Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 51: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 19
Buổi sáng bình minh trong lành, ánh sáng mát mẻ chiếu rọi vào khung cửa sổ của một căn phòng rộng lớn. Donald ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, hàng mi người con gái xinh đẹp đó run nhẹ. Đôi đồng tử xanh dương nhạt mở ra
"... Pa pa... "
" Con tỉnh rồi sao? "
Donald đỡ Diana ngồi dậy
" Pa... người đã chăm sóc cho con gái sao? "
" Ta vừa mới đến "
Diana mỉm cười nhẹ, hạ mắt nói
" Xin người hãy tha thứ cho Eira, con biết em ấy không cố ý "
Donald không nói gì, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ
" Pa pa... xin người... "
Cạch!
Diana muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng bật mở, First gấp gáp chạy vào, Donald thấy hành động của First liền nheo mài
" Có chuyện gì... "
" B...bệ... hạ, tiểu công.... tiểu công chúa... "
Donald nghe First nhắc đến cô liền đứng lên
" Con bé làm sao? "
" Tiểu công chúa... "
First vừa thở vừa nói không ra lời, Donald không màng tới trực tiếp đi ra ngoài. Diana ở trong phòng đôi mắt híp lại...
________________
Donald đi đến cung điện của cô, trực tiếp vào phòng. Hắn nhìn đến Gunra đang ôm mặt quỳ đó khóc, bên cạnh là Hundin và Saint. Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh cô nằm đó, hai tay để trên bụng. Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hàng mi nhắm chặt lại...
Donald sững sờ bước đến gần, nâng cơ thể cô lên. Hắn có thể cảm nhận ở nơi cô đã không còn tồn tại sự sống, Hundin lắc đầu nói
" Tiểu công chúa... đã mãi mãi ra đi... "
Lời nói của Hundin càng khiến Donald bàng hoàng, đôi tay run rẩy vươn ra chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô
"... T...tại sao? "
Hundin đưa ra lọ thuốc độc
" Công chúa đã uống nó tự sát "
Mọi thứ giờ đây như ngưng đọng lại, Gunra ôm mặt khóc
" Tại thần, thần đã không canh giữ công chúa. Thần đã không bảo vệ công chúa tốt... "
Donald nhìn cô, bàn tay đưa ra tạo nên một luồn sáng muốn chữa trị cho cô. Nhưng dù có cố gắng bao nhiều cũng đều không thể, đôi mắt nhìn cô co rút lại
" Con tỉnh lại, tỉnh lại nhìn ta... Eira... "
Nước mắt hắn rơi xuống, Hundin cũng quỳ xuống cúi đầu. Saint nhìn cô lắc đầu như không tin chạy ra ngoài...
" Thần đã nuôi nấng công chúa từ nhỏ... Bây giờ công chúa không còn, thần cũng không cần phải ở trên cõi đời này. Thần sẽ đến với công chúa, một lần nữa che chở người "
Gunra nói xong liền giựt lấy lọ thuốc đọc mở ra muốn uống vào, First kinh hãi chạy đến giựt lấy lọ thuốc rồi đánh ngất Gunra, đôi mắt nhìn vào Gunra dao động. Bế Gunra lên cúi đầu
" Thần ra ngoài trước "
Donald cứ thế ôm cơ thể lạnh ngắt của cô vào lòng, thông tin công chúa Eira tự sát đã nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi. Mọi người không một chút nuối tiếc, thậm chí là thỏa mãn khi nghe tin cô chết. Tin tức cũng truyền đến tai Diana, đôi mắt hiện lên kinh ngạc
" Sao lại như vậy? "
" Là ta giúp ngươi "
Từ không trung một người mặc áo choàng đen xuất hiện
" Là ngươi? "
" Phải "
" Ha! Như vậy thì quá tiện nghi cho nó "
Diana cúi xuống, ánh mắt hiện lên tia tàn độc
" Ta đã giúp ngươi xong, những việc còn lại tự ngươi xử lý "
_____________
Nơi khuôn viên rộng lớn, Saint vô hồn bước đi. Nhớ lại những kí ức về cô, nụ cười xinh đẹp đó...
{ Anh Saint làm bạn với Eira nhá? }
{ Anh Saint thật tốt }
{ Anh Saint rất đẹp, Eira không sợ, nên anh Saint đừng trốn tránh nữa }
Saint bước đi, cảm nhận cơn gió lạnh. Đi vào khu rừng trắng xóa, bước đến gốc cây trắng khi trước quỳ xuống... Đây là nơi đầu tiên mà hắn và cô gặp nhau
{ Sao anh lại khóc? }
Saint như nhìn thấy bóng hình của cô
" Công chúa... "
Saint vươn tay ra muốn chạm vào cô, nhưng khi vừa đưa tới thì hình ảnh đó liền biến mất. Đôi mắt Saint bàng hoàng, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt...
Hắn tựa đầu vào cây, khóe môi run rẩy
" Công chúa... người đã từng hỏi tại sao ta lại khóc? Ta sẽ nói cho người biết... Vì trong lòng ta đang sợ hãi, ta đã giết rất nhiều người. Không ai muốn thân cận với ta cả, ta rất yêu trẻ nhỏ, nhưng ai khi nhìn thấy ta đều sợ hãi khóc lóc chạy đi. Chỉ có người, công chúa. Người đã không bỏ chạy khi nhìn thấy ta, đã bước lại và hỏi ta vì sao lại khóc. Nụ cười của người đã khiến tâm ta dao động... Công chúa, ta đã nói rồi... người có thể nghe thấy không? Người có sợ ta không? "
Đôi vai Saint run rẩy, đôi mắt nhắm lại. Giờ đây cõi lòng hắn rất đau, người con gái đầu tiên cho hắn ánh sáng đã mãi mãi chìm vào giấc ngủ. Không còn cười với hắn nữa... không còn nắm lấy tay hắn nữa. Và ánh sáng của hắn đã biến mất, mãi mãi đã không còn....
_____________
Cô ngồi trong không gian nhìn hình ảnh hiện lên nơi không trung kia mỉm cười nhạt. Tựa đầu vào ghế, tiểu Bát Đản nhảy lên người cô. Đuôi khoe khoảy hỏi
" Sao ký chủ lại làm vậy? "
" Ha! Chẳng phải ta đã nói những kẻ làm ta tức giận sẽ nhận lấy kết cục thảm hại sao? "
" Nhưng việc người chết thì liên quan gì? "
" Ta muốn cho con nhóc Diana đó tạm thời có tất cả. Từ tình thương, ngưỡng mộ, cung kính từ mọi người. Giống như một nữ thần đang tỏa sáng, hưởng thụ hết mọi hào quang của thế giới. Rồi đến một lúc bỗng nhiên tất cả mất hết, cảm nhận nỗi thống khổ, tuyệt vọng, mọi ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ. Rơi vào nơi sâu nhất của địa ngục... "
Lời nói của cô mang theo tia thích thú... Tiểu Bát Đản đổ mồ hôi hỏi
" Vậy người định làm gì? "
" Tạm thời để nó vui vẻ chút đi "
" Nhưng ta thấy có gì đó sai sai
"... Pa pa... "
" Con tỉnh rồi sao? "
Donald đỡ Diana ngồi dậy
" Pa... người đã chăm sóc cho con gái sao? "
" Ta vừa mới đến "
Diana mỉm cười nhẹ, hạ mắt nói
" Xin người hãy tha thứ cho Eira, con biết em ấy không cố ý "
Donald không nói gì, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ
" Pa pa... xin người... "
Cạch!
Diana muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng bật mở, First gấp gáp chạy vào, Donald thấy hành động của First liền nheo mài
" Có chuyện gì... "
" B...bệ... hạ, tiểu công.... tiểu công chúa... "
Donald nghe First nhắc đến cô liền đứng lên
" Con bé làm sao? "
" Tiểu công chúa... "
First vừa thở vừa nói không ra lời, Donald không màng tới trực tiếp đi ra ngoài. Diana ở trong phòng đôi mắt híp lại...
________________
Donald đi đến cung điện của cô, trực tiếp vào phòng. Hắn nhìn đến Gunra đang ôm mặt quỳ đó khóc, bên cạnh là Hundin và Saint. Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh cô nằm đó, hai tay để trên bụng. Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hàng mi nhắm chặt lại...
Donald sững sờ bước đến gần, nâng cơ thể cô lên. Hắn có thể cảm nhận ở nơi cô đã không còn tồn tại sự sống, Hundin lắc đầu nói
" Tiểu công chúa... đã mãi mãi ra đi... "
Lời nói của Hundin càng khiến Donald bàng hoàng, đôi tay run rẩy vươn ra chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô
"... T...tại sao? "
Hundin đưa ra lọ thuốc độc
" Công chúa đã uống nó tự sát "
Mọi thứ giờ đây như ngưng đọng lại, Gunra ôm mặt khóc
" Tại thần, thần đã không canh giữ công chúa. Thần đã không bảo vệ công chúa tốt... "
Donald nhìn cô, bàn tay đưa ra tạo nên một luồn sáng muốn chữa trị cho cô. Nhưng dù có cố gắng bao nhiều cũng đều không thể, đôi mắt nhìn cô co rút lại
" Con tỉnh lại, tỉnh lại nhìn ta... Eira... "
Nước mắt hắn rơi xuống, Hundin cũng quỳ xuống cúi đầu. Saint nhìn cô lắc đầu như không tin chạy ra ngoài...
" Thần đã nuôi nấng công chúa từ nhỏ... Bây giờ công chúa không còn, thần cũng không cần phải ở trên cõi đời này. Thần sẽ đến với công chúa, một lần nữa che chở người "
Gunra nói xong liền giựt lấy lọ thuốc đọc mở ra muốn uống vào, First kinh hãi chạy đến giựt lấy lọ thuốc rồi đánh ngất Gunra, đôi mắt nhìn vào Gunra dao động. Bế Gunra lên cúi đầu
" Thần ra ngoài trước "
Donald cứ thế ôm cơ thể lạnh ngắt của cô vào lòng, thông tin công chúa Eira tự sát đã nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi. Mọi người không một chút nuối tiếc, thậm chí là thỏa mãn khi nghe tin cô chết. Tin tức cũng truyền đến tai Diana, đôi mắt hiện lên kinh ngạc
" Sao lại như vậy? "
" Là ta giúp ngươi "
Từ không trung một người mặc áo choàng đen xuất hiện
" Là ngươi? "
" Phải "
" Ha! Như vậy thì quá tiện nghi cho nó "
Diana cúi xuống, ánh mắt hiện lên tia tàn độc
" Ta đã giúp ngươi xong, những việc còn lại tự ngươi xử lý "
_____________
Nơi khuôn viên rộng lớn, Saint vô hồn bước đi. Nhớ lại những kí ức về cô, nụ cười xinh đẹp đó...
{ Anh Saint làm bạn với Eira nhá? }
{ Anh Saint thật tốt }
{ Anh Saint rất đẹp, Eira không sợ, nên anh Saint đừng trốn tránh nữa }
Saint bước đi, cảm nhận cơn gió lạnh. Đi vào khu rừng trắng xóa, bước đến gốc cây trắng khi trước quỳ xuống... Đây là nơi đầu tiên mà hắn và cô gặp nhau
{ Sao anh lại khóc? }
Saint như nhìn thấy bóng hình của cô
" Công chúa... "
Saint vươn tay ra muốn chạm vào cô, nhưng khi vừa đưa tới thì hình ảnh đó liền biến mất. Đôi mắt Saint bàng hoàng, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt...
Hắn tựa đầu vào cây, khóe môi run rẩy
" Công chúa... người đã từng hỏi tại sao ta lại khóc? Ta sẽ nói cho người biết... Vì trong lòng ta đang sợ hãi, ta đã giết rất nhiều người. Không ai muốn thân cận với ta cả, ta rất yêu trẻ nhỏ, nhưng ai khi nhìn thấy ta đều sợ hãi khóc lóc chạy đi. Chỉ có người, công chúa. Người đã không bỏ chạy khi nhìn thấy ta, đã bước lại và hỏi ta vì sao lại khóc. Nụ cười của người đã khiến tâm ta dao động... Công chúa, ta đã nói rồi... người có thể nghe thấy không? Người có sợ ta không? "
Đôi vai Saint run rẩy, đôi mắt nhắm lại. Giờ đây cõi lòng hắn rất đau, người con gái đầu tiên cho hắn ánh sáng đã mãi mãi chìm vào giấc ngủ. Không còn cười với hắn nữa... không còn nắm lấy tay hắn nữa. Và ánh sáng của hắn đã biến mất, mãi mãi đã không còn....
_____________
Cô ngồi trong không gian nhìn hình ảnh hiện lên nơi không trung kia mỉm cười nhạt. Tựa đầu vào ghế, tiểu Bát Đản nhảy lên người cô. Đuôi khoe khoảy hỏi
" Sao ký chủ lại làm vậy? "
" Ha! Chẳng phải ta đã nói những kẻ làm ta tức giận sẽ nhận lấy kết cục thảm hại sao? "
" Nhưng việc người chết thì liên quan gì? "
" Ta muốn cho con nhóc Diana đó tạm thời có tất cả. Từ tình thương, ngưỡng mộ, cung kính từ mọi người. Giống như một nữ thần đang tỏa sáng, hưởng thụ hết mọi hào quang của thế giới. Rồi đến một lúc bỗng nhiên tất cả mất hết, cảm nhận nỗi thống khổ, tuyệt vọng, mọi ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ. Rơi vào nơi sâu nhất của địa ngục... "
Lời nói của cô mang theo tia thích thú... Tiểu Bát Đản đổ mồ hôi hỏi
" Vậy người định làm gì? "
" Tạm thời để nó vui vẻ chút đi "
" Nhưng ta thấy có gì đó sai sai
Tác giả :
Lãnh Thiên Băng