Hệ Thống Truy Phu
Chương 9: Hệ thống gạt người
Chỉ thấy trên mặt Linh Ngọc có một ngân long ngũ trảo, trông rất sống động, tựa như đang du tẩu xung quanh, chỉ là mắt nó lại nhắm chặt.
Cung Tiểu Trúc hiểu, tấm Linh Ngọc này giống như thẻ hội viên ở hiện đại, không có thì không thể hưởng thụ ưu đãi.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc ra khỏi Nhàn Vân các liền rời khỏi phường thị, hai người đi thẳng tới phía nam đại lục Huyền Thiên, họ vừa mới ra khỏi phường thị, đi tới một khu rừng bên cạnh, Vân Túc đột nhiên dừng lại, nói với Cung Tiểu Trúc, “Có tu sĩ bám theo chúng ta."
Cung Tiểu Trúc trợn mắt trắng, không phải đoán, tu sĩ đằng sau nhất định là tới cướp của, đừng hỏi vì sao hắn lại biết, bởi trong tiểu thuyết luôn có tình tiết này, Cung Tiểu Trúc nhíu mày hỏi, “Tu vi gì? Có mấy người? Vân đại ca!"
“Đừng lo, chỉ có một tiên tu Luyện Khí tầng năm, ngươi có thể đối phó được."
Cung Tiểu Trúc muốn hỏi, làm sao mà ta đối phó được chứ? Ta mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, hắn là Luyện Khí tầng năm đấy có được không?
Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống cũng vang lên, ‘Chúc mừng kí chủ kích phát nhiệm vụ “Đả đảo tu sĩ Luyện Khí tầng năm, chứng minh năng lực của ngươi với Vân đại ca, đồng thời được Vân đại ca khen ngợi! Giới hạn thời gian một canh giờ." Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí hai điểm, hệ thống tệ ba mươi điểm, linh thạch hạ phẩm mười viên; nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí năm điểm, hệ thống tệ năm mươi điểm, linh thạch hạ phẩm bảy viên.’
Phạt phạt cái em gái ngươi! Cung Tiểu Trúc thật muốn chửi bậy, trừng phạt còn trừ nhiều hơn cả phần thưởng, nếu nhiệm vụ thật sự thất bại, không phải đều trừ hết phần thưởng trước kia của người ta sao? Hơn nữa quan trọng hơn, lần này thế mà lại có cả giới hạn thời gian, quả nhiên, hệ thống nhất định là mẹ kế của hắn, chuyên ngược đãi hắn.
Có điều không thể bỏ cuộc được, bởi nhiệm vụ của hệ thống không thể không làm, không có chuyện nhận hay không nhận, bởi không làm nhiệm vụ sẽ thất bại, nhiệm vụ thất bại phần thưởng sẽ bị – trừ – sạch!!!
Cung Tiểu Trúc không nghĩ được nhiều như thế, xoay người nhìn một tu sĩ thanh niên có bộ dáng đáng khinh thấp bé chạy từ sau lưng ra, hét to với hai người họ, “Hai tiểu tử, giao hết đồ trên người các ngươi ra đây, không thì ta cho các ngươi biết tay!"
Cung Tiểu Trúc thấy người này kiêu ngạo như vậy, vô cùng khó chịu nói với Vân Túc một câu, “Vân đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý gã." Hừ hừ! Lão hổ không phát uy, liền tưởng ta là mèo bệnh!
Nói xong, Cung Tiểu Trúc liền lấy gậy sắt mới mua từ trong túi trữ vật ra cầm trong tay, cảnh giác nhìn tu sĩ kia, gọi hệ thống quét trong lòng, trên màn hình xuất hiện thông tin của tu sĩ kia:
Tính danh: Cối Đá
Tu vi: Luyện Khí tầng năm
Thuộc tính linh căn: Mộc thủy thổ
Thế lực tương ứng: không
Giá trị vận khí: 55
Nếu là tán tu, vận khí lại còn kém hơn mình, mình đây liền không khách khí nữa, dù sao cũng không phải lo giết người xong bị đuổi giết, mình không giết gã, gã sẽ tiếp tục tác oai tác quái! Vậy nên vẫn là chết trong tay mình còn hơn, đau dài không bằng đau ngắn!
“Đạo hữu ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?" Cung Tiểu Trúc mỉm cười mê hoặc hỏi Cối Đá.
Cối Đá nhìn hắn cười, trong lòng hơi nhộn nhạo, có điều nhanh chóng trở lại bộ dáng cũ, đáng khinh hỏi Cung Tiểu Trúc, “Ta bảo ngươi giao hết linh thạch pháp bảo trên người ra, không thì ta sẽ không khách khí, có điều ngươi lớn lên dễ nhìn như vậy, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời tiểu gia, tiểu gia sẽ bỏ qua cho linh thạch pháp bảo của ngươi."
