy, đến Tô Trạm cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Còn Phó Diệc Sâm thì không dấu vết co rút khóe miệng. Còn tưởng rằng chỉ gặp mỗi cha mẹ y, nhưng nhìn thế trận trước mắt, ước chừng phải bảy tám cặp mắt “như lang như hổ".
“Đến đây, mau vào đi." Người đầu tiên mở miệng là một phụ nữ trung niên đoan trang, từ cách ăn mặc đến giọng điệu đều lộ ra một cỗ khí chất làm người thật thoải mái. Gần như ngay lập tức Phó Diệc Sâm đã nhận ra thân phận của bà, Tô Trạm từng nói, mẹ y là giáo sư hệ trung văn, có điều không nghĩ tới, gần sáu mươi tuổi nhưng bà thoạt nhìn còn rất trẻ hơn nữa còn có khí chất.
Mà người đàn ông trung niên tây trang giày da nho nhã đứng bên cạnh bà, hẳn là phụ thân Tô Trạm. Theo Tô Trạm nói, nhà bọn họ thuộc dòng dõi thư hương, ba y cũng từng dạy học, nhưng sau lại chọn kinh doanh, hiện giờ mở một công ty quy mô không tồi.
Nổi bật nhất hẳn là ông nội nhìn như cổ giả, rất có khí khái của đệ tử thư hương thời xưa, cùng với bà nội tám mươi tuổi nhìn như sáu mươi, hai đôi còn lại, một đôi so với ba mẹ kém tuổi hơn chút chắc là cô chú, mà đôi trẻ tuổi nhất cũng khoảng độ ba mươi, không cần nghĩ cũng biết là anh trai và chị dâu Tô Trạm. Tuy rằng không ngờ tất cả mọi người đều tập trung lại, nhưng Tô Trạm đã từng nhắc đến với hắn rồi.
Trợn mắt há miệng, Phó Diệc Sâm không nhịn được cảm thán trong lòng, không hổ là dòng dõi lâu đời, bất quá lại nói, chuyện này, còn chưa tính ba mẹ y tiếp thu được, ngay cả lứa tuổi như ông nội cũng tiếp thu? Phó Diệc Sâm không thể không tán thưởng gia đình tư tưởng khai sáng.
Phó Diệc Sâm nhớ kỹ, “dẻo miệng" và “lễ phép" là hai gạch lớn trong “phương pháp sinh tồn khi ra mắt ba mẹ vợ", không chờ Tô Trạm mở miệng giới thiệu đã nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Ông nội tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, ánh mắt thâm thúy dường như nhìn thấu hết thảy, khá hài lòng với đứa nhỏ lễ phép hiểu chuyện này, ba Tô và chú đều là thân sĩ phong độ, không chỉ nho nhã, còn mang trong mình khí tràng nơi thương trường, mà anh trai Tô Trạm hỗ trợ ba Tô đương nhiên cũng có vị trí cao trong công ty, vừa nhìn là biết hàng ngũ tinh anh.
Vì thế ma xui quỷ khiến, mấy người đàn ông bắt tay chào hỏi, chẳng khác nào “hội nghị đàm phán hợp tác", mà phong cách của Phó Diệc Sâm hôm nay, âm kém dương sai thế nào cực kỳ phù hợp với loại không khí này.
Tô Trạm và nhóm mama không hiểu sao biến thành người nhà mà “các ông chủ" dẫn theo, quá thần kỳ.
Nói Tô Trạm là phú nhị đại cảm thấy vẫn chưa đủ, mẹ là giáo sư đại học, từ khi còn trẻ đã xuất chúng, công ty ba ba cũng có quy mô nhất định. Nhà bọn họ là thật sự xa hoa, ngay cả đồ trang trí cũng đều được chú trọng, đại khái liên quan đến dòng dõi thư hương, trong nhà cũng lộ ra vẻ cao sang văn nhã không nói nên lời, nhưng lại không làm người cảm thấy xa lạ, mà rất thoải mái, tựa như đang ở nhà mình vậy. Cả nhà từ trên xuống dưới đều là người có tu dưỡng, có tố chất.
Bởi vì là giao thừa, sau khi hàn huyên một hồi, mẹ Tô và cô liền đỡ bà nội vào phòng bếp bận rộn, năm mới không thể thiếu không khí náo nhiệt, tuy nhiên trước đó, mẹ đột nhiên lại kêu tên Tô Trạm.
“Trạm Trạm con vào bếp hỗ trợ đi, để Diệc Sâm cùng ông nội bọn họ trò chuyện."
Tô Trạm ngạc nhiên, y mù nội trợ thì biết giúp gì chứ? Quan trọng là từ nhỏ đến lớn chưa từng kêu y vào bếp hỗ trợ cơ mà.
Phó Diệc Sâm nhìn bốn người đàn ông xếp hàng đối diện, tâm sáng như gương đẩy Tô Trạm, chuẩn bị tam đường hội thẩm (1) hắn đây mà.
Quả nhiên, sau khi Tô Trạm không tình nguyện vào bếp, ba vợ tương lai không nhẹ không nặng đã mở miệng, “Nghe Trạm Trạm nói, cậu cũng là một diễn viên, tuy nhiên hình như tôi chưa từng nghe qua tên cậu."
Phó Diệc Sâm âm thầm đổ mồ hôi, quả nhiên nếu không chuẩn bị tốt nào dám tới cửa, nhìn đi, mới vào đã oai phủ đầu rồi? Đây mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên của “tổ chức" thôi đó.
Cũng may tâm lý Phó Diệc Sâm ổn định, tính cách cũng thuộc loại hình ổn trọng, cho nên mới không chút hoang mang, tuyệt đối không thể bị đánh cho loạn thế trận được. Phó Diệc Sâm thành thật nói một chút về tình huống bên mình, đồng thời không quên biểu hiện ra sự tự tin của hắn với bộ phim sắp công chiếu, thực lực hắn thế nào đến lúc đó sẽ rõ.
Mặt khác, Phó Diệc Sâm cũng không e dè nói thẳng Tô Trạm tạo không ít cơ hội cho hắn, điều này cũng giúp hắn được cộng điểm trong lòng trưởng bối.
Tiếp đến là các vấn đề của chú và anh trai, về kế hoạch sắp tới cùng với tương lai đối mặt với khó khăn và phải lựa chọn.
Phó Diệc Sâm đương nhiên hiểu rõ điều bọn họ lo lắng, khó khăn trong tương lai hắn rõ ràng hơn ai hết, hai nhân vật công chúng muốn mọi người chấp nhận và ủng hộ tình cảm, khó khăn cỡ nào có thể hiểu được.
