Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 65: Phát cháo miễn phí
Trước Thanh Vân Tông cứ điểm.
Hơn ba trăm người đứng tập trung một chỗ có chút chen chúc, mùi hôi càng là bốc lên theo gió bay loạn khiến không ít người che kín mũi mình.
Triệu Vô Cực đối với Mã Anh Tài nói:
“Mã sư huynh làm phiền sử dụng một chút thanh tẩy thuật, chỉ cần xóa đi mùi hôi trên người bọn họ là được"
Thanh tẩy thuật vốn là linh (0) cấp thuật pháp dùng đơn thể tẩy rửa sạch ô uế chi vật mà thôi, nếu muốn dùng quần thể cần có đối với linh lực khống chế hết sức tốt.
Để Mã Anh Tài sử dụng toàn bộ công năng của thanh tẩy thuật có chút quá sức vì vậy Triệu Vô Cực muốn hắn tung ra một cái quần thể thanh tẩy thuật giúp đám nạn dân này xóa đi mùi hôi như vậy tiếp theo mới dễ dàng phát cháo.
Đám nạn dân tuy rất đói nhưng đứng trước tiên môn đại phái cũng không dám làm loạn, hơn nữa trước mặt bọn họ cũng có Trang gia hộ vệ thiết lập hàng rào,bọn họ không dám vượt qua.
Triệu Vô Cực lập tức đứng ra phía trước to tiếng nói:
“Hôm nay chúng ta Thanh Vân Tông phát cháo miễn phí, những nạn dân đồng ý theo chúng ta sắp xếp có thể dược ăn no, những người không muốn đi theo cũng có thể được ăn hai bát cháo miễn phí. Mọi người xếp thành hàng,không được hỗn loạn chen lấn.Người không phải nạn dân nhưng cố tình đến đây hỗn ăn uống mời lập tức rời đi,nếu không đừng trách chúng ta vô tình. Chen lấn,phá hoại giả, chết!"
Câu cuối cùng Triệu Vô Cực nói đặc biệt nhấn mạnh hắn muốn mọi người biết được cái giá của không tuân theo luật lệ.
Triệu Vô Cực nói xong liền quay trở lại, lúc này hắn bỗng nhiên thấy Trang Huyền Nhi đang từ xe ngựa đi xuống hướng hắn bên này tới.
Triệu Vô Cực hỏi:
“ngươi tới đây làm gì?"
“ta là muốn cùng Triệu công tử phát cháo miễn phí làm việc tốt chứ sao! Công tử sẽ không từ chối a!"
“Ngươi cũng biết La tiểu thư là trong lúc phát cháo bị thương chứ?"
“biết, nhưng ta không sợ!"
“thế tự mình cẩn thận rồi!"
Triệu Vô Cực không nói nhiều nàng nếu muốn đến phát cháo vậy thì mặc kệ nàng tùy ý thôi.
Trang Huyền Nhi cũng là có tư tâm, nàng biết hôm nay Triệu Vô Cực trở về điều động người Trang gia liền để cho bọn họ phối hợp Triệu Vô Cực. nàng thì lại tới đây, cùng Triệu Vô Cực phát cháo.
Vừa có thể làm việc tốt, tăng thêm danh tiếng. Vừa có thể để Triệu Vô Cực thấy được mặt tốt của nàng.Vừa có thể cùng Triệu Vô Cực xuất hiện, thể hiện ra một chút đầu mối,đánh dấu nàng cùng Triệu Vô Cực có quan hệ. Lại có thể thuận tiện tìm cơ hội nói chuyện bồi dưỡng tình cảm một chút,một mũi tên trúng bốn con chim, tại sao lại không làm?
Trang Huyền Nhi vui vẻ, bàn tính đánh cho đùng đùng vang, nàng lập tức đi tới tiếp nhận từ trong tay thị nữ Trang phủ phát cháo.
Cho đến có thể bị nạn dân làm thương? Ngươi không thấy mấy cái thô tráng hán sơn tặc còn bị Triệu Vô Cực một mình đánh giết liên tục hơn hai mươi cái sao? Đám này nạn dân chân yếu tay mềm còn có thể làm gì được nàng, sợ rằng chưa kịp chạm tới người nàng đã bị Triệu Vô Cực đánh cho tan xác.
Trang Huyền Nhi trong lòng vui vẻ bắt đầu múc cháo cùng nói to:
“Bắt đầu phát cháo rồi!"
Đám nạn dân hơi sợ sệt lập tức hướng phát cháo bàn đi lại, dù sao thành chủ phủ phát cháo cùng Thanh Vân Tông phát cháo tình huống là không giống nhau.
Triệu Vô Cực nhíu mày:
“Nữ nhân ngu ngốc này a, ta vừa nói xếp hàng xong đâu? Còn chưa kịp xếp ngươi đã mở hội phát cháo? Có phải là quá vội vàng? Như thế này làm sao phân chia người muốn theo chúng ta cùng người không muốn theo a? "
Thôi mặc kệ, Triệu Vô Cực cảm thấy đám này nạn dân cũng không thể xông ra cái gì bọt nước.
Người đầu tiên nạn dân là một cái ông lão được người nhà dìu lên hàng đầu, có vẻ như hắn quá đói nên mọi người cũng không tốt đoạt liền nhường một chút. Nếu thật sự có cháo ăn no, bọn họ cũng không thiếu phần. Nếu ra sự gì cho một cái lão già chịu trước không vấn đề.
Lão giả nhận lấy cháo, hai tay run run, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Đã hơn hai ngày rồi hắn chỉ có thể uống nước cầm hơi, sinh mạng sắp đi đến hồi kết. Mà bây giờ hắn lại được người tiếp tế, đối với sống sót dục vọng giống như giữa đêm tối tìm thấy một ánh hào quang, khiến hắn không còn chờ chết tâm lí.
Vị kia tiên nhân đã nói,sẽ sắp xếp cho bọn họ một thôn làng mới, chỉ cần chăm chỉ cày ruộng là được. cày ruộng chính là nghề của bọn hắn, ở đây đa số đều là nông phu.
Chỉ đổi một cái chỗ ở mà thôi, lại có ruộng để cày mới là quan trọng.
Hơn nữa còn được Thanh Vân Tông người quản lí, không khéo có đại sự sẽ có tiên nhân tới cứu bọn họ đây.
Nếu gặp phải trước đây thú tai, không chừng lập tức tiên nhân ra tay sẽ đánh tan.
Lão già lau nước mắt, run run tay đưa cháo lên miệng húp một miếng.
Cảm nhận được vị thơm của thịt băm,vị béo ngậy của mỡ heo, lại là mùi thơm ngon của gạo hắn càng khó kìm nén cảm xúc khóc nói:
“Cảm ơn ngươi cô nương,ngươi chính là của chúng ta tiên tử, của chúng ta bồ tát sống!"
Trang Huyền Nhi lập tức lắc tay nói:
“Lão gia gia, ngài không nên cảm ơn ta, ta chỉ là người phát cháo giúp Triệu Công tử mà thôi. Người ban ân cho các ngươi chính là Triệu công tử!"
Nói xong nàng nhìn vè phía Triệu Vô Cực. Lão giả kia cũng rưng đi tới trước mặt hắn nói:
“Đa tạ Triệu công tử, ơn nghĩa này lão già sẽ ghi nhớ suốt đời, nếu sau này có thôn mới, chúng ta sẽ lập bài vị phụng hiến cho ngươi!"
Nói xong hắn liền muốn quỳ xuống cho Triệu Vô Cực dập đầu. Triệu Vô Cực tay nhanh lập tức đỡ lấy nói:
“Lão gia gia, ngài quá lời.Giang hồ cấp cứu mà thôi. Nếu ngài đã nhận được cháo vậy qua bên kia ngồi ăn đi"
Triệu Vô Cực chỉ chỉ một bên, bên đó có cũng không có bàn ghế gì nhưng lại có mấy bậc cầu thang, đối với đám nạn dân mấy ngày nay đều ở đầu đường đã quá đủ.
Lão giả lập tức liên tục cảm ơn, bưng bát cháo của mình tới bên kia ngồi. Hắn sẽ được ăn no, ăn xong bát này hắn muốn ăn tiếp còn phải chen một chút mới được.
Đám người thấy có thể dễ dàng có ăn như vậy mỗi người đều là vui mừng, lập tức chen lấn xô đẩy đi lên. Bọn họ đều đã đói rất lâu, bây giờ có ăn sao có thể chờ? Lập tức Trang gia đám hộ vệ áp lực tăng đại. cục diện có chút tiểu hỗn loạn.
Hỗn loạn nhưng vẫn trong tầm khống chế, Triệu Vô Cực thu tất cả vào trong mắt, hắn là chủ trì lần nay sự việc hắn không muốn ra cái gì yêu thiêu thân nên cần thiết quá trình giám sát.
Một cái người thanh niên từ trong đám người lập tức chen lên tới, trên tay hắn cũng mang một cái bát, có điều cái bát này so với tất cả mọi người đều to một vòng.
Trang Huyền Nhi lập tức nhíu mày, nhưng công việc của nàng là phát cháo,nàng liền nhanh chóng múc cháo rồi.
Lúc này bỗng nhiên Triệu Vô Cực tiếng nói từ phía sau chuyển tới:
“Chậm đã!"
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt người thanh niên này,nhìn vào mắt hắn nói:
“Ta lúc nãy nói ngươi không nghe được sao? Không phải là nạn dân liền không cần tới hỗn ăn hỗn uống rồi!"
Người thanh niên kia phản bác:
“Ta là nạn dân a,tiểu huynh đệ xem một chút ta thật thảm a."
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“Không chịu nhận đúng không? Ngươi mặc một bộ áo quần cũ kĩ vào liền thật nghĩ mình là nạn dân rồi? Ngươi nhìn xem nạn dân, cái nào đều là gầy gò da bọc xương, mặt mày hốc hác bơ phờ, đói bụng chân đi không vững, môi khô nứt nẻ. Ngươi lại một thân thịt trường thật tốt, tinh thần sáng láng hẳn tối qua ngủ được rất ngon đi? Thanh niên nhân không lo đi làm ăn đến đây cùng một đám nạn dân hỗn ngươi có chút nào lòng tự trọng không?"
Triệu Vô Cực đay nghiến nói đối phương khiến thanh niên kia mặt đỏ lên, nhưng hắn không thể phản bác bởi vì Triệu Vô Cực nói đều đúng. Hắn thiên tính lười biếng chỗ nào có chỗ tốt hắn đều đi quan lăn lộn một chút, dù sao cũng không ai nhận ra.
Không ngờ tới đây lại bị Triệu Vô Cực mắt sáng bắt tận tay,day tận mặt còn hung hăng nhục nhã một phen khiến hắn không biết để mặt mũi vào chỗ nào.
Thanh niên nhân tức giận mặt đỏ lên, một lát lại từ đỏ đến tím. Cuối cùng hắn thẹn quá hóa giận thả lời hung ác:
“không cho ăn thì thôi, mấy bát cháo mà thôi cũng kẹt xỉ, thế cũng bày đặt phát cháo cứu tế. tiểu tử ngươi cẩn thận lão tử nhưng là người của Hắc kình bang. Hừ"
Nói xong hắn lập tức quay đầu rời đi, ném một câu hung ác liền rời đi muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái.
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“Ta cho phép ngươi đi sao?"
Thanh niên nhân ngừng lại, tức giận mắng to:
“Thế nào Thanh Vân Tông thì ngon sao? Không phát cháo thì thôi còn muốn hành hung người không thành. Thanh Vân Tông danh môn đại phái chính là như vậy sao?"
Tên này lại nghĩ chụp mũ cho Thanh Vân Tông làm ô danh Thanh Vân Tông sao? Triệu Vô Cực buồn cười, chiêu này các đại phản phái dùng quá nhiều, hắn sớm đã đối với chiêu này miễn dịch, lập tức cười nhạt nói:
“Ngươi nói sai rồi. Phát cháo là ta tự bỏ tiền ra tổ chức, người ở đây chỉ là hỗ trợ ta làm việc mà thôi, tất cả mọi quyết định ở đây đều do ta tới quyết. Ta cho phát liền phát không cho phát ai cũng đừng nghĩ ăn một ngụm cháo. Ta, Triệu Vô Cực ở đây không đại biểu Thanh Vân Tông, nhưng ta có thể toàn quyền quyết định. Lúc trước đã nói không phải nạn dân xin mời rời đi, không muốn lăn lộn vào,ngươi không nghe rõ sao?"
“Ta chính là lăn lộn vào thì sao? Nhóc con, lão tử là người hắc kình bang?"
Tên thanh niên càn quấy nói.hắn là người hắc kình bang là thật, hắn cảm thấy Hắc kình bang quá ngưu, không ai sánh nổi. Hắn là người của Hắc kình bang đương nhiên cũng ngưu. Ra ngoài chỉ cần mở một câu lão tử là người Hắc kình bang mọi người đều sẽ phải nhún nhường hắn, có thể không ngưu sao?
Hắc Kình bang là Thanh Giang thành số một số hai đại bang, hắn là người hắc kình bang ai dám làm gì hắn.
Triệu Vô Cực lắc đầu, vô tri thật đáng sợ a! Hắn nói:
“Hắc kình bang sao? Đã lăn lộn vào rồi thì phải trả giá!"
Nói xong hắn từ tốn đi tới trước mặt thanh niên, thanh niên lập tức cảm thấy mình chuyển ra Hắc kình bang không được coi trọng, cảm thấy vô cùng nhục nhã rống to:
“Ngươi muốn cùng hắc kình bang khai chiến sao?"
Triệu Vô Cực bước chân bình tĩnh đi tiếp không dừng lại chút nào lạnh nhạt nói:
“Ngươi không đại biểu được Hắc Kình bang!"
Nói xong hắn tập tức tung ra một chưởng, chưởng tới qua nhanh thanh niên nhân còn không nhìn rõ như thế nào liền cảm thấy ngực đau đớn vô cùng lập tức như diều đứt dây bay ngược ra ngoài miệng phun ngụm máu lớn.
Triệu Vô Cực ra tay rất có chừng mực, hắn không cần vì một bát cháo mà giết chết tên này, mặc dù đối phương cũng thả lời hung ác nhưng Triệu Vô Cực vốn không phải thị huyết hiếu sát hạng người. Dạy cho hắn một bài học là đủ.
Thanh niên nhân ôm ngực tay run rẩy, muốn chỉ vào Triệu Vô Cực lại có chút không dám. Cuối cùng ôm thương thế cố gắng đứng dậy tập tễnh bỏ đi!
Đám người lúc này tĩnh mịch hoàn toàn, vừa rồi mọi người đều ở xem Triệu Vô Cực một chưởng đánh bay thanh niên nhân kia, không ít người hít ngụm khí lạnh.
“Thật lợi hại, còn trẻ như vậy liền một chưởng đánh bay một cái thanh niên nhân, quả nhiên Thanh Vân Tông không tầm thường a!" Một người nào đó nghị luận
“Có thể tầm thường được sao? Người ta tổ chức phát cháo, Thanh Vân Tông cứd điểm còn phải phối hợp, rõ ràng là ở Thanh Vân Tông cũng có địa vị cực cao được hay không?"
“hắn bao nhiêu tuổi a. ta có cái tôn nữ xinh đẹp muốn gả cho hắn!"
“chậc, còn chưa tới lượt ngươi!"
Mọi người bàn tán sôi nổi Triệu Vô Cực thì không hề để ý chút nào nói:
“Những người tới hỗn ăn uống còn có một cơ hội rời đi, lần sau ta bắt được sẽ không nhẹ tay như thế chỉ đánh thương mà thôi mà sẽ đánh gãy tay, bây giờ rời đi còn kịp"
Trong đám người lập tức có người đi ra ngoài, so với bị đánh gãy tay một bát cháo quá không có lời,rời đi mới là thượng sách.
Có người làm mẫu trong đám người hỗn ăn uống cũng lập tức rời đi. không ai dám khiêu khích cùng đặt vận may Triệu Vô Cực không nhìn ra bản thân đến hỗn ăn uống, vì một bát cháo quá không đáng.
Triệu Vô Cực nhìn mấy chục tên rời đi, thở dài. Đám này vô tích sự người quá đông, có thể lăn lộn thành nạn dân để ăn một vài bát cháo còn không bằng ra ngoài làm việc đây. Thảo nào sơn tặc cùng hắc bang lại đông như vậy, toàn một lũ không làm chỉ muốn hưởng.
Triệu Vô Cực nhìn về phía nạn dân nói:
“Bây giờ chia ra làm năm hàng cho ta, bên nào nguyện ý nghe theo sắp xếp thì đứng sang bên phải ba hàng, không nguyện ý thì bên trái hai hàng. Mọi người dựa theo quy định phát cháo"
Triệu Vô Cực vừa ra tay đánh ngã thanh niên kinh sợ lập tức đưa ra tới hiệu quả mọi người lục tục một lúc đã xép ra hàng lối, số người đồng ý nghe theo sắp xếp chiếm đa số, bọn họ đều đã mất hết tất cả, là chân chính nạn dân. Chỉ cần có chỗ ở cùng công việc làm mới ai là chủ bọn họ không quan tâm. Nhất là Triệu Vô Cực còn cho bọn hắn ăn uống.
Đám kia không nguyện ý nghe theo cũng không nhiều có gần bốn mươi người. đa số trước đây đều là trong Thanh Sơn thôn hộ hơi giàu có tính cách biếng nhác, đều đang ôm tâm lí may mắn có thể ở Thiên giang thành bái vào một cái bang phái nào đó từ đó đổi đời.
Triệu Vô Cực cũng không quan tâm đám người này, tiếp tục về vị trí quan sát.
Tiếp đó thời gian ngắn xem như phát cháo ổn định. Nhưng được một lúc vì quá đói,cháo trong nồi lại giống như nhanh hết, đám người có chút xao động bất an.
Từ bên hàng không thu lưu lập tức có tiếng nói truyền ra:
“Tránh ra, các ngươi ăn nhanh như vậy đều muốn ăn hết, chúng ta ở đằng sau có thể ăn tới sao?Lão tử rất đói cần phải ăn,đừng cản ta! Mau tránh ra nhường chỗ cho ta!"
Một cái trung niên nhân hơi xanh xao lập tức lên tiếng nói, sau đó xông lên phía trước muốn cướp vị trí.
Triệu Vô Cực híp mắt, đã không muốn thu lưu thì thôi còn cố tình gây loạn không xem lời nói của hắn ra gì đúng không?
Lập tức hắn động Thủy Thượng Phiêu thân pháp vận chuyển Triệu Vô Cực như một ma ảnh lập tức đến trước mặt người này, ngũ trảo xuất ra.
“Phốc" một tiếng, sọ não thủng!
Triệu Vô Cực năm ngón tay từ trong đầu vị kia trung niên nhân rút ra, dùng nội lực chấn động một chút máu rơi xuống.
Xung quanh bỗng nhiên truyền tới tiếng hét lên,mọi người có chút rối loạn..
Không ngờ người thanh niên này nhìn vô cùng soái,lại phong độ như vậy lại là một ác ma, ra tay giết người như ngóe không hề có một tí chớp mắt.
Đám đông có người khóc thét có người run sợ tại chỗ bài tiết không kiềm chế, có người thì nôn mửa.
Triệu Vô Cực lập tức dồn nội lực hét to:
“Im lặng!"
Đám đông lập tức như bị bắt cổ con vịt,không ai dám hé răng nửa lời, tình cảnh bỗng nhiên an tĩnh có chút khó chịu.
Triệu Vô Cực nói:
“Ta đã nói quấy rối giả,Chết! các ngươi cho rằng nói đùa sao? Ở đây cháo không phải là toàn bộ, còn rất nhiều, đủ các ngươi ăn no. Không cần tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!"
Triệu Vô Cực nói xong lập tức đi về chỗ cũ mọi người lúc này mới dám thở ra một hơi.
Có người lại nhìn cái kia trung niên trong mắt hiện lên một vẻ không nỡ, hẳn là họ hàng thân thích.
Vì một bát cháo liền bị Triệu Vô Cực giết đi rồi, mạng người ở thế giới này chính là rẻ mạt như vậy.
Không có ai giúp hắn kêu oan, cũng không có ai quản hắn.
Lúc này mọi người mới chính thức hiểu rõ người thiếu niên này đáng sợ, một lời không hợp liền đánh người, quy củ không nghe liền giết người.
Đối với bọn họ đám này chất phác thôn dân mà nói, Triệu Vô Cực quá đáng sợ, giống như ác ma.
Mà trong mắt Mã Anh Tài thì lập tức đối với Triệu Vô Cực thái độ thay đổi: “là ta nhìn lầm, hắn không phải cái gì thiện lương người. Ra tay rất quả quyết, gọn gàng. Đã từng thấy máu. Mới bao nhiêu tuổi a, giết một người răn trăm người, ân uy tịnh thi, thủ đoạn tàn độc.Không hổ là Triệu trưởng lão cùng Sở trưởng lão chi tử"
Thở dài, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ Triệu Vô Cực là cái nhân từ người, trước đây hắn quá chủ đoán rồi.
Đám nạn dân lúc này mới có thể bình tĩnh lại. Triệu Vô Cực lại nói:
“Tiếp tục phát cháo đi!"
Lúc này cơn đói lại chiếm lĩnh tâm hồn bọn họ, bọn họ không thể quan tâm cái gì độc ác hay sợ hãi nữa mà chỉ có cháo mà thôi!
Cháo hết lại tiếp tục được đưa lên, mọi người có thể thoái mái ăn no. Ăn không no chính là đám người không thu lưu kia.
Triệu Vô Cực cũng tiện đường mang Lĩnh Kim tới, hắn nói:
“Chiều nay ta sẽ nhờ sư huynh mang tất cả các ngươi lên phi toa trở về dưới chân núi Thanh Vân Tông lập thôn, mọi người sẽ được hỗ trợ một số thứ như tiền bạc thức ăn công cụ để có thể khai thác đất đai.
Tông môn cũng sẽ phái tu sĩ giúp các ngươi tạo ra một cái thông đạo rộng lớn liên kết với thành trì gần nhất có thể. Gần Thanh Vân Tông cũng không có gì yêu quái mãnh thú nên không cần lo ngại.
Công việc của ngươi là thành lập canh gác trị an đội, đảm bảo trị an trong thôn, ghi chép lương thực cùng tiền bạc xuất nhập thật cẩn thận, kinh doanh thật tốt thôn trang.
Mùa thu hoạch thì thống nhất giá cả thu mua lại, sau đó dựa vào bảo tiêu đội đưa đi các đại thành trấn bán thu lợi chênh lệch giá hiểu chưa?"
Triệu Vô Cực nói một chuỗi dài nhưng không có cái gì khó hiểu, Lĩnh Kim lập tức gật đầu.
Triệu Vô Cực:
“nếu ngươi làm không tốt sẽ có người thay được ngươi, vị trí Thôn trưởng này cũng rất béo bở nhiều người muốn làm. Sau này các ngươi sẽ còn phát triển lên làm đại thôn, thi trấn cùng thành thị. Nếu làm tốt vị trí của ngươi ta đảm bảo không ai có thể lung lay, làm không tốt chính ta sẽ thu hồi tất cả.Dù sao cũng là ta ban cho các ngươi, muốn thu hồi lúc nào là quyền của ta."
Lĩnh Kim lập tức nói: “Công tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không để người thất vọng"
Hắn biết Triệu Vô Cực lợi hại, lập tức không dám giống trước đây gọi hắn tiểu huynh đệ mà đổi thành công tử.
Triệu Vô Cực lại tới gặp Mã Anh Tài nói:
“Sư huynh chiều nay liền phiền ngài mang bọn họ trở về tông môn chân núi rồi. đây là một chút tấm lòng của ta!"
Triệu Vô Cực lấy ra một cái túi trữ vật bên trong đựng một trăm mai Linh thạch hạ phẩm xem như thù lao Mã Anh Tài cả ngày bận rộn.
Mã Anh Tài lập tức vui vẻ nói:
“Không có gì sư đệ đây là chuyện ta vốn phải làm! Nhưng mà ta mạo muội hỏi một câu tại sao sư đệ lại đi quan tâm đám này phàm nhân như thế."
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nói:
“thực ra đám này nạn dân rất đáng thương mới là lí do thứ nhất, bọn họ gặp quá nhiều tai họa đến mức bán nhi bán tử ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lại đưa bọn họ trở về là để cho Thanh Vân Tông dưới chân núi lại thêm một chút phồn vinh, quá đìu hiu cô quạnh rồi.
Những người này đều sống ở dưới tông môn chúng ta, ngày ngày chứng kiến chúng ta giống như tiên nhân bay lượn lâu ngày sẽ dẫn tới tâm lí ước ao hướng tới. Tông môn chúng ta cũng nhiều một nguồn thu nhận đệ tử, mà đám đệ tử này độ trung thành lại cực cao.
Muốn có được đệ tử tư chất tốt không thể chỉ chờ đợi mà phải chủ động tìm kiếm.
Nếu trong phàm nhân tỉ lệ có tiên căn là một phần vạn, vậy chúng ta cứ chồng thật nhiều phàm nhân thôn trang vào xung quanh sơn môn.
Bọn họ không thể ảnh hưởng tới chúng ta, lại có thể để chúng ta thoải mái hơn trong việc tìm tân đệ tử.
Nếu may mắn tìm được một cái tốt mầm tu tiên, không phải là đại phát sao?
Mã Anh Tài nghe Triệu Vô Cực nói vậy liền âm thần chấp nhận quả thật có thể dùng số lượn lớn phàm nhân thôn trang đến chồng chất ra được số lương tân đệ tử.
Ở mỗi cái thôn cho dù chỉ có một hai cái cũng không chịu nổi nhiều thôn trang a.
Triệu Vô Cực ý tứ chính là sau này hắn sẽ còn làm như thế,giúp tông môn mở rộng tìm kiếm tân đệ tử cách làm.
Mấy năm gần đây tuyển tân đệ tử thật không chút nào khởi sắc mà càng ngày càng đi xuống khiến đám này trú đóng đệ tử thở dài không ngớt.
Triệu Vô Cực nay đã bắt đầu hành động, tuy không bao nhiêu người nhưng tương lai đám này phàm nhân sinh ra hậu đại không chừng sẽ có càng nhiều đứa trẻ có tiên căn để cho tông môn chọn lựa, đệ tử đông đảo cùng mạnh mẽ mới là tông môn phồn vinh căn bản.
Đối với cái này hắn so Triệu Vô Cực còn kém, hắn chỉ đang lo nghĩ bản thân tu luyện mà Triệu Vô Cực đã thuận tay giúp một chút tông môn phát triển.
“quả nhiên là thiếu niên thiên tài a!"
Mã Anh Tài thở dài, người so người kém qua xa, hắn chỉ cần làm tốt công việc của mình rồi, càng so sánh càng cảm thấy thương tâm!
Triệu Vô Cực tiếp tục giám sát, một mực phát cháo tới tận hết buổi trưa mới xem như là xong công việc.
Trang Huyền Nhi cũng mệt mồi hôi đầy đầu đến trước mặt hắn nói:
“Triệu công tử, hôm nay rất mệt nhưng ta thật vui vẻ. Thay mặt nạn dân Thanh Sơn thôn ta rất cảm ơn ngươi.công tử quả là có tấm lòng bồ tát. Qua ngày hôm nay danh tiếng ngươi ở Thanh Giang thành sẽ lan xa đi"
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ta vốn không để ý cái này, Trang tiểu thư nếu mệt rồi nên về nghỉ ngơi đi"
“vậy ta trở về trước, công tử cũng nên sớm trở lại nghỉ ngơi"
Nàng thi lễ một cái rồi rời đi, hôm nay nàng vừa có thể làm việc thiện vừa được ở trước mặt Triệu Vô Cực biểu diễn một hồi tâm địa thiện lương, cố gắng gây ra chú ý cùng hứng thú của Triệu Vô Cực, không cần biết có kết quả hay không mưa dầm thấm đất tất nhiên sẽ có hiệu quả.
Đáng tiếc nàng đoán sai, Triệu Vô Cực quả là không hề quan tâm nàng.
Nhìn một chút thu dọn đồ đạc đám kia gia đinh, Triệu Vô Cực gọi quản gia tới ném cho hắn một trăm lạng bạc ròng nói:
“mang đi đổi tiền lẻ, sau đó chia đều cho mọi người, coi như là khổ cực công"
Một trăm lạng bạc này chia đều cho hơn hai mươi người ở đây mỗi người cũng được gần năm lạng. bằng hai tháng lương của bọn hắn ở Trang gia.
Mọi người đều hết sức vui vẻ, quản gia dẫn đầu nói:
“cảm tạ Triệu công tử hào phóng"
Đám hạ nhân kia cũng lập tức nói:
“cảm tạ Triệu công tử hào phóng"
Triệu Vô Cực quay đầu đi, hắn muốn yên tĩnh luyện khí một hồi thanh trừ mệt nhọc cùng tạp niệm hôm nay.
Đang tiếc hắn tu luyện không được bao lâu cửa phòng bỗng bị Trang Đại Nghĩa từ bên ngoại gọi vào nói:
“Triệu Công tử,chuyện lớn không tốt, con gái ta bị bắt cóc!"
Hơn ba trăm người đứng tập trung một chỗ có chút chen chúc, mùi hôi càng là bốc lên theo gió bay loạn khiến không ít người che kín mũi mình.
Triệu Vô Cực đối với Mã Anh Tài nói:
“Mã sư huynh làm phiền sử dụng một chút thanh tẩy thuật, chỉ cần xóa đi mùi hôi trên người bọn họ là được"
Thanh tẩy thuật vốn là linh (0) cấp thuật pháp dùng đơn thể tẩy rửa sạch ô uế chi vật mà thôi, nếu muốn dùng quần thể cần có đối với linh lực khống chế hết sức tốt.
Để Mã Anh Tài sử dụng toàn bộ công năng của thanh tẩy thuật có chút quá sức vì vậy Triệu Vô Cực muốn hắn tung ra một cái quần thể thanh tẩy thuật giúp đám nạn dân này xóa đi mùi hôi như vậy tiếp theo mới dễ dàng phát cháo.
Đám nạn dân tuy rất đói nhưng đứng trước tiên môn đại phái cũng không dám làm loạn, hơn nữa trước mặt bọn họ cũng có Trang gia hộ vệ thiết lập hàng rào,bọn họ không dám vượt qua.
Triệu Vô Cực lập tức đứng ra phía trước to tiếng nói:
“Hôm nay chúng ta Thanh Vân Tông phát cháo miễn phí, những nạn dân đồng ý theo chúng ta sắp xếp có thể dược ăn no, những người không muốn đi theo cũng có thể được ăn hai bát cháo miễn phí. Mọi người xếp thành hàng,không được hỗn loạn chen lấn.Người không phải nạn dân nhưng cố tình đến đây hỗn ăn uống mời lập tức rời đi,nếu không đừng trách chúng ta vô tình. Chen lấn,phá hoại giả, chết!"
Câu cuối cùng Triệu Vô Cực nói đặc biệt nhấn mạnh hắn muốn mọi người biết được cái giá của không tuân theo luật lệ.
Triệu Vô Cực nói xong liền quay trở lại, lúc này hắn bỗng nhiên thấy Trang Huyền Nhi đang từ xe ngựa đi xuống hướng hắn bên này tới.
Triệu Vô Cực hỏi:
“ngươi tới đây làm gì?"
“ta là muốn cùng Triệu công tử phát cháo miễn phí làm việc tốt chứ sao! Công tử sẽ không từ chối a!"
“Ngươi cũng biết La tiểu thư là trong lúc phát cháo bị thương chứ?"
“biết, nhưng ta không sợ!"
“thế tự mình cẩn thận rồi!"
Triệu Vô Cực không nói nhiều nàng nếu muốn đến phát cháo vậy thì mặc kệ nàng tùy ý thôi.
Trang Huyền Nhi cũng là có tư tâm, nàng biết hôm nay Triệu Vô Cực trở về điều động người Trang gia liền để cho bọn họ phối hợp Triệu Vô Cực. nàng thì lại tới đây, cùng Triệu Vô Cực phát cháo.
Vừa có thể làm việc tốt, tăng thêm danh tiếng. Vừa có thể để Triệu Vô Cực thấy được mặt tốt của nàng.Vừa có thể cùng Triệu Vô Cực xuất hiện, thể hiện ra một chút đầu mối,đánh dấu nàng cùng Triệu Vô Cực có quan hệ. Lại có thể thuận tiện tìm cơ hội nói chuyện bồi dưỡng tình cảm một chút,một mũi tên trúng bốn con chim, tại sao lại không làm?
Trang Huyền Nhi vui vẻ, bàn tính đánh cho đùng đùng vang, nàng lập tức đi tới tiếp nhận từ trong tay thị nữ Trang phủ phát cháo.
Cho đến có thể bị nạn dân làm thương? Ngươi không thấy mấy cái thô tráng hán sơn tặc còn bị Triệu Vô Cực một mình đánh giết liên tục hơn hai mươi cái sao? Đám này nạn dân chân yếu tay mềm còn có thể làm gì được nàng, sợ rằng chưa kịp chạm tới người nàng đã bị Triệu Vô Cực đánh cho tan xác.
Trang Huyền Nhi trong lòng vui vẻ bắt đầu múc cháo cùng nói to:
“Bắt đầu phát cháo rồi!"
Đám nạn dân hơi sợ sệt lập tức hướng phát cháo bàn đi lại, dù sao thành chủ phủ phát cháo cùng Thanh Vân Tông phát cháo tình huống là không giống nhau.
Triệu Vô Cực nhíu mày:
“Nữ nhân ngu ngốc này a, ta vừa nói xếp hàng xong đâu? Còn chưa kịp xếp ngươi đã mở hội phát cháo? Có phải là quá vội vàng? Như thế này làm sao phân chia người muốn theo chúng ta cùng người không muốn theo a? "
Thôi mặc kệ, Triệu Vô Cực cảm thấy đám này nạn dân cũng không thể xông ra cái gì bọt nước.
Người đầu tiên nạn dân là một cái ông lão được người nhà dìu lên hàng đầu, có vẻ như hắn quá đói nên mọi người cũng không tốt đoạt liền nhường một chút. Nếu thật sự có cháo ăn no, bọn họ cũng không thiếu phần. Nếu ra sự gì cho một cái lão già chịu trước không vấn đề.
Lão giả nhận lấy cháo, hai tay run run, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Đã hơn hai ngày rồi hắn chỉ có thể uống nước cầm hơi, sinh mạng sắp đi đến hồi kết. Mà bây giờ hắn lại được người tiếp tế, đối với sống sót dục vọng giống như giữa đêm tối tìm thấy một ánh hào quang, khiến hắn không còn chờ chết tâm lí.
Vị kia tiên nhân đã nói,sẽ sắp xếp cho bọn họ một thôn làng mới, chỉ cần chăm chỉ cày ruộng là được. cày ruộng chính là nghề của bọn hắn, ở đây đa số đều là nông phu.
Chỉ đổi một cái chỗ ở mà thôi, lại có ruộng để cày mới là quan trọng.
Hơn nữa còn được Thanh Vân Tông người quản lí, không khéo có đại sự sẽ có tiên nhân tới cứu bọn họ đây.
Nếu gặp phải trước đây thú tai, không chừng lập tức tiên nhân ra tay sẽ đánh tan.
Lão già lau nước mắt, run run tay đưa cháo lên miệng húp một miếng.
Cảm nhận được vị thơm của thịt băm,vị béo ngậy của mỡ heo, lại là mùi thơm ngon của gạo hắn càng khó kìm nén cảm xúc khóc nói:
“Cảm ơn ngươi cô nương,ngươi chính là của chúng ta tiên tử, của chúng ta bồ tát sống!"
Trang Huyền Nhi lập tức lắc tay nói:
“Lão gia gia, ngài không nên cảm ơn ta, ta chỉ là người phát cháo giúp Triệu Công tử mà thôi. Người ban ân cho các ngươi chính là Triệu công tử!"
Nói xong nàng nhìn vè phía Triệu Vô Cực. Lão giả kia cũng rưng đi tới trước mặt hắn nói:
“Đa tạ Triệu công tử, ơn nghĩa này lão già sẽ ghi nhớ suốt đời, nếu sau này có thôn mới, chúng ta sẽ lập bài vị phụng hiến cho ngươi!"
Nói xong hắn liền muốn quỳ xuống cho Triệu Vô Cực dập đầu. Triệu Vô Cực tay nhanh lập tức đỡ lấy nói:
“Lão gia gia, ngài quá lời.Giang hồ cấp cứu mà thôi. Nếu ngài đã nhận được cháo vậy qua bên kia ngồi ăn đi"
Triệu Vô Cực chỉ chỉ một bên, bên đó có cũng không có bàn ghế gì nhưng lại có mấy bậc cầu thang, đối với đám nạn dân mấy ngày nay đều ở đầu đường đã quá đủ.
Lão giả lập tức liên tục cảm ơn, bưng bát cháo của mình tới bên kia ngồi. Hắn sẽ được ăn no, ăn xong bát này hắn muốn ăn tiếp còn phải chen một chút mới được.
Đám người thấy có thể dễ dàng có ăn như vậy mỗi người đều là vui mừng, lập tức chen lấn xô đẩy đi lên. Bọn họ đều đã đói rất lâu, bây giờ có ăn sao có thể chờ? Lập tức Trang gia đám hộ vệ áp lực tăng đại. cục diện có chút tiểu hỗn loạn.
Hỗn loạn nhưng vẫn trong tầm khống chế, Triệu Vô Cực thu tất cả vào trong mắt, hắn là chủ trì lần nay sự việc hắn không muốn ra cái gì yêu thiêu thân nên cần thiết quá trình giám sát.
Một cái người thanh niên từ trong đám người lập tức chen lên tới, trên tay hắn cũng mang một cái bát, có điều cái bát này so với tất cả mọi người đều to một vòng.
Trang Huyền Nhi lập tức nhíu mày, nhưng công việc của nàng là phát cháo,nàng liền nhanh chóng múc cháo rồi.
Lúc này bỗng nhiên Triệu Vô Cực tiếng nói từ phía sau chuyển tới:
“Chậm đã!"
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt người thanh niên này,nhìn vào mắt hắn nói:
“Ta lúc nãy nói ngươi không nghe được sao? Không phải là nạn dân liền không cần tới hỗn ăn hỗn uống rồi!"
Người thanh niên kia phản bác:
“Ta là nạn dân a,tiểu huynh đệ xem một chút ta thật thảm a."
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“Không chịu nhận đúng không? Ngươi mặc một bộ áo quần cũ kĩ vào liền thật nghĩ mình là nạn dân rồi? Ngươi nhìn xem nạn dân, cái nào đều là gầy gò da bọc xương, mặt mày hốc hác bơ phờ, đói bụng chân đi không vững, môi khô nứt nẻ. Ngươi lại một thân thịt trường thật tốt, tinh thần sáng láng hẳn tối qua ngủ được rất ngon đi? Thanh niên nhân không lo đi làm ăn đến đây cùng một đám nạn dân hỗn ngươi có chút nào lòng tự trọng không?"
Triệu Vô Cực đay nghiến nói đối phương khiến thanh niên kia mặt đỏ lên, nhưng hắn không thể phản bác bởi vì Triệu Vô Cực nói đều đúng. Hắn thiên tính lười biếng chỗ nào có chỗ tốt hắn đều đi quan lăn lộn một chút, dù sao cũng không ai nhận ra.
Không ngờ tới đây lại bị Triệu Vô Cực mắt sáng bắt tận tay,day tận mặt còn hung hăng nhục nhã một phen khiến hắn không biết để mặt mũi vào chỗ nào.
Thanh niên nhân tức giận mặt đỏ lên, một lát lại từ đỏ đến tím. Cuối cùng hắn thẹn quá hóa giận thả lời hung ác:
“không cho ăn thì thôi, mấy bát cháo mà thôi cũng kẹt xỉ, thế cũng bày đặt phát cháo cứu tế. tiểu tử ngươi cẩn thận lão tử nhưng là người của Hắc kình bang. Hừ"
Nói xong hắn lập tức quay đầu rời đi, ném một câu hung ác liền rời đi muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái.
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“Ta cho phép ngươi đi sao?"
Thanh niên nhân ngừng lại, tức giận mắng to:
“Thế nào Thanh Vân Tông thì ngon sao? Không phát cháo thì thôi còn muốn hành hung người không thành. Thanh Vân Tông danh môn đại phái chính là như vậy sao?"
Tên này lại nghĩ chụp mũ cho Thanh Vân Tông làm ô danh Thanh Vân Tông sao? Triệu Vô Cực buồn cười, chiêu này các đại phản phái dùng quá nhiều, hắn sớm đã đối với chiêu này miễn dịch, lập tức cười nhạt nói:
“Ngươi nói sai rồi. Phát cháo là ta tự bỏ tiền ra tổ chức, người ở đây chỉ là hỗ trợ ta làm việc mà thôi, tất cả mọi quyết định ở đây đều do ta tới quyết. Ta cho phát liền phát không cho phát ai cũng đừng nghĩ ăn một ngụm cháo. Ta, Triệu Vô Cực ở đây không đại biểu Thanh Vân Tông, nhưng ta có thể toàn quyền quyết định. Lúc trước đã nói không phải nạn dân xin mời rời đi, không muốn lăn lộn vào,ngươi không nghe rõ sao?"
“Ta chính là lăn lộn vào thì sao? Nhóc con, lão tử là người hắc kình bang?"
Tên thanh niên càn quấy nói.hắn là người hắc kình bang là thật, hắn cảm thấy Hắc kình bang quá ngưu, không ai sánh nổi. Hắn là người của Hắc kình bang đương nhiên cũng ngưu. Ra ngoài chỉ cần mở một câu lão tử là người Hắc kình bang mọi người đều sẽ phải nhún nhường hắn, có thể không ngưu sao?
Hắc Kình bang là Thanh Giang thành số một số hai đại bang, hắn là người hắc kình bang ai dám làm gì hắn.
Triệu Vô Cực lắc đầu, vô tri thật đáng sợ a! Hắn nói:
“Hắc kình bang sao? Đã lăn lộn vào rồi thì phải trả giá!"
Nói xong hắn từ tốn đi tới trước mặt thanh niên, thanh niên lập tức cảm thấy mình chuyển ra Hắc kình bang không được coi trọng, cảm thấy vô cùng nhục nhã rống to:
“Ngươi muốn cùng hắc kình bang khai chiến sao?"
Triệu Vô Cực bước chân bình tĩnh đi tiếp không dừng lại chút nào lạnh nhạt nói:
“Ngươi không đại biểu được Hắc Kình bang!"
Nói xong hắn tập tức tung ra một chưởng, chưởng tới qua nhanh thanh niên nhân còn không nhìn rõ như thế nào liền cảm thấy ngực đau đớn vô cùng lập tức như diều đứt dây bay ngược ra ngoài miệng phun ngụm máu lớn.
Triệu Vô Cực ra tay rất có chừng mực, hắn không cần vì một bát cháo mà giết chết tên này, mặc dù đối phương cũng thả lời hung ác nhưng Triệu Vô Cực vốn không phải thị huyết hiếu sát hạng người. Dạy cho hắn một bài học là đủ.
Thanh niên nhân ôm ngực tay run rẩy, muốn chỉ vào Triệu Vô Cực lại có chút không dám. Cuối cùng ôm thương thế cố gắng đứng dậy tập tễnh bỏ đi!
Đám người lúc này tĩnh mịch hoàn toàn, vừa rồi mọi người đều ở xem Triệu Vô Cực một chưởng đánh bay thanh niên nhân kia, không ít người hít ngụm khí lạnh.
“Thật lợi hại, còn trẻ như vậy liền một chưởng đánh bay một cái thanh niên nhân, quả nhiên Thanh Vân Tông không tầm thường a!" Một người nào đó nghị luận
“Có thể tầm thường được sao? Người ta tổ chức phát cháo, Thanh Vân Tông cứd điểm còn phải phối hợp, rõ ràng là ở Thanh Vân Tông cũng có địa vị cực cao được hay không?"
“hắn bao nhiêu tuổi a. ta có cái tôn nữ xinh đẹp muốn gả cho hắn!"
“chậc, còn chưa tới lượt ngươi!"
Mọi người bàn tán sôi nổi Triệu Vô Cực thì không hề để ý chút nào nói:
“Những người tới hỗn ăn uống còn có một cơ hội rời đi, lần sau ta bắt được sẽ không nhẹ tay như thế chỉ đánh thương mà thôi mà sẽ đánh gãy tay, bây giờ rời đi còn kịp"
Trong đám người lập tức có người đi ra ngoài, so với bị đánh gãy tay một bát cháo quá không có lời,rời đi mới là thượng sách.
Có người làm mẫu trong đám người hỗn ăn uống cũng lập tức rời đi. không ai dám khiêu khích cùng đặt vận may Triệu Vô Cực không nhìn ra bản thân đến hỗn ăn uống, vì một bát cháo quá không đáng.
Triệu Vô Cực nhìn mấy chục tên rời đi, thở dài. Đám này vô tích sự người quá đông, có thể lăn lộn thành nạn dân để ăn một vài bát cháo còn không bằng ra ngoài làm việc đây. Thảo nào sơn tặc cùng hắc bang lại đông như vậy, toàn một lũ không làm chỉ muốn hưởng.
Triệu Vô Cực nhìn về phía nạn dân nói:
“Bây giờ chia ra làm năm hàng cho ta, bên nào nguyện ý nghe theo sắp xếp thì đứng sang bên phải ba hàng, không nguyện ý thì bên trái hai hàng. Mọi người dựa theo quy định phát cháo"
Triệu Vô Cực vừa ra tay đánh ngã thanh niên kinh sợ lập tức đưa ra tới hiệu quả mọi người lục tục một lúc đã xép ra hàng lối, số người đồng ý nghe theo sắp xếp chiếm đa số, bọn họ đều đã mất hết tất cả, là chân chính nạn dân. Chỉ cần có chỗ ở cùng công việc làm mới ai là chủ bọn họ không quan tâm. Nhất là Triệu Vô Cực còn cho bọn hắn ăn uống.
Đám kia không nguyện ý nghe theo cũng không nhiều có gần bốn mươi người. đa số trước đây đều là trong Thanh Sơn thôn hộ hơi giàu có tính cách biếng nhác, đều đang ôm tâm lí may mắn có thể ở Thiên giang thành bái vào một cái bang phái nào đó từ đó đổi đời.
Triệu Vô Cực cũng không quan tâm đám người này, tiếp tục về vị trí quan sát.
Tiếp đó thời gian ngắn xem như phát cháo ổn định. Nhưng được một lúc vì quá đói,cháo trong nồi lại giống như nhanh hết, đám người có chút xao động bất an.
Từ bên hàng không thu lưu lập tức có tiếng nói truyền ra:
“Tránh ra, các ngươi ăn nhanh như vậy đều muốn ăn hết, chúng ta ở đằng sau có thể ăn tới sao?Lão tử rất đói cần phải ăn,đừng cản ta! Mau tránh ra nhường chỗ cho ta!"
Một cái trung niên nhân hơi xanh xao lập tức lên tiếng nói, sau đó xông lên phía trước muốn cướp vị trí.
Triệu Vô Cực híp mắt, đã không muốn thu lưu thì thôi còn cố tình gây loạn không xem lời nói của hắn ra gì đúng không?
Lập tức hắn động Thủy Thượng Phiêu thân pháp vận chuyển Triệu Vô Cực như một ma ảnh lập tức đến trước mặt người này, ngũ trảo xuất ra.
“Phốc" một tiếng, sọ não thủng!
Triệu Vô Cực năm ngón tay từ trong đầu vị kia trung niên nhân rút ra, dùng nội lực chấn động một chút máu rơi xuống.
Xung quanh bỗng nhiên truyền tới tiếng hét lên,mọi người có chút rối loạn..
Không ngờ người thanh niên này nhìn vô cùng soái,lại phong độ như vậy lại là một ác ma, ra tay giết người như ngóe không hề có một tí chớp mắt.
Đám đông có người khóc thét có người run sợ tại chỗ bài tiết không kiềm chế, có người thì nôn mửa.
Triệu Vô Cực lập tức dồn nội lực hét to:
“Im lặng!"
Đám đông lập tức như bị bắt cổ con vịt,không ai dám hé răng nửa lời, tình cảnh bỗng nhiên an tĩnh có chút khó chịu.
Triệu Vô Cực nói:
“Ta đã nói quấy rối giả,Chết! các ngươi cho rằng nói đùa sao? Ở đây cháo không phải là toàn bộ, còn rất nhiều, đủ các ngươi ăn no. Không cần tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!"
Triệu Vô Cực nói xong lập tức đi về chỗ cũ mọi người lúc này mới dám thở ra một hơi.
Có người lại nhìn cái kia trung niên trong mắt hiện lên một vẻ không nỡ, hẳn là họ hàng thân thích.
Vì một bát cháo liền bị Triệu Vô Cực giết đi rồi, mạng người ở thế giới này chính là rẻ mạt như vậy.
Không có ai giúp hắn kêu oan, cũng không có ai quản hắn.
Lúc này mọi người mới chính thức hiểu rõ người thiếu niên này đáng sợ, một lời không hợp liền đánh người, quy củ không nghe liền giết người.
Đối với bọn họ đám này chất phác thôn dân mà nói, Triệu Vô Cực quá đáng sợ, giống như ác ma.
Mà trong mắt Mã Anh Tài thì lập tức đối với Triệu Vô Cực thái độ thay đổi: “là ta nhìn lầm, hắn không phải cái gì thiện lương người. Ra tay rất quả quyết, gọn gàng. Đã từng thấy máu. Mới bao nhiêu tuổi a, giết một người răn trăm người, ân uy tịnh thi, thủ đoạn tàn độc.Không hổ là Triệu trưởng lão cùng Sở trưởng lão chi tử"
Thở dài, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ Triệu Vô Cực là cái nhân từ người, trước đây hắn quá chủ đoán rồi.
Đám nạn dân lúc này mới có thể bình tĩnh lại. Triệu Vô Cực lại nói:
“Tiếp tục phát cháo đi!"
Lúc này cơn đói lại chiếm lĩnh tâm hồn bọn họ, bọn họ không thể quan tâm cái gì độc ác hay sợ hãi nữa mà chỉ có cháo mà thôi!
Cháo hết lại tiếp tục được đưa lên, mọi người có thể thoái mái ăn no. Ăn không no chính là đám người không thu lưu kia.
Triệu Vô Cực cũng tiện đường mang Lĩnh Kim tới, hắn nói:
“Chiều nay ta sẽ nhờ sư huynh mang tất cả các ngươi lên phi toa trở về dưới chân núi Thanh Vân Tông lập thôn, mọi người sẽ được hỗ trợ một số thứ như tiền bạc thức ăn công cụ để có thể khai thác đất đai.
Tông môn cũng sẽ phái tu sĩ giúp các ngươi tạo ra một cái thông đạo rộng lớn liên kết với thành trì gần nhất có thể. Gần Thanh Vân Tông cũng không có gì yêu quái mãnh thú nên không cần lo ngại.
Công việc của ngươi là thành lập canh gác trị an đội, đảm bảo trị an trong thôn, ghi chép lương thực cùng tiền bạc xuất nhập thật cẩn thận, kinh doanh thật tốt thôn trang.
Mùa thu hoạch thì thống nhất giá cả thu mua lại, sau đó dựa vào bảo tiêu đội đưa đi các đại thành trấn bán thu lợi chênh lệch giá hiểu chưa?"
Triệu Vô Cực nói một chuỗi dài nhưng không có cái gì khó hiểu, Lĩnh Kim lập tức gật đầu.
Triệu Vô Cực:
“nếu ngươi làm không tốt sẽ có người thay được ngươi, vị trí Thôn trưởng này cũng rất béo bở nhiều người muốn làm. Sau này các ngươi sẽ còn phát triển lên làm đại thôn, thi trấn cùng thành thị. Nếu làm tốt vị trí của ngươi ta đảm bảo không ai có thể lung lay, làm không tốt chính ta sẽ thu hồi tất cả.Dù sao cũng là ta ban cho các ngươi, muốn thu hồi lúc nào là quyền của ta."
Lĩnh Kim lập tức nói: “Công tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không để người thất vọng"
Hắn biết Triệu Vô Cực lợi hại, lập tức không dám giống trước đây gọi hắn tiểu huynh đệ mà đổi thành công tử.
Triệu Vô Cực lại tới gặp Mã Anh Tài nói:
“Sư huynh chiều nay liền phiền ngài mang bọn họ trở về tông môn chân núi rồi. đây là một chút tấm lòng của ta!"
Triệu Vô Cực lấy ra một cái túi trữ vật bên trong đựng một trăm mai Linh thạch hạ phẩm xem như thù lao Mã Anh Tài cả ngày bận rộn.
Mã Anh Tài lập tức vui vẻ nói:
“Không có gì sư đệ đây là chuyện ta vốn phải làm! Nhưng mà ta mạo muội hỏi một câu tại sao sư đệ lại đi quan tâm đám này phàm nhân như thế."
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nói:
“thực ra đám này nạn dân rất đáng thương mới là lí do thứ nhất, bọn họ gặp quá nhiều tai họa đến mức bán nhi bán tử ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lại đưa bọn họ trở về là để cho Thanh Vân Tông dưới chân núi lại thêm một chút phồn vinh, quá đìu hiu cô quạnh rồi.
Những người này đều sống ở dưới tông môn chúng ta, ngày ngày chứng kiến chúng ta giống như tiên nhân bay lượn lâu ngày sẽ dẫn tới tâm lí ước ao hướng tới. Tông môn chúng ta cũng nhiều một nguồn thu nhận đệ tử, mà đám đệ tử này độ trung thành lại cực cao.
Muốn có được đệ tử tư chất tốt không thể chỉ chờ đợi mà phải chủ động tìm kiếm.
Nếu trong phàm nhân tỉ lệ có tiên căn là một phần vạn, vậy chúng ta cứ chồng thật nhiều phàm nhân thôn trang vào xung quanh sơn môn.
Bọn họ không thể ảnh hưởng tới chúng ta, lại có thể để chúng ta thoải mái hơn trong việc tìm tân đệ tử.
Nếu may mắn tìm được một cái tốt mầm tu tiên, không phải là đại phát sao?
Mã Anh Tài nghe Triệu Vô Cực nói vậy liền âm thần chấp nhận quả thật có thể dùng số lượn lớn phàm nhân thôn trang đến chồng chất ra được số lương tân đệ tử.
Ở mỗi cái thôn cho dù chỉ có một hai cái cũng không chịu nổi nhiều thôn trang a.
Triệu Vô Cực ý tứ chính là sau này hắn sẽ còn làm như thế,giúp tông môn mở rộng tìm kiếm tân đệ tử cách làm.
Mấy năm gần đây tuyển tân đệ tử thật không chút nào khởi sắc mà càng ngày càng đi xuống khiến đám này trú đóng đệ tử thở dài không ngớt.
Triệu Vô Cực nay đã bắt đầu hành động, tuy không bao nhiêu người nhưng tương lai đám này phàm nhân sinh ra hậu đại không chừng sẽ có càng nhiều đứa trẻ có tiên căn để cho tông môn chọn lựa, đệ tử đông đảo cùng mạnh mẽ mới là tông môn phồn vinh căn bản.
Đối với cái này hắn so Triệu Vô Cực còn kém, hắn chỉ đang lo nghĩ bản thân tu luyện mà Triệu Vô Cực đã thuận tay giúp một chút tông môn phát triển.
“quả nhiên là thiếu niên thiên tài a!"
Mã Anh Tài thở dài, người so người kém qua xa, hắn chỉ cần làm tốt công việc của mình rồi, càng so sánh càng cảm thấy thương tâm!
Triệu Vô Cực tiếp tục giám sát, một mực phát cháo tới tận hết buổi trưa mới xem như là xong công việc.
Trang Huyền Nhi cũng mệt mồi hôi đầy đầu đến trước mặt hắn nói:
“Triệu công tử, hôm nay rất mệt nhưng ta thật vui vẻ. Thay mặt nạn dân Thanh Sơn thôn ta rất cảm ơn ngươi.công tử quả là có tấm lòng bồ tát. Qua ngày hôm nay danh tiếng ngươi ở Thanh Giang thành sẽ lan xa đi"
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ta vốn không để ý cái này, Trang tiểu thư nếu mệt rồi nên về nghỉ ngơi đi"
“vậy ta trở về trước, công tử cũng nên sớm trở lại nghỉ ngơi"
Nàng thi lễ một cái rồi rời đi, hôm nay nàng vừa có thể làm việc thiện vừa được ở trước mặt Triệu Vô Cực biểu diễn một hồi tâm địa thiện lương, cố gắng gây ra chú ý cùng hứng thú của Triệu Vô Cực, không cần biết có kết quả hay không mưa dầm thấm đất tất nhiên sẽ có hiệu quả.
Đáng tiếc nàng đoán sai, Triệu Vô Cực quả là không hề quan tâm nàng.
Nhìn một chút thu dọn đồ đạc đám kia gia đinh, Triệu Vô Cực gọi quản gia tới ném cho hắn một trăm lạng bạc ròng nói:
“mang đi đổi tiền lẻ, sau đó chia đều cho mọi người, coi như là khổ cực công"
Một trăm lạng bạc này chia đều cho hơn hai mươi người ở đây mỗi người cũng được gần năm lạng. bằng hai tháng lương của bọn hắn ở Trang gia.
Mọi người đều hết sức vui vẻ, quản gia dẫn đầu nói:
“cảm tạ Triệu công tử hào phóng"
Đám hạ nhân kia cũng lập tức nói:
“cảm tạ Triệu công tử hào phóng"
Triệu Vô Cực quay đầu đi, hắn muốn yên tĩnh luyện khí một hồi thanh trừ mệt nhọc cùng tạp niệm hôm nay.
Đang tiếc hắn tu luyện không được bao lâu cửa phòng bỗng bị Trang Đại Nghĩa từ bên ngoại gọi vào nói:
“Triệu Công tử,chuyện lớn không tốt, con gái ta bị bắt cóc!"
Tác giả :
duatop1001