Hệ Thống Show Ân Ái
Chương 56
Dường như vì giường đất quá nóng, dưới chăn bông lại quá ngột ngạt, nên khi bị bao phủ, trong không khí dường như có một mùi hương mông lung trôi nổi làm người ta trầm mê nhưng lại thấy khó thở.
Bảo bối nhà mình mặc áo lông cao cổ màu trắng hơi hơi khom người, chăm chú ỷ lại nhìn mình, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn dính người, vừa tinh quái quyến rũ lại mị hoặc mê người.
Rõ ràng đang ở dưới chiếc chăn bông hoa lòe loẹt xanh đỏ, người trước mặt lại cứ như vua của loài tinh linh thanh khiết không dính chút khói lửa nhân gian, chậm rãi tiến gần về phía cậu, trước mắt giống như được bao phủ một tầng lăng kính, đẹp như trong giấc mơ, mãi cho đến khi môi của đối phương dán lên môi mình, Lương Trung Tuyền mới dần tỉnh táo lại từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bảo bối nhà mình mà lại hôn mình ở chỗ này! Anh mà lại chủ động trước mặt người khác!
Có phải cậu đang nằm mơ không, bảo bối nhà mình là người để ý đến mặt mũi như vậy, mà lại chủ động hôn mình trước màn ảnh! Cho dù là vì nhiệm vụ của hệ thống thì chuyện này cũng không có khả năng…
[Ting, hoàn thành nhiệm vụ mười lăm, chỉ số tình cảm +3, tổng chỉ số tình cảm là 45]
Hai người dán môi thật lâu, mãi cho đến khi âm thanh điện tử của hệ thống cắt ngang, Thẩm Úc Tiều mới từ từ rời đi, khuôn mặt nóng không chịu được, trái tim trong lồng ngực thì đánh trống liên hồi.
Người đàn ông đã kết hôn bốn năm lại đỏ mặt vì một nụ hôn lịch sự, chuyện này nghe thì thật là buồn cười, nhưng sự thật chính là như vậy, kể cả khi hai người ở bên nhau, Thẩm Úc Tiều luôn chiếm thế thượng phong, trừ lúc động tình cầm lòng không được, anh gần như không bao giờ chủ động yếu thế trước mặt Lương Trung Tuyền, càng miễn bàn loại nụ hôn dò xét, cẩn thận từng li từng tí, đại biểu cho tình yêu này.
Hoặc là nói, cho dù cái gì cũng đã làm rồi, nhưng anh cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng chủ động biểu đạt tình cảm đối với Lương Trung Tuyền.
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người xem, cũng là lần đầu tiên với chồng, tất cả xuất phát từ nội tâm, anh muốn cho đối phương biết mình muốn hôn cậu, mỗi một phút một giây ở chung đều muốn hôn cậu, cũng muốn làm những chuyện “có thể nghe nhưng không thể xem".
Tuy rằng vẫn cảm thấy mất mặt, vẫn sợ bị người khác cười nhạo, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, rõ ràng đây mới chính là điều mình muốn làm. Sáu năm trước, từ một cái nhìn thoáng qua trong phim trường, anh đã muốn mình yếu thế trước người đàn ông này, muốn được cậu nuông chiều như trẻ con.
Thật ra Lương Trung Tuyền đã làm được những điều mình muốn, em ấy đã sớm nhận ra mình muốn gì, lại còn cẩn thận dè dặt giữ thể diện cho mình, dù mình vẫn luôn nói những lời không hay, còn thường xuyên tỏ ra ghét bỏ em ấy, nhưng em vẫn giống như một con cún lớn vô tâm vô phế, ngây ngô cười với mình.
Vì sao những người đó lại cảm thấy em ấy không xứng với mình chứ? Rõ ràng người có tính cách quái đản như mình mới không xứng với em ấy…
Hệ thống thấy hai người họ cứ ngây ngốc nhìn nhau, trông giống như hai kẻ ngốc, nhịn không được hỏi: [Ký chủ, hai người các cậu đang làm gì vậy? Sao không nói gì?]
Thẩm Úc Tiều bị hệ thống nhắc nhở, giật mình một cái, rụt rè thu hồi ánh mắt, mất tự nhiên nuốt nước miếng, sau đó định bỏ chăn ra, muốn chui ra ngoài.
Nhưng Lương Trung Tuyền nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên cầm lấy ta bảo bối nhà mình, kéo lại chăn bông đã bị dở lên một nửa, một bàn tay mạnh mẽ kéo đối phương vào trong lòng, dịu dàng gấp gáp ngậm lấy bờ môi anh…
…
Khán giả lại thấy chăn bông bị chia thành hai ngọn núi một lần nữa, cả người tổng giám đốc Thẩm đều bị ngọn núi bên Lương Trung Tuyền túm xuống dưới chăn, tuy micro đã bị ảnh đế Lương nhanh chóng tắt đi, nhưng trước khi tắt người xem vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ như có như không.
Tiếng kêu này quá nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều biết, một tiếng này như đột nhiên bị châm lửa đốt, mà ngọn lửa này đã cháy lan đến trên người chị dâu.
Tổ đạo diễn sợ hãi trong lòng, hai người này quá to gan rồi đó? Hôn thôi còn chưa tính, sao lại còn kêu rên chứ! Họ sợ hai vợ chồng sẽ lái xe thật, vừa định đóng cửa phòng giám sát, ngắt cameras của phòng phát sóng trực tiếp thứ ba, thì nghe thấy tiếng “Bốp bốp bịch bịch", ngay sau đó, Lương Trung Tuyền cười ha ha chui ra từ trong chăn, micro đã khôi phục âm thanh.
