Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 295: Đấu 2
Vũ Vấn Sơn cũng không hổ là đệ tử hạch tâm. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Lúc này tốc độ rất nhanh, nghe được nhắc nhở của Cửu Long, hắn không do dự xoay lưng, một kiếm chém về sau. Chỉ nghe thấy keng một tiếng, một mảnh thân kiếm bay lên, bắn ra mười mét cắm ngay xuống mặt đất. Hiển nhiên một thanh kiếm đã bị chém đứt. Ai nấy đều kinh hãi không thôi. Hoàng Minh đứng chống kiếm trên mặt đất, không thèm tiến đến công kích. Vũ Vấn Sơn mặt mũi đã đỏ rực. Trong tay hắn, thanh kiếm mà hắn yêu thích nhất lại bị chém làm đôi. Đối phương lại không muốn tấn công nữa mà lại đứng dửng dưng bên ngoài nhin hắn. Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất. Hàng ngàn cặp mắt đều hướng về hắn. Vũ Vấn Sơn điên cuồng rồi. Nếu không rửa đi nỗi nhục nhã này thì hắn làm sao ngước đầu kên được.
- Hoàng Minh, ta vốn dĩ không muốn để lộ ra thực lực chân chính của mình, thế nhưng, là ngươi ép ta, hãy xác định đi!
Vũ Vấn Sơn cười lớn. Lấy ra từ trong không gian giới chỉ một vật màu đen. Trông giống như một tòa tháp. Trên trời sau một đám vân vụ. Một trưởng lão ồ lên một tiếng, quay sang trưởng lão bên cạnh hỏi:
- Bạch Mi, thật không ngờ vật ấy ngươi lại để lại cho hắn!
Bạch Mi trưởng lão cười khổ. Vật ấy khi xưa là lão đánh cược thua với Vũ Vấn Huy. Hiện tại có thể thấy chính là Vũ Vấn Huy để cho cháu lão sử dụng.
- Nghe chừng khó cho tiểu tử Hoàng Minh kia rồi!
Trưởng lão kia lại thở ra một hơi, hai mắt tập trung xem diễn biến.
Bên dưới Vũ Vấn Sơn lấy ra tòa tháp nhỏ này, chẳng hiểu sao Hoàng Minh cảm thấy có áp lực. Tòa tháp này có gì đó cổ quái. Hắn không dám khinh thường vọng động nữa.
- Hoàng Minh, ngươi chịu chết đi! Lưu Li đại tháp, khởi động!
Ầm ầm ầm, tòa tháp nhỏ trên tay Vũ Vấn Sơn ngay lập tức hóa lớn, càng ngày càng lớn, hai thời thần đã lớn vô cùng. Cả tòa tháp đen kịt phát ra uy áp trầm trọng. Toàn trường kinh hãi. Không ai ngờ được, Vũ Vấn Sơn lại có pháp bảo bậc này. Cửu Long, Lã Cuồng, Ngọc Yên Mĩ, Hàng Ngư Nhi đều biến sắc. Vũ Vấn Sơn không ngờ giấu giếm kĩ như vậy. Chẳng lẽ đây mới là át chủ bài của hắn như vậy.
- Hoàng Minh! Cẩn thận!
Hàng Thanh Nhi lo lắng lên tiếng. Hoàng Minh ánh mắt rơi trên người của Vũ Vấn Sơn. Vật này do hắn điều khiển, chỉ cần tóm lấy hắn là được. Không nên phải đối cứng với vật kia.
Vũ Vấn Sơn lúc này đã đứng cách xa hơn ba mươi mét. Triển khai Lưu li đại tháp, hắn phải đề phòng đối phương, nên cách xa điều khiển lưu li tháp là được. Lúc này hắn đang cười lạnh. Uy lực của Lưu Li tháp hắn là người rõ nhất. Khi nãy Hoàng Minh thoát một kiếm của hắn, chắc chắn đã dùng bí pháp hơn người. Thế nhưng hắn tin rằng, Hoàng Minh không thể nào thoát được sự phong tỏa của Lưu li tháp.
- Thập Đại Thiên kích!
Vũ Vấn Sơn hét to. Lưu li tháp đen kịt phát ra uy thế to lớn, ngay lập tức đánh xuống mười đại sóng kích đen ngòm. Năng lượng dao động kinh hồn khiến ai cũng sợ hãi. Chỉ sợ cường giả huyền thần cũng không thể đỡ được một đòn kinh khủng thế này.
Hoàng Minh kinh hãi, thật không ngờ đại tháp này mạnh mẽ như thế.
- Hoàng Minh!
- Lão đại!
- Hoàng Sư Huynh!
Những tiếng kêu đau lòng vang lên. Toàn trường kinh hãi nhìn sóng kich đen ngòm từng đợt đánh xuống. Mười đợt đánh tới, đòn sau mạnh hơn đòn trước, toàn bộ diễn võ trường chấn động vô cùng.
- Ha ha ha, Hoàng Minh ơi là Hoàng Minh. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Muốn đối đầu với ta sao? Ngươi vẫn là chết đi!
Tiếng cười lớn của Vũ Vấn Sơn vang lên vô cùng tà dị. Toàn trường yên lặng vô cùng. Chỉ còn bụi đất bay bụi mù chưa lắng xuống. Vũ Vấn Sơn thấy không khí quái lạ như vậy, những tưởng toàn trường bị chấn kinh khiếp hãi, không ai nói được lời nào. Hắn vẫn đắc ý ngửa cổ lên trời cười lớn. Kẻ địch chắc chắn lần này đã bị đánh cho không khéo thân xác cũng không còn nữa rồi.
Thế nhưng hiện trường lại có chút quỷ dị. Vũ Vấn Sơn lúc này mới thấy quái lạ. Trực giác của hắn dường như cảm thấy có gì đó không ổn.
Bỗng nhiên, một tiếng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng Vũ Vấn Sơn.
- Ngươi cười nghe chói tai quá!
Tiếng nói nhẹ nhàng, không hề gấp gáp. Thế nhưng vang bên tai Vũ Vấn Sơn lại như là của tử thần, lạnh kẽo vô cùng. Giọng nói này, rõ ràng là của Hoàng Minh. Vũ Vấn Sơn thật không thể tin, Hoàng Minh tại sao có thể một lần nữa chạy thoát. Rõ ràng là Lưu Li tháp có uy áp vô cùng lớn. Toàn bộ thân pháp di chuyển đều bị phá bỏ, làm sao hắn có thể chạy tới phía sau lưng hắn như vậy. Một đòn khi nãy không hề đánh trúng hắn sao. Vũ Vấn Sơn sợ hãi. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đã xảy ra. Mịa nó, quá hư cấu rồi!
Một thanh kiếm đang kề trên cổ Vũ Vấn Sơn. Chỉ cần đối phương dùng lực một chút. Thiên tài của Lưu Vân Tông, đệ tử hạch tâm cũng sẽ ô ô hai tai. Trận đấu cứ như vậy đã phân thắng bại sao? Mấy ngàn đệ tử quan chiến đều không biết nói sao về tình cảnh này.
- Hoàng Minh, ta vốn dĩ không muốn để lộ ra thực lực chân chính của mình, thế nhưng, là ngươi ép ta, hãy xác định đi!
Vũ Vấn Sơn cười lớn. Lấy ra từ trong không gian giới chỉ một vật màu đen. Trông giống như một tòa tháp. Trên trời sau một đám vân vụ. Một trưởng lão ồ lên một tiếng, quay sang trưởng lão bên cạnh hỏi:
- Bạch Mi, thật không ngờ vật ấy ngươi lại để lại cho hắn!
Bạch Mi trưởng lão cười khổ. Vật ấy khi xưa là lão đánh cược thua với Vũ Vấn Huy. Hiện tại có thể thấy chính là Vũ Vấn Huy để cho cháu lão sử dụng.
- Nghe chừng khó cho tiểu tử Hoàng Minh kia rồi!
Trưởng lão kia lại thở ra một hơi, hai mắt tập trung xem diễn biến.
Bên dưới Vũ Vấn Sơn lấy ra tòa tháp nhỏ này, chẳng hiểu sao Hoàng Minh cảm thấy có áp lực. Tòa tháp này có gì đó cổ quái. Hắn không dám khinh thường vọng động nữa.
- Hoàng Minh, ngươi chịu chết đi! Lưu Li đại tháp, khởi động!
