Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 36
Văn Hiểu Hoa nhớ lại hai năm về trước. Lần đầu tiên cậu ta đến nhóm Nguyệt Ảnh đăng kí nhìn thấy một chàng trai bộ dạng vô cùng thanh tú, ngồi sau bàn, dùng giấy màu cắt đồ trang trí cho sân khấu. Lúc ấy Văn Hiểu Hoa hơi căng thẳng, nói: “À, xin chào, tôi là Văn Hiểu Hoa, là người đăng kí mấy ngày hôm trước."
Kha Thiển ngẩng đầu, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nói: “Chào cậu, Hiểu Hoa, hoan nghênh cậu. Cậu có thể gia nhập nhóm của chúng tớ thực sự là tốt quá."
Vô cùng khách sáo, nụ cười vô cùng dịu dàng. Văn Hiểu Hoa chưa từng gặp ai khách sáo như cậu ta. Sau đó mới biết cậu ta đối xử với tất cả mọi người đều như thế. Dù là nguyên lão của nhóm, nhưng hoàn toàn khác với Dung Hiểu Phong, không kiêu ngạo như Tưởng Học Nhiễm. Cậu ta ân cần săn sóc quan tâm mọi người, có việc gì cậu ta nhất định là người đầu tiên chịu khó đi làm. Cậu ta luôn cố gắng lấy lòng mọi người, hi vọng tất cả mọi người đều thích mình. Có lẽ bản tính của cậu ta vốn là như thế, nhưng không biết tại sao, thời gian càng lâu, ngay cả Văn Hiểu Hoa tính cách vốn hiền lành, cũng cảm thấy hơi phiền, cũng chẳng còn đối xử khiêm nhường với Kha Thiển nữa. Trong tay có việc gì cũng làm không xong, bắt đầu sai cậu ta đi làm. Cho dù nhận được lợi ích từ cậu ta, cũng chẳng thèm cám ơn tiếng nào. Thỉnh thoảng cũng lười xin lỗi. Thái độ của mọi người như vậy, không phải là Kha Thiển không để ý. Rất nhiều lúc, Văn Hiểu Hoa cũng có thể nhận ra sự cô đơn của cậu ta. Cậu ta nơm nớp lo sợ, nhưng lại không nhận được tình bạn chân thành tha thiết của bất cứ ai. Có lẽ con người vốn tự ti. Cậu ta tự ti, bọn họ cũng thế. Văn Hiểu Hoa thấp thoáng nghe được cậu ta là cô nhi, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, một mình ông nội nuôi dưỡng cậu ta. Có lẽ vì thế nam hài đẹp đẽ mà cô độc này mới dần dần hình thành tính cách như vậy chăng? Bởi vì cậu ta không đi làm. Không phải không tìm thấy việc làm mà cậu ta vốn dĩ không đi tìm. Cả ngày cậu ta làm tổ trong phòng làm việc, mụ mị trong hoạt hình, trong cosplay. Ai cũng thừa nhận cậu ta là coser tốt nhất bọn họ từng biết, nhưng biểu diễn này không thể kiếm cơm ăn. Nhìn cậu ta sa đọa như vậy, mọi người càng xem thường mặc dù ở chung trong một nhóm. Có một lần, Văn Hiểu Hoa có lòng tốt khuyên nhủ cậu ta: “A Thiển, cậu vẫn nên đi tìm việc đi. Tiếp tục như vậy không phải là cách hay."