Nhưng theo Phó Diệc Sâm, đáp án sẽ không phải mấy câu sáo rỗng có thể dễ dàng nói ngoài miệng như “Con có thể vì anh ấy mà đánh đổi tất cả" hoặc là “Vì anh ấy không tiếc bị nghìn người chỉ chỏ vạn người thóa mạ", vậy chẳng khác nào tự nhận mình là kẻ bất tài chỉ biết chịu đựng, chi bằng trước khi việc đó ập đến thì làm tốt chuẩn bị, thậm chí còn tránh cho khả năng bị thương tổn.
Ví dụ như đứng ở vị trí không thể lay động, để tình yêu của hắn và Tô Trạm nhận được sự ủng hộ và chúc phúc, thay vì nói suông mấy câu như “từ bỏ mọi thứ vì y" không phải càng thực tế hơn sao?
Bốn vị tham gia “tam đường hội thẩm" không phải trí giả thì cũng là thương nhân tinh anh, đối với ngôn luận của Phó Diệc Sâm, quả thật vừa lòng ngoài mong đợi.
Rồi sau đó đến lượt ông nội quan tâm đến hoàn cảnh gia đình, thái độ của người nhà Phó Diệc Sâm, thậm chí tương lai có con vân vân đều là vấn đề Phó Diệc Sâm từng nghĩ qua.
Nói tóm lại, bốn già trẻ cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của Phó Diệc Sâm, ba Tô thậm chí cảm thấy, nếu đứa nhỏ này muốn bước chân vào thương trường, cũng sẽ tiền đồ vô lượng, ít nhất so với đứa con trai út bảo bối nhà bọn họ thì giỏi hơn nhiều.
Bên này càng ngày càng hòa hợp, Tô Trạm trong phòng bếp cũng vui vẻ nói cười, mới vừa vào, chị dâu liền trộm dựng thẳng ngón tay cái với y, “Ánh mắt không tồi, đẹp trai lắm!"
Trên mặt Tô Trạm không dấu vết nóng lên, nhưng hoàn toàn không có ý phủ nhận.
Cô cũng tán thành, “Tuấn tú lịch sự nữa."
Bà nội cưng chiều, “Trạm Trạm nhà chúng ta đúng là có mắt nhìn người." Tuy nhiên, đảo mắt bà nội lại lo lắng kéo tay Tô Trạm, “Nhưng mà Trạm Trạm này, con bảo nó mới hai mươi tư, có phải quá trẻ không?"
Mama vẫn luôn im lặng cũng nhìn qua, nói trắng ra là lo lắng người ta bồng bột hoặc chỉ đang chơi đùa, sợ nhất là loại người có mục đích, dù sao thế giới này đa dạng, lòng người cách lớp da, ai biết được bên trong lớp da kia có phải tâm địa xảo trá không.
Mà tính cách con trai nhà mình thế nào bọn họ quá rõ ràng, tuy rằng càng lớn lại càng không thích nói chuyện, bày ra cái mặt lạnh, nhưng thật ra rất dễ tổn thương, một khi chui đầu vào thì khó mà thoát khỏi, trong giây phút vừa vào cửa, cả nhà đều thấy rõ cả rồi, ánh mắt kia, đã hãm quá sâu, nếu đoạn tình cảm này đứt lìa, sợ rằng bảo bối nhà bọn họ sẽ bị hủy hoại.
Tô Trạm sao lại không hiểu được nỗi băn khoăn của cả nhà, nhưng tình cảm giữa y và Phó Diệc Sâm, đâu chỉ mới ngắn ngủn vài tháng? Mưa gió bão táp bọn họ đã trải qua cũng chỉ có hai người tự biết.
“Bà nội, mọi người yên tâm, cậu ấy đối xử với con rất tốt, mọi người phải tin vào con."
Rồi sau đó mấy người vui vẻ cười nói, lại hỏi thêm quá trình hai người quen biết nhau, ai theo đuổi ai bị động, ngoại trừ mẹ Tô thủy chung vẫn chưa yên lòng, bà nội và cô đều rất cao hứng, bởi vì bảo bối tâm can của cái nhà này như biến thành người khác vậy, vô luận là từ nét mặt hay lời nói, tóm lại đều làm cho các bà rất cao hứng.
Hơn nữa, chị dâu còn khá trẻ, lại thêm tí máu hủ trong người, cảm thấy đặc biệt tò mò về cuộc sống của hai người bọn họ, thỉnh thoảng Tô Trạm còn bị ánh mắt thâm ý của cô làm cho mặt đỏ tim đập, thẳng đến khi mẹ cất tiếng.
“Trạm Trạm, con gọi cậu ta vào đây, mẹ có chuyện muốn hỏi."
Vì thế Tô Trạm bất đắc dĩ đi ra, liền phát hiện ông xã nhà mình đang bị tam đường hội thẩm, có chút lo lắng Phó Diệc Sâm bị người nhà mình dọa sợ, nhưng lại không dám nói tốt cho hắn trước mặt cả nhà, nhất là khi y bị ông nội kéo lại để mình Phó Diệc Sâm vào trong, Tô Trạm rốt cục ý thức được, bọn họ đã sớm lên kế hoạch rồi.
Đã vậy còn thay nhau ra trận, Phó Diệc Sâm cũng đến dở khóc dở cười. Tuy nhiên trong lòng ngược lại không nhịn được ấm lên, hoặc nên nói có chút hâm mộ, hâm mộ đến độ chua xót. Dù sao bầu không khí gia đình như vậy, hắn thật sự… chưa bao giờ cảm nhận qua, đây có lẽ là cảm giác đó.
So với “đội kiểm định nam" đánh chính diện, “đội kiểm định nữ" lại áp dụng phương pháp lấy lùi để tiến, thế công dụ dỗ.
Như là các chi tiết nhỏ khi ở chung, hai người đàn ông gặp vấn đề trong sinh hoạt thì nên xử lý thế nào, thậm chí còn hy sinh Tô Trạm xem phản ứng của Phó Diệc Sâm.
Ví dụ như chị dâu, “Trạm Trạm nhà chúng tôi rất cao ngạo rất lạnh lùng, cậu còn phải bao dung nó nhiều."
“Trạm Trạm từ nhỏ đã được nuông chiều, đừng thấy nó là ảnh đế gì đó được ngàn người theo đuổi, ở nhà chính là tiểu bảo bối của bà." Bà nội vừa nhìn là biết đem Tô Trạm sủng từ trong tim.
