Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 239: Tức hộc máu (8)
Ông ta nhíu mày, bước lên phía trước ôn hòa khuyên giải: “Mạnh quận thủ, xin nén bi thương, đừng quá đau buồn."
Nhưng nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao có thể xoa dịu chỉ bằng vài câu nói nhẹ tênh như thế này?
Hai tay Mạnh Trạm túm chặt lấy nắp quan tài, những ngón tay run lẩy bẩy, đầu ngón tay trắng bệch vì bóp quá mạnh.
Thấy gương mặt Mạnh Trạm ảm đạm, gân xanh nổi trên trán, ông ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi lùi sang một bên.
Hiển nhiên, cái Mạnh Trạm cần bây giờ không phải là những lời an ủi của những người xung quanh mà là một không gian yên tĩnh có thể khiến ông ta bình tĩnh lại… Nhưng hiển nhiên là, Mạnh Trạm không muốn bình tĩnh, ông ta chỉ muốn làm sáng tỏ cái chết của con trai.
Con trai ngoan của ông ta tuy có một vài thói hư tật xấu, phạm phải vài lỗi nho nhỏ nhưng thế thì có làm sao đâu cơ chứ?
Mạnh thị từ khi thành lập đến nay đều hiển hách vô cùng, gia tộc lớn mạnh giàu có hoàn toàn có thể bao che cho Mạnh Lượng bất kỳ chuyện gì.
Nếu biết trước đưa nó lên Thượng Kinh sẽ xảy ra chuyện như thế này, ông ta đã gánh chịu toàn bộ áp lực để bảo vệ nó dưới cánh chim của mình. Bây giờ thì hay rồi, nó còn trẻ như thế mà đã xuống suối vàng, để ông phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Nhưng dù sao, Mạnh Trạm cũng là đàn ông, vẫn kiên cường hơn ái thiếp đang đau khổ khóc lóc bên cạnh. Sau vài lượt nôn ra máu, cái đầu u mê vì hận thù cũng tìm lại được lý trí.
“Đưa hắn ta đến đây… ta muốn hỏi xem… rốt cuộc là kẻ nào to gan dám xuống tay độc ác như vậy với Lượng Nhi!"
Nói xong, hai mắt ông ta đỏ lừ, gân xanh trên trán nổi rõ, nào đâu còn phong thái trầm tĩnh nho nhã ôn hòa trước đó. Dường như chỉ trong thoáng chốc ông ta đã già đi hơn hai mươi tuổi.
Người bạn đi không được mà ở lại cũng không xong, chỉ đành nghiêm mặt hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Không lâu sau, gã cầm đầu đã được đưa đến. Gã chật vật quỳ sụp trước quan tài của Mạnh Lượng, trên gương mặt râu ria xồm xoàm tràn đầy nước mắt.
“Kẻ sát hại Nhị lang quân chính là tên phản tặc Mạnh Hồn! Hắn, hắn… hắn ta lừa lão gia…"
Gã cầm đầu thấp thỏm bất an, sự sợ hãi quanh quẩn trong đầu óc gã ta, như thể sợ ngay sau đó Mạnh Trạm sẽ đứng dậy rút kiếm chém bay đầu gã.
Mạnh Trạm lạnh lùng cười gằn, trông rất hung ác dữ tợn: “Nói! Kể lại thật chi tiết cho ta! Mạnh Hồn… ha ha…"
Người bạn thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, trừ vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Mạnh Trạm ra, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm khác trên gương mặt Mạnh Trạm, tràn ngập hung ác, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu… Nhưng nghĩ đến đối phương vừa phải chịu nỗi đau mất con, biểu hiện như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Gã cầm đầu âm thầm siết chặt nắm đấm, có giữ nổi cái mạng nhỏ này hay không, tất cả phải trông cậy vào lần này.
Chuẩn bị tâm lý xong, gã ta nói ra kịch bản đã chuẩn bị sẵn hơn một tháng nay. Cố gắng dồn trọng điểm vào sự gian trá của Mạnh Hồn, lại nhấn mạnh cảnh tượng lúc phát hiện thi thể, rồi miêu tả bản thân mình thành một người hết mực trung thành như thế nào. Nhưng tại kẻ địch quá gian trá, nên chỉ có thể cướp về được thi thể của Mạnh Lượng.
“… lão gia, ngài nhất định phải lấy lại công bằng cho Nhị lang quân!" Gã cầm đầu nhếch nhác phủ phục trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi ròng ròng. Nếu bình thường mà như thế này, Mạnh Trạm nhất định sẽ đá cho gã ta một phát, nhưng lúc này hành động đó lại có lấy được cảm tình của Mạnh Trạm, để gã có thể thuận lợi giữ được cái mạng nhỏ, “… thuộc hạ vừa mới cướp lại được thi thể của Nhị lang quân liền phát hiện ra Nhị lang quân cậu ấy... cậu ấy… cậu ấy bị người ta rút máu cho đến chết…"
Câu này vừa thốt ra, lồng ngực Mạnh Trạm lại dội lên một cơn đau thắt dữ dội, những ngón tay ông ta siết chặt lấy vạt áo, răng thì nghiến vào nhau phát ra những tiếng ken két, môi thì tím tái.
Những tưởng ông ta lại sắp ngất lịm đi lần nữa nhưng không ngờ dựa vào nghị lực hơn người, ông ta dần dần bình tĩnh lại, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo.
“Ngươi nói là… Nhị lang quân bị Mạnh Hồn rút máu mà chết?"
Mấy chữ này như thể thoát ra từ kẽ răng của ông ta.
Chẳng trách, thi thể của Lượng Nhi lại tím tái như vậy, cho dù đã bị thối rữa một bộ phận, nhưng quả thật vẫn kỳ quái hơn người bình thường.
“Vâng!" Gã cầm đầu chật vật gật đầu, nước mắt lã chã không ngừng rơi, “Thuộc hạ không bảo vệ được Nhị lang quân, xin lão gia cho phép thuộc hạ được báo thù cho cậu ấy… đợi đến khi báo xong mối thù này, thuộc hạ nhất định sẽ tự vẫn, xuống dưới kia nhất định sẽ bảo vệ tốt Nhị lang quân…"
Cơn đau đớn lại dội vào lồng ngực Mạnh Trạm, ái thiếp của ông ta đứng bên cạnh đỡ lấy, vuốt ngực cho ông ta.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức gã cầm đầu tưởng mình chắc chắn phải chết, giọng nói lành lạnh kiêu ngạo của Mạnh Trạm mới vang lên, thật chẳng khác gì đại xá!
“Không cần… ngươi trung thành đến như vậy, Lượng Nhi ở dưới suối vàng mà biết cũng được an ủi…"
Mạnh Trạm tuy không cam tâm nói vậy, nhưng thoáng liếc sang người bạn đang đứng gần đó, ông ta đành nói: “Mối thù của Lượng Nhi, nhất định phải báo! Ta đường đường là con cháu Mạnh thị, danh tiếng của Mạnh thị đâu phải là thứ có thể để lũ loạn tặc đó sỉ nhục! Không giết kẻ này, thề không làm người!"
Gã cầm đầu nghe xong liền nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy dường như ngọn lửa hận thù trong lòng Mạnh Trạm còn chưa bộc phát hết. Nói thế nào, gã ta cũng là thuộc hạ của Mạnh Trạm nên hiểu rất rõ tính cách của ông ta, lúc này ông ta có thể miễn cưỡng tha chết cho gã ta chẳng qua là vì e ngại đang có người ngoài ở đây, không thể hoàn toàn bộc lộ bản tính… đợi lúc vị khách này đi rồi, e rằng gã ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Thế cho nên, gã ta giở trò khôn lỏi.
Gã ta rút một miếng vải màu xanh trừ trong ngực ra với vẻ bi ai, rồi mở nó ra.
Mạnh Trạm hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại hỏi: “Đây là cái gì?"
Gã cầm đầu trả lời: “Đây chính là bằng chứng chứng minh tên phản tặc Mạnh Hồn sỉ nhục Mạnh thị, lừa gạt thuộc hạ…"
Mạnh Trạm chụp lấy miếng vải, đọc thật kĩ càng, càng đọc hai tay ông ta càng run rẩy dữ dội hơn.
Những nét chữ rồng bay phượng múa viết bằng máu, giờ đã két lại, tỏa ra thứ mùi tanh tưởi. Ái thiếp của Mạnh Trạm đang định nhào đến xem cho rõ ràng, nhưng lại bị cái mùi tanh tưởi này ép phải lùi lại.
[… Kẻ nói mà không giữ lời chính là lũ chó Mạnh Thị …]
Vừa nhìn thấy câu mở đầu sắc mặt Mạnh Trạm đã xanh lét, cứ như bị ai đó tát cả trăm cái vào mặt.
[… Mạnh thị muốn lấy Mạnh mỗ làm lý do, sỉ nhục vợ con ta, khiến cho hai người họ chết rồi vẫn phải hổ thẹn…]
Mạnh Trạm ngẩn ra, không dám tin với cái đầu của một kẻ vũ phu như Mạnh Hồn mà có thể nhìn thấu mục đích thực sự của ông ta..
[… Các ngươi làm một thì đừng trách Mạnh mỗ làm mười. Mạnh Lượng không chết, làm sao có thể an ủi được vong hồn của vợ và con gái ta…]
Trái tim Mạnh Trạm thắt lại từng cơn, gân xanh trên trán giần giật, đầu đau đớn vô cùng, trời đất dường như không ngừng lung lay trước mặt ông ta.
Phụt!!!
Lại một ngụm máu nữa phun ra trong tiếng kinh hô hoảng loạn.
Vẻ mặt Mạnh Trạm trắng bệch, ngã quỵ trên mặt đất, miếng vải trong tay cũng rơi xuống đất.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủ, liên tiếp hộc máu ba lần.
Đã tổn thương đến căn cốt, không thọ được lâu.
Người bạn bước đến đỡ thân hình mềm nhũn của Mạnh Trạm, nhẹ nhàng sai người hầu đi mời y quan đến rồi đưa Mạnh Trạm về phòng nghỉ.
Nhưng nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao có thể xoa dịu chỉ bằng vài câu nói nhẹ tênh như thế này?
Hai tay Mạnh Trạm túm chặt lấy nắp quan tài, những ngón tay run lẩy bẩy, đầu ngón tay trắng bệch vì bóp quá mạnh.
Thấy gương mặt Mạnh Trạm ảm đạm, gân xanh nổi trên trán, ông ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi lùi sang một bên.
Hiển nhiên, cái Mạnh Trạm cần bây giờ không phải là những lời an ủi của những người xung quanh mà là một không gian yên tĩnh có thể khiến ông ta bình tĩnh lại… Nhưng hiển nhiên là, Mạnh Trạm không muốn bình tĩnh, ông ta chỉ muốn làm sáng tỏ cái chết của con trai.
Con trai ngoan của ông ta tuy có một vài thói hư tật xấu, phạm phải vài lỗi nho nhỏ nhưng thế thì có làm sao đâu cơ chứ?
Mạnh thị từ khi thành lập đến nay đều hiển hách vô cùng, gia tộc lớn mạnh giàu có hoàn toàn có thể bao che cho Mạnh Lượng bất kỳ chuyện gì.
Nếu biết trước đưa nó lên Thượng Kinh sẽ xảy ra chuyện như thế này, ông ta đã gánh chịu toàn bộ áp lực để bảo vệ nó dưới cánh chim của mình. Bây giờ thì hay rồi, nó còn trẻ như thế mà đã xuống suối vàng, để ông phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Nhưng dù sao, Mạnh Trạm cũng là đàn ông, vẫn kiên cường hơn ái thiếp đang đau khổ khóc lóc bên cạnh. Sau vài lượt nôn ra máu, cái đầu u mê vì hận thù cũng tìm lại được lý trí.
“Đưa hắn ta đến đây… ta muốn hỏi xem… rốt cuộc là kẻ nào to gan dám xuống tay độc ác như vậy với Lượng Nhi!"
Nói xong, hai mắt ông ta đỏ lừ, gân xanh trên trán nổi rõ, nào đâu còn phong thái trầm tĩnh nho nhã ôn hòa trước đó. Dường như chỉ trong thoáng chốc ông ta đã già đi hơn hai mươi tuổi.
Người bạn đi không được mà ở lại cũng không xong, chỉ đành nghiêm mặt hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Không lâu sau, gã cầm đầu đã được đưa đến. Gã chật vật quỳ sụp trước quan tài của Mạnh Lượng, trên gương mặt râu ria xồm xoàm tràn đầy nước mắt.
“Kẻ sát hại Nhị lang quân chính là tên phản tặc Mạnh Hồn! Hắn, hắn… hắn ta lừa lão gia…"
Gã cầm đầu thấp thỏm bất an, sự sợ hãi quanh quẩn trong đầu óc gã ta, như thể sợ ngay sau đó Mạnh Trạm sẽ đứng dậy rút kiếm chém bay đầu gã.
Mạnh Trạm lạnh lùng cười gằn, trông rất hung ác dữ tợn: “Nói! Kể lại thật chi tiết cho ta! Mạnh Hồn… ha ha…"
Người bạn thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, trừ vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Mạnh Trạm ra, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm khác trên gương mặt Mạnh Trạm, tràn ngập hung ác, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu… Nhưng nghĩ đến đối phương vừa phải chịu nỗi đau mất con, biểu hiện như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Gã cầm đầu âm thầm siết chặt nắm đấm, có giữ nổi cái mạng nhỏ này hay không, tất cả phải trông cậy vào lần này.
Chuẩn bị tâm lý xong, gã ta nói ra kịch bản đã chuẩn bị sẵn hơn một tháng nay. Cố gắng dồn trọng điểm vào sự gian trá của Mạnh Hồn, lại nhấn mạnh cảnh tượng lúc phát hiện thi thể, rồi miêu tả bản thân mình thành một người hết mực trung thành như thế nào. Nhưng tại kẻ địch quá gian trá, nên chỉ có thể cướp về được thi thể của Mạnh Lượng.
“… lão gia, ngài nhất định phải lấy lại công bằng cho Nhị lang quân!" Gã cầm đầu nhếch nhác phủ phục trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi ròng ròng. Nếu bình thường mà như thế này, Mạnh Trạm nhất định sẽ đá cho gã ta một phát, nhưng lúc này hành động đó lại có lấy được cảm tình của Mạnh Trạm, để gã có thể thuận lợi giữ được cái mạng nhỏ, “… thuộc hạ vừa mới cướp lại được thi thể của Nhị lang quân liền phát hiện ra Nhị lang quân cậu ấy... cậu ấy… cậu ấy bị người ta rút máu cho đến chết…"
Câu này vừa thốt ra, lồng ngực Mạnh Trạm lại dội lên một cơn đau thắt dữ dội, những ngón tay ông ta siết chặt lấy vạt áo, răng thì nghiến vào nhau phát ra những tiếng ken két, môi thì tím tái.
Những tưởng ông ta lại sắp ngất lịm đi lần nữa nhưng không ngờ dựa vào nghị lực hơn người, ông ta dần dần bình tĩnh lại, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo.
“Ngươi nói là… Nhị lang quân bị Mạnh Hồn rút máu mà chết?"
Mấy chữ này như thể thoát ra từ kẽ răng của ông ta.
Chẳng trách, thi thể của Lượng Nhi lại tím tái như vậy, cho dù đã bị thối rữa một bộ phận, nhưng quả thật vẫn kỳ quái hơn người bình thường.
“Vâng!" Gã cầm đầu chật vật gật đầu, nước mắt lã chã không ngừng rơi, “Thuộc hạ không bảo vệ được Nhị lang quân, xin lão gia cho phép thuộc hạ được báo thù cho cậu ấy… đợi đến khi báo xong mối thù này, thuộc hạ nhất định sẽ tự vẫn, xuống dưới kia nhất định sẽ bảo vệ tốt Nhị lang quân…"
Cơn đau đớn lại dội vào lồng ngực Mạnh Trạm, ái thiếp của ông ta đứng bên cạnh đỡ lấy, vuốt ngực cho ông ta.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức gã cầm đầu tưởng mình chắc chắn phải chết, giọng nói lành lạnh kiêu ngạo của Mạnh Trạm mới vang lên, thật chẳng khác gì đại xá!
