Hệ Liệt Thủ Tuế
Quyển 3 - Chương 15
Vấn đề này khiến Tiểu Ngũ sửng sốt, sau đó khuôn mặt vô cảm bắt đầu thay đổi. Tầng băng trên gương mặt vốn lạnh lùng kia dần hòa tan, xuất hiện một vệt ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt cũng lóe lên tia kích động. Vẻ mặt kia vốn không cần nói thêm gì nữa, đáp án đã quá rõ ràng.
Giây phút này, cô giống như từ nửa người máy trở lại làm một người con gái bình thường.
Nhưng điều này cũng chứng minh cải tạo cô đã thất bại.
Sắc mặt Phương Dạ Bạch bỗng trở nên nặng nề, nắm cổ tay cô kéo ra khỏi phòng thí nghiệm, lôi cô sang căn phòng sát vách. Vừa vào cửa anh liền đè cô lên tường.
“Cô thật sự thích tôi?" Anh nhíu mày, giọng điệu giống như hỏi cung phạm nhân.
“Tôi……"
“Cô biết cái gì là thích sao? Biết cái gì là yêu sao?" Anh nghiêm túc hỏi.
“Không biết." Cô thành thật trả lời.
“Không biết thì nên an phận đi, yêu đương không thích hợp với cô đâu." Anh đùa cợt.
“Nhưng tuy đầu tôi không hiểu, tim tôi dường như lại hiểu." Cô đưa tay đè lên lồng ngực: “Nơi này, lúc nãy đập rất nhanh………"
Anh ngẩn ra.
“Có lẽ, trái tim con người còn hiểu tình yêu hơn đầu óc." Cô nói tiếp.
“Đừng học mấy lời nói văn chương hoa mỹ ấy, trái tim vốn không có khả năng suy nghĩ. Tim cô đập quá nhanh là vì thân thể cô có vấn đề." Anh khẽ khiển trách.
“Vậy sao? Nhưng chỉ khi đối mặt với anh, trái tim tôi mới đập nhanh như thế." Cô nhìn anh, nói.
Vẻ mặt nghiêm túc kia làm cho anh chấn động.
Sau đó, anh nhớ tới những hành động khác thường lúc trước của cô, chợt hiểu ra con chip khống chế trong cơ thể cô có lẽ bị trục trặc lâu rồi.
“Vậy thì sao? Chỉ thế mà cô đã cho rằng cô yêu tôi?" Anh ghé sát vào cô, hạ giọng hỏi.
“Tôi cũng không biết chắc, nhưng …" Cô định nói, bỗng nhiên anh bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô. Anh hôn rất mạnh, đầu lưỡi thậm chí còn tiến vào trong miệng cô càn quấy trêu trọc.
Cô ngẩn ra, toàn thân cứng lại.
Gần năm giây, cuối cùng cuồng phong cũng kết thúc, anh ngẩng đầu cười lạnh châm chọc.
“Cảm giác thế nào? Nếu như cô thật sự yêu tôi, hẳn là sẽ thích tôi hôn cô như vậy mới đúng."
Cô yên lặng nhìn anh, không nhúc nhích.
“Thế nào? Không có cảm giác sao? Hay mà muốn thử một lần nữa…………" Nói xong anh lại cúi đầu xuống.
Lần này, cô quay đầu đi, tránh nụ hôn của anh.
Anh dừng lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Nếu như bình thường, cô sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Dù anh làm gì cô, cô cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Nhưng cô lảng tránh, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nét bi thương. Điều này chứng tỏ có lẽ cô đã dần khôi phục cảm xúc phức tạp của con người.
Tệ hơn là chỉ sợ cô đã thật sự yêu anh.
Anh không thích như vậy, Tiểu Ngũ chỉ có thể là Tiểu Ngũ, là tác phẩm của anh, là vệ sĩ của anh, là cái bóng của anh.
Nếu cô thay đổi, giống như một cái gì đó của mười năm qua sẽ biến mất.
Cái gì đó rất quan trọng……..
“Xem ra, tôi phải mang cô về sửa lại hoàn toàn. Tôi muốn xóa sạch những tình cảm phiền toái không cần thiết này của cô." Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, siết chặt lấy tay cô.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, quay đầu nhìn anh, giãy giụa: “Không, tôi không muốn."
“Cái gì?" Anh trừng mắt nhìn cô.
