Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 49: Phong cẩn? ha ha
“Nhưng mà..." Chuyện hôn ước với Ngụy Tĩnh Nhàn lại là như thế nào?
Liễu Xa nhìn ra vấn đề mà Khương Bồng Cơ muốn hỏi, hàng lông mày nhướn lên, loáng thoáng lộ vẻ không vui.
“Mối hôn sự này vốn dĩ là do phu nhân của Ngụy phủ đề ra trước, dựa vào mối giao hảo của hai nhà nên hai bên cũng bằng lòng. Sau này... lúc anh con chết yểu, A Mẫn cũng có ý muốn từ hôn trao trả tín vật, nhưng phu nhân Ngụy phủ lại không đồng ý, chỉ nói là đợi khi nào mấy đứa trẻ lớn rồi hãy giải quyết."
Khương Bồng Cơ im lặng lắng nghe, “Tại sao không đồng ý? Chẳng phải khi lớn rồi mà bị từ hôn sẽ không tốt cho danh tiếng sao?"
Liễu Xa: “Từ nhỏ gánh tiếng khắc chồng trên vai, chẳng phải cũng không tốt giống thế?"
Khương Bồng Cơ: “..." Tư duy của người viễn cổ quả nhiên cô không có cách nào hiểu được, hoàn toàn ở hai tần số khác nhau!
“Không đến nỗi thế chứ, dù sao lúc đó cũng mới chỉ có ba bốn tuổi thôi mà? Tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có thể bị gán cái tiếng khắc chồng được?" Khương Bồng Cơ thêm một lần nữa cảm khái sâu sắc về cái thời đại phản nhân loại này. Bị mang tiếng khắc chồng như thế này ở cổ đại thật sự nguy hiểm, tạo thành tổn thương rất lớn cho các cô gái.
“Ngày thứ hai sau khi trao đổi tín vật, anh con rơi xuống nước..."
Nhắc đến chuyện này kỳ thực Liễu Xa vẫn còn chút oán hận, thậm chí có đôi lúc không tự chủ được mà đổ lỗi chuyện con trai mình chết yểu lên đầu Ngụy Tĩnh Nhàn. Nhưng, may là lý trí của ông kiên định, biết những chuyện như thế này không thể trách cô bé đó được, chỉ có thể hận con trai mình mệnh ngắn, bọn họ không có duyên phận làm cha con.
Khương Bồng Cơ không nói gì, Ngụy Tĩnh Nhàn cực kỳ vô tội, nhưng ai bảo thời điểm hai chuyện này xảy ra lại trùng hợp đến vậy?
Quyên tiền nhang đèn, việc của hai “cha con" hôm nay cũng coi như là xong xuôi. Lúc xuống núi, Liễu Xa nhận lấy hai đôi giày rơm từ tay quản gia rồi đặt dưới chân Khương Bồng Cơ, nói: “Xuống núi không so được với lúc lên núi, đi guốc gỗ không tiện, dễ trượt ngã."
Khương Bồng Cơ cười cười nhận lấy đôi giày rơm, giầy rơm đi vào không có cảm giác ráp chân mà còn khá mềm mại.
“Phụ thân trước đây đã từng chịu khổ vì nó ạ?"
Nhìn động tác thuần thục của ông căn bản không phải là lần đầu tiên.
Bỏ qua sự chế nhạo trong giọng điệu của Khương Bồng Cơ, Liễu Xa yêu chiều nói: “Mẹ con từng làm chuyện ngu ngốc này, suýt chút nữa thì ngã hỏng cả mặt."
Lúc bọn họ xuống núi, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất, Liễu Xa đột nhiên thở dài một tiếng.
“Cha quả thật đã già rồi, nếu như còn trẻ không chừng còn có thể cõng con xuống núi."
Thân thể mình tự bản thân mình biết, Liễu Xa hồi còn trẻ bị Cổ Mẫn đốc thúc rèn luyện đủ thứ. Khi đó ông luôn cảm thấy những động tác đó vừa thất lễ lại còn mất mặt, hơn nữa trông rất ngu ngốc, nhưng cũng may từ sau khi ông tập luyện không còn ốm yếu bệnh tật nữa, thân thể gân cốt cũng dần dần cứng cỏi lên rất nhiều. Nhưng mà, bây giờ lại chỉ miễn cưỡng leo được lên núi mà thôi, ông quả thật không thể cõng nổi con gái sắp thành niên xuống núi, bằng không... cả hai cha con đều ngã lăn quay mất.
Khương Bồng Cơ nói, “Con thì ngược lại, con không ngại cõng phụ thân xuống núi đâu."
Liễu Xa chỉ cười, sau đó lại giở tuyệt chiêu xoa đầu ra, xoa đầu Khương Bồng Cơ. Con ông được nuôi dưỡng như con trai nhưng bản chất vẫn là con gái, sức lực nào có thể bằng được con trai?
Lúc này, Liễu Xa vô thức xem nhẹ hành động vĩ đại mà Kế phu nhân từng kể cho ông về chuyện một mình Khương Bồng Cơ chơi cả cái trại phỉ, giết không còn một mống.
Quãng đường xuống núi đi rất thong thả, Khương Bồng Cơ vừa đi vừa trò chuyện cười đùa với Liễu Xa, bầu không khí cực kỳ hòa hợp. Nhưng khi hai người nói đến chuyện bài vở, cô đột nhiên nhớ ra chuyện Phong Cẩn nói về Uyên Kính tiên sinh. Cô bèn hỏi và âm thầm quan sát biểu cảm của Liễu Xa, “Phụ thân, con nghe một người bạn nói rằng, mẫu thân và Uyên Kính tiên sinh từng có giao hảo."
“Nghe bạn con nói? Biết được chuyện này chỉ có mấy người mà thôi, bạn của con... ngẫm lại thì cũng không thể nào là mấy lão già ấy được." Vẻ mặt của Liễu Xa vẫn bình tĩnh, “Mẹ con hồi còn nhỏ đã từng giúp đỡ Uyên Kính tiên sinh, lúc bà ấy vẫn còn sống, hai nhà thi thoảng vẫn qua lại lúc lễ tết."
“Đúng là thế, người bạn đó của con họ Phong, tên chỉ có một chữ Cẩn. Cậu ta nói là việc học hành của con bị chậm chễ, tính cách của Ngụy Uyên tiên sinh cũng không hợp với con. Nếu như có cơ hội thì có thể đến Lang Gia viếng thăm Uyên Kính tiên sinh, thử xem có thể vào làm đệ tử của ông ấy được không, có lẽ sẽ cứu vãn được một chút..."
Khương Bồng Cơ còn chưa nói xong, Liễu Xa đột nhiên dừng bước, vẻ mặt có chút cứng đờ, quay sang nhìn cô: “Ai cơ?"
“Cái gì ạ?" Khương Bồng Cơ khó hiểu, sau đó liền nhận ra Liễu Xa đang hỏi người bạn của mình, “Phong Cẩn."
“Phong Cẩn? Là cậu thiếu niên có tên tự là Hoài Du?" Vẻ mặt Liễu Xa trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ đến thứ gì.
“Đúng là Hoài Du... Phụ thân, cậu ta có vấn đề?"
Trong lòng Khương Bồng Cơ thoáng giật mình, chẳng lẽ lại máu chó đến thế, người nhà Phong Cẩn là kẻ địch của Liễu Xa? Liễu Xa không giống kiểu người bụng dạ hẹp hòi, làm sao lại có thể vì nguyên nhân là kẻ địch của nhau trên chính trường mà để liên lụy đến cả con cháu của kẻ địch.
“Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa... Lan Đình duy trì mối quan hệ giữa quân tử* với cậu ta là được, không cần giao du thân thiết."
*Quan hệ giữa quân tử: chỉ mối quan hệ bình thường, không thân thiết.
Liễu Xa khôi phục lại biểu cảm bình thản, như thể người vừa nãy cau mày không vui không phải là ông.
Khương Bồng Cơ tuy rằng không hiểu, nhưng Liễu Xa cũng không phải là kiểu người thích nói xấu sau lưng người khác. Càng đừng nói đến chuyện Phong Cẩn chỉ là một cậu thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi mà thôi, chênh lệch này quá lớn với Liễu Xa, ông nói như vậy chắc hẳn là có cái lý của ông.
Lại đi tiếp thêm vài bước nữa, Liễu Xa đột nhiên hỏi, “Lan Đình làm sao lại biết Phong Hoài Du?"
Khương Bồng Cơ thuật lại vắn tắt một lần nữa: “Chính là vào cái hôm mùng ba tháng ba đó, cậu ta và đồng bọn bị người ta đuổi giết chật vật, đánh bậy đánh bạ xông vào trại phỉ. Đúng lúc gặp phải con và đám Tĩnh Nhi. Hai bên xảy ra một chút hiểu nhầm, nhưng đều đã được giải quyết rồi."
Liễu Xa bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy con cảm thấy tâm tính người này như thế nào?"
Nếu như Liễu Xa hỏi tài năng của đối phương như thế nào, Khương Bồng Cơ còn có thể khen ngợi được mấy câu, nhưng nếu nói về tâm tính thì... có lẽ chê nhiều hơn một chút.
“Làm việc quyết đoán, trong giao thiệp rất có chừng mực... nhưng có lúc vì để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn..."
“Vô độc bất trượng phu, nam tử hán mà không quả quyết tàn nhẫn chút thì chết thế nào cũng không biết."
Khương Bồng Cơ: “..." Câu này, có nên tính là đang khen Phong Cẩn không?
“Nếu như con muốn đến quận Lang Gia tìm Uyên Kính tiên sinh thì có thể thử một lần. Nếu như là ở tiền triều, với tầm tuổi của con cũng đã đến lúc rời khỏi nhà đi du học rồi. Có lòng cầu tiến, ra ngoài cầu học cũng là một chuyện tốt. Nhưng, không cần tỏ rõ thân phận của mình, tính cách của cái vị đó cổ quái lắm, chơi cái trò ân nghĩa nhân tình không có tác dụng đâu. Với thiên phú của con, ta thấy có so với đệ tử đóng cửa của ông ấy thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu."
Liễu Xa chuyển đề tài, chẳng hề có ý muốn tiếp tục nhắc đến Phong Cẩn.
Người ta thường nói lòng dạ phụ nữ khó đoán, nhưng theo Khương Bồng Cơ thấy thì lòng dạ đàn ông cũng như mò kim đáy bể.
Xe ngựa của Liễu phủ dừng dưới chân núi, lúc xuống núi nhẹ nhàng hơn là lúc lên, không mất bao lâu đã có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của chiếc xe ngựa.
Lên xe rồi, Liễu Xa liền trầm tư suy nghĩ.
“Lan Đình, Liễu Trần đại sư đã nói tất cả mọi chuyện với con rồi?"
Khương Bồng Cơ đáp: “Vâng, những chuyện cần nói đã nói hết rồi ạ."
“Vậy... con có cái nhìn gì đối với chuyện này?"
“Vẫn hơi sớm... giả dụ có một ngày con thật sự bước lên con đường đó, đương nhiên phải là người chiến thắng cuối cùng."
So với việc phải hèn mọn phủ phục dưới chân một kẻ không có não, tại sao không tự mình ngồi lên vương vị?
Liễu Xa nhắm mắt lại, “Ừm, những lời này sau khi ra khỏi xe ngựa đừng nói với kẻ thứ ba, chôn chặt trong bụng ấy."
Liễu Xa nhìn ra vấn đề mà Khương Bồng Cơ muốn hỏi, hàng lông mày nhướn lên, loáng thoáng lộ vẻ không vui.
“Mối hôn sự này vốn dĩ là do phu nhân của Ngụy phủ đề ra trước, dựa vào mối giao hảo của hai nhà nên hai bên cũng bằng lòng. Sau này... lúc anh con chết yểu, A Mẫn cũng có ý muốn từ hôn trao trả tín vật, nhưng phu nhân Ngụy phủ lại không đồng ý, chỉ nói là đợi khi nào mấy đứa trẻ lớn rồi hãy giải quyết."
Khương Bồng Cơ im lặng lắng nghe, “Tại sao không đồng ý? Chẳng phải khi lớn rồi mà bị từ hôn sẽ không tốt cho danh tiếng sao?"
Liễu Xa: “Từ nhỏ gánh tiếng khắc chồng trên vai, chẳng phải cũng không tốt giống thế?"
Khương Bồng Cơ: “..." Tư duy của người viễn cổ quả nhiên cô không có cách nào hiểu được, hoàn toàn ở hai tần số khác nhau!
“Không đến nỗi thế chứ, dù sao lúc đó cũng mới chỉ có ba bốn tuổi thôi mà? Tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có thể bị gán cái tiếng khắc chồng được?" Khương Bồng Cơ thêm một lần nữa cảm khái sâu sắc về cái thời đại phản nhân loại này. Bị mang tiếng khắc chồng như thế này ở cổ đại thật sự nguy hiểm, tạo thành tổn thương rất lớn cho các cô gái.
“Ngày thứ hai sau khi trao đổi tín vật, anh con rơi xuống nước..."
Nhắc đến chuyện này kỳ thực Liễu Xa vẫn còn chút oán hận, thậm chí có đôi lúc không tự chủ được mà đổ lỗi chuyện con trai mình chết yểu lên đầu Ngụy Tĩnh Nhàn. Nhưng, may là lý trí của ông kiên định, biết những chuyện như thế này không thể trách cô bé đó được, chỉ có thể hận con trai mình mệnh ngắn, bọn họ không có duyên phận làm cha con.
Khương Bồng Cơ không nói gì, Ngụy Tĩnh Nhàn cực kỳ vô tội, nhưng ai bảo thời điểm hai chuyện này xảy ra lại trùng hợp đến vậy?
Quyên tiền nhang đèn, việc của hai “cha con" hôm nay cũng coi như là xong xuôi. Lúc xuống núi, Liễu Xa nhận lấy hai đôi giày rơm từ tay quản gia rồi đặt dưới chân Khương Bồng Cơ, nói: “Xuống núi không so được với lúc lên núi, đi guốc gỗ không tiện, dễ trượt ngã."
Khương Bồng Cơ cười cười nhận lấy đôi giày rơm, giầy rơm đi vào không có cảm giác ráp chân mà còn khá mềm mại.
“Phụ thân trước đây đã từng chịu khổ vì nó ạ?"
Nhìn động tác thuần thục của ông căn bản không phải là lần đầu tiên.
Bỏ qua sự chế nhạo trong giọng điệu của Khương Bồng Cơ, Liễu Xa yêu chiều nói: “Mẹ con từng làm chuyện ngu ngốc này, suýt chút nữa thì ngã hỏng cả mặt."
Lúc bọn họ xuống núi, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất, Liễu Xa đột nhiên thở dài một tiếng.
“Cha quả thật đã già rồi, nếu như còn trẻ không chừng còn có thể cõng con xuống núi."
Thân thể mình tự bản thân mình biết, Liễu Xa hồi còn trẻ bị Cổ Mẫn đốc thúc rèn luyện đủ thứ. Khi đó ông luôn cảm thấy những động tác đó vừa thất lễ lại còn mất mặt, hơn nữa trông rất ngu ngốc, nhưng cũng may từ sau khi ông tập luyện không còn ốm yếu bệnh tật nữa, thân thể gân cốt cũng dần dần cứng cỏi lên rất nhiều. Nhưng mà, bây giờ lại chỉ miễn cưỡng leo được lên núi mà thôi, ông quả thật không thể cõng nổi con gái sắp thành niên xuống núi, bằng không... cả hai cha con đều ngã lăn quay mất.
Khương Bồng Cơ nói, “Con thì ngược lại, con không ngại cõng phụ thân xuống núi đâu."
Liễu Xa chỉ cười, sau đó lại giở tuyệt chiêu xoa đầu ra, xoa đầu Khương Bồng Cơ. Con ông được nuôi dưỡng như con trai nhưng bản chất vẫn là con gái, sức lực nào có thể bằng được con trai?
Lúc này, Liễu Xa vô thức xem nhẹ hành động vĩ đại mà Kế phu nhân từng kể cho ông về chuyện một mình Khương Bồng Cơ chơi cả cái trại phỉ, giết không còn một mống.
Quãng đường xuống núi đi rất thong thả, Khương Bồng Cơ vừa đi vừa trò chuyện cười đùa với Liễu Xa, bầu không khí cực kỳ hòa hợp. Nhưng khi hai người nói đến chuyện bài vở, cô đột nhiên nhớ ra chuyện Phong Cẩn nói về Uyên Kính tiên sinh. Cô bèn hỏi và âm thầm quan sát biểu cảm của Liễu Xa, “Phụ thân, con nghe một người bạn nói rằng, mẫu thân và Uyên Kính tiên sinh từng có giao hảo."
“Nghe bạn con nói? Biết được chuyện này chỉ có mấy người mà thôi, bạn của con... ngẫm lại thì cũng không thể nào là mấy lão già ấy được." Vẻ mặt của Liễu Xa vẫn bình tĩnh, “Mẹ con hồi còn nhỏ đã từng giúp đỡ Uyên Kính tiên sinh, lúc bà ấy vẫn còn sống, hai nhà thi thoảng vẫn qua lại lúc lễ tết."
“Đúng là thế, người bạn đó của con họ Phong, tên chỉ có một chữ Cẩn. Cậu ta nói là việc học hành của con bị chậm chễ, tính cách của Ngụy Uyên tiên sinh cũng không hợp với con. Nếu như có cơ hội thì có thể đến Lang Gia viếng thăm Uyên Kính tiên sinh, thử xem có thể vào làm đệ tử của ông ấy được không, có lẽ sẽ cứu vãn được một chút..."
Khương Bồng Cơ còn chưa nói xong, Liễu Xa đột nhiên dừng bước, vẻ mặt có chút cứng đờ, quay sang nhìn cô: “Ai cơ?"
“Cái gì ạ?" Khương Bồng Cơ khó hiểu, sau đó liền nhận ra Liễu Xa đang hỏi người bạn của mình, “Phong Cẩn."