Phụt! Thế mà lại là một tên gay, đột nhiên liền cảm thấy thế giới này thật không bình thường, ngay cả tu chân giả cũng có thể làm gay. Cung Tiểu Trúc bị gã nói thế liền phẫn nộ, mắng to “Tên thần kinh!", liền không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đánh nhau với Cối Đá. Có điều hắn cũng không phải là đánh bừa, chung quy cảnh giới hai người chênh lệch nhiều như vậy, nếu khinh thường, người chết sẽ là bản thân Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc biến gậy sắt dài chừng một trượng, to bằng một cánh tay, vung lên đánh lên người đối phương, mắt thấy đã sắp đánh trúng Cối Đá, vậy mà…
Cối Đá cao hơn Cung Tiểu Trúc ba cảnh giới nhỏ, thực lực cũng không tầm thường. Chỉ thấy gã lấy một cái xích sắt từ trong túi trữ vật ra, vung một cái, xích sắt như vật sống cuốn lấy gậy sắt của Cung Tiểu Trúc. Pháp khí của cả hai đều là trung phẩm, nên ai cũng không chiếm được lợi thế, cho nên Cung Tiểu Trúc liền đợi cho xích sắt kia vung lên đến trên đầu Cối Đá, rót một lượng linh lực lớn vào gậy sắt, xích sắt không chịu nổi trọng lượng của gậy sắt, ầm một tiếng, gậy sắt liền nện xuống đất.
Cối Đá rất nhanh nhẹn mới có thể tránh được, nếu không đã bị đè nát thành một cục xà phòng. Gã thấy xích sắt không thể đối phó được với Cung Tiểu Trúc, liền thu xích sắt lại, trực tiếp thi triển pháp thuật.
Gã bấm tay niệm thần chú, thi triển Cự Mộc thuật thuộc tính mộc, trước mặt gã vốn không có gì bỗng dưng xuất hiện vài thân cây to bằng vại nước, sau đó tay gã bấm vô số pháp quyết, đẩy một cái, thân cây như vật sống bay nhanh tới phía Cung Tiểu Trúc.
Xem ra, diện mạo Cối Đá không được tốt lắm, lại còn háo sắc, nhưng pháp thuật sử dụng vô cùng thuần thục, tu vi cũng là thực, có thể linh hoạt ứng biến với các tình huống đột ngột.
Cung Tiểu Trúc nhìn thân cây đang bay nhanh tới, mau chóng thi triển Tật Phong thuật, tránh mấy thân cây lớn kia, thuận tiện hai tay cũng bấm pháp quyết, thi triển một Ngự Thủy thuật, biến nước thành mũi tên, vô số mũi tên làm từ nước phô thiên cái địa vọt tới chỗ Cối Đá.
Hai người đánh tới khí thế ngất trời, một hồi thi triển pháp thuật thuộc tính thổ, một hồi lại thi triển pháp thuật thuộc tính kim, thi triển mọi thuật pháp mà mình có ra. Hai người bây giờ đang so đấu chân khí, ai tiêu hao hết chân khí trước, sẽ bị người kia chế trụ, mà chân khí nhiều hơn không thể nghi ngờ chính là Cối Đá tu sĩ Luyện Khí tầng năm này.
Tuy rằng mỗi lần Cung Tiểu Trúc đều né tránh công kích pháp thuật của Cối Đá nhưng trên người vẫn bị thương một chút, y phục cũng đã rách đôi chỗ. Chuyện này cũng không thể trách hắn được, vừa ra khỏi phường thị chưa kịp dùng dây buộc tóc phòng ngự mới mua kia, nên bộ y phục màu xám mà hắn mặc liền bị rách.
Nếu ra khỏi môn phái, đương nhiên sẽ không thể mặc lại y phục của đệ tử, bây giờ hắn đang mặc một bộ y phục rất bình thường, ngay cả pháp khí hạ phẩm cũng không phải. Vừa rồi chỉ lo mua mấy vật phẩm khác mà quên mua vài món pháp y cho mình và Vân đại ca.
Có điều dù chân khí của hắn tiêu hao nhanh, nhưng lại có thể dùng Bổ Linh đan bổ sung lại, chờ đến khi chân khí của hắn tiêu hao đã khá nhiều, chỉ còn lại chưa tới một phần mười, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một cái lọ, lấy một viên thuốc ra nuốt xuống, chân khí sắp tiêu hao hết lại khôi phục lại năm sáu phần. Sau đó tiếp tục đánh nhau tiếp với Cối Đá.
Vân Túc bên này, thời thời khắc khắc đều chú ý tới trận đánh của hai người, có điều có chút nghi hoặc, theo lý thuyết y đã ngụy trang thành một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vì sao tu sĩ Luyện Khí tầng năm lại đến gây phiền toái? Chẳng lẽ là cố ý tới tự tử? Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
Trừ khi tìm tới tự tử, lại không hề sợ hãi gì như vậy, nói không chừng là có một tu sĩ Trúc cơ kỳ thậm chí là Kim Đan kỳ nấp ở gần đó, tùy thời mà động, làm cho người khó mà phòng bị.
Vân Túc phát động thần thức Kim Đan trung kỳ quét bốn phía một lần, xác định xem có tu sĩ nào ẩn nấp gần đó không.
Một lát sau, Vân Túc phát hiện có một nam tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nấp trên một cây đại thụ rậm rạp, y bất động thanh sắc dùng thần thức chậm rãi tới gần người kia, sau đó se thần thức mỏng cỡ một sợi tơ chui vào nguyên thần của người kia, nguyên thần của người kia vì có vật lạ xâm nhập vào mà bị tổn thương, ngã từ trên cây xuống.
Vân Túc thừa lúc người kia còn chưa kịp phản ứng lại, chạy nhanh qua đánh mạnh một cái, đánh gã ta tới hôn mê bất tỉnh, lại tiếp tục xem Cung Tiểu Trúc đánh nhau với Cối Đá. Chỉ có thể dùng thủ pháp thô bạo như vậy, bởi bây giờ y không còn tu vi, cho nên không thể dùng pháp thuật trói người này lại.
