Hệ Thống Truy Phu
Chương 140
Một hàng bốn người nhanh chóng bay tới cạnh Vạn Thú sâm lâm, Vân Túc cảm nhận được Thương Thăng mình cõng trên lưng, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng thấp, tim đập cũng không biết đã ngừng lại bao lâu, liền muốn tìm một chỗ ẩn thân rồi xem tình huống của Thương Thăng.
Vân Túc vừa nghĩ tới chuyện Thương Thăng có thể không cứu sống được nữa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng.
Lúc này, Thanh Mạch cũng phục hồi tinh thần từ trạng thái thất hồn lạc phách, hắn cắn chặt môi, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ phương pháp cứu trị cho chủ nhân, phát hiện trong động phủ của họ ở đại lục Huyền Thiên có một viên đan dược khởi tử hồi sinh, nhất định phải dùng trong khoảng thời gian sau khi tu sĩ ngừng hô hấp một canh giờ mới hữu dụng, mà lấy tu vi hiện nay của Thanh Mạch, dù là ngày đêm gấp rút lên đường, cũng phải mất mười ngày mười đêm.
Chưa nói tới hiện tại Thanh Mạch ảo não và tự trách bao nhiêu, mà Cung Tiểu Trúc vừa cưỡi pháp bảo đuổi theo Vân Túc bay đằng trước, vừa nhìn vẻ mặt của Thanh Mạch, cũng thở dài trong lòng không biết Thương tiền bối còn có thể cứu sống hay không, sau đó hắn liền mở hệ thống ra, xem xem có cách nào cứu trị cho Thương tiền bối không.
Đang trong lúc Thanh Mạch thương tâm tuyệt vọng, Vân Túc đang tiếp cận tới rìa của Vạn Thú sâm lâm đã tìm tới một thạch động ẩn nấp.
Vào trong động, Thanh Mạch lập tức quỳ trước mặt Vân Túc, đau thương nói: “Tiểu chủ nhân, Thanh Mạch cầu xin ngươi hãy cứu lấy chủ nhân, chủ nhân sắp không được rồi." Hắn luôn cho mình một tia hy vọng, tuy rằng tim Thương Thăng đã ngừng đập, cũng đã ngừng thở, nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc rằng chủ nhân vẫn còn có thể cứu sống trở lại.
Vân Túc đang kiểm tra cho Thương Thăng, không phản ứng lại lời Thanh Mạch, Cung Tiểu Trúc bên cạnh đáp lời: “Thanh tiền bối, ngươi yên tâm, Thương tiền bối sẽ không sao đâu, Vân đại ca nhất định có thể cứu sống Thương tiền bối."
Nói xong, Cung Tiểu Trúc đi tới cạnh Vân Túc hỏi: “Vân đại ca, sao rồi? Thương tiền bối…"
Vân Túc nói ra tình hình thực tế: “… Đan điền đã vỡ nát, thần hồn cũng không biết tung tích ở đâu… thần tiên cũng khó cứu."
Tuy rằng tình cảm giữa hai cha con họ khá nhạt, nhưng cũng không có nghĩa là Vân Túc không có tình cảm với Thương Thăng, vừa rồi nghĩ tới chuyện người thân trên đời cuối cùng cũng rời xa y mà đi, tuy rằng trên mặt y không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại có bao nhiêu là đau đớn và không biết phải làm sao.
Nghe vậy, Cung Tiểu Trúc cũng không kịp nhiều lời, chỉ nói: “Vân đại ca, ta có cách cứu Thương tiền bối, ngươi có thể giao Thương tiền bối cho ta chữa trị không?"
Vân Túc quay đầu lại nhìn Cung Tiểu Trúc, chỉ một lát, rồi thận trọng gật đầu nói: “Ta tin ngươi!" Sau đó liền đỡ Thương Thăng nằm trên mặt đất.
Thanh Mạch nghe được lời Cung Tiểu Trúc nói, cũng quỳ bên cạnh khẩn trương nhìn Thương Thăng, không biết nên làm gì, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại rồi, chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo.
Cung Tiểu Trúc nhắm mắt, áp tay lên trán Thương Thăng, dùng phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống thưởng cho là thuật sống lại, phán đoán được rằng Thương Thăng chết còn chưa tới nửa canh giờ, lúc này hắn mới yên lòng.
Bởi thuật này của hệ thống cũng có yêu cầu về mặt thời gian, chỉ cần vượt quá thời gian hai canh giờ kể từ khi tử vong, thì ngay cả thuật sống lại cũng không cứu về được.