“Trạm Trạm từ nhỏ cũng rất ưu tú, có đôi khi khó tránh khỏi cá tính quá hung hăng, Diệc Sâm cháu phải nhường nó đấy…"
…
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối chỉ cười, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề, hơn nữa hắn cũng không định giữ thể diện cho Tô Trạm, nhất là vẻ ngoài cọp giấy, bản chất hamster của Tô Trạm, thuận miệng kể vài việc nhỏ liền khiến cô và chị dâu cười toe toét.
Ngược lại mẹ Tô vẫn luôn kiệm lời, lúc này cũng phải ghé mắt trước Phó Diệc Sâm. Người khác không biết thì thôi chẳng lẽ đến bà còn không biết ư? Đứa nhỏ nhà bọn họ bản chất thật là dạng gì, không ai rõ hơn bà.
Hơn nữa Phó Diệc Sâm chịu khó, dẻo miệng, thậm chí còn biết nấu ăn, cộng với tình huống gia đình khiến cho tình mẫu tử trong lòng các mẹ lan tràn, càng trực tiếp khiến nhóm ma ma cộng thêm không ít điểm cho hắn.
Cuối cùng, Phó Diệc Sâm toàn thắng thu được một câu của mama, “Về sau, con chính là đứa con trai thứ ba nhà ta."
Mà bên kia, Tô Trạm đã sắp bùng nổ với gia đình mình. May mắn Phó Diệc Sâm đúng lúc đi ra, những người khác đi theo vẻ mặt cũng mang đầy ý cười.
Năm mới, bữa cơm đoàn viên, người nhà, chúc phúc, náo nhiệt… Không biết đã bao lâu mới có lại cảm giác này khiến Phó Diệc Sâm nhịn không được hốc mắt nóng lên, đột nhiên nhận ra Tô Trạm mang đến cho hắn, không chỉ là tình yêu.
Ăn tối xong xuôi cô chú về nhà, ông bà nội cũng đi nghỉ ngơi, anh trai chị dâu mặc dù có nhà riêng, nhưng theo lệ thường vẫn ăn năm mới ở đây.
Phó Diệc Sâm thừa dịp cả nhà không chú ý trộm kéo Tô Trạm sang một bên kề tai nói nhỏ, “Đên nay em trở về hay ở lại thì thích hợp hơn?"
“Em trở về rồi đi đâu?" Tô Trạm trừng hắn, nhưng cũng không hy vọng Phó Diệc Sâm lưu lại ấn tượng không tốt cho người nhà, ông nội khá chú trọng lễ tiết, có thói quen xưa cũ, không phải bọn họ không tuân thủ mà là không hiểu.
“Em còn đi đâu được chứ, về chung cư." Phó Diệc Sâm nhún vai.
“Không được, năm mới sao có thể qua vậy được."
“Vậy…"
“Khụ khụ ~" Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời bên tai liền vang lên giọng mẹ Tô có hơi đè thấp.
Hai người theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu, chỉ thấy mẹ Tô cười cười ẩn ý nhìn bọn họ. Hai người bị bắt tại trận ngại ngùng tách ra, chẳng khác nào lò xo.
Quả nhiên, trước mặt trưởng bối vẫn nên thu liễm một chút thì hơn.
Lại qua trong chốc lát, lấy lý do xuống bếp gọt hoa quả, Tô Trạm nghiêng đầu nhìn Phó Diệc Sâm chớp mắt, “Mẹ anh chuẩn bị xong áo ngủ cho em rồi." Phó Diệc Sâm ở nhà này tuyệt đối được nâng đến độ cao hơn cả mặt nước biển, đại khái vừa rồi nghe được hai người nói chuyện, nên mẹ Tô có chút dở khóc dở cười tìm con trai.
Ánh mắt Phó Diệc Sâm sáng lên, xoay người áp sát Tô Trạm, ôm thắt lưng y đem đặt lên kệ bếp, cả người phủ xuống, “Ngủ với anh à?"
“Gì cơ, " Tô Trạm mặt đỏ lên, bởi vì thân thể ngửa ra sau nên vội vàng ôm lấy cổ Phó Diệc Sâm, “Phòng cho khách."
Phó Diệc Sâm lại mỉm cười, “Em còn tưởng được ngủ phòng anh." Sau cúi đầu hôn xuống. Thật ra đêm nay Phó Diệc Sâm có hơi kích động, có lẽ là bị bầu không khí gia đình lây nhiễm, trong lòng suy nghĩ vô vàn, sự thiếu hụt, mất mát và cảm xúc bị che giấu nhiều năm đều xông ra. Cộng thêm vừa mới uống chút rượu, lúc này nhìn sắc mặt Tô Trạm hồng nhuận, thật sự khó mà kìm lòng.
“Ưm ~ đừng ~" Cố tình Tô Trạm còn là cái dạng hôn một cái liền nhũn, vì thế cả người y cuốn lấy Phó Diệc Sâm, hơn nữa y vừa mở miệng, Phó Diệc Sâm càng không kiểm soát được hôn càng sâu.
Vì thế hai người càng hôn càng say sưa, căn bản là quên mất đây là nơi nào, bọn họ đến nhà bếp để làm gì.
“Bảo bối, em thật sự rất yêu anh." Dù sao cũng là lão phu lão thê rồi, những lời tâm tình như vậy quá bình thường, nhất là vào tình cảnh này. Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm ánh mắt mê ly, môi khẽ mím, nhịn không được thốt ra, thậm chí không đợi y phản ứng đã tiếp tục hôn xuống.
Tô Trạm cũng không kìm lòng nổi trầm mê, hoàn toàn quên mất chữ “thẹn thùng" viết thế nào, phun ra cả cái loại xưng hô mà chỉ khi ở trên giường kích động quá mới gọi, “Ông xã ~ anh cũng ưm ~"
Vì thế, hai người quá tập trung xem nhẹ ba Tô sau cửa phòng bếp đang tái mặt xoay người rời đi. Càng không để ý đến tầm bốn năm phút sau, anh trai không hiểu tình huống tới cửa tìm.
“Bảo bối…"
…
“Khụ khụ khụ ~" Anh trai Tô một bên uống nước, một bên định đến xem tình huống, lúc này thiếu chút nữa sặc chết.
Hai người đang dính lấy nhau giật mình, da đầu run lên, thân thể Tô Trạm còn hành động trước đại não chui thẳng vào trong ngực Phó Diệc Sâm, căn bản không còn mặt mũi nào nhìn anh trai mình nữa, đương nhiên, nếu y biết cha mình vừa rồi cũng vây xem bọn họ “ông xã với bảo bối", chỉ sợ xấu hổ đến nỗi nửa năm không dám về nhà.
Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt, Tô Trạm vừa chui vào trong lòng lập tức vươn tay ôm vai Tô Trạm, một bàn tay còn bao che phủ lên đầu kẻ nào đó.
Tuy nhiên lúc này ngược lại rất tỉnh táo, xúc động gì đó, đều bị người sau lưng dọa cho không còn một mảnh.
“Trốn cái gì mà trốn? Anh nhìn thấy hết rồi." Anh trai lấy lại sức, cuối cùng đã hiểu vẻ mặt đặc sắc vừa rồi của phụ thân là từ đâu mà đến.
“Khụ khụ ~" Phó Diệc Sâm xấu hổ, đối mặt với anh vợ, nửa ngày nghẹn không ra nửa chữ, còn Tô Trạm thì ngay cả đầu cũng chẳng dám nâng, cảm thấy hình tượng của y nát tan tành rồi.
“Đang ở nhà đó, thu liễm chút đi." Anh vợ căm giận trừng Phó Diệc Sâm một cái, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, mặt đỏ tía tai, chạy nhanh như vậy thật ra cũng là vì che giấu xấu hổ, hắn vừa rồi cũng bị hình ảnh đó dọa sợ không nhẹ, thật sự chưa từng thấy qua mặt này của em trai.
Cái gì mà ông xã, cái gì thẹn thùng chui vào ngực chứ, nhất định đều là ảo giác hết. So với Tô đại ca đang tự thôi miên mình, ba Tô trong tâm trạng gả con trai ra ngoài ai hiểu cho thấu.
“Đi rồi." Phó Diệc Sâm đem người trong ngực lôi ra, kết quả bốn mắt nhìn nhau đều có hơi xấu hổ, lập tức phụt một tiếng, hai người đều bật cười.
Đêm đó, Phó Diệc Sâm vẫn ngủ ở phòng cho khách, tuy nhiên nửa đêm yên tĩnh, Tô Trạm lại sờ soạng tiến vào.
Thẳng đến khi nằm trên giường ôm nhau, Tô Trạm mới ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm hỏi ra vấn đề y nghẹn cả ngày nay.
“Người nhà anh có dọa em không?"
“Không đâu, bọn họ đều rất tốt." Phó Diệc Sâm thật lòng nói, bọn họ quả thật mang đến cho hắn quá nhiều cảm xúc.
“Mọi người đều rất thích em." Tô Trạm hơi đỏ mặt, thật ra bà nội và anh trai đều trộm nói với y một ít tin tức, ba mẹ thậm chí cả ông nội đều có ấn tượng tốt với Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm cũng khẽ cười, ôm Tô Trạm, hôn một cái rõ kêu lên trán y, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn rớt xuống.
Nhưng sau đó Tô Trạm lại cẩn thận hỏi, “Hình như em có tâm sự?" Thật ra y đã sớm phát hiện rồi, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn luôn ẩn nhẫn, y cũng không biết mở miệng thế nào.
Phó Diệc Sâm lại hôn khóe môi y, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy… Có gia đình thật tốt."
Lúc hắn năm sáu tuổi thì ba mẹ ly hôn, rồi sau đó đường ai nấy đi không quan tâm hắn, nghe đâu đều xuất ngoại làm ăn, có gia đình mới rồi, vì thế Phó Diệc Sâm bị vứt bỏ lớn lên cùng ông bà nội.
Thật ra gia đình Phó Diệc Sâm khá giàu có, nhưng ông bà nội đi sớm, để lại cho hắn số tài sản cũng rất khả quan. Nhưng Phó Diệc Sâm từ nhỏ quen độc lập, cho dù rơi vào khốn cảnh hắn cũng không muốn động tới số tiền đó, đại khái có thứ lưu lại để tưởng niệm, thậm chí có chút cố chấp tin rằng những thứ đó là minh chứng cho việc hai ông bà vẫn ở bên hắn như trước.
Cho nên, ngần ấy năm qua hắn sợ nhất là năm mới Tết đến, bởi vì hắn không có người thân.
“Ai nói em không có người thân?" Tô Trạm đột nhiên bò dậy, nghiêm túc nhìn thẳng Phó Diệc Sâm, “Về sau anh là người thân của em, người thân của anh cũng là người thân của em."
Phó Diệc Sâm mắt nóng lên, một tay kéo người vào trong lòng, ôm chặt lấy, “Em biết." Biết rõ, cho nên hắn mới cực kỳ quý trọng.
“Mùng hai mang anh về nhà." Lúc lâu sau, Phó Diệc Sâm đột nhiên nói.
“Hả?" Tô Trạm chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm.
“Gặp gia trưởng." Khóe miệng Phó Diệc Sâm khẽ cong lên, năm mới về nhà chúc Tết tảo mộ cho ông nội bà nội, đã thành thói quen của hắn vào mỗi mùng hai Tết.
“Được." Tô Trạm rốt cục an tâm nằm trở về, ý cười bên khóe miệng trong bóng đêm chói mắt dị thường.
Chú thích:
(1) Tam đường hội thẩm: Đại diện tối cao thuộc ba cơ quan chức năng sẽ tham gia xử án, được xét xử ở cùng một địa điểm. Theo chế độ ngày nay, bao gồm Bộ Công an, Viện Kiểm sát và Tòa án. Thường thì chỉ mở ra đối với các vụ án trọng đại, hoặc liên quan đến các bộ phận nhạy cảm, chẳng hạn như các bộ phận trong chính phủ.
Thân là diễn viên, về vấn đề hình tượng sẽ có người chuẩn bị giúp hắn, nhưng hắn đây là đi gặp cha mẹ vợ đó, mà Tô Trạm thì lớn hơn hắn mấy tuổi, Phó Diệc Sâm sợ người ta ngại hắn trẻ tuổi thiếu ổn trọng… Tóm lại, lo lắng đủ đường.
Vì thế, đến khi Tô Trạm thấy hắn cũng phải sửng sốt mấy phút, tuy rằng vẫn đẹp trai ngời ngời, nhưng thật sự quá… chính trực, từ đầu xuống chân chẳng khác gì một vị cán bộ kỳ cựu.
“Anh xem em thế này đã được chưa?" Áo khoác màu đen dài, khăn quàng cổ, tóc đen ngắn chải chuốt tỉ mỉ…
Tô Trạm nghẹn cười, “Đẹp trai chết đi được." Thật sự, hắn chân dài vai rộng vốn sẵn là cái móc treo quần áo, nhất là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hiểu sao tạo nên một thân chính khí làm người không rời mắt nổi.
