Hệ Thống Truy Phu
Chương 122
Lại thêm mấy ngày nữa, số lượng yêu thú ngoài thành Vạn La tăng lên càng nhiều, cấp cũng ngày càng cao lên, không chỉ yêu thú cấp bốn năm nơi nào cũng có, thậm chí là xuất hiện mấy vạn con yêu thú cấp sáu, yêu tu đã ngoài Nguyên Anh kỳ cũng xuất hiện hơn mấy nghìn, tất cả đều lấy nguyên thân đối phó với tu sĩ nhân loại.
Chúng dẫn theo vô số yêu thú từ cấp sáu trở xuống xông pha chiến đấu, dù chết vô số kể trong tay tu sĩ nhân loại, vài yêu thú kia cũng không sợ không ngại, tựa như căn bản không để ý tới tính mạng của bản thân, ôm suy nghĩ đồng quy vu tận.
Đợi tới lúc trời vừa tối, vài yêu thú kia như được hạ mệnh lệnh mà nhất tề thối lui, về lại Vạn Thú sâm lâm cách đây trên trăm dặm, chiến trường vô cùng kịch liệt ban ngày nhất thời trống trơn, vắng vắng vẻ vẻ, chỉ là từ phương xa vang lên vô số tiếng kêu khóc của yêu thú, đất ngoài thành đã bị máu tươi nhiễm đỏ, xác chết khắp nơi.
Phụng mệnh lệnh của tam hoàng tử Tất Điêu Diệp Lâm, rất nhiều thành chủ các thành trì trung bộ đại lục Huyền Hoàng đều dẫn theo rất nhiều tu sĩ lần lượt tới nơi, các chưởng môn phái tu chân được tam hoàng tử mời tới cũng mang theo chúng đệ tử tới viện thủ tương trợ.
Bởi một ngày này, tình huống đã trở nên càng thêm ác liệt, không đợi các chưởng môn phái kia dẫn người tới, chỉ truyền âm thúc giục một hai, ngay khi những yêu thú này xuất hiện, Tất Điêu Diệp Lâm liền nhanh chóng dẫn theo phần lớn thành chủ và chưởng môn vội vã ra khỏi thành nghênh chiến.
Trải qua nhiều ngày chém giết, thực lực của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc lại tăng thêm một khoảng lớn, không chỉ lực phòng ngự của cơ thể tăng thêm mấy phần mà chân nguyên trong đan điền cũng nhiều hơn, nguyên thần càng lớn mạnh thêm vài phần.
Mấy ngày nói dài thì cũng không dài, nhưng yêu thú hai người giết chết đã tới mười vạn, càng về sau, hai người giữa đàn yêu thú cấp thấp càng như cá gặp nước.
Cung Tiểu Trúc tuy cũng bị thương một chút, nhưng không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một lát, dùng chút đan dược là khỏi hẳn trong nháy mắt, hơn nữa tốc độ khép vết thương cũng nhanh hơn trước không ít. Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ hai, Cung Tiểu Trúc thi triển thủ đoạn công kích, ngày đầu tiên, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một lần, còn là dưới tình huống bỉ dực song phi (đôi chim liền cánh), nhưng tới ngày hôm nay, Cung Tiểu Trúc đã có thể dùng tận bảy tám lần, càng lúc càng thuần thục, hơn nữa chân nguyên còn dư trong đan điền có thể đủ thi triển một hai lần công pháp trong quyển một.
Tuy vậy, nhưng tình huống hôm nay không tầm thường, sáng sớm, yêu thú đúng giờ tới ngoài thành Vạn La, tùy thời mà động, vẫn chưa tấn công ngay lập tức, tu sĩ nhân loại cũng đã sớm ra trận địa đầu tường sẵn sàng đón quân địch.
Yêu thú đã ngoài cấp bảy, phải gọi là yêu tu, họ đứng ở đại hậu phương, lông tóc toàn thân mềm mại vô cùng, thân thú càng thêm cao lớn, mấy nghìn bảy tám yêu tu cùng một yêu thú cấp chín càng thêm khổng lồ được hộ vệ ở chính giữa, yêu thú cấp chín hai mắt đỏ bừng hung ác nhìn tu sĩ nhân loại nơi xa.