Tuy rằng nguyên thần của Vân Túc rất mạnh nhưng nếu thật sự đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại không thể dùng pháp thuật và pháp khí, thì vẫn không thể nào đánh lại được, chỉ có thể đánh lén thế này.
Rất nhanh Cối Đá đã mệt rã rời, đan điền cũng đã khô kiệt, nhưng vẫn giãy giụa một hồi trước kia chết. Cung Tiểu Trúc thấy gã vẫn còn chưa ngã xuống, liền một lần nữa rút gậy sắt ra vung lên đầu gã đánh một cái.
Rầm một tiếng, đầu Cối Đá vỡ toang, óc vẩy ra xung quanh, ngã xuống đất.
Lúc óc gã văng ra, Cung Tiểu Trúc may mắn kịp né qua một bên, sau đó lại tới bên người gã, lấy túi trữ vật của gã ra, cầm lấy phù lục thuộc tính hỏa ném lên thi thể, nháy mắt thi thể bị đốt thành tro.
Cung Tiểu Trúc cao hứng chạy tới cạnh Vân Túc, đưa túi trữ vật cho Vân Túc như hiến vật quý, “Vân đại ca, ngươi nhìn xem, ta có phải là rất lợi hại không?"
“Ừ, ngươi cầm đi! Lấy đồ bên trong ra, túi trữ vật không cần đến." Vân Túc nói.
Vân Túc lại nhìn nam tu sĩ đã bị mình đánh ngất, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với Cung Tiểu Trúc, “Giết gã!"
“Ừm!"
Cung Tiểu Trúc lấy đồ trong túi trữ vật của Cối Đá ra xong liền ném túi xuống đất, đốt sạch túi trữ vật.
Đồ trong túi trữ vật vẫn còn rất nhiều, tuy rằng không có thứ gì quý giá, nhưng có ba trăm viên linh thạch hạ phẩm và một pháp khí trung phẩm xích sắt, còn có mấy lọ Hoàng cấp hạ phẩm Bồi Nguyên đan và Cố Nguyên đan. Có điều lại không có Bổ Linh đan, nếu có, người đứng đây hôm nay sẽ không phải là Cung Tiểu Trúc.
(ở đoạn này ghi xích sắt là pháp khí hạ phẩm nhưng ở trên đoạn đánh nhau lại bảo hai pháp khí xích sắt và gậy sắt đều là trung phẩm nên t tự ý đổi lại đoạn này)
Chờ đến lúc làm xong xuôi rồi, Cung Tiểu Trúc liền đổi sang dùng phi kiếm hạ phẩm, giơ kiếm đâm xuyên qua ngực người kia, Cung Tiểu Trúc cảm thấy dùng cái gậy sắt kia giết người không được lịch sự cho lắm, nên liền dùng phi kiếm, ít nhất cũng không gây ra cảm giác quá kinh tởm.
Người kia cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ vào Cung Tiểu Trúc nói “Ngươi… Ngươi…", sau đó liền tắt thở. Sau đó Cung Tiểu Trúc cũng cầm lấy túi trữ vật của gã ta, lấy một phù lục thuộc tính hỏa đốt thi thể thành tro.
Lần này Cung Tiểu Trúc thu hoạch vô cùng phong phú, tuy rằng mấy đồ vật của Trúc Cơ kỳ đối với Cung Tiểu Trúc không hữu dụng cho lắm, nhưng vẫn có thể cất đi dùng sau này.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa rồi bị Cung Tiểu Trúc giết rất khá giả, trong túi trữ vật có bốn pháp khí thượng phẩm và hai pháp khí cực phẩm, linh thạch hạ phẩm có một nghìn viên, còn có năm mươi viên linh thạch trung phẩm, ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng có một viên, phù lục cũng có mấy chục lá, còn có một trận pháp phòng ngự, linh đan Hoàng cấp cực phẩm cũng có mấy lọ.
Mặt khác, còn có một pháp y tay áo rộng màu đen, là một linh khí hạ phẩm, hơn nữa còn không cần dùng linh lực của bản thân cũng có thể phòng ngự được, chỉ cần khảm một viên linh thạch trung phẩm vào là được.
“Vân đại ca, pháp y này ngươi mặc đi!"
Cung Tiểu Trúc khảm một viên linh thạch trung phẩm vào pháp y, sau đó đưa cho Vân Túc, một đôi mắt chờ mong nhìn Vân Túc, trông chờ y mặc lên người.
Cung Tiểu Trúc nghĩ, Vân đại ca mặc pháp y này vào nhất định rất dễ nhìn, khẳng định là vô cùng đẹp trai!
Vân Túc đáp một tiếng “Ừ", sau đó liền nhận lấy, nhìn nhìn xung quanh, nếu thay bây giờ, thấy rõ như ban ngày, không khỏi chướng tai gai mắt, nhưng mà… y lại nhìn ánh mắt chờ mong của Cung Tiểu Trúc, vẫn nhịn không được mà thay quần áo.
Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc cởi y phục, sau đó thấy được nửa người trên lõa thể của Vân Túc, làn da khỏe mạnh, đường cong cơ bắp chắc nịch, lại không quá lực lưỡng, có thể thấy loáng thoáng cơ bụng, dáng người hoàn mỹ đến không thể nghi ngờ.
Vân Túc mặc pháp y lên người, càng thêm khí phách và lạnh lùng, tên tiểu nhân trong lòng Cung Tiểu Trúc chảy nước miếng ròng ròng, mắt nhìn một cái tim liền lỡ nhịp, thật hâm mộ ghen tị hận! Cung Tiểu Trúc nhìn dáng người và làn da trắng nõn của mình cứ như một con gà còi, vì sao hắn lại không có vóc dáng đẹp như vậy chứ?
Cung Tiểu Trúc cất những vật phẩm bản thân chưa thể dùng được vào một cái túi trữ vật, sau đó lại cất năm trăm viên linh thạch hạ phẩm và năm mươi linh thạch trung phẩm cùng một viên linh thạch thượng phẩm duy nhất vào. Làm xong xuôi tất cả, Cung Tiểu Trúc đặt túi trữ vật này vào tay Vân Túc, nói, “Vân đại ca, túi trữ vật này ta gửi ở chỗ ngươi!"
Vân Túc “Ừ" một tiếng, đeo túi bên hông.
Cung Tiểu Trúc muốn nói, ý hắn là muốn Vân đại ca giả heo ăn lão hổ, nhưng thật ra như vậy có vẻ giả tạo quá, có điều giả tạo thì cứ giả tạo đi, đạt được mục đích là được rồi.
Người khác vừa thấy tu vi của Vân đại ca là Trúc Cơ kỳ, cho dù biết đồ trong túi trữ vật của y rất nhiều cũng không dám có ý đồ gì khác, chỉ cần không gặp tu sĩ trên Kim Đan kỳ là được.
Giải quyết xong hai tên tu sĩ cướp bóc, hai người lại tiếp tục lên đường, đi một lúc, Cung Tiểu Trúc đột nhiên nhớ ra một chuyện, ôi? Vì sao lần này hệ thống không phát ra âm thanh thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành? Không phải là đã hoàn thành rồi sao? Vì thế hắn mở hệ thống ra, fuck! Còn một mục nữa chưa hoàn thành, hơn nữa thời gian đang đếm ngược, chỉ còn lại có một khắc, nếu không hoàn thành sẽ bị trừng phạt!!!
Hắn cẩn thận nhìn nhiệm vụ một hồi, chẳng lẽ là do chưa được Vân đại ca khen ngợi, nhưng hắn nhớ rõ Vân đại ca đã “Ừ" một tiếng rồi mà! Chẳng lẽ như thế không được tính! Nếu thật sự là như vậy, hắn đành thử lại, nếu không phải là nguyên nhân này, hắn nhất định sẽ phát cuồng mà đâm chết hệ thống gạt người này!
Vân Túc thấy sắc mặt Cung Tiểu Trúc thay đổi liên tục, không ngừng run rẩy, sau đó đột nhiên thu hết tất cả vẻ mặt vừa rồi lại, dùng một vẻ mặt vô cùng ôn nhu, mỉm cười hỏi y, “Vân đại ca, ngươi thấy ta vừa rồi thế nào?"
Vân Túc nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghi hoặc hỏi, “Cái gì thế nào?"
“Chính là vừa rồi ta đánh nhau với bọn cướp bóc đó! Ngươi không thấy ta vô cùng lợi hại sao?" Cung Tiểu Trúc vội vàng giải thích.
“Ừ, rất lợi hại." Vân Túc thật sự khen ngợi, ánh mắt nhìn Cung Tiểu Trúc chợt lóe lên vẻ nhu hòa.
Vân Túc vừa nói xong câu đó, Cung Tiểu Trúc liền mở hệ thống ra xem, hắn thở ra một hơi, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, hơn nữa hắn phát hiện một chuyện kỳ quái, hắn nhìn xuống dòng cuối cùng của hệ thống quét kia, dưới cùng nhiều thêm một hàng chữ, hắn vừa thấy, phản ứng đầu tiên chính là: kỹ năng nhìn thấu đồng bạn là cái gì?
Hắn lại muốn chửi bậy, ngươi không thể giải thích một chút xem kỹ năng này là thế nào sao? Lại bị hố, chẳng lẽ muốn hắn tự tìm hiểu?
Không còn cách nào khác, hệ thống còn mạnh hơn cả người bình thường, hắn không thể biến hệ thống thành người mà đánh cho một trận, có điều chuyện này cũng không khó lắm, mấu chốt là ở chữ “đồng bạn", đồng bạn của hắn chỉ có một người là Vân Túc, vậy liền tìm đáp án trên người Vân Túc đi!
Vì thế, hắn nhìn Vân Túc, gọi hệ thống quét trong lòng, sau đó… sau đó, hắn nhìn thấy bộ dáng không mặc gì của Vân Túc, một thân hình hoàn mỹ bại lộ trước mắt, làm cho Cung Tiểu Trúc trợn mắt há hốc miệng! Hắn vội vàng đóng hệ thống quét lại, f fu fuck! Hắn suýt nữa đã chảy máu mũi. Hắn ở cùng Vân Túc đã mấy tháng, còn chưa từng nhìn thấy Vân Túc không mặc gì, hắn lại phát hiện ra một vấn đề, mấy tháng nay Vân Túc đều mặc bộ y phục thay thế y phục của đệ tử kia, có thể là bởi Vân Túc đã từng tu luyện, cơ thể rất sạch sẽ. Sau đó, hắn muốn nói hắn sai rồi, lần sau nhất định sẽ nhớ mua nhiều thêm vài bộ quần áo cho bản thân và Vân đại ca thân ái.