Ngược lại Tô Trạm, da mặt vốn non mềm lại xinh đẹp, lúc này một thân trang phục nhạt màu đơn giản, hai người họ nhìn qua không có chút khoảng cách tuổi tác nào.
Lên xe, hai người ngồi song song ở ghế sau, Tô Trạm nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được chọc chọc cánh tay Phó Diệc Sâm, “Em sốt ruột lắm à?" Nghiêm túc chững chạc thành vậy.
Phó Diệc Sâm phủi tay y liếc mắt một cái, “Không có."
Chỉ là hắn có chút bối rối mà thôi, dù sao bốn năm tuổi hắn bắt đầu sống với ông bà nội, trên cơ bản gần như không có ký ức gì về cha mẹ cả. Tự nhiên, cũng không biết phải ở chung với cha mẹ như thế nào, lại càng không nhớ rõ dáng vẻ hồi trẻ của họ.
Tô Trạm thấy Phó Diệc Sâm sống chết không thừa nhận, trong lòng có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn là lo lắng.
Tuy nhiên, vừa mới mở cửa lớn ra, Tô Trạm lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“Ba, mẹ, mọi người đây là… làm gì vậy?" Trịnh trọng như vậy, đến Tô Trạm cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Còn Phó Diệc Sâm thì không dấu vết co rút khóe miệng. Còn tưởng rằng chỉ gặp mỗi cha mẹ y, nhưng nhìn thế trận trước mắt, ước chừng phải bảy tám cặp mắt “như lang như hổ".
“Đến đây, mau vào đi." Người đầu tiên mở miệng là một phụ nữ trung niên đoan trang, từ cách ăn mặc đến giọng điệu đều lộ ra một cỗ khí chất làm người thật thoải mái. Gần như ngay lập tức Phó Diệc Sâm đã nhận ra thân phận của bà, Tô Trạm từng nói, mẹ y là giáo sư hệ trung văn, có điều không nghĩ tới, gần sáu mươi tuổi nhưng bà thoạt nhìn còn rất trẻ hơn nữa còn có khí chất.
Mà người đàn ông trung niên tây trang giày da nho nhã đứng bên cạnh bà, hẳn là phụ thân Tô Trạm. Theo Tô Trạm nói, nhà bọn họ thuộc dòng dõi thư hương, ba y cũng từng dạy học, nhưng sau lại chọn kinh doanh, hiện giờ mở một công ty quy mô không tồi.
Nổi bật nhất hẳn là ông nội nhìn như cổ giả, rất có khí khái của đệ tử thư hương thời xưa, cùng với bà nội tám mươi tuổi nhìn như sáu mươi, hai đôi còn lại, một đôi so với ba mẹ kém tuổi hơn chút chắc là cô chú, mà đôi trẻ tuổi nhất cũng khoảng độ ba mươi, không cần nghĩ cũng biết là anh trai và chị dâu Tô Trạm. Tuy rằng không ngờ tất cả mọi người đều tập trung lại, nhưng Tô Trạm đã từng nhắc đến với hắn rồi.
Trợn mắt há miệng, Phó Diệc Sâm không nhịn được cảm thán trong lòng, không hổ là dòng dõi lâu đời, bất quá lại nói, chuyện này, còn chưa tính ba mẹ y tiếp thu được, ngay cả lứa tuổi như ông nội cũng tiếp thu? Phó Diệc Sâm không thể không tán thưởng gia đình tư tưởng khai sáng.
Phó Diệc Sâm nhớ kỹ, “dẻo miệng" và “lễ phép" là hai gạch lớn trong “phương pháp sinh tồn khi ra mắt ba mẹ vợ", không chờ Tô Trạm mở miệng giới thiệu đã nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Ông nội tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, ánh mắt thâm thúy dường như nhìn thấu hết thảy, khá hài lòng với đứa nhỏ lễ phép hiểu chuyện này, ba Tô và chú đều là thân sĩ phong độ, không chỉ nho nhã, còn mang trong mình khí tràng nơi thương trường, mà anh trai Tô Trạm hỗ trợ ba Tô đương nhiên cũng có vị trí cao trong công ty, vừa nhìn là biết hàng ngũ tinh anh.
Vì thế ma xui quỷ khiến, mấy người đàn ông bắt tay chào hỏi, chẳng khác nào “hội nghị đàm phán hợp tác", mà phong cách của Phó Diệc Sâm hôm nay, âm kém dương sai thế nào cực kỳ phù hợp với loại không khí này.
Tô Trạm và nhóm mama không hiểu sao biến thành người nhà mà “các ông chủ" dẫn theo, quá thần kỳ.
Nói Tô Trạm là phú nhị đại cảm thấy vẫn chưa đủ, mẹ là giáo sư đại học, từ khi còn trẻ đã xuất chúng, công ty ba ba cũng có quy mô nhất định. Nhà bọn họ là thật sự xa hoa, ngay cả đồ trang trí cũng đều được chú trọng, đại khái liên quan đến dòng dõi thư hương, trong nhà cũng lộ ra vẻ cao sang văn nhã không nói nên lời, nhưng lại không làm người cảm thấy xa lạ, mà rất thoải mái, tựa như đang ở nhà mình vậy. Cả nhà từ trên xuống dưới đều là người có tu dưỡng, có tố chất.
Bởi vì là giao thừa, sau khi hàn huyên một hồi, mẹ Tô và cô liền đỡ bà nội vào phòng bếp bận rộn, năm mới không thể thiếu không khí náo nhiệt, tuy nhiên trước đó, mẹ đột nhiên lại kêu tên Tô Trạm.
“Trạm Trạm con vào bếp hỗ trợ đi, để Diệc Sâm cùng ông nội bọn họ trò chuyện."
Tô Trạm ngạc nhiên, y mù nội trợ thì biết giúp gì chứ? Quan trọng là từ nhỏ đến lớn chưa từng kêu y vào bếp hỗ trợ cơ mà.
Phó Diệc Sâm nhìn bốn người đàn ông xếp hàng đối diện, tâm sáng như gương đẩy Tô Trạm, chuẩn bị tam đường hội thẩm (1) hắn đây mà.
Quả nhiên, sau khi Tô Trạm không tình nguyện vào bếp, ba vợ tương lai không nhẹ không nặng đã mở miệng, “Nghe Trạm Trạm nói, cậu cũng là một diễn viên, tuy nhiên hình như tôi chưa từng nghe qua tên cậu."
Phó Diệc Sâm âm thầm đổ mồ hôi, quả nhiên nếu không chuẩn bị tốt nào dám tới cửa, nhìn đi, mới vào đã oai phủ đầu rồi? Đây mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên của “tổ chức" thôi đó.
