Hệ Thống Truy Phu

Chương 17: Một rắn một báo

Bỗng nhiên, trên đài kia lại xảy ra biến hóa kịch liệt. Chỉ thấy cột sáng trắng bao lấy toàn bộ đài tròn, quan tài trong suốt kia cũng chậm rãi bay lên, tận đến lúc biến mất trên đỉnh động.

Vẫn còn chưa hết, ngay cả cái đài kia cũng có biến hóa, nó chậm rãi hạ xuống, tận đến lúc cao bằng mặt đất, sau đó nơi vốn nhẵn nhụi không có vết tích gì bỗng chậm chạp hiện lên vài hoa văn kỳ quái có quy tắc, ngày càng nhiều hơn, bao trùm lấy đài tròn kia, có vài nơi còn lõm xuống vài lỗ nhỏ to bằng đầu ngón tay cái, sau đó cột sáng mới biến mất.

Vân Túc nhận ra đây là một truyền tống trận, có lẽ chính là thông đạo dẫn ra bên ngoài, chỉ là không biết thông đạo này hướng đi đâu.

Y quay đầu đối diện với vẻ mặc kinh ngạc của Cung Tiểu Trúc nói, “Đây là truyền tống trận, ngươi thử khảm linh thạch lên vào lỗ nhỏ kia xem."

Cung Tiểu Trúc nghiêng đầu mỉm cười nói, “Được, Vân đại ca."

Cung Tiểu Trúc đi tới phía trước, lấy vài viên linh thạch hạ phẩm từ trong túi trữ vật ra khảm lên, truyền tống trận không có phản ứng, vì thế hắn lấy vài viên linh thạch trung phẩm từ trong trữ vật giới ra lại khảm lên.

Quả nhiên, truyền tống trận từ từ tỏa ra ánh sáng trắng, hơn nữa ánh sáng này còn càng ngày càng mãnh liệt.

Vì thế, Vân Túc nắm tay Cung Tiểu Trúc cùng đứng trong truyền tống trận, ánh sáng phủ lên hai thân ảnh đang dần dần biến mất, ánh sáng cũng dần lụi tắt, truyền tống trận đã không còn thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó, gần một cái miếu đổ nát sâu trong rừng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, nơi vốn trống trải bỗng xuất hiện hai nam tử tóc dài. Một người trong đó như phủ lớp sương lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, thân hình cao lớn, một bộ pháp y màu đen rộng tay, người kia mặc một pháp y màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, ngũ quan nhu hòa, trên mặt vẫn còn vương nét ngây thơ, thấp hơn vị nam tử lạnh lùng kia hẳn một cái đầu.

Sau khi Cung Tiểu Trúc và Vân Túc bị ánh sáng trắng bao phủ hoàn toàn, hai người liền mơ hồ một hồi, sau đó lúc mở mắt ra đã thấy một khoảng cây cao xen với bụi cây tạo thành một khu rừng.

Ở nơi xa thỉnh thoảng vang lên tiếng yêu thú rống lên, xung quanh không có hề có tiếng chim hót hay động vật nhỏ.

Cây cao chọc trời che hết ánh nắng bên trên, làm cho rừng cây có phẩm u tối, khí tức rất quỷ dị.

Vân Túc nhíu mày quan sát xung quanh, đã cảm thấy xung quanh có khí tức có phần nguy hiểm, hình như là quái vật lớn mà hai người họ không thể đối phó được.

Cung Tiểu Trúc cũng cẩn thận nắm chặt tay Vân Túc, cầm cây gậy sắt trong tay đề phòng, dù sao hai người cũng không biết nơi đây có thứ gì.

Vân Túc sau khi quan sát qua, mới truyền âm nói với Cung Tiểu Trúc, “Cẩn thận, đây là địa bàn của yêu thú cấp cao, tốt nhất là đừng kinh động đến chúng."

