Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 156: Thiên Không pháp thuật
- Bi Sa vòng cổ tương truyền có 4 cái, vô cùng trân quý. Từ mấy vạn năm trước được một vị đại năng luyện ra. Lúc ấy đã gây lên một trận chiến lớn tranh đoạt. Cũng bởi vì tác dụng của nó quá nghịch thiên.
Tiểu Long Nữ chậm rãi nói. Một bên Dương Quá đã nâng ly nước lên uống. Lệnh Hồ Xung cùng Quân Nhược Lan vân chăm chú nghe tiếp. Nhất Là Quân Nhược Lan, phụ thân nàng từng nói, đây là vật duy nhất mà mẫu thân nàng để lại cho nàng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tháo ra.
- Bi Sa vòng cổ, khả năng của nó là vượt thời không, chính là thời gian không gian và địa điểm. Chẳng hạn như nơi này. Đây là một đại lục nhỏ, rất ít nhân loại. Ta cùng Dương Quá tới đây, rời bỏ chốn giang hồ thị phi. Ẩn cư sinh sống. Đến nay đã gần 40 năm rồi.
- Bốn mươi năm!!!
Quân Nhược Lan cùng Lệnh Hồ Xung trợn mắt há mồm. Đây là chuyện gì xảy ra? Thật kinh ngạc. Những bốn mươi năm.
- Long tỉ tỉ, ta có câu hỏi hơi hơi bất nhã chút, tỉ tỉ năm nay bao nhiêu tuổi?
Quân Nhược Lan mặt đỏ tới mang tai.
Tiểu Long Nữ cười nhoẻn một cái. Véo má Quân Nhược Lan, đoạn nói.
- Tỉ tỉ năm nay mới hai mươi sáu, hiểu không?
Hai mươi sáu? Vậy là sao?
Lệnh Hồ Xung kinh ngạc. Sao lại là hai mươi sáu. Vậy bốn mươi năm kia là sao?
Nhìn khuôn mặt hai nhóc mù tịt này. Dương quá vẫn chẹp chẹp miệng, không biết nghĩ gì.
- Đại lục chúng ta đang ở, thời gian chậm hơn ở đại lục khác. Nơi đây chậm đi mười lần đấy!
Mười lần?
Nếu mười lần thì bốn mươi năm, vậy là ở đại lục khác chỉ là bốn năm?
Lệnh Hồ Xung hiểu ra. Vậy nơi này thật kì diệu.
- Quay lại chuyện Bi Sa vòng cổ. Nếu muội muốn điểu khiển được nó, muội phải đạt tới Kim Đan cảnh mới được. Lúc ấy muội mới có thể sử dụng Bi Sa hiệu quả. Đến đúng nơi muội muốn mà không bị ngẫu nhiên truyền tống.
Quân Nhược Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Kim Đan cảnh? Kim đan cảnh là cảnh giới nào?
Lệnh Hồ Xung ngay lập tức phát hiện ra điểm lạ trong câu nói của Tiểu Long nữ.
- Là kim đan cảnh chứ sao? Đệ không sao chứ?
Tiểu Long nữ nói.
- Đệ chưa từng nghe qua Kim đan cảnh, chính xác là nơi bọn đệ ở không có Kim Đan cảnh giới!
Lệnh Hồ Xung khẳng định.
- Ồ thì ra là vậy? Nếu vậy ở nói bọn đệ có những cảnh giới gì?
Tiểu Long nữ thú vị hỏi. Nói đến tu luyện Dương Quá có chút hứng thú nghe. Ánh mắt mới nhìn sang Lệnh Hồ Xung.
- Luyện Khí, Luyện thể, Ngân huyền, Kim thần, huyền thần, thánh thần.
Lệnh Hồ Xung kể ra một loạt.
- Hoàng Thiên Đại lục?
Dương Quá nhíu mày, không nhịn được nói.
- Dương Đại ca biết Hoàng Thiên đại lục sao? Hai người đã từng tới hả?
Tiểu Long Nữ nhìn Dương quá biểu cảm, không khỏi cười khổ một tiếng, đoạn nói tránh đi.
- Không có vấn đề gì cả, hai đứa cứ ở đây một thời gian, khi nào Bi Sa vòng cổ khôi phục, ta sẽ giúp cả hai trở về!
Tiểu Long Nữ lên tiếng. Nói xong nàng đứng dậy đi vào trong nhà không biết làm gì. Một lúc đi ra, tay đã cầm một quyển sách cũ. Hai tay nàng vuốt ve một chút, mỉm cười, đưa cho Quân Nhược Lan.
- Muội chắc là Pháp sư nhỉ? Ta có một cuốn sách này, nhất định có thể giúp muội, cố gắng luyện tập nhé!