Chắc mọi người cũng hiểu “lái xe" là gì ha =))
Trong chăn, tổng giám đốc Thẩm vừa đánh người dùng chăn bao kín mình, cuộn thành một cục rồi không nhúc nhích.
“Không phải, bảo bối, em sai rồi," ảnh đế Lương túm cái chăn tổng giám đốc Thẩm đang giữ chặt, nụ cười trên mặt vẫn không nhịn được, cố gắng nhịn cười giật đống chăn kia: “Anh đi ra đi, ở trong chăn lâu quá sẽ ngạt thở đó, nghe lời em."
Có người quấn chặt trong chăn, đương nhiên cậu không dám động mạnh, chân Thẩm Úc Tiều vươn ra từ trong chăn dùng sức đạp đối phương: “Còn cười! Còn cười!"
Lương Trung Tuyền: “Anh chui vào trong chăn cũng vô dụng, chúng ta đi ra ngoài tìm xem có thuốc mỡ gì đó không, bôi chút thuốc là được."
Người xem:!!! Bôi thuốc!
Tổng giám đốc Thẩm hiển nhiên là không chấp nhận ý kiến này, tiếp tục tự nhốt mình.
Ảnh đế Lương tiếp tục dỗ dành: “Bảo bối, nghe lời em, đi ra đi, anh không nói em không nói, có ai biết được anh tự cắn vào đầu lưỡi chứ."
Trả lời cậu vẫn là một cú đạp.
Ảnh đế Lương bị đạp nhưng không tức giận, ngược lại càng thêm sung sướng, ở bên cạnh ôm bụng cười ha hả, cười to đến mức suýt nữa ngất đi.
Thẩm Úc Tiều ở trong chănnghe thấy cậu cười đến mức ho khan, tức giận xốc chăn lên, xụ mặt trừng cậu.
Lương Trung Tuyền: “Ha ha ha khụ khụ khụ khụ…"
Chị dâu cảtừ trước đến nay nói một không nói hai làm sao chịu được cảnh bị cười nhạo như vậy, vì thế túm nam nhân nhà mình lại, đấm “Bốp bốp" vài cái vào sau lưng, cho đến khi đối phương ho sặc sụa mới ngừng lại.
Lương Trung Tuyền nắm lấy tay anh, làm nũng quơ quơ, sau đó mới kéo anh đến bên cạnh cửa sổ: “Nào, há miệng, để em xem có nghiêm trọng không."
Tuy rằng rất mất mặt, nhưng an toàn vẫn quan trọng hơn, Thẩm Úc Tiều không tình nguyện há miệng ra, để đối phương xem đầu lưỡi anh.
Chỉ thấy đầu lưỡi tổng giám đốc Thẩm có một điểm đỏ đường kính mấy mm, cũng không quá rõ ràng nhưng nhìn qua là biết rất đau.
“Cũng may, không chảy máu," Lương Trung Tuyền cười tủm tỉm ôm mặt anh hôn một cái, tiếp tục nói: “Nhưng mà anh đáng yêu quá."
Nhưng tổng giám đốc Thẩm lại không cảm thấy việc mình tự cắn vào đầu lưỡi có gì đáng yêu, bây giờ anh rất hối hận, hối hận vì sao mình lại chủ động đi hôn con vật to xác này.
Anh giận dỗi đồng thời nói trong ý thức: [Hệ thống, hủy nhiệm vụ thứ mười lăm đi, trừ chỉ số tình cảm cũng được.]
Hệ thống: [Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không thể trừ chỉ số tình cảm… Nhưng mà ký chủ, cậu thật sự rất đáng yêu.]
Tổng giám đốc Thẩm lười quát nó câm miệng, sau khi Lương Trung Tuyền kiểm tra đầu lưỡi của mình xong, anh lại tự trùm áo lông vũ của Lương Trung Tuyền lên, tiếp tục tự nhốt mình.
Ảnh đế Lương không còn cách nào, chỉ có thể ôm anh quay lại phòng lớn, rồi ra gian ngoài tiếp tục nấu ăn với Chung Phong.
Trên giường đất, Tả Nguyệt Minh và hai cô gái đều quan tâm hỏi anh: “Tổng giám đốc Thẩm, chân của anh có làm sao không?"
Tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt trả lời: “Không sao."
Mà ở gian ngoài, Lương Trung Tuyền đang xào rau cải trắng, vừa xào vừa không nhịn được ngó đầu vào thăm dò phòng lớn, liếc nhìn bảo bối nhà mình một cái, rồi quay trở lại bệ bếp, không tự chủ cười ngây ngô.
Một loạt hành động này cực kỳ giống cậu nhóc mới biết yêu, nhớ nhớ nhung nhung, giống như người yêu chỉ rời đi một cái chớp mắt thôi cũng không nỡ, dẫn tới Chung Phong cũng liên tục ghé mắt nhìn, mà người xem cũng cảm thấy mình bị nhét một đống thức ăn cho chó vào mồm, ăn no lại đổ.
+++++++
Ảnh cả và em út không hổ là lao động chính trong nhà, việc nấu cơm cũng giống như việc cưỡi xe đi đường, rất nhanh làm xong sáu bảy món ăn, anh cả mở bàn tròn đặt trong phòng lớn ra, em út bưng đồ ăn và màn thầu bác gái để lại đặt lên mặt bàn.
Em dâu duyên dáng chun mũi lại, bĩu môi oán giận: “Em muốn ăn cơm."
“Làm cơm lâu lắm," Chung Phong bẻ bánh màn thầu ra đưa cho cậu ta một nửa: “Em nếm thử đi, cái này rất ngọt."
Tả Nguyệt Minh vẫn ủy ủy khuất khuất cầm lấy miếng bánh màn thầu nhét vào trong miệng.
Mấy người ngồi quanh bàn đều mỉm cười cười nhìn xem phản ứng của cậu ta.
Quả nhiên, ngay sau đó, hai mắt cậu nhóc như phát sáng, mừng rỡ nói: “Ngọt lắm! Sao bánh màn thầu lại ngon như vậy chứ!"
“Đây là bánh màn thầu kiểu cũ, vẫn dùng bếp lửa và nồi to để hấp, nên sẽ ngon hơn bánh màn thầu ngày thường trong nhà làm ăn." Lương Trung Tuyền phổ cập kiến thức cho cậu ta.
“Anh cả thật lợi hại! Chuyện này mà cũng biết!" Tả Nguyệt Minh giơ ngón tay cái, sau đó từng ngụm từng ngụm cắn màn thầu, giống như đứa nhóc vừa rồi còn đòi ăn cơm là một người khác.
Cư dân mạng cũng đồng loạt bình luận “Thật thơm quá", cùng lúc đó, mọi người trong tổ tiết mục và khán giả cũng bắt đầu ăn cơm trưa.
Bởi vì thôn này quá mức hẻo lánh, không có cách nào gọi cơm hộp, tổ tiết mục lại không đưa người chuyện nấu cơm tới, nên nhân viên và trợ lý của các minh tinh chỉ có thể ăn mì gói để chống đỡ, Tiểu Vương sờ sờ cánh tay đã nổi đầy da ga, bưng mì gói yên lặng đi đến đầu giường đất tự kỷ.
Tôn Duệ thấy cô đáng thương, ném một chiếc áo lông vũ mình mang thêm qua cho cô.
Tiểu Vương: “Cảm tạ ân nhân cứu mạng!"
Cậu ta cười lạnh một tiếng, đang định chế giễu cô ăn mặc bất chấp thời tiết vì đẹp thì điện thoại vang lên.
Đầu dây bên kia là trợ lý Tiểu Chu: “Tôi vừa đến đầu thôn, cậu có thể ra đón tôi được không?"
Tôn Duệ không muốn rời khỏi gian phòng ấm áp này, nhưng đối phương đã mở lời, xuất phát từ lễ phép, cậu ta chỉ có thể đi ra ngoài đón người. Nhưng ai biết Tiểu Chu đi một mình đến nơi này còn chở theo một xe lớn cơm tự nấu và lẩu tự sôi, lúc vào thôn anh ta lấy danh nghĩa tổng giám đốc Thẩm tặng cho các nhân viên.
Tổ tiết mục vốn chỉ có thể ăn mì gói như gặp cứu tinh, nhao nhao cảm ơn, Tiểu Chu vẫy vẫy tay: “Tặng đồ ăn cho đoàn phim của ảnh đế Lương là thói quen của tổng giám đốc Thẩm, các anh cảm ơn anh ấy đi."
Mì gói trong tay Tiểu Vương “Xoạch" một tiếng rơi xuống đất, kinh ngạc túm chặt tay áo Tôn Duệ: “Anh Tôn, mỗi lần đoàn phim được tặng đồ ăn đều là do tổng giám đốc Thẩm đưa tới sao?"
Tôn Duệ bất đắc dĩ nhìn cô nhóc mơ mơ hồ hồ này: “Chứ không thì từ đâu tới? Gió thổi tới à?"
Trước kia vốn chỉ hâm mộ duy nhất Lương Trung Tuyền, sau đó lại tự xưng là fan CP, lúc này Tiểu Vương chỉ cảm thấy mình bị nhét đầy mồm thức ăn cho chó, hóa ra không phải tổng giám đốc Thẩm bắt đầu sủng ái anh Lương từ lúc quay chương trình thực tế… Thật tốt thật tốt, hôm nay lại có tư liệu sống rồi…
Trong lúc trợ lý Tiểu Chu “làm từ thiện", các vị khách mời đã ăn cơm xong, anh cả em út cần cù cũng đã rửa chén bát xong, bốn người đàn ông ra ngoài đốn củi, hai cô gái cho chó ăn dựa theo yêu cầu của bác gái Tưởng, đầu tiên là đổ tất cả đồ ăn thừa vào một chỗ, sau đó lấy bánh màn thầu xé ra từng miếng nhỏ, trộn vào cùng.
Hai người nhìn chằm chằm “thức ăn cho chó" thật lâu không nói lên lời.
“Cái kia… Tôi nhớ là hình như chó không thể ăn muối và ngũ cốc thì phải…." Tô Anh nhìn ống kính khổ não nói: “Cái này thật sự có thể cho chó ăn sao."
“Có thể ăn, không có việc gì," Đạo diễn biết đề tài này mẫn cảm, lập tức nói qua loa di động: “Chó vườn ở nông thôn rất khỏe mạnh, người dân nơi này đều cho chó ăn như vậy, khách mời cho chó ăn như vậy là được rồi."
Lúc này Tô Anh mới thở phào nhẹ nhõm, bưng chén đi cho chó ăn, nhưng lại bị con chó lớn liên tục sủa gâu gâu dọa cho không dám tới gần.
Tuy chó nuôi trong sân là chó đần nông thôn nhưng cũng là chó săn, tư thế hiên ngang, tiếng sủa thô kệch cũng đủ làm người ta sợ hãi, hơn nữa nó đang cuống cuồng muốn ăn cơm, lôi kéo dây xích ầm ầm căng chặt.
Tả Nguyệt Minh thấy thế, đi qua giúp họ, nhưng cuối cùng cũng bị dọa sợ, dáng vẻ lôi kéo dây xích của con chó to thật sự rất đáng sợ, tuy cậu ta vô tâm vô phế nhưng cũng biết đâu là nguy hiểm, ba người cứ như vậy đứng ở một khoảng cách an toàn giằng co tại chỗ với con chó to đã đói đến cuống cuồng.
Đúng lúc này, hai vợ chồng tổng giám đốc và Chung Phong xách theo rìu, trang bị đầy đủ đi ra ngoài, Thẩm Úc Tiều thậm chí còn bị Lương Trung Tuyền bắt đeo bao tay công trường mà bác gái Tưởng để lại trong nhà, họ thấy ba người mặc áo lông, không nhúc nhích đứng vây xem chó lớn thì cũng qua xem náo nhiệt.
Con chó lớn kia thấy phía đối diện có thêm nhiều người thì càng sủa hăng, Lương Trung Tuyền gánh vác trách nhiệm là anh cả, cứng đờ bảo vệ tổng giám đốc Thẩm ở sau lưng: “Đừng sợ, để tôi."
Các khách mời nghe vậy, nhao nhao kính nể nhìn Lương Trung Tuyền, thân ảnh cậu ở trong gió tuyết, rất có cảm giác bi tráng “gió thổi vi vu sông Dịch lạnh lẽo".
Nhưng Thẩm Úc Tiều lại cảm nhận được cậu đang sợ hãi, đặt tay lên vai cậu, nói: “Lần này để anh thử xem."
Anh cả không quay đầu lại nói: “Không được, làm đàn ông sao có thể để vợ mình đi vào chỗ nguy hiểm chứ, để em!" Dứt lời, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước tới gần con chó.
Con chó ngẩng đầu muốn sủa to, nhưng trong nháy mắt đối diện với tổng giám đốc Thẩm ở phía sau lưng Lương Trung Tuyền.
Lần đầu tiên tổng giám đốc Thẩm xuất hiện trên chương trình phát sóng trực tiếp, sắc mặt đã dọa cho trẻ con sợ hãi khóc hai lần.
Con chó lớn đột nhiên gâu gâu nức nở một tiếng, chân trước gập xuống, cọ cọ ghé nằm trên mặt đất.
Lương Trung Tuyền:!!!
Cậu quay đầu nhìn vợ mình hưng phấn nói: “Anh xem, nó sợ em."
Thẩm Úc Tiều khẽ gật đầu, đợi Lương Trung Tuyền bưng bát đi qua, tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt tiến lên phía trước vài bước, tiếp tục hù dọa con chó.
Nhưng con chó kia chỉ sợ hãi một lát, lúc sau rất nhanh đã phục hồi toàn thân, bay nhanh vòng qua Lương Trung Tuyền, phi về hướng tổng giám đốc Thẩm.
Lúc nó phi ngang qua Lương Trung Tuyền vô cùng hoảng sợ, thấy nó chạy qua mình, chưa kịp thở phào một hơi thì thấy con chó chạy tới bên chân bảo bối nhà mình.
Tô Anh bị dọa sợ hô to một tiếng, trái tim mọi người trong tổ tiết mục lập như bị treo lên, nếu tổng giám đốc Thẩm bị cắn, chẳng phải họ cũng xong đời hay sao! Lương Trung Tuyền dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất của mình lao lên, muốn đẩy bảo bối nhà mình ra, nhưng được nửa đường đã dừng lại.
Chỉ thấy con chó kia nhe răng trợn mắt thấy ai cũng sủa loạn gâu gâu, lúc này đang nằm xuống bên chân tổng giám đốc Thẩm ngửa bụng lên, đầu lưỡi vắt sang một bên miệng, không ngừng dùng chân trước cào cào ống quần anh, trong miệng còn phát ra tiếng ư ử như trẻ con đang làm nũng.
Thẩm Úc Tiều ngồi xổm xuống, nó lập tức xoay người đứng dậy, cúi đầu, cái mũi to không ngừng dụi dụi vào tay tổng giám đốc Thẩm, đầu cọ xát vào tay anh.
Tổng giám đốc Thẩm bị làm nũng, ngẩng đầu lên nhìn ảnh đế Lương đang trợn mắt há mồm, sau đó phối hợp xoa xoa đầu con chó, con chó lập tức hưng phấn, chân trước nhảy lên hai cái, hưng phấn cọ cọ vòng quanh tổng giám đốc Thẩm.
Mọi người sững sờ tại chỗ vì tình thế xoay chuyển đột ngột, ngơ ngác nhìn con chó săn lớn lúc nào cũng hung dữ có thể cắn người đang làm nũng với tổng giám đốc Thẩm, dường như nhìn thấy tên ngốc đang hưng phấn.
