Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 261: Vượt Tháp 4
Hoàng Minh không rõ là hắn đã chém giết ở đây bao nhiêu lâu, thế nhưng sau phát chém cuối cùng này, không gian đã xuất hiện cánh cửa, Hoàng Minh thở ra một hơi. Cuối cùng cũng xong, chiến đấu kiểu này thật sự là làm dây thần kinh của hắn muốn nổ tung mà. Vận động thân thể một chút, hắn bắt đầu tiến lên tầng thứ 10.
Bên ngoài lúc này đã là ba giờ sáng rồi. Rất nhiều người đã không nhịn được bá vai bá cổ nhau mà ngủ li bì. Một số người vẫn bế má, hai mắt chăm chăm nhìn về ánh đen tầng chín. Khi ánh đèn tầng chín vụt tắt, vô số người kinh hãi, chẳng lẽ thua rồi, vượt tháp không được?
Thế nhưng ngay lập tức ánh đen của tầng mười sáng lên. Hàng trăm người còn thức đồng thời hét lớn. Âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
- Vượt rồi, hura, vượt qua rồi!
- ha ha ha, vượt rồi, thật sự vượt qua tầng chín rồi!
Tiếng hô của một người đã như đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng rồi. Đằng này lại hơn trăm người cùng hô. Ngay lập tức tạo lên một đợt sóng lớn. Toàn bộ đều giật mình thức giấc. Ánh mắt ngay lập tức nhìn lên tháp trận. Khi thấy ánh sáng tầng thứ mười. Toàn bộ đều vô cùng rung động. Rung động nhất có lẽ là Hàng Vô Ưu. Người hắn đang run rẩy vô cùng. Tầng mười, tầng mười có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn. Không mấy ai biết được tầng mười có ý gì. Thế nhưng Hàng Vô Ưu đã nghĩ cách mấy chục năm qua, lần này thật sự có người lên tới tầng mười. Hắn chỉ hận không có cách nào liên hệ với Hoàng Minh ngay lúc này. Cũng không trách hắn. Dù sao tháp trận là có hạn chế đấy. Trên hai mươi năm tuổi là không thể tiến nhập tháp rồi. Cho nên chỉ có thể các thanh niên thiếu niên đi vào mà thôi.
Hoàng Minh bước vào tầng mười. Hắn thật sự kinh ngạc. Hai mắt trợn tròn lên. Tầng mười trong mắt hắn là một khu vườn, một khu vườn rộng lớn. Nơi nay dược thảo trân quý nhiều vô kể. Hai mắt Hoàng Minh trợn ngược lên. Nơi này dược thảo không những quý, mà niên đại lại còn thật sự lâu năm. Hoàng Minh chậm rãi bước đến, tay hắn sờ từng loại dược thảo một. Mỗi loại hắn sờ, Hệ thống đều đưa ra được thông tin chi tiết. Hoàng Minh rất hài lòng. Hắn đi một vòng, nhận thấy không hề có một loại sinh vật nào thì mới yên tâm. Ở giữa trung tâm là một cái bàn đá. Hoàng Minh hiếu kì đi tới. Bàn đá niên đại chắc cũng vô cùng lâu đời rồi. Một số loại thảo dược đều bám vào mà trèo lên. Hoàng Minh ngồi xuống một cái ghê đá, hắn nhìn ngó một hồi. Cuối cùng phát hiện ra mặt bàn có mấy dòng chữ. Hắn vội vàng kéo đám thảo dược ra ngoài. Một loạt hàng chữ lộ ra. Hoàng Minh giật mình, kinh hãi lẩm bẩm:
- Đây, đây là chữ Hàn Quốc mà!
Hắn học đến năm thứ hai đại học đã thông hiểu rất nhiều thứ tiếng, Hàn quốc cũng là một trong đó. Cho nên vừa nhìn thấy là hắn đã nhận ra ngay. Thật không ngờ lại xuất hiện chữ của Hàn Quốc tại đây. Hoàng Minh lẩm nhẩm trong miệng, lên tiếng:
- Một đan phương. Nghịch Thiên đan?
Chẳng lẽ đây là thử thách của tầng thứ mười này?
Hoàng Minh đoán không sai. Tầng thứ mười này chính là chế tạo đan dược. Hắn chậm rãi xem xét tên gọi của từng vị thuốc trong đan dược. Mất hơn mười phút thì mới thuộc lòng. Hoàng Minh tiến vào tìm kiếm dược thảo. Hoàng Minh không từ thủ đoạn, hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì. Ngay lập tức hắn thu các loại thảo dược vào trong ba lô. Nơi này thảo dược quý hiếm nhiều vô cùng. Không biết là đã được trồng từ bao nhiêu lâu. Hắn mặc kệ. Hắn lần lượt thu vào các ô trong ba lô. Thế những mới được mấy loại, Hoàng Minh đang hăng say thì bên tai vang lên tiếng nói của A Trang.
- Chủ nhân, hệ thống trên đảo có một khu có thể trồng linh dược, ngươi có thể mua lại để trồng đám dược thảo này. Không nên hái chúng như thế, rất tổn hại.
Hoàng Minh kinh ngạc:
- Còn có thể mua đất?
Tiếng A Trang lại vang lên:
- Đúng vậy, còn rất nhiều tiện ích khác mà người không có hỏi ta.
Hoàng Minh nghe vậy mừng quýnh, nếu vậy sẽ thu toàn bộ chỗ dược thảo này về trồng ở đảo kia. Sẽ không sợ bị chết mà lại còn đỡ nhồi nhét ba lô mà chẳng được bao nhiêu.
- Giá mua đất là bao nhiêu?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi.
- 100 triệu ba mươi mét vuông.
- Sặc!
Hoàng Minh suýt té ngửa. Trước khi đi lên Trung vị diện, hắn đã mấy đi của Hoa Anh Đào thương hội một trăm triệu. Bây giờ hệ thống này mở miệng ra là đúng một trăm triệu. Đây là muốn lấy mạng hắn đây mà. Hoàng Minh mặt mũi tái nhợt. Đoạn nói:
- Khá lắm, A Trang, muốn dồn ta tới táng gia bại sản hả?
Giọng A Trang vô cùng ủy khuất, nhẹ nhàng nói:
- Ta đâu có, ta chỉ là một người Hướng dẫn mà, ta đâu có ý nào khác đâu!
Hoàng Minh nghe nàng ta nói mà không nhịn được rùng mình. Rõ ràng là một dữ liệu mà lời nói lại như có tính cảm. Không khác gì một người con gái thật. Hoàng Minh không dám nghĩ nữa, thôi thì một trăm thì một trăm. Trước sau gì ta cũng kiếm lại.
Hoàng Minh tự an ủi mình như vậy!
Bên ngoài lúc này đã là ba giờ sáng rồi. Rất nhiều người đã không nhịn được bá vai bá cổ nhau mà ngủ li bì. Một số người vẫn bế má, hai mắt chăm chăm nhìn về ánh đen tầng chín. Khi ánh đèn tầng chín vụt tắt, vô số người kinh hãi, chẳng lẽ thua rồi, vượt tháp không được?
Thế nhưng ngay lập tức ánh đen của tầng mười sáng lên. Hàng trăm người còn thức đồng thời hét lớn. Âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
- Vượt rồi, hura, vượt qua rồi!
- ha ha ha, vượt rồi, thật sự vượt qua tầng chín rồi!
Tiếng hô của một người đã như đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng rồi. Đằng này lại hơn trăm người cùng hô. Ngay lập tức tạo lên một đợt sóng lớn. Toàn bộ đều giật mình thức giấc. Ánh mắt ngay lập tức nhìn lên tháp trận. Khi thấy ánh sáng tầng thứ mười. Toàn bộ đều vô cùng rung động. Rung động nhất có lẽ là Hàng Vô Ưu. Người hắn đang run rẩy vô cùng. Tầng mười, tầng mười có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn. Không mấy ai biết được tầng mười có ý gì. Thế nhưng Hàng Vô Ưu đã nghĩ cách mấy chục năm qua, lần này thật sự có người lên tới tầng mười. Hắn chỉ hận không có cách nào liên hệ với Hoàng Minh ngay lúc này. Cũng không trách hắn. Dù sao tháp trận là có hạn chế đấy. Trên hai mươi năm tuổi là không thể tiến nhập tháp rồi. Cho nên chỉ có thể các thanh niên thiếu niên đi vào mà thôi.
Hoàng Minh bước vào tầng mười. Hắn thật sự kinh ngạc. Hai mắt trợn tròn lên. Tầng mười trong mắt hắn là một khu vườn, một khu vườn rộng lớn. Nơi nay dược thảo trân quý nhiều vô kể. Hai mắt Hoàng Minh trợn ngược lên. Nơi này dược thảo không những quý, mà niên đại lại còn thật sự lâu năm. Hoàng Minh chậm rãi bước đến, tay hắn sờ từng loại dược thảo một. Mỗi loại hắn sờ, Hệ thống đều đưa ra được thông tin chi tiết. Hoàng Minh rất hài lòng. Hắn đi một vòng, nhận thấy không hề có một loại sinh vật nào thì mới yên tâm. Ở giữa trung tâm là một cái bàn đá. Hoàng Minh hiếu kì đi tới. Bàn đá niên đại chắc cũng vô cùng lâu đời rồi. Một số loại thảo dược đều bám vào mà trèo lên. Hoàng Minh ngồi xuống một cái ghê đá, hắn nhìn ngó một hồi. Cuối cùng phát hiện ra mặt bàn có mấy dòng chữ. Hắn vội vàng kéo đám thảo dược ra ngoài. Một loạt hàng chữ lộ ra. Hoàng Minh giật mình, kinh hãi lẩm bẩm:
- Đây, đây là chữ Hàn Quốc mà!
Hắn học đến năm thứ hai đại học đã thông hiểu rất nhiều thứ tiếng, Hàn quốc cũng là một trong đó. Cho nên vừa nhìn thấy là hắn đã nhận ra ngay. Thật không ngờ lại xuất hiện chữ của Hàn Quốc tại đây. Hoàng Minh lẩm nhẩm trong miệng, lên tiếng:
- Một đan phương. Nghịch Thiên đan?
Chẳng lẽ đây là thử thách của tầng thứ mười này?
Hoàng Minh đoán không sai. Tầng thứ mười này chính là chế tạo đan dược. Hắn chậm rãi xem xét tên gọi của từng vị thuốc trong đan dược. Mất hơn mười phút thì mới thuộc lòng. Hoàng Minh tiến vào tìm kiếm dược thảo. Hoàng Minh không từ thủ đoạn, hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì. Ngay lập tức hắn thu các loại thảo dược vào trong ba lô. Nơi này thảo dược quý hiếm nhiều vô cùng. Không biết là đã được trồng từ bao nhiêu lâu. Hắn mặc kệ. Hắn lần lượt thu vào các ô trong ba lô. Thế những mới được mấy loại, Hoàng Minh đang hăng say thì bên tai vang lên tiếng nói của A Trang.
- Chủ nhân, hệ thống trên đảo có một khu có thể trồng linh dược, ngươi có thể mua lại để trồng đám dược thảo này. Không nên hái chúng như thế, rất tổn hại.
Hoàng Minh kinh ngạc:
- Còn có thể mua đất?
Tiếng A Trang lại vang lên:
- Đúng vậy, còn rất nhiều tiện ích khác mà người không có hỏi ta.
Hoàng Minh nghe vậy mừng quýnh, nếu vậy sẽ thu toàn bộ chỗ dược thảo này về trồng ở đảo kia. Sẽ không sợ bị chết mà lại còn đỡ nhồi nhét ba lô mà chẳng được bao nhiêu.
- Giá mua đất là bao nhiêu?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi.
- 100 triệu ba mươi mét vuông.
- Sặc!
Hoàng Minh suýt té ngửa. Trước khi đi lên Trung vị diện, hắn đã mấy đi của Hoa Anh Đào thương hội một trăm triệu. Bây giờ hệ thống này mở miệng ra là đúng một trăm triệu. Đây là muốn lấy mạng hắn đây mà. Hoàng Minh mặt mũi tái nhợt. Đoạn nói:
- Khá lắm, A Trang, muốn dồn ta tới táng gia bại sản hả?
Giọng A Trang vô cùng ủy khuất, nhẹ nhàng nói:
- Ta đâu có, ta chỉ là một người Hướng dẫn mà, ta đâu có ý nào khác đâu!
Hoàng Minh nghe nàng ta nói mà không nhịn được rùng mình. Rõ ràng là một dữ liệu mà lời nói lại như có tính cảm. Không khác gì một người con gái thật. Hoàng Minh không dám nghĩ nữa, thôi thì một trăm thì một trăm. Trước sau gì ta cũng kiếm lại.
Hoàng Minh tự an ủi mình như vậy!
Tác giả :
Tạ Trường Thành