Dần dần, trên trán Thương Thăng tỏa ra từng luồng sáng trắng, cho tới khi bao phủ lấy toàn thân Thương Thăng, cơ thể hắn được vầng sáng bao phủ, như ẩn như hiện, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Vân Túc đứng bên cạnh, hai tay siết chặt hơi run run, mím chặt môi nhìn chằm chằm hai người Cung Tiểu Trúc và Thương Thăng, chỉ sợ có sơ xuất gì, không chỉ Thương Thăng không thể cứu về, mà ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng xảy ra chuyện.
Chẳng qua may mà không có chuyện gì xảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài động có một cụm sáng to bằng ngón tay cái bay vào, vây quanh Thương Thăng bay vài vòng, sau đó nhanh chóng chui vào đầu hắn, trên mặt Thương Thăng rốt cuộc khôi phục một chút sự sống.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Thương Thăng cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đan điền đã vỡ cũng một lần nữa ngưng tụ lại, linh căn và kỳ kinh bát mạch bị chấn vỡ cũng biến trở về hoàn hảo như lúc đầu.
Vừa chui vào trong đầu Thương Thăng chính là thần hồn của hắn, lúc này không chỉ linh hồn của Thương Thăng trở về vị trí cũ, mà nguyên thần cũng lớn mạnh hơn mấy phần, ngay cả ám thương trước kia cũng khép lại hoàn toàn.
Lại nhìn bề ngoài của hắn, những vết thương trên mặt kia cũng khép lại hoàn toàn, không hề có một vết sẹo nào, diện mạo vẫn anh tuấn như trước, tuy rằng y phục mặc trên người rách te tua, nhưng da thịt sau lưng hắn đã trở lại như trước, không còn da tróc thịt bong, cũng không còn huyết nhục mơ hồ, làn da bóng loáng, cơ thịt căng chặt, thoạt nhìn cường tráng hữu lực.
Tận tới lúc cơ thể Thương Thăng đã phục hồi về thời kỳ cường thịnh nhất, Cung Tiểu Trúc nhìn thanh tiến độ của thuật sống lại trong hệ thống đã hiện lên 100% mới thu tay lại.
Cung Tiểu Trúc vui sướng nói với Vân Túc và Thanh Mạch: “Vân đại ca, Thanh tiền bối, Thương tiền bối bây giờ đã không còn gì đáng ngại."
Vân Túc đi tới cạnh hắn, quỳ xuống ôm hắn vào ngực, hôn lên trán hắn, cảm kích nói: “Vất vả cho ngươi rồi, Tiểu Trúc, còn nữa, cám ơn ngươi!"
Cung Tiểu Trúc cười lắc đầu: “Không vất vả, Thương tiền bối là phụ thân của Vân đại ca, phụ thân của Vân đại ca cũng chính là phụ thân của ta, cứu Thương tiền bối là chuyện mà ta phải làm."
Còn không phải sao! Quan hệ giữa hắn và Vân đại ca là quan hệ người yêu, về sau sẽ trở thành bạn lữ của nhau, phụ thân của Vân đại ca chính là cha vợ của hắn , hắn cứu Thương Thăng là điều đương nhiên.
Vân Túc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Cung Tiểu Trúc, rồi quay đầu nhìn về phía Thương Thăng, phát hiện tiếng hít thở của hắn vang lên, tim đập cũng vô cùng hữu lực, y biết hắn đã an nhiên vô sự, liền yên lòng.
Thanh Mạch ghé vào trước mặt Thương Thăng, nắm tay hắn, vận chuyển linh lực vào trong cơ thể hắn, kiếm tra xem có thật sự đã không còn việc gì không, lại ngoài ý muốn phát hiện không chỉ cơ thể Thương Thăng không vấn đề, mà còn tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, ám thương cũng đã biến mất hoàn toàn, tu vi khôi phục trở lại Xuất Khiếu hậu kỳ.
Lại nhìn tiếp lên khuôn mặt hắn, sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không giống người vừa mới khỏi bệnh nặng, Thanh Mạch vui sướng không thôi, lưu luyến không rời nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Thăng một hồi, lúc này mới xoay người, dập đầu, trịnh trọng nói với Cung Tiểu Trúc: “Đại ân cứu mạng của Cung thiếu gia, Thanh Mạch suốt đời không quên, vô cùng cảm kích, về sau nếu có lúc cần dùng tới Thanh Mạch, Cung thiếu gia cứ việc sai bảo."
