Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 83



Tuy cậu Lương được cái thân sĩ hữu lễ, nhưng trước sau cũng là khó che giấu đi bản chất cầm thú, sau khi sờ tận tay bảo bối nhà mình, vừa túm vừa kéo, ôm tổng giám đốc Thẩm vào lòng.
Thẩm Úc Tiều đột nhiên bị cậu bế kiểu công chúa làm hoảng sợ, tuy rằng hình tượng của anh từ lúc phát sóng trực tiếp đã không còn sót lại chút gì, nhưng vẫn không có cách nào mất mặt trước đám người quản gia, đấm đấm bả vai Lương Trung Tuyền, còn chưa mở miệng mắng cậu, những người đang chờ ở cửa giống như biết tổng giám đốc sẽ thẹn thùng nên nhanh chóng chạy đi chỗ khác, Lương Trung Tuyền hắc hắc cười, nắm tay tổng giám đốc Thẩm đi ra hoa viên.
Mặt sau của hoa viên có một cái kho hàng không nhỏ, bên trong để một ít đồ đạc đã rất nhiều năm không dùng, ngày thường quản gia và mấy dì giúp việc cũng rất ít khi bước vào, Thẩm Úc Tiều bị Lương Trung Tuyền một đường ôm đến cửa kho hàng, chỉ thấy Ảnh đế Lương như là đang biểu diễn ca kịch mà kéo màn che trước cửa kho hàng, làm một cái tư thế “Mời vào".
Mà tổng giám đốc Thẩm nhìn vào bên trong, trong nháy mắt liền sững sờ tại chỗ.
Chỗ này lại là một phòng thí nghiệm!
Đương nhiên, cái phòng thí nghiệm lậu này dụng cụ bị quăng lộn xộn, dụng cụ công học lý học trộn lại với nhau, bàn ủi điện đặt trên máy hiện sóng, các loại lưỡi cưa kích cỡ khác nhau dính chặt trên nam châm, thậm chí trên mặt đất còn có một cái hàn điện cơ dính đầy bùn đất, bên cạnh còn đặt một cái mặt nạ bảo hộ bằng hợp kim.
Lương Trung Tuyền đầy mặt kiêu ngạo mà hỏi: “Thế nào?"
Thẩm Úc Tiều nhìn thẳng cậu một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được cười thành tiếng, anh cầm lấy một đoạn ống nước, gõ gõ mặt đất: “Em có thể đứng đắn một chút không?"
Lương Trung Tuyền làm bộ cái gì cũng không hiểu, đi đến chỗ hàn điện cơ, cầm lấy cái mỏ hàn hơi mà công nhân kiến trúc thường dùng, nhét vào trong tay tổng giám đốc Thẩm: “Nào, cầm, em biết anh thích loại đồ vật này, chúng ta lúc nào học cũng không muộn, nên em và anh cùng nhau…"
Nói xong giơ tay tiếp nhận ống nước trong tay Thẩm Úc Tiều: “Đến lúc đó anh làm khoa điện công, em thông cống thoát nước, chúng ta cùng nhau đi làm, còn có thể tới nhà khách hàng làm cùng một phát."
Thẩm Úc Tiều cười cười như cũ, giơ hàn điện cơ trong tay, bất đắc dĩ nói: “Là ai nói em anh thích hàn điện?"
Lương Trung Tuyền vẻ mặt vô tội: “Hệ thống đó, nó nói anh trừ bỏ công việc chính là em, không có sở thích, em cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại lần trước lúc xem bảng mạch điện anh tương đối vui vẻ, anh nhìn cái này nè, so với máy hàn điện còn lớn hơn, anh có thể hàn cả thép luôn."
Thẩm Úc Tiều lúc này đã hiểu, anh ném máy hàn ném tới dưới đất, trên mặt tươi cười: “Cho nên em làm tất cả những thứ này, chính là vì cáo trạng với hệ thống?"

“Đương nhiên không phải, em biết hệ thống chính là giúp anh làm nũng, muốn em có nhiều thời gian bên anh," Lương Trung Tuyền cũng ném ống nước xuống, đem bụi trên tay cọ đến trên mặt anh, ngay sau đó giống như biến ma thuật mà từ “Đống rác" lộn xộn biến ra một cái thư mục: “Em là muốn cho anh cái này."
Mở thư mục ra, là một tư liệu quyên tặng phòng thí nghiệm, Lương Trung Tuyền đại quyên tặng một phòng thí nghiệm vật lý cho đại học A dưới danh nghĩa của “Thẩm Úc Tiều".
Lương Trung Tuyền run run tây trang trên người, ưỡn ngực nói: “Chê trước khen sau, lợi hại đi."
Thẩm Úc Tiều cúi đầu, lẳng lặng mà nhìn phần văn kiện kia thật lâu, lại ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Trung Tuyền, mới chậm rãi mở miệng, thanh âm chua xót: “Làm gì có người dùng tên của mình mà đặt cho phòng thí nghiệm, anh không có tự luyến như em."
“Em không phải tự luyến, là tự tin." Lương Trung Tuyền ghé sát vào anh, cười nói: “ Em vốn là muốn lần nữa đưa anh trở lại đại học A, chính là suy tính cẩn thận, em cũng không hiểu lĩnh vực kinh doanh của anh, nếu đưa anh trở lại, em ăn của ai, cho nên cũng chỉ có thể đem tên của anh đẩy vào đó, bản thân phải ở lại nơi này kiếm tiền cho em."
Thẩm Úc Tiều nhìn cậu trong một chút, giống như trả thù mà bóp chặt gương mặt cậu, đem bụi bẩn trên tay trét đầy mặt đối phương, không đợi cậu xin tha giống bình thường, liền buông lỏng tay ra, hung hăng hôn lên.
Lương Trung Tuyền ôm eo anh, cũng nhiệt tình mà đáp lại, cho đến cảm nhận được môi đau đớn, mới luyến tiếc rời đi, cậu làm ra vẻ khóc thút thít: “Em oan ức quá mà, đã tặng quà cho còn anh bị cắn."
Thẩm Úc Tiều giơ tay, dùng mu bàn tay sạch sẽ xoa xoa môi cậu, càng xem càng cảm thấy thật sự là quá yêu cái con người trước mắt này, chính mình rõ ràng cái gì cũng không nói, vì sao cậu luôn là có thể đoán được điều mình muốn, luôn có thể thỏa mãn mình ngay từ lần đầu tiên.

Hiện tại, tương lai của mình, bao gồm cả quá khứ, tất cả đều có sự tham dự của cậu.
Lương Trung Tuyền thấy bá tổng nhà mình hốc mắt lại bắt đầu ướt át, tiện hề hề mà cọ mũi anh: “Bảo bối của em nàm xao dị cà, mấy ngày nay sao lại thích khóc như vậy, là em gây ra đại sự chọc bể túi nước của anh sao?"
Tổng giám đốc Thẩm hai mắt đỏ hoe, một tay nắm lấy áo ở vai cậu, “Ầm ầm ầm" đấm một trận.
Ảnh đế Lương một bên cười ha ha xin tha, một bên lau nước mắt cho anh, chờ anh đánh đủ rồi, liền tìm một miếng bạt nhựa sạch sẽ, san phẳng mà trải trên mặt đất, sau đó không hề có hình tượng mà ngồi lên trên, kéo tổng giám đốc Thẩm đang bên cạnh ngồi xuống trước mặt mình, ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Nếu thích vật lý như vậy, vì sao không tiếp theo học? Ba đã nói với em, ông đã sớm tính toán bảo lưu hồ sơ cho anh."
Thẩm Úc Tiều đưa đầu dựa lên bờ vai của cậu: “Cá và tay gấu không thể lấy cùng một lúc."
Lương Trung Tuyền nhướng mày: “Những lời này có chút quen tai."
Thẩm Úc Tiều giương mắt nhìn cậu một chút, khe khẽ thở dài: “Tiếp nhận công ty, là lựa chọn có lợi nhất của anh… Tính cách anh không tốt, còn có bệnh tâm lý, đã đủ phiền phức rồi, nếu thật sự còn không nghe lời, thì còn có giá trị gì nữa."
Cảm nhận được người ôm mình đang tức giận, anh nhanh chóng nắm lấy tay đối phương, bổ sung nói: “Khi đó anh chưa trưởng thành nên mới có suy nghĩ như vậy.

Anh đã quyết định rồi, liền không hối hận.

Em xem cho dù có tiếp nhận công ty nhà họ Thẩm, anh cũng không có thiệt thòi gì."
Anh cười cười, nghiêm túc nhìn Lương Trung Tuyền: “Bởi vì sau đó anh gặp được em, cho nên tiếc nuối lớn nhất cũng trở nên may mắn."
Lời này quả thực là lời âu yếm tốt nhất trên thế giới, Lương Trung Tuyền nhịn không được hôn bảo bối một lần lại một lần, một lúc lâu sau mới ngẫm lại một vấn đề, hỏi: “ Tính cách ba mẹ tốt như vậy… Tại sao anh lại…?"
Thẩm Úc Tiều cúi đầu không nói lời nào, Lương Trung Tuyền phát hiện mình lại nói bậy, nhanh chóng xin lỗi, lại bị bảo bối ngăn lại, qua nửa ngày, tựa hồ là làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, mới chậm rãi mở miệng…
Âm thanh Hệ thống đột nhiên vang lên, thiếu chút nữa đem lời chưa nói ra của tổng giám đốc Thẩm nghẹn chết: 【Kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt, tái hiện tình cảnh (tốc độ x2), thời hạn: Ba mươi giây; khen thưởng: Không; thất bại trừng phạt: Không.

Nhắc nhở: Góc nhìn của người thứ ba, không xâm phạm **.



Thẩm Úc Tiều nhíu mày, vừa muốn phủ định, lại phát hiện Lương Trung Tuyền đã nhắm hai mắt lại, anh kêu hệ thống ra: “Vì sao nhất định phải cho cậu ấy xem, tôi nói rõ với cậu ấy không được sao?"
【Có thể nh, 】 Hệ thống nói; 【Chính Lương tiên sinh muốn thay cậu tiếp thu hết thảy mặt trái hiệu quả, tuy rằng tôi hướng về cậu, có điều nhiệm vụ trong kho lại hướng về Lương tiên sinh… Cậu hẳn là cũng hiểu vì cái gì đi.


Thẩm Úc Tiều bất đắc dĩ nói: 【Bởi vì cái gọi là khách hàng là tôi của tương lai, cái “tôi" kia thành lập kho nhiệm vụ? 】
Hệ thống: 【Bingo!】
Cũng không biết mình của tương lai có phải đầu óc hồ đồ rồi không, những việc này nói cho cậu ấy có ích lợi gì, cậu đã đủ yêu mình rồi, sao lại còn cần làm cậu đau lòng? Thẩm Úc Tiều một bên ở trong lòng mắng cái “Chính mình" tương lai kia, một bên chờ Lương Trung Tuyền tỉnh lại.
Nhắm mắt lại, Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy như là lạc vào thước phim 3D, lại như là đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nhìn thấy tất cả.
Ngay sau đó truyền vào trong tai chính là đồng âm non nớt: “Nếu cha mẹ ly hôn là tốt rồi……"
Còn đang nghi hoặc, Lương Trung Tuyền thấy bảo bối nhà mình khi còn nhỏ, cậu xem qua ảnh chụp, đại khái là dáng vẻ tầm ba đến năm tuổi, bé con trưởng thành sớm, ở nhà trẻ vẻ mặt đã thâm trầm, đạt được sự sùng bái của những đứa trẻ khác, nhưng khi ở nhà, khuôn mặt nhỏ lại là cười đến đỏ bừng, cha mẹ một trái một phải nắm lấy tay anh, nhưng đi một hồi, tay của cha mẹ lại nắm với nhau, anh đuổi theo phía sau hai người, một bên chạy theo một bên khóc, nhưng cha mẹ ở phía trước hăng say trò chuyện, không một ai quay đầu lại nhìn.
Hình ảnh vừa chuyển, bé con ngồi trên sô pha cùng cha mẹ xem TV, anh thấy được thần tượng mình thích, hưng phấn mà vỗ vào chân của ba, ba quay đầu, nghe xong vài câu, vừa lúc mẹ nhớ tới cái gì đó, cũng kêu ba nó một tiếng, ba lập tức quay đầu, cùng mẹ nói chuyện, tựa hồ hoàn toàn đã quên những gì con trai vừa nói.
Lần thứ ba, bé con cùng xuống xe với mẹ, nhìn ba mở hai tay ra thì hai mắt anh đã sáng lên, bước chân chạy vội về phía trước, nhưng ba trực tiếp lướt qua anh và ôm chầm lấy mẹ đang đi đến.
……
Dần dần, đứa nhỏ này không cùng cha mẹ đi ra ngoài nữa, không còn chia sẻ niềm vui với cha mẹ, không còn nói mình thích cái gì nữa.

Anh sinh hoạt cẩn thận ở ngôi nhà mà ba người hạnh phúc này, như thể đang ăn nhờ ở đậu.
Anh bắt đầu phủ định chính mình, có phải bản thân đã làm chưa tốt chỗ nào hay không, có phải đã nói sai câu nào hay không, mình làm sai thì ba mẹ mới không thích mình, có phải bởi vì mình không đủ nghe lời, cho nên ba mẹ mới trừng phạt mình.
Sau đó là khi anh lớn thêm một chút, ba bắt đầu làm ăn phát đạt, mẹ cùng cha gánh vác việc kinh doanh, anh giống như con một nhà hào môn, bắt đầu ăn cơm một mình, ngủ một mình, càng càng càng thu mình lại.
Con trai trong thời kỳ phản nghịch luôn là vô cùng nhạy cảm, anh cho rằng cha mẹ không yêu anh, thế giới này không yêu anh, cho nên anh dùng ngôn từ sắc nhọn đâm vào những người thân thiệt bên cạnh anh, cho rằng như vậy mới có thể bảo vệ được chính mình, kết quả là càng đẩy mọi người ra xa hơn.

Như một vòng luẩn quẩn, lớp vỏ bảo vệ của anh càng ngày càng cứng rắn, đến khi chính anh cũng không phá vỡ được.
Cho dù sau đó đã lý giải được nỗi khổ tâm của cha mẹ, đã biết vấn đề của mình, nhưng tật xấu là chanh chua vẫn không sửa được.
……
Lương Trung Tuyền đột nhiên bừng tỉnh nhìn gương mặt trước mắt giống trong màn hình 3D, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp theo, ôm chặt lấy đối phương vào lòng.

Hệ thống đã đem nội dung đồng dạng truyền phát cho ký chủ, Thẩm Úc Tiều cảm nhận được lão công đang run rẩy, cười vỗ vỗ sau lưng cậu: “Không nghiêm trọng như vậy, em đừng bị lừa, cha mẹ anh không phải không yêu anh, chính là quá mức vô tâm, anh lúc ấy quá nhạy cảm, nói tới nói lui, chính là do hiểu lầm của bản thân mà thôi."
Lương Trung Tuyền vẫn không nhúc nhích mà ôm anh, càng thêm siết chặt tay, cậu đã hiểu ba Thẩm và mẹ Thẩm không có gì sai cả, bọn họ chỉ là do quá yêu nhau mà thôi, nếu đứa bé kia không phải bảo bối nhà mình, cậu nhìn những cảnh tượng đó có lẽ còn muốn cười, ba mẹ tốt đẹp như vậy, cả con mình cũng chen vào không lọt đúng là cảm động biết bao, nhưng đứa bé kia là Thẩm Úc Tiều, cậu xem xong hết thảy, chỉ cảm thấy đau lòng thôi.
Chính là cậu lại không thể trách ba mẹ vợ, bọn họ không có khả năng không có trách nhiệm giống như trong tình cảnh tái hiện, bằng không bảo bối nhà mình cũng sẽ không phát triển thành tính cách chính trực như hiện giờ.
“Cái em tiếp thu chỉ là một phần nội dung thôi, ba người nhà anh còn có không ít hồi ức đẹp, có điều thời kỳ phản nghịch anh chỉ mang thù không nhớ ân, hơn nữa EQ thấp, nên mới có thể cảm thấy như vậy, em hiện tại xem ba mẹ anh, là hạng người như vậy sao."
Thẩm Úc Tiều thấy đối phương vẫn không nói chuyện, dùng sức đẩy Lương Trung Tuyền, nâng mặt cậu nói: “Hơn nữa, anh hiện tại một chút cũng không khổ sở, bởi vì có người đem anh đặt ở vị trí quan trọng nhất, đúng hay không?"
Lương Trung Tuyền cười khổ một chút, xoa xoa tóc anh: “Ngược lại em còn muốn anh đến an ủi em……"
“Cảm thấy ngượng ngùng cứ chơi với anh một lát," Tổng giám đốc Thẩm lần đầu tiên chủ động buông bỏ hình tượng bá tổng của anh, từ đống rách nát mà Lương Trung Tuyền góp nhặt được lấy ra mấy cái thấu kính: “Nào,
Anh dạy em làm máy chiếu."
Hai người giống như hai đứa trẻ chơi trò chơi gia đình, ngồi dưới đất chơi một hồi đến tận đêm khuya.
+++++++
Sau khi Tết Âm Lịch kết thúc, hai chồng chồng ban ngày làm việc, buổi tối lại call video, sinh hoạt dường như không có gì thay đổi, rồi lại giống như có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chẳng sợ người khác cảm giác được có gì khác biệt, cũng là nói không nên lời là kém ở nơi nào, ngoại trừ chủ tịch Thẩm.
Ông cảm giác được rõ ràng rằng con dâu trở nên giống với con trai mình, không muốn phản ứng lại ông, thậm chí cả điện thoại cũng gọi không được.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy điện thoại vợ gọi, Lương Trung Tuyền ở bên kia màn hình trầm ngâm thật lâu, đột nhiên hỏi: “Ba, lúc Kiều Kiều còn nhỏ, ba có thích anh ấy không?"
“Này không phải vô nghĩa sao," chủ tịch Thẩm vẻ mặt không thể nào lý giải được nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghe lời cũng đỡ lo, lại còn không phản nghịch, mặc dù nói chuyện không dễ nghe cho lắm, nhưng là nhân phẩm không có vấn đề gì cả!"
Chủ tịch Thẩm giống như người anh em đang trêu chọc mà chế nhạo nói: “Con không cảm thấy nó biệt nữu lên càng đáng yêu sao?"
Kết quả con dâu nhà mình một chút hứng thú trò chuyện tiếp, ngược lại gào khóc dữ dội, hung hăng nói: “Ba thật quá đáng!"
Hai vợ chồng già nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, hai mặt nhìn nhau.
Ngày tháng đen tối như vậy vẫn luôn duy trì đến lần phát sóng trực tiếp tiếp theo, Lương Trung Tuyền mới kéo số chủ tịch Thẩm từ danh sách đen ra, nhắn một cái tin chia tay cho ông: “Chúng ta dù không thành huynh đệ, nhưng ngài vĩnh viễn là ba."
Thẩm Úc Tiều nhìn cậu bình tĩnh mà thu hồi điện thoại, nhướng mày nói: “Giải hòa?"
Ảnh đế Lương lắc đầu thở dài: “Em đau lòng cho Kiều Kiều nhà em."
Tổng giám đốc Thẩm nhấp môi nhéo nhéo lỗ tai cậu, uy hiếp nói: “Lại gọi tên này của anh, thì liền lăn ra phòng khách ngủ."
Lương Trung Tuyền nháy mắt ngoan ngoãn: “Đã biết, ông xã."


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại