Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 76: Tâm tư của tỳ nữ (2)
Khương Bồng Cơ suýt bật cười trước dáng vẻ này của Đạp Tuyết nhưng vẫn ồn tồn xin cô nàng tha thứ.
“Khụ khụ, bình tĩnh nào, nói chuyện nghiêm túc nhé." Khương Bồng Cơ khẽ hắng giọng, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của đối phương: “Em và Tầm Mai làm bạn với nhau từ nhỏ, đừng vì chuyện cỏn con này mà thù ghét lẫn nhau. Ta biết em bất bình thay ta nhưng Đạp Tuyết à, em và cô ấy đều là con gái, ta cũng vậy, do đó ta hiểu được phần nào mục đích cô ấy làm như thế."
Đạp Tuyết vô cùng thông minh, lập tức hiểu được ý của Khương Bồng Cơ, trong lòng liền hốt hoảng: “Lang quân..."
“Khoan, đợi ta nói hết đã." Khương Bồng Cơ giơ tay ngăn Đạp Tuyết lên tiếng, từ tốn nói tiếp: “Ta cũng đoán được ý của phụ thân và mẫu thân. Bọn họ không phải là sợ các em không biết giữ mồm giữ miệng tiết lộ bí mật của ta, mà là hi vọng sau này bên cạnh ta có người đắc lực nên mới sắp xếp như vậy. Có điều, trước khác nay khác, thời thế đổi thay, nào ai có thể biết được tình cảnh sau này như thế nào chứ?"
Đối với Khương Bồng Cơ, chỉ vì che giấu bí mật của bản thân mà khiến cho hai đóa hoa yêu kiều lặng lẽ úa tàn thì quả là một tội lỗi. Cô sống đường đường chính chính, làm việc quang minh lỗi lạc, cần gì che giấu? Trước nay cô luôn tự hào về giới tính của mình, chưa bao giờ cảm thấy nó phiền phức.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Từ nhỏ ta đã coi em và Tầm Mai như người thân, nếu hai em có ý trung nhân hay mong muốn gì thì hãy bảo ta, ta sẽ an bài cho các em. Làm con gái đã khó sống, thế mà từ nhỏ đã phải nếm trải cảm giác thân bất do kỷ... Nếu đã là tỳ nữ của ta, ta càng phải bảo vệ các em, cho các em quyền được tùy ý làm bậy một lần. Còn bên phụ thân thì cứ để ta lo liệu..."
Khương Bồng Cơ còn chưa dứt lời, những giọt lệ nặng trĩu tuôn trào trên hốc mắt ửng đỏ của Đạp Tuyết, cô nàng cảm động ôm lấy Khương Bồng Cơ oán trách: “Lang quân đã hứa là sẽ không tùy tiện câu hồn các cô nương kia mà."
Khương Bồng Cơ nghẹn họng, cô bị oan mà, cái này cô không chấp nhận đâu, rõ ràng xuất phát từ tình bạn thuần túy, sao vẫn có người hiểu sai cơ chứ?
Hệ thống chứng kiến màn này xong, lạnh lùng thở dài, càng lúc càng buồn như đưa đám.
“Lau nước mắt đi, nếu như ta là nam thật, nhìn những giọt nước mắt của em sẽ đau lòng đến chết mất." Khương Bồng Cơ vừa cười vừa lấy tay áo lau nước mắt giúp Đạp Tuyết.
Đạp Tuyết nhẹ giọng bắt bẻ: “Chẳng lẽ ý của lang quân là bây giờ ngài không đau lòng sao?"
Khương Bồng Cơ nhướn mày: “Đương nhiên không phải, cũng là đau lòng nhưng tính chất bất đồng thôi."
Đạp Tuyết ngẩn ra, cô không hiểu ý của Khương Bồng Cơ, tuy nhiên vẻ mặt cũng nhanh chóng ửng hồng lên.
Khương Bồng Cơ lơ đi, làm như không nhìn thấy, vẻ mặt tự nhiên như không: “Về Tầm Mai, em cứ nhẹ nhàng nói với cô ấy một tiếng, tránh cô ấy suy nghĩ quá nhiều. Tuy rằng Từ Kha tốt thật nhưng lại không hợp với cô ấy. Trình độ tay mơ như cô ấy không đủ khả năng tóm được cậu ta đâu."
Nhìn lang quân nhà mình ngồi nghiêm trang trò chuyện, Đạp Tuyết vội vàng quên đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Cô không đồng ý với việc Khương Bồng Cơ khen ngợi Từ Kha như thế: “Lang quân khen quá rồi."
Bất kể Từ Kha có tốt thế nào thì cũng chỉ là một tên gia đinh mà Liễu phủ mua về, thân phận hèn kém, chứ chưa nói đến dấu viết nhục nhã trên mặt. Còn Tầm Mai thì sao? Đạp Tuyết mặc dù không thích tâm tư của Tầm Mai nhưng cũng không cố ý hạ thấp. Cô nàng là tỳ nữ tâm phúc đắc lực của lang quân, địa vị chỉ thấp hơn mấy vị chủ nhân và lão quản gia. Nếu như Tầm Mai có ý với Từ Kha thì Từ Kha mới là người được coi là trèo cao. Nhưng nghe ý tứ của lang quân nhà mình thì ngược lại, Tầm Mai mới là người không xứng với tên Từ Kha kia.
Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nở nụ cười, song cũng không định giải thích gì thêm.
“Nhìn bề ngoài Từ Kha có tính tình thật thà, nhưng nội tâm bên trong lại cực kỳ kiêu ngạo, nếu Tầm Mai theo cậu ta sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi."
Không phải cô cưỡng ép mua Từ Kha thì tên nhóc này đã có thể trốn khỏi tay bọn buôn bán người rồi. Nếu như thiên hạ thái bình thì có lẽ cả đời này Từ Kha khó có được tiếng vang để đời, vì dù sao chỉ riêng cái mác “xuất thân hèn kém" cũng đủ đẩy cậu ta xuống mười tám tầng địa ngục rồi. Tuy nhiên, thời thế tạo anh hùng, mấy năm tiếp theo thiên hạ đại loạn, ai dám bảo đảm cậu ta không thể thừa thế phất lên, bay lên tận trời? Hơn nữa, nếu như sau này cô làm nên nghiệp lớn, Từ Kha lại khiến cô hài lòng, đến khi đó... khó mà nói.
Đạp Tuyết không phát hiện ra ý định mà Khương Bồng Cơ che giấu, tưởng rằng chỉ vì mỗi lý do này liền bất mãn nói: “Lang quân nghĩ cho Tầm Mai như vậy nhưng nó thì ngược lại, toàn tự ý quyết định... đúng là khôn nhà dại chợ!"
Khương Bồng Cơ nói: “Lẽ thường mà thôi." Chỉ cần không nảy sinh tâm tư phản bội hoặc chạm đến giới hạn của cô thì cô cần gì để ý đến vài tật xấu nhỏ nhoi này?
Sau khi được cho phép, Tầm Mai ra hành lang với tâm trạng phức tạp.
Đêm đã về khuya, không khí mang theo cái lạnh thấu xương, cách biệt một trời một vực so với sự ấm áp vào ban ngày.
Tầm Mai ôm một chiếc áo choàng với kiểu dáng đơn giản được làm từ vải vóc mua từ tiền riêng của mình. Cô vừa nói vừa khoác chiếc áo choàng trên tay lên người Từ Kha: “Nhị lang quân đã đồng ý cho huynh đứng dậy rồi, huynh lại cứ tiếp tục quỳ, người qua kẻ lại nhìn thấy lại nói xấu Nhị lang quân lòng dạ độc ác, không thương xót hạ nhân."
Từ Kha đã bị gió đêm thổi đến mức mụ mị đầu óc, bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm và mùi hương thơm ngát, bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc giao nhau với đôi mắt hiền hòa của Tầm Mai, thoáng liếc mắt đã nhìn thấu tận tâm can đối phương. Có điều, cậu ta đã nhanh chóng nhìn sang hướng khác, không dám đối mặt với Tầm Mai. Dù cậu ta có ngốc cỡ nào cũng biết thân phận đặc biệt của Tầm Mai và Đạp Tuyết. Trong gia đình sĩ tộc thì hai người này về cơ bản chính là “lính dự bị" ở hậu viện của chủ nhân tương lai.
Bấy giờ, Từ Kha gần như bị đông lạnh, đôi môi cũng tê dại: “Không phải, là do ta phạm lỗi nên tự dùng cách này để suy ngẫm."
Tầm Mai thuật lại y nguyên những lời của Khương Bồng Cơ vừa nói cho Từ Kha nghe, đối phương nghe xong, đôi mắt hơi lóe lên. sau đó chợt thở dài, khẽ cười nói một câu đầy khó hiểu: “Lang quân thật cao tay."
Bên cạnh Khương Bồng Cơ có một Đạp Tuyết hiểu chuyện, lại có một Tầm Mai dịu dàng ấm áp. Một cương một nhu, người trước vâng lệnh đến châm chọc, còn người sau lại vỗ về ban ân. Cộng thêm biểu hiện của Khương Bồng Cơ ngày hôm nay cùng với phong cách giải quyết công việc khoan dung độ lượng, đúng là không thể không làm người khác khuất phục.
Khép chặt lại áo choàng, Từ Kha lảo đảo đứng lên, chắp tay cúi đầu tạ ơn Tầm Mai.
Sau khi hay tin chuyện vừa xảy ra, Liễu Xa sửng sốt một hồi lâu: “Xem ra... không cần tới chương trình thuần phục sói nữa rồi."
Dưới ánh nến, Liễu Xa dở khóc dở cười mấp máy môi, cố nén nụ cười nơi khóe môi.
Luôn luôn có hai kiểu người thích biến chuyện đơn giản thành phức tạp, một kiểu là người thông minh, kiểu còn lại là người tự cho mình thông minh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ông trầm mặc nhìn về phía bài vị bên trong phòng hồi lâu, dường như hồi tưởng điều gì đó.
“Khụ khụ, bình tĩnh nào, nói chuyện nghiêm túc nhé." Khương Bồng Cơ khẽ hắng giọng, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của đối phương: “Em và Tầm Mai làm bạn với nhau từ nhỏ, đừng vì chuyện cỏn con này mà thù ghét lẫn nhau. Ta biết em bất bình thay ta nhưng Đạp Tuyết à, em và cô ấy đều là con gái, ta cũng vậy, do đó ta hiểu được phần nào mục đích cô ấy làm như thế."
Đạp Tuyết vô cùng thông minh, lập tức hiểu được ý của Khương Bồng Cơ, trong lòng liền hốt hoảng: “Lang quân..."
“Khoan, đợi ta nói hết đã." Khương Bồng Cơ giơ tay ngăn Đạp Tuyết lên tiếng, từ tốn nói tiếp: “Ta cũng đoán được ý của phụ thân và mẫu thân. Bọn họ không phải là sợ các em không biết giữ mồm giữ miệng tiết lộ bí mật của ta, mà là hi vọng sau này bên cạnh ta có người đắc lực nên mới sắp xếp như vậy. Có điều, trước khác nay khác, thời thế đổi thay, nào ai có thể biết được tình cảnh sau này như thế nào chứ?"
Đối với Khương Bồng Cơ, chỉ vì che giấu bí mật của bản thân mà khiến cho hai đóa hoa yêu kiều lặng lẽ úa tàn thì quả là một tội lỗi. Cô sống đường đường chính chính, làm việc quang minh lỗi lạc, cần gì che giấu? Trước nay cô luôn tự hào về giới tính của mình, chưa bao giờ cảm thấy nó phiền phức.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Từ nhỏ ta đã coi em và Tầm Mai như người thân, nếu hai em có ý trung nhân hay mong muốn gì thì hãy bảo ta, ta sẽ an bài cho các em. Làm con gái đã khó sống, thế mà từ nhỏ đã phải nếm trải cảm giác thân bất do kỷ... Nếu đã là tỳ nữ của ta, ta càng phải bảo vệ các em, cho các em quyền được tùy ý làm bậy một lần. Còn bên phụ thân thì cứ để ta lo liệu..."
Khương Bồng Cơ còn chưa dứt lời, những giọt lệ nặng trĩu tuôn trào trên hốc mắt ửng đỏ của Đạp Tuyết, cô nàng cảm động ôm lấy Khương Bồng Cơ oán trách: “Lang quân đã hứa là sẽ không tùy tiện câu hồn các cô nương kia mà."
Khương Bồng Cơ nghẹn họng, cô bị oan mà, cái này cô không chấp nhận đâu, rõ ràng xuất phát từ tình bạn thuần túy, sao vẫn có người hiểu sai cơ chứ?
Hệ thống chứng kiến màn này xong, lạnh lùng thở dài, càng lúc càng buồn như đưa đám.
“Lau nước mắt đi, nếu như ta là nam thật, nhìn những giọt nước mắt của em sẽ đau lòng đến chết mất." Khương Bồng Cơ vừa cười vừa lấy tay áo lau nước mắt giúp Đạp Tuyết.
Đạp Tuyết nhẹ giọng bắt bẻ: “Chẳng lẽ ý của lang quân là bây giờ ngài không đau lòng sao?"
Khương Bồng Cơ nhướn mày: “Đương nhiên không phải, cũng là đau lòng nhưng tính chất bất đồng thôi."
Đạp Tuyết ngẩn ra, cô không hiểu ý của Khương Bồng Cơ, tuy nhiên vẻ mặt cũng nhanh chóng ửng hồng lên.
Khương Bồng Cơ lơ đi, làm như không nhìn thấy, vẻ mặt tự nhiên như không: “Về Tầm Mai, em cứ nhẹ nhàng nói với cô ấy một tiếng, tránh cô ấy suy nghĩ quá nhiều. Tuy rằng Từ Kha tốt thật nhưng lại không hợp với cô ấy. Trình độ tay mơ như cô ấy không đủ khả năng tóm được cậu ta đâu."
Nhìn lang quân nhà mình ngồi nghiêm trang trò chuyện, Đạp Tuyết vội vàng quên đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Cô không đồng ý với việc Khương Bồng Cơ khen ngợi Từ Kha như thế: “Lang quân khen quá rồi."
Bất kể Từ Kha có tốt thế nào thì cũng chỉ là một tên gia đinh mà Liễu phủ mua về, thân phận hèn kém, chứ chưa nói đến dấu viết nhục nhã trên mặt. Còn Tầm Mai thì sao? Đạp Tuyết mặc dù không thích tâm tư của Tầm Mai nhưng cũng không cố ý hạ thấp. Cô nàng là tỳ nữ tâm phúc đắc lực của lang quân, địa vị chỉ thấp hơn mấy vị chủ nhân và lão quản gia. Nếu như Tầm Mai có ý với Từ Kha thì Từ Kha mới là người được coi là trèo cao. Nhưng nghe ý tứ của lang quân nhà mình thì ngược lại, Tầm Mai mới là người không xứng với tên Từ Kha kia.
Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nở nụ cười, song cũng không định giải thích gì thêm.
“Nhìn bề ngoài Từ Kha có tính tình thật thà, nhưng nội tâm bên trong lại cực kỳ kiêu ngạo, nếu Tầm Mai theo cậu ta sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi."
Không phải cô cưỡng ép mua Từ Kha thì tên nhóc này đã có thể trốn khỏi tay bọn buôn bán người rồi. Nếu như thiên hạ thái bình thì có lẽ cả đời này Từ Kha khó có được tiếng vang để đời, vì dù sao chỉ riêng cái mác “xuất thân hèn kém" cũng đủ đẩy cậu ta xuống mười tám tầng địa ngục rồi. Tuy nhiên, thời thế tạo anh hùng, mấy năm tiếp theo thiên hạ đại loạn, ai dám bảo đảm cậu ta không thể thừa thế phất lên, bay lên tận trời? Hơn nữa, nếu như sau này cô làm nên nghiệp lớn, Từ Kha lại khiến cô hài lòng, đến khi đó... khó mà nói.
Đạp Tuyết không phát hiện ra ý định mà Khương Bồng Cơ che giấu, tưởng rằng chỉ vì mỗi lý do này liền bất mãn nói: “Lang quân nghĩ cho Tầm Mai như vậy nhưng nó thì ngược lại, toàn tự ý quyết định... đúng là khôn nhà dại chợ!"
Khương Bồng Cơ nói: “Lẽ thường mà thôi." Chỉ cần không nảy sinh tâm tư phản bội hoặc chạm đến giới hạn của cô thì cô cần gì để ý đến vài tật xấu nhỏ nhoi này?
Sau khi được cho phép, Tầm Mai ra hành lang với tâm trạng phức tạp.
Đêm đã về khuya, không khí mang theo cái lạnh thấu xương, cách biệt một trời một vực so với sự ấm áp vào ban ngày.
Tầm Mai ôm một chiếc áo choàng với kiểu dáng đơn giản được làm từ vải vóc mua từ tiền riêng của mình. Cô vừa nói vừa khoác chiếc áo choàng trên tay lên người Từ Kha: “Nhị lang quân đã đồng ý cho huynh đứng dậy rồi, huynh lại cứ tiếp tục quỳ, người qua kẻ lại nhìn thấy lại nói xấu Nhị lang quân lòng dạ độc ác, không thương xót hạ nhân."
Từ Kha đã bị gió đêm thổi đến mức mụ mị đầu óc, bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm và mùi hương thơm ngát, bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc giao nhau với đôi mắt hiền hòa của Tầm Mai, thoáng liếc mắt đã nhìn thấu tận tâm can đối phương. Có điều, cậu ta đã nhanh chóng nhìn sang hướng khác, không dám đối mặt với Tầm Mai. Dù cậu ta có ngốc cỡ nào cũng biết thân phận đặc biệt của Tầm Mai và Đạp Tuyết. Trong gia đình sĩ tộc thì hai người này về cơ bản chính là “lính dự bị" ở hậu viện của chủ nhân tương lai.
Bấy giờ, Từ Kha gần như bị đông lạnh, đôi môi cũng tê dại: “Không phải, là do ta phạm lỗi nên tự dùng cách này để suy ngẫm."
Tầm Mai thuật lại y nguyên những lời của Khương Bồng Cơ vừa nói cho Từ Kha nghe, đối phương nghe xong, đôi mắt hơi lóe lên. sau đó chợt thở dài, khẽ cười nói một câu đầy khó hiểu: “Lang quân thật cao tay."
Bên cạnh Khương Bồng Cơ có một Đạp Tuyết hiểu chuyện, lại có một Tầm Mai dịu dàng ấm áp. Một cương một nhu, người trước vâng lệnh đến châm chọc, còn người sau lại vỗ về ban ân. Cộng thêm biểu hiện của Khương Bồng Cơ ngày hôm nay cùng với phong cách giải quyết công việc khoan dung độ lượng, đúng là không thể không làm người khác khuất phục.
Khép chặt lại áo choàng, Từ Kha lảo đảo đứng lên, chắp tay cúi đầu tạ ơn Tầm Mai.
Sau khi hay tin chuyện vừa xảy ra, Liễu Xa sửng sốt một hồi lâu: “Xem ra... không cần tới chương trình thuần phục sói nữa rồi."
Dưới ánh nến, Liễu Xa dở khóc dở cười mấp máy môi, cố nén nụ cười nơi khóe môi.
Luôn luôn có hai kiểu người thích biến chuyện đơn giản thành phức tạp, một kiểu là người thông minh, kiểu còn lại là người tự cho mình thông minh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ông trầm mặc nhìn về phía bài vị bên trong phòng hồi lâu, dường như hồi tưởng điều gì đó.
Tác giả :
Nấm Hương Xào