Sau đó lại tiếp tục dập đầu.
“Thanh tiền bối, người làm vãn bối tổn thọ mất, vẫn mau chóng đứng dậy thì hơn!" Cung Tiểu Trúc thụ sủng nhược kinh đỡ Thanh Mạch dậy, đầu gối Thanh Mạch vẫn quỳ nguyên trên đất, không chút xê dịch, tận tới khi dập đầu xong mới đứng dậy.
Lúc này, mí mắt Thương Thăng giật giật, sau đó mở hai mắt, nhìn thấy ba người Vân Túc bên cạnh đang nhìn mình, liền hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?" Hắn thử giật giật cánh tay, nhìn vào trong cơ thể mình, phát hiện đan điền không bị vỡ, nguyên thần cũng không sao, cơ thể tốt tới không thể tốt hơn, nghi hoặc hỏi: “Túc nhi, vì sao ta lại không bị làm sao vậy?"
Hắn nhớ rõ trong nháy mắt khi bảo khí nổ tung, hắn căn bản không kịp trốn thoát liền bị uy lực của cú nổ ảnh hưởng, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt đã mất ý thức, cho rằng bản thân chết chắc rồi, bây giờ lại phát hiện, trong cơ thể không bị nội thương chút nào, ngay cả ngoài cơ thể cũng không bị thương một tẹo nào dù chỉ là một vết nhỏ.
Thanh Mạch đi tới cạnh hắn, dìu hắn ngồi dậy, cũng giải thích cho hắn: “Chủ nhân, vừa rồi là do Cung thiếu gia cứu ngươi." Tuy rằng hắn cũng không biết Cung Tiểu Trúc dùng cách gì.
“Đa tạ ân cứu mạng của Cung đạo hữu." Thương Thăng nhìn Cung Tiểu Trúc, cảm kích nói.
“Thương tiền bối đừng như vậy, đây chỉ là điều mà vãn bối phải làm mà thôi." Cung Tiểu Trúc xua tay lên tục, sau đó nhìn sang Vân Túc bên cạnh.
Vân Túc bước lên phía trước, gọi một tiếng “Cha".
Thương Thăng nhìn chằm chằm Vân Túc, kích động tới há hốc mồm, sau khi kích động đã qua liền bắt lấy tay Vân Túc, hỏi: “Túc nhi, con vừa gọi ta là gì? Con có thể gọi lại lần nữa không?"
Vân Túc mặt than, mắt lại nhìn về hướng khác, chỉ là miệng lại gọi: “Cha" Vừa rồi Vân Túc cũng đã nghĩ thông suốt, Thương Thăng dù sao cũng là cha đẻ của mình, cho dù trong lòng y có bất mãn thế nào, cũng không thể giận chó đánh mèo với Thương Thăng, dù sao nhiều năm như vậy Thương Thăng không tới tìm y, cũng đều là do có nỗi khổ, hơn nữa Vân Thương chết cũng không phải là do lỗi của hắn.
Quan trọng nhất là y không muốn nghĩ tới chuyện lại mất đi thêm một người thân nữa, thế nên quan hệ của họ nhất định phải dịu lại mới được, dù sao cũng không thể nào cả một đời làm như không thấy nhau! Hơn nữa Thương Thăng quả thực đối xử rất tốt với y!
Thương Thăng nhìn chằm chằm Vân Túc một hồi, bỗng nhiên cười to vài tiếng, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, hắn ôm chặt lấy Vân Túc, vỗ lưng y nói: “Hài tử ngoan, con trai ngoan của cha, cuối cùng cha cũng đã đợi được một tiếng ‘cha’ này của con, con không biết cha đợi ngày hôm nay đã lâu tới mức nào rồi đâu."
Thương Thăng nói liên miên không dứt, Vân Túc biệt nữu đẩy Thương Thăng ra, ho nhẹ một tiếng, nói với mọi người: “Chúng ta vẫn mau trở về thành Vạn La đi thôi! Nếu không một hồi nữa những yêu tu kia sẽ đuổi tới."
Thương Thăng cũng không bởi bị Vân Túc đẩy ra mà bất mãn, vừa nghe thấy y nói vậy, vội vàng gật đầu, triệu hồi pháp bảo bản mạng của mình ra, cùng rời khỏi thạch động.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cùng cưỡi Phệ Hồn kiếm, Cung Tiểu Trúc đứng sau ngạc nhiên nhìn hai tai Vân Túc như đỏ bừng cả lên, cười thầm trong lòng, hóa ra Vân đại ca cũng biết ngại ngùng, thật hiếm thấy!
Vân Túc vừa nghĩ tới chuyện Thương Thăng có thể không cứu sống được nữa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng.
Lúc này, Thanh Mạch cũng phục hồi tinh thần từ trạng thái thất hồn lạc phách, hắn cắn chặt môi, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ phương pháp cứu trị cho chủ nhân, phát hiện trong động phủ của họ ở đại lục Huyền Thiên có một viên đan dược khởi tử hồi sinh, nhất định phải dùng trong khoảng thời gian sau khi tu sĩ ngừng hô hấp một canh giờ mới hữu dụng, mà lấy tu vi hiện nay của Thanh Mạch, dù là ngày đêm gấp rút lên đường, cũng phải mất mười ngày mười đêm.
Chưa nói tới hiện tại Thanh Mạch ảo não và tự trách bao nhiêu, mà Cung Tiểu Trúc vừa cưỡi pháp bảo đuổi theo Vân Túc bay đằng trước, vừa nhìn vẻ mặt của Thanh Mạch, cũng thở dài trong lòng không biết Thương tiền bối còn có thể cứu sống hay không, sau đó hắn liền mở hệ thống ra, xem xem có cách nào cứu trị cho Thương tiền bối không.
Đang trong lúc Thanh Mạch thương tâm tuyệt vọng, Vân Túc đang tiếp cận tới rìa của Vạn Thú sâm lâm đã tìm tới một thạch động ẩn nấp.
Vào trong động, Thanh Mạch lập tức quỳ trước mặt Vân Túc, đau thương nói: “Tiểu chủ nhân, Thanh Mạch cầu xin ngươi hãy cứu lấy chủ nhân, chủ nhân sắp không được rồi." Hắn luôn cho mình một tia hy vọng, tuy rằng tim Thương Thăng đã ngừng đập, cũng đã ngừng thở, nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc rằng chủ nhân vẫn còn có thể cứu sống trở lại.
Vân Túc đang kiểm tra cho Thương Thăng, không phản ứng lại lời Thanh Mạch, Cung Tiểu Trúc bên cạnh đáp lời: “Thanh tiền bối, ngươi yên tâm, Thương tiền bối sẽ không sao đâu, Vân đại ca nhất định có thể cứu sống Thương tiền bối."
Nói xong, Cung Tiểu Trúc đi tới cạnh Vân Túc hỏi: “Vân đại ca, sao rồi? Thương tiền bối…"
Vân Túc nói ra tình hình thực tế: “… Đan điền đã vỡ nát, thần hồn cũng không biết tung tích ở đâu… thần tiên cũng khó cứu."
Tuy rằng tình cảm giữa hai cha con họ khá nhạt, nhưng cũng không có nghĩa là Vân Túc không có tình cảm với Thương Thăng, vừa rồi nghĩ tới chuyện người thân trên đời cuối cùng cũng rời xa y mà đi, tuy rằng trên mặt y không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại có bao nhiêu là đau đớn và không biết phải làm sao.
Nghe vậy, Cung Tiểu Trúc cũng không kịp nhiều lời, chỉ nói: “Vân đại ca, ta có cách cứu Thương tiền bối, ngươi có thể giao Thương tiền bối cho ta chữa trị không?"
Vân Túc quay đầu lại nhìn Cung Tiểu Trúc, chỉ một lát, rồi thận trọng gật đầu nói: “Ta tin ngươi!" Sau đó liền đỡ Thương Thăng nằm trên mặt đất.
Thanh Mạch nghe được lời Cung Tiểu Trúc nói, cũng quỳ bên cạnh khẩn trương nhìn Thương Thăng, không biết nên làm gì, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại rồi, chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo.
Cung Tiểu Trúc nhắm mắt, áp tay lên trán Thương Thăng, dùng phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống thưởng cho là thuật sống lại, phán đoán được rằng Thương Thăng chết còn chưa tới nửa canh giờ, lúc này hắn mới yên lòng.
Bởi thuật này của hệ thống cũng có yêu cầu về mặt thời gian, chỉ cần vượt quá thời gian hai canh giờ kể từ khi tử vong, thì ngay cả thuật sống lại cũng không cứu về được.
Dần dần, trên trán Thương Thăng tỏa ra từng luồng sáng trắng, cho tới khi bao phủ lấy toàn thân Thương Thăng, cơ thể hắn được vầng sáng bao phủ, như ẩn như hiện, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Vân Túc đứng bên cạnh, hai tay siết chặt hơi run run, mím chặt môi nhìn chằm chằm hai người Cung Tiểu Trúc và Thương Thăng, chỉ sợ có sơ xuất gì, không chỉ Thương Thăng không thể cứu về, mà ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng xảy ra chuyện.
Chẳng qua may mà không có chuyện gì xảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài động có một cụm sáng to bằng ngón tay cái bay vào, vây quanh Thương Thăng bay vài vòng, sau đó nhanh chóng chui vào đầu hắn, trên mặt Thương Thăng rốt cuộc khôi phục một chút sự sống.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Thương Thăng cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đan điền đã vỡ cũng một lần nữa ngưng tụ lại, linh căn và kỳ kinh bát mạch bị chấn vỡ cũng biến trở về hoàn hảo như lúc đầu.
Vừa chui vào trong đầu Thương Thăng chính là thần hồn của hắn, lúc này không chỉ linh hồn của Thương Thăng trở về vị trí cũ, mà nguyên thần cũng lớn mạnh hơn mấy phần, ngay cả ám thương trước kia cũng khép lại hoàn toàn.
Lại nhìn bề ngoài của hắn, những vết thương trên mặt kia cũng khép lại hoàn toàn, không hề có một vết sẹo nào, diện mạo vẫn anh tuấn như trước, tuy rằng y phục mặc trên người rách te tua, nhưng da thịt sau lưng hắn đã trở lại như trước, không còn da tróc thịt bong, cũng không còn huyết nhục mơ hồ, làn da bóng loáng, cơ thịt căng chặt, thoạt nhìn cường tráng hữu lực.
Tận tới lúc cơ thể Thương Thăng đã phục hồi về thời kỳ cường thịnh nhất, Cung Tiểu Trúc nhìn thanh tiến độ của thuật sống lại trong hệ thống đã hiện lên 100% mới thu tay lại.
Cung Tiểu Trúc vui sướng nói với Vân Túc và Thanh Mạch: “Vân đại ca, Thanh tiền bối, Thương tiền bối bây giờ đã không còn gì đáng ngại."
Vân Túc đi tới cạnh hắn, quỳ xuống ôm hắn vào ngực, hôn lên trán hắn, cảm kích nói: “Vất vả cho ngươi rồi, Tiểu Trúc, còn nữa, cám ơn ngươi!"
Cung Tiểu Trúc cười lắc đầu: “Không vất vả, Thương tiền bối là phụ thân của Vân đại ca, phụ thân của Vân đại ca cũng chính là phụ thân của ta, cứu Thương tiền bối là chuyện mà ta phải làm."
Còn không phải sao! Quan hệ giữa hắn và Vân đại ca là quan hệ người yêu, về sau sẽ trở thành bạn lữ của nhau, phụ thân của Vân đại ca chính là cha vợ của hắn , hắn cứu Thương Thăng là điều đương nhiên.
Vân Túc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Cung Tiểu Trúc, rồi quay đầu nhìn về phía Thương Thăng, phát hiện tiếng hít thở của hắn vang lên, tim đập cũng vô cùng hữu lực, y biết hắn đã an nhiên vô sự, liền yên lòng.
Thanh Mạch ghé vào trước mặt Thương Thăng, nắm tay hắn, vận chuyển linh lực vào trong cơ thể hắn, kiếm tra xem có thật sự đã không còn việc gì không, lại ngoài ý muốn phát hiện không chỉ cơ thể Thương Thăng không vấn đề, mà còn tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, ám thương cũng đã biến mất hoàn toàn, tu vi khôi phục trở lại Xuất Khiếu hậu kỳ.
Lại nhìn tiếp lên khuôn mặt hắn, sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không giống người vừa mới khỏi bệnh nặng, Thanh Mạch vui sướng không thôi, lưu luyến không rời nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Thăng một hồi, lúc này mới xoay người, dập đầu, trịnh trọng nói với Cung Tiểu Trúc: “Đại ân cứu mạng của Cung thiếu gia, Thanh Mạch suốt đời không quên, vô cùng cảm kích, về sau nếu có lúc cần dùng tới Thanh Mạch, Cung thiếu gia cứ việc sai bảo."
Sau đó lại tiếp tục dập đầu.