“Không cần… ngươi trung thành đến như vậy, Lượng Nhi ở dưới suối vàng mà biết cũng được an ủi…"
Mạnh Trạm tuy không cam tâm nói vậy, nhưng thoáng liếc sang người bạn đang đứng gần đó, ông ta đành nói: “Mối thù của Lượng Nhi, nhất định phải báo! Ta đường đường là con cháu Mạnh thị, danh tiếng của Mạnh thị đâu phải là thứ có thể để lũ loạn tặc đó sỉ nhục! Không giết kẻ này, thề không làm người!"
Gã cầm đầu nghe xong liền nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy dường như ngọn lửa hận thù trong lòng Mạnh Trạm còn chưa bộc phát hết. Nói thế nào, gã ta cũng là thuộc hạ của Mạnh Trạm nên hiểu rất rõ tính cách của ông ta, lúc này ông ta có thể miễn cưỡng tha chết cho gã ta chẳng qua là vì e ngại đang có người ngoài ở đây, không thể hoàn toàn bộc lộ bản tính… đợi lúc vị khách này đi rồi, e rằng gã ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Thế cho nên, gã ta giở trò khôn lỏi.
Gã ta rút một miếng vải màu xanh trừ trong ngực ra với vẻ bi ai, rồi mở nó ra.
Mạnh Trạm hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại hỏi: “Đây là cái gì?"
Gã cầm đầu trả lời: “Đây chính là bằng chứng chứng minh tên phản tặc Mạnh Hồn sỉ nhục Mạnh thị, lừa gạt thuộc hạ…"
Mạnh Trạm chụp lấy miếng vải, đọc thật kĩ càng, càng đọc hai tay ông ta càng run rẩy dữ dội hơn.
Những nét chữ rồng bay phượng múa viết bằng máu, giờ đã két lại, tỏa ra thứ mùi tanh tưởi. Ái thiếp của Mạnh Trạm đang định nhào đến xem cho rõ ràng, nhưng lại bị cái mùi tanh tưởi này ép phải lùi lại.
[… Kẻ nói mà không giữ lời chính là lũ chó Mạnh Thị …]
Vừa nhìn thấy câu mở đầu sắc mặt Mạnh Trạm đã xanh lét, cứ như bị ai đó tát cả trăm cái vào mặt.
[… Mạnh thị muốn lấy Mạnh mỗ làm lý do, sỉ nhục vợ con ta, khiến cho hai người họ chết rồi vẫn phải hổ thẹn…]
Mạnh Trạm ngẩn ra, không dám tin với cái đầu của một kẻ vũ phu như Mạnh Hồn mà có thể nhìn thấu mục đích thực sự của ông ta..
[… Các ngươi làm một thì đừng trách Mạnh mỗ làm mười. Mạnh Lượng không chết, làm sao có thể an ủi được vong hồn của vợ và con gái ta…]
Trái tim Mạnh Trạm thắt lại từng cơn, gân xanh trên trán giần giật, đầu đau đớn vô cùng, trời đất dường như không ngừng lung lay trước mặt ông ta.
Phụt!!!
Lại một ngụm máu nữa phun ra trong tiếng kinh hô hoảng loạn.
Vẻ mặt Mạnh Trạm trắng bệch, ngã quỵ trên mặt đất, miếng vải trong tay cũng rơi xuống đất.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủ, liên tiếp hộc máu ba lần.
Đã tổn thương đến căn cốt, không thọ được lâu.
Người bạn bước đến đỡ thân hình mềm nhũn của Mạnh Trạm, nhẹ nhàng sai người hầu đi mời y quan đến rồi đưa Mạnh Trạm về phòng nghỉ.
Tác giả :
Nấm Hương Xào