Yêu thú từ cấp sáu trở xuống đông nghìn nghịt, vây quanh toàn bộ thành Vạn La, cuộc chiến hết sức căng thẳng, yêu thú cấp chín đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, tiếng rống giận phát ra từ trong miệng, khí lăng quay cuồng, âm lãng khuếch tán ra bốn phía, chấn động tới mức tu sĩ nhân loại bên này đầu choáng váng, ù tai hoa mắt.
Các yêu thú cấp thấp trước mặt kia ngay lúc tiếng rống giận vang lên nhận được mệnh lệnh, đột nhiên phóng lên phía trước, như một làn sóng biển cuồn cuộn hướng về phía trước, tu sĩ nhân loại nhìn thấy yêu thú vừa động trong nháy mắt cũng lần lượt bay lên không trung hoặc hòa vào giữa đàn thú chiến đấu.
Tất Điêu Diệp Lâm bay ra ngoài thành, đứng trên không trung, nhìn người người chiến đấu phía dưới.
Gần một trăm vị thành chủ và chưởng môn đánh nhau thành một đoàn với các yêu thú cấp khá cao kia, các thành chủ và chưởng môn Xuất Khiếu kỳ và Hóa Thần kỳ thường thường bị một đống hơn mấy trăm, một nghìn yêu thú vây quanh.
Mấy ngày trước tu sĩ nhân loại luôn chiếm ưu thế, hơn nữa thương vong cũng rất nhiều, các tu sĩ thực lực không tốt lắm kia bị giết, còn lại là tu sĩ tu vi khá cao, nhưng cũng đã bị thương chút ít, vấn đề đơn giản, không lớn, ăn chút đan dược là có thể khỏi hẳn.
Tuy rằng yêu thú đã ngoài cấp bảy cũng đã tới, nhưng vẫn mới chỉ là hơn mấy nghìn, tu sĩ nhân loại tuy số lượng thưa thớt, nhưng tu vi cao hơn yêu thú đi đầu kia nhiều, thế nên một khi khai chiến, hai bên thắng bại đã định.
Tu sĩ nhân loại thế không thể đỡ, trong nháy mắt liền giết chết mấy vạn yêu thú, vài yêu thú kia hoàn toàn không phải là đối thủ của tu sĩ cấp cao.
Hôm nay, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cũng như mọi khi bay tới một phần đất trống, Tất Điêu Diệp Lâm trên không trung nhìn theo bóng dáng họ rời đi, lộ ra chút ý cười, hai người quay đầu gật đầu với hắn, rồi đi xa.
Từ ngày đầu ba người làm quen xong, Tất Điêu Diệp Lâm mỗi lần đều ra ngoại ô xem hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chém giết yêu thú, thường thường cũng giúp sức một chút, tuy rằng nhìn như đang không làm gì, nhưng Tất Điêu Diệp Lâm cũng thu được một vài cảm ngộ từ cuộc chiến của hai người với yêu thú, rất có ích trong việc tăng tu vi.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tuy rằng chỉ là sơ giao với Tất Điêu Diệp Lâm, trao đổi không nhiều, thời gian ở chung cũng ngắn ngủi, nhưng cũng có vài phần cảm nhận được hắn là một người lãnh đạo sáng suốt, làm người chính trực, có vài phần nghĩa khí, Tất Điêu Diệp Lâm cũng cảm thấy tuy hai người là hậu bối nhưng tư chất có phần không tệ.
Hai người bày đại trận ở một nơi không người, liền đi vào trong trận bắt đầu chém giết yêu thú vọt tới từ xung quanh.
Bên kia, Tất Điêu Diệp Lâm quan sát một hồi trên không trung, phát hiện yêu thú xung quanh yêu thú cấp chín kia bắt đầu di chuyển, chậm rãi tản ra bốn phía, tận tới khi rốt cuộc xung quanh yêu thú cấp chín kia không còn một con yêu thú cấp cao nào thủ vệ nữa.
Vài yêu thú cấp bảy tám kia đi tới chỗ đàn yêu thú cấp thấp, đi qua nơi của tu sĩ nhân loại, thực lực hơi yếu suýt chút nữa trúng chiêu, đều được Tất Điêu Diệp Lâm thời khắc chú ý tới yêu thú ra tay cứu giúp, thực lực hơi mạnh có thể dễ dàng tránh được, nhưng lúc chống trả lại không làm những yêu thú cấp cao này bị thương, thế là Tất Điêu Diệp Lâm lại một lần nữa kích sát những yêu thú này.
Tuy rằng Tất Điêu Diệp Lâm chỉ là một tu sĩ thanh niên Hóa Thần sơ kỳ, nhưng hắn thiên tư tung hoành, rất nhiều tu sĩ Xuất Khiếu kỳ từng bại trong tay hắn, hoàn toàn xứng với danh hiệu tu sĩ thiên tài vượt giai đối địch, tiếng tăm lừng lẫy ở đại lục Huyền Hoàng, cũng là hoàng tử duy nhất có thực lực mạnh nhất tu vi cao như vậy, trong hoàng thất Huyền Hoàng triều.
Tất Điêu Diệp Lâm nhíu mày quan sát chiến cuộc, luôn cảm thấy phương hướng đi của những yêu thú này có điểm không thích hợp, nhưng cố nghĩ kĩ lại không thể nhớ ra.
Thời gian nhanh chóng trôi qua vài canh giờ, ngay lúc mặt trời trên đầu treo cao, mấy nghìn yêu thú cấp cao chỉ còn lại vài chục con còn sống, còn lại đều bị giết chết hầu như không còn.
Lại ngay vào lúc này, những yêu thú đó lần lượt hóa thành hình người, có khôi ngô bưu hãn, có phong thần tuấn lãng, có xấu xí vô cùng, có mỹ mạo tựa thiên tiên, họ bấm thủ quyết, miệng lẩm bẩm, một cỗ khí lãng cường đại tản ra bốn phía, xuyên qua tu sĩ và yêu thú đang đánh nhau, ánh sáng rọi khắp chiến trường.
Khi những yêu tu này đều hóa thành hình người, các tu sĩ cấp cao liền cảm thấy không ổn, Tất Điêu Diệp Lâm nhanh trước họ một bước, từ trên trời hét lớn một tiếng nói: “Chúng tu sĩ mau chóng rời khỏi nơi này!"
Thầm nói trong lòng một tiếng “Không tốt" liền lập tức bay xuống dưới, mà lúc này trên không trung của khu vực chiến trường đã hình thành một đồ trận cực lớn, gần như tất cả yêu thú và tu sĩ đều bị bao phủ bên dưới.
Chúng dẫn theo vô số yêu thú từ cấp sáu trở xuống xông pha chiến đấu, dù chết vô số kể trong tay tu sĩ nhân loại, vài yêu thú kia cũng không sợ không ngại, tựa như căn bản không để ý tới tính mạng của bản thân, ôm suy nghĩ đồng quy vu tận.
Đợi tới lúc trời vừa tối, vài yêu thú kia như được hạ mệnh lệnh mà nhất tề thối lui, về lại Vạn Thú sâm lâm cách đây trên trăm dặm, chiến trường vô cùng kịch liệt ban ngày nhất thời trống trơn, vắng vắng vẻ vẻ, chỉ là từ phương xa vang lên vô số tiếng kêu khóc của yêu thú, đất ngoài thành đã bị máu tươi nhiễm đỏ, xác chết khắp nơi.
Phụng mệnh lệnh của tam hoàng tử Tất Điêu Diệp Lâm, rất nhiều thành chủ các thành trì trung bộ đại lục Huyền Hoàng đều dẫn theo rất nhiều tu sĩ lần lượt tới nơi, các chưởng môn phái tu chân được tam hoàng tử mời tới cũng mang theo chúng đệ tử tới viện thủ tương trợ.
Bởi một ngày này, tình huống đã trở nên càng thêm ác liệt, không đợi các chưởng môn phái kia dẫn người tới, chỉ truyền âm thúc giục một hai, ngay khi những yêu thú này xuất hiện, Tất Điêu Diệp Lâm liền nhanh chóng dẫn theo phần lớn thành chủ và chưởng môn vội vã ra khỏi thành nghênh chiến.
Trải qua nhiều ngày chém giết, thực lực của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc lại tăng thêm một khoảng lớn, không chỉ lực phòng ngự của cơ thể tăng thêm mấy phần mà chân nguyên trong đan điền cũng nhiều hơn, nguyên thần càng lớn mạnh thêm vài phần.
Mấy ngày nói dài thì cũng không dài, nhưng yêu thú hai người giết chết đã tới mười vạn, càng về sau, hai người giữa đàn yêu thú cấp thấp càng như cá gặp nước.
Cung Tiểu Trúc tuy cũng bị thương một chút, nhưng không nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một lát, dùng chút đan dược là khỏi hẳn trong nháy mắt, hơn nữa tốc độ khép vết thương cũng nhanh hơn trước không ít. Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ hai, Cung Tiểu Trúc thi triển thủ đoạn công kích, ngày đầu tiên, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một lần, còn là dưới tình huống bỉ dực song phi (đôi chim liền cánh), nhưng tới ngày hôm nay, Cung Tiểu Trúc đã có thể dùng tận bảy tám lần, càng lúc càng thuần thục, hơn nữa chân nguyên còn dư trong đan điền có thể đủ thi triển một hai lần công pháp trong quyển một.
Tuy vậy, nhưng tình huống hôm nay không tầm thường, sáng sớm, yêu thú đúng giờ tới ngoài thành Vạn La, tùy thời mà động, vẫn chưa tấn công ngay lập tức, tu sĩ nhân loại cũng đã sớm ra trận địa đầu tường sẵn sàng đón quân địch.
Yêu thú đã ngoài cấp bảy, phải gọi là yêu tu, họ đứng ở đại hậu phương, lông tóc toàn thân mềm mại vô cùng, thân thú càng thêm cao lớn, mấy nghìn bảy tám yêu tu cùng một yêu thú cấp chín càng thêm khổng lồ được hộ vệ ở chính giữa, yêu thú cấp chín hai mắt đỏ bừng hung ác nhìn tu sĩ nhân loại nơi xa.
Yêu thú từ cấp sáu trở xuống đông nghìn nghịt, vây quanh toàn bộ thành Vạn La, cuộc chiến hết sức căng thẳng, yêu thú cấp chín đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, tiếng rống giận phát ra từ trong miệng, khí lăng quay cuồng, âm lãng khuếch tán ra bốn phía, chấn động tới mức tu sĩ nhân loại bên này đầu choáng váng, ù tai hoa mắt.
Các yêu thú cấp thấp trước mặt kia ngay lúc tiếng rống giận vang lên nhận được mệnh lệnh, đột nhiên phóng lên phía trước, như một làn sóng biển cuồn cuộn hướng về phía trước, tu sĩ nhân loại nhìn thấy yêu thú vừa động trong nháy mắt cũng lần lượt bay lên không trung hoặc hòa vào giữa đàn thú chiến đấu.
Tất Điêu Diệp Lâm bay ra ngoài thành, đứng trên không trung, nhìn người người chiến đấu phía dưới.
Gần một trăm vị thành chủ và chưởng môn đánh nhau thành một đoàn với các yêu thú cấp khá cao kia, các thành chủ và chưởng môn Xuất Khiếu kỳ và Hóa Thần kỳ thường thường bị một đống hơn mấy trăm, một nghìn yêu thú vây quanh.
Mấy ngày trước tu sĩ nhân loại luôn chiếm ưu thế, hơn nữa thương vong cũng rất nhiều, các tu sĩ thực lực không tốt lắm kia bị giết, còn lại là tu sĩ tu vi khá cao, nhưng cũng đã bị thương chút ít, vấn đề đơn giản, không lớn, ăn chút đan dược là có thể khỏi hẳn.
Tuy rằng yêu thú đã ngoài cấp bảy cũng đã tới, nhưng vẫn mới chỉ là hơn mấy nghìn, tu sĩ nhân loại tuy số lượng thưa thớt, nhưng tu vi cao hơn yêu thú đi đầu kia nhiều, thế nên một khi khai chiến, hai bên thắng bại đã định.
Tu sĩ nhân loại thế không thể đỡ, trong nháy mắt liền giết chết mấy vạn yêu thú, vài yêu thú kia hoàn toàn không phải là đối thủ của tu sĩ cấp cao.
Hôm nay, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cũng như mọi khi bay tới một phần đất trống, Tất Điêu Diệp Lâm trên không trung nhìn theo bóng dáng họ rời đi, lộ ra chút ý cười, hai người quay đầu gật đầu với hắn, rồi đi xa.
Từ ngày đầu ba người làm quen xong, Tất Điêu Diệp Lâm mỗi lần đều ra ngoại ô xem hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chém giết yêu thú, thường thường cũng giúp sức một chút, tuy rằng nhìn như đang không làm gì, nhưng Tất Điêu Diệp Lâm cũng thu được một vài cảm ngộ từ cuộc chiến của hai người với yêu thú, rất có ích trong việc tăng tu vi.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tuy rằng chỉ là sơ giao với Tất Điêu Diệp Lâm, trao đổi không nhiều, thời gian ở chung cũng ngắn ngủi, nhưng cũng có vài phần cảm nhận được hắn là một người lãnh đạo sáng suốt, làm người chính trực, có vài phần nghĩa khí, Tất Điêu Diệp Lâm cũng cảm thấy tuy hai người là hậu bối nhưng tư chất có phần không tệ.
Hai người bày đại trận ở một nơi không người, liền đi vào trong trận bắt đầu chém giết yêu thú vọt tới từ xung quanh.
Bên kia, Tất Điêu Diệp Lâm quan sát một hồi trên không trung, phát hiện yêu thú xung quanh yêu thú cấp chín kia bắt đầu di chuyển, chậm rãi tản ra bốn phía, tận tới khi rốt cuộc xung quanh yêu thú cấp chín kia không còn một con yêu thú cấp cao nào thủ vệ nữa.
Vài yêu thú cấp bảy tám kia đi tới chỗ đàn yêu thú cấp thấp, đi qua nơi của tu sĩ nhân loại, thực lực hơi yếu suýt chút nữa trúng chiêu, đều được Tất Điêu Diệp Lâm thời khắc chú ý tới yêu thú ra tay cứu giúp, thực lực hơi mạnh có thể dễ dàng tránh được, nhưng lúc chống trả lại không làm những yêu thú cấp cao này bị thương, thế là Tất Điêu Diệp Lâm lại một lần nữa kích sát những yêu thú này.
Tuy rằng Tất Điêu Diệp Lâm chỉ là một tu sĩ thanh niên Hóa Thần sơ kỳ, nhưng hắn thiên tư tung hoành, rất nhiều tu sĩ Xuất Khiếu kỳ từng bại trong tay hắn, hoàn toàn xứng với danh hiệu tu sĩ thiên tài vượt giai đối địch, tiếng tăm lừng lẫy ở đại lục Huyền Hoàng, cũng là hoàng tử duy nhất có thực lực mạnh nhất tu vi cao như vậy, trong hoàng thất Huyền Hoàng triều.
Tất Điêu Diệp Lâm nhíu mày quan sát chiến cuộc, luôn cảm thấy phương hướng đi của những yêu thú này có điểm không thích hợp, nhưng cố nghĩ kĩ lại không thể nhớ ra.
Thời gian nhanh chóng trôi qua vài canh giờ, ngay lúc mặt trời trên đầu treo cao, mấy nghìn yêu thú cấp cao chỉ còn lại vài chục con còn sống, còn lại đều bị giết chết hầu như không còn.
Lại ngay vào lúc này, những yêu thú đó lần lượt hóa thành hình người, có khôi ngô bưu hãn, có phong thần tuấn lãng, có xấu xí vô cùng, có mỹ mạo tựa thiên tiên, họ bấm thủ quyết, miệng lẩm bẩm, một cỗ khí lãng cường đại tản ra bốn phía, xuyên qua tu sĩ và yêu thú đang đánh nhau, ánh sáng rọi khắp chiến trường.
Khi những yêu tu này đều hóa thành hình người, các tu sĩ cấp cao liền cảm thấy không ổn, Tất Điêu Diệp Lâm nhanh trước họ một bước, từ trên trời hét lớn một tiếng nói: “Chúng tu sĩ mau chóng rời khỏi nơi này!"
Thầm nói trong lòng một tiếng “Không tốt" liền lập tức bay xuống dưới, mà lúc này trên không trung của khu vực chiến trường đã hình thành một đồ trận cực lớn, gần như tất cả yêu thú và tu sĩ đều bị bao phủ bên dưới.
Tác giả :
Ngọc Duyên