Cung Tiểu Trúc hiểu, tấm Linh Ngọc này giống như thẻ hội viên ở hiện đại, không có thì không thể hưởng thụ ưu đãi.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc ra khỏi Nhàn Vân các liền rời khỏi phường thị, hai người đi thẳng tới phía nam đại lục Huyền Thiên, họ vừa mới ra khỏi phường thị, đi tới một khu rừng bên cạnh, Vân Túc đột nhiên dừng lại, nói với Cung Tiểu Trúc, “Có tu sĩ bám theo chúng ta."
Cung Tiểu Trúc trợn mắt trắng, không phải đoán, tu sĩ đằng sau nhất định là tới cướp của, đừng hỏi vì sao hắn lại biết, bởi trong tiểu thuyết luôn có tình tiết này, Cung Tiểu Trúc nhíu mày hỏi, “Tu vi gì? Có mấy người? Vân đại ca!"
“Đừng lo, chỉ có một tiên tu Luyện Khí tầng năm, ngươi có thể đối phó được."
Cung Tiểu Trúc muốn hỏi, làm sao mà ta đối phó được chứ? Ta mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, hắn là Luyện Khí tầng năm đấy có được không?
Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống cũng vang lên, ‘Chúc mừng kí chủ kích phát nhiệm vụ “Đả đảo tu sĩ Luyện Khí tầng năm, chứng minh năng lực của ngươi với Vân đại ca, đồng thời được Vân đại ca khen ngợi! Giới hạn thời gian một canh giờ." Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí hai điểm, hệ thống tệ ba mươi điểm, linh thạch hạ phẩm mười viên; nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí năm điểm, hệ thống tệ năm mươi điểm, linh thạch hạ phẩm bảy viên.’
Phạt phạt cái em gái ngươi! Cung Tiểu Trúc thật muốn chửi bậy, trừng phạt còn trừ nhiều hơn cả phần thưởng, nếu nhiệm vụ thật sự thất bại, không phải đều trừ hết phần thưởng trước kia của người ta sao? Hơn nữa quan trọng hơn, lần này thế mà lại có cả giới hạn thời gian, quả nhiên, hệ thống nhất định là mẹ kế của hắn, chuyên ngược đãi hắn.
Có điều không thể bỏ cuộc được, bởi nhiệm vụ của hệ thống không thể không làm, không có chuyện nhận hay không nhận, bởi không làm nhiệm vụ sẽ thất bại, nhiệm vụ thất bại phần thưởng sẽ bị – trừ – sạch!!!
Cung Tiểu Trúc không nghĩ được nhiều như thế, xoay người nhìn một tu sĩ thanh niên có bộ dáng đáng khinh thấp bé chạy từ sau lưng ra, hét to với hai người họ, “Hai tiểu tử, giao hết đồ trên người các ngươi ra đây, không thì ta cho các ngươi biết tay!"
Cung Tiểu Trúc thấy người này kiêu ngạo như vậy, vô cùng khó chịu nói với Vân Túc một câu, “Vân đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý gã." Hừ hừ! Lão hổ không phát uy, liền tưởng ta là mèo bệnh!
Nói xong, Cung Tiểu Trúc liền lấy gậy sắt mới mua từ trong túi trữ vật ra cầm trong tay, cảnh giác nhìn tu sĩ kia, gọi hệ thống quét trong lòng, trên màn hình xuất hiện thông tin của tu sĩ kia:
Tính danh: Cối Đá
Tu vi: Luyện Khí tầng năm
Thuộc tính linh căn: Mộc thủy thổ
Thế lực tương ứng: không
Giá trị vận khí: 55
Nếu là tán tu, vận khí lại còn kém hơn mình, mình đây liền không khách khí nữa, dù sao cũng không phải lo giết người xong bị đuổi giết, mình không giết gã, gã sẽ tiếp tục tác oai tác quái! Vậy nên vẫn là chết trong tay mình còn hơn, đau dài không bằng đau ngắn!
“Đạo hữu ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?" Cung Tiểu Trúc mỉm cười mê hoặc hỏi Cối Đá.
Cối Đá nhìn hắn cười, trong lòng hơi nhộn nhạo, có điều nhanh chóng trở lại bộ dáng cũ, đáng khinh hỏi Cung Tiểu Trúc, “Ta bảo ngươi giao hết linh thạch pháp bảo trên người ra, không thì ta sẽ không khách khí, có điều ngươi lớn lên dễ nhìn như vậy, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời tiểu gia, tiểu gia sẽ bỏ qua cho linh thạch pháp bảo của ngươi."
Phụt! Thế mà lại là một tên gay, đột nhiên liền cảm thấy thế giới này thật không bình thường, ngay cả tu chân giả cũng có thể làm gay. Cung Tiểu Trúc bị gã nói thế liền phẫn nộ, mắng to “Tên thần kinh!", liền không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đánh nhau với Cối Đá. Có điều hắn cũng không phải là đánh bừa, chung quy cảnh giới hai người chênh lệch nhiều như vậy, nếu khinh thường, người chết sẽ là bản thân Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc biến gậy sắt dài chừng một trượng, to bằng một cánh tay, vung lên đánh lên người đối phương, mắt thấy đã sắp đánh trúng Cối Đá, vậy mà…
Cối Đá cao hơn Cung Tiểu Trúc ba cảnh giới nhỏ, thực lực cũng không tầm thường. Chỉ thấy gã lấy một cái xích sắt từ trong túi trữ vật ra, vung một cái, xích sắt như vật sống cuốn lấy gậy sắt của Cung Tiểu Trúc. Pháp khí của cả hai đều là trung phẩm, nên ai cũng không chiếm được lợi thế, cho nên Cung Tiểu Trúc liền đợi cho xích sắt kia vung lên đến trên đầu Cối Đá, rót một lượng linh lực lớn vào gậy sắt, xích sắt không chịu nổi trọng lượng của gậy sắt, ầm một tiếng, gậy sắt liền nện xuống đất.