“Phong Cẩn? Là cậu thiếu niên có tên tự là Hoài Du?" Vẻ mặt Liễu Xa trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ đến thứ gì.
“Đúng là Hoài Du... Phụ thân, cậu ta có vấn đề?"
Trong lòng Khương Bồng Cơ thoáng giật mình, chẳng lẽ lại máu chó đến thế, người nhà Phong Cẩn là kẻ địch của Liễu Xa? Liễu Xa không giống kiểu người bụng dạ hẹp hòi, làm sao lại có thể vì nguyên nhân là kẻ địch của nhau trên chính trường mà để liên lụy đến cả con cháu của kẻ địch.
“Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa... Lan Đình duy trì mối quan hệ giữa quân tử* với cậu ta là được, không cần giao du thân thiết."
*Quan hệ giữa quân tử: chỉ mối quan hệ bình thường, không thân thiết.
Liễu Xa khôi phục lại biểu cảm bình thản, như thể người vừa nãy cau mày không vui không phải là ông.
Khương Bồng Cơ tuy rằng không hiểu, nhưng Liễu Xa cũng không phải là kiểu người thích nói xấu sau lưng người khác. Càng đừng nói đến chuyện Phong Cẩn chỉ là một cậu thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi mà thôi, chênh lệch này quá lớn với Liễu Xa, ông nói như vậy chắc hẳn là có cái lý của ông.
Lại đi tiếp thêm vài bước nữa, Liễu Xa đột nhiên hỏi, “Lan Đình làm sao lại biết Phong Hoài Du?"
Khương Bồng Cơ thuật lại vắn tắt một lần nữa: “Chính là vào cái hôm mùng ba tháng ba đó, cậu ta và đồng bọn bị người ta đuổi giết chật vật, đánh bậy đánh bạ xông vào trại phỉ. Đúng lúc gặp phải con và đám Tĩnh Nhi. Hai bên xảy ra một chút hiểu nhầm, nhưng đều đã được giải quyết rồi."
Liễu Xa bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy con cảm thấy tâm tính người này như thế nào?"
Nếu như Liễu Xa hỏi tài năng của đối phương như thế nào, Khương Bồng Cơ còn có thể khen ngợi được mấy câu, nhưng nếu nói về tâm tính thì... có lẽ chê nhiều hơn một chút.
“Làm việc quyết đoán, trong giao thiệp rất có chừng mực... nhưng có lúc vì để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn..."
“Vô độc bất trượng phu, nam tử hán mà không quả quyết tàn nhẫn chút thì chết thế nào cũng không biết."
Khương Bồng Cơ: “..." Câu này, có nên tính là đang khen Phong Cẩn không?
“Nếu như con muốn đến quận Lang Gia tìm Uyên Kính tiên sinh thì có thể thử một lần. Nếu như là ở tiền triều, với tầm tuổi của con cũng đã đến lúc rời khỏi nhà đi du học rồi. Có lòng cầu tiến, ra ngoài cầu học cũng là một chuyện tốt. Nhưng, không cần tỏ rõ thân phận của mình, tính cách của cái vị đó cổ quái lắm, chơi cái trò ân nghĩa nhân tình không có tác dụng đâu. Với thiên phú của con, ta thấy có so với đệ tử đóng cửa của ông ấy thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu."
Liễu Xa chuyển đề tài, chẳng hề có ý muốn tiếp tục nhắc đến Phong Cẩn.
Người ta thường nói lòng dạ phụ nữ khó đoán, nhưng theo Khương Bồng Cơ thấy thì lòng dạ đàn ông cũng như mò kim đáy bể.
Xe ngựa của Liễu phủ dừng dưới chân núi, lúc xuống núi nhẹ nhàng hơn là lúc lên, không mất bao lâu đã có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của chiếc xe ngựa.
Lên xe rồi, Liễu Xa liền trầm tư suy nghĩ.
“Lan Đình, Liễu Trần đại sư đã nói tất cả mọi chuyện với con rồi?"
Khương Bồng Cơ đáp: “Vâng, những chuyện cần nói đã nói hết rồi ạ."
“Vậy... con có cái nhìn gì đối với chuyện này?"
“Vẫn hơi sớm... giả dụ có một ngày con thật sự bước lên con đường đó, đương nhiên phải là người chiến thắng cuối cùng."
So với việc phải hèn mọn phủ phục dưới chân một kẻ không có não, tại sao không tự mình ngồi lên vương vị?
Liễu Xa nhắm mắt lại, “Ừm, những lời này sau khi ra khỏi xe ngựa đừng nói với kẻ thứ ba, chôn chặt trong bụng ấy."
Tác giả :
Nấm Hương Xào