Xung quanh đây một chút dấu vết của yêu thú cấp thấp cũng không có, ngay cả chim sẻ hay thỏ hoang linh tinh trong rừng cũng không, ngay cả tiếng động cũng biến mất vô tung vô ảnh, còn có cây đổ trái đổ phải và bùn đất hãy còn mới, không thể không nghi ngờ rằng nơi đây là lãnh địa của một yêu thú cường đại.

Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc gật đầu, sau đó lấy hai lá Liễm Tức phù từ trong túi trữ vật ra, dán lên người mình và người Vân Túc, nhất thời, khí tức của hai người đều được che giấu, có điều thân ảnh thì vẫn nhìn thấy được.

Cẩn thận đi một đoạn, đột nhiên, Vân Túc dừng chân, truyền âm nói, “Phía trước có hai yêu thú cấp sáu đang đánh nhau!"

Cung Tiểu Trúc dùng mắt hỏi Vân Túc, ý là, chúng ta đi đường vòng hay là xem hai yêu thú kia đánh nhau?

Vân Túc nói, “Đi xem đi! Trước đó bày Khốn Sát trận ở đây đã."

Cung Tiểu Trúc gật đầu, sau đó bắt đầu theo phương pháp trên ngọc giản mà bày trận xung quanh, dựa theo vị trí mà bày năm viên linh thạch trung phẩm, một Khốn Sát trận liền bày thành công.

Các phương vị trận kỳ được sắp đặt thực ra mới chỉ là trận kỳ con, mà trận kỳ mẹ thì nằm trong tay người bày, căn cứ theo biến hóa của trận kỳ mà phát động các loại phòng ngự và công kích.

Cung Tiểu Trúc đứng lên phủi tay, cười nói, “Được rồi, Vân đại ca, chúng ta đi thôi!"

Hai người đi tới phía trước, vừa lúc nhìn thấy hai yêu thú cấp sáu đang đánh nhau, mỗi chiêu đều vô cùng hung tàn, trên người hai yêu thú đều đã có vết thương, loang lổ vết máu, còn có vết cắn, vết cào rất sâu, cũng có vết thương do các pháp thuật thần thông.

Một yêu thú là một con báo, có điều cơ thể cao tận hai mét, dài đến ba mét, toàn thân là hoa văn xám trắng giao nhau, lông rất ngắn, hai bên miệng là hai túm râu, đuôi quật mạnh tạo ra tiếng vang lớn, động tác mạnh mẽ, tốc độ nhanh như chớp.

Mà con yêu thú còn lại là rắn, cả người là một màu xanh lục, chiều cao hơn mười mét, cơ thể to bằng một vại nước, một đôi mắt đen, sáng như đèn, bộ dáng nhìn chằm chằm con mồi, toàn thân tỏa ra khí lạnh, thân rắn nghiêng một cái liền tránh được công kích của đối phương, đồng thời đánh đổ một cây đại thụ hai người ôm bên cạnh hai con vật.

Thân rắn tuy rằng thô to, nhưng động tác không hề chậm chạp, hơn nữa da bên ngoài có lực phòng ngự rất mạnh, tuy rằng bị cào tới toàn thân đều là vết máu nhưng miệng vết thương rất nông. Động tác của báo hoa cũng rất mạnh mẽ, thân nhanh như chớp, tuy rằng vết thương rất ít nhưng trong một chốc cũng không làm gì được cự mãng. Hai con yêu thú đánh nhau làm cây cỏ trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều bị phá hủy, thân cây lớn cũng bị đổ rạp, mảnh vụn bay xa mấy trượng, bụi cây cỏ dại đều bị lấm bùn đất. Đất đá cũng lả tả nơi nơi, thân rắn vừa động, bùn đất màu nâu liền bắn cao lên tới mấy trượng.

Hơn nữa một rắn một báo đánh nhau làm cho trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu vài chục trượng, một báo một rắn này đánh nhau trong hố, hơn nữa hố còn có xu hướng lún xuống ngày càng sâu. Thỉnh thoảng còn phát động các loại pháp thuật thần thông công kích, nhưng đại đa số vẫn bị đối phương chặn lại.

