Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 119: Đấu trường
Sáng sớm, trời trong mây trắng, trên đường người qua lại nhộn nhịp, tiếng nói ồn ào.
Triệu Vô Cực ở trong phòng, bởi trận pháp cách âm, hắn không hề bị những thứ này làm ồn, hắn cũng đã tỉnh lại.
Buổi tối sau khi tu luyện xong, Triệu Vô Cực đều dành bốn tiếng để nghỉ ngơi hồi phục.
Không phải là hắn không thể dùng tu luyện thay thế nghỉ ngơi mà là hắn đang nuôi dưỡng hư không nội đan bởi vậy tinh khí cùng tinh thần lực của hắn bị cực đại hao tổn, chỉ có thể dùng cách nghỉ ngơi để hồi phục.
Triệu Vô Cực tu luyện như vậy cũng không dám bỏ lỡ bữa ăn của mình, hắn đều trước thời hạn chuẩn bị xong tất cả bữa trưa, bữa tối để vào nhẫn trữ vật sau đó mới trở lại phòng tu luyện.
Đồ ăn tất nhiên đều đi kèm dược thảo, chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn bồi bổ cơ thể, chịu được sự tiêu hao khí huyết cùng tinh thần lực khi nuôi dưỡng hư không nội đan.
Triệu Vô Cực tu luyện có thể nói là rất khắc khổ, không bỏ lỡ thời gian nào.
Trời sáng, Triệu Vô Cực cũng cần tỉnh lại rửa mặt, chuẩn bị tất cả đồ ăn sau đó mới tiếp tục tu luyện.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được ngày hôm nay sẽ không yên bình.
Hắn cho Cát Mẫn thời gian trở về để tìm cứu viện quay lại trả thù, nàng có thể ngay trong ngày hôm đó xuất hiện với đội hình hùng mạnh hơn nhưng nàng vẫn chưa tới.
Điều này chứng minh bọn họ cần chuẩn bị một chút, ngày hôm nay chính là thời cơ thích hợp.
Bởi vậy hôm nay hắn sẽ không thể toàn tâm toàn ý tu luyện rồi, tốt nhất là nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần chờ đối phương tới khiêu chiến.
Triệu Vô Cực cũng gọi lên luôn Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch, hai người này hôm nay cũng sẽ đóng vai trò quan trọng.
Ba người gặp nhau, Triệu Vô Cực đánh giá một chút hai người khí tức.
Độ Hải tuy không có thay đổi gì nhiều nhưng Triệu Vô Cực cảm thấy đối phương khí cơ càng ngày càng nội liễm, ẩn mà không phát,một khi phát chính là kinh thiên động địa.
Có thể là do tôi cốt có chút tiểu thành tựu.
Từ Tiểu Bạch thì lại tăng tiến rõ rệt hơn nhiều. hắn không hề lấy tôi cốt làm thủ đoạn chính, bởi vậy hắn chỉ cần đạt tới nhị lưu đỉnh phong, lại tích lũy căn cơ một thời gian là có thể nhanh chóng luyện khí thành cương tiến vào nhất lưu cảnh giới.
Ba người rất hiểu ý nhanh chóng tìm một quán ăn, sau đó bắt đầu ăn sáng.
Triệu Vô Cực đối với hai người nói:
“ hôm nay ta cảm giác bọn hắn sẽ tới, tới lúc đó đánh hay không đều tùy thuộc các ngươi, ta hoàn toàn không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể lui thân!"
Từ Tiểu Bạch lập tức nói ngay:
“ tu luyện giống như đi ngược dòng nước không tiến ắt thối, nếu chỉ vì một chút nguy cơ này mà không dám chiến sau này còn nói cái gì trở thành cao thủ. ta đã đạt tới nhị lưu đỉnh phong rồi, hoàn toàn có cùng nhất lưu một trận chiến niềm tin!"
Triệu Vô Cực ngạc nhiên, tên này thế mà đã tới nhị lưu đỉnh phong rồi?
Hắn lúc trước gặp Từ Tiểu Bạch, tên này mới chỉ có khoảng chừng năm mươi năm công lực chứ?
Một thời gian ngắn ngủi liền đã tăng nhanh mười năm công lực? là hắn nghe nhầm hay là Từ Tiểu Bạch bật hack?
Từ Tiểu Bạch thấy Triệu Vô Cực một mặt ngạc nhiên, hắn cười giải thích:
“ Cũng phải kể công đan dược ngươi cho, ta công pháp tuy không có tôi cốt yếu quyết nhưng tiêu hóa dược lực cũng có chút bản lĩnh. đan dược đều là cực phẩm bởi vậy ta dùng chúng được lực đi tôi cốt không hề triệt để mà lại có một bộ phận bị hòa tan vào đi củng cố tu vi của ta, ta thời gian này cũng là một mực tu luyện, bởi vậy nội công mới có thể tiến triển nhanh đến như vậy!"
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn lúc này hiểu rõ.
Tôi cốt đan tuy là chủ tôi cốt nhưng dược lực tràn ra cũng có thể dùng để tu luyện nội công, dù sao dược thảo không phải chỉ có một loại tác dụng duy nhất.
Chúng bên trong cơ thể đều ẩn chứa năng lượng to lớn, chỉ cần phục dục đều có tác dụng đối với tu vi.
Từ Tiểu Bạch đúng là một công đôi việc, nhân cơ hội này khổ tu một thời gian ngắn liền đạt tới nhị lưu đỉnh phong rồi, có thể xem như là được hưởng Triệu Vô Cực phúc.
Nếu không phải Triệu Vô Cực đưa tới cực phẩm đan dược, hắn còn lâu mới có thể đạt tới nhị lưu đỉnh phong, tính ra ít nhất cần một năm.
Nhưng cực phẩm đan dược dược cặn vô cùng ít dược lực lại cường hãn, bởi vậy Từ Tiểu Bạch mới có thể thuận thế xông lên.
Nếu để cho gia tộc hắn luyện đan sư luyện, cùng lắm cũng chỉ có thể luyện ra trung phẩm đan dược mà thôi, hơn nửa tỷ lệ cực thấp, đâu như Triệu Vô Cực viên nào cũng là cực phẩm.
Từ Tiểu Bạch cảm giác mình kết người bạn này thật tuyệt vời vô cùng. không chỉ nhân nghĩa, lại có hậu trường mạnh nội tình thâm sâu. Tuy không hề có ý nghĩ lợi dụng Triệu Vô Cực cái gì, nhưng quả thật hắn đến hiện tại đều đang được hưởng phúc lợi từ Triệu Vô Cực.
Có nguy hiểm Triệu Vô Cực đều dũng mãnh xông tới trước, không phải hắn ngu ngốc mà là hắn tự tin vào thực lực bản thân cùng có cảm giác trách nhiệm đoàn đội đội trưởng nên mới như vậy.
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải ở phía sau áp lực không lớn, công việc nhẹ nhàng vô cùng, thu hoạch lại là phong phú.
Như thế đoàn đội, đốt đèn lồng đi tìm cũng không thể tìm thấy, Từ Tiểu Bạch cảm thấy chuyến đi lịch luyện này quá đáng giá.
Chưa kể Triệu Vô Cực lần trước ở Thiếu Vân Sơn cứu hắn một mạng, vì thế cũng bị thương nặng ngất đi, cánh tay máu chảy ròng ròng.
Nhưng hắn cũng không hề buông bỏ Từ Tiểu Bạch mà vẫn cố chấp bằng được, Từ Tiểu Bạch cũng đối với hắn sản sinh cảm kích ý nghĩ, trong lòng đã xem Triệu Vô Cực là tri kỉ, sinh tử bằng hữu.
Độ Hải lúc này mới chậm chạp lên tiếng:
“ bần tăng cũng có tự tin cùng nhất lưu một trận chiến, bần tăng đã tôi cốt được mười khối rồi, trong lòng cũng rất tự tin, ta muốn tìm nhất lưu cao thủ thử tay một chút, xem trong điển tịch nói chúng ta lấy luyện thể làm chủ võ giả có thể cụ bị vượt cấp khiêu chiến năng lực có phải là sự thật hay không?"
Triệu Vô Cực gật đầu, tên này tốc độ cũng rất nhanh. lúc trước Triệu Vô Cực số lượng tôi cốt là hắn gấp bảy lần, nhưng bây giờ đã bị kéo xuống còn có gấp năm lần.
Không phải là Triệu Vô Cực tôi cốt chậm mà là hắn đã tới giai đoạn tôi cốt khó khăn.
Độ Hải cũng giống như Triệu Vô Cực đều lựa chọn tôi cốt là bàn tay trước, mà bàn tay các đốt xương ngón tay thiên dài nhỏ dễ dàng uẩn dưỡng vô cùng, tốc độ nhanh một điểm cũng không có gì lạ.
Triệu Vô Cực đã bắt đầu tôi đến xương bả vai cùng ngực, đều là xương lớn, tốc độ chậm lại cũng là đương nhiên.
Sau này Độ Hải tới chỗ này cũng nhất định sẽ bị chậm xuống, lúc đó Triệu Vô Cực nếu tôi cốt đến chi dưới vậy sẽ lại bỏ xa hắn một đoạn dài.
Hai người tu hành tốc độ ở trong nhóm người luyện thể có thể nói đã là nhanh tới chóng mặt, sợ rằng có ít ai có thể cùng bọn hắn so bì.
Nhất là Triệu Vô Cực đủ loại bí pháp trợ giúp dưới, ngày đi ngàn dặm chính là từ để hình dung tốc độ tu luyện của hắn.
Ba người vừa ăn uống vừa thảo luận, Triệu Vô Cực chợt giống như có cảm giác gì đó, nhìn về cuối con đường một chỗ rẽ.
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức chú ý tới hắn dị động, cũng thả trên tay đồ ăn xuống.
Triệu Vô Cực lên tiếng nói:
“ ta cảm thấy bọn hắn rồi, là ba người, hai cái nhất lưu một cái nhị lưu đỉnh phong!"
Từ Tiểu Bạch hiếu kì nhìn hắn nói:
“ ngươi là làm sao làm được, ta không hề cảm giác ra cái gì a?"
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ ta cũng không rõ ràng, ta chỉ cảm thấy ba người có luồng khí huyết sức mạnh to lớn đang đi về phía này mà thôi, dựa vào khí huyết phán đoán có thể thấy được cảnh giới của bọn họ. quan trọng nhất là bọn họ không biết cái gì liễm tức bí pháp, nên ta mới có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy!"
Triệu Vô Cực nói xong Từ Tiểu Bạch lại càng hiếu kì nhìn hắn. cùng một cảnh giới nhưng Triệu Vô Cực thể hiên ra chiến lực kinh người, lại là đủ loại thần kì thủ đoạn khiến hắn hâm mộ không thôi.
Độ Hải có chút nể phục nói:
“ Triệu thí chủ loại thủ đoạn này chỉ sợ ở Vạn Sơn Tự chúng ta các đại sư phụ nhất lưu mới có thể làm được tới! ở một khoảng cách nhất định cảm nhận khí huyết địch nhân hoặc cảm nhận sát khí của địch nhân, là nhất lưu cảnh giới chuyên chúc đặc tính, hiếm thấy ai ở nhị lưu đã có thể làm được như vậy! bần tăng khâm phục!"
Nói xong hắn niệm một câu phật hiệu, thể hiện bản thân đối với Triệu Vô Cực tán thưởng.
Triệu Vô Cực cũng không rõ ràng. hắn vốn tinh thần lực mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn nhớ công pháp bí tịch nhanh chóng hơn mà thôi, không hề có tác dụng này.
Nhưng sau khi đả thông nhâm đốc nhị mạch, dường như hắn linh cảm càng ngày càng xuất hiện thường xuyên lại vô cùng chính xác.
Linh cảm, chính là bản năng cơ bản nhất của một con người. nó vốn không cần bất kì logic nào, chính là tự nhiên như vậy sinh ra, nói cho chủ nhân của nó biết hoặc nhận rõ sự vật sự việc.
Từ lúc đả thông nhâm đốc nhị mạch sau, Triệu Vô Cực linh cảm phát triển nhanh chóng vô cùng, nhiều lúc hắn cũng phải thán phục linh cảm thứ này quá tốt dùng.
Không chỉ giúp hắn ở trong minh minh cảm giác được đối với bản thân có sát ý người còn có thể cảnh báo nguy hiểm. giống như hiện tại chính là phát triển tới mức có thể từ khoảng cách xa cảm ứng được địch nhân khí tức đang tới gần.
Triệu Vô Cực nếu biết rõ thứ này là như thế nào xuất hiện hoặc cách tu luyện, hắn nhất định sẽ giành thời gian thật lớn đi luyện nó.
Võ giả không phải chỉ cần chiêu thức tinh diệu, tập luyện mọi thứ trở thành động tác quen thuộc,mà còn cần bản năng ý thức cực mạnh.
Một số trường hợp chiến đấu trong khoảnh khắc sống còn, cứu ngươi một mạng không hẳn là chiêu thức tinh diệu, nhưng chắc chắn đó là bản năng chiến đấu của ngươi.
Nếu bản thân người đó không thể cảm nhận được nguy hiểm tính mạng mà tự trong tiềm thức né tránh, thì hắn sợ rằng chín thành sẽ chết trong lúc đó.
Giống như là con người bị điện giật ở tay sẽ phản xạ co tay lại một cách cực kì nhanh chóng vậy, việc này còn vượt lên nhận thức của bản thân con người.
Nói đơn giản chính là lúc đó con người sẽ sinh ra ý nghĩ: cái gì tê dại đau đớn như vậy? không tốt, ta bị điện giật! co tay lại!
Trải qua ba cái ý nghĩ mới có thể đưa ra quyết định co tay lại, nhưng tiềm thức của ngươi chỉ cần đi qua duy nhất một bước xử lí chính là: Nguy hiểm, co tay lại!
Bởi vậy bản năng hay tiềm thức, linh cảm đều là một thứ vô cùng quan trọng mà người võ giả nào cũng muốn có được, nhưng không hề dễ dàng có được.
Triệu Vô Cực có thể sớm có được thứ này, hắn cũng là bất ngờ cùng vui vẻ, tuy rằng hắn đối với thứ này không hiểu rõ, vận dụng cực kì thô ráp nhưng cũng đủ khiến Từ Tiểu Bạch ước ao ghen tị rồi.
Đương nhiên Từ Tiểu Bạch cũng chỉ là ước ao ghen tị mà thôi, hắn cũng không có bất kì cái gì bất lợi ý nghĩ đối với Triệu Vô Cực, bởi Triệu Vô Cực là hảo bằng hữu của hắn.
Triệu Vô Cực đứng dậy, hai người cũng đứng dậy theo. quả nhiên ở cuối ngã rẽ lập tức xuất hiện ba cái nam nhân trung niên, mỗi người một vẻ, ăn mặc xa hoa sang trọng vô cùng.
Ăn mặc xa hoa sang trọng ở Hỏa Vân Thành không thiếu, nhưng trên người ba người này tỏa ra cao thủ khí chất cùng áp bách cực mạnh nội lực đủ để chứng minh ba người bọn họ chính là ba cái võ giả mạnh mẽ.
Triệu Vô Cực không cần đoán cũng biết, ba người này chính là Cát, Mục, Trần tam đại gia chủ.
Đơn giản, nhìn bọn hắn quá giống ba tên thiếu chủ hắn đánh hôm trước, không phải Cát, Mục, Trần tam gia thì không thể còn là ai khác.
Triệu Vô Cực ung dung lên tiếng nói:
“ tới Hỏa Vân Thành trung tâm sân đấu đi!"
Cầm đầu Cát Hổ gật đầu, trầm giọng nói:
“ được!"
hắn cũng không sợ Triệu Vô Cực sẽ chạy mất, Triệu Vô Cực nếu đã dám đứng lại khiêu khích tam gia tộc hẳn là đối với bản thân rất tự tin, cho rằng hắn có thể đánh bại tam đại gia tộc người.
Chính vì hắn kiêu ngạo, nên sẽ không bỏ chạy.
Tam đại gia chủ ung dung dẫn đường, sáu người nhanh chóng hướng Hỏa Vân Thành trung tâm sân đấu đi tới.
Hỏa Vân Thành kiến trúc trung tâm thành không phải là cái gì phường hát tạp kĩ, cũng không phải quán ăn tửu lâu thanh lâu hay phủ thành chủ mà chính là đấu trường.
Đơn giản chính là nơi mọi người quyết đấu với nhau, tránh ở bên ngoài đường loạn đánh, ảnh hưởng tới thường nhân.
ở đây chỉ cần hai bên nguyện ý có thể đặt cược tất cả mọi thứ mà mình có, từ gia sản cho tới tính mạng, bên thua nhất định phải giao nộp đầy đủ mọi thứ.
trước giờ đấu trường làm việc chưa hề có sai sót hay sự tình bê bối gì, uy danh cực kì vang dội ở Hỏa Vân Thành.
Cái này cũng phải kể tới thế lực vận hành đấu trường, nghe nói chính là phủ thành chủ. đương nhiên ngươi nếu đi hỏi, sẽ không ai trả lời ngươi, mà chỉ là đồn đại mà thôi.
Tam đại gia chủ dẫn đường, Triệu Vô Cực đám người ở phía sau tiến tới đấu trường lập tức hấp dẫn đám người ánh mắt.
Trên đường người lập tức như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, ồn ào đi theo cũng thảo luận lên:
“ các ngươi nhìn, kia không phải là tam đại gia chủ cùng họ Triệu thiếu niên sao?"
“đúng, là Triệu Vô Cực. hắn lần này cùng tam đại gia chủ đi tới đấu trường sợ rằng là giải quyết ân oán cá nhân lần trước đi?"
“ thật sao? nghe nói Cát gia mới chết một vị nhất lưu cao thủ, lần này Cát gia gia chủ tự mình ra tay cũng hợp lí a! nhưng hai người kia Mục gia gia chủ cùng Trần gia gia chủ là đến góp vui sao?"
“ ngu ngốc,lần trước Triệu Vô Cực đánh không chỉ có một mình Cát Liễu mà còn có Mục Giang cùng Trần Mai. Lần này bọn họ tới trả thù cũng không có chuyện gì là lạ!"
“Nhưng Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ lớn tuổi rồi a, ra mặt bắt nạt tiểu bối quá không muốn mặt mũi chứ?"
“Hừ, ngươi thì biết cái gì! đừng nhìn tên Triệu Vô Cực kia nhỏ tuổi nhưng đã là nhị lưu đỉnh phong cao thủ, ở Hỏa Vân Thành này chỉ sợ gia chủ cấp bậc nhân vật mới có thể cùng hắn so chiêu, nhị lưu cao thủ ra nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bọn họ không muốn ra mặt cũng phải ra mặt, nếu không phái người khác đi tốn công vô ích không chừng còn tổn thất thêm. Mà đánh không lại hắn thì mặt lại càng ném thêm, bởi vậy bọn hắn cho dù lấy lớn hiếp bé cũng phải tự mình xuất thủ!"
“ là thế a, nhưng Triệu Vô Cực phía sau hai cái thiếu niên kia là ai?"
“ không biết, có thể làm đồng bạn của hắn chắc chắn không phải cái gì người yếu! xem bọn hắn đoàn đội Triệu Vô Cực đi ở giữa lại đi đầu tiên, hẳn là đội trưởng, hai người này so Triệu Vô Cực yếu, yếu hơn bao nhiêu thì không biết!"
“ các ngươi nghe tin gì chưa, ở đấu trường đã sớm bắt được tin tức Cát, Mục, Trần tam gia muốn cùng Triệu Vô Cực đánh sống đánh chết, đã mở ra tỉ lệ đặt cược cực kì hời. Đặt Triệu Vô Cực thắng một ăn ba, đặt Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ thắng một ăn 1,1. Còn không mau đến xem. chậm một chút nữa sợ rằng cả đấu trường sẽ hết chỗ a!"
“ Vị huynh đài này, ngươi muốn đặt thế nào!"
“ ta cũng rất phân vân a, nhìn tình thế ba vị gia chủ là cao thủ thành danh đã lâu, phần thắng đã tám chín phần, đặt bọn hắn cũng không quá có lời nhưng lại chắc chắn. nếu đặt Triệu Vô Cực thì lại là đặt cược một đêm phất nhanh tiết tấu a. thôi trước hết cứ tới chiếm chỗ rồi hẵng nói, ta cũng sợ không còn chỗ ngồi đây!"
Mọi người điên cuồng thảo luận cùng lao về phía đấu trường, bình thường vốn tụ tập vô cùng nhiều kẻ hiếu chiến cùng đặt cược đấu trường lúc này lập tức chật chội hẳn lên, dòng người đổ về đây quá lớn.
Tam vị gia chủ cùng Triệu Vô Cực quyết đấu tin tức lan truyền ra vô cùng nhanh chóng, Hỏa Vân Thành đám người người vì xem náo nhiệt, người vì xem cao thủ giao chiến, người vì đặt cược lập tức điên cuồng đổ về đấu trường.
Nhất thời Hỏa Vân Thành dòng người biến đổi, náo nhiệt vô cùng. ở trong đấu trường tranh chỗ ngồi đã tranh thành một mảnh loạn xạ, không ai nhường ai, tiếng đánh tiếng mắng liên tục truyền ra.
Cát Hổ nhìn tình thế, đây cũng là thứ hắn muốn.
Cho dù mang tiếng lấy lớn hiếp bé, hắn cũng phải rửa nhục cho gia tộc trước đã. nếu không thể giết chết Triệu Vô Cực, mối nhục này còn to lớn hơn, lại sẽ như là một cái kim đâm vào tim hắn vậy không thể ngủ yên được.
Mặt mũi muốn đòi lại, chính là ngay lúc này. Đã làm phải làm lớn một chút, để cho mọi người thấy rõ, tụ tập đến vây xem.
Hắn muốn tất cả mọi người ở Hỏa Vân Thành thấy được đắc tội Cát gia cái kết phải trả là thê thảm như thế nào. mượn Triệu Vô Cực giết gà dọa khỉ, cho những người kia ngấp nghé gia tộc của hắn im mồm.
ở trước mặt mọi người đánh bại Triệu Vô Cực, mặt mũi của hắn cũng có thể được tìm về, còn hơn là để Triệu Vô Cực nhởn nhơ bên ngoài làm trò cười cho tất cả gia tộc còn lại.
Lần này chiến đấu đúng là chủ đề lớn, ở Hỏa Vân Thành khắp đường lớn ngõ nhỏ đều đang tấp nập thảo luận, không ít gia chủ của các gia tộc còn lại cũng đã thuận lợi theo con đường của mình đi tới đấu trường, sử dụng phòng khách quý theo dõi trận đấu.
Trong chốc lát này, tất cả ánh mắt đều đã đổ về đấu trường, mọi người đều muốn chứng kiến tam đại gia chủ là như thế nào mạnh mẽ, thiếu niên thiên tài có thể kì tích lật bàn hay không?
Hỏa Vân Thành yên ổn đã lâu nay bỗng nhiên dậy sóng, tất cả vì một cái thiếu niên mà ra,đám người cũng là hiếu kì muốn quan sát một phen xem thiếu niên này có bao nhiêu thần kì.
Tam đại gia chủ cùng Triệu Vô Cực đám người nhanh chóng đi tới đấu trường, đấu trường cửa lớn lúc này bỗng xuất hiện một đám cảnh vệ lập tức dẹp đường tạo ra một con đường thuận lợi thông thoáng cho bọn hắn đi vào.
Triệu Vô Cực gật đầu, đám người này làm được rất tốt, trận thế đủ mạnh.
Sáu người đi thẳng vào đấu trường, đấu trường lập tức tiếng reo hò một mảnh,không khí náo nhiệt vô cùng.
Triệu Vô Cực ở trong phòng, bởi trận pháp cách âm, hắn không hề bị những thứ này làm ồn, hắn cũng đã tỉnh lại.
Buổi tối sau khi tu luyện xong, Triệu Vô Cực đều dành bốn tiếng để nghỉ ngơi hồi phục.
Không phải là hắn không thể dùng tu luyện thay thế nghỉ ngơi mà là hắn đang nuôi dưỡng hư không nội đan bởi vậy tinh khí cùng tinh thần lực của hắn bị cực đại hao tổn, chỉ có thể dùng cách nghỉ ngơi để hồi phục.
Triệu Vô Cực tu luyện như vậy cũng không dám bỏ lỡ bữa ăn của mình, hắn đều trước thời hạn chuẩn bị xong tất cả bữa trưa, bữa tối để vào nhẫn trữ vật sau đó mới trở lại phòng tu luyện.
Đồ ăn tất nhiên đều đi kèm dược thảo, chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn bồi bổ cơ thể, chịu được sự tiêu hao khí huyết cùng tinh thần lực khi nuôi dưỡng hư không nội đan.
Triệu Vô Cực tu luyện có thể nói là rất khắc khổ, không bỏ lỡ thời gian nào.
Trời sáng, Triệu Vô Cực cũng cần tỉnh lại rửa mặt, chuẩn bị tất cả đồ ăn sau đó mới tiếp tục tu luyện.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được ngày hôm nay sẽ không yên bình.
Hắn cho Cát Mẫn thời gian trở về để tìm cứu viện quay lại trả thù, nàng có thể ngay trong ngày hôm đó xuất hiện với đội hình hùng mạnh hơn nhưng nàng vẫn chưa tới.
Điều này chứng minh bọn họ cần chuẩn bị một chút, ngày hôm nay chính là thời cơ thích hợp.
Bởi vậy hôm nay hắn sẽ không thể toàn tâm toàn ý tu luyện rồi, tốt nhất là nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần chờ đối phương tới khiêu chiến.
Triệu Vô Cực cũng gọi lên luôn Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch, hai người này hôm nay cũng sẽ đóng vai trò quan trọng.
Ba người gặp nhau, Triệu Vô Cực đánh giá một chút hai người khí tức.
Độ Hải tuy không có thay đổi gì nhiều nhưng Triệu Vô Cực cảm thấy đối phương khí cơ càng ngày càng nội liễm, ẩn mà không phát,một khi phát chính là kinh thiên động địa.
Có thể là do tôi cốt có chút tiểu thành tựu.
Từ Tiểu Bạch thì lại tăng tiến rõ rệt hơn nhiều. hắn không hề lấy tôi cốt làm thủ đoạn chính, bởi vậy hắn chỉ cần đạt tới nhị lưu đỉnh phong, lại tích lũy căn cơ một thời gian là có thể nhanh chóng luyện khí thành cương tiến vào nhất lưu cảnh giới.
Ba người rất hiểu ý nhanh chóng tìm một quán ăn, sau đó bắt đầu ăn sáng.
Triệu Vô Cực đối với hai người nói:
“ hôm nay ta cảm giác bọn hắn sẽ tới, tới lúc đó đánh hay không đều tùy thuộc các ngươi, ta hoàn toàn không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể lui thân!"
Từ Tiểu Bạch lập tức nói ngay:
“ tu luyện giống như đi ngược dòng nước không tiến ắt thối, nếu chỉ vì một chút nguy cơ này mà không dám chiến sau này còn nói cái gì trở thành cao thủ. ta đã đạt tới nhị lưu đỉnh phong rồi, hoàn toàn có cùng nhất lưu một trận chiến niềm tin!"
Triệu Vô Cực ngạc nhiên, tên này thế mà đã tới nhị lưu đỉnh phong rồi?
Hắn lúc trước gặp Từ Tiểu Bạch, tên này mới chỉ có khoảng chừng năm mươi năm công lực chứ?
Một thời gian ngắn ngủi liền đã tăng nhanh mười năm công lực? là hắn nghe nhầm hay là Từ Tiểu Bạch bật hack?
Từ Tiểu Bạch thấy Triệu Vô Cực một mặt ngạc nhiên, hắn cười giải thích:
“ Cũng phải kể công đan dược ngươi cho, ta công pháp tuy không có tôi cốt yếu quyết nhưng tiêu hóa dược lực cũng có chút bản lĩnh. đan dược đều là cực phẩm bởi vậy ta dùng chúng được lực đi tôi cốt không hề triệt để mà lại có một bộ phận bị hòa tan vào đi củng cố tu vi của ta, ta thời gian này cũng là một mực tu luyện, bởi vậy nội công mới có thể tiến triển nhanh đến như vậy!"
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn lúc này hiểu rõ.
Tôi cốt đan tuy là chủ tôi cốt nhưng dược lực tràn ra cũng có thể dùng để tu luyện nội công, dù sao dược thảo không phải chỉ có một loại tác dụng duy nhất.
Chúng bên trong cơ thể đều ẩn chứa năng lượng to lớn, chỉ cần phục dục đều có tác dụng đối với tu vi.
Từ Tiểu Bạch đúng là một công đôi việc, nhân cơ hội này khổ tu một thời gian ngắn liền đạt tới nhị lưu đỉnh phong rồi, có thể xem như là được hưởng Triệu Vô Cực phúc.
Nếu không phải Triệu Vô Cực đưa tới cực phẩm đan dược, hắn còn lâu mới có thể đạt tới nhị lưu đỉnh phong, tính ra ít nhất cần một năm.
Nhưng cực phẩm đan dược dược cặn vô cùng ít dược lực lại cường hãn, bởi vậy Từ Tiểu Bạch mới có thể thuận thế xông lên.
Nếu để cho gia tộc hắn luyện đan sư luyện, cùng lắm cũng chỉ có thể luyện ra trung phẩm đan dược mà thôi, hơn nửa tỷ lệ cực thấp, đâu như Triệu Vô Cực viên nào cũng là cực phẩm.
Từ Tiểu Bạch cảm giác mình kết người bạn này thật tuyệt vời vô cùng. không chỉ nhân nghĩa, lại có hậu trường mạnh nội tình thâm sâu. Tuy không hề có ý nghĩ lợi dụng Triệu Vô Cực cái gì, nhưng quả thật hắn đến hiện tại đều đang được hưởng phúc lợi từ Triệu Vô Cực.
Có nguy hiểm Triệu Vô Cực đều dũng mãnh xông tới trước, không phải hắn ngu ngốc mà là hắn tự tin vào thực lực bản thân cùng có cảm giác trách nhiệm đoàn đội đội trưởng nên mới như vậy.
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải ở phía sau áp lực không lớn, công việc nhẹ nhàng vô cùng, thu hoạch lại là phong phú.
Như thế đoàn đội, đốt đèn lồng đi tìm cũng không thể tìm thấy, Từ Tiểu Bạch cảm thấy chuyến đi lịch luyện này quá đáng giá.
Chưa kể Triệu Vô Cực lần trước ở Thiếu Vân Sơn cứu hắn một mạng, vì thế cũng bị thương nặng ngất đi, cánh tay máu chảy ròng ròng.
Nhưng hắn cũng không hề buông bỏ Từ Tiểu Bạch mà vẫn cố chấp bằng được, Từ Tiểu Bạch cũng đối với hắn sản sinh cảm kích ý nghĩ, trong lòng đã xem Triệu Vô Cực là tri kỉ, sinh tử bằng hữu.
Độ Hải lúc này mới chậm chạp lên tiếng:
“ bần tăng cũng có tự tin cùng nhất lưu một trận chiến, bần tăng đã tôi cốt được mười khối rồi, trong lòng cũng rất tự tin, ta muốn tìm nhất lưu cao thủ thử tay một chút, xem trong điển tịch nói chúng ta lấy luyện thể làm chủ võ giả có thể cụ bị vượt cấp khiêu chiến năng lực có phải là sự thật hay không?"
Triệu Vô Cực gật đầu, tên này tốc độ cũng rất nhanh. lúc trước Triệu Vô Cực số lượng tôi cốt là hắn gấp bảy lần, nhưng bây giờ đã bị kéo xuống còn có gấp năm lần.
Không phải là Triệu Vô Cực tôi cốt chậm mà là hắn đã tới giai đoạn tôi cốt khó khăn.
Độ Hải cũng giống như Triệu Vô Cực đều lựa chọn tôi cốt là bàn tay trước, mà bàn tay các đốt xương ngón tay thiên dài nhỏ dễ dàng uẩn dưỡng vô cùng, tốc độ nhanh một điểm cũng không có gì lạ.
Triệu Vô Cực đã bắt đầu tôi đến xương bả vai cùng ngực, đều là xương lớn, tốc độ chậm lại cũng là đương nhiên.
Sau này Độ Hải tới chỗ này cũng nhất định sẽ bị chậm xuống, lúc đó Triệu Vô Cực nếu tôi cốt đến chi dưới vậy sẽ lại bỏ xa hắn một đoạn dài.
Hai người tu hành tốc độ ở trong nhóm người luyện thể có thể nói đã là nhanh tới chóng mặt, sợ rằng có ít ai có thể cùng bọn hắn so bì.
Nhất là Triệu Vô Cực đủ loại bí pháp trợ giúp dưới, ngày đi ngàn dặm chính là từ để hình dung tốc độ tu luyện của hắn.
Ba người vừa ăn uống vừa thảo luận, Triệu Vô Cực chợt giống như có cảm giác gì đó, nhìn về cuối con đường một chỗ rẽ.
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức chú ý tới hắn dị động, cũng thả trên tay đồ ăn xuống.
Triệu Vô Cực lên tiếng nói:
“ ta cảm thấy bọn hắn rồi, là ba người, hai cái nhất lưu một cái nhị lưu đỉnh phong!"
Từ Tiểu Bạch hiếu kì nhìn hắn nói:
“ ngươi là làm sao làm được, ta không hề cảm giác ra cái gì a?"
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ ta cũng không rõ ràng, ta chỉ cảm thấy ba người có luồng khí huyết sức mạnh to lớn đang đi về phía này mà thôi, dựa vào khí huyết phán đoán có thể thấy được cảnh giới của bọn họ. quan trọng nhất là bọn họ không biết cái gì liễm tức bí pháp, nên ta mới có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy!"
Triệu Vô Cực nói xong Từ Tiểu Bạch lại càng hiếu kì nhìn hắn. cùng một cảnh giới nhưng Triệu Vô Cực thể hiên ra chiến lực kinh người, lại là đủ loại thần kì thủ đoạn khiến hắn hâm mộ không thôi.
Độ Hải có chút nể phục nói:
“ Triệu thí chủ loại thủ đoạn này chỉ sợ ở Vạn Sơn Tự chúng ta các đại sư phụ nhất lưu mới có thể làm được tới! ở một khoảng cách nhất định cảm nhận khí huyết địch nhân hoặc cảm nhận sát khí của địch nhân, là nhất lưu cảnh giới chuyên chúc đặc tính, hiếm thấy ai ở nhị lưu đã có thể làm được như vậy! bần tăng khâm phục!"
Nói xong hắn niệm một câu phật hiệu, thể hiện bản thân đối với Triệu Vô Cực tán thưởng.
Triệu Vô Cực cũng không rõ ràng. hắn vốn tinh thần lực mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn nhớ công pháp bí tịch nhanh chóng hơn mà thôi, không hề có tác dụng này.
Nhưng sau khi đả thông nhâm đốc nhị mạch, dường như hắn linh cảm càng ngày càng xuất hiện thường xuyên lại vô cùng chính xác.
Linh cảm, chính là bản năng cơ bản nhất của một con người. nó vốn không cần bất kì logic nào, chính là tự nhiên như vậy sinh ra, nói cho chủ nhân của nó biết hoặc nhận rõ sự vật sự việc.
Từ lúc đả thông nhâm đốc nhị mạch sau, Triệu Vô Cực linh cảm phát triển nhanh chóng vô cùng, nhiều lúc hắn cũng phải thán phục linh cảm thứ này quá tốt dùng.
Không chỉ giúp hắn ở trong minh minh cảm giác được đối với bản thân có sát ý người còn có thể cảnh báo nguy hiểm. giống như hiện tại chính là phát triển tới mức có thể từ khoảng cách xa cảm ứng được địch nhân khí tức đang tới gần.
Triệu Vô Cực nếu biết rõ thứ này là như thế nào xuất hiện hoặc cách tu luyện, hắn nhất định sẽ giành thời gian thật lớn đi luyện nó.
Võ giả không phải chỉ cần chiêu thức tinh diệu, tập luyện mọi thứ trở thành động tác quen thuộc,mà còn cần bản năng ý thức cực mạnh.
Một số trường hợp chiến đấu trong khoảnh khắc sống còn, cứu ngươi một mạng không hẳn là chiêu thức tinh diệu, nhưng chắc chắn đó là bản năng chiến đấu của ngươi.
Nếu bản thân người đó không thể cảm nhận được nguy hiểm tính mạng mà tự trong tiềm thức né tránh, thì hắn sợ rằng chín thành sẽ chết trong lúc đó.
Giống như là con người bị điện giật ở tay sẽ phản xạ co tay lại một cách cực kì nhanh chóng vậy, việc này còn vượt lên nhận thức của bản thân con người.
Nói đơn giản chính là lúc đó con người sẽ sinh ra ý nghĩ: cái gì tê dại đau đớn như vậy? không tốt, ta bị điện giật! co tay lại!
Trải qua ba cái ý nghĩ mới có thể đưa ra quyết định co tay lại, nhưng tiềm thức của ngươi chỉ cần đi qua duy nhất một bước xử lí chính là: Nguy hiểm, co tay lại!
Bởi vậy bản năng hay tiềm thức, linh cảm đều là một thứ vô cùng quan trọng mà người võ giả nào cũng muốn có được, nhưng không hề dễ dàng có được.
Triệu Vô Cực có thể sớm có được thứ này, hắn cũng là bất ngờ cùng vui vẻ, tuy rằng hắn đối với thứ này không hiểu rõ, vận dụng cực kì thô ráp nhưng cũng đủ khiến Từ Tiểu Bạch ước ao ghen tị rồi.
Đương nhiên Từ Tiểu Bạch cũng chỉ là ước ao ghen tị mà thôi, hắn cũng không có bất kì cái gì bất lợi ý nghĩ đối với Triệu Vô Cực, bởi Triệu Vô Cực là hảo bằng hữu của hắn.
Triệu Vô Cực đứng dậy, hai người cũng đứng dậy theo. quả nhiên ở cuối ngã rẽ lập tức xuất hiện ba cái nam nhân trung niên, mỗi người một vẻ, ăn mặc xa hoa sang trọng vô cùng.
Ăn mặc xa hoa sang trọng ở Hỏa Vân Thành không thiếu, nhưng trên người ba người này tỏa ra cao thủ khí chất cùng áp bách cực mạnh nội lực đủ để chứng minh ba người bọn họ chính là ba cái võ giả mạnh mẽ.
Triệu Vô Cực không cần đoán cũng biết, ba người này chính là Cát, Mục, Trần tam đại gia chủ.
Đơn giản, nhìn bọn hắn quá giống ba tên thiếu chủ hắn đánh hôm trước, không phải Cát, Mục, Trần tam gia thì không thể còn là ai khác.
Triệu Vô Cực ung dung lên tiếng nói:
“ tới Hỏa Vân Thành trung tâm sân đấu đi!"
Cầm đầu Cát Hổ gật đầu, trầm giọng nói:
“ được!"
hắn cũng không sợ Triệu Vô Cực sẽ chạy mất, Triệu Vô Cực nếu đã dám đứng lại khiêu khích tam gia tộc hẳn là đối với bản thân rất tự tin, cho rằng hắn có thể đánh bại tam đại gia tộc người.
Chính vì hắn kiêu ngạo, nên sẽ không bỏ chạy.
Tam đại gia chủ ung dung dẫn đường, sáu người nhanh chóng hướng Hỏa Vân Thành trung tâm sân đấu đi tới.
Hỏa Vân Thành kiến trúc trung tâm thành không phải là cái gì phường hát tạp kĩ, cũng không phải quán ăn tửu lâu thanh lâu hay phủ thành chủ mà chính là đấu trường.
Đơn giản chính là nơi mọi người quyết đấu với nhau, tránh ở bên ngoài đường loạn đánh, ảnh hưởng tới thường nhân.
ở đây chỉ cần hai bên nguyện ý có thể đặt cược tất cả mọi thứ mà mình có, từ gia sản cho tới tính mạng, bên thua nhất định phải giao nộp đầy đủ mọi thứ.
trước giờ đấu trường làm việc chưa hề có sai sót hay sự tình bê bối gì, uy danh cực kì vang dội ở Hỏa Vân Thành.
Cái này cũng phải kể tới thế lực vận hành đấu trường, nghe nói chính là phủ thành chủ. đương nhiên ngươi nếu đi hỏi, sẽ không ai trả lời ngươi, mà chỉ là đồn đại mà thôi.
Tam đại gia chủ dẫn đường, Triệu Vô Cực đám người ở phía sau tiến tới đấu trường lập tức hấp dẫn đám người ánh mắt.
Trên đường người lập tức như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, ồn ào đi theo cũng thảo luận lên:
“ các ngươi nhìn, kia không phải là tam đại gia chủ cùng họ Triệu thiếu niên sao?"
“đúng, là Triệu Vô Cực. hắn lần này cùng tam đại gia chủ đi tới đấu trường sợ rằng là giải quyết ân oán cá nhân lần trước đi?"
“ thật sao? nghe nói Cát gia mới chết một vị nhất lưu cao thủ, lần này Cát gia gia chủ tự mình ra tay cũng hợp lí a! nhưng hai người kia Mục gia gia chủ cùng Trần gia gia chủ là đến góp vui sao?"
“ ngu ngốc,lần trước Triệu Vô Cực đánh không chỉ có một mình Cát Liễu mà còn có Mục Giang cùng Trần Mai. Lần này bọn họ tới trả thù cũng không có chuyện gì là lạ!"
“Nhưng Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ lớn tuổi rồi a, ra mặt bắt nạt tiểu bối quá không muốn mặt mũi chứ?"
“Hừ, ngươi thì biết cái gì! đừng nhìn tên Triệu Vô Cực kia nhỏ tuổi nhưng đã là nhị lưu đỉnh phong cao thủ, ở Hỏa Vân Thành này chỉ sợ gia chủ cấp bậc nhân vật mới có thể cùng hắn so chiêu, nhị lưu cao thủ ra nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bọn họ không muốn ra mặt cũng phải ra mặt, nếu không phái người khác đi tốn công vô ích không chừng còn tổn thất thêm. Mà đánh không lại hắn thì mặt lại càng ném thêm, bởi vậy bọn hắn cho dù lấy lớn hiếp bé cũng phải tự mình xuất thủ!"
“ là thế a, nhưng Triệu Vô Cực phía sau hai cái thiếu niên kia là ai?"
“ không biết, có thể làm đồng bạn của hắn chắc chắn không phải cái gì người yếu! xem bọn hắn đoàn đội Triệu Vô Cực đi ở giữa lại đi đầu tiên, hẳn là đội trưởng, hai người này so Triệu Vô Cực yếu, yếu hơn bao nhiêu thì không biết!"
“ các ngươi nghe tin gì chưa, ở đấu trường đã sớm bắt được tin tức Cát, Mục, Trần tam gia muốn cùng Triệu Vô Cực đánh sống đánh chết, đã mở ra tỉ lệ đặt cược cực kì hời. Đặt Triệu Vô Cực thắng một ăn ba, đặt Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ thắng một ăn 1,1. Còn không mau đến xem. chậm một chút nữa sợ rằng cả đấu trường sẽ hết chỗ a!"
“ Vị huynh đài này, ngươi muốn đặt thế nào!"
“ ta cũng rất phân vân a, nhìn tình thế ba vị gia chủ là cao thủ thành danh đã lâu, phần thắng đã tám chín phần, đặt bọn hắn cũng không quá có lời nhưng lại chắc chắn. nếu đặt Triệu Vô Cực thì lại là đặt cược một đêm phất nhanh tiết tấu a. thôi trước hết cứ tới chiếm chỗ rồi hẵng nói, ta cũng sợ không còn chỗ ngồi đây!"
Mọi người điên cuồng thảo luận cùng lao về phía đấu trường, bình thường vốn tụ tập vô cùng nhiều kẻ hiếu chiến cùng đặt cược đấu trường lúc này lập tức chật chội hẳn lên, dòng người đổ về đây quá lớn.
Tam vị gia chủ cùng Triệu Vô Cực quyết đấu tin tức lan truyền ra vô cùng nhanh chóng, Hỏa Vân Thành đám người người vì xem náo nhiệt, người vì xem cao thủ giao chiến, người vì đặt cược lập tức điên cuồng đổ về đấu trường.
Nhất thời Hỏa Vân Thành dòng người biến đổi, náo nhiệt vô cùng. ở trong đấu trường tranh chỗ ngồi đã tranh thành một mảnh loạn xạ, không ai nhường ai, tiếng đánh tiếng mắng liên tục truyền ra.
Cát Hổ nhìn tình thế, đây cũng là thứ hắn muốn.
Cho dù mang tiếng lấy lớn hiếp bé, hắn cũng phải rửa nhục cho gia tộc trước đã. nếu không thể giết chết Triệu Vô Cực, mối nhục này còn to lớn hơn, lại sẽ như là một cái kim đâm vào tim hắn vậy không thể ngủ yên được.
Mặt mũi muốn đòi lại, chính là ngay lúc này. Đã làm phải làm lớn một chút, để cho mọi người thấy rõ, tụ tập đến vây xem.
Hắn muốn tất cả mọi người ở Hỏa Vân Thành thấy được đắc tội Cát gia cái kết phải trả là thê thảm như thế nào. mượn Triệu Vô Cực giết gà dọa khỉ, cho những người kia ngấp nghé gia tộc của hắn im mồm.
ở trước mặt mọi người đánh bại Triệu Vô Cực, mặt mũi của hắn cũng có thể được tìm về, còn hơn là để Triệu Vô Cực nhởn nhơ bên ngoài làm trò cười cho tất cả gia tộc còn lại.
Lần này chiến đấu đúng là chủ đề lớn, ở Hỏa Vân Thành khắp đường lớn ngõ nhỏ đều đang tấp nập thảo luận, không ít gia chủ của các gia tộc còn lại cũng đã thuận lợi theo con đường của mình đi tới đấu trường, sử dụng phòng khách quý theo dõi trận đấu.
Trong chốc lát này, tất cả ánh mắt đều đã đổ về đấu trường, mọi người đều muốn chứng kiến tam đại gia chủ là như thế nào mạnh mẽ, thiếu niên thiên tài có thể kì tích lật bàn hay không?
Hỏa Vân Thành yên ổn đã lâu nay bỗng nhiên dậy sóng, tất cả vì một cái thiếu niên mà ra,đám người cũng là hiếu kì muốn quan sát một phen xem thiếu niên này có bao nhiêu thần kì.
Tam đại gia chủ cùng Triệu Vô Cực đám người nhanh chóng đi tới đấu trường, đấu trường cửa lớn lúc này bỗng xuất hiện một đám cảnh vệ lập tức dẹp đường tạo ra một con đường thuận lợi thông thoáng cho bọn hắn đi vào.
Triệu Vô Cực gật đầu, đám người này làm được rất tốt, trận thế đủ mạnh.
Sáu người đi thẳng vào đấu trường, đấu trường lập tức tiếng reo hò một mảnh,không khí náo nhiệt vô cùng.
Tác giả :
duatop1001