Lúc này, giữa một loạt bình luận chạy liên tục trên màn hình xuất hiện bình luận của một tài khoản cao cấp — Có ai cảm thấy… Con chó này… Rất giống ảnh đế Lương không…
Bảo bối nhà mình mặc áo lông cao cổ màu trắng hơi hơi khom người, chăm chú ỷ lại nhìn mình, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn dính người, vừa tinh quái quyến rũ lại mị hoặc mê người.
Rõ ràng đang ở dưới chiếc chăn bông hoa lòe loẹt xanh đỏ, người trước mặt lại cứ như vua của loài tinh linh thanh khiết không dính chút khói lửa nhân gian, chậm rãi tiến gần về phía cậu, trước mắt giống như được bao phủ một tầng lăng kính, đẹp như trong giấc mơ, mãi cho đến khi môi của đối phương dán lên môi mình, Lương Trung Tuyền mới dần tỉnh táo lại từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bảo bối nhà mình mà lại hôn mình ở chỗ này! Anh mà lại chủ động trước mặt người khác!
Có phải cậu đang nằm mơ không, bảo bối nhà mình là người để ý đến mặt mũi như vậy, mà lại chủ động hôn mình trước màn ảnh! Cho dù là vì nhiệm vụ của hệ thống thì chuyện này cũng không có khả năng…
[Ting, hoàn thành nhiệm vụ mười lăm, chỉ số tình cảm +3, tổng chỉ số tình cảm là 45]
Hai người dán môi thật lâu, mãi cho đến khi âm thanh điện tử của hệ thống cắt ngang, Thẩm Úc Tiều mới từ từ rời đi, khuôn mặt nóng không chịu được, trái tim trong lồng ngực thì đánh trống liên hồi.
Người đàn ông đã kết hôn bốn năm lại đỏ mặt vì một nụ hôn lịch sự, chuyện này nghe thì thật là buồn cười, nhưng sự thật chính là như vậy, kể cả khi hai người ở bên nhau, Thẩm Úc Tiều luôn chiếm thế thượng phong, trừ lúc động tình cầm lòng không được, anh gần như không bao giờ chủ động yếu thế trước mặt Lương Trung Tuyền, càng miễn bàn loại nụ hôn dò xét, cẩn thận từng li từng tí, đại biểu cho tình yêu này.
Hoặc là nói, cho dù cái gì cũng đã làm rồi, nhưng anh cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng chủ động biểu đạt tình cảm đối với Lương Trung Tuyền.
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người xem, cũng là lần đầu tiên với chồng, tất cả xuất phát từ nội tâm, anh muốn cho đối phương biết mình muốn hôn cậu, mỗi một phút một giây ở chung đều muốn hôn cậu, cũng muốn làm những chuyện “có thể nghe nhưng không thể xem".
Tuy rằng vẫn cảm thấy mất mặt, vẫn sợ bị người khác cười nhạo, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, rõ ràng đây mới chính là điều mình muốn làm. Sáu năm trước, từ một cái nhìn thoáng qua trong phim trường, anh đã muốn mình yếu thế trước người đàn ông này, muốn được cậu nuông chiều như trẻ con.
Thật ra Lương Trung Tuyền đã làm được những điều mình muốn, em ấy đã sớm nhận ra mình muốn gì, lại còn cẩn thận dè dặt giữ thể diện cho mình, dù mình vẫn luôn nói những lời không hay, còn thường xuyên tỏ ra ghét bỏ em ấy, nhưng em vẫn giống như một con cún lớn vô tâm vô phế, ngây ngô cười với mình.
Vì sao những người đó lại cảm thấy em ấy không xứng với mình chứ? Rõ ràng người có tính cách quái đản như mình mới không xứng với em ấy…
Hệ thống thấy hai người họ cứ ngây ngốc nhìn nhau, trông giống như hai kẻ ngốc, nhịn không được hỏi: [Ký chủ, hai người các cậu đang làm gì vậy? Sao không nói gì?]
Thẩm Úc Tiều bị hệ thống nhắc nhở, giật mình một cái, rụt rè thu hồi ánh mắt, mất tự nhiên nuốt nước miếng, sau đó định bỏ chăn ra, muốn chui ra ngoài.
Nhưng Lương Trung Tuyền nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên cầm lấy ta bảo bối nhà mình, kéo lại chăn bông đã bị dở lên một nửa, một bàn tay mạnh mẽ kéo đối phương vào trong lòng, dịu dàng gấp gáp ngậm lấy bờ môi anh…
…
Khán giả lại thấy chăn bông bị chia thành hai ngọn núi một lần nữa, cả người tổng giám đốc Thẩm đều bị ngọn núi bên Lương Trung Tuyền túm xuống dưới chăn, tuy micro đã bị ảnh đế Lương nhanh chóng tắt đi, nhưng trước khi tắt người xem vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ như có như không.
Tiếng kêu này quá nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều biết, một tiếng này như đột nhiên bị châm lửa đốt, mà ngọn lửa này đã cháy lan đến trên người chị dâu.
Tổ đạo diễn sợ hãi trong lòng, hai người này quá to gan rồi đó? Hôn thôi còn chưa tính, sao lại còn kêu rên chứ! Họ sợ hai vợ chồng sẽ lái xe thật, vừa định đóng cửa phòng giám sát, ngắt cameras của phòng phát sóng trực tiếp thứ ba, thì nghe thấy tiếng “Bốp bốp bịch bịch", ngay sau đó, Lương Trung Tuyền cười ha ha chui ra từ trong chăn, micro đã khôi phục âm thanh.
Chắc mọi người cũng hiểu “lái xe" là gì ha =))
Trong chăn, tổng giám đốc Thẩm vừa đánh người dùng chăn bao kín mình, cuộn thành một cục rồi không nhúc nhích.
“Không phải, bảo bối, em sai rồi," ảnh đế Lương túm cái chăn tổng giám đốc Thẩm đang giữ chặt, nụ cười trên mặt vẫn không nhịn được, cố gắng nhịn cười giật đống chăn kia: “Anh đi ra đi, ở trong chăn lâu quá sẽ ngạt thở đó, nghe lời em."
Có người quấn chặt trong chăn, đương nhiên cậu không dám động mạnh, chân Thẩm Úc Tiều vươn ra từ trong chăn dùng sức đạp đối phương: “Còn cười! Còn cười!"
Lương Trung Tuyền: “Anh chui vào trong chăn cũng vô dụng, chúng ta đi ra ngoài tìm xem có thuốc mỡ gì đó không, bôi chút thuốc là được."
Người xem:!!! Bôi thuốc!
Tổng giám đốc Thẩm hiển nhiên là không chấp nhận ý kiến này, tiếp tục tự nhốt mình.
Ảnh đế Lương tiếp tục dỗ dành: “Bảo bối, nghe lời em, đi ra đi, anh không nói em không nói, có ai biết được anh tự cắn vào đầu lưỡi chứ."
Trả lời cậu vẫn là một cú đạp.
Ảnh đế Lương bị đạp nhưng không tức giận, ngược lại càng thêm sung sướng, ở bên cạnh ôm bụng cười ha hả, cười to đến mức suýt nữa ngất đi.
Thẩm Úc Tiều ở trong chănnghe thấy cậu cười đến mức ho khan, tức giận xốc chăn lên, xụ mặt trừng cậu.
Lương Trung Tuyền: “Ha ha ha khụ khụ khụ khụ…"
Chị dâu cảtừ trước đến nay nói một không nói hai làm sao chịu được cảnh bị cười nhạo như vậy, vì thế túm nam nhân nhà mình lại, đấm “Bốp bốp" vài cái vào sau lưng, cho đến khi đối phương ho sặc sụa mới ngừng lại.
Lương Trung Tuyền nắm lấy tay anh, làm nũng quơ quơ, sau đó mới kéo anh đến bên cạnh cửa sổ: “Nào, há miệng, để em xem có nghiêm trọng không."
Tuy rằng rất mất mặt, nhưng an toàn vẫn quan trọng hơn, Thẩm Úc Tiều không tình nguyện há miệng ra, để đối phương xem đầu lưỡi anh.
Chỉ thấy đầu lưỡi tổng giám đốc Thẩm có một điểm đỏ đường kính mấy mm, cũng không quá rõ ràng nhưng nhìn qua là biết rất đau.
“Cũng may, không chảy máu," Lương Trung Tuyền cười tủm tỉm ôm mặt anh hôn một cái, tiếp tục nói: “Nhưng mà anh đáng yêu quá."
Nhưng tổng giám đốc Thẩm lại không cảm thấy việc mình tự cắn vào đầu lưỡi có gì đáng yêu, bây giờ anh rất hối hận, hối hận vì sao mình lại chủ động đi hôn con vật to xác này.
Anh giận dỗi đồng thời nói trong ý thức: [Hệ thống, hủy nhiệm vụ thứ mười lăm đi, trừ chỉ số tình cảm cũng được.]
Hệ thống: [Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không thể trừ chỉ số tình cảm… Nhưng mà ký chủ, cậu thật sự rất đáng yêu.]
Tổng giám đốc Thẩm lười quát nó câm miệng, sau khi Lương Trung Tuyền kiểm tra đầu lưỡi của mình xong, anh lại tự trùm áo lông vũ của Lương Trung Tuyền lên, tiếp tục tự nhốt mình.
Ảnh đế Lương không còn cách nào, chỉ có thể ôm anh quay lại phòng lớn, rồi ra gian ngoài tiếp tục nấu ăn với Chung Phong.
Trên giường đất, Tả Nguyệt Minh và hai cô gái đều quan tâm hỏi anh: “Tổng giám đốc Thẩm, chân của anh có làm sao không?"
Tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt trả lời: “Không sao."
Mà ở gian ngoài, Lương Trung Tuyền đang xào rau cải trắng, vừa xào vừa không nhịn được ngó đầu vào thăm dò phòng lớn, liếc nhìn bảo bối nhà mình một cái, rồi quay trở lại bệ bếp, không tự chủ cười ngây ngô.
Một loạt hành động này cực kỳ giống cậu nhóc mới biết yêu, nhớ nhớ nhung nhung, giống như người yêu chỉ rời đi một cái chớp mắt thôi cũng không nỡ, dẫn tới Chung Phong cũng liên tục ghé mắt nhìn, mà người xem cũng cảm thấy mình bị nhét một đống thức ăn cho chó vào mồm, ăn no lại đổ.
+++++++
Ảnh cả và em út không hổ là lao động chính trong nhà, việc nấu cơm cũng giống như việc cưỡi xe đi đường, rất nhanh làm xong sáu bảy món ăn, anh cả mở bàn tròn đặt trong phòng lớn ra, em út bưng đồ ăn và màn thầu bác gái để lại đặt lên mặt bàn.
Em dâu duyên dáng chun mũi lại, bĩu môi oán giận: “Em muốn ăn cơm."
“Làm cơm lâu lắm," Chung Phong bẻ bánh màn thầu ra đưa cho cậu ta một nửa: “Em nếm thử đi, cái này rất ngọt."
Tả Nguyệt Minh vẫn ủy ủy khuất khuất cầm lấy miếng bánh màn thầu nhét vào trong miệng.
Mấy người ngồi quanh bàn đều mỉm cười cười nhìn xem phản ứng của cậu ta.
Quả nhiên, ngay sau đó, hai mắt cậu nhóc như phát sáng, mừng rỡ nói: “Ngọt lắm! Sao bánh màn thầu lại ngon như vậy chứ!"
“Đây là bánh màn thầu kiểu cũ, vẫn dùng bếp lửa và nồi to để hấp, nên sẽ ngon hơn bánh màn thầu ngày thường trong nhà làm ăn." Lương Trung Tuyền phổ cập kiến thức cho cậu ta.
“Anh cả thật lợi hại! Chuyện này mà cũng biết!" Tả Nguyệt Minh giơ ngón tay cái, sau đó từng ngụm từng ngụm cắn màn thầu, giống như đứa nhóc vừa rồi còn đòi ăn cơm là một người khác.
Cư dân mạng cũng đồng loạt bình luận “Thật thơm quá", cùng lúc đó, mọi người trong tổ tiết mục và khán giả cũng bắt đầu ăn cơm trưa.
Bởi vì thôn này quá mức hẻo lánh, không có cách nào gọi cơm hộp, tổ tiết mục lại không đưa người chuyện nấu cơm tới, nên nhân viên và trợ lý của các minh tinh chỉ có thể ăn mì gói để chống đỡ, Tiểu Vương sờ sờ cánh tay đã nổi đầy da ga, bưng mì gói yên lặng đi đến đầu giường đất tự kỷ.
Tôn Duệ thấy cô đáng thương, ném một chiếc áo lông vũ mình mang thêm qua cho cô.
Tiểu Vương: “Cảm tạ ân nhân cứu mạng!"
Cậu ta cười lạnh một tiếng, đang định chế giễu cô ăn mặc bất chấp thời tiết vì đẹp thì điện thoại vang lên.
Đầu dây bên kia là trợ lý Tiểu Chu: “Tôi vừa đến đầu thôn, cậu có thể ra đón tôi được không?"
Tôn Duệ không muốn rời khỏi gian phòng ấm áp này, nhưng đối phương đã mở lời, xuất phát từ lễ phép, cậu ta chỉ có thể đi ra ngoài đón người. Nhưng ai biết Tiểu Chu đi một mình đến nơi này còn chở theo một xe lớn cơm tự nấu và lẩu tự sôi, lúc vào thôn anh ta lấy danh nghĩa tổng giám đốc Thẩm tặng cho các nhân viên.
Tổ tiết mục vốn chỉ có thể ăn mì gói như gặp cứu tinh, nhao nhao cảm ơn, Tiểu Chu vẫy vẫy tay: “Tặng đồ ăn cho đoàn phim của ảnh đế Lương là thói quen của tổng giám đốc Thẩm, các anh cảm ơn anh ấy đi."
Mì gói trong tay Tiểu Vương “Xoạch" một tiếng rơi xuống đất, kinh ngạc túm chặt tay áo Tôn Duệ: “Anh Tôn, mỗi lần đoàn phim được tặng đồ ăn đều là do tổng giám đốc Thẩm đưa tới sao?"
Tôn Duệ bất đắc dĩ nhìn cô nhóc mơ mơ hồ hồ này: “Chứ không thì từ đâu tới? Gió thổi tới à?"
Trước kia vốn chỉ hâm mộ duy nhất Lương Trung Tuyền, sau đó lại tự xưng là fan CP, lúc này Tiểu Vương chỉ cảm thấy mình bị nhét đầy mồm thức ăn cho chó, hóa ra không phải tổng giám đốc Thẩm bắt đầu sủng ái anh Lương từ lúc quay chương trình thực tế… Thật tốt thật tốt, hôm nay lại có tư liệu sống rồi…
Trong lúc trợ lý Tiểu Chu “làm từ thiện", các vị khách mời đã ăn cơm xong, anh cả em út cần cù cũng đã rửa chén bát xong, bốn người đàn ông ra ngoài đốn củi, hai cô gái cho chó ăn dựa theo yêu cầu của bác gái Tưởng, đầu tiên là đổ tất cả đồ ăn thừa vào một chỗ, sau đó lấy bánh màn thầu xé ra từng miếng nhỏ, trộn vào cùng.
Hai người nhìn chằm chằm “thức ăn cho chó" thật lâu không nói lên lời.
“Cái kia… Tôi nhớ là hình như chó không thể ăn muối và ngũ cốc thì phải…." Tô Anh nhìn ống kính khổ não nói: “Cái này thật sự có thể cho chó ăn sao."
“Có thể ăn, không có việc gì," Đạo diễn biết đề tài này mẫn cảm, lập tức nói qua loa di động: “Chó vườn ở nông thôn rất khỏe mạnh, người dân nơi này đều cho chó ăn như vậy, khách mời cho chó ăn như vậy là được rồi."
Lúc này Tô Anh mới thở phào nhẹ nhõm, bưng chén đi cho chó ăn, nhưng lại bị con chó lớn liên tục sủa gâu gâu dọa cho không dám tới gần.
Tuy chó nuôi trong sân là chó đần nông thôn nhưng cũng là chó săn, tư thế hiên ngang, tiếng sủa thô kệch cũng đủ làm người ta sợ hãi, hơn nữa nó đang cuống cuồng muốn ăn cơm, lôi kéo dây xích ầm ầm căng chặt.
Tả Nguyệt Minh thấy thế, đi qua giúp họ, nhưng cuối cùng cũng bị dọa sợ, dáng vẻ lôi kéo dây xích của con chó to thật sự rất đáng sợ, tuy cậu ta vô tâm vô phế nhưng cũng biết đâu là nguy hiểm, ba người cứ như vậy đứng ở một khoảng cách an toàn giằng co tại chỗ với con chó to đã đói đến cuống cuồng.
Đúng lúc này, hai vợ chồng tổng giám đốc và Chung Phong xách theo rìu, trang bị đầy đủ đi ra ngoài, Thẩm Úc Tiều thậm chí còn bị Lương Trung Tuyền bắt đeo bao tay công trường mà bác gái Tưởng để lại trong nhà, họ thấy ba người mặc áo lông, không nhúc nhích đứng vây xem chó lớn thì cũng qua xem náo nhiệt.
Con chó lớn kia thấy phía đối diện có thêm nhiều người thì càng sủa hăng, Lương Trung Tuyền gánh vác trách nhiệm là anh cả, cứng đờ bảo vệ tổng giám đốc Thẩm ở sau lưng: “Đừng sợ, để tôi."
Các khách mời nghe vậy, nhao nhao kính nể nhìn Lương Trung Tuyền, thân ảnh cậu ở trong gió tuyết, rất có cảm giác bi tráng “gió thổi vi vu sông Dịch lạnh lẽo".
Nhưng Thẩm Úc Tiều lại cảm nhận được cậu đang sợ hãi, đặt tay lên vai cậu, nói: “Lần này để anh thử xem."
Anh cả không quay đầu lại nói: “Không được, làm đàn ông sao có thể để vợ mình đi vào chỗ nguy hiểm chứ, để em!" Dứt lời, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước tới gần con chó.
Con chó ngẩng đầu muốn sủa to, nhưng trong nháy mắt đối diện với tổng giám đốc Thẩm ở phía sau lưng Lương Trung Tuyền.
Lần đầu tiên tổng giám đốc Thẩm xuất hiện trên chương trình phát sóng trực tiếp, sắc mặt đã dọa cho trẻ con sợ hãi khóc hai lần.
Con chó lớn đột nhiên gâu gâu nức nở một tiếng, chân trước gập xuống, cọ cọ ghé nằm trên mặt đất.
Lương Trung Tuyền:!!!
Cậu quay đầu nhìn vợ mình hưng phấn nói: “Anh xem, nó sợ em."
Thẩm Úc Tiều khẽ gật đầu, đợi Lương Trung Tuyền bưng bát đi qua, tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt tiến lên phía trước vài bước, tiếp tục hù dọa con chó.
Nhưng con chó kia chỉ sợ hãi một lát, lúc sau rất nhanh đã phục hồi toàn thân, bay nhanh vòng qua Lương Trung Tuyền, phi về hướng tổng giám đốc Thẩm.
Lúc nó phi ngang qua Lương Trung Tuyền vô cùng hoảng sợ, thấy nó chạy qua mình, chưa kịp thở phào một hơi thì thấy con chó chạy tới bên chân bảo bối nhà mình.
Tô Anh bị dọa sợ hô to một tiếng, trái tim mọi người trong tổ tiết mục lập như bị treo lên, nếu tổng giám đốc Thẩm bị cắn, chẳng phải họ cũng xong đời hay sao! Lương Trung Tuyền dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất của mình lao lên, muốn đẩy bảo bối nhà mình ra, nhưng được nửa đường đã dừng lại.
Chỉ thấy con chó kia nhe răng trợn mắt thấy ai cũng sủa loạn gâu gâu, lúc này đang nằm xuống bên chân tổng giám đốc Thẩm ngửa bụng lên, đầu lưỡi vắt sang một bên miệng, không ngừng dùng chân trước cào cào ống quần anh, trong miệng còn phát ra tiếng ư ử như trẻ con đang làm nũng.
Thẩm Úc Tiều ngồi xổm xuống, nó lập tức xoay người đứng dậy, cúi đầu, cái mũi to không ngừng dụi dụi vào tay tổng giám đốc Thẩm, đầu cọ xát vào tay anh.
Tổng giám đốc Thẩm bị làm nũng, ngẩng đầu lên nhìn ảnh đế Lương đang trợn mắt há mồm, sau đó phối hợp xoa xoa đầu con chó, con chó lập tức hưng phấn, chân trước nhảy lên hai cái, hưng phấn cọ cọ vòng quanh tổng giám đốc Thẩm.
Mọi người sững sờ tại chỗ vì tình thế xoay chuyển đột ngột, ngơ ngác nhìn con chó săn lớn lúc nào cũng hung dữ có thể cắn người đang làm nũng với tổng giám đốc Thẩm, dường như nhìn thấy tên ngốc đang hưng phấn.
Lúc này, giữa một loạt bình luận chạy liên tục trên màn hình xuất hiện bình luận của một tài khoản cao cấp — Có ai cảm thấy… Con chó này… Rất giống ảnh đế Lương không…
Tác giả :
Sinh Thời Ứng Noãn