Một rắn một báo toàn tâm toàn ý đánh cho đối phương chết đi sống lại, hoàn toàn không phát hiện ra hai tu sĩ ẩn nấp gần đó.

Hai người cách hai yêu thú xa tới mấy chục trượng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cung Tiểu Trúc xem đến say sưa, hưng phấn bừng bừng, nghĩ nếu hai yêu thú lưỡng bại câu thương, không phải là hai người họ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi hay sao?

Vân Túc vừa quan sát, vừa dùng thần thức nhìn quanh bốn phía, tránh có yêu thú khác xuất hiện gần đó, khó lòng phòng bị.

Cuối cùng, báo hoa kia dần dần không chống cự được, để lộ sơ hở, mãng xà thừa cơ bắt lấy cơ hội, phun một quả cầu lửa từ trong miệng ra, ánh sáng đỏ rực từng hồi.

Báo hoa đau đớn đến gầm lên một tiếng giận dữ, trên người nhất thời là những vết cháy đen, trợn mắt trừng rắn, muốn phân thây nó vạn đoạn, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều lần, muốn liều mạng giết chết đối phương.

Vì thế, móng vuốt vừa động, ném một loạt các thạch nhũ băng tới, khí lạnh bao phủ, lại cong người một cái, cơ thể lao nhanh như một mũi tên.

Mà cự mãng cũng không hề ngu ngốc, báo hoa muốn nhân cơ hội nó đỡ lấy thạch nhũ băng mà chế phục nhất cử nhất động của nó, cự mãng liền tương kế tựu kế, phun cầu lửa đối phó với thạch nhũ băng.

Thân ảnh báo hoa cũng nhảy lên lưng rắn, hung hăng giơ móng vuốt cào một cái lên da rắn, cắm sâu vào da rắn, nhất thời máu chảy ròng ròng.

Cự mãng thét dài, cơ thể vặn vẹo nháy mắt quấn chặt lấy người báo hoa, sau đó chậm rãi thắt chặt, muốn siết chết báo hoa.

Tiếp đó là một hồi so năng lực phòng ngự của bên nào tốt hơn, báo hoa giãy giụa, hai móng vuốt cũng chộp tới người rắn, miệng cũng cắn chặt không chịu buông, cơ thể cự mãng quấn lại càng chặt.

Khong lâu sau, cuối cùng báo hoa vẫn không thể chống cự nổi, động tác ngày càng chậm, cuối cùng là gục đầu xuống, tắt thở.

Mà cự mãng cũng không vì nó đã tắt thở mà buông ra, linh trí của yêu thú cấp sáu tuy rằng không cao bằng nhân loại, nhưng cũng đã từng nếm mùi lừa lọc, nó sợ rằng mình vừa buông ra, báo hoa nháy mắt sẽ vùng lên, cắn chết nó.

Một lát sau đó, nó cuối cùng cũng chắc chắn là đối phương đã chết hẳn, không thể sống lại nữa, liền thả lỏng cơ thể, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có động vật khác, liền chậm rãi ghé đầu sát vào người báo hoa nghe ngóng, sau đó răng nanh cắn một cái, đâm sâu vào bụng của đối phương, một viên nội đan tròn trĩnh bị nó ngậm vào miệng rồi nuốt xuống.

Cắn nuốt xong nội đan, cự mãng định về động tiêu hóa năng lượng này, nói không chừng qua vài ngày nữa là có thể độ kiếp, hóa thân thành người.

Nhưng, không biết là xui xẻo hay may mắn, trên đường đi, rắn lại gặp phải hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đang trốn ở đó.

Tuy rằng hai người ăn Liễm Tức đan lại dán hai Ẩn Thân phù, nhưng đều là những lá bùa cấp bậc không cao, họ lo rằng chỉ cần con rắn kia vừa tới gần sẽ phát hiện ra hai người, mà chưa nói tới rời đi, động đậy một chút không chừng đã bị phát hiện.

Không thể có chuyện yêu thú kia sẽ không bắt lấy hai người, người ta là yêu thú cấp sáu thực lực mạnh mẽ, hai người chỉ là tôm tép tầm thường, giải quyết tôm tép thì tốn bao công? Nói không chừng nuốt vào bụng rồi còn không đủ no!

Có điều may mà Vân Túc đã dự tính từ trước, bày một trận pháp phía sau, vì thế hai người ăn ý, nhấc chân chạy tới chỗ trận pháp, chuẩn bị dẫn cự mãng này vào trong trận pháp, dùng trận pháp này bao vây rồi lại dùng sát chiêu, giết không chết cũng không thể tha cho nó.

Quả nhiêu, yêu thú cấp sáu kia khi hai người vừa động đậy đã phát hiện ra, thấy là hai tu sĩ không biết sống chết, tu vi còn rất thấp, có một kẻ xem ra là phàm nhân, thế mà lại dám khiêu chiên yêu thú cấp sáu là nó, liền đuổi theo hai người.

Cung Tiểu Trúc dán hai Khinh Thân phù lên hai người, chạy liều mạng, tốc độ nhanh lên trong nháy mắt, còn phải cảm ơn vì trận pháp cách đó không xa, yêu thú đằng sau vừa đại chiến một hiệp, bị trọng thương, nên tốc độ chậm hơn bình thường không ít.

Có điều, chỉ mất một lát, hai người vừa chạy vào trận pháp liền được giấu đi.

Cùng lúc đó, cự mãng cũng theo sát mà tới, lại không thấy bóng dáng hai người đâu nữa, cho rằng hai tu sĩ đã chạy xa, liền tiếp tục bò, không ngờ lại bò vào trong trận pháp.

Trận pháp này chỉ có thể vây khốn tu sĩ và yêu thú từ Kim Đan trung kỳ trở xuống, mà con rắn này mặc dù đã ngoài Kim Đan trung kỳ nhưng sau khi đại chiến còn chưa kịp khôi phục thực lực, đương nhiên không thể thoát ra được, trừ phi cho nó chút thời gian, khôi phục thực lực rồi nhất định có thể đột phá trận pháp.

Nhưng Cung Tiểu Trúc và Vân Túc có thể cho nó thời gian không? Đáp án đương nhiên là không thể.

Vì thế, nó xô trái đẩy phải trong trận pháp nhưng vẫn không tìm được đường ra, thỉnh thoảng lại bị các pháp thuật công kích, còn có công kích thần thức, muốn nghỉ ngơi một lát cũng không có thời gian.

Cung Tiểu Trúc lợi dụng có trận pháp yểm hộ nên đã sớm ném các loại phù lục công kích mua lúc trước lên người yêu thú, thỉnh thoảng còn dùng gậy sắt trong tay đập lên người nó, nhìn nó lăn lộn không thể nói là có bao nhiêu thích, có điều cũng không dám quá trớn, dù sao thực lực chênh lệch quá lớn, Luyện Khí hai tầng dễ dàng bị Kim Đan kỳ bóp chết.

Vân Túc đứng nguyên đó bất động, chỉ phát động thần thức công kích cự mãng, muốn tìm kẽ hở phá nguyên thần của đối phương, có điều cũng chỉ có thể tạo chút thương tổn cho lớp da của cự mãng.

Vân Túc cũng không dám mất cảnh giác chút nào, cẩn thận vô cùng, nguyên thần của một người một thú đều ở Kim Đan trung kỳ, chỉ cần không chú ý, người bị thương sẽ có thể là Vân Túc. Vết thương trên cơ thể còn có thể chữa trị dễ dàng, nếu nguyên thần bị thương, khó mà khôi phục lại như lúc ban đầu.
Tác giả : Ngọc Duyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại