Hệ Thống Xin Xếp Hàng
Chương 81: Tinh Linh Vô Chủ!
Thấy An Đức Lỗ quay đầu xông về phía Đại Vũ, Thẩm Phong kinh hãi biến sắc, An Đức Lỗ vừa rồi chỉ bổ hắn một đao, mà xương vai của hắn đã muốn đứt lìa, càng làm Bạch Thạch chiến khải xuất hiện sô số vết rách, uy lực khổng lồ như thế, tiểu Thiên Sứ Đại Vũ tu vi chỉ có Xích Linh Quan sơ kỳ làm sao đỡ nổi?
Chỉ sợ một đao là nàng đi chầu Diêm Vương cmnr.
Không!
Thẩm Phong giận dữ, không chút do dự đuổi theo, thời khắc này, cái gì mà Bất Tử Huyết tộc, Tiên Thiên cao thủ mịa gì, đều không quan trọng hơn gái!
- Cẩn thận!
Nhưng hắn lại nghe tiếng thét của Đại Vũ phía xa kia!
Thẩm Phong ngạc nhiên, nguy hiểm là nàng mới đúng, kêu mình cẩn thận làm gì?
Trong sát na, phản ứng kinh người của Thẩm Phong ăn khớp với năng lực suy nghĩ thần tốc đã cứu hắn một mạng, trong nháy mắt hắn đã hiểu dụng ý của hai tiếng cẩn thận này, nghe ra được trong giọng nói Đại Vũ kèm theo lo lắng, chỉ cần 0. 1 giây đã phán đoán ra, dứt khoát dừng lại!
Trong nháy mắt đó, An Đức Lỗ bỗng nhiên xoay người, trở tay bổ đại đao trở về, một chiêu hồi mã thương, âm hiểm vô cùng!
Ầm!
Đao khí cuồng bạo trực tiếp đánh con đường thành một cái hố sâu, bụi bậm tràn ngập, có thể thấy, trên mặt đất lan tràn từng vết nứt khổng lồ giống mạng nhện!
Đại đao rơi cách Thẩm Phong không tới một phân, có thể dự đoán, nếu Đại Vũ không kịp thời hô to, nếu Thẩm Phong hắn không phán đoán đúng lúc, bi kịch đã phát sinh.
Cho dù muộn 0. 1 giây, hay tiến lên thêm một phần tư bước chân thôi, thì thứ bị chém là con đường mà là thân thể Thẩm Phong!
Ngàn cân treo sợi tóc, trở về từ cõi chết!
Toàn thân Thẩm Phong đổ mồ hôi lạnh, xém tý thì té cớt té đái rồi.
Thằng cha An Đức Lỗ này quả thật âm hiểm đến cực điểm, giả bộ quay đầu xông về phía Đại Vũ, nhưng lại là giương đông kích tây, lợi dụng sự nóng lòng cứu người của mình, xuất ra một chiêu hồi mã thương, xém tí nữa thì…!
Lão cẩu mất dạy, tuổi với tu vi đã cao hơn người ta rồi mà còn chơi cái trò hèn hạ nữa!
Thẩm Phong trong lòng mắng to, càng không dám hời hợt, nhân lúc An Đức Lỗ thu đao, hắn vung kiếm rồi xuất ra một đạo cường quang chói mắt!
Kiếm Quang Mù Mắt!
- Trò mèo!
An Đức Lỗ cười lạnh một tiếng, trừng hai con mắt, giơ đao đón kiếm quang, cất bước vọt lên!
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai mắt An Đức Lỗ ngưng tụ một dạng vật chất như tấm màng trong suốt, cản kiếm quang lại!
Đó là Kỹ Xảo Ngưng, một trong những linh năng ứng dụng, hội tụ linh năng đến một bộ phận của thân thể, thực hiện "Cường hóa", "Vũ trang" hoặc "Chữa trị".
Tỷ như đem linh năng ngưng đến hai mắt, hoặc có thể cường hóa thị lực, hoặc có thể vũ trang một tấm màng bảo hộ để bảo vệ con ngươi, hoặc có thể trong thời gian con mắt bị thương, có thể tăng nhanh tốc độ khép lại của vết thương.
An Đức Lỗ lúc này chính là sử dụng vũ trang ngưng, vũ trang cho hai mắt của mình, dùng cái này phòng ngự kiếm quang so với kính râm còn tiện lợi hơn nữa á, đặc biệt là sự chênh lệch cảnh giới giữa song phương lớn như thế, Thẩm Phong xuất ra Kiếm Quang Mù Mắt trên căn bản không có tí lực sát thương nào.
"Chết!"
An Đức Lỗ lao nhanh đến, một đao thô bạo, thế như phá núi!
Thẩm Phong tránh không kịp, chỉ có thể giơ kiếm chống đỡ!
Leng keng!
Chênh lệch cảnh giới song phương như trời với đất, một tiếng “keng" nổ vang, Bích Trì kiếm Truyền Kỳ cấp trực tiếp bị chém thành hai đoạn!
Toàn bộ cánh tay phải Thẩm Phong bị chấn động đến tê rần, không thể cầm được kiếm, nửa đoạn Bích Trì kiếm “bá" một tiếng bay ra ngoài!
Tiên Thiên cao thủ đúng là khủng bố như vậy!
- Lại đây, bố cho ăn một đao nữa nè!
An Đức Lỗ cười gằn, vừa xuất một đao, lại muốn bổ thêm một đao nữa!
"Cao cơ thuẫn!"
Thẩm Phong liên tiếp lui về sau, lấy cao cơ thuẫn từ trong nhẫn chứa vật, hai tay nâng khiên ngăn một đao này!
Ầm!
Đao khí cuồng bạo máy cưa như điện cùng tiếng cắt chói tay, “Phốc" một tiếng, cái khiên biến thành hai phần bằng nhau.
Thẩm Phong tái mặt, vội vã lùi về sau, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã chổng vó.
- Đao thứ ba!
An Đức Lỗ từng bước ép sát, không cho hắn thời gian thở dốc, thu đao ra đao liền một mạch, trong chớp mắt, đã xuất đao thứ ba!
Lúc này Thẩm Phong vẫn bị chấn động đến mức lảo đảo,
Thân thể mất thăng bằng, vô lực tránh né, kiếm bị đoạn, khiên bị hủy, lại không còn thứ gì có thể phòng ngự.
Thẩm Phong chỉ có thể giãy chết sử dụng Kỹ Xảo Khiên của linh năng ứng dụng, ngưng tụ một tấm thuẫn màu đỏ sẫm trước người.
Đỏ sẫm là tượng trưng cho Xích Linh Quan đỉnh phong, tấm khiên do linh năng hội tụ thành.
An Đức Lỗ hóa Linh Bào làm lá chắn, đem linh năng toàn thân biến thành thuẫn để bảo vệ tự thân, độ cứng có thể nói là biến thái.
Nhưng Thẩm Phong chỉ là Linh Quan Cảnh cỏn con, toàn bộ linh năng của hắn được chứa trong Linh Quan, hắn tạo khiên nhất định phải từ Linh Quan chuyển ra, tại thời điểm này, có thể điều động ra bao nhiêu linh năng thì sài bấy nhiêu.
Giống như gửi tiền vào ngân hàng vậy, Linh Bào cảnh tương đương với việc ngươi có thể tự do sử dụng tất cả tiền dư trong tài khoản, không có hạn chế, nhưng Linh Quan cảnh ngươi muốn dùng tiền thì nhất định phải đi xin, hơn nữa chuyển khoản còn tốn thời gian, đồng thời mỗi lần dùng thì phải có lãi nữa.
Đây là khác biệt cơ bản nhất cũng là khoảng cách trời – đất giữa hai cấp bậc tu vi.
Trong lúc lâm nguy, Thẩm Phong vẫn có thể tạo ra khiên, tuy nhiên hắn xuất ra cũng chỉ vỏn vẹn 1/10 linh năng, linh năng Xích Linh Quan vốn đã ít, cái tấm khiên này dùng từ khiên cho hoành tráng chứ chả khác miếng đậu hủ bao nhiêu.
Nó dĩ nhiên không thể ngăn được đao thứ ba của An Đức Lỗ!
Đại đao đánh nát linh thuẫn, thuận thế chém hắn thành hai đoạn, máu tươi dâng trào, sinh mệnh kết thúc.
Thẩm Phong đã nghĩ đến viễn cảnh tử vong của mình.
Thật sự là phải chết sao?
Trước thời khắc này, Thẩm Phong không cảm thấy hoảng sợ, càng nhiều hơn chính là hối hận cùng tiếc nuối.
Hắn hối hận vì đã đồng ý cho Đại Vũ cùng hắn mạo hiểm, chênh lệch giữa Tiên Thiên cùng Linh Quan quả thực quá lớn, chiếm được tiên cơ chủ động ra tay thì còn có cơ hội, một khi quyền chủ động mất đi, căn bản là vô lực phản kháng.
Hắn tiếc nuối, năm hắn mười bảy tuổi kia sao không nói thêm vài câu với cô gái ấy, cho tới lúc sắp chết này càng không nhớ nổi kỉ niệm gì với nàng.
Đao đang rơi, gió vẫn thổi, thời gian phảng phất như bất động trong giây phút này, thế giới đột nhiên trở nên yên tĩn,h không hề có một tiếng động, mãi khi xuất hiện một tiếng nỉ non ôn nhu bỗng nhiên vang lên bên tai Thẩm Phong.
"Khế ước... Ký kết!"
Khế ước?
Khế ước gì?
Hắn không kịp suy nghĩ gì, thì một cột sáng thánh khiết bỗng nhiên từ trên trời rơi trên người Thẩm Phong!
Cột sáng này không quá hoành tráng, đường kính khoảng chừng hai mét, nhưng đủ nuốt hết cả người hắn!
Toàn thân Thẩm Phong được bao phủ bên trong hào quang thánh khiết này, thư thả mà ấm áp, phảng phất như trong trời đông giá rét được tặng một cái chăn ấm áp, làm hắn thoải mái suýt chút nữa thì phát ra tiếng rên rỉ! Kimochi a a…
"A!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm Thẩm Phong tỉnh hồn.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy An Đức Lỗ đang đứng trước người hắn, bốn mắt nhìn nhau âu yếm nhưng bị cột sáng chen vào giữa, đại đao chém vào cột sáng, hai tay của An Đức Lỗ như bị gì đó đốt cháy, tản ra khói trắng, làm tên bá tước kêu rên liên hồi.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc nguy nan, lại có một cột sáng đột nhiên từ trên trời buông xuống, ngăn trở một kích tất sát của An Đức Lỗ?
Là ai cứu hắn?
- Hải Đường tỷ, tỷ không sao chứ?
Thanh âm ôn nhu mà dễ nghe vang lên bên cạnh, Thẩm Phong ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Đại Vũ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình, đứng bên trong Thánh quang.
Lúc này nhìn Đại Vũ không giống lúc trước, mặc dù ở bên trong Thánh quang, vẫn có thể thấy rõ ràng trên người nàng bao phủ một tầng thuần túy kim quang khác, nhìn kỹ lại, trước ngực nàng có cặp vếu à nhầm là một sợi dây chuyền lớn bằng kim sắc quang mang.
Dọc theo kim tuyến nhìn lại, Thẩm Phong bỗng nhiên trợn to hai mắt, ánh sáng kia chiếu thẳng đến ngực trái của hắn, ngay trái tim a!
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
"Tinh Linh!"
Bỗng nhiên, một tiếng vui mừng phát ra từ phía đối diện.
Chỉ thấy An Đức Lỗ nhìn Đại Vũ với ánh mắt si mê, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, miệng thì chảy đầy nước dãi, thần thái thì như tên biến thái, cười như điên nói:
- Không nghĩ tới, bản Bá tước lại gặp được một Tinh Linh vô chủ, ông trời không tệ với ta, không tệ với ta a! Ha ha ha ha...
Chỉ sợ một đao là nàng đi chầu Diêm Vương cmnr.
Không!
Thẩm Phong giận dữ, không chút do dự đuổi theo, thời khắc này, cái gì mà Bất Tử Huyết tộc, Tiên Thiên cao thủ mịa gì, đều không quan trọng hơn gái!
- Cẩn thận!
Nhưng hắn lại nghe tiếng thét của Đại Vũ phía xa kia!
Thẩm Phong ngạc nhiên, nguy hiểm là nàng mới đúng, kêu mình cẩn thận làm gì?
Trong sát na, phản ứng kinh người của Thẩm Phong ăn khớp với năng lực suy nghĩ thần tốc đã cứu hắn một mạng, trong nháy mắt hắn đã hiểu dụng ý của hai tiếng cẩn thận này, nghe ra được trong giọng nói Đại Vũ kèm theo lo lắng, chỉ cần 0. 1 giây đã phán đoán ra, dứt khoát dừng lại!
Trong nháy mắt đó, An Đức Lỗ bỗng nhiên xoay người, trở tay bổ đại đao trở về, một chiêu hồi mã thương, âm hiểm vô cùng!
Ầm!
Đao khí cuồng bạo trực tiếp đánh con đường thành một cái hố sâu, bụi bậm tràn ngập, có thể thấy, trên mặt đất lan tràn từng vết nứt khổng lồ giống mạng nhện!
Đại đao rơi cách Thẩm Phong không tới một phân, có thể dự đoán, nếu Đại Vũ không kịp thời hô to, nếu Thẩm Phong hắn không phán đoán đúng lúc, bi kịch đã phát sinh.
Cho dù muộn 0. 1 giây, hay tiến lên thêm một phần tư bước chân thôi, thì thứ bị chém là con đường mà là thân thể Thẩm Phong!
Ngàn cân treo sợi tóc, trở về từ cõi chết!
Toàn thân Thẩm Phong đổ mồ hôi lạnh, xém tý thì té cớt té đái rồi.
Thằng cha An Đức Lỗ này quả thật âm hiểm đến cực điểm, giả bộ quay đầu xông về phía Đại Vũ, nhưng lại là giương đông kích tây, lợi dụng sự nóng lòng cứu người của mình, xuất ra một chiêu hồi mã thương, xém tí nữa thì…!
Lão cẩu mất dạy, tuổi với tu vi đã cao hơn người ta rồi mà còn chơi cái trò hèn hạ nữa!
Thẩm Phong trong lòng mắng to, càng không dám hời hợt, nhân lúc An Đức Lỗ thu đao, hắn vung kiếm rồi xuất ra một đạo cường quang chói mắt!
Kiếm Quang Mù Mắt!
- Trò mèo!
An Đức Lỗ cười lạnh một tiếng, trừng hai con mắt, giơ đao đón kiếm quang, cất bước vọt lên!
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai mắt An Đức Lỗ ngưng tụ một dạng vật chất như tấm màng trong suốt, cản kiếm quang lại!
Đó là Kỹ Xảo Ngưng, một trong những linh năng ứng dụng, hội tụ linh năng đến một bộ phận của thân thể, thực hiện "Cường hóa", "Vũ trang" hoặc "Chữa trị".
Tỷ như đem linh năng ngưng đến hai mắt, hoặc có thể cường hóa thị lực, hoặc có thể vũ trang một tấm màng bảo hộ để bảo vệ con ngươi, hoặc có thể trong thời gian con mắt bị thương, có thể tăng nhanh tốc độ khép lại của vết thương.
An Đức Lỗ lúc này chính là sử dụng vũ trang ngưng, vũ trang cho hai mắt của mình, dùng cái này phòng ngự kiếm quang so với kính râm còn tiện lợi hơn nữa á, đặc biệt là sự chênh lệch cảnh giới giữa song phương lớn như thế, Thẩm Phong xuất ra Kiếm Quang Mù Mắt trên căn bản không có tí lực sát thương nào.
"Chết!"
An Đức Lỗ lao nhanh đến, một đao thô bạo, thế như phá núi!
Thẩm Phong tránh không kịp, chỉ có thể giơ kiếm chống đỡ!
Leng keng!
Chênh lệch cảnh giới song phương như trời với đất, một tiếng “keng" nổ vang, Bích Trì kiếm Truyền Kỳ cấp trực tiếp bị chém thành hai đoạn!
Toàn bộ cánh tay phải Thẩm Phong bị chấn động đến tê rần, không thể cầm được kiếm, nửa đoạn Bích Trì kiếm “bá" một tiếng bay ra ngoài!
Tiên Thiên cao thủ đúng là khủng bố như vậy!
- Lại đây, bố cho ăn một đao nữa nè!
An Đức Lỗ cười gằn, vừa xuất một đao, lại muốn bổ thêm một đao nữa!
"Cao cơ thuẫn!"
Thẩm Phong liên tiếp lui về sau, lấy cao cơ thuẫn từ trong nhẫn chứa vật, hai tay nâng khiên ngăn một đao này!
Ầm!
Đao khí cuồng bạo máy cưa như điện cùng tiếng cắt chói tay, “Phốc" một tiếng, cái khiên biến thành hai phần bằng nhau.
Thẩm Phong tái mặt, vội vã lùi về sau, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã chổng vó.
- Đao thứ ba!
An Đức Lỗ từng bước ép sát, không cho hắn thời gian thở dốc, thu đao ra đao liền một mạch, trong chớp mắt, đã xuất đao thứ ba!
Lúc này Thẩm Phong vẫn bị chấn động đến mức lảo đảo,
Thân thể mất thăng bằng, vô lực tránh né, kiếm bị đoạn, khiên bị hủy, lại không còn thứ gì có thể phòng ngự.
Thẩm Phong chỉ có thể giãy chết sử dụng Kỹ Xảo Khiên của linh năng ứng dụng, ngưng tụ một tấm thuẫn màu đỏ sẫm trước người.
Đỏ sẫm là tượng trưng cho Xích Linh Quan đỉnh phong, tấm khiên do linh năng hội tụ thành.
An Đức Lỗ hóa Linh Bào làm lá chắn, đem linh năng toàn thân biến thành thuẫn để bảo vệ tự thân, độ cứng có thể nói là biến thái.
Nhưng Thẩm Phong chỉ là Linh Quan Cảnh cỏn con, toàn bộ linh năng của hắn được chứa trong Linh Quan, hắn tạo khiên nhất định phải từ Linh Quan chuyển ra, tại thời điểm này, có thể điều động ra bao nhiêu linh năng thì sài bấy nhiêu.
Giống như gửi tiền vào ngân hàng vậy, Linh Bào cảnh tương đương với việc ngươi có thể tự do sử dụng tất cả tiền dư trong tài khoản, không có hạn chế, nhưng Linh Quan cảnh ngươi muốn dùng tiền thì nhất định phải đi xin, hơn nữa chuyển khoản còn tốn thời gian, đồng thời mỗi lần dùng thì phải có lãi nữa.
Đây là khác biệt cơ bản nhất cũng là khoảng cách trời – đất giữa hai cấp bậc tu vi.
Trong lúc lâm nguy, Thẩm Phong vẫn có thể tạo ra khiên, tuy nhiên hắn xuất ra cũng chỉ vỏn vẹn 1/10 linh năng, linh năng Xích Linh Quan vốn đã ít, cái tấm khiên này dùng từ khiên cho hoành tráng chứ chả khác miếng đậu hủ bao nhiêu.
Nó dĩ nhiên không thể ngăn được đao thứ ba của An Đức Lỗ!
Đại đao đánh nát linh thuẫn, thuận thế chém hắn thành hai đoạn, máu tươi dâng trào, sinh mệnh kết thúc.
Thẩm Phong đã nghĩ đến viễn cảnh tử vong của mình.
Thật sự là phải chết sao?
Trước thời khắc này, Thẩm Phong không cảm thấy hoảng sợ, càng nhiều hơn chính là hối hận cùng tiếc nuối.
Hắn hối hận vì đã đồng ý cho Đại Vũ cùng hắn mạo hiểm, chênh lệch giữa Tiên Thiên cùng Linh Quan quả thực quá lớn, chiếm được tiên cơ chủ động ra tay thì còn có cơ hội, một khi quyền chủ động mất đi, căn bản là vô lực phản kháng.
Hắn tiếc nuối, năm hắn mười bảy tuổi kia sao không nói thêm vài câu với cô gái ấy, cho tới lúc sắp chết này càng không nhớ nổi kỉ niệm gì với nàng.
Đao đang rơi, gió vẫn thổi, thời gian phảng phất như bất động trong giây phút này, thế giới đột nhiên trở nên yên tĩn,h không hề có một tiếng động, mãi khi xuất hiện một tiếng nỉ non ôn nhu bỗng nhiên vang lên bên tai Thẩm Phong.
"Khế ước... Ký kết!"
Khế ước?
Khế ước gì?
Hắn không kịp suy nghĩ gì, thì một cột sáng thánh khiết bỗng nhiên từ trên trời rơi trên người Thẩm Phong!
Cột sáng này không quá hoành tráng, đường kính khoảng chừng hai mét, nhưng đủ nuốt hết cả người hắn!
Toàn thân Thẩm Phong được bao phủ bên trong hào quang thánh khiết này, thư thả mà ấm áp, phảng phất như trong trời đông giá rét được tặng một cái chăn ấm áp, làm hắn thoải mái suýt chút nữa thì phát ra tiếng rên rỉ! Kimochi a a…
"A!"
Bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm Thẩm Phong tỉnh hồn.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy An Đức Lỗ đang đứng trước người hắn, bốn mắt nhìn nhau âu yếm nhưng bị cột sáng chen vào giữa, đại đao chém vào cột sáng, hai tay của An Đức Lỗ như bị gì đó đốt cháy, tản ra khói trắng, làm tên bá tước kêu rên liên hồi.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc nguy nan, lại có một cột sáng đột nhiên từ trên trời buông xuống, ngăn trở một kích tất sát của An Đức Lỗ?
Là ai cứu hắn?
- Hải Đường tỷ, tỷ không sao chứ?
Thanh âm ôn nhu mà dễ nghe vang lên bên cạnh, Thẩm Phong ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Đại Vũ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình, đứng bên trong Thánh quang.
Lúc này nhìn Đại Vũ không giống lúc trước, mặc dù ở bên trong Thánh quang, vẫn có thể thấy rõ ràng trên người nàng bao phủ một tầng thuần túy kim quang khác, nhìn kỹ lại, trước ngực nàng có cặp vếu à nhầm là một sợi dây chuyền lớn bằng kim sắc quang mang.
Dọc theo kim tuyến nhìn lại, Thẩm Phong bỗng nhiên trợn to hai mắt, ánh sáng kia chiếu thẳng đến ngực trái của hắn, ngay trái tim a!
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
"Tinh Linh!"
Bỗng nhiên, một tiếng vui mừng phát ra từ phía đối diện.
Chỉ thấy An Đức Lỗ nhìn Đại Vũ với ánh mắt si mê, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, miệng thì chảy đầy nước dãi, thần thái thì như tên biến thái, cười như điên nói:
- Không nghĩ tới, bản Bá tước lại gặp được một Tinh Linh vô chủ, ông trời không tệ với ta, không tệ với ta a! Ha ha ha ha...
Tác giả :
Lê Hoa Bạch Thạch