Cối Đá rất nhanh nhẹn mới có thể tránh được, nếu không đã bị đè nát thành một cục xà phòng. Gã thấy xích sắt không thể đối phó được với Cung Tiểu Trúc, liền thu xích sắt lại, trực tiếp thi triển pháp thuật.
Gã bấm tay niệm thần chú, thi triển Cự Mộc thuật thuộc tính mộc, trước mặt gã vốn không có gì bỗng dưng xuất hiện vài thân cây to bằng vại nước, sau đó tay gã bấm vô số pháp quyết, đẩy một cái, thân cây như vật sống bay nhanh tới phía Cung Tiểu Trúc.
Xem ra, diện mạo Cối Đá không được tốt lắm, lại còn háo sắc, nhưng pháp thuật sử dụng vô cùng thuần thục, tu vi cũng là thực, có thể linh hoạt ứng biến với các tình huống đột ngột.
Cung Tiểu Trúc nhìn thân cây đang bay nhanh tới, mau chóng thi triển Tật Phong thuật, tránh mấy thân cây lớn kia, thuận tiện hai tay cũng bấm pháp quyết, thi triển một Ngự Thủy thuật, biến nước thành mũi tên, vô số mũi tên làm từ nước phô thiên cái địa vọt tới chỗ Cối Đá.
Hai người đánh tới khí thế ngất trời, một hồi thi triển pháp thuật thuộc tính thổ, một hồi lại thi triển pháp thuật thuộc tính kim, thi triển mọi thuật pháp mà mình có ra. Hai người bây giờ đang so đấu chân khí, ai tiêu hao hết chân khí trước, sẽ bị người kia chế trụ, mà chân khí nhiều hơn không thể nghi ngờ chính là Cối Đá tu sĩ Luyện Khí tầng năm này.
Tuy rằng mỗi lần Cung Tiểu Trúc đều né tránh công kích pháp thuật của Cối Đá nhưng trên người vẫn bị thương một chút, y phục cũng đã rách đôi chỗ. Chuyện này cũng không thể trách hắn được, vừa ra khỏi phường thị chưa kịp dùng dây buộc tóc phòng ngự mới mua kia, nên bộ y phục màu xám mà hắn mặc liền bị rách.
Nếu ra khỏi môn phái, đương nhiên sẽ không thể mặc lại y phục của đệ tử, bây giờ hắn đang mặc một bộ y phục rất bình thường, ngay cả pháp khí hạ phẩm cũng không phải. Vừa rồi chỉ lo mua mấy vật phẩm khác mà quên mua vài món pháp y cho mình và Vân đại ca.
Có điều dù chân khí của hắn tiêu hao nhanh, nhưng lại có thể dùng Bổ Linh đan bổ sung lại, chờ đến khi chân khí của hắn tiêu hao đã khá nhiều, chỉ còn lại chưa tới một phần mười, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một cái lọ, lấy một viên thuốc ra nuốt xuống, chân khí sắp tiêu hao hết lại khôi phục lại năm sáu phần. Sau đó tiếp tục đánh nhau tiếp với Cối Đá.
Vân Túc bên này, thời thời khắc khắc đều chú ý tới trận đánh của hai người, có điều có chút nghi hoặc, theo lý thuyết y đã ngụy trang thành một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vì sao tu sĩ Luyện Khí tầng năm lại đến gây phiền toái? Chẳng lẽ là cố ý tới tự tử? Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
Trừ khi tìm tới tự tử, lại không hề sợ hãi gì như vậy, nói không chừng là có một tu sĩ Trúc cơ kỳ thậm chí là Kim Đan kỳ nấp ở gần đó, tùy thời mà động, làm cho người khó mà phòng bị.
Vân Túc phát động thần thức Kim Đan trung kỳ quét bốn phía một lần, xác định xem có tu sĩ nào ẩn nấp gần đó không.
Một lát sau, Vân Túc phát hiện có một nam tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nấp trên một cây đại thụ rậm rạp, y bất động thanh sắc dùng thần thức chậm rãi tới gần người kia, sau đó se thần thức mỏng cỡ một sợi tơ chui vào nguyên thần của người kia, nguyên thần của người kia vì có vật lạ xâm nhập vào mà bị tổn thương, ngã từ trên cây xuống.
Vân Túc thừa lúc người kia còn chưa kịp phản ứng lại, chạy nhanh qua đánh mạnh một cái, đánh gã ta tới hôn mê bất tỉnh, lại tiếp tục xem Cung Tiểu Trúc đánh nhau với Cối Đá. Chỉ có thể dùng thủ pháp thô bạo như vậy, bởi bây giờ y không còn tu vi, cho nên không thể dùng pháp thuật trói người này lại.