Cậu ta đã không có tiền, còn đem chút tiền thưởng, tiền sinh hoạt dốc hết vào mua đồ biểu diễn đắt đỏ, mỗi ngày bản thân ăn mỳ ăn liền. Lúc ấy Kha Thiển nói như thế nào à? Cậu ta nghịch mấy bông hoa, ngẩng đầu cười nhìn Văn Hiểu Hoa. Nụ cười dịu dàng như gió mát trăng sáng: “Không, Văn Hiểu Hoa. Hiện tại tiền thưởng thi đấu cosplay càng ngày càng cao, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể sống tốt. Đấy là giấc mơ và đam mê của tớ, tớ đã coi đây là cuộc sống. Chẳng lẽ mọi người cứ phải sống theo khuôn phép cũ, trở thành nô lệ cho nhà cửa, xe cộ, còn tớ không thể sống với giấc mơ của mình sao? Chỉ cần bản thân thích, tạm thời vất vả một chút có sao đâu?" Lúc ấy Văn Hiểu Hoa nghe xong cũng hơi chấn động, nhưng khi kể lại cho Tưởng Học Nhiễm, cậu ta chỉ khinh thường cười: “Đồ thần kinh. Cậu không biết là Kha Thiển hơi điên sao? Thực tế tháng trước cậu ta đã hỏi vay tiền Lục Quý một lần rồi, tháng này cẩn thận mượn cậu đấy."
Văn Hiểu Hoa cảm thấy Tưởng Học Nhiễm nói có lý, vì thế trong lòng càng khinh thường Kha Thiển. Nhưng câu nói kia của Kha Thiển thường xuyên vang lên trong đầu cậu ta. Chẳng lẽ mọi người cứ phải sống theo khuôn phép cũ, trở thành nô lệ cho nhà cửa, xe cộ, còn tớ không thể sống với giấc mơ của mình sao? Tạm thời vất vả một chút có sao đâu? Đúng vậy có sao đâu chứ? Có lẽ ngay cả Kha Thiển cũng không nghĩ đến món tiền bất ngờ kia lại đưa cậu ta vào con đường chết. Ánh mặt trời sáng rực như thể chiếu sáng tất cả bóng tối và mờ mịt trên thế gian này. Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở một mảnh đất hoang cách khu công nghiệp hoạt hình không xa. Cỏ dại mọc thành bụi, nước đen tràn lan, có mùi thối gay mũi. Ánh mắt Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đều vì khóc mà đỏ bừng, dù sao cũng chỉ là mấy đứa trẻ ra trường chưa bao lâu. Bọn họ xác nhận hiện trường. Đó là một gốc cây đại thụ, có dấu vết bùn đất mới lấp dưới tàng cây. Nhân viên công tác đã bắt đầu đào bới. Đám người Bạc Cận Ngôn đứng bên ngoài. Nhưng căng thẳng nhất là Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa. Bọn họ vô cùng muốn biết chẳng lẽ người từng chôn ở dưới kia thực sự đã mất? “Tại sao lại như vậy?" An Nham hỏi, “Tại sao Kha Thiển đối xử tốt mà bọn họ lại khinh thường?" “Cậu ta sống quá phục tùng." Phương Thanh nói, “Quá để ý cách nhìn của người khác, nên bị coi thường."
Lời này rất có lý, Giản Dao và An Nham đều gật đầu. Bạc Cận Ngôn hừ một tiếng, nói: “Là bọn họ không đủ tốt bụng, coi thường lòng tốt của người khác. Đây không phải là lỗi của cậu ta, mà là của bọn họ." Cái “bọn họ" này tất nhiên là chỉ những người khác trong nhóm Nguyệt Ảnh. “Nhưng đa số mọi người đều là như thế, đúng không?" Giản Dao hỏi lại. “Cho dù đa số mọi người làm như vậy, cũng là sai lầm." Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói. Tất cả mọi người im lặng. Một lát sau, Phương Thanh cảm thán nói: “Không có đại ác, chỉ có tiểu ác và ngẫu thiện gặp sao hay vậy. Cái này có lẽ là bản tính rồi."
Bạc Cận Ngôn liếc anh ta: “Thỉnh thoảng anh cũng rất sâu sắc."