“Tôi cũng không biết cảm xúc này là gì." Cô cũng không biết vì sao, tuy con tim đập nhanh và siết lại khiến cô không thoải mái, nhưng cô vẫn muốn giữ lại.
“Nếu như cô không xóa sạch những tình cảm đó thì cô cũng không cần ở bên cạnh tôi nữa." Anh nhíu mày tuyên bố.
“Vì sao?" Tim cô lại đập điên cuồng.
“Tôi không muốn quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp, không muốn cô có bất kỳ thay đổi gì. Nếu như cô còn muốn ở lại bên cạnh tôi thì không được yêu tôi, tôi chỉ cần cô trở về như cô lúc đầu là được rồi. Cô hiểu ý của tôi chứ?"
Ánh mắt anh lạnh lẽo giống như đang bóp chặt lấy cổ họng Tiểu Ngũ. Cô không thể trả lời, thậm chí không thể thở nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ rời xa anh, cô là cái bóng của anh, cô luôn cho rằng cô sẽ vĩnh viễn đi theo anh.
Nhưng hiện giờ cô mới hiểu được, cái bóng vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng, chỉ có thể lạnh lùng mà trung thành.
Cho nên, muốn ở lại bên cạnh anh thì không được phép yêu thương anh.
Chỉ có thể chấp nhận cải tạo, xóa bỏ tất cả cảm giác, biến cô trở về như ban đầu.
Đây không phải là lựa chọn, mà là mệnh lệnh.
Ngoại trừ Nhậm Hiếu Niên, anh không muốn yêu bất kỳ ai nữa, cũng không cần bất cứ ai yêu anh.
Người như anh đối với tình yêu là độc tài, hay là sạch sẽ?
“Có hiểu không?" Phương Dạ Bạch đè bờ vai cô xuống.
Cô nhìn anh, trong lòng co rút một cách mãnh liệt, thậm chí giống như bị cái gì đó dày xéo qua.
“Trả lời tôi." Ngón tay anh gia tăng lực.
“Đã hiểu." Cô cứng ngắc gật đầu.
“Làm được không?"
“Có….lẽ." Lần đầu tiên cô phát hiện, nói lời trái lương tâm lại khó khăn đến như thế.
“Tốt lắm, vậy mau thu lại những tình cảm đó của cô đi. Sau này không được nhắc đến những chuyện vô vị như yêu hay thích này nữa, cũng đừng để tôi phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Nếu như làm phiền đến tôi, tôi sẽ lập tức vứt bỏ cô." Anh lạnh lùng cảnh cáo, xoay người sải bước ra khỏi văn phòng.
Mà cô vẫn đứng yên tại chỗ, tay đè chặt trước ngực.
Không phải tháo thì là vứt bỏ, ở trong lòng anh cô chẳng là gì, lại càng không phải một người phụ nữ.
Giờ phút này cô rốt cuộc cũng đã hiểu, loại cảm xúc vẫn luôn cào xé, đốt cháy trong lòng mình thời gian qua là….
“Đau."
***
Phương Dạ Bạch rút điện thoại gọi điện cho anh hai Phương Ngọ Liệt, anh tin rằng so với “Thủ Tuế" thì “Vĩnh sinh" sẽ hấp dẫn anh hai hơn.
Tuy anh thật sự không muốn bí mật của mình bị tiết lộ, nhưng vì cứu Nhậm Hiếu Niên anh không tiếc gì.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, Phương Ngọ Liệt mới chậm chạp nhận điện thoại.
“A, thật ngạc nhiên, lão tứ nhà ta lại chủ động tìm tao cơ à." Phương Ngọ Liệt châm chọc cười lạnh.
“Hiếu Niên đâu?" Anh lười nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp hỏi.
“Cô ta? Cô ta vẫn khỏe, tao đã thành công làm cho cô ta trưởng thành." Phương Ngọ Liệt đắc ý cười.
“Cái gì?" Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Quá trình vô cùng giật gân đó. Tao đã ghi hình lại hết rồi, nhưng hình dạng trưởng thành chỉ duy trì được ba phút, thật đáng tiếc."
Trong lòng Phương Dạ Bạch run lên. Chỉ duy trì được ba phút? Đây chứng tỏ Hiếu Niên và Thần Võ giống nhau, tỉ suất lớn lên càng ngảy càng nhỏ.
“Nhưng nhìn một con bé trong nháy mắt biến thành một cô gái, thật sự rất kinh người. Nếu không tận mắt thấy, ai dám tin chứ?" Phương Ngọ Liệt nói xong liền gửi đến một đoạn phim.
Phương Dạ Bạch mở đoạn phim lên, anh nhìn thấy Nhậm Hiếu Niên nằm trên bàn thí nghiệm, đau đớn la hét, từ một cô bé bảy tuổi biến thành hai mươi bảy tuổi. Nhưng không đến ba phút, thân thể của cô lại biến trở lại bộ dáng bảy tuổi. Hai lần biến hình này đã tra tấn cô ấy không còn ra hình người, cô ấy nôn ra một ngụm máu, suy yếu nằm trên bàn không ngừng run rẩy.
Anh vừa xem vừa run rẩy, quát: “Mau ngừng lại. Tia laser sẽ giết chết cô ấy mất."
“Cô ta có chết thì đã sao, dù sao còn có Nam Cung Thần Võ, thậm chí còn cả mày nữa." Phương Ngọ Liệt cười ác ý.
“Không bằng hiện giờ nghiên cứu tôi luôn đi." Anh hừ lạnh.
“Mày?" Phương Ngọ Liệt nhíu mày: “Mày vội cái gì? Sớm muộn gì cũng đến lượt mày thôi."
“Tôi không giống bọn họ."
“Có gì không giống? Không phải đều là quái vật hoàn đồng sao."
“Không, hiện giờ tôi đã càng quái vật hơn nữa rồi." Anh hừ nhẹ.
“Mày có ý gì?" Phương Ngọ Liệt ngạc nhiên nói.
“Mở webcome lên đi. Anh tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú."
Phương Ngọ Liệt buồn bực mở webcam của di động lên, nói: “Mày có trò gì mới? Lão Tứ?"
“Trước kia không phải anh muốn tôi chết sao? Thuộc hạ của anh đã bắn một phát súng vào ngực tôi…….." Anh cười lạnh nhìn màn hình di động.
“Là tên thuộc hạ ngu xuẩn vô dụng của tao nhầm lẫn."
“Không, hắn không nhầm, tôi thật sự trúng đạn, chẳng qua là không chết……..Không, phải nói là tôi không chết được." Anh nhếch khóe môi, không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy con dao rạch một nhát lên mặt mình.
“Đủ rồi, mày đang làm cái gì vậy….?" Phương Ngọ Bạch châm biếm, nhưng nụ cười của hắn ta đột nhiên cứng lại, vẻ mặt biến thành kinh hãi.
Bởi vì xuyên qua webcam, hắn thấy vết thương của Phương Dạ Bạch nhanh chóng lành lặn như cũ.
Càng kinh người hơn là hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
“Sao nào? Màn biểu diễn của tôi so với Hiếu Niên biến thân, cái nào hấp dẫn hơn?" Phương Dạ Bạch vuốt vuốt khuôn mặt hoàn hảo của mình, nhìn hắn ta.
“Mày….mày…….mày đây là…….." Phương Ngọ Liệt há hốc mồm.
“Còn không hiểu? Tế bào của tôi lại biến dị. Nhờ ơn thuộc hạ của anh xông vào phòng thí nghiệm của tôi. Lúc ấy tôi đang chiếu xạ, nhưng lại bị bọn chúng phá ngang. Kết quả, tôi đã biến thành thế này." Phương Dạ Bạch châm chọc.
“Thế này là sao? Chẳng lẽ mày trở thành bất tử?" Phương Ngọ Liệt trợn trừng mắt.
“Có lẽ là thế. Bởi vì về sau bị thương vài lần, tôi đều hồi phục rất nhanh."
“Sao có thể thế được………?" Phương Ngọ Liệt nói đến một nửa, đột nhiên tới tới lúc anh đỡ đạn cho Tiểu Ngũ, nhưng chẳng bao lâu sau hắn lại gặp anh ở trung tâm nghiên cứu của mình. Anh hoạt động rất tự nhiên, không giống như bị thương.
“Tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng đây là sự thật. Tôi đã bị định hình trong bộ dạng này, ngay cả móng tay cũng không dài ra." Phương Dạ Bạch nói xong, lại cắt một đoạn tóc mái, nhưng tóc cũng nhanh chóng dài che mắt như cũ.
Phương Ngọ Liệt trố mắt không nói gì, ngay sau đó hưng phấn lan tràn toàn thân.
Đây mới thật sự là bất tử. Đây mới gọi là sống mãi.
Mọi người luôn muốn bất tử, không phải hoàn đồng, mà là trẻ mãi không già.
Nếu như đây không phải lão Tứ giở trò, vậy nó thật sự đã trở thành người bất tử duy nhất trên thế giới này. Một kỳ tích.
Vẻ mặt hắn ta dần trở nên điên cuồng, hưng phấn không thôi.
“Thật sự rất đáng ngạc nhiên. Vậy mày tự nguyện để đội của tao nghiên cứu?"
“Đúng."
“Điều kiện là Nhậm Hiếu Niên?"
“Không, là Nhậm Hiếu Niên và Dịch Hành Vân. Thả hai người bọn họ ra, bình an về chỗ tôi, tôi sẽ để tùy ý anh xử trí." Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm hắn ta.
“Một người đổi hai người? Mày thật là tinh ranh." Phương Ngọ Liệt giễu cợt.
“Nhưng đáng giá, không phải sao?" Anh lạnh lùng nói.
Phương Ngọ Liệt cười âm hiểm: “Được rồi. Tao sẽ tự mình đưa bọn chúng trở về."
“Nhớ giải độc cho Dịch Hành Vân. Và đừng quên lời tôi nói, bọn họ phải ‘bình an vô sự’." Anh đặc biệt nhấn mạnh.
“Hừ, mày chờ ở phòng nghiên cứu của tiến sĩ Cao đi." Phương Ngọ Liệt lập tức cúp máy.
Phương Dạ Bạch lạnh lùng nhìn chăm chăm vào di động. Hành tung của anh anh hai đều nắm rõ, anh ta không đuổi đến đây vì đã biết trước Hiếu Niên sẽ tự động trở về.
Thật là một tên gian xảo, một khi đã rơi vào tay anh hai, những ngày tiếp theo của anh nhất định sẽ không tốt lành gì.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của Nam Cung Thần Võ.
“Thì ra là thế………Thí nghiệm lần đó lại làm cho thân thể anh biến dị một lần nữa."
Phương Dạ Bạch ngạc nhiên xoay người, không vui nhướn mày.
Bị Thần Võ biết được tình huống của anh, sự việc sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
“Khó trách Cao Lục bảo anh kiểm tra đồ phổ gene thì anh lại không đồng ý. Xem ra, anh định lừa gạt chúng tôi." Nam Cung Thần Võ lạnh lẽo nhìn anh.
“Tôi cho rằng mấy người không cần thiết phải biết." Anh hừ lạnh.
“Không cần? Mạng sống của chúng ta gắn liền với nhau, hiện giờ lại bỗng trở thành không liên quan sao?" Nam Cung Thần Võ nheo con mắt xinh đẹp lại.
“Chúng ta thật sự gắn liền với nhau sao? Đừng có nói đùa, Thần Võ, chúng ta chưa bao giờ là bạn bè." Anh châm chọc.
“Cũng phải, anh chưa bao giờ là bạn của tôi…." Nam Cung Thần Võ nhún vai, đột nhiên rút một khẩu súng bắn về phía anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng, “Đoàng" một tiếng, viên đạn liền găm vào bụng anh.
“A." Anh lùi về sau một bước, ôm bụng, trừng mắt.
Nghe thấy tiếng súng vang lên, Cao Lục và Tiểu Ngũ cùng chạy tới. Thấy cảnh tượng trước mắt, Cao Lục sững sờ, vội hét lên: “Thần Võ, anh làm cái gì vậy?"
“Thiếu gia." Tiểu Ngũ vội chạy về phía Phương Dạ Bạch, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của anh. Nhưng Phương Dạ Bạch cũng đẩy cô ra, miễn cưỡng tự mình đứng vững.
Cô sững sờ một giây, vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt cứng đờ lụi về phía sau anh.
Bị vứt bỏ như vậy còn khiến cô khó chịu hơn trực tiếp từ chối. Hành động nhỏ của Phương Dạ Bạch khiến cho cô thật sự bị đả kích.
“Đừng lo, Cao Luc, anh ta không chết được đâu." Nam Cung Thần Võ lạnh lùng nói.
“Là sao? Tiểu Bạch bị trúng đạn rồi." Cao Lục hoàn toàn không hiểu.
“Nhìn Tiểu Bạch mà xem, lát nữa em sẽ rõ." Nam Cung Thần Võ đi đến trước mặt Phương Dạ Bạch, dùng sức xé vạt áo sơ mi trước của anh ra.
Giây phút này, cô giống như từ nửa người máy trở lại làm một người con gái bình thường.
Nhưng điều này cũng chứng minh cải tạo cô đã thất bại.
Sắc mặt Phương Dạ Bạch bỗng trở nên nặng nề, nắm cổ tay cô kéo ra khỏi phòng thí nghiệm, lôi cô sang căn phòng sát vách. Vừa vào cửa anh liền đè cô lên tường.
“Cô thật sự thích tôi?" Anh nhíu mày, giọng điệu giống như hỏi cung phạm nhân.
“Tôi……"
“Cô biết cái gì là thích sao? Biết cái gì là yêu sao?" Anh nghiêm túc hỏi.
“Không biết." Cô thành thật trả lời.
“Không biết thì nên an phận đi, yêu đương không thích hợp với cô đâu." Anh đùa cợt.
“Nhưng tuy đầu tôi không hiểu, tim tôi dường như lại hiểu." Cô đưa tay đè lên lồng ngực: “Nơi này, lúc nãy đập rất nhanh………"
Anh ngẩn ra.
“Có lẽ, trái tim con người còn hiểu tình yêu hơn đầu óc." Cô nói tiếp.
“Đừng học mấy lời nói văn chương hoa mỹ ấy, trái tim vốn không có khả năng suy nghĩ. Tim cô đập quá nhanh là vì thân thể cô có vấn đề." Anh khẽ khiển trách.
“Vậy sao? Nhưng chỉ khi đối mặt với anh, trái tim tôi mới đập nhanh như thế." Cô nhìn anh, nói.
Vẻ mặt nghiêm túc kia làm cho anh chấn động.
Sau đó, anh nhớ tới những hành động khác thường lúc trước của cô, chợt hiểu ra con chip khống chế trong cơ thể cô có lẽ bị trục trặc lâu rồi.
“Vậy thì sao? Chỉ thế mà cô đã cho rằng cô yêu tôi?" Anh ghé sát vào cô, hạ giọng hỏi.
“Tôi cũng không biết chắc, nhưng …" Cô định nói, bỗng nhiên anh bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô. Anh hôn rất mạnh, đầu lưỡi thậm chí còn tiến vào trong miệng cô càn quấy trêu trọc.
Cô ngẩn ra, toàn thân cứng lại.
Gần năm giây, cuối cùng cuồng phong cũng kết thúc, anh ngẩng đầu cười lạnh châm chọc.
“Cảm giác thế nào? Nếu như cô thật sự yêu tôi, hẳn là sẽ thích tôi hôn cô như vậy mới đúng."
Cô yên lặng nhìn anh, không nhúc nhích.
“Thế nào? Không có cảm giác sao? Hay mà muốn thử một lần nữa…………" Nói xong anh lại cúi đầu xuống.
Lần này, cô quay đầu đi, tránh nụ hôn của anh.
Anh dừng lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Nếu như bình thường, cô sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Dù anh làm gì cô, cô cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Nhưng cô lảng tránh, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nét bi thương. Điều này chứng tỏ có lẽ cô đã dần khôi phục cảm xúc phức tạp của con người.
Tệ hơn là chỉ sợ cô đã thật sự yêu anh.
Anh không thích như vậy, Tiểu Ngũ chỉ có thể là Tiểu Ngũ, là tác phẩm của anh, là vệ sĩ của anh, là cái bóng của anh.
Nếu cô thay đổi, giống như một cái gì đó của mười năm qua sẽ biến mất.
Cái gì đó rất quan trọng……..
“Xem ra, tôi phải mang cô về sửa lại hoàn toàn. Tôi muốn xóa sạch những tình cảm phiền toái không cần thiết này của cô." Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, siết chặt lấy tay cô.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, quay đầu nhìn anh, giãy giụa: “Không, tôi không muốn."
“Cái gì?" Anh trừng mắt nhìn cô.
“Tôi cũng không biết cảm xúc này là gì." Cô cũng không biết vì sao, tuy con tim đập nhanh và siết lại khiến cô không thoải mái, nhưng cô vẫn muốn giữ lại.
“Nếu như cô không xóa sạch những tình cảm đó thì cô cũng không cần ở bên cạnh tôi nữa." Anh nhíu mày tuyên bố.
“Vì sao?" Tim cô lại đập điên cuồng.
“Tôi không muốn quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp, không muốn cô có bất kỳ thay đổi gì. Nếu như cô còn muốn ở lại bên cạnh tôi thì không được yêu tôi, tôi chỉ cần cô trở về như cô lúc đầu là được rồi. Cô hiểu ý của tôi chứ?"
Ánh mắt anh lạnh lẽo giống như đang bóp chặt lấy cổ họng Tiểu Ngũ. Cô không thể trả lời, thậm chí không thể thở nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ rời xa anh, cô là cái bóng của anh, cô luôn cho rằng cô sẽ vĩnh viễn đi theo anh.
Nhưng hiện giờ cô mới hiểu được, cái bóng vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng, chỉ có thể lạnh lùng mà trung thành.
Cho nên, muốn ở lại bên cạnh anh thì không được phép yêu thương anh.
Chỉ có thể chấp nhận cải tạo, xóa bỏ tất cả cảm giác, biến cô trở về như ban đầu.
Đây không phải là lựa chọn, mà là mệnh lệnh.
Ngoại trừ Nhậm Hiếu Niên, anh không muốn yêu bất kỳ ai nữa, cũng không cần bất cứ ai yêu anh.
Người như anh đối với tình yêu là độc tài, hay là sạch sẽ?
“Có hiểu không?" Phương Dạ Bạch đè bờ vai cô xuống.
Cô nhìn anh, trong lòng co rút một cách mãnh liệt, thậm chí giống như bị cái gì đó dày xéo qua.
“Trả lời tôi." Ngón tay anh gia tăng lực.
“Đã hiểu." Cô cứng ngắc gật đầu.
“Làm được không?"
“Có….lẽ." Lần đầu tiên cô phát hiện, nói lời trái lương tâm lại khó khăn đến như thế.
“Tốt lắm, vậy mau thu lại những tình cảm đó của cô đi. Sau này không được nhắc đến những chuyện vô vị như yêu hay thích này nữa, cũng đừng để tôi phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Nếu như làm phiền đến tôi, tôi sẽ lập tức vứt bỏ cô." Anh lạnh lùng cảnh cáo, xoay người sải bước ra khỏi văn phòng.
Mà cô vẫn đứng yên tại chỗ, tay đè chặt trước ngực.
Không phải tháo thì là vứt bỏ, ở trong lòng anh cô chẳng là gì, lại càng không phải một người phụ nữ.
Giờ phút này cô rốt cuộc cũng đã hiểu, loại cảm xúc vẫn luôn cào xé, đốt cháy trong lòng mình thời gian qua là….
“Đau."
***
Phương Dạ Bạch rút điện thoại gọi điện cho anh hai Phương Ngọ Liệt, anh tin rằng so với “Thủ Tuế" thì “Vĩnh sinh" sẽ hấp dẫn anh hai hơn.
Tuy anh thật sự không muốn bí mật của mình bị tiết lộ, nhưng vì cứu Nhậm Hiếu Niên anh không tiếc gì.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, Phương Ngọ Liệt mới chậm chạp nhận điện thoại.
“A, thật ngạc nhiên, lão tứ nhà ta lại chủ động tìm tao cơ à." Phương Ngọ Liệt châm chọc cười lạnh.
“Hiếu Niên đâu?" Anh lười nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp hỏi.
“Cô ta? Cô ta vẫn khỏe, tao đã thành công làm cho cô ta trưởng thành." Phương Ngọ Liệt đắc ý cười.
“Cái gì?" Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Quá trình vô cùng giật gân đó. Tao đã ghi hình lại hết rồi, nhưng hình dạng trưởng thành chỉ duy trì được ba phút, thật đáng tiếc."
Trong lòng Phương Dạ Bạch run lên. Chỉ duy trì được ba phút? Đây chứng tỏ Hiếu Niên và Thần Võ giống nhau, tỉ suất lớn lên càng ngảy càng nhỏ.
“Nhưng nhìn một con bé trong nháy mắt biến thành một cô gái, thật sự rất kinh người. Nếu không tận mắt thấy, ai dám tin chứ?" Phương Ngọ Liệt nói xong liền gửi đến một đoạn phim.
Phương Dạ Bạch mở đoạn phim lên, anh nhìn thấy Nhậm Hiếu Niên nằm trên bàn thí nghiệm, đau đớn la hét, từ một cô bé bảy tuổi biến thành hai mươi bảy tuổi. Nhưng không đến ba phút, thân thể của cô lại biến trở lại bộ dáng bảy tuổi. Hai lần biến hình này đã tra tấn cô ấy không còn ra hình người, cô ấy nôn ra một ngụm máu, suy yếu nằm trên bàn không ngừng run rẩy.
Anh vừa xem vừa run rẩy, quát: “Mau ngừng lại. Tia laser sẽ giết chết cô ấy mất."
“Cô ta có chết thì đã sao, dù sao còn có Nam Cung Thần Võ, thậm chí còn cả mày nữa." Phương Ngọ Liệt cười ác ý.
“Không bằng hiện giờ nghiên cứu tôi luôn đi." Anh hừ lạnh.
“Mày?" Phương Ngọ Liệt nhíu mày: “Mày vội cái gì? Sớm muộn gì cũng đến lượt mày thôi."
“Tôi không giống bọn họ."
“Có gì không giống? Không phải đều là quái vật hoàn đồng sao."
“Không, hiện giờ tôi đã càng quái vật hơn nữa rồi." Anh hừ nhẹ.
“Mày có ý gì?" Phương Ngọ Liệt ngạc nhiên nói.
“Mở webcome lên đi. Anh tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú."
Phương Ngọ Liệt buồn bực mở webcam của di động lên, nói: “Mày có trò gì mới? Lão Tứ?"
“Trước kia không phải anh muốn tôi chết sao? Thuộc hạ của anh đã bắn một phát súng vào ngực tôi…….." Anh cười lạnh nhìn màn hình di động.
“Là tên thuộc hạ ngu xuẩn vô dụng của tao nhầm lẫn."
“Không, hắn không nhầm, tôi thật sự trúng đạn, chẳng qua là không chết……..Không, phải nói là tôi không chết được." Anh nhếch khóe môi, không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy con dao rạch một nhát lên mặt mình.
“Đủ rồi, mày đang làm cái gì vậy….?" Phương Ngọ Bạch châm biếm, nhưng nụ cười của hắn ta đột nhiên cứng lại, vẻ mặt biến thành kinh hãi.
Bởi vì xuyên qua webcam, hắn thấy vết thương của Phương Dạ Bạch nhanh chóng lành lặn như cũ.
Càng kinh người hơn là hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
“Sao nào? Màn biểu diễn của tôi so với Hiếu Niên biến thân, cái nào hấp dẫn hơn?" Phương Dạ Bạch vuốt vuốt khuôn mặt hoàn hảo của mình, nhìn hắn ta.
“Mày….mày…….mày đây là…….." Phương Ngọ Liệt há hốc mồm.
“Còn không hiểu? Tế bào của tôi lại biến dị. Nhờ ơn thuộc hạ của anh xông vào phòng thí nghiệm của tôi. Lúc ấy tôi đang chiếu xạ, nhưng lại bị bọn chúng phá ngang. Kết quả, tôi đã biến thành thế này." Phương Dạ Bạch châm chọc.
“Thế này là sao? Chẳng lẽ mày trở thành bất tử?" Phương Ngọ Liệt trợn trừng mắt.
“Có lẽ là thế. Bởi vì về sau bị thương vài lần, tôi đều hồi phục rất nhanh."
“Sao có thể thế được………?" Phương Ngọ Liệt nói đến một nửa, đột nhiên tới tới lúc anh đỡ đạn cho Tiểu Ngũ, nhưng chẳng bao lâu sau hắn lại gặp anh ở trung tâm nghiên cứu của mình. Anh hoạt động rất tự nhiên, không giống như bị thương.
“Tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng đây là sự thật. Tôi đã bị định hình trong bộ dạng này, ngay cả móng tay cũng không dài ra." Phương Dạ Bạch nói xong, lại cắt một đoạn tóc mái, nhưng tóc cũng nhanh chóng dài che mắt như cũ.
Phương Ngọ Liệt trố mắt không nói gì, ngay sau đó hưng phấn lan tràn toàn thân.
Đây mới thật sự là bất tử. Đây mới gọi là sống mãi.
Mọi người luôn muốn bất tử, không phải hoàn đồng, mà là trẻ mãi không già.
Nếu như đây không phải lão Tứ giở trò, vậy nó thật sự đã trở thành người bất tử duy nhất trên thế giới này. Một kỳ tích.
Vẻ mặt hắn ta dần trở nên điên cuồng, hưng phấn không thôi.
“Thật sự rất đáng ngạc nhiên. Vậy mày tự nguyện để đội của tao nghiên cứu?"
“Đúng."
“Điều kiện là Nhậm Hiếu Niên?"
“Không, là Nhậm Hiếu Niên và Dịch Hành Vân. Thả hai người bọn họ ra, bình an về chỗ tôi, tôi sẽ để tùy ý anh xử trí." Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm hắn ta.
“Một người đổi hai người? Mày thật là tinh ranh." Phương Ngọ Liệt giễu cợt.
“Nhưng đáng giá, không phải sao?" Anh lạnh lùng nói.
Phương Ngọ Liệt cười âm hiểm: “Được rồi. Tao sẽ tự mình đưa bọn chúng trở về."
“Nhớ giải độc cho Dịch Hành Vân. Và đừng quên lời tôi nói, bọn họ phải ‘bình an vô sự’." Anh đặc biệt nhấn mạnh.
“Hừ, mày chờ ở phòng nghiên cứu của tiến sĩ Cao đi." Phương Ngọ Liệt lập tức cúp máy.
Phương Dạ Bạch lạnh lùng nhìn chăm chăm vào di động. Hành tung của anh anh hai đều nắm rõ, anh ta không đuổi đến đây vì đã biết trước Hiếu Niên sẽ tự động trở về.
Thật là một tên gian xảo, một khi đã rơi vào tay anh hai, những ngày tiếp theo của anh nhất định sẽ không tốt lành gì.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của Nam Cung Thần Võ.
“Thì ra là thế………Thí nghiệm lần đó lại làm cho thân thể anh biến dị một lần nữa."
Phương Dạ Bạch ngạc nhiên xoay người, không vui nhướn mày.
Bị Thần Võ biết được tình huống của anh, sự việc sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
“Khó trách Cao Lục bảo anh kiểm tra đồ phổ gene thì anh lại không đồng ý. Xem ra, anh định lừa gạt chúng tôi." Nam Cung Thần Võ lạnh lẽo nhìn anh.
“Tôi cho rằng mấy người không cần thiết phải biết." Anh hừ lạnh.
“Không cần? Mạng sống của chúng ta gắn liền với nhau, hiện giờ lại bỗng trở thành không liên quan sao?" Nam Cung Thần Võ nheo con mắt xinh đẹp lại.
“Chúng ta thật sự gắn liền với nhau sao? Đừng có nói đùa, Thần Võ, chúng ta chưa bao giờ là bạn bè." Anh châm chọc.
“Cũng phải, anh chưa bao giờ là bạn của tôi…." Nam Cung Thần Võ nhún vai, đột nhiên rút một khẩu súng bắn về phía anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng, “Đoàng" một tiếng, viên đạn liền găm vào bụng anh.
“A." Anh lùi về sau một bước, ôm bụng, trừng mắt.
Nghe thấy tiếng súng vang lên, Cao Lục và Tiểu Ngũ cùng chạy tới. Thấy cảnh tượng trước mắt, Cao Lục sững sờ, vội hét lên: “Thần Võ, anh làm cái gì vậy?"
“Thiếu gia." Tiểu Ngũ vội chạy về phía Phương Dạ Bạch, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của anh. Nhưng Phương Dạ Bạch cũng đẩy cô ra, miễn cưỡng tự mình đứng vững.
Cô sững sờ một giây, vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt cứng đờ lụi về phía sau anh.
Bị vứt bỏ như vậy còn khiến cô khó chịu hơn trực tiếp từ chối. Hành động nhỏ của Phương Dạ Bạch khiến cho cô thật sự bị đả kích.
“Đừng lo, Cao Luc, anh ta không chết được đâu." Nam Cung Thần Võ lạnh lùng nói.
“Là sao? Tiểu Bạch bị trúng đạn rồi." Cao Lục hoàn toàn không hiểu.
“Nhìn Tiểu Bạch mà xem, lát nữa em sẽ rõ." Nam Cung Thần Võ đi đến trước mặt Phương Dạ Bạch, dùng sức xé vạt áo sơ mi trước của anh ra.
Tác giả :
Bồng Vũ