Tuy rằng nguyên thần của Vân Túc rất mạnh nhưng nếu thật sự đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại không thể dùng pháp thuật và pháp khí, thì vẫn không thể nào đánh lại được, chỉ có thể đánh lén thế này.
Rất nhanh Cối Đá đã mệt rã rời, đan điền cũng đã khô kiệt, nhưng vẫn giãy giụa một hồi trước kia chết. Cung Tiểu Trúc thấy gã vẫn còn chưa ngã xuống, liền một lần nữa rút gậy sắt ra vung lên đầu gã đánh một cái.
Rầm một tiếng, đầu Cối Đá vỡ toang, óc vẩy ra xung quanh, ngã xuống đất.
Lúc óc gã văng ra, Cung Tiểu Trúc may mắn kịp né qua một bên, sau đó lại tới bên người gã, lấy túi trữ vật của gã ra, cầm lấy phù lục thuộc tính hỏa ném lên thi thể, nháy mắt thi thể bị đốt thành tro.
Cung Tiểu Trúc cao hứng chạy tới cạnh Vân Túc, đưa túi trữ vật cho Vân Túc như hiến vật quý, “Vân đại ca, ngươi nhìn xem, ta có phải là rất lợi hại không?"
“Ừ, ngươi cầm đi! Lấy đồ bên trong ra, túi trữ vật không cần đến." Vân Túc nói.
Vân Túc lại nhìn nam tu sĩ đã bị mình đánh ngất, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với Cung Tiểu Trúc, “Giết gã!"
“Ừm!"
Cung Tiểu Trúc lấy đồ trong túi trữ vật của Cối Đá ra xong liền ném túi xuống đất, đốt sạch túi trữ vật.
Đồ trong túi trữ vật vẫn còn rất nhiều, tuy rằng không có thứ gì quý giá, nhưng có ba trăm viên linh thạch hạ phẩm và một pháp khí trung phẩm xích sắt, còn có mấy lọ Hoàng cấp hạ phẩm Bồi Nguyên đan và Cố Nguyên đan. Có điều lại không có Bổ Linh đan, nếu có, người đứng đây hôm nay sẽ không phải là Cung Tiểu Trúc.
(ở đoạn này ghi xích sắt là pháp khí hạ phẩm nhưng ở trên đoạn đánh nhau lại bảo hai pháp khí xích sắt và gậy sắt đều là trung phẩm nên t tự ý đổi lại đoạn này)
Chờ đến lúc làm xong xuôi rồi, Cung Tiểu Trúc liền đổi sang dùng phi kiếm hạ phẩm, giơ kiếm đâm xuyên qua ngực người kia, Cung Tiểu Trúc cảm thấy dùng cái gậy sắt kia giết người không được lịch sự cho lắm, nên liền dùng phi kiếm, ít nhất cũng không gây ra cảm giác quá kinh tởm.
Người kia cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ vào Cung Tiểu Trúc nói “Ngươi… Ngươi…", sau đó liền tắt thở. Sau đó Cung Tiểu Trúc cũng cầm lấy túi trữ vật của gã ta, lấy một phù lục thuộc tính hỏa đốt thi thể thành tro.
Lần này Cung Tiểu Trúc thu hoạch vô cùng phong phú, tuy rằng mấy đồ vật của Trúc Cơ kỳ đối với Cung Tiểu Trúc không hữu dụng cho lắm, nhưng vẫn có thể cất đi dùng sau này.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa rồi bị Cung Tiểu Trúc giết rất khá giả, trong túi trữ vật có bốn pháp khí thượng phẩm và hai pháp khí cực phẩm, linh thạch hạ phẩm có một nghìn viên, còn có năm mươi viên linh thạch trung phẩm, ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng có một viên, phù lục cũng có mấy chục lá, còn có một trận pháp phòng ngự, linh đan Hoàng cấp cực phẩm cũng có mấy lọ.
Mặt khác, còn có một pháp y tay áo rộng màu đen, là một linh khí hạ phẩm, hơn nữa còn không cần dùng linh lực của bản thân cũng có thể phòng ngự được, chỉ cần khảm một viên linh thạch trung phẩm vào là được.
“Vân đại ca, pháp y này ngươi mặc đi!"
Cung Tiểu Trúc khảm một viên linh thạch trung phẩm vào pháp y, sau đó đưa cho Vân Túc, một đôi mắt chờ mong nhìn Vân Túc, trông chờ y mặc lên người.
Cung Tiểu Trúc nghĩ, Vân đại ca mặc pháp y này vào nhất định rất dễ nhìn, khẳng định là vô cùng đẹp trai!
Vân Túc đáp một tiếng “Ừ", sau đó liền nhận lấy, nhìn nhìn xung quanh, nếu thay bây giờ, thấy rõ như ban ngày, không khỏi chướng tai gai mắt, nhưng mà… y lại nhìn ánh mắt chờ mong của Cung Tiểu Trúc, vẫn nhịn không được mà thay quần áo.
Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc cởi y phục, sau đó thấy được nửa người trên lõa thể của Vân Túc, làn da khỏe mạnh, đường cong cơ bắp chắc nịch, lại không quá lực lưỡng, có thể thấy loáng thoáng cơ bụng, dáng người hoàn mỹ đến không thể nghi ngờ.