Phương Thanh nở nụ cười: “Xin nhận lời khen." Công cụ đào bới xâm nhập từng tấc đất, mấy lớp bùn mới mẻ bị tách hết ra, dần dần lộ ra manh mối bị che dấu. Một góc quần áo đã bị máu tươi khô nhuộm thành màu nâu đậm, chiếc giày không nhìn rõ màu sắc, móng tay người… Vẻ mặt của đám Bạc Cận Ngôn đều trở nên nghiêm túc. Còn mặt Văn Hiểu Hoa và Hứa Sênh đã không còn chút máu. Nước mắt Văn Hiểu Hoa không ngừng rơi xuống, Hứa Sênh lấy tay che mặt. Đúng vậy, nhớ lại đêm đó mà vẫn thấy ghê rợn cả người. Mấy hôm trước, bọn họ bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kha Thiển, giọng nói của cậu ta vô cùng kích động: “Phòng làm việc của chúng ta không cần phải giải tán! Tớ nhận được một món tiền rất lớn! Có thể làm quỹ gây dựng sự nghiệp cho chúng ta!"
Nghe thấy chữ “tiền", trong lòng mọi người khó tránh khỏi dao động. Lần đầu tiên, dưới sự triệu tập của Kha Thiển, mọi người đều có mặt đông đủ. “200 vạn! Chúng ta nhận được 200 vạn." Kha Thiển ngồi trên ghế, cả người cười vô cùng vui vẻ.
“Tiền ở đâu ra vậy?" Tưởng Học Nhiễm cười hỏi. Kha Thiển nhìn vẻ mặt cậu ta đáp: “Tớ… trước đó tớ gửi tài liệu phòng làm việc, các đoạn băng ghi hình của chúng ta cho rất nhiều nhà đầu tư. Tớ còn viết bản báo cáo chi tiết về việc đầu tư. Cuối cùng đã nhận được hồi âm. Một thiên sứ đầu tư cho chúng ta 200 vạn. Phần tiền này làm tài chính khởi động, tùy chúng ta chi tiêu. Chỉ cần chúng ta chính thức bắt tay xây dựng phòng làm việc, nhận được càng nhiều tiền thưởng, nói không chừng bên họ sẽ đầu tư càng nhiều, giúp Nguyệt Ảnh của chúng ta trở thành công ty hoạt hình có sức ảnh hưởng lớn trong nước."
Kha Thiển ngẩng đầu, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nói: “Chào cậu, Hiểu Hoa, hoan nghênh cậu. Cậu có thể gia nhập nhóm của chúng tớ thực sự là tốt quá."
Vô cùng khách sáo, nụ cười vô cùng dịu dàng. Văn Hiểu Hoa chưa từng gặp ai khách sáo như cậu ta. Sau đó mới biết cậu ta đối xử với tất cả mọi người đều như thế. Dù là nguyên lão của nhóm, nhưng hoàn toàn khác với Dung Hiểu Phong, không kiêu ngạo như Tưởng Học Nhiễm. Cậu ta ân cần săn sóc quan tâm mọi người, có việc gì cậu ta nhất định là người đầu tiên chịu khó đi làm. Cậu ta luôn cố gắng lấy lòng mọi người, hi vọng tất cả mọi người đều thích mình. Có lẽ bản tính của cậu ta vốn là như thế, nhưng không biết tại sao, thời gian càng lâu, ngay cả Văn Hiểu Hoa tính cách vốn hiền lành, cũng cảm thấy hơi phiền, cũng chẳng còn đối xử khiêm nhường với Kha Thiển nữa. Trong tay có việc gì cũng làm không xong, bắt đầu sai cậu ta đi làm. Cho dù nhận được lợi ích từ cậu ta, cũng chẳng thèm cám ơn tiếng nào. Thỉnh thoảng cũng lười xin lỗi. Thái độ của mọi người như vậy, không phải là Kha Thiển không để ý. Rất nhiều lúc, Văn Hiểu Hoa cũng có thể nhận ra sự cô đơn của cậu ta. Cậu ta nơm nớp lo sợ, nhưng lại không nhận được tình bạn chân thành tha thiết của bất cứ ai. Có lẽ con người vốn tự ti. Cậu ta tự ti, bọn họ cũng thế. Văn Hiểu Hoa thấp thoáng nghe được cậu ta là cô nhi, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, một mình ông nội nuôi dưỡng cậu ta. Có lẽ vì thế nam hài đẹp đẽ mà cô độc này mới dần dần hình thành tính cách như vậy chăng? Bởi vì cậu ta không đi làm. Không phải không tìm thấy việc làm mà cậu ta vốn dĩ không đi tìm. Cả ngày cậu ta làm tổ trong phòng làm việc, mụ mị trong hoạt hình, trong cosplay. Ai cũng thừa nhận cậu ta là coser tốt nhất bọn họ từng biết, nhưng biểu diễn này không thể kiếm cơm ăn. Nhìn cậu ta sa đọa như vậy, mọi người càng xem thường mặc dù ở chung trong một nhóm. Có một lần, Văn Hiểu Hoa có lòng tốt khuyên nhủ cậu ta: “A Thiển, cậu vẫn nên đi tìm việc đi. Tiếp tục như vậy không phải là cách hay."
Cậu ta đã không có tiền, còn đem chút tiền thưởng, tiền sinh hoạt dốc hết vào mua đồ biểu diễn đắt đỏ, mỗi ngày bản thân ăn mỳ ăn liền. Lúc ấy Kha Thiển nói như thế nào à? Cậu ta nghịch mấy bông hoa, ngẩng đầu cười nhìn Văn Hiểu Hoa. Nụ cười dịu dàng như gió mát trăng sáng: “Không, Văn Hiểu Hoa. Hiện tại tiền thưởng thi đấu cosplay càng ngày càng cao, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể sống tốt. Đấy là giấc mơ và đam mê của tớ, tớ đã coi đây là cuộc sống. Chẳng lẽ mọi người cứ phải sống theo khuôn phép cũ, trở thành nô lệ cho nhà cửa, xe cộ, còn tớ không thể sống với giấc mơ của mình sao? Chỉ cần bản thân thích, tạm thời vất vả một chút có sao đâu?" Lúc ấy Văn Hiểu Hoa nghe xong cũng hơi chấn động, nhưng khi kể lại cho Tưởng Học Nhiễm, cậu ta chỉ khinh thường cười: “Đồ thần kinh. Cậu không biết là Kha Thiển hơi điên sao? Thực tế tháng trước cậu ta đã hỏi vay tiền Lục Quý một lần rồi, tháng này cẩn thận mượn cậu đấy."
Văn Hiểu Hoa cảm thấy Tưởng Học Nhiễm nói có lý, vì thế trong lòng càng khinh thường Kha Thiển. Nhưng câu nói kia của Kha Thiển thường xuyên vang lên trong đầu cậu ta. Chẳng lẽ mọi người cứ phải sống theo khuôn phép cũ, trở thành nô lệ cho nhà cửa, xe cộ, còn tớ không thể sống với giấc mơ của mình sao? Tạm thời vất vả một chút có sao đâu? Đúng vậy có sao đâu chứ? Có lẽ ngay cả Kha Thiển cũng không nghĩ đến món tiền bất ngờ kia lại đưa cậu ta vào con đường chết. Ánh mặt trời sáng rực như thể chiếu sáng tất cả bóng tối và mờ mịt trên thế gian này. Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở một mảnh đất hoang cách khu công nghiệp hoạt hình không xa. Cỏ dại mọc thành bụi, nước đen tràn lan, có mùi thối gay mũi. Ánh mắt Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đều vì khóc mà đỏ bừng, dù sao cũng chỉ là mấy đứa trẻ ra trường chưa bao lâu. Bọn họ xác nhận hiện trường. Đó là một gốc cây đại thụ, có dấu vết bùn đất mới lấp dưới tàng cây. Nhân viên công tác đã bắt đầu đào bới. Đám người Bạc Cận Ngôn đứng bên ngoài. Nhưng căng thẳng nhất là Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa. Bọn họ vô cùng muốn biết chẳng lẽ người từng chôn ở dưới kia thực sự đã mất? “Tại sao lại như vậy?" An Nham hỏi, “Tại sao Kha Thiển đối xử tốt mà bọn họ lại khinh thường?" “Cậu ta sống quá phục tùng." Phương Thanh nói, “Quá để ý cách nhìn của người khác, nên bị coi thường."
Lời này rất có lý, Giản Dao và An Nham đều gật đầu. Bạc Cận Ngôn hừ một tiếng, nói: “Là bọn họ không đủ tốt bụng, coi thường lòng tốt của người khác. Đây không phải là lỗi của cậu ta, mà là của bọn họ." Cái “bọn họ" này tất nhiên là chỉ những người khác trong nhóm Nguyệt Ảnh. “Nhưng đa số mọi người đều là như thế, đúng không?" Giản Dao hỏi lại. “Cho dù đa số mọi người làm như vậy, cũng là sai lầm." Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói. Tất cả mọi người im lặng. Một lát sau, Phương Thanh cảm thán nói: “Không có đại ác, chỉ có tiểu ác và ngẫu thiện gặp sao hay vậy. Cái này có lẽ là bản tính rồi."
Bạc Cận Ngôn liếc anh ta: “Thỉnh thoảng anh cũng rất sâu sắc."
Phương Thanh nở nụ cười: “Xin nhận lời khen." Công cụ đào bới xâm nhập từng tấc đất, mấy lớp bùn mới mẻ bị tách hết ra, dần dần lộ ra manh mối bị che dấu. Một góc quần áo đã bị máu tươi khô nhuộm thành màu nâu đậm, chiếc giày không nhìn rõ màu sắc, móng tay người… Vẻ mặt của đám Bạc Cận Ngôn đều trở nên nghiêm túc. Còn mặt Văn Hiểu Hoa và Hứa Sênh đã không còn chút máu. Nước mắt Văn Hiểu Hoa không ngừng rơi xuống, Hứa Sênh lấy tay che mặt. Đúng vậy, nhớ lại đêm đó mà vẫn thấy ghê rợn cả người. Mấy hôm trước, bọn họ bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kha Thiển, giọng nói của cậu ta vô cùng kích động: “Phòng làm việc của chúng ta không cần phải giải tán! Tớ nhận được một món tiền rất lớn! Có thể làm quỹ gây dựng sự nghiệp cho chúng ta!"
Nghe thấy chữ “tiền", trong lòng mọi người khó tránh khỏi dao động. Lần đầu tiên, dưới sự triệu tập của Kha Thiển, mọi người đều có mặt đông đủ. “200 vạn! Chúng ta nhận được 200 vạn." Kha Thiển ngồi trên ghế, cả người cười vô cùng vui vẻ.
“Tiền ở đâu ra vậy?" Tưởng Học Nhiễm cười hỏi. Kha Thiển nhìn vẻ mặt cậu ta đáp: “Tớ… trước đó tớ gửi tài liệu phòng làm việc, các đoạn băng ghi hình của chúng ta cho rất nhiều nhà đầu tư. Tớ còn viết bản báo cáo chi tiết về việc đầu tư. Cuối cùng đã nhận được hồi âm. Một thiên sứ đầu tư cho chúng ta 200 vạn. Phần tiền này làm tài chính khởi động, tùy chúng ta chi tiêu. Chỉ cần chúng ta chính thức bắt tay xây dựng phòng làm việc, nhận được càng nhiều tiền thưởng, nói không chừng bên họ sẽ đầu tư càng nhiều, giúp Nguyệt Ảnh của chúng ta trở thành công ty hoạt hình có sức ảnh hưởng lớn trong nước."
Tác giả :
Đinh Mặc