“Thanh tiền bối, người làm vãn bối tổn thọ mất, vẫn mau chóng đứng dậy thì hơn!" Cung Tiểu Trúc thụ sủng nhược kinh đỡ Thanh Mạch dậy, đầu gối Thanh Mạch vẫn quỳ nguyên trên đất, không chút xê dịch, tận tới khi dập đầu xong mới đứng dậy.
Lúc này, mí mắt Thương Thăng giật giật, sau đó mở hai mắt, nhìn thấy ba người Vân Túc bên cạnh đang nhìn mình, liền hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?" Hắn thử giật giật cánh tay, nhìn vào trong cơ thể mình, phát hiện đan điền không bị vỡ, nguyên thần cũng không sao, cơ thể tốt tới không thể tốt hơn, nghi hoặc hỏi: “Túc nhi, vì sao ta lại không bị làm sao vậy?"
Hắn nhớ rõ trong nháy mắt khi bảo khí nổ tung, hắn căn bản không kịp trốn thoát liền bị uy lực của cú nổ ảnh hưởng, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt đã mất ý thức, cho rằng bản thân chết chắc rồi, bây giờ lại phát hiện, trong cơ thể không bị nội thương chút nào, ngay cả ngoài cơ thể cũng không bị thương một tẹo nào dù chỉ là một vết nhỏ.
Thanh Mạch đi tới cạnh hắn, dìu hắn ngồi dậy, cũng giải thích cho hắn: “Chủ nhân, vừa rồi là do Cung thiếu gia cứu ngươi." Tuy rằng hắn cũng không biết Cung Tiểu Trúc dùng cách gì.
“Đa tạ ân cứu mạng của Cung đạo hữu." Thương Thăng nhìn Cung Tiểu Trúc, cảm kích nói.
“Thương tiền bối đừng như vậy, đây chỉ là điều mà vãn bối phải làm mà thôi." Cung Tiểu Trúc xua tay lên tục, sau đó nhìn sang Vân Túc bên cạnh.
Vân Túc bước lên phía trước, gọi một tiếng “Cha".
Thương Thăng nhìn chằm chằm Vân Túc, kích động tới há hốc mồm, sau khi kích động đã qua liền bắt lấy tay Vân Túc, hỏi: “Túc nhi, con vừa gọi ta là gì? Con có thể gọi lại lần nữa không?"
Vân Túc mặt than, mắt lại nhìn về hướng khác, chỉ là miệng lại gọi: “Cha" Vừa rồi Vân Túc cũng đã nghĩ thông suốt, Thương Thăng dù sao cũng là cha đẻ của mình, cho dù trong lòng y có bất mãn thế nào, cũng không thể giận chó đánh mèo với Thương Thăng, dù sao nhiều năm như vậy Thương Thăng không tới tìm y, cũng đều là do có nỗi khổ, hơn nữa Vân Thương chết cũng không phải là do lỗi của hắn.
Quan trọng nhất là y không muốn nghĩ tới chuyện lại mất đi thêm một người thân nữa, thế nên quan hệ của họ nhất định phải dịu lại mới được, dù sao cũng không thể nào cả một đời làm như không thấy nhau! Hơn nữa Thương Thăng quả thực đối xử rất tốt với y!
Thương Thăng nhìn chằm chằm Vân Túc một hồi, bỗng nhiên cười to vài tiếng, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, hắn ôm chặt lấy Vân Túc, vỗ lưng y nói: “Hài tử ngoan, con trai ngoan của cha, cuối cùng cha cũng đã đợi được một tiếng ‘cha’ này của con, con không biết cha đợi ngày hôm nay đã lâu tới mức nào rồi đâu."
Thương Thăng nói liên miên không dứt, Vân Túc biệt nữu đẩy Thương Thăng ra, ho nhẹ một tiếng, nói với mọi người: “Chúng ta vẫn mau trở về thành Vạn La đi thôi! Nếu không một hồi nữa những yêu tu kia sẽ đuổi tới."
Thương Thăng cũng không bởi bị Vân Túc đẩy ra mà bất mãn, vừa nghe thấy y nói vậy, vội vàng gật đầu, triệu hồi pháp bảo bản mạng của mình ra, cùng rời khỏi thạch động.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cùng cưỡi Phệ Hồn kiếm, Cung Tiểu Trúc đứng sau ngạc nhiên nhìn hai tai Vân Túc như đỏ bừng cả lên, cười thầm trong lòng, hóa ra Vân đại ca cũng biết ngại ngùng, thật hiếm thấy!
Tác giả :
Ngọc Duyên