Vân Túc mặc pháp y lên người, càng thêm khí phách và lạnh lùng, tên tiểu nhân trong lòng Cung Tiểu Trúc chảy nước miếng ròng ròng, mắt nhìn một cái tim liền lỡ nhịp, thật hâm mộ ghen tị hận! Cung Tiểu Trúc nhìn dáng người và làn da trắng nõn của mình cứ như một con gà còi, vì sao hắn lại không có vóc dáng đẹp như vậy chứ?
Cung Tiểu Trúc cất những vật phẩm bản thân chưa thể dùng được vào một cái túi trữ vật, sau đó lại cất năm trăm viên linh thạch hạ phẩm và năm mươi linh thạch trung phẩm cùng một viên linh thạch thượng phẩm duy nhất vào. Làm xong xuôi tất cả, Cung Tiểu Trúc đặt túi trữ vật này vào tay Vân Túc, nói, “Vân đại ca, túi trữ vật này ta gửi ở chỗ ngươi!"
Vân Túc “Ừ" một tiếng, đeo túi bên hông.
Cung Tiểu Trúc muốn nói, ý hắn là muốn Vân đại ca giả heo ăn lão hổ, nhưng thật ra như vậy có vẻ giả tạo quá, có điều giả tạo thì cứ giả tạo đi, đạt được mục đích là được rồi.
Người khác vừa thấy tu vi của Vân đại ca là Trúc Cơ kỳ, cho dù biết đồ trong túi trữ vật của y rất nhiều cũng không dám có ý đồ gì khác, chỉ cần không gặp tu sĩ trên Kim Đan kỳ là được.
Giải quyết xong hai tên tu sĩ cướp bóc, hai người lại tiếp tục lên đường, đi một lúc, Cung Tiểu Trúc đột nhiên nhớ ra một chuyện, ôi? Vì sao lần này hệ thống không phát ra âm thanh thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành? Không phải là đã hoàn thành rồi sao? Vì thế hắn mở hệ thống ra, fuck! Còn một mục nữa chưa hoàn thành, hơn nữa thời gian đang đếm ngược, chỉ còn lại có một khắc, nếu không hoàn thành sẽ bị trừng phạt!!!
Hắn cẩn thận nhìn nhiệm vụ một hồi, chẳng lẽ là do chưa được Vân đại ca khen ngợi, nhưng hắn nhớ rõ Vân đại ca đã “Ừ" một tiếng rồi mà! Chẳng lẽ như thế không được tính! Nếu thật sự là như vậy, hắn đành thử lại, nếu không phải là nguyên nhân này, hắn nhất định sẽ phát cuồng mà đâm chết hệ thống gạt người này!
Vân Túc thấy sắc mặt Cung Tiểu Trúc thay đổi liên tục, không ngừng run rẩy, sau đó đột nhiên thu hết tất cả vẻ mặt vừa rồi lại, dùng một vẻ mặt vô cùng ôn nhu, mỉm cười hỏi y, “Vân đại ca, ngươi thấy ta vừa rồi thế nào?"
Vân Túc nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghi hoặc hỏi, “Cái gì thế nào?"
“Chính là vừa rồi ta đánh nhau với bọn cướp bóc đó! Ngươi không thấy ta vô cùng lợi hại sao?" Cung Tiểu Trúc vội vàng giải thích.
“Ừ, rất lợi hại." Vân Túc thật sự khen ngợi, ánh mắt nhìn Cung Tiểu Trúc chợt lóe lên vẻ nhu hòa.
Vân Túc vừa nói xong câu đó, Cung Tiểu Trúc liền mở hệ thống ra xem, hắn thở ra một hơi, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, hơn nữa hắn phát hiện một chuyện kỳ quái, hắn nhìn xuống dòng cuối cùng của hệ thống quét kia, dưới cùng nhiều thêm một hàng chữ, hắn vừa thấy, phản ứng đầu tiên chính là: kỹ năng nhìn thấu đồng bạn là cái gì?
Hắn lại muốn chửi bậy, ngươi không thể giải thích một chút xem kỹ năng này là thế nào sao? Lại bị hố, chẳng lẽ muốn hắn tự tìm hiểu?
Không còn cách nào khác, hệ thống còn mạnh hơn cả người bình thường, hắn không thể biến hệ thống thành người mà đánh cho một trận, có điều chuyện này cũng không khó lắm, mấu chốt là ở chữ “đồng bạn", đồng bạn của hắn chỉ có một người là Vân Túc, vậy liền tìm đáp án trên người Vân Túc đi!
Vì thế, hắn nhìn Vân Túc, gọi hệ thống quét trong lòng, sau đó… sau đó, hắn nhìn thấy bộ dáng không mặc gì của Vân Túc, một thân hình hoàn mỹ bại lộ trước mắt, làm cho Cung Tiểu Trúc trợn mắt há hốc miệng! Hắn vội vàng đóng hệ thống quét lại, f fu fuck! Hắn suýt nữa đã chảy máu mũi. Hắn ở cùng Vân Túc đã mấy tháng, còn chưa từng nhìn thấy Vân Túc không mặc gì, hắn lại phát hiện ra một vấn đề, mấy tháng nay Vân Túc đều mặc bộ y phục thay thế y phục của đệ tử kia, có thể là bởi Vân Túc đã từng tu luyện, cơ thể rất sạch sẽ. Sau đó, hắn muốn nói hắn sai rồi, lần sau nhất định sẽ nhớ mua nhiều thêm vài bộ quần áo cho bản thân và Vân đại ca thân ái.
Tác giả :
Ngọc Duyên