Quân Nhược Lan hai tay nhận lấy quyển sách, không nhịn được nhìn mặt bìa. Mặt bìa đã cũ đi, thế nhưng rất phẳng, hiển nhiên được bảo quản rất tốt. Mặt sách ghi bốn chữ Thiên Khống Pháp Thuật!
Phú Quốc Đảo.
- Nhanh tay nhanh chân lên nào, từ giờ tới trưa nay cố gắng đào thêm một trăm mét nữa.
Một thiếu niên đứng bên trên nói. Thiếu niên thân hình vạm vỡ, mặt mũi có chút hung ác. Vô cùng khỏe mạnh.
- Sơn Vọng, bên các ngươi đến đâu rồi?
Một thiếu niên khác đi tới, Thiếu niên này lại hơi gầy, mặc bộ quân phục rằn ri, trên cố đính bộ tiết có đến hai sao. Giống như thiếu niên vạm vỡ Sơn Vọng kia cũng là hai sao.
- Mạc Chí, ngươi sang đây làm gì?
Sơn Vọng không cần quay lại cũng biết người tới là ai. Hai đứa cùng là chung một đội năm ấy, hiện nay đã là hai tiểu đội trưởng rồi.
- Tên to xác này, ta tới thăm ngươi à há!
Mạc Chí cười ha ha, đoạn tự nhiên ngồi xuống ghế, Sơn Vọng cũng không nói gì, hắn đang quan sát bên dưới đội viên làm việc.
-Này, nghe nói thiếu gia muốn đào nơi này tìm linh mạch, ngươi có nghe qua?
Mạc Chí hỏi.
- Thiếu gia làm gì cũng có mục đích cả, làm gì đến ngươi quan tâm. Thần kinh.
Sơn Vọng ồm ồm đáp lại.
- Thiếu gia thật là tài giỏi. Hôm qua ta còn nhìn thấy thiếu gia có phu nhân mới, xinh đẹp vô cùng. Giá mà ta được hưởng một phần trăm khả năng tán gái của người. Hic hic. Số ta bao nhiêu nữ hài ở đây đều không lăm le được nàng nào!
Mạc Chí thở dài, chân gác lên thành ghế.
- Ta đang rất bận, ngươi sang tìm Hạ Sương nói chuyện đi.
Sơn Vọng nói.
- Cái gì? Tìm bà nương đấy khác gì vào miệng cọp, đừng có xúi dại ta. Tuy ngày xưa có cùng đội, thế nhưng bà nương đấy gặp người là đánh, lúc trước gõ ta hơn hai mươi cái, ta thề ta không bước qua trung đội 20 một lần nào nữa.
Tiểu Long Nữ chậm rãi nói. Một bên Dương Quá đã nâng ly nước lên uống. Lệnh Hồ Xung cùng Quân Nhược Lan vân chăm chú nghe tiếp. Nhất Là Quân Nhược Lan, phụ thân nàng từng nói, đây là vật duy nhất mà mẫu thân nàng để lại cho nàng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tháo ra.
- Bi Sa vòng cổ, khả năng của nó là vượt thời không, chính là thời gian không gian và địa điểm. Chẳng hạn như nơi này. Đây là một đại lục nhỏ, rất ít nhân loại. Ta cùng Dương Quá tới đây, rời bỏ chốn giang hồ thị phi. Ẩn cư sinh sống. Đến nay đã gần 40 năm rồi.
- Bốn mươi năm!!!
Quân Nhược Lan cùng Lệnh Hồ Xung trợn mắt há mồm. Đây là chuyện gì xảy ra? Thật kinh ngạc. Những bốn mươi năm.
- Long tỉ tỉ, ta có câu hỏi hơi hơi bất nhã chút, tỉ tỉ năm nay bao nhiêu tuổi?
Quân Nhược Lan mặt đỏ tới mang tai.
Tiểu Long Nữ cười nhoẻn một cái. Véo má Quân Nhược Lan, đoạn nói.
- Tỉ tỉ năm nay mới hai mươi sáu, hiểu không?
Hai mươi sáu? Vậy là sao?
Lệnh Hồ Xung kinh ngạc. Sao lại là hai mươi sáu. Vậy bốn mươi năm kia là sao?
Nhìn khuôn mặt hai nhóc mù tịt này. Dương quá vẫn chẹp chẹp miệng, không biết nghĩ gì.
- Đại lục chúng ta đang ở, thời gian chậm hơn ở đại lục khác. Nơi đây chậm đi mười lần đấy!
Mười lần?
Nếu mười lần thì bốn mươi năm, vậy là ở đại lục khác chỉ là bốn năm?
Lệnh Hồ Xung hiểu ra. Vậy nơi này thật kì diệu.
- Quay lại chuyện Bi Sa vòng cổ. Nếu muội muốn điểu khiển được nó, muội phải đạt tới Kim Đan cảnh mới được. Lúc ấy muội mới có thể sử dụng Bi Sa hiệu quả. Đến đúng nơi muội muốn mà không bị ngẫu nhiên truyền tống.
Quân Nhược Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Kim Đan cảnh? Kim đan cảnh là cảnh giới nào?
Lệnh Hồ Xung ngay lập tức phát hiện ra điểm lạ trong câu nói của Tiểu Long nữ.
- Là kim đan cảnh chứ sao? Đệ không sao chứ?
Tiểu Long nữ nói.
- Đệ chưa từng nghe qua Kim đan cảnh, chính xác là nơi bọn đệ ở không có Kim Đan cảnh giới!
Lệnh Hồ Xung khẳng định.
- Ồ thì ra là vậy? Nếu vậy ở nói bọn đệ có những cảnh giới gì?
Tiểu Long nữ thú vị hỏi. Nói đến tu luyện Dương Quá có chút hứng thú nghe. Ánh mắt mới nhìn sang Lệnh Hồ Xung.
- Luyện Khí, Luyện thể, Ngân huyền, Kim thần, huyền thần, thánh thần.
Lệnh Hồ Xung kể ra một loạt.
- Hoàng Thiên Đại lục?
Dương Quá nhíu mày, không nhịn được nói.
- Dương Đại ca biết Hoàng Thiên đại lục sao? Hai người đã từng tới hả?
Tiểu Long Nữ nhìn Dương quá biểu cảm, không khỏi cười khổ một tiếng, đoạn nói tránh đi.
- Không có vấn đề gì cả, hai đứa cứ ở đây một thời gian, khi nào Bi Sa vòng cổ khôi phục, ta sẽ giúp cả hai trở về!
Tiểu Long Nữ lên tiếng. Nói xong nàng đứng dậy đi vào trong nhà không biết làm gì. Một lúc đi ra, tay đã cầm một quyển sách cũ. Hai tay nàng vuốt ve một chút, mỉm cười, đưa cho Quân Nhược Lan.
- Muội chắc là Pháp sư nhỉ? Ta có một cuốn sách này, nhất định có thể giúp muội, cố gắng luyện tập nhé!
Quân Nhược Lan hai tay nhận lấy quyển sách, không nhịn được nhìn mặt bìa. Mặt bìa đã cũ đi, thế nhưng rất phẳng, hiển nhiên được bảo quản rất tốt. Mặt sách ghi bốn chữ Thiên Khống Pháp Thuật!
Phú Quốc Đảo.
- Nhanh tay nhanh chân lên nào, từ giờ tới trưa nay cố gắng đào thêm một trăm mét nữa.
Một thiếu niên đứng bên trên nói. Thiếu niên thân hình vạm vỡ, mặt mũi có chút hung ác. Vô cùng khỏe mạnh.
- Sơn Vọng, bên các ngươi đến đâu rồi?
Một thiếu niên khác đi tới, Thiếu niên này lại hơi gầy, mặc bộ quân phục rằn ri, trên cố đính bộ tiết có đến hai sao. Giống như thiếu niên vạm vỡ Sơn Vọng kia cũng là hai sao.
- Mạc Chí, ngươi sang đây làm gì?
Sơn Vọng không cần quay lại cũng biết người tới là ai. Hai đứa cùng là chung một đội năm ấy, hiện nay đã là hai tiểu đội trưởng rồi.
- Tên to xác này, ta tới thăm ngươi à há!
Mạc Chí cười ha ha, đoạn tự nhiên ngồi xuống ghế, Sơn Vọng cũng không nói gì, hắn đang quan sát bên dưới đội viên làm việc.
-Này, nghe nói thiếu gia muốn đào nơi này tìm linh mạch, ngươi có nghe qua?
Mạc Chí hỏi.
- Thiếu gia làm gì cũng có mục đích cả, làm gì đến ngươi quan tâm. Thần kinh.
Sơn Vọng ồm ồm đáp lại.
- Thiếu gia thật là tài giỏi. Hôm qua ta còn nhìn thấy thiếu gia có phu nhân mới, xinh đẹp vô cùng. Giá mà ta được hưởng một phần trăm khả năng tán gái của người. Hic hic. Số ta bao nhiêu nữ hài ở đây đều không lăm le được nàng nào!
Mạc Chí thở dài, chân gác lên thành ghế.
- Ta đang rất bận, ngươi sang tìm Hạ Sương nói chuyện đi.
Sơn Vọng nói.
- Cái gì? Tìm bà nương đấy khác gì vào miệng cọp, đừng có xúi dại ta. Tuy ngày xưa có cùng đội, thế nhưng bà nương đấy gặp người là đánh, lúc trước gõ ta hơn hai mươi cái, ta thề ta không bước qua trung đội 20 một lần nào nữa.
Tác giả :
Tạ Trường Thành