Ầm ầm ầm, tòa tháp nhỏ trên tay Vũ Vấn Sơn ngay lập tức hóa lớn, càng ngày càng lớn, hai thời thần đã lớn vô cùng. Cả tòa tháp đen kịt phát ra uy áp trầm trọng. Toàn trường kinh hãi. Không ai ngờ được, Vũ Vấn Sơn lại có pháp bảo bậc này. Cửu Long, Lã Cuồng, Ngọc Yên Mĩ, Hàng Ngư Nhi đều biến sắc. Vũ Vấn Sơn không ngờ giấu giếm kĩ như vậy. Chẳng lẽ đây mới là át chủ bài của hắn như vậy.
- Hoàng Minh! Cẩn thận!
Hàng Thanh Nhi lo lắng lên tiếng. Hoàng Minh ánh mắt rơi trên người của Vũ Vấn Sơn. Vật này do hắn điều khiển, chỉ cần tóm lấy hắn là được. Không nên phải đối cứng với vật kia.
Vũ Vấn Sơn lúc này đã đứng cách xa hơn ba mươi mét. Triển khai Lưu li đại tháp, hắn phải đề phòng đối phương, nên cách xa điều khiển lưu li tháp là được. Lúc này hắn đang cười lạnh. Uy lực của Lưu Li tháp hắn là người rõ nhất. Khi nãy Hoàng Minh thoát một kiếm của hắn, chắc chắn đã dùng bí pháp hơn người. Thế nhưng hắn tin rằng, Hoàng Minh không thể nào thoát được sự phong tỏa của Lưu li tháp.
- Thập Đại Thiên kích!
Vũ Vấn Sơn hét to. Lưu li tháp đen kịt phát ra uy thế to lớn, ngay lập tức đánh xuống mười đại sóng kích đen ngòm. Năng lượng dao động kinh hồn khiến ai cũng sợ hãi. Chỉ sợ cường giả huyền thần cũng không thể đỡ được một đòn kinh khủng thế này.
Hoàng Minh kinh hãi, thật không ngờ đại tháp này mạnh mẽ như thế.
- Hoàng Minh!
- Lão đại!
- Hoàng Sư Huynh!
Những tiếng kêu đau lòng vang lên. Toàn trường kinh hãi nhìn sóng kich đen ngòm từng đợt đánh xuống. Mười đợt đánh tới, đòn sau mạnh hơn đòn trước, toàn bộ diễn võ trường chấn động vô cùng.
- Ha ha ha, Hoàng Minh ơi là Hoàng Minh. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Muốn đối đầu với ta sao? Ngươi vẫn là chết đi!
Tiếng cười lớn của Vũ Vấn Sơn vang lên vô cùng tà dị. Toàn trường yên lặng vô cùng. Chỉ còn bụi đất bay bụi mù chưa lắng xuống. Vũ Vấn Sơn thấy không khí quái lạ như vậy, những tưởng toàn trường bị chấn kinh khiếp hãi, không ai nói được lời nào. Hắn vẫn đắc ý ngửa cổ lên trời cười lớn. Kẻ địch chắc chắn lần này đã bị đánh cho không khéo thân xác cũng không còn nữa rồi.
Thế nhưng hiện trường lại có chút quỷ dị. Vũ Vấn Sơn lúc này mới thấy quái lạ. Trực giác của hắn dường như cảm thấy có gì đó không ổn.
Bỗng nhiên, một tiếng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng Vũ Vấn Sơn.
- Ngươi cười nghe chói tai quá!
Tiếng nói nhẹ nhàng, không hề gấp gáp. Thế nhưng vang bên tai Vũ Vấn Sơn lại như là của tử thần, lạnh kẽo vô cùng. Giọng nói này, rõ ràng là của Hoàng Minh. Vũ Vấn Sơn thật không thể tin, Hoàng Minh tại sao có thể một lần nữa chạy thoát. Rõ ràng là Lưu Li tháp có uy áp vô cùng lớn. Toàn bộ thân pháp di chuyển đều bị phá bỏ, làm sao hắn có thể chạy tới phía sau lưng hắn như vậy. Một đòn khi nãy không hề đánh trúng hắn sao. Vũ Vấn Sơn sợ hãi. Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đã xảy ra. Mịa nó, quá hư cấu rồi!
Một thanh kiếm đang kề trên cổ Vũ Vấn Sơn. Chỉ cần đối phương dùng lực một chút. Thiên tài của Lưu Vân Tông, đệ tử hạch tâm cũng sẽ ô ô hai tai. Trận đấu cứ như vậy đã phân thắng bại sao? Mấy ngàn đệ tử quan chiến đều không biết nói sao về tình cảnh này.
Tác giả :
Tạ Trường Thành