Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Chương 394: Tình địch? (1)
Nếu như nói tu vi cảnh giới của Dương Lỗi cao hơn so với chính mình mà nói, Cổ Tĩnh là sẽ không tin tưởng, bởi vì chuyện tình Sâm La điện, trong môn hao tốn đại khí lực mở ra thời gian pháp tắc của tu luyện tháp bồi dưỡng nội môn đệ tử, ở bên trong tu luyện một năm tương đương với một tháng ở bên ngoài mà thôi, cho nên bọn họ mới có thể tăng lên nhanh như vậy. Nội môn đệ tử đều như thế, như vậy chân truyền đệ tử càng không cần phải nói, cho nên ở trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này, thực lực của nhất đại đệ tử này của Huyền Cơ môn đều tăng lên rất lớn, trên căn bản không có tiến nhập vào cảnh giới Vũ Thánh cũng liền chỉ có một nhóm người mớ tiến vào thôi.
- Dương Lỗi, ngươi bây giờ là tu vi gì, ta làm sao vẫn là nhìn không thấu?
Cổ Tĩnh nói.
- Ân, ngươi đoán thử xem, nếu như ngươi đoán trúng mà nói, ta có thể đáp ứng một cái điều kiện của ngươi nha.
Dương Lỗi vừa đi, một bên cười nói.
- Vũ Thánh trung kỳ?
- Không phải!
Dương Lỗi lắc đầu:
- Ta còn cho ngươi một lần cơ hội!
- Chẳng lẽ ngươi đạt đến Vũ Thánh hậu kỳ rồi? Cái này không thể nào!
Cổ Tĩnh như thế nào cũng không tin, chính mình dựa vào thời gian pháp tắc của tu luyện tháp mới đạt tới tầng thứ như vậy, Dương Lỗi lại không có, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt đến cảnh giới Vũ Thánh hậu kỳ được, cho nên Cổ Tĩnh làm sao cũng không tin Dương Lỗi đã đạt đến Vũ Thánh hậu kỳ.
Nhưng nếu nói Dương Lỗi còn dừng lại ở Vũ Thánh sơ kỳ, căn bản không có bất kỳ tiến bộ nào mà nói, nàng cũng là không tin, phải biết rằng tốc độ tu luyện lúc đó của Dương Lỗi nhưng là cực kỳ kinh người, không thể nào trong thời gian dài như vậy không có một chút tiến bộ nào.
- Thật đáng tiếc, ngươi vẫn là đoán sai rồi.
Dương Lỗi lắc đầu.
- Ngươi rốt cuộc là cái tu vi gì?
Cổ Tĩnh bất mãn nhìn hắn:
- Chẳng lẽ người vẫn còn là Vũ Thánh sơ kỳ, nhanh một chút đem hiệu quả phụ gia của liễm tức giới chỉ loại trừ đi.
- Dương Lỗi ca ca, ngươi liền nói cho ta biết ngươi hôm nay là cái tu vi gì đi, lén nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Lúc này Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói ở bên tai của Dương Lỗi.
- Quên đi, vẫn là không nói, tránh để cho các ngươi bị đả kích!
Dương Lỗi ha hả cười một tiếng, nói.
- Ta mới sẽ không bị đả kích đâu, chẳng lẽ ngươi còn đạt đến cảnh giới Vũ Thần rồi hay sao?
Cổ Tĩnh nghe vậy không khỏi xem thường.
Khóe miệng của Dương Lỗi cũng là nhẹ nhàng giương lên, thầm nghĩ, ca còn thật là đạt đến cảnh giới Vũ Thần rồi, không nói chính là sợ các ngươi bị đả kích quá lớn.
Rất nhanh liền đi tới Thanh Liên cư.
Thanh Liên cư giống như danh tự, là một tòa lâu các trên nước, trên mặt nước tràn đầy hoa sen, nhìn một cái liền thấy mỹ lệ yên tĩnh, là một địa phương tu tâm tốt.
Bước vào Thanh Liên cư liền có thị nữ đi đến, vì mọi người bưng trà đưa nước.
- Thanh Liên cô cô, Tiêu Tiêu tới!
Tiêu Tiêu vừa bước vào phòng, liền nũng nịu hô.
- Tiêu Tiêu, ngươi lại nghịch ngợm rồi!
Lúc này một mỹ nhân tuyệt sắc đi ra ngoài, một thân bạch y như tuyết, dáng người thon thả, tinh tế, da thịt trong suốt như ngọc.
- Tốt cho một cái mỹ nhân tuyệt sắc!
Dương Lỗi không khỏi thở dài nói.
Nữ tử này cùng Cổ Tĩnh có mấy phần giống nhau, bất quá nhiều hơn vài phần khí chất lạnh nhạt xuất trần, thật giống như tiên tử bị lạc phàm trần.
- Thanh Liên cô cô, ngươi đi ra rồi, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Dương Lỗi ca ca, lần trước ta đã nói với ngươi, đây là....
Thời điểm giới thiệu Hạ Trúc tam nữ ở phía sau Dương Lỗi, mới nhớ tới chính mình cũng không biết tên của đối phương, cho nên thè lưỡi mà nói:
- Dương Lỗi ca ca, mấy vị tỷ tỷ kia tên là gì?
Lúc này Dương Lỗi đứng lên đi ra:
- Xin chào Thanh Liên tiền bối, ta là Dương Lỗi, các nàng là thị nữ của ta.
- Tiền bối!
Mấy người đều lên tiếng nói.
Tiêu Thanh Liên kinh ngạc phát hiện chính mình lại nhìn không thấu người trẻ tuổi này, mình đã là võ giả Luân Hồi cảnh, thiếu niên này coi như là có lợi hại hơn nữa cũng không thể có tu vi cao hơn so với mình, nhưng lại để cho mình nhìn không thấu, thiếu niên này xem ra lai lịch bất phàm. Mặc dù TIêu Tiêu lúc trước đã nói chuyện tình Dương Lỗi với mình, nhưng cũng bất quá là cười trừ mà thôi, nhưng hôm nay thấy chân thân của Dương Lỗi lại là đối với hắn sinh ra một tia tò mò.
- Ngươi cũng không cần gọi ta là tiền bối rồi, gọi ta là Thanh Liên sư thúc đi!
Tiêu Thanh Liên ngữ khí thản nhiên nói.
- Vâng, Thanh Liên sư thúc!
Nếu nàng đã nói như vậy, Dương Lỗi liền không cự tuyệt.
- Các ngươi tất cả đi theo ta đi!
Tiêu Thanh Liên xoay người, hướng bên trong đi tới.
Đám người Dương Lỗi theo ở phía sau.
Tiến vào một gian tiểu viện, nơi này bố trí trang nhã, thanh u, cũng là rất hợp với tính cách của Tiêu Thanh Liên.
- Tiêu Tiêu, ngươi tới tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi, có phải hay không lại làm ra cái họa gì, tới chỗ của ta tị nạn?
Tiêu Thanh Liên là biết tính cách của chất nữ này, nhất định là đã gây ra họa rồi.
- Cô cô, ngươi nói gì vậy, nhân gia chẳng lẽ là không thể nhớ ngươi sao?
Tiêu Tiêu làm nũng nói.
- Tiểu nha đầu, ngươi có cái tính tình gì chẳng lẽ ta còn không biết?
Tiêu Thanh Liên ấn vào cái trán của nàng nói.
- Thanh Liên tiểu thư, đây là lão gia để cho ta tới giao cho ngươi!
Lúc này tùy tùng của Tiêu Tiêu lấy ra một phong thư đưa cho Tiêu Thanh Liên.
- Ân!
Sau khi Tiêu Thanh Liên nhận lấy, nhìn một cái, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi, thật đúng là giống như chính mình nghĩ, Tiêu Tiêu đã gây họa, lại đem người ta phế đi.
- Ngươi cái tiểu nha đầu này, còn nói là không gây họa, đều đem mệnh căn của nhân gia phế bỏ rồi!
Lúc Tiêu Thanh Liên nói, sắc mặt trở nên hồng hào.
- Cái này... Nhân gia cũng chỉ là đá hắn một cước a, ai bảo bại hoại kia cư nhiên khi dễ nữ đệ tử chứ, ta không giết hắn đã là phá lệ khai ân rồi!
Tiêu Tiêu giương lên cái miệng nhỏ nhắn nói.
Dương Lỗi nghe vậy cũng là đoán ra chuyện gì rồi, xem ra tiểu muội muội này thật đúng là hung tàn, động một chút là phế bỏ tiểu đệ đệ của người ta, để cho hắn biến thành thái giám.
- Tốt lắm, ngươi liền ở tại chỗ này đi, chờ thêm một thời gian nữa rồi trở về.
Tiêu Thanh Liên vỗ đầu của nàng nói:
- Bất quá ngươi nhưng không thể gây họa cho ta, nếu không ta liền để cho cha ngươi đem ngươi nhốt tiểu hắc ốc.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Tiêu Tiêu ngoan nhất, chắc chắn là sẽ không gây họa cho cô cô đâu!
Tiêu Tiêu vui mừng nói.
Lúc này Tiêu Thanh Liên nhìn Cổ Tĩnh nói:
- Tiểu Tĩnh, ngươi tìm ta có việc sao?
Cổ Tĩnh nói:
- Không phải là chuyện của ta, chúng ta muốn dẫn Dương Lỗi đi chỗ của Trương Dật trưởng lão, chỉ là Tiêu Tiêu nhất định muốn kéo Dương Lỗi tới nơi này, cho nên ta cũng không thể làm gì khác hơn là đi theo, đúng rồi tiểu di, Thanh Thủy đâu rồi? Nàng nhưng là rất nhớ Dương Lỗi đệ đệ, làm sao không thấy nàng vậy?
- Dương Lỗi, ngươi bây giờ là tu vi gì, ta làm sao vẫn là nhìn không thấu?
Cổ Tĩnh nói.
- Ân, ngươi đoán thử xem, nếu như ngươi đoán trúng mà nói, ta có thể đáp ứng một cái điều kiện của ngươi nha.
Dương Lỗi vừa đi, một bên cười nói.
- Vũ Thánh trung kỳ?
- Không phải!
Dương Lỗi lắc đầu:
- Ta còn cho ngươi một lần cơ hội!
- Chẳng lẽ ngươi đạt đến Vũ Thánh hậu kỳ rồi? Cái này không thể nào!
Cổ Tĩnh như thế nào cũng không tin, chính mình dựa vào thời gian pháp tắc của tu luyện tháp mới đạt tới tầng thứ như vậy, Dương Lỗi lại không có, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt đến cảnh giới Vũ Thánh hậu kỳ được, cho nên Cổ Tĩnh làm sao cũng không tin Dương Lỗi đã đạt đến Vũ Thánh hậu kỳ.
Nhưng nếu nói Dương Lỗi còn dừng lại ở Vũ Thánh sơ kỳ, căn bản không có bất kỳ tiến bộ nào mà nói, nàng cũng là không tin, phải biết rằng tốc độ tu luyện lúc đó của Dương Lỗi nhưng là cực kỳ kinh người, không thể nào trong thời gian dài như vậy không có một chút tiến bộ nào.
- Thật đáng tiếc, ngươi vẫn là đoán sai rồi.
Dương Lỗi lắc đầu.
- Ngươi rốt cuộc là cái tu vi gì?
Cổ Tĩnh bất mãn nhìn hắn:
- Chẳng lẽ người vẫn còn là Vũ Thánh sơ kỳ, nhanh một chút đem hiệu quả phụ gia của liễm tức giới chỉ loại trừ đi.
- Dương Lỗi ca ca, ngươi liền nói cho ta biết ngươi hôm nay là cái tu vi gì đi, lén nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Lúc này Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói ở bên tai của Dương Lỗi.
- Quên đi, vẫn là không nói, tránh để cho các ngươi bị đả kích!
Dương Lỗi ha hả cười một tiếng, nói.
- Ta mới sẽ không bị đả kích đâu, chẳng lẽ ngươi còn đạt đến cảnh giới Vũ Thần rồi hay sao?
Cổ Tĩnh nghe vậy không khỏi xem thường.
Khóe miệng của Dương Lỗi cũng là nhẹ nhàng giương lên, thầm nghĩ, ca còn thật là đạt đến cảnh giới Vũ Thần rồi, không nói chính là sợ các ngươi bị đả kích quá lớn.
Rất nhanh liền đi tới Thanh Liên cư.
Thanh Liên cư giống như danh tự, là một tòa lâu các trên nước, trên mặt nước tràn đầy hoa sen, nhìn một cái liền thấy mỹ lệ yên tĩnh, là một địa phương tu tâm tốt.
Bước vào Thanh Liên cư liền có thị nữ đi đến, vì mọi người bưng trà đưa nước.
- Thanh Liên cô cô, Tiêu Tiêu tới!
Tiêu Tiêu vừa bước vào phòng, liền nũng nịu hô.
- Tiêu Tiêu, ngươi lại nghịch ngợm rồi!
Lúc này một mỹ nhân tuyệt sắc đi ra ngoài, một thân bạch y như tuyết, dáng người thon thả, tinh tế, da thịt trong suốt như ngọc.
- Tốt cho một cái mỹ nhân tuyệt sắc!
Dương Lỗi không khỏi thở dài nói.
Nữ tử này cùng Cổ Tĩnh có mấy phần giống nhau, bất quá nhiều hơn vài phần khí chất lạnh nhạt xuất trần, thật giống như tiên tử bị lạc phàm trần.
- Thanh Liên cô cô, ngươi đi ra rồi, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Dương Lỗi ca ca, lần trước ta đã nói với ngươi, đây là....
Thời điểm giới thiệu Hạ Trúc tam nữ ở phía sau Dương Lỗi, mới nhớ tới chính mình cũng không biết tên của đối phương, cho nên thè lưỡi mà nói:
- Dương Lỗi ca ca, mấy vị tỷ tỷ kia tên là gì?
Lúc này Dương Lỗi đứng lên đi ra:
- Xin chào Thanh Liên tiền bối, ta là Dương Lỗi, các nàng là thị nữ của ta.
- Tiền bối!
Mấy người đều lên tiếng nói.
Tiêu Thanh Liên kinh ngạc phát hiện chính mình lại nhìn không thấu người trẻ tuổi này, mình đã là võ giả Luân Hồi cảnh, thiếu niên này coi như là có lợi hại hơn nữa cũng không thể có tu vi cao hơn so với mình, nhưng lại để cho mình nhìn không thấu, thiếu niên này xem ra lai lịch bất phàm. Mặc dù TIêu Tiêu lúc trước đã nói chuyện tình Dương Lỗi với mình, nhưng cũng bất quá là cười trừ mà thôi, nhưng hôm nay thấy chân thân của Dương Lỗi lại là đối với hắn sinh ra một tia tò mò.
- Ngươi cũng không cần gọi ta là tiền bối rồi, gọi ta là Thanh Liên sư thúc đi!
Tiêu Thanh Liên ngữ khí thản nhiên nói.
- Vâng, Thanh Liên sư thúc!
Nếu nàng đã nói như vậy, Dương Lỗi liền không cự tuyệt.
- Các ngươi tất cả đi theo ta đi!
Tiêu Thanh Liên xoay người, hướng bên trong đi tới.
Đám người Dương Lỗi theo ở phía sau.
Tiến vào một gian tiểu viện, nơi này bố trí trang nhã, thanh u, cũng là rất hợp với tính cách của Tiêu Thanh Liên.
- Tiêu Tiêu, ngươi tới tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi, có phải hay không lại làm ra cái họa gì, tới chỗ của ta tị nạn?
Tiêu Thanh Liên là biết tính cách của chất nữ này, nhất định là đã gây ra họa rồi.
- Cô cô, ngươi nói gì vậy, nhân gia chẳng lẽ là không thể nhớ ngươi sao?
Tiêu Tiêu làm nũng nói.
- Tiểu nha đầu, ngươi có cái tính tình gì chẳng lẽ ta còn không biết?
Tiêu Thanh Liên ấn vào cái trán của nàng nói.
- Thanh Liên tiểu thư, đây là lão gia để cho ta tới giao cho ngươi!
Lúc này tùy tùng của Tiêu Tiêu lấy ra một phong thư đưa cho Tiêu Thanh Liên.
- Ân!
Sau khi Tiêu Thanh Liên nhận lấy, nhìn một cái, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi, thật đúng là giống như chính mình nghĩ, Tiêu Tiêu đã gây họa, lại đem người ta phế đi.
- Ngươi cái tiểu nha đầu này, còn nói là không gây họa, đều đem mệnh căn của nhân gia phế bỏ rồi!
Lúc Tiêu Thanh Liên nói, sắc mặt trở nên hồng hào.
- Cái này... Nhân gia cũng chỉ là đá hắn một cước a, ai bảo bại hoại kia cư nhiên khi dễ nữ đệ tử chứ, ta không giết hắn đã là phá lệ khai ân rồi!
Tiêu Tiêu giương lên cái miệng nhỏ nhắn nói.
Dương Lỗi nghe vậy cũng là đoán ra chuyện gì rồi, xem ra tiểu muội muội này thật đúng là hung tàn, động một chút là phế bỏ tiểu đệ đệ của người ta, để cho hắn biến thành thái giám.
- Tốt lắm, ngươi liền ở tại chỗ này đi, chờ thêm một thời gian nữa rồi trở về.
Tiêu Thanh Liên vỗ đầu của nàng nói:
- Bất quá ngươi nhưng không thể gây họa cho ta, nếu không ta liền để cho cha ngươi đem ngươi nhốt tiểu hắc ốc.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Tiêu Tiêu ngoan nhất, chắc chắn là sẽ không gây họa cho cô cô đâu!
Tiêu Tiêu vui mừng nói.
Lúc này Tiêu Thanh Liên nhìn Cổ Tĩnh nói:
- Tiểu Tĩnh, ngươi tìm ta có việc sao?
Cổ Tĩnh nói:
- Không phải là chuyện của ta, chúng ta muốn dẫn Dương Lỗi đi chỗ của Trương Dật trưởng lão, chỉ là Tiêu Tiêu nhất định muốn kéo Dương Lỗi tới nơi này, cho nên ta cũng không thể làm gì khác hơn là đi theo, đúng rồi tiểu di, Thanh Thủy đâu rồi? Nàng nhưng là rất nhớ Dương Lỗi đệ đệ, làm sao không thấy nàng vậy?
Tác giả :
Lãm Nguyệt Thu Phong