Cũng may tâm lý Phó Diệc Sâm ổn định, tính cách cũng thuộc loại hình ổn trọng, cho nên mới không chút hoang mang, tuyệt đối không thể bị đánh cho loạn thế trận được. Phó Diệc Sâm thành thật nói một chút về tình huống bên mình, đồng thời không quên biểu hiện ra sự tự tin của hắn với bộ phim sắp công chiếu, thực lực hắn thế nào đến lúc đó sẽ rõ.
Mặt khác, Phó Diệc Sâm cũng không e dè nói thẳng Tô Trạm tạo không ít cơ hội cho hắn, điều này cũng giúp hắn được cộng điểm trong lòng trưởng bối.
Tiếp đến là các vấn đề của chú và anh trai, về kế hoạch sắp tới cùng với tương lai đối mặt với khó khăn và phải lựa chọn.
Phó Diệc Sâm đương nhiên hiểu rõ điều bọn họ lo lắng, khó khăn trong tương lai hắn rõ ràng hơn ai hết, hai nhân vật công chúng muốn mọi người chấp nhận và ủng hộ tình cảm, khó khăn cỡ nào có thể hiểu được.
Nhưng theo Phó Diệc Sâm, đáp án sẽ không phải mấy câu sáo rỗng có thể dễ dàng nói ngoài miệng như “Con có thể vì anh ấy mà đánh đổi tất cả" hoặc là “Vì anh ấy không tiếc bị nghìn người chỉ chỏ vạn người thóa mạ", vậy chẳng khác nào tự nhận mình là kẻ bất tài chỉ biết chịu đựng, chi bằng trước khi việc đó ập đến thì làm tốt chuẩn bị, thậm chí còn tránh cho khả năng bị thương tổn.
Ví dụ như đứng ở vị trí không thể lay động, để tình yêu của hắn và Tô Trạm nhận được sự ủng hộ và chúc phúc, thay vì nói suông mấy câu như “từ bỏ mọi thứ vì y" không phải càng thực tế hơn sao?
Bốn vị tham gia “tam đường hội thẩm" không phải trí giả thì cũng là thương nhân tinh anh, đối với ngôn luận của Phó Diệc Sâm, quả thật vừa lòng ngoài mong đợi.
Rồi sau đó đến lượt ông nội quan tâm đến hoàn cảnh gia đình, thái độ của người nhà Phó Diệc Sâm, thậm chí tương lai có con vân vân đều là vấn đề Phó Diệc Sâm từng nghĩ qua.
Nói tóm lại, bốn già trẻ cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của Phó Diệc Sâm, ba Tô thậm chí cảm thấy, nếu đứa nhỏ này muốn bước chân vào thương trường, cũng sẽ tiền đồ vô lượng, ít nhất so với đứa con trai út bảo bối nhà bọn họ thì giỏi hơn nhiều.
Bên này càng ngày càng hòa hợp, Tô Trạm trong phòng bếp cũng vui vẻ nói cười, mới vừa vào, chị dâu liền trộm dựng thẳng ngón tay cái với y, “Ánh mắt không tồi, đẹp trai lắm!"
Trên mặt Tô Trạm không dấu vết nóng lên, nhưng hoàn toàn không có ý phủ nhận.
Cô cũng tán thành, “Tuấn tú lịch sự nữa."
Bà nội cưng chiều, “Trạm Trạm nhà chúng ta đúng là có mắt nhìn người." Tuy nhiên, đảo mắt bà nội lại lo lắng kéo tay Tô Trạm, “Nhưng mà Trạm Trạm này, con bảo nó mới hai mươi tư, có phải quá trẻ không?"
Mama vẫn luôn im lặng cũng nhìn qua, nói trắng ra là lo lắng người ta bồng bột hoặc chỉ đang chơi đùa, sợ nhất là loại người có mục đích, dù sao thế giới này đa dạng, lòng người cách lớp da, ai biết được bên trong lớp da kia có phải tâm địa xảo trá không.
Mà tính cách con trai nhà mình thế nào bọn họ quá rõ ràng, tuy rằng càng lớn lại càng không thích nói chuyện, bày ra cái mặt lạnh, nhưng thật ra rất dễ tổn thương, một khi chui đầu vào thì khó mà thoát khỏi, trong giây phút vừa vào cửa, cả nhà đều thấy rõ cả rồi, ánh mắt kia, đã hãm quá sâu, nếu đoạn tình cảm này đứt lìa, sợ rằng bảo bối nhà bọn họ sẽ bị hủy hoại.
Tô Trạm sao lại không hiểu được nỗi băn khoăn của cả nhà, nhưng tình cảm giữa y và Phó Diệc Sâm, đâu chỉ mới ngắn ngủn vài tháng? Mưa gió bão táp bọn họ đã trải qua cũng chỉ có hai người tự biết.
“Bà nội, mọi người yên tâm, cậu ấy đối xử với con rất tốt, mọi người phải tin vào con."
Rồi sau đó mấy người vui vẻ cười nói, lại hỏi thêm quá trình hai người quen biết nhau, ai theo đuổi ai bị động, ngoại trừ mẹ Tô thủy chung vẫn chưa yên lòng, bà nội và cô đều rất cao hứng, bởi vì bảo bối tâm can của cái nhà này như biến thành người khác vậy, vô luận là từ nét mặt hay lời nói, tóm lại đều làm cho các bà rất cao hứng.
Hơn nữa, chị dâu còn khá trẻ, lại thêm tí máu hủ trong người, cảm thấy đặc biệt tò mò về cuộc sống của hai người bọn họ, thỉnh thoảng Tô Trạm còn bị ánh mắt thâm ý của cô làm cho mặt đỏ tim đập, thẳng đến khi mẹ cất tiếng.
“Trạm Trạm, con gọi cậu ta vào đây, mẹ có chuyện muốn hỏi."
Vì thế Tô Trạm bất đắc dĩ đi ra, liền phát hiện ông xã nhà mình đang bị tam đường hội thẩm, có chút lo lắng Phó Diệc Sâm bị người nhà mình dọa sợ, nhưng lại không dám nói tốt cho hắn trước mặt cả nhà, nhất là khi y bị ông nội kéo lại để mình Phó Diệc Sâm vào trong, Tô Trạm rốt cục ý thức được, bọn họ đã sớm lên kế hoạch rồi.
Đã vậy còn thay nhau ra trận, Phó Diệc Sâm cũng đến dở khóc dở cười. Tuy nhiên trong lòng ngược lại không nhịn được ấm lên, hoặc nên nói có chút hâm mộ, hâm mộ đến độ chua xót. Dù sao bầu không khí gia đình như vậy, hắn thật sự… chưa bao giờ cảm nhận qua, đây có lẽ là cảm giác đó.
So với “đội kiểm định nam" đánh chính diện, “đội kiểm định nữ" lại áp dụng phương pháp lấy lùi để tiến, thế công dụ dỗ.
Như là các chi tiết nhỏ khi ở chung, hai người đàn ông gặp vấn đề trong sinh hoạt thì nên xử lý thế nào, thậm chí còn hy sinh Tô Trạm xem phản ứng của Phó Diệc Sâm.
Ví dụ như chị dâu, “Trạm Trạm nhà chúng tôi rất cao ngạo rất lạnh lùng, cậu còn phải bao dung nó nhiều."
“Trạm Trạm từ nhỏ đã được nuông chiều, đừng thấy nó là ảnh đế gì đó được ngàn người theo đuổi, ở nhà chính là tiểu bảo bối của bà." Bà nội vừa nhìn là biết đem Tô Trạm sủng từ trong tim.
“Trạm Trạm từ nhỏ cũng rất ưu tú, có đôi khi khó tránh khỏi cá tính quá hung hăng, Diệc Sâm cháu phải nhường nó đấy…"
…
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối chỉ cười, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề, hơn nữa hắn cũng không định giữ thể diện cho Tô Trạm, nhất là vẻ ngoài cọp giấy, bản chất hamster của Tô Trạm, thuận miệng kể vài việc nhỏ liền khiến cô và chị dâu cười toe toét.
Ngược lại mẹ Tô vẫn luôn kiệm lời, lúc này cũng phải ghé mắt trước Phó Diệc Sâm. Người khác không biết thì thôi chẳng lẽ đến bà còn không biết ư? Đứa nhỏ nhà bọn họ bản chất thật là dạng gì, không ai rõ hơn bà.
Hơn nữa Phó Diệc Sâm chịu khó, dẻo miệng, thậm chí còn biết nấu ăn, cộng với tình huống gia đình khiến cho tình mẫu tử trong lòng các mẹ lan tràn, càng trực tiếp khiến nhóm ma ma cộng thêm không ít điểm cho hắn.
Cuối cùng, Phó Diệc Sâm toàn thắng thu được một câu của mama, “Về sau, con chính là đứa con trai thứ ba nhà ta."
Mà bên kia, Tô Trạm đã sắp bùng nổ với gia đình mình. May mắn Phó Diệc Sâm đúng lúc đi ra, những người khác đi theo vẻ mặt cũng mang đầy ý cười.
Năm mới, bữa cơm đoàn viên, người nhà, chúc phúc, náo nhiệt… Không biết đã bao lâu mới có lại cảm giác này khiến Phó Diệc Sâm nhịn không được hốc mắt nóng lên, đột nhiên nhận ra Tô Trạm mang đến cho hắn, không chỉ là tình yêu.
Ăn tối xong xuôi cô chú về nhà, ông bà nội cũng đi nghỉ ngơi, anh trai chị dâu mặc dù có nhà riêng, nhưng theo lệ thường vẫn ăn năm mới ở đây.
Phó Diệc Sâm thừa dịp cả nhà không chú ý trộm kéo Tô Trạm sang một bên kề tai nói nhỏ, “Đên nay em trở về hay ở lại thì thích hợp hơn?"
“Em trở về rồi đi đâu?" Tô Trạm trừng hắn, nhưng cũng không hy vọng Phó Diệc Sâm lưu lại ấn tượng không tốt cho người nhà, ông nội khá chú trọng lễ tiết, có thói quen xưa cũ, không phải bọn họ không tuân thủ mà là không hiểu.
“Em còn đi đâu được chứ, về chung cư." Phó Diệc Sâm nhún vai.
“Không được, năm mới sao có thể qua vậy được."
“Vậy…"
“Khụ khụ ~" Phó Diệc Sâm còn chưa dứt lời bên tai liền vang lên giọng mẹ Tô có hơi đè thấp.
Hai người theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu, chỉ thấy mẹ Tô cười cười ẩn ý nhìn bọn họ. Hai người bị bắt tại trận ngại ngùng tách ra, chẳng khác nào lò xo.
Quả nhiên, trước mặt trưởng bối vẫn nên thu liễm một chút thì hơn.
Lại qua trong chốc lát, lấy lý do xuống bếp gọt hoa quả, Tô Trạm nghiêng đầu nhìn Phó Diệc Sâm chớp mắt, “Mẹ anh chuẩn bị xong áo ngủ cho em rồi." Phó Diệc Sâm ở nhà này tuyệt đối được nâng đến độ cao hơn cả mặt nước biển, đại khái vừa rồi nghe được hai người nói chuyện, nên mẹ Tô có chút dở khóc dở cười tìm con trai.
Ánh mắt Phó Diệc Sâm sáng lên, xoay người áp sát Tô Trạm, ôm thắt lưng y đem đặt lên kệ bếp, cả người phủ xuống, “Ngủ với anh à?"
“Gì cơ, " Tô Trạm mặt đỏ lên, bởi vì thân thể ngửa ra sau nên vội vàng ôm lấy cổ Phó Diệc Sâm, “Phòng cho khách."
Phó Diệc Sâm lại mỉm cười, “Em còn tưởng được ngủ phòng anh." Sau cúi đầu hôn xuống. Thật ra đêm nay Phó Diệc Sâm có hơi kích động, có lẽ là bị bầu không khí gia đình lây nhiễm, trong lòng suy nghĩ vô vàn, sự thiếu hụt, mất mát và cảm xúc bị che giấu nhiều năm đều xông ra. Cộng thêm vừa mới uống chút rượu, lúc này nhìn sắc mặt Tô Trạm hồng nhuận, thật sự khó mà kìm lòng.
“Ưm ~ đừng ~" Cố tình Tô Trạm còn là cái dạng hôn một cái liền nhũn, vì thế cả người y cuốn lấy Phó Diệc Sâm, hơn nữa y vừa mở miệng, Phó Diệc Sâm càng không kiểm soát được hôn càng sâu.
Vì thế hai người càng hôn càng say sưa, căn bản là quên mất đây là nơi nào, bọn họ đến nhà bếp để làm gì.
“Bảo bối, em thật sự rất yêu anh." Dù sao cũng là lão phu lão thê rồi, những lời tâm tình như vậy quá bình thường, nhất là vào tình cảnh này. Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm ánh mắt mê ly, môi khẽ mím, nhịn không được thốt ra, thậm chí không đợi y phản ứng đã tiếp tục hôn xuống.
Tô Trạm cũng không kìm lòng nổi trầm mê, hoàn toàn quên mất chữ “thẹn thùng" viết thế nào, phun ra cả cái loại xưng hô mà chỉ khi ở trên giường kích động quá mới gọi, “Ông xã ~ anh cũng ưm ~"
Vì thế, hai người quá tập trung xem nhẹ ba Tô sau cửa phòng bếp đang tái mặt xoay người rời đi. Càng không để ý đến tầm bốn năm phút sau, anh trai không hiểu tình huống tới cửa tìm.
“Bảo bối…"
…
“Khụ khụ khụ ~" Anh trai Tô một bên uống nước, một bên định đến xem tình huống, lúc này thiếu chút nữa sặc chết.
Hai người đang dính lấy nhau giật mình, da đầu run lên, thân thể Tô Trạm còn hành động trước đại não chui thẳng vào trong ngực Phó Diệc Sâm, căn bản không còn mặt mũi nào nhìn anh trai mình nữa, đương nhiên, nếu y biết cha mình vừa rồi cũng vây xem bọn họ “ông xã với bảo bối", chỉ sợ xấu hổ đến nỗi nửa năm không dám về nhà.
Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt, Tô Trạm vừa chui vào trong lòng lập tức vươn tay ôm vai Tô Trạm, một bàn tay còn bao che phủ lên đầu kẻ nào đó.
Tuy nhiên lúc này ngược lại rất tỉnh táo, xúc động gì đó, đều bị người sau lưng dọa cho không còn một mảnh.
“Trốn cái gì mà trốn? Anh nhìn thấy hết rồi." Anh trai lấy lại sức, cuối cùng đã hiểu vẻ mặt đặc sắc vừa rồi của phụ thân là từ đâu mà đến.
“Khụ khụ ~" Phó Diệc Sâm xấu hổ, đối mặt với anh vợ, nửa ngày nghẹn không ra nửa chữ, còn Tô Trạm thì ngay cả đầu cũng chẳng dám nâng, cảm thấy hình tượng của y nát tan tành rồi.
“Đang ở nhà đó, thu liễm chút đi." Anh vợ căm giận trừng Phó Diệc Sâm một cái, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, mặt đỏ tía tai, chạy nhanh như vậy thật ra cũng là vì che giấu xấu hổ, hắn vừa rồi cũng bị hình ảnh đó dọa sợ không nhẹ, thật sự chưa từng thấy qua mặt này của em trai.
Cái gì mà ông xã, cái gì thẹn thùng chui vào ngực chứ, nhất định đều là ảo giác hết. So với Tô đại ca đang tự thôi miên mình, ba Tô trong tâm trạng gả con trai ra ngoài ai hiểu cho thấu.
“Đi rồi." Phó Diệc Sâm đem người trong ngực lôi ra, kết quả bốn mắt nhìn nhau đều có hơi xấu hổ, lập tức phụt một tiếng, hai người đều bật cười.
Đêm đó, Phó Diệc Sâm vẫn ngủ ở phòng cho khách, tuy nhiên nửa đêm yên tĩnh, Tô Trạm lại sờ soạng tiến vào.
Thẳng đến khi nằm trên giường ôm nhau, Tô Trạm mới ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm hỏi ra vấn đề y nghẹn cả ngày nay.
“Người nhà anh có dọa em không?"
“Không đâu, bọn họ đều rất tốt." Phó Diệc Sâm thật lòng nói, bọn họ quả thật mang đến cho hắn quá nhiều cảm xúc.
“Mọi người đều rất thích em." Tô Trạm hơi đỏ mặt, thật ra bà nội và anh trai đều trộm nói với y một ít tin tức, ba mẹ thậm chí cả ông nội đều có ấn tượng tốt với Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm cũng khẽ cười, ôm Tô Trạm, hôn một cái rõ kêu lên trán y, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn rớt xuống.
Nhưng sau đó Tô Trạm lại cẩn thận hỏi, “Hình như em có tâm sự?" Thật ra y đã sớm phát hiện rồi, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn luôn ẩn nhẫn, y cũng không biết mở miệng thế nào.
Phó Diệc Sâm lại hôn khóe môi y, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy… Có gia đình thật tốt."
Lúc hắn năm sáu tuổi thì ba mẹ ly hôn, rồi sau đó đường ai nấy đi không quan tâm hắn, nghe đâu đều xuất ngoại làm ăn, có gia đình mới rồi, vì thế Phó Diệc Sâm bị vứt bỏ lớn lên cùng ông bà nội.
Thật ra gia đình Phó Diệc Sâm khá giàu có, nhưng ông bà nội đi sớm, để lại cho hắn số tài sản cũng rất khả quan. Nhưng Phó Diệc Sâm từ nhỏ quen độc lập, cho dù rơi vào khốn cảnh hắn cũng không muốn động tới số tiền đó, đại khái có thứ lưu lại để tưởng niệm, thậm chí có chút cố chấp tin rằng những thứ đó là minh chứng cho việc hai ông bà vẫn ở bên hắn như trước.
Cho nên, ngần ấy năm qua hắn sợ nhất là năm mới Tết đến, bởi vì hắn không có người thân.
“Ai nói em không có người thân?" Tô Trạm đột nhiên bò dậy, nghiêm túc nhìn thẳng Phó Diệc Sâm, “Về sau anh là người thân của em, người thân của anh cũng là người thân của em."
Phó Diệc Sâm mắt nóng lên, một tay kéo người vào trong lòng, ôm chặt lấy, “Em biết." Biết rõ, cho nên hắn mới cực kỳ quý trọng.
“Mùng hai mang anh về nhà." Lúc lâu sau, Phó Diệc Sâm đột nhiên nói.
“Hả?" Tô Trạm chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm.
“Gặp gia trưởng." Khóe miệng Phó Diệc Sâm khẽ cong lên, năm mới về nhà chúc Tết tảo mộ cho ông nội bà nội, đã thành thói quen của hắn vào mỗi mùng hai Tết.
“Được." Tô Trạm rốt cục an tâm nằm trở về, ý cười bên khóe miệng trong bóng đêm chói mắt dị thường.
Chú thích:
(1) Tam đường hội thẩm: Đại diện tối cao thuộc ba cơ quan chức năng sẽ tham gia xử án, được xét xử ở cùng một địa điểm. Theo chế độ ngày nay, bao gồm Bộ Công an, Viện Kiểm sát và Tòa án. Thường thì chỉ mở ra đối với các vụ án trọng đại, hoặc liên quan đến các bộ phận nhạy cảm, chẳng hạn như các bộ phận trong chính phủ.
Tác giả :
Thiên Hạ Thiên